Một Thoáng Từ Ký Ức
Lởn vởn hình em trong trí tôi
Khiến lòng chạnh nhớ thuở xa xôi
Cảnh đời dâu bể, về nơi ấy
Dãi nắng dầm sương dưới bóng trời!
Để tuổi xuân thì uổng phí oan
Chìm màn u ám, tím vầng trăng
Đẩy muôn lóng lánh dần phai nhạt
Lặng lẽ chơ vơ cạnh héo tàn
Thui thủi lạnh lùng mỗi sớm hôm
Đêm đêm thao thức vọng đầu non
Nỗi niềm canh cánh tiền cơm gạo
Bám chặt cơ hàn, ghị bước chân!
Còn đâu thanh thản với vô tư
Hướng mắt nhìn quanh chẳng thấy mờ
Bốn phía ngập đầy thơ với mộng
Lữ hành thả gót tận xa lơ
Còn đâu khoảnh khắc nhớ nhung thương
Kỷ niệm thời gian trải chặng đường
Nghe gió du dương vờn cỏ lá
Ngắm hoa hé nụ tỏa làn hương…
Em! Người con gái chốn đồng quê
Suối biếc long lanh, đã nghĩ gì?
Mà cứ nhiều lần vòng lối ngõ
Cận rào, anh… hỡi!...Chớp làn mi
Tôi biết! Tình yêu đã đến em
Nhẹ nhàng ngày tháng thấm vào tim
Nhưng đành giả bộ…ờ… ơ…ớ
Bởi hiểu mai nầy…Tôi cánh chim…
18/5/2018
Nguyễn Thành Sáng
Tâm Sự Trên Du Thuyền
Vi vút thổi, lao xao cành cận mé
Sóng vỗ đều nhè nhẹ lắc đong đưa
Vài đốm xám lững lờ treo ráng xế
Tiễn du thuyền ra bể tiến về mơ!...
Nương Tử ơi! Vần thơ từ độ ấy
Chứa chan niềm tê tái, lắm bâng khuâng
Khao khát đợi cung đàn xưa nối lại
Rồi bao lần nhức nhối quặn thâu canh
Có những chiều lang thang, ôm vọng tưởng
Khiến tâm tư vương vấn, nghẹn hờn đau
Nhìn bảng lảng nhạt màu loang khắp chốn
Thắt thẻo sầu, lởn vởn bóng hình nhau
Chuỗi năm tháng lao đao dòng thế sự
Hai phương trời hai nhớ với hai thương
Chỉ thao thức để buồn mang trăn trở
Mỗi độ tà, vàng võ rải hoàng hôn…
Tất cả đó chập chờn trong khoảnh khắc
Kể từ nay biến mất khỏi khung xanh
Chỉ êm ả cung đàn hòa tiếng hát
Ru mộng vàng chất ngất nỗi lâng lâng
Sẽ không còn hụt hẫng ghị lên tim
Thôi canh cánh từng đêm nghe gió lộng
Hết mênh mang bềnh bồng trôi nhạt tím
Chẳng vật vờ ẩn hiện…buốt tê đông…
Cạn giao bôi, cõi lòng ta rực ấm
Quyện cánh hồn, say đắm nghĩa phu thê
Giữa bát ngát bốn bề nhô nhấp sóng
Khúc nhạc tình chầm chậm trải lê thê…
20/5/2018
Nguyễn Thành Sáng
Thôi Đã Hết Rồi
Thôi đã hết rồi cho kẻ ở
Những gì êm ả dệt nên thơ
Tâm hồn phơi phới đan niềm mộng
Chầm chậm thời gian nỗi đợi chờ
Thôi đã hết rồi chỉ mối tơ
Đêm đêm thao thức dưới khung mờ
Vấn vương hướng vọng về bên ấy
Khắc khoải tâm can, dạ thẫn thờ
Thôi đã hết rồi ngọn phất phơ
Chiều nghe mưa đổ, chạnh chơ vơ
Thấy sông cuồn cuộn chìm u ám
Thắt thẻo đò neo cạnh mé bờ
Thôi đã hết rồi chuỗi ngẩn ngơ
Nghẹn vầng nửa khuyết rụng xa lơ
Tái tê da diết bầu tâm sự
Buồn bã lang thang bóng vật vờ
Thôi đã hết rồi bao bỡ ngỡ
Nhìn quanh nhìn quất lạnh như tờ
Vườn xuân hò hẹn thành hoang vắng
Cây cỏ im lìm quạnh xác xơ
Thôi đã hết rồi duyên với nợ
Chỉ còn lặng lẽ ngắm trăng trơ
Tình yêu ơi hỡi! Tình yêu hỡi
Tất cả như là một giấc mơ…
21/5/2018
Nguyễn Thành Sáng
Tâm Sự Ta Với Nàng
Hỡi chàng thi sĩ của em
Sao anh ngồi đó lặng yên một mình
Long lanh chan chứa hữu tình
Giờ đây như thể đậm in nét sầu!
Thẫn thờ chuyển ánh nhạt màu
Khi treo cõi lộng, khi chao nỗi niềm
Mặc cho gió đẩy qua thềm
Cành me run rẩy lắc nghiêng rụng tàn…
Tiếng văng vẳng…nhẹ nhàng thỏ thẻ
Có phải nàng trong đó hay chăng?
Cảm ta trống vắng, bâng khuâng
Trồi lên bậu bạn, muôn phần thiết tha
Vẫn nỉ non, đậm đà thân ái
Xoa dịu dần tê tái quạnh hiu
Xóa tan u ám thu chiều
Nâng cao lững thững cánh diều phất phơ…
Lòng em mãi tự bao giờ
Tâm tư xao xuyến vần thơ của chàng
Nên hồn quyện ẩn vào thân
Cùng anh năm tháng ân cần sẻ chia
Những khi giá lạnh canh khuya
Bao ngày ảm đạm, bước về cô đơn…
Vói tay em lấy cây đờn
Trao chàng lảy khúc, vơi hờn, phả đau…
Ôi! Thắm thiết, ngọt ngào thủ thỉ
Ấm áp lòng dưới xế chiều nay
Nàng ơi! Hãy ngước nhìn mây
Mới vừa thấy đó, khuất ngay cuối trời
Ta khoảnh khắc chơi vơi chạnh nhớ
Thuở năm xưa ánh tỏ soi đường
Mà nay chỉ thấy hàn sương
Phủ giăng khắp nẻo, khiến buồn con tim...
22/5/2018
Nguyễn Thành Sáng