Thấy mọi người cứ đồn đại về Ngày tận thế, anh cũng chẳng bận tâm làm gì. Vì phương châm của anh vốn là: Hãy cứ sống như thể bạn chỉ còn một ngày để sống. Nhưng hôm nay, bất chợt em ngồi bên anh thổn thức. Em khẽ hỏi: "Nếu sớm mai là ngày tận thế, anh muốn làm gì bây giờ?
Anh ngơ ngác vì bất ngờ. Em tựa nhẹ đầu vào vai anh. Và anh thậm chí không biết chính mình đã nói ra câu trả lời dịu dàng đến thế: "Ngồi đây, bên em!"


Em véo mũi anh, ra vẻ giận dỗi nói ý tưởng của anh thật bình thường. Nhưng em cười, nụ cười nhẹ và sáng trong như mùa thu buổi sớm. Khoảnh khắc đó, anh biết, câu nói của mình là rất thật.






Anh muốn ngồi đây, nắm tay em, nghe em kể những câu chuyện thời thơ ấu. Nghe em kể về những cậu bạn em từng thích hồi tiểu học, về chàng trai cảm nắng em thuở cấp hai, về những rung động đầu đời của em và giờ là về tình cảm em dành trao anh.


Anh muốn ngồi đây để hồi tưởng và ghi nhớ những kỉ niệm mình từng có với nhau. Cái nắm tay ngượng nghịu, chiếc hôn vụng về, cuộc hẹn đầu tiên, chuyến đi xa rộn tiếng cười. Nếu cuộc đời này còn có kiếp sau, hãy để anh mang theo tất cả những điều đó, để được yêu em thêm nhiều lần nữa, được không em?


Anh muốn ngồi đây, để hôn lên đôi mắt của em trong những cơn gió đầu thu mát lạnh. Đặt vào đó biết bao tin yêu anh muốn nhắn gửi.


Anh sẽ ngồi đây, để nghĩ về bố mẹ anh và tình yêu hai người dành cho nhau. Bố bảo với anh, cho tới bây giờ, mẹ vẫn là tình yêu lớn nhất đời của bố. Bố muốn dành cả quãng đời còn lại để thương yêu và đền đáp những quan tâm mẹ đã mang đến cho cuộc đời của bố.


Anh sẽ nhớ khoảnh khắc bố mẹ anh nhìn nhau, khoảnh khắc họ mỉm cười hạnh phúc. Nếu cuộc sống này vội kết thúc ở đây, anh tin rằng bố mẹ anh cũng sẽ bằng lòng khi biết con trai của họ đã tìm thấy tình yêu lớn nhất đời mình và cố gắng ở bên cô ấy đến phút cuối cùng.


Anh sẽ ngồi đây, chỉ em ánh sáng của mặt trời, chỉ em hướng đi của mây. Mây gió có thể bất định, nhưng anh sẽ mãi ở đây. Hôn lên tay em và giữ nó trong tay anh, thật chặt.


Anh sẽ ngồi đây, để nghĩ về cuộc đời mình. Một chàng trai gần hai mươi tuổi với bao nhiêu ước mơ và hoài bão. Sự nghiệp chưa rạng rỡ nhưng anh tin mình sẽ thành công.


Vì có một gia đình trọn vẹn, có em - cô gái yêu anh đến thế cơ mà. Em từng mỉm cười hạnh phúc khi bên anh, từng khóc lóc khi hai đứa cãi vã, từng giận hờn khi anh không quan tâm, nhưng cũng đầy lo lắng khi anh cảm ốm... Dù thế nào, anh vẫn luôn cảm nhận thấy nỗi nhớ và tình yêu mãnh liệt mà em dành cho anh.


Có thể, sớm mai và nhiều ngày nữa, sẽ chẳng phải là ngày tận thế như người ta vẫn nói. Anh vẫn sẽ chẳng quan tâm đâu. Vì thế giới kia có đổi thay và biến chuyển, anh luôn muốn được ở đây, được yêu em, tiếp tục yêu em đến cuối cuộc đời. Được không em?


Nguồn: truyenngan