Đường Về Hạnh Phúc


Tác Giả : Cát Lan

Chương 1

Trong bộ quần áo thể thao bằng da màu đen bó sát thân người thon thả với vòng eo bé xíu, mái tóc dài vấn cao được chụp lên đấy chiếc nón bảo hộ, trông Hiểu Đan có vẻ hài lòng và rất thích thú khi đướng ngắm mình trước gương. Cô ngoẹo đầu, le lưỡi rất tinh nghịch trước hình ảnh phản chiếu của chính mình, rối bất chợt bật lên tiếng cười trong trẻo đầy sản khoái. Vì đối diện cùng cô là một cô gái sinh động, khoẻ mạnh, trẻ trung và tràn đày nhựa sống, khác biệt hẳn với một Hiểu Đan yếu đuối, mảnh mai trong dáng vẻ một tiểu thư đài các, mà cha cô cũng như tất cả mọi người trong dòng tộc Hoàng Gia đã khoát lên cho cô.

Họ muốn Hoàng Gia Hiểu Đan phải thật hoàn mỹ, và sống hòan toàn theo khuôn mẫu đã được đúc kết sẳn của dòng họ vốn được xem là qúy tộc này. Cô luôn bị quản thúc và giám sát chặt chẽ bởi ông Phùng Ân và bà Lý Phượng Chi, một quản gia và một người cô họ xa của Hiểu Đan. Họ thực thi một cách nghiêm chỉnh và khá gắt gao, vì đây là mệnh lệnh của ông Hoàng Gia Thanh, người cha chỉ biết có công việc của cô. Ông là một doanh nghiệp lớn hiện đang quản lý một công ty có tiếng tâm nhất nhì tại thành phố.

Chính vì lẽ đó mà Hiểu Đan luôn khao khát một cuộc sống tự do. Cô vốn hiếu động lại hơi ngang bướng, nên thương phản đối khi bị gò bó trong 4 bức tường to lớn của ngôi biệt thự đồ sộ và tráng lệ này. Cô ao ước được tung tăng nô đùa giữa bầu trơòi thoáng đãng, được lăn mình trên thảm cỏ xanh mượt trước sân nhà, hoặc giả được quyền tự do ăn măặ và theo đuổi một sở thích riêng tư của bản thân. Nhưng Hiểu Đan không thể thực hiện được mong muốn của mình, bởi lẽ cô là một lá ngọc cành vàng, đã được rèn luyện ngay từ tấm bétrong khuôn khổ của một nàng công chúa cấm cung, và là người thừa kế duy nhất sản nghiệp của dòng họ hoàng Gia.

Bà Phượng Chi luôn nhắc nhở cô về điểu đó. Bà thường nghiêm khắc mỗi khi nghe cô bày tỏ ý nghĩ của mình :

− Con không thể có những ý thích giống như bọn trẻ .. bụi đời như thế được, vì bản thân con khác xa bọn chúng. Tương lai của con sẽ là cai quản một tập đòn lớn mà hiện tại cha con đang nắm giữ quyền chủ tịch hội đồng quản trị. Con không đuơc tùy tiện sống như những người bình thường đó được.

Và đó chính là nguyên nhân dẫn đến nỗi buồn của Hiểu Đan, ngay sau khi ngắm nhìn, thích thú hình ảnh của chính mình trong bộ trang phục thể thao, vì cô tự biết, cô chỉ có thể mặc nó ở trong căn phòng này và tự ngắm nhìn một mình, chứ không thể xuất hiện trước mặt bất cứ một người thứ hai nào, dù cô có mơ ước đến mỏi mòn. Đôi lúc Hiểu Đan muốn chống trả lại để được sống tự do theo ý thích của mình. Nhưng cô thật sự không đủ dũng khí để vươn lên tìm một cuộc sống mới cho bản thân, cũng như chút bướng bỉnh ngang tàng trong cô không đủ sức mạnh giúp cô thay đổi được quy luật vốn đã là nề nếp, khuôn mẫu đã có sẳn của họ tộc Hoàng Gia này.

Có tiếng gõ nhẹ vào cửa và giọng nói của dì Thu giúp việc chợt vang lên :

− Cô hai à, đã đến giờ ăn chiều. bà Lý bảo mời cô xuống dùng bữa.

Trở về thực tại, sau giây phút suy nghĩ vẫn vơ, Hiểu Đan đáp nhanh :

− Vâng, tôi sẽ xuống ngay.

Thở dài đày vẻ chán chường, Hiểu Đan tháo nón và trút bỏ lớp quần áo mà cô rất thích ấy ra, để thay vào bộ quần áo sang trọng đã được sếp sẳn theo thứ tự dù chỉ là ngồi dùng cơm.

Khép nhẹ cánh cửa phòng, Hiểu Đan theo chân dì Thu bước vào phòng ăn. Vừa trông thấy Hiểu Đan, bà Phượng Chi nói ngay với vẻ mặt không hài lòng :

− Con làm gì mà để trễ giờ ăn đến 10 phút ? Có phải con lại tự ngắm mình trong nhưng bộ trang phục vớ vẩn ấy nữa phải không ? Sao con lại chịu tốn công cho những trò vô bổ, vớ vẩn ấy vậy ?

Hiểu Đan mím môi, vẻ bất bình hiện rõ :

− Sao lại vô bổ chứ ? Con rất thích chúng và luôn ao ước được mặc chúng trên người.

− Nhưng mơ ước của con hoàn toàn không thể thực hiện được. Một tiểu thư cành vàng lá ngọc như con không thể mặc quần áo như thế ra ngoài, và lại càng không thể cưỡi môtô phóng bạt mạng trên dường phố như những gã lưu manh.

Bịt chặt đôi tai, Hiểu Đan bực tức hét lên :

− cô hãy thôi cái điệp khúc « con nhà.. » ấy đi không ? tại sao cô cứ luôn nhắc nhở vể điều ấy vậy ?

− Vì cô không muốn con bị quyến rũ bởi những thú vui tầm thường đó mà quên ngôi vị của mình.

« Là ngôi vị cao sang » hay « thân phận tù đày » ?

Hiểu Đan những tưởng muốn hét to lên như thế cho vơi đi ấm ức đang chất chứa trong lòng, nhưng cô hiểu rõ hành động đó cũng chỉ là điều mơ ước của cô mà thôi. Sự phản kháng của Hiểu Đan luôn bị kiềm chế, bởi một quyền lực vô hình nào đó mà ngay bản thân cô cũng không rõ được, chỉ biết rằng nó khiến cô rụt rè lo sợ, mỗi khi muốn tỏ thái độ chống đối.

Cố phớt lờ trước vẻ bất bình của Hiểu Đan, bà Phượng Chi thản nhiên nói :

− Con dùng cơm đi rồi về phòng nghĩ ngơi. Chuẩn bị tội nay chúng ta sẽ đến dự buổi tiệc trà với gia đìinh bà Hồng Liên

Hiểu Đan cau mày :

− Con không muốn đi, cô hãy đến dự một mình đi.

− Không được, quan trọng là sự có mặt của con chứ không phải là cô.

− Con đâu phải nhân vật trung tâm tại sao phải cần đến sự hiện diện của con ?

− Vấn đề chính là để con có dịp tiếp xúc và làm quen với không khí những buổi nhóm họp đấy, con hiểu không ?

Thở hắt ra đầy vẻ ấm ức, nhưng cô không thể không chấp nhận lời đề nghị của bà Phượng Chi.

Buông đũa xuống bàn, Hiểu Đan đẩy ghế đứng dậy :

− Thôi được, chiều nay con sẽ đi cùng cô, nhưng ngay bây giờ con muốn được nghĩ ngơi.

Đưa tay ngăn lại khi thấy Hiểu Đan dợm bước đi sau câu nói, bà bảo :

− Nhưng con vẫn chưa dùng xong bữa, sao lại bỏ đi vội như thế ?

Khoát tay cương quyết cô nói :

− Con không muốn ăn nữa. Con muốn về phòng. Nếu cô muốn con có mặt tại bữa tiệc chiều nay thì cách tốt nhất cô đừng nên ép con.

Dứt lời, Hiểu Đan liền quay ngoắt đi ngay, bỏ lại cái nhìn theo đầy bất bình của bà Phượng Chi từ phía sau bởi sự ngang bướng của cô.

Tỳ tay lên khung cửa sổ nhỏ, Hiểu Đan hướng tầm mắt nhìn về phía xa. Dưới con dốc thoai thoải nằm lặng lẽ trong màn mưa trắng xoá, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe thổ mộ chạy ngang qua và vài người khách bộ hành bước vội vã trong những chiếc áo mưa trùm kín cả thân người. Cơn mưa rã rít kéo dài suốt hơn 2h đồng hồ vẫn chưa dứt hẳn, khiến cho bầu trời Đà Lạt trong buổi hoàng hôn vốn đã buồn lại càng tăng thêm vẻ ảm đạm, và cũng đã làm cho tâm hồn vốn nhạy cảm của Hiểu Đan thêm u uất nặng nề.

Đã 3 hôm rồi, trời cứ đổ mưa liên tục nên những buổi nhóm họp tiuệc tùng của ccá vị trưởng giả quanh vùng không có dịp bày vẻ phô trương.

Và dù cũng rất buồn vì phải giam mình trong căn phòng rộng lớn nhưng chính điều này lại làm cho Hiểu Đan cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái hẳn, vì không phải đóng khuôn mặt đạo mạo trang nghiêm khi tham dự tiệc tùng.

Một chiếc xe du lịch đời mới chợt hiện ra trên con dốc. Nó thả xuống từ từ rồi bỗng rẽ vào con đường dẫn đến toà biệt thự Mây Ngàn đã gây sự chú ý cho Hiểu Đan

« Ai đến nhà mình vào giờ này nhỉ ? Dường như khách từ xa mới tới ».

Nhìn chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, Hiểu Đan vừa ngạc nhiên tự nhủ, vừa rời khỏi vị trí , toan bước ra ngoài đề tìm câu trả lời vì cô không nhìn được mặt chủ nhân. Bất chợt có tiếng gõ cửa phòng và giọng nói của dì Thu cất lên :

− Cô Hai ơi, bà Lý cho gọi cô

Bật nhanh cánh cửa, Hiểu Đan hỏi ngay :

− có việc gì hả dì Thu ? Khách nào đến nhà mình vậy ?

− là người của ông chủ sai đến, nhưng việc gì thi tôi không rõ.

Phóng vội xuống những bậc thang, Hiểu Đan đi nhanh vào phòng khách. Vừa nhìn thấy cô, người thanh niên vội cúi chào :

− Chào cô chủ.

Bà Phượng Chi liền giới thiệu :

− Đây là cậu Nam, tài xế của cha con. cậu ấy muốn gặp con dó.

Gật nhẹ đầu Hiểu Đan hỏi :

− anh muốn gặp tôi có việc gì ?

Giở chiếc cặp đang mang bên mình, anh lấy ra một phong thư đưa đến trước mặt Hiểu Đan nói :

− Lá thư này ông chủ bảo đưa cho cô và dặn cô thu xếp đi ngay.

Hiểu Đan ngạc nhiên :

− Đi đâu cơ ?

− Về thành phố.

Nhìn đôi mắt tròn xoe mở hết nhãn lực của Hiểu Đan hướng về anh đầy vẻ sửng sốt, anh vội nói :

− cô chủ đọc thư đi sẽ rõ.

Vội vàng làm theo lời anh, Hiểu Đan lật nhanh phong thư trên tay. Từng dòng chữ rắn rõi của ông Gia Thanh hiện ra rõ ràng trên giấy, mà càng đọc Hiểu Đan càng thêm thích thú. Niềm vui cố nén đang hiện rõ trên đôi mắt chớp nhanh đầy cảm xúc, và bờ môi thấp thoáng ẩn hiện một nụ cười rạng rỡ.

− Ôi ! Tuyệt vời quá !

Tiếng reo vui bật phát khỏi đôi môi xinh xắn của Hiểu Đan, khi cô vừa đọc xong dòng chữ cuối cùng trong trang thư. vậy là cuối cùng Hiểu Đan cũng có cơ hội rời khỏi nơi đây, nơi mà cô đã sống trong sự quản thúc chặt chẽ và gắt gao của người cô họ trong suốt một thời gian dài. Nó luôn gieo cho cô một nỗi phẫn uất và ngấm ngầm một sự nổi loạn.

Lá thư cùng những lời dặn dò ân cần của ông Gia Thanh, bảo cô thu xếp để lên ở hẳn trên thành phố đã giúp Hiểu Đan thoát khỏi những ám ảnh nặng nề. Cô vui sướng vô cùng khi đón nhận tin này, và thầm tự trách mình đã có những lúc nghĩ sai về ngươì cha yêu kính của mình. Thật ra ông rất quan tâm, lo lắng cho cô, nhưng vì công việc kinh doanh đã chiếm hết thời gian của ông, khiến ông không thể sống gần gũi đứa con duy nhất, và thân yêu nhất của mình, sau khi người vợ ông thật dạ yêu thương đã rời bỏ ông để ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng xa xăm.

Nhìn những nét chuyển biến tren gương mặt của Hiểu Đan, bà Phượng Chi đã đoán hiểu được tâm trạng hiện tại của cô.

Điẻm nhẹ nụ cười trên môi, bà nói :

− Sao con không lo vào thu xếp hành lý để đi cho kịp, kẻo trời tối.

Quay sang nhìn bà, Hiểu Đan không giâu dược vẻ ngạc nhiên :

− thì ra cô đã biết trước việc con sẽ rời khỏi đây ư ?

Gật nhẹ đầu , bà đáp :

− Phải, cha con có gọi điện nói với ta, trước khi cho người đến đây đón con.

Rồi bà giục :

− Con mau vào chuẩn bị những thứ cần thiết để mang theo đi. Nhớ là thật cần thiết nhé, vì trên ấy cha con đã lo chu đáo tất cả cho con rồi.

Nhoẻn miệng vcười sung sướng, Hiểu Đan bỗng nhìn bà với ánh mắt thân thương trìu mến. Dường như niềm vui đầy ấp khiến cô có suy nghĩ và cái nhìn khoan dung hơn đối với ngưòi cô vốn khắc nghiệt của mình. Cô xoay lưng sau câu nói :

− vâng, con sẽ về phòng thu xếp ngay.

Nhanh như cơn gió, Hiểu Đan vừa quay lưng đã phóng như bay về phòng riêng của mình. Lấy trong tủ ra chiếc túi du lịch nhỏ, cô lẹ làng thu xếp những vật dụng cá nhân cho vào đấy. Trong tâm trạng phấn khởi tột cùng, vừa làm vừa cất giọng hát vang một khúc nhạc vui tươi :

« này cô bé có mái tóc đuôi gà

đạp xe trên phố, phố đông người qua.

chờ anh với, nếu lỡ ai nhìn

thì anh nói tình cờ sánh đôi.

Này cô bé…. Trông nhìn qua. »

Đầu lắc lư theo nhịp diệu của bài hát, thêm đôi môi luôn nở nụ cười tươi. Hiểu Đan như đã bộc lộ hết nỗi phấn khích trong lòng với niềm vui đang dâng tràn trên ánh mắt, bờ môi và lời ca dí dỏm, ngây ngô. Quả thật, Hiểu Đan vui mừng tưởng phải hét lên thật to mới thỏa lòng sau khi đọc thư cha mình.

Thông thường không gian có tác động rất lớn đến tâm trạng, nhưng đối với Hiểu Đan hiện tại thì hoàn toàn khác biêệ. Cô sung sướng và không thể ngờ được mình lại đón nhận tin vui vào một ngày bầu trời u ám như thế này.

Trở ra phòng khách với chiếc túi xách gọn nhẹ trên tay, Hiểu Đan phấn khỏi nói với người tài xế :

− Đã xong rồi, chúng ta đi ngay chứ ?

Theo chân Hiểu Đan ra đến tận xe, bà Phượng Chi chợt nắm tay cô, ân cần dặn dò :

− con đi đường cẩn thận, nhớ đến nơi phải gọi điện thoại cho cô yên tâm nhé.

Chớp nhanh đôi mắt, Hiểu Đan thoáng xúc động trước sự quan tâm của bà. Cô đáp nhẹ :

− vâng, con sẽ cho cô biết tin ngay khi về đến thành phố.

− Chúc con gặp nhiều may mắn trong những ngày sắp tới.

Hiểu Đan nhoẻn cười :

− Cảm ơn cô. Cô ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ.

Hai cánh tya cùng vẫy chào thật tha thiết. Dẫu sao Hiểu Đan cũng đã ở với bà từ thuở bé, hôm nay cô đi xa cũng đã đã để lại tron glòng bà chút luyến lưu tiếc nhớ. Riêng Hiểu Đan, cảm xúc cũng có thoáng qua trong cô, bởi dầu sao cô cũng được bà chăm sóc từ thưở bé. Nhưng sự sung sướng vui mừng lại lớn hơn, vì từ nay cô đã thoát khỏi sự ràng buộc khắc khe của bà.

Sự quyến luyến của Hiểu Đan có chăng là khung cảnh êm đềm gợi cảm của vùng cao nguyên lạnh giá, nơi cô đã sinh ra và đã sống suốt những năm tháng thơ ấu.

Chương 2

Tựa đầu vào khung cửa kính nhìn ra ngoài, Hiểu Đan tỏ vẻ thích thú trước những cảnh vật hai bên đường đang lùi vùn vụt về phía sau theo đà chạy khá nhanh của chiếc xe du lịch.

Đây là lần đầu tiên Hiểu Đan đi xa mà không bị sự quản thúc nên cô thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Sống quanh quẩn suốt năm trong khuôn khổ phạm vi hạn hẹp, Hiểu Đan thật sự ngạc nhiên trưóc cảnh hùng vĩ của trời đất bao la, mà càng nhìn cô càng cảm thấy say mê. Và ý nghĩ sẽ được hoà nhập vào thế giới tự do đó trong những ngày sắp tới, khiến Hiểu Đan thêm nôn nao trong dạ. bất giác một nụ cười rạng rỡ chợt nở trên môi xinh xắn của Hiểu Đan.

Nhìn sự hưng phấn được thể hiện rõ qua đôi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn của cô chủ nhỏ. Nguyễn Nam - người tài xế đang điều khiển chiếc xe du lịch – tháng ngạc nhiên, buột miệng :

− Dường như cô chủ rất thíhc thú khi thấy cảnh vật ở hai bên đường ?

Hiểu Đan xoay người, mỉm cười đáp :

− vâng, tôi rất thích. Hay nói một cách chính xác hơn là tôi rất sung sướng khi được đi xa như thế này.

Kinh ngạc trước những lời đáp của Hiểu Đan, anh lại hỏi :

− cô không muốn nói là từ trước tới giờ, cô chưa đi đâu xa ngoài khu vực mình đang ở và.. luôn luôn bị quản thúc đầy chứ ?

− Nhưng đó lại là sự thực. Đây là lần đầu tiên tôi được đi một mình. Vì vậy cảm giác được tự do là tôi vui mừng sung sướng.

Nguyễn nam lại lắc đầu như vẫn không tin vào những điều Hiểu Đan vừa nói :

− sao kỳ lạ vậy ? nếu tôi nhớ không lầm thì cô chính là con gái duy nhất của ngài tổng giám đốc kia mà.

− Vâng, điều đó không sai.

− Thế thì tại sao cuộc sống của cô lại bị quản thúc, không được tự do thoải mái ?

Hiểu nổi thắc mắc của anh, Hiểu Đan mỉm cười đáp :

− Là do cha tôi đã buộc tôi phải sống như thế. Ông không muốn tôi va chạm với cuộc sống bên ngoài, mà phải luôn trong khuôn khổ để có thể trở thành người kế tục sự nghiệp của ông thật tốt.

Rồi bỏ mặc ánh mắt vẫn mang đầy vẻ ngạc nhiên khó hiểu của người tài xế, Hiểu Đan lại quay ra cửa và hồn nhiên reo to lên :

− Ôi ! anh nhìn kìa, cả một cánh đồng lúa xanh ngát đẹp tuyệt vời, phải không anh ?

Vổ tay thật kêu, cô lại tiếp :

− Kià ! còn nữa . Cả một bầy vịt trắng toát nổi bật hẳn lên giữa một đồng cỏ xanh rì.

Nhìn vẻ trong sáng hồn nhiên của cô chủ nhỏ, anh tài xế thoáng chốc nao lòng. Để trong một phút thả trôi, tâm hồn anh chợt đi hoang cho những suy nghĩ vượt quá xa tầm tay với. Nhưng vốn hiểu và ý thức rất rõ cuộc sống, cũng như thân phận hiện tại của mình nên anh không cho phép mình dễ dãi với bản thân. Và lý trí anh đủ sáng để thức tỉnh kịp thời, không mộng tưởng đén những điểu huyền hoặc xa xâm.

− Cha ơi, con tới rồi !

Hiểu Đan vụt kêu lên thật lờn khi thấy ông Gia Thanh hiện ra trước cửa phòng khách và đang bước nhanh xuống những bậc tam cấp đẻ đón cô, lúc chiếc xe dừng lại ở trong sân. Bật nhanh cánh cửa, Hiểu Đan bước xuống chạy thật nhanh đến bên ông và lao vào vòng tay ấm áp đang mở rộng của cha mình. NGả đầu vào lòng ngực to lớn của cha, cô thổn thức

− cha ơi, sao mãi đến hôm nay cha mới cho con về ở đây với cha ? Cha có biết là con nhớ cha lắm không ?

Vuốt nhẹ mái tóc dài óng ả của đứa con gái duy nhất, ông Gia Thanh thoáng xúc động trước những lời trách cứ nhẹ nhàng của Hiểu Đan.

− Vì quá bận rộn với công việc nên cha không thể đưa con về đây. Nhưng dống ở đó không tốt hơn cho con sao ?

− Có gì tốt khi lúc nào con cũng bị cô Lý quản thúc chứ ?

Vỗ nhẹ vào đầu cô, ông an ủi :

− Không nên trách cô Lý. Lỗi là do cha. Vì cha muốn rèn luyện con trong khuôn khổ, sống nghiêm túc và có nguyên tắc đàng hoàng.

Nhún nhẹ đôi vai nhằm tỏ vẻ bất bình, nhưng Hiểu Đan không muốn để cha nhìn thấy, liền hỏi :

− nhưng có phải từ hôm nay con sẽ được ở cạnh cha mãi mãi không ?

KHẽ mỉm cười, ông hóm hỉnh đáp :

− Đúng là kể từ hôm nay con sẽ ở lại đây, nhưng làm sao cha có thể đảm bảo sẽ giữ con mãi mãi ?

Không hiểu được ẩn ý trong câu nói của cha, Hiểu Đan tròn mắt nhìn ông ngạc nhiên :

− Cha nói vậy là sao ? Có phải cha muốn nói chỉ cho con ở tạm nơi đây ?

Gật đầu ông thản nhiên đáp :

− Cũng gần đúng như vậy.

Như hụt hẫng trước câu nói của ông, Hiểu Đan cảm thấy tủi thân. Và rồi những giọt nước mắt giận hờn chợt tuôn ràn rụa xuống đôi má mịn màng của cô.

Hốt hoảng trước phản ứng của Hiểu Đan, ông Gia Thanh vội ôm cô vào lòng kêu lên :

− Ôi ! con gái ! sao lại mau nước mắt thế này. Cha chỉ nói chơi thôi mà.

Hiểu Đan tức tưởi :

− Cha không thương con. Vừ a rồi cha nói r-át rõ ràng mà, sao bây giờ lại chối.

Ông Gia Thanh suýt phì cười, nhưng cố nén :

− Cha không chối. Đúng là cha đã nói thế, nhưng với một dụng ý khác, hoàn toàn không như con nghĩ.

Hiểu Đan cố cãi :

− Con không nghĩ sai. Chính cha bảo chỉ cho con ỡ tạm nơi đây.

− Đúng rồi, vì làm sao con có thể tiếp tục ở đây mãi khi con có gia đình ? Chàng rễ tương lai của cha chắc chắn phải rước nàng về dinh thôi.

Ngớ người trước lời giải thích của cha, Hiểu Đan hơi bị quê trước sự hấp tấp của mình vì những lời trêu chọc của ông. Cô ré lên :

− Á ! con không chịu đâu. Con vừ mới về đây, vừa bắt đầu có cuộc sớng tự do thì cha dọa con phải … « vào ***g » ư ? Con sẽ không lấy chồng đâu.

Bậc cười vang lên, ông cảm thấy thích thú khi nhìn vẻ thẹn thùng của cô con gái. Đã lâu lắm ông mới có được một ngày vui vẻ như thế này. Hiểu Đan về đây như mang cả một nguồn sinh lực mới cho gia đình này, mà từ lâu vì mãi mê với thươnbg trường, ông đã lãng quên đi. Hay nói một cách khác hơn là từ lúc mẹ H mất cho đến nay, dường như ông không còn hưởng được dư vị của một mái ấm gia đình.

Vỗ nhẹ vào vai Hiểu Đan ônbg tủm tỉm :

− Đừng nói chắc con gái ạ. Biết đâu chỉ trong nay mai…

Nhìn ánh mắt trừng to cùa Hiểu Đan, ông lảng chuyện :

− Thôi được. Trước mắt cha cho con toàn quyền tự do thoải mái, cứ rong chơi thoả thích đi. Chuyện tương lai sau này hẳng tính.

Hiểu Đan mừng rỡ reo lên

− A, có nghĩa là con có quyền làm bất cứ việc gì con thích phải không cha ?

Ông cười dễ dãi :

− Tùy con, nếu đó không phải là điều xấu, cha không cấm.

− Là cha hứa đó nha.

− Quân tử nhất ngôn.

Như không yên tâm, Hiểu Đan đề nghi :

− Để chắc ăn hơn, cha nghéo tay đi.

Cốc vào đầu Hiểu Đan, ông mắng yêu :

− Chó con, không tin tưởng cha mày ư ?

Nhưng rồi ông cũng làm theo lời yêu cầu của Hiểu Đan trong tiếng reo vang đầy phấn khởi của cô con gaí. Cả hai cùng bước vào nhà trước ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cũng không kém phần ngạc nhiên của Nguyễn Nam. Anh không hiểu tại sao Hiểu Đan lại nghĩ cha mình là một người nghiêm khắc lạnh lùng, trong khi thể hiện vừa rồi của ông lại hoàn toàn trái ngược. Ông không chỉ hoạt bát vui tươi mà còn thưong yêu, chiều chuộng và rất quan tâm đến đứa con gái duy nhất của mình.

− Anh Nam ơi , mình tới đàng kia chơi đi.

Vội vàng thu xếp máy quay và máy ảnh, Nguyễn Nam bước nhanh theo Hiểu Đan, khi cô vừa nói dứt đã sải bước đi thật nhanh về phiá trước

Được sự ủy thác của ông Gia Thanh, hàng ngày, Nguyễn Nam đưa Hiểu Đan rong chơi khắp các ngã, làm một hướng dẫn viên bất đắc dĩ cho cô. Từ những danh lam thắng cảnh đến những khu du lịch, rồi những tụ điểm sinh hoạt vui chơi. Đâu đâu, Hiểu Đan cũng tỏ vẻ thích thú khi ghi lại hình ảnh của mình trên những tấm ảnh chụp thật đẹp và cả trên những thước phim cũng được Nguyễn Nam quay lại rất khéo léo. Và hôm nay lại là một ngày rong chơi của Hiểu Đan mà điểm chọn lựa là khu du lịch Suối Tiên

Thoáng một cái mà đã một tháng trôi qua. Một tháng cho Hiểu Đan vui chơi thỏa thích với sự tự do hoàn toàn của mình. Hiểu Đan thực sự thỏa mãn với những gì cô đang có được. Cha cô đã giữ đúng lời, khi cho cô mặc sức làm theo ý thích riêng tư, nhưng nỗi khao khát được mặt quần áo thể thao và phóng xe thật nhanh trên đường phố Hiểu Đan vẫn chưa thực hiện được, vì thú du lịch khắp nơi hấp dẫn và cuốn hút cô hơn. Hiểu Đan dự tính sau chuyến đi chơi ngày hôm nay trở về, cô sẽ bắt đầu bắt đầu thực hiện mơ ước của mình. Cô đã cho Nguyễn Nam biết rõ, và anh cũng nhận lời tập cho cô lái xe.

Trước mắt Hiểu Đan là một thác nước với những tảng đá thiên tạo xếp chồng lên nhau thành những bậc thang, xung quanh nó được bao phủ bởi một rừng cây um tùm, và một bên là một hố nhỏ tỏa khói bàng bạc như sương mù.Trông cảnh thì chẳng khác nào ở vùng đồi n'ui cao nguyên của cô. Chả trách khách du lịch đến viếng nơi đây rất đông. Vì ở đây họ có thể ngắm được một phần cảnh quang của Đà Lạt. Điểm khác biệt của nó chính là sự lưu thông của dòng nước. Dòng chảy nơi đây không hùng vĩ như ngọn Datanla, hay là thành hồ như thác Prenn, mà nó chỉ chảy nhẹ nhàng, êm đềm len qua khe đá. Trèo lên một bậc đá, sau khi nắm kỹ điạ hình, Hiểu Đan reo to :

− Anh Nam ơi, đến đây chụp hình trước đi rồi hãy quay phim.

Gật mạnh đầu, Nguyễn Nam đáp ngay :

− Vâng, tôi đang sẳn sàng bấm máy đây. Cô hãy chọn tư thế cho mình đi.

Ra hiệu cho Nguyễn Nam xong, Hiểu Đan theo lời anh, chọn cho mình đủ tư thế và địa điểm. Cô nhảy liên tục lên những bậc thang khiến Nguyễn Nam lo lắng kêu lên : - Cô chủ ơi ! chậm chậm lại đi. Những nấc thang đó trơn trượt lắm, không khéo cô sẽ bị ngã đấy.

Nhoẻn cười nhìn anh, Hiểu Đan tự tin :

− Anh đừng lo, tôi sẽ không sao đâu. Tuy ít được leo trèo, nhưng tôi không phải là một đứa bé lên ba đứng đi không vững.

Nói rồi, Hiểu Đan lại tiếp tục leo cao đồng thời kêu réo Nguyễn Nam liên hồi khi thấy anh còn chậm lại ở phía sau. Đến một khoảng cách khá xa giữa hai phiến đá, Hiểu Đan thoáng ngần ngừ, nhưng rồi liền sau đó, cô mím môi lấy đà nhảy vụt qua. Hai chân đã chạm đất, Hiểu Đan thở phào, những tưởng đã an toàn. Nào ngờ lớp rêu bám dưới nền trơn tuột, khiến đôi chân Hiểu Đan trượt mạnh về phía trước. Không kềm lại được, hoàn toàn mất thăng bằng, thế là Hiểu Đan té ngã từ trên cao đó xuống thác nước vẫn đang tuôn chảy liên tục.

Kinh hoàng trước hình ảnh đang được chứng kiến, Nguyễn Nam bật hét lên thật lớn như một phản xạ tự nhiên, đồng thời đôi chân anh vụt chạy như bay vào giữa dòng thác nước, dang tay đón lấy thân hình Hiểu Đan đang chới với như vật rơi tự do giữa không trung.

Ôm gọn thân hình Hiểu Đan vào lòng mà Nguyễn Nam vẫn ngỡ mình đang mê ngủ. Anh không thể nào ngờ mình có thể cứu thoát được cô trong đuờng tơ kẻ tóc như thế này. Phần Hiểu Đan cũng trong tình trạng thất thần, tâm trí như mê muội hẳn, không còn ý thức mọi việc xảy ra chung quanh.

Sự việc xảy ra một cách nhanh chóng đến không ngờ , cô không nghĩ là mình còn sống được khi lao cả thân người xuống dòng nước. cả hai vẫn trong tư thế đó, cùng lặng người thật lâu với tâm trạng hoàn toàn khác nhau. Và không biết họ sẽ chết lặng như thế đến bao giờ, nếu không có những tiếng xì xầm của các du khách chung quanh chợt vang lên ben tai cả hai.

Tất cả mọi người đã bị Nguyễn Nam làm chấn động tinh thần bởi tiếng thét thất thanh của anh. Và họ cũng xuýt đứng tim khi chứng kiến pha té nhào ngoạn mục như diễn viên xiếc của Hiểu Đan.

− Trời ơi, kinh khủng thật ! Cô gái đó đã rơi từ trên đấy xuống . nếu không được cứ kịp thời có thể cô ta đã tan xác mất.

− Còn anh chàng kia quả là gan cùng mình mới dám nhảy vào giữa dòng thác như thế để cứu người.

Rồi họ lại ngạc nhiên hỏi lẫn nhau :

− Nhưng sao cả hai không chịu xuống mà đứng mãi như thế nhỉ ? Chẳng lẽ sự chấn động mạnh đã làm họ chết lặng ? Hay là cả hai đã trúng phải « tiếng sét ái tình » nên không nỡ rời nhau ?

Điều thắc mắc của nhóm người hiếu kỳ đã kéo Nguyễn Nam và Hiểu Đan về thực tâi.

Ý thức được hoàn cảnh, Hiểu Đan ngượng ngùng cất tiếng :

− anh hãy để tôi đứng xuống đi. Mọi người đang nhìn chúng ta kìa.

Sượng sùng trước ánh mắt của mọi người, nhưng Nguyễn Nam không thể để cô tiếp tục leo trèo trên những nấc thang này nữa. Nên anh không đặt cô xuống ngay theo cô yêu cầu, mà anh vẫn bế cô trên tay, bước nhanh ra khỏi dòng thác và theo đưéơng dẫn đi ngay xuống đất.

Tìm một nơi khô ráo cách xa ngọn thác, Nguyễn Nam mới thật sự yên tâm đặt cô ngồi xuống.

Không dám nhìn thẳng vào mặt Hiểu Đan lúc này đang đỏ ngượng ngùng, Nguyễn Nam khẽ nói :

− cô hãy tạm ngồi nơi đây nghĩ ngơi cho khỏe, rồi hãy tiếp tục dạo chơi nhé.

Nhưng Hiểu Đan vẫn lắc đầu từ chối. Cô vẫn chưa bình tâm sau tai nạn vừa xảy ra, mà cô may mắn thoát khỏi trong đường tơ kẻ tóc.

− Chúng ta trở về nhà thôi anh Nam. Tôi vẫn còn choáng sau sự việc vừa rồi, nên không muốn đi tiếp tục nữa ;

Nghe theo lời Hiểu Đan, Nguyễn Nam liền anh chóng thu xếp nhanh máy ảnh cùng những vật dụng linh tinh khác cho vào túi xách du lịch nhỏ rồi cùng cô trở ra xe về nhà. Anh đang bị nội tâm chấn động dữ dội nên cũng muốn quay về. Sự va chạm mạnh mẽ giữa hai thể xác đã thực sự gây cho anh một cảm giác bồi hồi khó tả, để khi ôm trọn Hiểu Đan trong vòng tay là anh tự biết mình không thể đè nén được con tim. Cho dù anh có ý thức rất cao về thân phận, cũng như lý trí anh rất sáng suốt để nhận định đưọc vấn đềthì anh cũng không có cách nào khác cản ngăn con tim mình đừng lỗi nhịp. Cũng như anh không thể buộc nó đừng xúc động trước một cô gái hồn nhiên, tươi trẻ có gương mặt xinh xắn như thiên thần kia. Mà anh chỉ có thể tự trách bản thân mình trót sinh ra nhằm ngôi sao xâú. Hoàn cảnh gia đình và địa vị xã hội cách xa nhau nên anh không thể thốt lên lời yêu dù lời yêu dó được xuất phát từ sự chân thành và tha thiết nhất của con tim.

Ý thúc được nghịch cảnh của bản thân, Nguyễn Nam rất đau buồn vì không tìm ra lối thoát, tâm trí anh cứ mãi miên man với những suy nghĩ rối ren trong đầu. Tay điều khiển xe nhưng anh hoàn toàn không thể tập trung.

Tiếng Hiểu Đan bất chợt vang lên :

− Anh Nam ! đã qua khỏi nhà sao anh không dừng lại ?

Giật mình sực tỉnh sau những phút xuất thần, Nguyễn Nam vội dừng xe cho quay đầu xe lại. Và chính trong những giấy phút đó, một ý nghĩ lóe sáng giúp Nguyễn Nam tháo gỡ được những vướng mắc trong đầu. Anh nhanh chóng quyết định nhanh dù biết điều đó sẽ làm anh đau khổ. Nhung anh hy vọng thời gian sẽ giúp anh nguôi ngoai tất cả. Anh phải chọn quyết định này, vì đó là giải pháp tốt đẹp cho anh, giúp anh bình yên với cuộc sống hiện tại. Anh không thể tự đem giông tố phủ voà người vì anh còn bổn phận với mẹ và trách nhiệm với những đứa em. Mà Hiểu Đan là một cơn lốc xoáy, nó sẽ cuốn phăng cả đời anh nếu anh tự nguyện lao đầu vào.

Một mối tình đơn phương đành chôn vùi theo quên lãng.

Chương 3

- Cốp !

Chiếc nón bảo hộ bị ném mạnh vào tường , vang lên một tiếng thật lớn rồi rơi xuống đất nằm im lặng trong một góc phòng như chịu đựng sự phẫn nổ của vị chủ nhân. Nhưng dường như Hiểu Đan vẫn chư thỏa mãn cơn bực dọc dù đã trút mọi căm hờn vào chiếc nón vô tội kia. Cô đi loanh quanh trong phòng với tâm trạng giận dỗi, tức tối vì Nguyễn Nam đã thất hứa. Anh không tập cho cô lái xe môtô như lời hứa ban đầu với một lý do thật đơn giản : « anh không còn làm tài xế riêng cho ông Gia Thanh, nên không có thời gian rảnh rổi để thực hiện lời hứa với cô. »

Hiểu Đan thực sự không hiểu vì sao Nguyễn Nam bị điều đi lái xe phân phối hàng cho công ty mà không tiếp tục làm tài xế riêng cho cha cô ? Ai đã ra lệnh này ngoài ông ? Nhưng chẳng phải chính ông đã từng ủy thác cho anh việc hướng dẫn cô tham quan khắp nơi đó sao ? Và tất nhiên ông cũng hiểu rất rõ, thời gian một tháng ít ỏi vừa qua làm sao đủ cho cô thỏa mãn với những cuộc rong chơi của mình ? Thế thì tại sao ông lại làm như vâỵ ?

Mặc dù nghĩ thế nhưng Hiểu Đan lại giận Nguyễn Nam nhiềiu hơn. Vì với cô, đó chỉ là lý do Nguyễn Nam cố tạo để ngụy biện cho sự thất tín của mình. Cô thấy giận anh kinh khủng, giận đén độ nếu bây giờ có mặt anh ở đây, nhất định cô sẽ « dũa » cho anh một trận « te tua » mới thỏa được sự ấm ức của cô.

− Hiểu Đan ơi, cha vào có đưọc không ?

Tiếng gõ cữa cùng với tiếng nói của ông Gia Thanh chợt cất lên, cắt ngang luồn suy nghĩ của Hiểu Đan. Vẫn trong cơn bực dọc, cô liền bước đến kéo mạnh cửa ra.

Nhìn thấy guơng mặt hình sự của Hiểu Đan, ông Gia Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên liền hỏi : - Mới sáng sớm sao mặt mày bí xị vậy ? Ai chọc giận con gái cưng của cha vậy hả ?

Hiểu Đan phụng phịu :

− Cha đã biết rõ thủ phạm mà còn hỏi.

Ông Thanh chợt hiểu :

− Con muốn nói tại Nguyễn Nam ư ?

− Đúng vậy. Chính hắn đã gây cho con cơn bực tức trong lòng. Nhưng con…

− Con sao ha ?

− Con thấy giận luôn cả cha.

Ông Thanh kêu lên :

− Giận cả cha luôn ư ? Tại sao ?

Bằng giọng ấm ức, cô nói :

− tại vì cha đã điêu Nguyễn Nam về đội xe, không để anh ấy tiếp tục công việc ở đây, nên Nguyễn Nam đã vịn vào lý do đó mà thất hứa với con.

− Nguyễn Nam bảo là bị điều đi ư ?

− Vâng.

Thực sự ngạc nhiên trước điều Hiểu Đan vừa thổ lộ, nhưng ông Thanh lại lặng yên không chất vấn. Ông muốn nghiệm thử lý do vì sao Nguyễn Nam lại nói dối. Rõ ràng Nam đã đnế xin ông cho anh được chuyển vê đội e của coty dù ông đã yêu cầu anh ở lại tiếp tục công việc mà ông đã giao phó, nhưng anh vẫn khăng khăng và khẩn khonả xin ông ký lệnh chuyển rồi lại nói khác với Hiểu Đan.

Nguyên nhân vì sao anh lại nói như vậy ? Hay là… một ý nghĩ vụt loé lên qua đéâu ông thanh khiến ông không khỏi giật mình hoảng hốt tự hỏi : « có phải Nguyễn Nam đã yêu con gái ông, nhưng vì nhận ra sự chênh lệch giữa hai gia đình nên hắn đã âm thầm rút lui. » riêng Hiểu Đan lại quá vô tư nên hoàn toàn không hiểu được tình cảm của Nguyễn Nam dành cho mình ? Giả thuyết này xem ra hoang đường nhưng sự thật lại không sai lệch với những gì ông đã nghĩ.

Ông đã quá chủ quan, vì không ngờ tới trường hợp này sẽ xảy ra. Nhưng cũng may Nguyễn Nam đã rút lui ngay khi sự việc chỉ mới bắt đầu và Hiểu Đan hãy còn là một cô bé vô tư.

Xoa hai bàn tay vào nhau, ông giải thích theo suy nghĩ của Hiểu Đan :

− Cha phải điểu Nguyễn Nam đi vì công ty đang cần tài xế.

− Nhưng cha cũng có người đưa đón vậy ?

− Đúng nhưng chỉ cần một tài xế thường thôi. Riêng Nguyễn Nam, cậu ấy là một người có kinh nghiệm lâu năm, có thể kiêm được cả khâu phân phối nên coty cần cậu ta hơn.

− Nhưng như vậy con sẽ chịu thiệt thòi, con không được anh nam tập lái xe.

Vỗ nhẹ vào vai Hiểu Đan, ông mỉm cười an ủi :

− con đừng buồn, sẽ có người làm việc ấy thay Nguyễn Nam.

− Cha muốn nói người tài xế mới đến ?

− Không. Là một người thân thiết với con hơn.

Hiểu Đan cau mày khó hiểu :

− Là ai cơ ? Con đâu có bạn bè thân thiết ở thành phố này

Ra vẻ bí mật, ông đáp :

− rồi con sẽ biết. Còn bây giờ cha muốn nói với con một chuyện.

− Là chuyện gì thưa cha ? Có quan trọng lắm không ?

Gật nhẹ đầu, ông đáp :

− Hãy theo cha vào phòng làm việc đi.

Bước liền theo ông sau khi khép nhẹ cửa phòng, Hoàng Dũng vẫn vô tư với đôi chân nhún nhảy bước vào phòng làm việc của cha mình.

Ngồi xuống chiếc ghế đối diện cùng với ông, cô hỏi ngay :

− có chuyện gì, cha mau nói mau cho con gnhe đi.

Nhìn cô một thoáng, ông đáp :

− cha muốn ngày mai con đến phi trường đón một người.

Hiểu Đan ngạc nhiên hỏi :

− người ấy là ai ? có quan hệ gì với chúng ta ?

− Đó là con trai một người bạn của cha. Cậu ấy ra nước ngoài tu nghiệp đã 5 năm, bây giờ mới trở về.

Hiểu Đan nhún vai :

− có nghĩa là anh ta hoàn toàn xa lạ đối với con. Và điềi đó có nghĩa là con không thể đi đón, vì chẳng biết mặt mũi anh ta ra sao cả.

− Con yên tâm, cha sẽ cùng đi với con.

Khẽ nhíu mày, rồi Hiểu Đan chợt hỏi :

− có phải cha muốn tạo không khí gia đình vì anh ta không còn người thân ?

− Trái lại, Đông Quang còn đủ cha mẹ lẫn em trai, chúng ta sẽ gặp họ tại phi trường.

Ngạc nhiên thực sự, Hiểu Đan kêu lên :

− nếu thế chúng ta đi đón làm gì, khi anh ta không hề đơn độc.

− Đó là ý muốn của cha.

− Nhưng con muốn biết rõ nguyên nhân.

Lưỡng lự thật lâu, cuối cùng ông nói :

− thật ra cha muốn để con được tự nhiên tiếp xúc với Đông Quang, nhưng con cứ khăng hỏi nguyên nhân nên cha không giấu nữa. Thật ra Đông Quang chính là.. chồng tương lai của con. Hai bên gia đình đã dự tính xong, sau khi Đông quang trở về sẽ tiến hành hôn lễ cho hai con.

− Trừng to đôi mắt đến rách cả khoé Hiểu Đan nhìn chăm chăm vào cha mình thảng thốt kêu lên :

− cha vừa nói gì ? Ai là chồng tương lai của con ?

Vẫn bình thản trước vẻ kích xúc của Hiểu Đan, ông lập lại :

− Là Đông Quang, là người mà cha muốn con đi đón ngày mai.

− Không bao giờ. Con không đưa đón ai cả.

Hiểu Đan bật thét lớn. Cô phản ứng kịch liệt trưóc thái độ dửng dưng của cha mình.

− Cha hãy giãi thích rõ chuyện này cho con biết đi. Sao bỗng dưng con lại có chồng ngang xương như vậy chứ ?

Hơi bất ngờ trước thái độ quyết liệt của Hiểu Đan, ông nhẹ giọng :

− Bình tĩnh nào con gái. Trai gái lớn không thành lập gia đình là chuyện bình thường, có gì đâu mà con lại hoảng hốt lên như thế ?

− Nhưng người ta chỉ lập gia đình khi đã yêu thương nhau thực sự. Còn với con đến cả gương mặt hắn ra sao con còn chưa biết được.

− Rồi con sẽ được gặp vào ngày mai. Cha đoàn chắc con sẽ hài lòng vì Đông Quang là mợt chàng trai tốt, có đủ cả đức lẫn tài.

− Nhưng cốt lõi của hôn nhân là tình yêu. Con chưa biết gì về anh ta thì làm sao có thể gắng bó trong tình cảm vợ chồng ?

− Điều đó không quan trọng. Tình yêu đến sau hôn nhân là chuyện bình thường. Có thể con sẽ bỡ ngỡ lúc ban đầu nhưng thời gian sẽ giúp con có tình yêu bên chồng.

− Đó là tư tưởng lạc hậu đã quá lỗi thời ở thời đại mà con gnười đã chinh phục được không gian rồi, thưa cha. Là một nhà doanh nghiệp trong thời đại mới, hẳn cha hiểu rõ điều này. Sao cha lại áp đặt con vào một cuộc hôn nhân phi lý như thế ?

Lặng đi một hồi lâu, Hiểu Đan tiếp tục :

− Nếu con nhớ không lầm thì ngay từ tấm bé, con đã được rèn luyện để trở thành người kế vị sự nghiệp của cha. Và mục đích lần về thành phố này của con chẳng phải là để quản lý công ty sao ?

Nét trầm ngâm hiện lên khuôn mặt của ông Gia Thanh. Khẽ thở dài, ông đáp :

− Đúng theo dự định ban đầu của cha là như thế. Nhưng cha đã suy nghĩ lại và thấy rằng khả năng của con không thể quản lý một công ty đồ sộ của cha hiện tại, dù con đã tốt nghiệp Đại Học khoa quản Trị Kinh Doanh. Vì lẽ đó cha cần một chàng rễ, người đó sẽ thay cha phát triễn công ty ngày càng lớn mạnh.

− Và Đông Quang là người mà cha đã chọn vì anh ta hội đủ những điều kiện cha cần ?

− Đúng vậy ?

Hiểu Đan mím môi :

− Rõ ràng cha cần người quản lý công ty nên quyết định theo ý muốn của mình mà không cần biết đến cảm xúc của con. Hắn ta tài giỏi dưới mắt cha, nhưng với con hắn chỉ là một kẻ tầm thường, nếu không muốn nói là con gnười hám danh trục lợi.

− Kìa sao con lại nặng lời như thế khi chưa biết gì về Đông Quang.

− Sự thật là như vậy. Nếu không sao hắn lại nhận lời kết hôn khi chưa biết rõ về con. Gia tài của cha mới thực sự là mục tiêu của hắn.

− Con không nên đánh giá Đông Quang quá thấp như thế. Con nên biết rằng…

Khoát tay ngăn lời cha, Hiểu Đan rắn giọng :

− Cha đừng thuyết phục con vô ích. Con quyết phản đối cuộc hôn nhân này. Con chỉ bằng lòng kết hôn khi đã yêu. Nhưng hiện tại con chỉ muốn rong chơi cho thỏa thích, bù vào những năm tháng phải sống trong khuôn khổ khe khắc.

− Làm người cần có lý tưởng và mục tiêu cho chính mình. Con không thể phí phạm thời gian một cách phi lý như vậy được. Cũng như con không thể sống để rong chơi.

Hiểu Đan cau mày thầm bất mãn :

− Nhưng con vẫn còn trẻ, có phí phạm một vài năm cũng đâu có gì quá đáng.

− Đó là một suy nghĩ sai lầm. Ở thời đại công nghiệp hóa này, chỉ chậm một giờ là con đã trở thành người lạc hậu mất rồi, hà huống gì một vài năm.

Nhìn đôi môi mím chặc lộ vẻ bất bình của Hiểu Đan, ông lại tiếp :

− Vả lại con đừng nghĩ mình còn trẻ con. Ở độ tuổi con bây giờ, ngày xưa mạ con đã sinh con rồi đấy. Nhưng sao con lại cứ phản đối cha quyết liệt như thế chứ ? Sao con không thử một lần diện kiến cùng Đông Quang xem thử những lời cha nói có đúng không ? Cũng như những nhận định của cha về cậu thanh niên đó có sai lệch không ?

Dù ông Thanh đã khuyên nhủ tận tình, đã ân cần thuyết phục, nhưng Hiểu Đan vẫn cứ khăng khăng với quyết tâm của mình. Chẳng những thế, cô còn nghĩ cách thuyết phục lại cha từ bỏ ý định của ông. Cô nhăn mày nhíu trán, suy tính đủ mọi cách nhưng vẫn chưa tìm ra lối thoát. Chợt một ý nghĩ vụt loé sáng trong đầu rồi hình thành một kế hoạch khiến cô thích thú. Bất giác, Hiểu Đan mỉm cười trước viễn ảnh sắp tới xảy ra. Lấy lại bình thản tươi tắn, Hiểu Đan vui vẻ nói :

− Vâng , con bằng lòng nghe theo lời cha. Ngày mai, con sẽ đi đón anh ta. Nhưng… con không muốn đi cùng một lúc với cha đâu nhé. Hãy cho con biết rõ giờ giấc, cha cứ đến phi trường trước chờ con.

Khẽ cau mày, ông hỏi :

− Tại sao con không đi cùng cha ?

− À, con muốn xuất hiện vào đúng lúc anh ta ra để gây bất ngờ ấy mà.

Thoáng vẻ hoài nghi, ông hỏi :

− có thật con sẽ đến như lời đã hứa không ? Con không định đánh bài chuồn đâý chứ ?

Giơ tay lên cao, Hiểu Đan nghiêm chỉnh đáp :

− Lời hứa danh dự. Con bảo đảm uy tín với cha.

Gật đầu hài lòng ; ông cười dễ dãi

− Thôi được. Giờ con có thể về phòng hay muốn đi đâu tuỳ ý, nhưng hảy nhớ những gì đã nói đấy nha.

− Cha yên tâm. « quân tử nhất ngôn » mà.

Dứt lời cô chạy biến đi ngay khỏi phòng cha trong tiếng cười đầy thích thú, bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên của ông Thanh từ phía sau. Ông thật sự không hiểu điều gì đã khiến Hiểu Đan phấn chấn như vậy, khi chỉ vài phút trước đó, cô còn nhăn mày cau co đầy vẻ bất bình với việc ông vừa nêu. Hay vì cô đã nghiệm ra những điều ông nói là đúng ? Thật là khó hiểu. Nhúng khẽ đôi vai, ông bắt đầu công việc của mình. Thoáng chốc ông đã quên bén đi những điều thắc mắc vừa qua.