Loạn Nữa Mà Chi
Người loạn trong tim bởi những buồn
Ba sầu, bốn hận, ghịt hoài chuông
Cho âm thanh vọng, loang vào gió
Tiếng oán, tiếng thương, tiếng đoạn trường!
Người loạn trong tim bởi một thời
Ngàn yêu, tha thiết trải đầy vơi
Chỉ qua mấy độ, tình ly biệt
Để lại thời gian luống ngậm ngùi
Người loạn trong tim bởi phải nhìn
Thăng trầm thế sự nhục và vinh
Cúi lòn, bợ đỡ nên danh phận
Sĩ khí, trung can phải tím mình
Người loạn trong tim bởi xót xa
Thấy ngàn áng xám phủ dầy hoa
Rồi từng cơn lộng kèm mưa đổ
Vùi dập, xác xơ mảnh ngọc ngà!
Người loạn trong tim bởi phải hoài
Nghe xình, nghe xập rú màng tai
Mỗi lần khỉ đột làm ca sĩ
Gần gũi đồng lân cửa nẻo gài
Người loạn trong tim bởi chán chường
Tháng ngày trăn trở, nỗi niềm vương
Nhớ nhung, lưu luyến hay hoài vọng
Lặng lẽ tìm quên giữa quạnh trường…
Hãy dừng đi nhé! Hỡi con tim
Loạn nữa mà chi, chỉ đắm chìm
Biển rộng làm sao không có sóng
Phận thuyền, tay lái vững truân chuyên!...
16/9/2016
Nguyễn Thành Sáng
Sóng Gợn Cõi Dương Trần
Vần thơ thắm đượm của Tình Nương
Đã khiến tim anh gợn sóng buồn
Cảm đóa thắm nồng treo bóng tưởng
Canh dài vò võ, ngọn lay sương…
Ngày tháng bên bờ em vấn vương
Gót chân trĩu nặng thả trên đường
Ánh sầu thỉnh thoảng xoay vòng hướng
Rồi cũng âm thầm dạ nỉ non…
Còn anh nhìn nắng rụng ngàn phương
Thấy nhạt mờ xa phủ đóa hường
Ngắm lá khô vàng rơi vất vưởng
Nỗi niềm sâu thẳm tiếp rung chuông!
Đôi ta ôm ấp mối tư tương
Chẳng biết làm sao để tỏ tường
Khiến những trưa hè nhìn cánh phượng
Vật vờ lả tả, gợi ngàn thương
Thương cho da diết của yêu đương
Mà phải quặn đau khúc mộng thường
Khắc khoải, nghẹn ngào treo gió lượn
Ảnh hình loáng thoáng hiện màn gương
Để thành ảo ảnh vị men hương
Cạn chén say bay trải chập chờn
Ngây ngất dạt dào bao lởn vởn
Dưới bầu ráng tắt tím hoàng hôn!
Khoảnh khắc loang dài từ xóm thôn
Vào sâu tít tận cõi tâm hồn
Luyến lưu tha thiết trao về chốn
Hai nẻo cùng nhau… Một tiếng đờn…
Có chút trào dâng ngọn lửa hờn
Vì sao không thể bước xa hơn
Khi cây đơm trái đầy mơn mởn
Bị cả khung trời đậy tối om…
Giờ mối duyên thề, nghĩa sắt son
Bèo mây lỡ giạt, khuyết khung tròn
Nhưng tình yêu dấu luôn gờn gợn
Đành phải dương trần mỗi sớm hôm…
3/4/2018
Nguyễn Thành Sáng
HỠI TRỜI XANH !
Lặn lội qua nhà để rõ tin
Yêu đương còn sống hoặc tan hình
Then cài, cửa đóng, chìm hiu hắt
Vắng lặng bao quanh, chỉ có mình!
Một khắc trôi qua, bóng một người
Vườn sau ra trước ngắm nhìn tôi
Ô kìa! Huynh Sáng! Cần Thơ ghé
Nhớ quá bạn ơi, thuở thiếu thời
Chun rượu thâm tình cạn ngất say
Năm xưa hai đứa thả hồn bay
Giờ đây đôi ngả đường rong ruổi
Kẻ bụi phong trần, kẻ lắt lay
Nỗi nhớ niềm thương ngợp cả hồn
Những chiều nắng tắt, rũ hoàng hôn
Căn phòng ấm áp tình tri kỷ
Chia sẻ cho nhau chuyện mất còn..!
Bỗng chốc em đi chợ mới về
Nụ cười tươi rói, tiếp chân đi
Ra sau rồi khuất, không còn thấy
Đến tối âm thầm mở nhạc bi
Chế Linh quằn quại với đau thương
Chuỗi khúc tình vương luống đoạn trường
Còn ở nơi tôi đêm thức trắng
Tái tê, da diết cảnh mây sương…
Thôi rồi! Đã nát mảnh tình thanh
Tay ấm trong tay những tối gần
Vạn tiếng con tim ngân thổn thức…
Giờ đây gởi trả giữa khung xanh
Tôi hận , tôi đau bởi ngỡ ngàng
Vì sao lại vỡ mảnh trăng vàng
Em thì im lặng, không lần nói
Để gió thu sầu quyện xốn xang
Nghĩ chân lạc bước cánh vườn hoa
Lắm bướm vờn xoay ảnh ngọc ngà
Đành nén, chôn sâu về dĩ vãng
Sợi tơ lầm mối tặng người ta…
Hai mươi năm chẳn vội qua mau
Bỗng gặp lại em, đẫm lệ trào
Ngày ấy anh ơi! Em khóc hận
Xa anh vì bởi nát hoa đào
Người ta tàn nhẫn thuốc em đau
Trong trắng đời em đã rã nhầu
Chẳng xứng tình anh ngàn sắc thắm
Chớ nào em phụ mảnh tình đâu!
Trời ơi! Trời hỡi! Hỡi trời sầu!...
Nguyễn Thành Sáng