Anh Vậy! Còn Em?
Em hỏi anh:
Anh có yêu em không?
Anh có nhớ em không?...
Em ơi!
Làm sao có thể chẳng yêu em
Khi ở bên trong tận nỗi niềm
Cứ mãi dạt dào muôn xúc cảm
Mỗi lần gặp gỡ hái trăng đêm!
Làm sao có thể chẳng yêu em
Bởi ngắm hình ai dưới ánh đèn
Mắt phượng, mày ngài, làn tóc xỏa…
Cái gì lay động giữa con tim
Làm sao có thể chẳng yêu em
Mới bửa trước đây tựa góc thềm
Bỏ buổi cơm chiều, hoài nghĩ ngợi
Sợ “Ai” còn giận, dạ chưa yên!…
Và sao chẳng nhớ hỡi người thương
Cứ mỗi tà buông chạnh thấy buồn
Nhìn lác đác vàng phơi trước ngõ
Nghe nằng nặng trái mối tơ vương
Làm sao chẳng nhớ hỡi người thương
Lặng lẽ hoàng hôn bước phố phường
Nhộn nhịp, ồn ào như phảng phất
Chỉ sầu man mác thả ngàn phương
Làm sao chẳng nhớ hỡi người thương
Khi bóng trăng thu rụng xuống đường
Văng vẳng nỉ non ngoài kẻ đá
Từ trong da diết, tụ thành sương…
Anh nhớ, anh yêu thật cõi lòng
Dẫu rằng ảo ảnh quấn hàn đông
Nhưng tin rồi sẽ thời luân chuyển
Tiếng hẹn nghìn năm trở lại dòng…
Anh thì như vậy! Còn em sao?...
4/7/2018
Nguyễn Thành Sáng
Có Phải Vậy Hông Em?
Em thời như vậy! Anh vui không?
Nghe hỏi mà anh thấy mủi lòng
Cốc cốc một hơi phù mấy cục
Bây giờ lại hỏi có vui không?!
Nhưng mà! Bị hỏi trả lời sao?
Để một ai kia chẳng khóe trào
Và một ai thì yên cái bụng
Nghĩ suy thật kỷ, nói cho mau
Ờ ờ! Ngẫm ngẫm từ từ coi…
Ạ ạ! Kha kha!… đã hiểu rồi
Bình tĩnh đừng lo âu nhé bạn
Ơ nầy! Em hỡi! Hỡi em ơi!
Anh vui! Và lại khá nhiều vui
Vì được ai kia hết giận rồi
Cũng lại thầm yêu cùng với nhớ
Kèm theo…An ủi… “Khổ cho tui”
Bởi khỏ cho u cái đỉnh đầu
Rồi em kề cận xức thoa dầu
Nhẹ nhàng êm ả dần xoa dịu
Thầm tặng cho anh khối ngọt ngào
Anh sẽ mơ màng cận sát em
Lắng nghe nhịp đập của đôi tim
Ngửi làn hương ngát từ da thịt
Khiến lỡ choàng tay…chầm chậm tìm
Và rồi tiếp tục bị thêm sưng
Kèm với…Thầm ơ!…Chớ có mừng
Cũng thật gần bên thoa xức nóng
Nhưng chà thật mạnh…Để ảnh đừng…
Có phải vậy hông em?
5/7/2018
Nguyễn Thành Sáng
Thật Nhiều Cho Nhau
Lắng nghe non nỉ của em
Lòng anh dào dạt, êm đềm biết bao
Chua chua chút xíu hôm nào
Nay đà ửng chin, ngọt ngào mọng căng!
Qua rồi thuở gió đùa trăng
Đẩy mây loáng thoáng khung tầng quần xoay
Để đêm thanh mát từng hồi
Phủ giăng vệt xám, ngậm ngùi chơ vơ
Giờ đây phả hết sầu lơ
Lang thang chiếc bóng, thẫn thờ, lắc lay
Chỉ còn hướng vọng trời mây
Vấn vương, lưu luyến, duỗi bay cánh hồn…
Tìm vơi khắc khoải, héo hon
Trải lòng xướng họa sớm hôm tặng mình
Nửa đan gối mộng duyên tình
Nửa phơi sáng tỏ, lung linh rạng ngời
Đường trần cách biệt đôi nơi
Mà như gang tấc đầy vơi ấm nồng
Thuyền mơ nhẹ lướt xuôi dòng
Trôi theo ngày tháng bềnh bồng thênh thang
Dẫu bao thu đổ lá vàng
Bâng khuâng tấc dạ, ngập tràn tái tê
Trọn ôm tiếng hẹn câu thề
Sắt son vẹn giữ, đợi về bến xưa
Phôi phai trăn trở vào thơ
Sưởi tan giá lạnh bên bờ quạnh hiu
Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Niềm thương nỗi nhớ thật nhiều cho nhau…
6/7/2018
Nguyễn Thành Sáng