Nơi thuộc về nỗi đau

Muốn quên rồi sao tim anh lại nhớ
Nhớ tới em, mối tình đã ngủ quên
Trong ánh mắt ưu phiền nơi xa thẳm
Vẫn mơ màng níu kéo một cái tên

Đã có lúc
Anh vẫn từng cảm ơn lực hấp dẫn
Đã đẩy em đến bên cuộc đời anh
Vẻ đẹp của em, làm tim anh đỏ mặt
Len lén nhìn em, một trái tim chân thành

Rồi một ngày, em nhẹ đến bên anh
Trong ngượng ngùng: "Mình chia tay anh nhé"
Sao em bắt anh làm điều chẳng thể
Rời xa em, rời xa mối tình anh

Và thời gian cứ lặng lẽ trôi nhanh
Khi trái tim đã thôi không rỉ máu
Vết thương xưa, nay đang dần liền sẹo
Chợt hình em lại thấp thoáng đi về

Bước trên đường, bên chiếc bóng lê thê
Lúc tim anh đang tràn đầy ảo giác
Lúc đôi chân sau bao ngày đi lạc
Lại đưa anh về với chốn yêu xưa

Tháng ngày buồn đã đôi lúc đẩy đưa
Hai cảm giác “cố quên” hay “chợt nhớ”
Ừ… Hãy coi như đó là duyên nợ
Mảnh tình buồn anh cất giữ trong tim

Lại một đêm, anh lặng lẽ đi tìm
Tới một “Nơi thuộc về nỗi nhớ"
=======



Gửi nắng cho em

Anh biết em nơi ấy giờ đây
Cũng nhớ anh như anh nhớ lúc này
Cũng mải miết ôm mộng đời tươi sáng
Hà Nội nồng nàn hoa sữa thơm hương...!!

Cái rét nào em vô tình gửi tới
Chẳng đợi đông sang sao nỡ phụ thu rồi
Vội vã chi em đời người đâu vĩnh cửu
Khi tuổi xuân ai thắm lại đôi lần...

Em bảo rằng hãy gửi nắng cho em
Một chút thôi anh đỡ lạnh giá cõi lòng
Đừng để đêm đen nhuộm tình em trong trắng
Và để riêng em phải gặp lòng em...?

Anh sẽ gửi chút nắng vàng dịu ngọt
Mặc kệ thu tàn mặc kệ bão mưa tuôn
Bởi đã yêu nhau ngập ngừng trong tình muộn
Em sợ điều gì khi ta đến trong nhau?

Anh ngốc quá không sao tìm được cách
Khi đường yêu trăm vạn bến gập ghềng
Sông vẫn đó khi đò nay đã vắng
Ai đã vô tình khua sóng nước lao xao?

Mỉm cười cùng anh em khẽ bảo:
Em sẽ không buồn không khóc đâu anh
Không nhớ đến anh khi mây chiều giăng lối
Sẽ chẳng chạnh lòng trên đất khách cô liêu..?

Ấm áp là đây giọt nắng đong đầy
Mỗi lúc thu sang góc phố vàng hoa sữa
Và nơi đó mùa đông em sẽ thấy
Người cũ xa rồi... bông tuyết trắng rơi rơi...
=====
(Sưu tầm)