Nỗi Niềm
Em ngồi lặng lẽ nhìn đêm
Lắng nghe gió thổi bên thềm vọng đưa
Cửa hờ nhúc nhích nhẹ khua
Âm vang kẻo kẹt, đẩy đưa tấc lòng!
Nhớ thương ngày tháng trên dòng
Thuyền theo ước hẹn bềnh bồng về mơ
Uyên ương thắm thiết bao giờ
Dạt dào, êm ả vần thơ trải tình
Rồi buồn bởi bất thình lình
Mây mù bao phủ bóng hình thân yêu
Để cho sóng dữ thật nhiều
Đẩy hồn vạn kỷ dưới chiều ngả nghiêng
Nay sầu, thao thức, man miên
Thâu canh giá lạnh, nỗi niềm héo hon
Hai tay ôm kín quả tròn
Còn trong khe khẻ chút hờn trách ai…
Em ơi! anh cũng u hoài
Thẫn thờ, da diết chuỗi dài có nhau
Quả tim từng nhói từng đau
Vì cuồng phong đến gieo bao phũ phàng
Luyến lưu một ánh trăng vàng
Vấn vương kỷ niệm tình nàng với ta…
Thôi thì chắn gió lùa qua
Vặn đèn cho sáng để mà ngắm soi
Từ đây hai tiếng mình ơi!
Tận sâu thăm thẳm suốt đời ấp ôm
Ngọt bùi chia sẻ sớm hôm
Xuôi theo con nước, đợi tròn thuyền neo!
25/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Chiếc Bóng Lang Thang
Canh khuya êm ả, giấc mơ màng
Bỗng xuất linh hồn khỏi xác thân
Lững thững đi vào nơi diệu vợi
Cùng em gặp gỡ dưới trăng xanh!
Tha thiết ngập tràn với nỗi say
Anh đi chầm chậm lại gần ai
Đưa lên nhè nhẹ xoa bờ má
Có lạnh không thương? Buổi tối nầy!
Má em âm ấm giữa bàn xoa
Ánh ngọc long lanh khép nửa hờ
Nghiêng trái thẹn thùng mân vạt lụa
Anh..Anh..Hỏi vậy để chi ạ!
Chỉ mấy lời thôi, lại quá nhiều
Bởi tình thắm đượm biết bao nhiêu
Nhưng tiềm ẩn kín trong sâu thẳm
Chút thoảng đong đưa ngọn lướt chiều
Dìu em ngồi xuống chùm mây bạc
Vuốt mái phất phơ giỡn nét hiền
Xúc cảm từng hồi theo nhịp đập
Vòng tay ôm chặt bóng thuyền quyên
Lâng lâng dào dạt hồn hai đứa
Gửi tặng cho nhau tiếng gọi mình
Cùng khắc trong tim lời hẹn ước
Trọn lòng ấp ủ một niềm tin
Hôn em ngây ngất giữa không gian…
Chẳng biết từ đâu gió giũ màn
Giấc mộng thôi rồi! Tan biến mất
Cả đời anh phải cánh lang thang…
26/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Làm Sao Có Thể…
Xin đừng đặt bút nữa em ơi!
Vì đọc đến đây đã hiểu rồi
Bên góc hiên buồn canh vắng lặng
Lá sầu sương đọng, gió lay rơi!
Em nghĩ đến ai khảy tiếng đàn
Du dương, êm ả dưới trăng vàng
Ru hồn thao thức đi vào mộng
Bỏ lại dương trần chuyện trái ngang
Rồi chợt bất ngờ em ước mơ
Từng dòng lai láng tụ thành thơ
Nửa cho vơi bớt niềm trăn trở
Và nửa ngân nga đỡ thẫn thờ
Bởi hiểu rằng kia chỉ ảo hình
Thì đâu có thật tiếng yêu mình
Lan man vương vấn thêm lời tội
Với ngỡ ngàng thôi, một chữ tình!…
Tôi là kẻ bị rất nhiều đau
Từ thuở thơ ngây đến mộng đầu
Chân bước vào đời giông bão lại
Dập vùi tơi tả, đẩy hang sâu
Cả suốt chuỗi dài mỏi mệt luôn
Đẳng đeo từng khắc chẳng hề buông
Con tim ấp ủ ngàn tha thiết
Phải chịu hằn thêm nỗi đoạn trường
Tuổi không còn trẻ nữa đâu em
Chỉ có hồn xanh lặng lẽ tìm
Dĩ ảnh một thời xui hụt hẫng…
Làm sao có thể…Hỡi thuyền quyên!
28/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Tiếng Đàn Của Tôi
Em viết bài thơ gửi tặng ai
Vô tình tôi đọc, khiến tôi say
Lan man vương vấn từng câu chữ
Để dạ bâng khuâng, cảm xúc hoài!
Ôi vần thơ đẹp! Nét thơ trăng
Vén khéo tâm tư chục mấy hàng
Chan chứa nỗi niềm thu quạnh vắng
Hồn bên gối mộng, ước mơ xanh
Chập chờn trong ảo bóng hình thương
Nửa thật, nửa hư, loáng thoáng vờn
Ngây ngất tận cùng, trao nụ thắm
Dạt dào, đắm đuối, lịm từng cơn
"Hai mảnh cong cong" khép giữa trời
Một thời chạnh khuyết, nỗi chơi vơi
Giờ đây thôi hết sầu mong đợi
Lai láng tràn loang, ảnh tuyệt vời!
Nhưng rồi ngọn gió cũng đưa mây
Lóng lánh trên cao lặng lẽ chìm
Chầm chậm vầng hồng xa ló dạng
Từ từ nắng ấm phả màn đêm…
Ơi người thi nữ! Giấc mơ đan
Một góc đời tôi tợ giống nàng
Cũng lúc nghe lòng như giá lạnh
Tìm vơi khuây khỏa với cung đàn
Nhưng đàn tôi khảy được ai nghe
Khi bóng hoàng hôn phủ lối về
Giữa bốn lặng tờ dần trổi tiếng
Âm vang não nuột kéo lê thê!...
29/7/2017
Nguyễn Thành Sáng
Trăng Thề
Ôi nức nở! Tiếng đàn viễn xứ
Trải âm buồn gợi nhớ ngày xưa
Đêm thanh gió nhẹ thổi lùa
Du dương êm ả giữa mùa ái yêu!
Tình thắm đượm thật nhiều vương vấn
Lời hẹn nguyền mấy bận trao nhau
Vậy mà ơi hỡi vì sao!
Xui chi bão táp dập vào thuyền thơ
Khiến gãy cột, phất phơ mảnh trắng
Cho bến thề hụt hẫng đường đi
Bồng bềnh sóng đẩy kéo lê
Mỏng manh, chới với, nẻo về mù khơi
Nay đất khách ngậm ngùi thương tiếc
Để mãi hoài da diết con tim
Nhớ hình, tưởng bóng của em
Mộng lòng yêu dấu, êm đềm, thiết tha…
Anh chốn ấy ngân nga thổn thức
Tôi bên nầy cũng nhức, cũng đau
Một nơi hốt lá thu sầu
Một nơi héo hắt, vó câu gãy dừng…
Xin cứ để bâng khuâng, lưu luyến
Theo cánh ngàn cuốn quyện vào mây
Rã tan khắp nẻo đó đây
Cho ngàn hấp thụ, nở đầy sắc hương
Dẫu tan tác, ôm buồn lặng lẽ
Và hôm nay bóng xế tràn về
Long lanh một ánh “Trăng Thề”
Vẫn luôn còn đó, lê thê tháng ngày!...
30/7/2017
Nguyễn Thành Sáng