Chỉ Mối Tơ Vương
Em thả bước lối mòn lặng lẽ
Dưới khung mờ quạnh quẽ thê lương
Dạ mang trọn khối u buồn
Thẫn thờ, thất thểu, vấn vương não nề!
Ai nỡ đẩy trăng thề rụng vỡ
Khiến giờ đây trăn trở riêng“ta”
Nghẹn ngào, đau đớn, xót xa
Tự mình móc quả tim ra khỏi lồng
Gửi trả lại mênh mông ngày tháng
Gửi trả người lai láng niềm yêu
Vói tay bứt sợi dây diều
Giữa trời lộng gió xuôi chiều biệt tăm
Để thôi hết bâng khuâng lưu luyến
Thôi chuỗi ngày xao xuyến nhớ nhung
Lan man nghĩ ngợi mông lung
Nỗi sầu da diết quấn tròn tâm tư…!
Bởi không nỡ nhìn đò vắng khách
Chẳng cam tâm thấy đất cằn khô
Thương tình héo hắt chơ vơ
Tái tê buốt giá bên bờ cô đơn
Dẫu tha thiết tiếng đờn réo rắt
Dẫu ngập đầy ngây ngất mê say
Cũng đành dõi cánh chim bay
Mặc cho vàng võ, tháng ngày giá băng…
Hỡi em ơi! Muôn phần thắm đượm
Trả lại người mong muốn người vui
Còn em khắc khoải chơi vơi
Lá vàng phơi ngõ, ngậm ngùi khổ đau!
Ai sẽ quét lá sầu lác đác
Ai khăn tay lau mắt em đang…
Rồi ai trổi khúc cung đàn
Khẻ ru giấc điệp mơ màng tặng em?
Sao có thể bắt tim dừng đập
Đâu thể nào nắng tắt hừng đông
Bóng thuyền nhẹ lướt xuôi dòng
Bến đời… Còn đó! Cõi lòng… Còn đây!
1/6/2018
Nguyễn Thành Sáng
Muốn Gọi Em Mà Không Thể
Anh mãi nhớ tháng năm mùa hạ trước
Gót phiêu bồng thả bước nẻo đường xa
Khoảnh khắc say ánh ngà trên sóng nước
Rồi cảm nhìn óng mượt một cành hoa!
Dưới đêm trăng vi vu luồng gió nhẹ
Hoa lắc mình he hé nửa chừng xuân
Hương thoang thoảng loang dần theo cõi lộng
Khiến dạt dào lay động nỗi lâng lâng
Một cái gì chậm chậm chảy vào tim
Anh bỗng muốn ôm hồn em trong đoá*
Tay dang ra, lại chợt nhớ con thuyền
Mùa thu trước đã chìm bên vách đá!
Còn đâu nữa để chở em vào mộng
Cùng nâng ly rượu nóng đượm men tình
Trải hồn yêu bồng bềnh trên dãy sóng
Hòa không gian lồng lộng vỗ lênh đênh…
Đành lặng lẽ trở về khu vườn vắng
Ôm cây đàn, bậu bạn với mây sương
Tìm phôi phai, vơi buồn đau hụt hẫng
Muốn gọi nàng mà chẳng thể lời buông!...
* Đóa hoa
5/5/2017
Nguyễn Thành Sáng
Làm Sao Mở Cửa
Đón Làn Hương
Anh ngần ngại và em cũng ngần ngại
Dẫu trong lòng vọng ấy biết bao nhiêu
Khiến mỗi độ tắt chiều, đêm trở lại
Một chút gì ngây dại rải phiêu diêu!
Nầy ánh biếc, bờ môi, vần thơ ngọt
Chậm từ từ nhẹ rót mãi vào tim
Đôi mắt khép, lim dim, từ từ hưởng
Rồi ôm chầm sung sướng mảnh tình êm…
Chợt tỉnh ra chỉ là cơn ảo giả
Đây vẫn đây và đó vẫn ngoài kia
Đường mờ mịt, lối về xa khuất ngõ
Cánh chim ngàn rụng gió một trời mưa
Vậy mà sao lặng lẽ mái hiên buồn
Lòng cứ mãi trào tuôn từng gợn sóng
Niềm thao thức bềnh bồng lên vạn trượng
Trải loang dài khắp hướng cõi mênh mông!
Có phải chăng tận cùng nơi sâu thẳm
Hãy còn muôn say đắm ngập tràn đầy
Mãnh liệt một vòng tay ôm chặt thắm
Đưa tình vào đỉnh tận ngút tầng mây
Trong anh là như vậy, còn ở em?
Có khao khát, từng đêm mang nỗi đợi
Và yêu nhiều mà ngại nói đành im
Phải như vậy không em? Sao chẳng nói?...
Thôi! Anh đã hiểu rồi tình yêu ạ
Bởi bây giờ biển cả mịt mù sương
Em bên kia, con đường không có gió
Thì làm sao mở cửa đón làn hương!
7/5/2017
Nguyễn Thành Sáng