Text Link Text Link: truyen tranh 18 | Tin Game | Tin Xe | Tin Làm Đẹp | w88 | 188 | 188bet | truyen tranh adult | https://bossnhacai.com/ | 333666 | tải sunwin | mb66
Trang 78 của 86 Đầu tiênĐầu tiên ... 28687677787980 ... CuốiCuối
Kết quả 771 đến 780 của 853

Chủ đề: Thao thỨc...

  1. #771
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...



    Muốn Trải Lòng Lai Láng…
    Thả Mầm Ươm…

    Ta đã hiểu! Và rồi đây ta sẽ
    Chẳng để nàng buồn bã lẫn chơ vơ
    Ngày mấy lượt thẫn thờ nơi chốn lạ
    Se sắt lòng, trăn trở giọt sầu lơ…

    Không để gió ghì mạnh bước đôi chân
    Khiến nàng phải ngỡ ngàng, xa phím nhạc
    Cho cung đàn dào dạt khúc thanh âm
    Đành một sớm chìm dần trong khoảng lặng

    Không để nàng còn thui thủi canh khuya
    Nỗi vương vấn quay về xưa dĩ vãng
    Thương với nhớ ngập tràn loang tấc dạ
    Quấn quả hồng vạn tá sợi tơ vương

    Thôi ngậm ngùi tiếc thời hoa trổ nụ
    Đợi mai nầy rộ nở tỏa hương say
    Dưới vầng dương chuỗi ngày phơi ý sống
    Niềm lâng lâng vút tận cõi trời mây…

    Hãy cùng ta thong dong đi vào mộng
    Hai mảnh hồn quyện bóng sát kề nhau
    Chẳng bận bịu sắc màu xanh gầy guộc
    Bởi bốn bề phía trước…Nhịp lao xao

    Nàng cũng đừng, bâng khuâng bờ bến nước
    Vì con tim tha thiết nhịp nhàng đưa
    Dẫu dòng sông áng mờ giăng phủ chụp
    Nhưng bến tình ấp ủ giữa cung mơ…

    Cảm xúc thơ của nàng mang nét thu trầm lắng
    Tợ u hoài trĩu nặng nỗi thê lương
    Ta muốn vói hốt sương rơi dưới rạng
    Muốn trải lòng lai láng…Thả mầm ươm…


    16/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Để Mà…Buồn Thôi!

    Trời đêm nay trăng soi vằng vặc
    Hãy cùng ta dạo mát đi nàng
    Để nghe gió thổi nhẹ nhàng
    Du dương réo rắt mộng vàng ái ân…

    Cho giây phút mơ màng yêu dấu
    Quên nỗi niềm đau đáu sầu thương
    Chỉ còn tràn ngập làn hương
    Phả loang lai láng, canh trường ngất ngây…

    Chàng ơi hỡi! Thiếp đây chàng ạ!
    Tiếng lòng em chàng có hiểu chăng?
    Mỏi mòn hướng vọng xa xăm
    Bao năm ngóng đợi võ vàng tái tê

    Giờ thuyền mộng đã về bến đợi
    Bù chuỗi ngày khắc khoải nhớ nhung
    Thì nay lầu mộng mê cung
    Thiếp chàng vào đó, ta cùng cạn say…

    Đây êm ả bờ vai của ngọc
    Ta choàng tay vuốt dọc mịn màng
    Từ trong trối khúc cung đàn
    Êm đềm dìu dặt, lâng lâng dạ hồn…

    Thiếp dựa sát! Hãy ôm chặt thiếp
    Hãy dạt dào thổi tiếp lên em
    Cho nghìn nhịp đập con tim
    Trào dâng xúc cảm êm đềm thiết tha…

    Gấu! Gấu! Phịch… Thì ra là mộng!
    Cũng vẫn đây lẻ bóng mình ta
    Vấn vương một ánh trăng ngà
    Đêm đêm lạc giấc… Để mà…Buồn thôi.


    18/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Nghe Lòng Buồn Tênh…

    Nàng trải bút, ngậm ngùi nức nở
    Da diết buồn, trăn trở sầu ai
    Tợ như ngọn gió heo may
    Dưới trời ảm đạm, lắc bay lá vàng…

    Ta nhấm nháp, lâng lâng xúc cảm
    Từng phút giây lởn vởn niềm thương
    Và rồi cảm thấy vấn vương
    Cầu tre, khóm trúc, con đường thân quen

    Muốn vói lấy quả tim năm cũ
    Thuở ngày xanh ấp ủ ngàn mơ
    Đặt vào cái túi hồn thơ
    Ngân nga dào dạt, lững lờ gió trăng

    Cho quạnh quẽ khung tàn bóng xế
    Thôi đợi chờ tiếng dế nỉ non
    Chỉ còn trước cổng đầu thôn
    Từ từ ló dạng ánh tròn sáng soi

    Nàng thỏ thẻ “Người ơi”!”Người hỡi”!
    Còn ở đây ta hỏi lại nàng
    Có thu quét lá rụng vàng
    Có bầu trống vắng, có đàn đứt dây?

    Hay mượn gió, lùa mây chốn lộng
    Khiến vô tình khuấy động dòng sông
    Thuyền ta lướt giữa mênh mông
    Bất ngờ phải chịu, bập bồng lắc lư

    Để chiều nay thẫn thờ nẻo vắng
    Một cái gì nằng nặng nhớ nhung
    Kéo hồn lên cõi không trung
    Nhìn về phương ấy…Nghe lòng buồn tênh...


    19/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng

  2. #772
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...



    Ta Với Nàng…

    Nàng yêu ơi! Tiếng lòng tha thiết
    Ngày hôm qua ta viết ra thơ
    Tận ngoài nẻo ấy xa lơ
    Có lần khung ảo để mà thấy chăng?

    Nếu như thấy! Thì nàng có đọc
    Có âm thầm tựa góc mái hiên
    Bâng khuâng dào dạt nỗi niềm
    Tâm tư hướng vọng về miền trùng khơi?

    Có nhè nhẹ từng hồi rung cảm
    Một chút gì lởn vởn trong tâm
    Chuyển thành điệp khúc lâng lâng
    Phôi pha giá lạnh canh tàn quạnh hiu?

    Rồi nàng có đăm chiêu nghĩ ngợi
    Thả ánh sầu rười rượi nhớ nhung
    Một thời lững thững không trung
    Cánh hồn hai đứa vui cùng gió mây?...

    Còn ở ta cứ hoài trăn trở
    Đêm dế sầu nức nở dưới sương
    Gợi thêm trĩu nặng vấn vương
    Cho từ sâu thẳm gợn buồn tái tê

    Đâu lối ngõ đi về bến mộng
    Đâu mảnh hình, chiếc bóng của em
    Thời gian ấp ủ con tim
    Chứa chan ấm áp, êm đềm biết bao

    Để giờ đây ai trào khóe mắt
    Ai nghẹn ngào, chất ngất luyến lưu
    Bốn mùa như thể chiều thu
    Lá vàng lả tả, mịt mù dấu chân…


    20/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng



    Một Đời Vương Vấn…

    Nếu được vài giây phút nữa thôi
    Đôi ta tiếp tục chuyện trò vui
    Hoặc mai hay mốt mình còn gặp
    Có lẽ thời gian chẳng ngậm ngùi!

    Khỏi phải cả đời nghẹn vấn vương
    Cho màn thu tím phủ trăng đường
    Lối mòn lặng lẽ âm thầm bước
    Dẫm lá vàng rơi vỡ đoạn trường

    Em nào thấu hiểu dãy dòng sông
    Cứ trải từng cơn vỗ bập bồng
    Một mảnh nan thuyền đang chậm lướt
    Vật vờ, lư lắc giữa mênh mông

    Bởi thuở năm xưa trước cảnh nghèo
    Nhà không kín vách, nẻo đìu hiu
    Nhớ ai nhiều lắm nhưng đành chịu
    Đợi gió về tung bật cánh diều!

    Bất ngờ nhận được bức thư xa
    Người của lòng tôi ấp ủ mà
    Cũng nét chữ nầy màu mực đó
    Sao giờ lại héo rũ hồn hoa…

    Lặn lội tìm thăm chỉ có đây
    Canh khuya cặm cụi lướt bàn tay
    Thả vào giấy trắng thành câu chuyện
    Quà tặng mang theo, chút tỏ bày

    Để rồi canh cánh quặn con tim
    Khi thật là kia đậm dấu huyền
    Lại thoáng vô tình đùa nói sắc
    Làm cho đứt mối sợi tơ duyên...


    21/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Anh Muốn Nói Lên
    Những Lời Khen Tặng

    Lặng yên tựa ghế, ngoảnh nhìn em
    Lúi húi, lom khom cận vách nhà
    Vạch đống ngổn ngang tìm phế liệu
    Chì, nhôm, nhựa, giấy…bán người ta!

    Da diết lòng anh, quặn thắt tim
    Năm xưa thanh tú một thuyền quyên
    Giờ đây làm vợ người tay trắng
    Vất vả, khó khăn ghịt níu xiềng

    Quần áo của em cũ bạc màu
    Mặc tình cứ vậy chẳng gì đâu
    Chỉ cần con ấm và chồng đủ
    Còn bản thân mình sẽ tính sau

    Tiền ít, đồ ăn mua hổng nhiều
    Em thì lất phất ngọn hiu hiu
    Riêng dành hai đứa và anh đó
    Theo gió tung cao thẳng cánh diều

    Lắm khi thất bại việc làm ăn
    Chẳng tiếng thở than trách số phần
    Chỉ nhẹ âm thầm cam gánh chịu
    Trọn niềm tin tưởng đặt nơi anh!…

    Chiều nay thả bước dưới hoàng hôn
    Dĩ vãng hiện lên trước mảnh hồn
    Nỗi nhớ niềm thương thời tấm mẳn
    Lâng lâng xúc cảm nhịp từng cơn

    Tận đáy sâu nầy muốn nói lên
    Những lời khen tặng gửi cho em
    Bởi từ ngày cưới em làm vợ
    Là lúc anh đây được đủ đèn...


    22/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Oan Uổng Một Cuộc Tình

    Suốt mấy năm dài chẳng thể quên
    Cánh thư lạ lẫm họ và tên...
    Rồi tim thúc giục về bên ấy
    Điểm thắm màu son một chữ tình!...

    Để hoài vương vấn bóng hình ai
    Da diết niềm đau giữa tháng ngày
    Lặng lẽ âm thầm ôm nỗi nghẹn
    Nhìn trời chầm chậm áng mây bay

    Lại muốn thêm lần qua bển thăm
    Hình như văng vẳng tận xa xăm
    Vọng đưa ba tiếng “đừng đi nữa”
    Bởi lửa giờ đây đã lụi tàn

    Nếu như người ấy dạ chờ mong
    Sao chẳng mực xanh trải tấc lòng
    Địa chỉ còn kia, cầu nối nhịp
    Vậy mà hờ hững nước trôi sông!

    Chắc rằng em thật muốn quên tôi
    Cũng tại vì đây có khoảng đời
    Gối mộng canh trường trong bể ái
    Nên đành vĩnh biệt thế mà thôi…

    Xui chi lỡ tiếng nói bông đùa
    Chớ thật nào giờ tôi vẫn chưa
    Chỉ có mình em là tất cả
    Êm đềm, dào dạt quyện cung mơ

    Định số an bày chịu ức oan
    Khiến cho vỡ nát một cung đàn…
    Một chiều trở lại thăm người cũ
    Ôi hỡi! Thì ra…thuở ấy vẫn đợi chàng.


    23/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Em Đang Nhớ Còn Tôi Sao Cũng Nhớ

    Bên song cửa em gợn buồn theo nhớ
    Dưới canh trường trăn trở vọng về xưa
    Rồi trải giấy khuây khỏa, thả vần thơ
    Vô tình khiến thẫn thờ cho kẻ đọc!

    Trên chữ viết chưa từng loang giọt khóc
    Cũng chẳng hề lông lốc bởi cuồng phong
    Chỉ bập bồng sóng nước giữa mênh mông
    Khuya thanh vắng lắc dòng xuôi ngọn gió

    Có đôi lúc nhẹ nhàng em nức nở
    Dạ u hoài vàng võ nét thu phai
    Xác trời đông còn hồn ở hướng tây
    Khung diệu vợi kéo dài muôn tha thiết

    Thỉnh thoảng chút nghẹn ngào nhìn cách biệt
    Tận đáy lòng da diết nỗi niềm đau
    Muốn mở to, muốn mãnh liệt thét gào
    Cho vơi bớt mối sầu nơi tâm tưởng!…

    Cũng giống ai mãi hoài mang vương vấn
    Suốt khoảng đời hụt hẫng mộng ngày xanh
    Bóng thời gian lặng lẽ vội qua nhanh
    Vẫn còn đó những lằn thâm tím sẹo

    Từng giấc ngủ lạc mơ tình gọi réo
    Để giật mình nặng trĩu buộc con tim
    Cứ ngỡ rằng đó thật chính là em
    Nhưng chỉ mộng, canh đêm trùm bốn phía

    Tôi đã dặn lòng tôi đừng nhớ nữa
    Nhớ làm gì để khổ lụy mà thôi
    Vậy mà nay tận chốn ấy xa xôi
    Em đang nhớ, còn tôi…sao cũng nhớ.


    25/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng





    Sao Không Thể Lãng Mạn
    Để Mà Say

    Nếu như phải biến thành kẻ khô khan
    Ngày sớm tối võ vàng ôm thân xác
    Bởi chán nản, buồn, đau…đầy chất ngất
    Đã ép đè vỡ nát cả con tim!

    Nếu như phải cố gắng tìm lãng quên
    Nỗi đau khổ riêng mình, vương dĩ vãng
    Nên giờ đây chỉ biết thầm im lặng
    Lẻ loi sầu, nẻo vắng tự phôi phai

    Nếu như phải trầm mặc giữa tháng ngày
    Quanh quẩn góc, mặc ai dòng thế sự
    Thui thủi dưới, ở trên thì đóng cửa
    Chẳng bận lòng đây đó khắp gần xa

    Nếu như phải thao thức những chiều tà
    Nhìn mây xám trôi qua về diệu vợi
    Tự an ủi với ta bằng câu nói
    Kiếp con người chỉ mỗi lẽ phù vân!…

    Nếu vậy thì dưới bóng của thời gian
    Có phải kẻ ngập tràn nhưng cố đậy
    Để ngủ đây còn mơ thì chốn ấy
    Khoảng cách dài cứ mãi khiến chơi vơi

    Dập sóng cồn tay đó chẳng chịu bơi
    Cho vượt khỏi, cho đời thôi buồn tẻ
    Cho còn nắng chẳng thấy trùm ráng xế
    Cho chửa mờ suối lệ chẳng khô mau

    Sao không thể giăng rộng hít mạnh vào
    Đẩy lai láng tuôn trào trong huyết quản
    Sao không thể làm cánh hồn lãng mạn
    Hái ánh vàng gửi tặng… Để mà say…


    26/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng

  3. #773
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...



    Để Lặng Lẽ Từ Từ
    Trả Lại Em!

    Đã mất nhau rồi, mất thật rồi!
    Dòng sông hai ngả rẽ chia đôi
    Bao nhiêu yêu dấu, bao nhiêu mộng
    Chỉ một mà thôi, đốt hoặc vùi!

    Chớ giữ làm gì để vấn vương
    Cho khuya canh cánh ngắm hàn sương
    Nhìn xem kết tụ, dần rơi rụng
    Gợi giống tình tan khiến mãi buồn

    Em về bên ấy cứ vui đi
    Vì có hoài đâu sắc ảnh thề
    Tạo hóa an bày luân chuyển mãi
    Bèo mây tan hợp, lẽ phân ly!

    Rồi đây ngày tháng em làm vợ
    Sớm tối xoay tròn nghĩa sống chung
    Ấm lạnh, vui buồn hay sướng khổ…
    Còn đâu khoảng trống chạnh mông lung

    Lối cũ đường xưa thời dĩ vãng
    Rong rêu, cát bụi phủ lên dần
    Bước chân điểm dấu phần duyên bạc
    Sẽ tự âm thầm khỏa lắp tan…

    Tôi muốn kêu trời! Một tiếng thôi!
    Sao cho mật ngọt đọng bờ môi
    Thoát bay, thoát sạch không còn nữa
    Để khỏi dư hương quyện bóng người

    Cho kể từ nay giữa trái tim
    Cô đơn héo hắt được im lìm
    Ấp ôm, phủ kín cung đàn cũ
    Lặng lẽ từ từ trả lại em...


    27/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Giữ Lại Đi Anh Để Có Mà…

    Sao anh lại muốn trả cho em
    Mật ngọt yêu đương của thuở nào
    Suốt cả khoảng dài ta cạn chén
    Đậm đà, ngây ngất dưới trăng sao!

    Sao anh lại muốn đốt vùi đi
    Lóng lánh trong veo dãy ánh thề
    Từng tỏa khung trời gieo ý mộng
    Lâng lâng, dào dạt phả bờ mi

    Và sao anh lại muốn phôi phai
    Giũ sạch con tim chuỗi tháng ngày
    Ôm ấp, nâng niu ngàn nhịp đập
    Êm đềm, rung cảm nhớ về ai

    Nào của riêng em mà phải trả
    Nào em đòi lấy lại đâu anh
    Duyên tình tan vỡ đành cam chịu
    Tất cả còn kia hãy cất dành!

    Cho mảnh trăng xưa khỏi tủi hờn
    Ẩn mình thu bóng khuất đầu non
    Cho cơn gió thoảng đừng ngưng thổi
    Rải rác lá vàng cản bước chân

    Giờ đây em đã có chồng rồi
    Hai nẻo cuộc đời đứa mỗi nơi
    Khúc nhạc du dương thời dĩ vãng
    Trở thành loãng tiếng lạc chơi vơi

    Thôi thì kỷ niệm của năm xưa
    Giữ lại đi anh để có mà
    Những tối đêm đen, chiều nắng xế…
    Cánh hồn bậu bạn ở trong ta.


    28/11/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Nỗi Đau Đớn Tột Cùng Bởi
    Sự Tàn Nhẫn

    Ngươi tàn nhẫn! Thiệt là ngươi tàn nhẫn!
    Lương tâm người đã quẳng mất đâu rồi?
    Mặc tình ai chỉ biết có ta thôi
    Bắt cóc trẻ tìm nơi mua để bán!

    Chẳng hiểu được khổ sầu dâng ngút tận
    Kẻ mất con uất hận tím bờ môi
    Nào mặt mũi, nào tiếng khóc, tiếng cười…
    Để giờ đây cả đời ray rứt mãi

    Giấc mơ màng thoảng nghe và thoảng thấy
    Đứa con yêu run rẩy sợ ngồi kia
    Sắc bơ phờ, lấm lét lén nhìn qua
    Khe khẻ gọi mẹ cha ơi! Đến cứu…

    Ngày lại ngày mang nỗi niềm đau đáu
    Chim nhốt lồng, cá chậu hẹp đường bơi
    Con thể nào? Con hỡi! Hỡi con ơi!
    Ôi! Lo lắng từng hồi lay gan ruột

    Sáng trưa chiều thẫn thờ ôm nức nở
    Héo hon dần, vàng võ, sắc màu thu
    Cả bầu trời phủ kín dãy âm u
    Bước trĩu nặng, vật vờ theo ngọn gió

    Còn đâu nữa lăn xăn hình bé nhỏ
    Đâu để bồng, để dạy, để cho thương
    Chỉ giờ đây da diết nỗi đoạn trường
    Chầm chậm đẩy bào mòn trong tấc dạ

    Hẻm lớn nhỏ, xa gần… đều gửi mắt
    Cõi lòng thì tan nát bởi ngàn đau
    Con hỡi con! Con ơi! Con ở đâu?
    Có hay biết vạn sầu cha với mẹ…

    Thời gian chậm lững lờ trôi lặng lẽ
    Bao năm dài ngấn lệ ướp bờ mi
    Cả trăm lần nhìn vóc vạc đứa đi
    Lan man nghĩ những gì coi có giống…

    Cứ như thế hình hài cùng chiếc bóng
    Đứa thơ ngây bé bỏng mãi chập chờn
    Mỗi độ chiều canh cánh dưới hoàng hôn
    Tiếng não nuột kêu con từ sâu thẳm...


    1/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Gặp Lại Người Năm Xưa

    Em ngồi trên chiếc Honda
    Chạy qua chầm chậm để mà nhìn tôi
    Môi hồng nhoen nhoẻn nụ cười
    Dưới đôi mắt biếc…nói lời thân quen!

    Bâng khuâng nghĩ ngợi cái tên
    Một thời sớm vội tìm quên để đừng
    Tủi cho cảnh sống nhọc nhằn
    Cánh chim trôi giạt giữa màn tối tăm!…

    Năm xưa sau chuyến bổ hàng
    Xe đò bất chợt ngồi gần bên nhau
    Lâng lâng liếc trộm hoa đào
    Hồn mơ thoáng chốc dạt dào say sưa

    À…à…Cô ghé về đâu…
    Thêm… thêm… mấy tiếng, mấy câu những gì…
    Áng mây giạt khỏi trăng thề
    Long lanh phơi ửng, nẻo về lộ ra…

    Thế rồi bỗng chốc phương xa
    Cánh thư em gửi đến nhà thăm anh
    Từ trong nhè nhẹ rung rinh
    Tiếng đàn trổi khúc nhạc tình du dương

    Chẳng màng cát bụi phong sương
    Chẳng màng thân phận sang hèn làm chi
    Chỉ cần một bịt thuốc rê
    Chút tiền lộ phí…cũng phê... cũng mình

    Nào hay cái chữ nhục vinh
    Nào hay muốn có cái xinh…phải tiền!
    Giờ đây em hỡi! Em hiền
    Nhìn tôi chi nữa…Để phiền cho tôi.


    1/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Khi Hiểu Được Thì…

    Thôi rồi! Một bánh xe lăn
    Thôi rồi! Một mảnh tình tan ngậm ngùi
    Em về làm vợ của người
    Còn tôi khép lại khoảng đời của tôi…

    Lạnh lùng, héo hắt, chơi vơi
    Lang thang gợi nhớ, rạp*thời cố quên
    Ảnh hình, kỷ niệm, cái tên…
    Chập chờn ẩn hiện, chông chênh tấc lòng

    Vì sao em bỗng lấy chồng
    Khi thuyền vẫn lướt trên dòng sông thơ
    Để nay cánh mộng thẫn thờ
    Bâng khuâng, vương vấn, vật vờ hồn sương

    Hàng cây ngã bóng bên đường
    Dường như cũng chút chạnh buồn cùng ai
    Nhánh rung rụng lá vàng bay
    Vướng chân nặng bước rải dài dấu đau

    Giờ đây đã gãy nhịp cầu
    Bờ xa ngược bến, dạ sầu dở dang
    Nửa ôm cay đắng phũ phàng
    Nửa mang chua xót ngỡ ngàng tái tê…

    Nào hay ước hẹn trăng thề
    Năm xưa em vẫn cùng về với anh
    Bất ngờ bão tố bủa giăng
    Rụng cành hoa vỡ, hương xanh rã trời

    Tủi thân chẳng thể tỏ lời
    Chỉ đành bứt sợi thả trôi mộng thuyền…
    Trời ơi! Nay hiểu sự tình
    Cũng vừa… Dĩ vãng nằm yên đáy mồ.



    * Rạp chiếu phim.


    3/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng

  4. #774
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...





    Tự Tình Khúc

    Vì sao anh lại u buồn
    Trầm ngâm tư lự bên đường quạnh hiu
    Trở trăn, thao thức, đăm chiêu
    Và rồi thơ thẩn, liêu xiêu nỗi niềm?

    Phải chăng thiếu thốn, nghèo hèn
    Khiến cho lo lắng triền miên kéo dài
    Tối tăm phủ kín khung trời
    Giữa bầu trống vắng, chơi vơi một mình?

    Hay là vướng sợi tơ tình
    Để hoài tưởng nhớ bóng hình xa xăm
    Sớm hôm lặng lẽ âm thầm
    Thu hình mượn khúc cung đàn phôi pha?…

    Hỡi hồn ở tận trong ta!
    Cứ thêm lảy nhịp ngân nga tiếng lòng
    Trước cơn sóng gió phũ phàng
    Mảnh thuyền đơn độc chỉ còn có ngươi

    Quyện hòa kết chặt mà thôi
    Sẻ chia ấm lạnh cảnh đời nắng mưa
    Những khi giá lạnh canh khuya
    Nhẹ nhàng, êm ả, tỉ tê ngọt ngào…

    Bởi đang lững thững qua cầu
    Chợt cầu gãy đoạn để sầu con tim
    Tâm tư canh cánh nào yên
    Ngại mây kéo đến trùm đen lối về

    Khát khao ngắm ảnh trăng thề
    Giờ đây khựng bước, não nề tâm can
    Vấn vương, lưu luyến ngày xanh
    Bâng khuâng tấc dạ, ngập tràn xót xa!...


    5/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng



    Chỉ Chút Nữa Thôi
    Lại Quá Tầm

    Chỉ chút nữa thôi, chẳng có gì
    Rủi ro phủ chụp đến người đi
    Thì trăng đâu vỡ, tình đâu chết
    Khiến mãi lòng ta nghẹn nhớ về…

    Chỉ chút nữa thôi, chẳng thể nào
    Trọn đời héo hắt bởi niềm đau
    Cứ đeo đẳng bám theo ngày tháng
    Níu ghịt hồn em đáy mạch sầu

    Chỉ chút nữa thôi, chốn cuộc đời
    Có nào em bị lạc chơi vơi
    Khó khăn, vất vả, từng hai buổi
    Tần tảo, cần lao suốt khoảng thời

    Chỉ chút nữa thôi, chẳng lạnh lùng
    Đẩy em văng xuống giữa mênh mông
    Lênh đênh, chới với theo làn sóng
    Buốt lạnh đờ thân quyện hãi hùng

    Chỉ chút nữa thôi, khỏi một chiều
    Đôi mình đối diện, nỗi buồn hiu
    Dòng châu tức tưởi rơi tầm tã
    Khi hiểu vì sao rụng cánh diều!…

    Anh sẽ đủ tiền, lễ cưới em
    Chỉ hồng kết chặt mối lương duyên
    Thì đâu có cảnh giờ đây phải
    Muốn gọi mình ơi!...Chẳng thể mình!

    Cái “chút nữa thôi” quá khỏi tầm
    Để hoài vương vấn mảnh trăng thanh
    Rồi nay dưới bóng hoàng hôn đổ
    Gặp lại, trào dâng…cũng đoạn đành!...


    6/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Một “Gánh Hát” Phũ Phàng

    Thong thả ta đi giữa chợ đời
    Ngắm nhìn thế sự chuyện buồn vui
    Lắm khi xúc động vì cao cả
    Rồi cũng bao phen thấy nực cười!

    Đen trắng, vàng thau lẫn lộn nầy
    Trên thì ngon ngọt, dưới luồn tay
    Miệng mồm sơn phết điều nhân ái
    Còn cái bụng kia hiểm chứa đầy

    Khoác lác phô trương cái nghĩa tình
    Ru đàn ai đó trọn niềm tin
    Làm thân khuyển mã vun bồi đắp
    Lầm lỗi không cân, cứ "tử hình"!

    Chỉ biết có mình, giữ thế nghiêm
    Mong cầu “gánh hát” được bình yên
    Mặc cho tức tưởi hay đau khổ
    Nhục nhã ê chề bóp quả tim

    Của kẻ một thời cảm gió mưa
    Tận tình gắn bó, sớm chiều trưa
    Muốn “đoàn diễn xuất” thêm giàu mạnh
    Mệt mỏi bút nghiên cả bốn mùa…

    Ôi thôi! Bất nhẫn với vô tâm
    Được đậy kín bằng dãy ánh trăng
    Huyễn hoặc, gây mê hồn mộng sĩ
    Lạc lầm chân bước té cầu thang

    Để nghẹn âm thầm theo chuỗi sống
    Còn đâu phẩm giá nữa mà mong
    Suốt đời da diết ôm quằn quại
    Uất hận trào dâng nát cõi lòng!...


    8/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng





    Nếu Đó…Chỉ Là Thơ

    Giả sử một ngày cạn tiếng yêu
    Nào thương, nào nhớ…được bao nhiêu
    Giờ đây thành khói hoà chung xám
    Tan giữa không gian dưới bóng chiều

    Em có đau không, có tiếc không
    Một thời thuyền mộng lướt dòng sông
    Chở đôi thân thiết vào êm ả
    Chầm chậm thời gian đến bến lòng?

    Có nghe da diết niềm vương vấn
    Ảnh bóng yêu đương những lúc gần
    Thắm đượm, ngọt ngào treo giọng nói
    Đậm đà hương vị quyện mơ xanh

    Có chiều tắt nắng ở ngoài kia
    Thơ thẩn, bâng khuâng ghị bước về
    Rau củ đến mùa thôi mặc kệ
    Chỉ sầu hướng vọng kéo lê thê…

    Đêm đêm giấc ngủ được ngon say
    Hay trở trăn kia ghịt níu hoài
    Canh cánh dạ hờn ôm giá lạnh
    Vật vờ, nghiêng ngả cõi tầng mây?…

    Còn tôi có lẽ chẳng hơn em
    Thui thủi thâu canh dưới ngọn đèn
    Thao thức lật tìm trong ký ức
    Hoặc ngồi lặng lẽ để nghe tim

    Thổn thức nhịp đều nỗi luyến lưu
    Gần ba năm trước giữa mùa thu
    Lang thang ảo ảnh, đi vào lộng
    Gặp gỡ, tơ duyên kết đợi chờ…

    Thật buồn nếu đó…Chỉ là thơ!


    9/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng



    Nỗi Niềm Ông Lão…

    Ông lão thu hình dưới bóng khuya
    Lan man những chuyện đã trôi qua
    Biết bao kỷ niệm thời xuân trẻ
    Từng phút hiện lên giữa nhạt nhòa…

    Đây chàng trai ấy thuở đôi mươi
    Sức sống trào dâng ửng rạng ngời
    Bút giấy âm thầm nuôi dưỡng chí
    Cánh thuyền lướt sóng vượt ngàn khơi

    Đó người ngưởng cửa tuổi trung niên
    Thế sự nhân tâm phủ khắp miền
    Cay đắng, tủi hờn ôm giá lạnh
    Ngậm ngùi, trăn trở mỗi canh đêm

    Kia kẻ tháng ngày lận đận say
    Say sầu, say hận… thả tầng mây
    Nhọc nhằn giai đoạn hay hoài mãi
    Số kiếp cần lao lắm đọa đày

    Đó ông muối trắng điểm thêm sương
    Lặng lẽ, trầm ngâm cạnh mé đường
    Dĩ vãng xa mờ khi sống lại
    Từng hồi da diết lắc rung chuông…

    Để rồi vương vấn với bâng khuâng
    Nỗi nhớ, niềm thương gởi nắng tàn
    Ôm ấp hãy còn đành phải chịu
    Quay lưng ngoảnh mặt rút bàn chân

    Tiếng đàn văng vẳng ở con tim
    Ru giấc phôi pha vỡ mộng thuyền…
    Khe khẻ đâu đây lời thắm thiết
    Còn gì đâu nữa chẳng mà yên!...


    10/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng



    Em Với Tôi

    Hồn em giá lạnh, giấc cô miên
    Đăng đẳng thời gian với nỗi niềm
    Héo hắt, thẫn thờ treo chuỗi sống
    Lan man, trăn trở…Thể nào yên?

    Thui thủi cô đơn ngược ráng tà
    Mênh mang nghĩ ngợi chuyện gần xa
    Dấu chân, kỷ niệm thời xưa cũ
    Loáng thoáng đâu đây để thấy mà…

    Da diết tủi hờn cho tấm thân
    Mộng đời ấp ủ một vầng trăng
    Nhưng nào có thấy trăng xanh ấy
    Chỉ tối âm u quyện bóng tàn

    Đêm đêm thao thức giữa canh khuya
    Giấy bút lang thang thả mấy dòng
    Chẳng biết viết gì nhưng cũng viết
    Hơn là canh cánh mãi nằm trong!…

    Em là như vậy, còn riêng tôi
    Cũng thiết tha mơ, cũng một thời
    Cánh gió bập bồng lay nước chảy
    Loang dài chầm chậm tận xa xôi

    Nào hay hôm ấy lửa vô tình
    Đốt đỏ rực rừng, vạn khói bay
    Mỏng mảnh giạt về nơi tịch vắng
    Lần hồi tan rã dưới trời mây…

    Ôi thôi! Uất nghẹn, trước chơ vơ
    Khiến dạ bâng khuâng chuyển dật dờ…
    Lặng lẽ tháng ngày khuây khỏa nhớ
    Hốt sương, nhặt nắng… dệt thành thơ!


    11/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng





    Cố Lượn Mình Cho Đỡ Nhói

    Còn những gì cõi lòng đang chất chứa
    Hãy dần dà mở cửa hết đi anh
    Để rồi đây nhánh cành đà héo úa
    Khỏi ngậm ngùi cạn đóa, tím trời xanh!

    Đây vương vấn ảnh hình nơi quạnh quẽ
    Đó năm dài lặng lẽ giữa cô đơn
    Kia tức tưởi ôm hờn lau ngấn lệ
    Nọ tháng ngày bóng xế nghẹn hoàng hôn…

    Là tất cả ẩn tàng trong ký ức
    Khiến chẳng dừng trăn trở suốt thời gian
    Mỗi độ chiều nhìn tàn rơi xóm nhỏ
    Da diết buồn kéo nhớ dậy lâng lâng

    Cho bất chợt rải mềm lên khóe mắt
    Nỗi u hoài chất ngất biến thành đau
    Nhiều lắm buổi canh thâu ngồi trầm mặc
    Tiếc với sầu rớt mất lạc về đâu…

    Hỡi thâm tình ở tận cùng sâu thẳm!
    Khúc nhạc đàn u ẩn của riêng ta
    Ngươi thấu hiểu đậm đà an ủi bạn
    Đem nắng hồng sưởi ấm nhẹ phôi pha

    Thật đúng vậy! Mộng đời, xưa ấp ủ
    Bỗng một ngày lộng gió chuyển cuồng phong
    Thuyền ta lướt xuôi dòng theo nhấp nhố
    Bị sóng cồn lật ngả vỡ trôi sông…

    Dang dở hết bao ước mơ tìm tới
    Đăng đăng dài bóng tối phủ trùm lên…
    Nay vẫn cố lượn mình cho đỡ nhói
    Dẫu biết rằng lắm mỏi trước mông mênh!...


    13/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Mộng Ước Chỉ Phù Vân

    Đời của anh ngập tràn đau với hận
    Mang héo gầy lâm nạn, lại mưu sinh
    Thêm dấu ấn thâm tình nơi dĩ vãng
    Nên âm thầm ngày tháng mãi rung rinh…

    Khiến dạ hoài canh cánh nỗi suy tư
    Lo lắng nghĩ từng giờ theo cảnh sống
    Có nhiều lúc mênh mông trào luyến nhớ
    Rồi bao lần trăn trở, chảy vào trong…

    Nhưng chưa lần gục ngả trước gian lao
    Chẳng suối mắt ửng màu lam mệt mỏi
    Lòng kiên định chuyển dời đi giông bão
    Chí can trường chiếc áo đỡ mưa rơi

    Mười mấy năm lăn lốc dưới gió sương
    Hầu như đã quên buồn từ lâu lắm
    Thoáng nỗi niềm bâng khuâng nghe âm hưởng
    Chút dạt dào hướng vọng cõi xa xăm

    Bởi hiểu được duyên phần do số mệnh
    Dẫu thật nhiều bịn rịn cũng rồi xa
    Đâu treo mãi trăng ngà trên tận đỉnh
    Canh sẽ tàn, thủng thỉnh thái dương ra…

    Tôi linh hồn theo anh từ vạn kiếp
    Co bóng hình ẩn nép giữa con tim
    Bao khúc nhạc êm đềm hay da diết
    Đã cùng nhau thắm thiết sẻ chia quen

    Nay thao thức trước hoàng hôn nắng xế
    Thêm một lần ửng lệ cảm thương ai
    Ôm ấp mộng được bay về bốn bể
    Rốt cuộc rồi cũng chỉ…Cố phôi phai!


    14/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng



    Vẫn Còn Đây

    Đừng tiếc nữa! Anh ơi! Đừng tiếc nữa
    Mộng hải hồ chẳng được đến như mong
    Thì còn kia dòng sông về lắm ngõ
    Những mảnh vườn mở cửa dưới vầng đông…

    Hãy giũ sạch bao mối sầu dĩ vãng
    Cho cõi lòng thanh thản đón hoàng hôn
    Tay phím nắn cung đàn theo ngày tháng
    Khảy ru tình ấm áp phả đêm đơn

    Hòa sương tuyết, cỏ cây cùng hoa lá
    Giữa bóng mờ buốt giá phủ đìu hiu
    Dẫu du dương chưa đều như ngọn gió
    Cũng nhẹ nhàng đây đó chút liêu xiêu…

    Hơn là phải vấn vương, chìm khắc khoải
    Nhìn chuỗi đời mảng tối với màn đen
    Bầm dập tím quả tim từ độ ấy
    Tiếp tục hoài nhức nhói kéo dài thêm

    Bởi tất cả chỉ phù vân, bọt biển
    Mới vừa rồi xuất hiện giữa không gian
    Khoảnh khắc đó vội tan theo cánh quyện
    Ghi dấu hằn lưu luyến, mãi bâng khuâng

    Chí tang bồng, danh phận, nghĩa nhân sinh
    Từ sâu thẳm rung rinh ngân tiếng gọi
    Nếu năm xưa dòng đời xuôi tới bến
    Liệu giờ nầy định mệnh hẳn yên vui?...

    Đừng tiếc nữa! Anh ơi! Đừng tiếc nữa
    Chuyện đắng cay một thuở đã qua rồi
    Còn nhịp đập từng hồi khơi nỗi nhớ
    Vẫn canh trường lối nhỏ mảnh trăng soi!


    16/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng



    Chẳng Thể Cùng Em…

    Đừng nói nữa, em ơi! Đừng nữa!
    Hãy đưa tay khép cửa lòng đi
    Bởi giờ tôi chẳng còn chi
    Hòa cùng lóng lánh trăng thề của em!

    Chỉ có kẻ đêm đêm lặng lẽ
    Thao thức hoài trăn trở sầu tơi
    Mượn thơ nắn nót đôi lời
    Phôi pha ngày tháng ngậm ngùi, vấn vương

    Bước đơn độc trên đường tắt nắng
    Mang vết hằn dĩ vãng buồn đau
    Lần chân chầm chậm qua cầu
    Bốn bề quạnh quẽ, lao xao cạnh bờ

    Cuối thăm thẳm lờ mờ tối điểm
    Cõi xa nào vọng tiếng chuông ngân
    Não nề nhìn gợn lăn tăn
    Bâng khuâng da diết ngập tràn xót xa!…

    Cây meo mốc dưới tà rũ lá
    Gió giũ vờn lả tả vàng bay
    Không gian phủ xám ngàn mây
    Chơ vơ, trầm mặc chuỗi ngày héo hon

    Còn ở em mảnh tròn giữa độ
    Cánh hoa hồng hé nở vườn xuân
    Dập dìu ong bướm bao quanh
    Lượn vòng gắm ghé muôn phần khát khao…

    Nay từ giã, tôi vào với mộng
    Trả những gì vướng bận lại em
    Kiếp nầy chẳng thể nợ duyên
    Mong sao chuyển kiếp chung thuyền ghé mơ.



    18/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng

    Lần sửa cuối bởi Nguyễn Thành Sáng, ngày 19-11-2020 lúc 11:15 PM.

  5. #775
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...




    Nỗi Niềm Của Cha

    Nay chính thức con qua bển dạy
    Đem sức tài tìm lấy tương lai
    Lòng cha tràn ngập niềm vui
    Thầm mừng con gái của tôi nên người!

    Chẳng phí uổng một thời đăng đẳng
    Trải thời gian mưa nắng sớm hôm
    Nhọc nhằn nuôi nấng hai con
    Ân cần dạy dỗ, vuông tròn tình thâm

    Giờ đến độ cây xanh trổ nụ
    Thỏa mong chờ ấp ủ nơi cha
    Rồi đây rộ nở trăm hoa
    Xum xuê kết trái đậm đà vị hương

    Chỉ có điều đoạn đường lui tới
    Khá xa xôi, mệt mỏi lên thân
    Tùy nghi ở lại khi cần
    Hôm nào nghỉ tiết mới phần đoàn viên!…

    Cha mãi nhớ sắc hiền con trẻ
    Mới năm nào thỏ thẻ bên cha
    Thương cha nhiều lắm cha à!
    Con nguyền cố gắng để mà thành danh

    Từng mỗi tối dưới đèn ngồi đó
    Cố miệt mài góp gió mai sau
    Đôi khi ghé mắt nhìn vào
    Thấy con cặm cụi, ửng trào mắt cha…

    Hiện gia cảnh nhà ta từng bước
    Tiến lần về phía trước thênh thang
    Tim cha vẫn mãi vầng trăng
    Tuổi thơ con gái long lanh sáng ngời!

    19/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng





    Vừa Thương, Vừa Nhớ…

    Gió đông bắc tràn về ngập lạnh
    Quán bên đường, đủ ấm, ngâm nghi
    Ngọt ngào từng ngụm cà phê
    Lâng lâng sảng khoái, nghĩ về các con...

    Niềm sung sướng ôm tròn tấc dạ
    Bởi nhọc nhằn, vất vả qua rồi
    Hai con nay đã thành người
    Tương lai từng bước rạng ngời, thênh thang

    “Chiếc ba lô” nặng mang một thuở
    Kể từ đây dỡ bỏ quăng trôi
    Chỉ còn thong thả tìm vui
    Sớm chiều lững thững mộng đời gió mây…

    Chợt nghĩ tới hình ai bó gối
    Dưới cầu cao hứng thổi từng cơn
    Cóng tê siết chặt tay chân
    Lấy đâu ăn mặc ấm thân qua ngày?

    Những kẻ kéo đoạn dài cằm cặp
    Cố vượt đồng cho kịp bán buôn
    Kẻo mà cá bị sình ương
    Phải đành ghé tiệm chao tương đem về

    Chỗ nọ kia, cu li xây dựng
    Quần áo mèm lúc đứng lúc làm
    Mặc tình buốt giá dọc ngang
    Nếu không cũng phải lang thang vật vờ

    Nghĩ lui tới thẫn thờ đôi chút
    Thấy mình giờ hạnh phúc biết bao
    Rẫy đầy khốn khổ, lao đao
    Vừa thương, vừa nhớ… ửng trào xót xa!


    21/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Ý Nguyện Của Anh

    (Thơ Liền Âm Tác Giả - Nguyễn Thành Sáng)

    Trưa hôm nay chân vừa ngang ngạch cửa
    Chợt nhân viên vội vã bước lại nhà
    Mở túi sách tay rà tìm một lá
    Đây thư nè! Chốn lạ gửi anh Ba!

    Tim tăng nhịp, cảm tạ chú nhiều nha
    Rồi trở vô…hít hà!...Ai vậy há!
    Chút hồi hộp lòa xòa trong tấc dạ
    Nước ẩn tàng rịn má ướt loang ra

    Ồ! Quỳnh thị thúy Nga*em đây mà
    Đã ba trăng buồn bã nhớ hồn hoa
    Đường diệu vợi khiến ngà rơi vách đá
    Lác đác sầu lã chã tím lòng ta!

    Trang giấy mỏng thiết tha tràn ngập quá
    Vài nét màu tơi tả quyện châu sa
    Niềm yêu dấu đậm đà theo rỉ rả
    Biến cung đàn êm ả trải phôi pha…

    Chiều buổi ấy ánh nhoà loang gió phả
    Anh đi rồi, đôi ngả, khép bài ca
    Dòng sông tình là đà sương trắng xoá
    Khiến vườn hồng héo đoá dưới trăng thoa

    Cảnh nghèo khó như tà chìm đông giá
    Phủ khung trời vạn tá buốt làn da
    Nỗi tê tái dần dà co rúm quả
    Sức còn đâu để thả nhịp ngân nga

    Bởi lẽ đó anh đà xuôi biển cả
    Theo làm nghề đánh cá tận ngoài xa
    Ki cỏm bớt tiêu pha, chờ khấm khá
    Sẽ về xin cưới gả với Mẹ Cha… Đó em ạ!


    * Tên hư cấu

    23/8/2018
    Nguyễn Thành Sáng





    Dòng Thắm Thiết Lê Thê
    Còn In Dấu

    Có phải chăng khung trời đà phủ tối
    Nên nhẹ nhàng em khép lối vườn thơ
    Khiến lộng ngàn hiu hắt, lạc chơ vơ
    Bâng khuâng nhớ, thẫn thờ nơi lặng vắng?

    Hay cái gì làm cho em hụt hẫng
    Để cõi lòng canh cánh những hờn đau
    Muốn vo tròn, nén chặt cất vào sâu
    Đành tạm biệt, tiếng chào…không thể nói!

    Hoặc đăng đẳng trải hồn về diệu vợi
    Đến hôm nay đã mệt mỏi dưới chiều
    Lửa năm nào giờ còn chẳng bao nhiêu
    Sợ giây phút liêu xiêu, mờ ảnh mộng

    Hoặc hiểu ra chỉ toàn là ảo bóng
    Giữa đêm dài chuyển động mập mờ bay
    Cố vói hoài, vói mãi thẳng hai tay
    Mà vệt khói cứ dài theo nẻo khuất

    Hay ở em đang chứa chan thổn thức
    Bỗng chạnh lòng, ẩn ức bởi do tôi
    Quá vô tình trong lúc ấy chơi vơi
    Rồi chua xót, vuột rơi bầu mật ngọt…

    Phải vậy không? Một trong bao điều đó?!
    Để giờ đây lá cỏ tợ như buồn
    Nghiêng trút mình, lấm tấm đọng hàn sương
    Từng từng khắc trên đường kêu tí tách

    Tình yêu ơi! Âm vang thời hiển hách
    Mãi đâu đây phảng phất trải hương mê
    Dẫu bây giờ nhàn nhạt mảnh trăng thề
    Dòng thắm thiết lê thê còn in dấu…


    23/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng





    Vĩnh Biệt Tình Yêu

    Còn gì nữa để mà đây phải nói
    Hãy tìm quên đừng tới chỗ gần tôi
    Hết thật rồi một thuở dưới trăng soi
    Bờ cỏ mướt… tình ơi!…yêu nhiều lắm…

    Em đã đẩy hồn tôi rơi vực thẳm
    Nát bầy nhầy từng mảng vỡ văng xa
    Có còn chi nữa đâu khiến phải mà
    Rung với cảm, đậm đà sâu giữa mắt

    Nên giũ bỏ, đừng bao giờ gợi nhắc
    Chuyện một thời bóng mát rải vườn quê
    Chuyện dòng sông nhấp nhố, mảnh trăng thề
    Chuyện hai đứa lê thê nghìn cảm xúc…

    Để tim tình đang tụ bầm đau nhức
    Theo thời gian từng phút được tan phai
    Quên bẵng thôi kỷ niệm những tháng ngày
    Tim ấp ủ cùng ai về bến mộng…

    Chớ nhớ làm chi cho lòng dậy sóng
    Rồi bập bồng khuấy động cả tâm can
    Đã héo hon thêm xơ xác võ vàng
    Đau đớn quá! Muôn phần đau đớn quá!

    Em hãy về đi! Hãy về bên đó
    Vui nắng hồng, lối ngõ dẫn vào mơ
    Để của em đêm chẳng có trăng trơ
    Chẳng thao thức thẫn thờ ngân tím nhạc

    Kể từ nay ngập tràn muôn chất ngất
    Mật ngọt ngào ta nốc chén say mê
    Giờ trút sạch trải ướt hết đường đi
    Hai nẻo bước, em kia, tôi hướng đó...


    24/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng





    Tự Nhiên Thì…

    (Thơ Liền Âm – Tác Giả - Nguyễn Thành Sáng)

    Duyên, mệnh, số thịnh suy từ muôn kỷ
    Nợ ái tình đâu chỉ kiếp đời ni
    Đây hạnh phúc, đậm ghi tràn ngập thụy
    Đó võ vàng, khổ lụy đẩy suy vi!

    Đâu thể trách xuân thì, nàng tự ỷ
    Vào sắc hương diễm thúy sánh hàng Phi
    Chỉ tại người trồng si mê tuyệt mỹ
    Quên hiểu rằng muốn quý phải chờ khi…

    Nữ nào chẳng ước gì mình toại chí
    Chẳng có lần mộng mị, nhíu bờ mi
    Và chẳng từng vu vi trong ý nghĩ
    Mong một ngày được phỉ bước vu quy!

    Nhưng hạnh phúc làm chi cho bền bỉ
    Kẻo không thôi uổng phí, xót xa vì…
    Mâu thuẫn nhau từng ly rồi từng tý
    Sớm trưa chiều đẫm mí, với hi hi

    Mặt chừ bự, lầm lì ôm cái bị
    Chồng hướng đông lí nhí quánh tù tì
    Vợ hướng tây khì khì, đồ con khỉ
    Đêm chiếu chăn âm ỉ, lạnh xiêm y…

    Thà an nhiên, hủ hỉ với vần thi
    Ngày sớm tối kiên trì trau chuốt ý
    Cho có sức kéo ghì bao nhiêu ký
    Khối đen ngòm hoen gỉ bỏ trôi đi

    Để khỏi phải rù rì hay thủ thỉ
    Tự riêng mình quẩn bí cuốn sầu bi
    Cõi không gian li ti hằng vạn tỷ
    Phận do trời cái lý…Tự nhiên thì…


    25/8/2018
    Nguyễn Thành Sáng





    Tôi Muốn Nói Với Anh

    Chắc anh tưởng tôi đây bình yên hả
    Ngày qua ngày chẳng có chuyện gì lo
    Sáng cà phê, trưa ngủ, tối làm thơ
    Vui trăng mộng vài giờ khi lạnh vắng?!

    Anh cũng nghĩ rằng tôi đang cảnh sống
    Giữa vườn xuân ngợp bóng mát du dương
    Bao trắng, vàng, tím, đỏ…của ngàn phương
    Thỉnh thoảng tụ, tìm hương nồng khuây khoả?

    Và có lẽ cũng nghĩ rằng…tôi đó!
    Thân yếu mềm bị gió thổi xuôi theo
    Lắc dật dờ, đôi chút nhẹ lời kêu
    Vẫn cứ thế, sớm chiều nghiêng ngả mãi…

    Chớ ở kia anh nào đâu thể thấy
    Quả tim tôi nát bấy tự lâu rồi
    Kể từ ngày hướng vọng cõi xa xôi
    Mảnh thuyền nhỏ nhẹ bơi…vì giông bão!

    Anh có hiểu biết bao lần rỉ máu
    Biết bao lần đau đáu nhớ hồn xưa
    Biết bao lần uất hận nhỏ canh khuya
    Đầy thống thiết nhìn về mây phủ xám

    Anh cửa cái nằm cặp con đường láng
    Thả chân đi nhẹ nhõm dưới trời mây
    Còn nơi tôi bốn phía ngập bùn lầy
    Nhà vách đất, hướng quay vào ngõ khuất

    Thì làm gì trong tôi không ẩn ức
    Không thời gian trăn trở xót xa đau
    Nhưng vẫn thản nhiên là tại vì sao
    Bởi cánh gãy năm nào…thêm mù mịt.


    26/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng





    Tôi Muốn Nói Với Anh

    Chắc anh tưởng tôi đây bình yên hả
    Ngày qua ngày chẳng có chuyện gì lo
    Sáng cà phê, trưa ngủ, tối làm thơ
    Vui trăng mộng vài giờ khi lạnh vắng?!

    Anh cũng nghĩ rằng tôi đang cảnh sống
    Giữa vườn xuân ngợp bóng mát du dương
    Bao trắng, vàng, tím, đỏ…của ngàn phương
    Thỉnh thoảng tụ, tìm hương nồng khuây khoả?

    Và có lẽ cũng nghĩ rằng…tôi đó!
    Thân yếu mềm bị gió thổi xuôi theo
    Lắc dật dờ, đôi chút nhẹ lời kêu
    Vẫn cứ thế, sớm chiều nghiêng ngả mãi…

    Chớ ở kia anh nào đâu thể thấy
    Quả tim tôi nát bấy tự lâu rồi
    Kể từ ngày hướng vọng cõi xa xôi
    Mảnh thuyền nhỏ nhẹ bơi…vì giông bão!

    Anh có hiểu biết bao lần rỉ máu
    Biết bao lần đau đáu nhớ hồn xưa
    Biết bao lần uất hận nhỏ canh khuya
    Đầy thống thiết nhìn về mây phủ xám

    Anh cửa cái nằm cặp con đường láng
    Thả chân đi nhẹ nhõm dưới trời mây
    Còn nơi tôi bốn phía ngập bùn lầy
    Nhà vách đất, hướng quay vào ngõ khuất

    Thì làm gì trong tôi không ẩn ức
    Không thời gian trăn trở xót xa đau
    Nhưng vẫn thản nhiên là tại vì sao
    Bởi cánh gãy năm nào…thêm mù mịt.

    26/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng



    Quang Đãng Hay Là Đổ Mưa

    Nầy anh! Gió Sáng kia ơi!
    Nhìn anh như thể chẳng vui vậy kìa
    Dưới trời u ám canh khuya
    Lang thang, lững thững bay về nơi đâu?

    Nét trăng xám phủ tím màu
    Héo hon, ảm đạm gợi sầu cho ai
    Bóng mờ anh chậm chậm bay
    Nửa như thao thức, nửa dài bâng khuâng

    Khiến em gió nhẹ trên đàng
    Tình cờ gặp gỡ thấy chàng…mà nghe
    Quả tim nhịp đập lê thê
    Ngân nga dào dạt những gì cảm thương

    Nếu anh có vướng chuyện buồn
    Thì em cũng đọng giọt sương nghĩa tình
    Sẻ chia an ủi ảnh hình
    Chơ vơ, lặng lẽ riêng mình xót xa!…

    Hỡi nàng! Cánh gió như ta
    Cám ơn nhiều lắm đậm đà của em
    Nhưng mà chịu đựng đã quen
    Tuyết sương giá lạnh, đêm đen mịt mù

    Chỉ nay cảm thấy thẫn thờ
    Nghe niềm tư lự, vật vờ sắc thu
    Bởi ba năm bước vào mơ
    Mang theo một túi hồn thơ thả ngàn

    Giờ đây đến độ canh tàn
    Cung đàn còn đó nhưng hàng mây che
    Vầng đông lát nữa ló ra
    Biết bầu quang đãng hay là đổ mưa...


    27/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Thẫn Thờ Gió Trăng

    Anh à! Dẫu cho bốn phía tràn trề
    Mịt mù trắng xoá, dầm dề nước loang
    Cóng tê, ướt đẫm mơ hồn
    Co ro cầm cập, từng cơn não nùng!

    Nhưng còn sâu thẳm tấm lòng
    Vấn vương, thương nhớ theo dòng thời gian
    Gởi sương, gởi tuyết, gởi trăng
    Gởi cây, gởi lá, gởi ngàn cỏ hoa…

    Mặc dầu sấm chớp, mưa sa
    Rắc gieo vạn giọt, trải nhòa khắp nơi
    Cũng rồi sẽ tạnh mà thôi
    Ý tình còn đó, nắng trời còn kia

    Huống hồ có chỗ tránh mưa
    Bển kìa! Anh thấy! Là đà bóng cây
    Nếu như phủ dập xuống đây
    Hai ta ghé đụt, yên ngay lo gì!...

    Hỡi nàng chầm chậm dưới thề
    Hữu duyên tao ngộ cùng đi chung đường
    Nghe em phân tích tỏ tường
    Nửa rung cảm mến, nửa vương nỗi niềm…

    Vì sao lặng lẽ canh đêm
    Nhẹ nhàng em duỗi cánh chim mộng hồn
    Phải chăng cũng vướng sợi buồn
    Lạc vào giấc điệp về phương ảo mờ ?…

    Khuya nay bất chợt tình cờ
    Sông xanh gió thổi, con đò lắc lư
    Đôi bờ lẻ bóng chơ vơ
    Ngóng trông đứng đợi, thẫn thờ gió trăng.


    29/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng
    Lần sửa cuối bởi Nguyễn Thành Sáng, ngày 24-11-2020 lúc 10:46 PM.

  6. #776
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...



    Đêm Mơ Còn Đó
    Mộng Đời Còn Đây

    Nhìn anh có vẻ bâng khuâng
    Lan man nghĩ ngợi thả tầng thinh không
    Em nghe xao xuyến cõi lòng
    Dạt dào khuấy động, bềnh bồng gió sương!

    Đời em là cả chuỗi buồn
    Héo hon giá lạnh, bên đường quạnh hiu
    Ưu tư, lo lắng đã nhiều
    Nhưng rồi chỉ thấy bóng chiều mà thôi

    Đêm đêm trăn trở ngậm ngùi
    Chập chờn mộng mị, hồn trôi lững lờ…
    Ửng xa một đóm nhạt mờ
    Thì ra chiếc bóng vật vờ của anh

    Âm thầm duỗi cánh thâu canh
    Mỏi mê chẳng thấy, rung rinh chẳng hề
    Cứ thong thả lướt bay đi
    Dưới màn lấp lánh, hướng về thênh thang!...

    Những lời thỏ thẻ của nàng
    Nhẹ nhàng êm ái, muôn phần thiết tha
    Chạnh niềm thổn thức trong ta
    Lâng lâng tấc dạ, ngân nga nỗi niềm

    Phải chăng bến nước con thuyền
    Khiến xuôi tấp ghé giữa miền trăng sao
    Cảm rung giọng nói ngọt ngào
    Thương sầu lặng lẽ lệ trào nhỏ khuya…

    Tiếng gà văng vẳng. ó. o
    Vầng dương chầm chậm ló ra cuối trời
    Chia tay hai ngả tạm thời
    Đêm mơ còn đó, mộng đời còn đây...


    30/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng





    Dĩ Vãng Cuốn Trôi Xa

    Má ửng, thẹn thùng cận kế bên
    Tóc mây lấp lánh dạ trăng lên
    Nhẹ nhàng gọt vỏ, tình… trong ổi!
    Em đó! Còn anh…ngại chẳng nhìn!

    Sợ mắc cỡ rồi lỡ đứt tay
    Thì ai phải chịu thế đau đây
    Thôi thì bên phải nghiêng đầu nhé
    Để giữa quả tim đỡ nhịp hoài…

    Mười mấy năm trường, hình ảnh kia
    Chập chờn, lởn vởn lắm canh khuya
    Khiến cho lặng lẽ theo ngày tháng
    Cứ mãi lòng tôi chạnh hướng về…

    Âm thầm tiếc nuối với sầu thương
    Canh cánh tâm tư cả khối buồn
    Tắt ánh trăng vàng đang giữa đỉnh
    Vì mây kéo đến, thả mưa tuôn

    Ướt cả mảnh hồn, đẫm dấu yêu
    Tượng hình chầm chậm mới bao nhiêu
    Chỉ dài thao thức ôm ngàn nhớ
    Trăn trở, bâng khuâng dưới bóng chiều…

    Tạo hoá trớ trêu khúc nhạc đàn
    Dây chùng lạc tiếng, vỡ âm ngân
    Muốn nghe, muốn hát đành ngưng vậy
    Lưu luyến nằm kia, rải cõi tầng…

    Hôm qua trở lại bến sông xưa
    Cẩn thận bước lên một chuyến đò
    Náo nức, bồn chồn vương vấn cũ
    Dè đâu… dĩ vãng cuốn trôi xa.


    30/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng




    Tiếng Lòng Sâu Thẳm

    Đã bốn lần ta di chuyển nhà
    Bởi dài đối diện với phong ba
    Gạo tiền, tình nghĩa, lòng nhân thế…
    Tất cả vì đây để gọi là

    Phận kiếp con người phải bước đi
    Do từ hai chữ thịnh và suy
    Rồi qua ngày tháng bao thay đổi
    Có được ở tim những cái gì

    Luyến lưu, vương vấn… khắc ghi sâu
    Hoặc hận, hờn, đau… đến bạc đầu
    Dẫu muốn, dẫu không nhưng cũng phải
    Tình cờ gió thổi, lá lao xao

    Từ đất Cần Thơ đến Sóc Trăng
    Trở về Tám Tám…bán buôn ăn
    Rồi lên Bình Thủy nuôi con lớn
    Nay lại Tám Lăm ghé chợ gần

    Tóc xanh, thêm điểm, điểm thêm sương
    Theo bóng thời gian mỗi chặng đường
    Nay đã trưa rồi dần ngả nắng
    Giờ đây đọng lại dãy ngân chuông

    Thấy cảm, thấy thương nghĩa vợ hiền
    Chuỗi dài đăng đẳng trước truân chuyên
    Anh đâu em đó đồng cam chịu
    Chẳng tiếng thở than hoặc trách phiền

    Con thơ hai đứa chỉ vâng lời
    Cha Mẹ định sao hiểu vậy thôi…
    Một thoáng trầm tư vào nỗi nhớ
    Từ trong sâu thẳm…Vợ Con ơi...



    31/12/2017
    Nguyễn Thành Sáng



    Bạn Đi Rồi Còn Ta

    Nầy Sáng! Bạn ơi! Sao ở đó!
    Giữa khuya trầm mặc đứng chơ vơ
    Đăm chiêu, tư lự dầy lên mắt
    Mệt mỏi hay chăng? Vẻ thẫn thờ!

    Đâu rồi lóng lánh một vầng thanh
    Toả sáng không gian tận nẻo ngàn
    Soi bước lạc sầu bao lữ thứ
    Khơi dòng cảm xúc dậy lâng lâng

    Đâu những chiều tà duỗi cánh bay
    Dạt dào từ thẳm đẩy lung lay
    Hồn mơ của bạn lùa mây khói
    Lúc lộng từng cơn, lúc thả dài

    Đâu quả tim vàng nhịp lắc rung
    Ngân nga vút tận đỉnh không trung
    Rồi trầm trải rộng về sông biển
    Loang toả vào sâu cõi mịt mùng!…

    Gió Đông Trung Á bạn thân ơi!
    Từ chốn phương ngàn xa thật xa
    Chuyển hướng về đây hoà sự sống
    Tiện đường ghé lại để thăm ta

    Mời bạn dừng chân ngồi xuống bên
    Tách trà nhấp nháp, đợi trăng lên
    Sẻ chia giây phút niềm tri kỷ…
    Ấm áp cùng nhau thắm nghĩa tình…

    Giờ đây bạn đã tiếp lên đường
    Ta vẫn là ta của gió sương
    Chiếc bóng canh thâu bờ quạnh quẽ
    Từ trong khe khẻ…Tại sao buồn...


    2/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng



    Thao Thức Hồn Thu

    Nầy tấc lòng sâu đang ẩn kín
    Đêm qua ngươi hỏi…Tại sao buồn?
    Khi mà mới độ giữa canh khuya
    Sương trắng hãy mờ chưa nhỏ xuống!

    Và cuộc sống ta giờ đổi khác
    Không còn lao nhọc nặng lo toan
    Ngày hai buổi sáng chiều thong thả
    Êm ấm cửa nhà với vợ con…

    Tất cả chỉ là bề mặt biển
    Phẳng phiu, bình lặng tháng ba thôi
    Mấy ai nhìn thấy dòng thăm thẳm
    Cuồn cuộn xoay tròn chẳng phút lơi

    Nhân tình, đạo nghĩa hiện nằm đâu
    Lẽ sống vinh quang ở chỗ nào
    Ôm ấp, nuôi trồng nơi dĩ vãng
    Giờ đây kết tụ được là bao?

    Mẹ Cha, quyến thuộc, chị anh em
    Bè bạn gần xa đượm nỗi niềm…
    Nay đã xương tàn vùi đất lạnh
    Cái gì thỉnh thoảng ghị con tim…

    Khiến mãi chuỗi dài lắm trở trăn
    Chưa hề phôi nhạt những bâng khuâng
    Hận, hờn, oán, chán…rồi thương tiếc
    Thao thức, suy tư thả xế tàn

    Cái vỏ bọc ngoài chỉ mảnh che
    Vạn nghìn vương vấn khuất trong kia
    Ôi dài! Lặng lẽ bầu thanh vắng
    Canh cánh hồn thu nghẹn nhớ về...


    3/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng

  7. #777
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...




    Giờ Đây! Lại Vướng Sầu

    Vậy thì! Em hãy cứ quên tôi
    Sống tiếp thời gian với những gì
    Cảm nhận, suy tư và hướng vọng
    Cho đời còn lại nhẹ nhàng đi!

    Kỷ niệm ngày xưa chỉ đóm mờ
    Bởi vì lưu luyến, hóa thành mơ
    Cho hồn vương vấn bay vào ấy
    Ngắm lại một lần, đỡ ngẩn ngơ

    Chớ còn chi nữa để cho nhau
    Khi muối với tiêu rải trắng đầu
    Bến nước, con đò nơi dĩ vãng
    Thay bờ, mục rã mất từ lâu

    Dấu tích tình yêu cũng chẳng còn
    Nỗi niềm thao thức đỉnh chon von
    Phẳng phiu, khúc khuỷu hay ghềnh gập
    Ngả rẽ ba đường, nghịch dấu chân!…

    Biết vậy! Mà sao mãi nhớ nhung
    Phải chăng từ độ ghé sang sông
    Về nơi chốn lạ thăm “người ấy”
    Là lúc con tim đã hỏi lòng…

    Nên mấy chục rồi vẫn ở đây
    Hiên buồn canh vắng, gió lung lay
    Nửa vầng trăng khuyết nằm trên đó
    Trải trước mặt tôi! Chỉ nửa hoài

    Còn nửa cong cong ở chỗ nào
    Muốn tìm, muốn kiếm phải về đâu
    Khi hoàng hôn đổ, dần tan bóng…
    Bởi thế giờ đây! Lại vướng sầu.


    4/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng



    Ray Rứt Mãi Trong Tôi

    Ôm nửa mảnh trăng tàn trước ngõ
    Khiến em sầu, vàng võ, héo hon
    Âm thầm thui thủi bước chân
    Liêu xiêu nghiêng ngả theo ngàn khổ đau!

    Sao ngày ấy chẳng câu vĩnh biệt
    Cho cõi lòng da diết phôi pha
    Bởi vì tình đã lìa xa
    Có còn đâu nữa để mà đợi mong

    Rồi năm tháng trên dòng cuộc sống
    Tôi chỉ là cái bóng âm u
    Một thời kéo cả trời thu
    Trùm lên ảm đạm, mịt mù, tối tăm

    Từ sâu thẳm tiếng ngân não nuột
    Cứ mãi hoài tím ruột bầm gan
    Làm cho xuân thắm lỡ làng
    Đẩy em nẻo vắng, lang thang vật vờ

    Ngày sớm tối thẫn thờ vọng tưởng
    Hai ánh sầu thẳng hướng nhà “ai”
    Xạc xào gió nhẹ lắc lay
    Ảnh hình, kỷ niệm…thở dài, lệ rơi!…

    Dĩ vãng xưa! Em ơi! Thỉnh thoảng
    Quay trở về ẩn hiện chập chờn
    Nhớ nhung ray rứt từng cơn
    Vì sao đành đoạn xé hồn người thương?

    Để một khối u buồn tan tác
    Phả loang tràn cuốn mất đời em
    Lênh đênh sóng nước con thuyền
    Lững lờ trôi giạt vào miền quạnh hiu

    Chiều chiều rồi lại chiều chiều...


    5/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng





    Chén Cơm Chan Nước Mắt

    Gượng ngồi dậy, tay cầm cái muỗng
    Ráng múc cơm đẩy xuống dạ tàn
    Cố mong sức khỏe kéo lần
    Cầm chèo bơi sóng qua ngàn hiểm nguy!

    Vợ đã vội ra “đi về trước”
    Bỏ lại đây não nuột tình sâu
    Hai năm lặng lẽ trôi mau
    Nuôi con gà trống nén sầu quả tim

    Dòng nhấp nhố bảy chìm ba nổi
    Cánh tay chèo tê mỏi từng cơn
    Để rồi bỗng chốc một hôm
    Bệnh tình đổ ụp bào mòn tấm thân

    Nằm xuống đó muôn phần bi đát
    Mất việc làm, tiền bạc lại không
    Gió giông, sóng dữ bập bồng
    Mảnh thuyền rụng lái quay vòng đảo điên!

    Tội cho trẻ, trăng nghiêng nửa khuyết
    Tuổi còn thơ nào biết gì đâu
    Thương cha vàng võ ốm đau
    Phải đành nghi học, qua cầu lắc lư

    Đi làm mướn, bưng tô rửa chén
    Kiếm chút tiền đỡ miệng cả nhà
    Nỗi buồn da diết, xót xa
    Nhìn tròn chưa đến, vội tà ánh rơi

    Bát cơm nầy! Hỡi ơi! Nước mắt
    Tôi chan vào, lùa hết xuống đây
    Trời cao có hiểu, có hay
    Đớn đau quặn thắt, đoạn đoài ruột gan...


    6/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng





    Vì Sao…

    Gần ba năm, kể từ đêm ấy
    Tôi thả hồn tìm lại hình xưa
    Nửa mong uống chén rượu thơ
    Nửa lòng vơi nhẹ thẫn thờ vấn vương!

    Gặp lại em trên đường ảo ảnh
    Chuỗi năm dài canh cánh con tim
    Phút giây lắng đọng tạm yên
    Vui mừng khôn xiết, nỗi niềm ngân nga

    Nhưng khoảnh khắc chiều tà chuyển tối
    Dạ não nề, rười rượi bâng khuâng
    Bởi nay lá rũ, trăng tàn
    Từ từ lẩn khuất dưới màn âm u…

    Đành lặng lẽ gom mơ, cuốn mộng
    Trả về xưa cái bóng của xưa
    Âm thầm chân bước lên đò
    Về nơi chỗ nhớ…từ giờ hãy thôi!...

    Lúc nào đó! Em ơi! Có nghĩ!
    Tại vì sao “anh ấy” chẳng quên
    Khi mà đăng đẳng thời gian
    Gần mười năm chẵn, rẽ đường cách xa?

    Sao tha thiết, đậm đà còn đó
    Khi bốn bề ít gió, nhiều mây
    Vì sao mãi nhớ bàn tay
    Trao từng miếng ổi…cho ai ấm lòng?

    Sao tận cõi mênh mông diệu vợi
    Cánh chim ngàn vẫn tới nơi đây
    Và sao người cứ nhớ hoài
    Khi mà dĩ vãng nhạt phai mất rồi?!...


    7/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Hai Bóng Lang Thang

    Anh lang thang, tôi cũng lang thang
    Anh chầm chậm bên đàng xe cộ
    Còn tôi thả bóng vào mơ
    Hai ta giông giống vật vờ ảnh đi!

    Tôi muốn hỏi nơi về anh định
    Sẽ dừng chân yên tĩnh tâm hồn
    Chẳng còn cái nỗi lo toan
    Chẳng còn những lúc chập chờn ước mong

    Nhưng ngần ngại nên không cất tiếng
    Chỉ âm thầm nghĩ đến rồi thôi
    Cũng vì đầy ắp nẻo đời
    Kẻ vầy người khác muôn nơi, vạn bề…

    Đành lặng lẽ hướng về chỗ khác
    Lê chân hồn nhẹ bước tiếp theo
    Từ sâu thăm thẳm lời kêu
    Âm vang điệp khúc hai chiều tợ nhau!

    Bởi vì sao? Vì sao anh vậy
    Và ở tôi cũng vậy! Do đâu?
    Phải chăng đã gãy nhịp cầu
    Vẫn còn tiềm ẩn mối sầu khôn nguôi

    Cho ráng xế ngậm ngùi ngoài đó
    Cõi lòng đau, trăn trở trong đây
    Ngước nhìn lững thững hàng mây
    Trôi vào diệu vợi, lắc lay nỗi niềm

    Chỉ còn biết kiếm tìm ảo ảnh
    Vơi bớt dần canh cánh bâng khuâng
    Dẫu trời giữa độ thiếu trăng
    Màn đen bao phủ, nhẹ phần chơi vơi.



    8/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Tâm Tình Vợ Chồng Già

    Nầy bà ơi!
    Chi đó ông?...

    Bà hãy lại ngồi xuống gần đây đi!
    Rồi cảm nhận những gì…tôi sẽ nói
    Để mai mốt, dòng đời luôn trôi tới
    Cõi lòng mình nghĩ ngợi được bình an…

    Sao bửa nay ông có vẻ băn khoăn
    Đôi ánh nhạt trân trân nhìn tôi vậy
    Hồi nào giờ như chưa từng được thấy
    Nếu vướng buồn, ông hãy tỏ bày ra…

    Hổng…hổng…có chuyện chi lạ đâu mà
    Chỉ vì thấy thương bà, thương nhiều lắm
    Thuở năm nào với môi hồng má thắm
    Còn nay thì nhăn nhúm tái xanh lơ…

    Bởi…Bởi…thời gian cứ mãi lướt qua
    Đâu có mảnh trăng ngà nào chẳng rụng
    Đâu có con sông nào không dậy sóng
    Và gió nào lồng lộng suốt đêm thâu…

    Bà ơi! Gần tám chục tuổi đời rồi
    Mắt mũi kém, da mồi, tai thêm điếc
    Nhiều, thật nhiều, bao lần nghe da diết
    Muốn…đậm đà, chẳng biết phải làm sao…

    Thôi ông ơi! Gió thổi…khiến lá phải lao xao
    Những tha thiết ngọt ngào làm tôi…cũng…
    Nhưng giờ đây mệt mỏi, cặp chân rung
    Còn gì nữa để cùng ông ấm áp…

    Nước đã ròng giữa trời chiều nắng tắt
    Cả dòng sông tôm cá chẳng còn đâu
    Nhưng ở đây, nơi thăm thẳm đáy sâu
    Mới ngày nào! Ông mau…mang chài nhé...


    9/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng







  8. #778
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...



    Hai Phía Em Và Tôi

    Quặn đau da diết cõi lòng
    Nào đâu có muốn rẽ dòng chia đôi
    Nhưng xui nước đã đổ rồi
    Làm sao hốt được hỡi người…hôm qua!

    Trăng thanh đã hóa trăng tà
    Ngàn yêu tha thiết đậm đà còn đâu
    Giếng tình một thuở đào sâu
    Nay khô cạn nước, để sầu mơ đan

    Tone Rê em khảy lên đàn
    Còn tôi Fa Sí nghịch hàng âm thanh
    Vườn em trải thắm màu xanh
    Còn tôi đỏ, tím treo cành rung rinh

    Vần em duyên dáng nét hình
    Vần tôi ai oán, nghiêng mình lắc lay
    Tim em trổi nhịp ngắn dài
    Tim tôi nghèn nghẹn u hoài tái tê

    Đường em lối ngõ lê thê
    Đường tôi ảm đạm, ủ ê nỗi niềm
    Em thêu gối mộng bên thềm
    Còn tôi kiếp cánh loài chim dặm trường…

    Gặp nhau chỉ để gieo buồn
    Héo hon dưới nắng, tụ sương dưới mờ
    Thôi thì kỷ niệm chuỗi thơ
    Biết bao êm ái bây giờ đành chôn

    Xin trả lại! Cái mảnh hồn
    Quả hồng cất giữ sớm hôm cận kề
    Từ nay phía trái em về
    Còn tôi phía phải lần đi tháng ngày…


    1/9/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Yên Tâm Mà Ngủ Nha Cha!

    Cha ơi!...Con còn nhớ…

    Trống trường đánh, báo hiệu giờ tan lớp…
    Dọc hành lang từng tốp túa tràn ra…
    Con bước lẹ đến cổng để gặp Cha
    Tình phụ tử đậm đà trong ánh mắt!...

    Sau lưng Cha, gió ngược lùa thổi mát
    Một cái gì ấm áp ủ lên tim
    Chầm chậm dâng giữa giây phút lặng yên
    Từ sâu thẳm, nỗi niềm thương nhẹ đến…

    Những tháng đi học vào giờ buổi sáng
    Cha chở con ghé cơm tấm “Bà Tư”
    Cạn dĩa rồi, thêm chén nữa cho no
    Để mạnh khỏe mà lo giồi mài tốt…

    Cha làm ăn dưới khung trời mưa gió
    Trải nhọc nhằn để có sống cả nhà
    Mong mỏi duy nhất ở nơi Cha là
    Thấy con trẻ thăng hoa, thành danh phận…

    Nhưng ngờ đâu một đêm lâm bệnh nặng
    Vội lìa trần, Cha hẳn vắng từ đây
    Mảnh nan thuyền rụng lái lạc vòng xoay
    Chao nghiêng ngả, lắc lay theo dòng sóng

    Mẹ và các con bị rơi vực thẳm
    Giữa mịt mùng, trĩu nặng nỗi lo âu
    Chẳng ánh trăng, thiếu lóng lánh vì sao
    Chỉ bóng tối đẩy trào thêm da diết……

    Ngoi ngóc lên từ tận cùng bi thiết
    Đến nay “Sáng của Cha” được vững rồi
    Cha con con đều rạng rỡ với đời
    Gạo tiền có, an vui bề hạnh phúc…

    Nén hương lòng, khấu đầu con bày tỏ
    Hãy yên tâm, chốn đó ngủ nha Cha!...


    13/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Tiềm Ẩn Trong Bóng Hoàng Hôn

    Trời chầm chậm mây trôi về tít tận
    Lác đác mờ bịn rịn níu hàng cây
    Cánh phương ngàn thỉnh thoảng duỗi bàn tay
    Lắc nhè nhẹ, kéo dài trên lá cỏ…

    Có ai thấy ở trong hình ảnh đó
    Ánh dương hồng rực rỡ trải tràn loang
    Tiếng chim ca ríu rít vọng đầu thôn
    Khơi ý sống, đẩy hồn bay dưới tỏ

    Có ai thấy ở trong hình ảnh đó
    Nắng trưa hừng, khắp chỗ xuất mồ hôi
    Sa mạc vàng hơi bốc, kẻ chơi vơi
    Đang lầm lũi từng hồi tim trăn trở

    Có ai thấy ở trong hình ảnh đó
    Khối xám hè xuôi gió phủ dầy kia
    Rồi bất chợt ụp xuống một cơn mưa
    Gieo đẫm ướt, thẫn thờ đi với ở

    Có ai thấy ở trong hình ảnh đó
    Khói lam chiều gợi nhớ bóng người thương
    Niềm luyến lưu, vương vấn thả làn sương
    Từ sâu thẳm gợn buồn…sao dang dở?

    Có ai thấy ở trong hình ảnh đó
    Nỗi ngậm ngùi than thở chuyện phù vân
    Mới độ nào phả lóng lánh vầng trăng
    Nay khuất dạng, rụng tàn bên lối ngõ

    Và! Có ai thấy ở trong hình ảnh đó
    Dãy màn đen dần ló cuối chân trời
    Mái hiên, ngồi thao thức bóng lẻ loi
    Đang góp nhặt sầu, vui…Vì lát nữa…

    Lạnh, tối, muỗi…Phải vào nhà đóng cửa...



    14/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng





    Cố Trèo Lên Khỏi Vực

    Ta trợt rong bị ngả rơi đáy vực
    Mạng sống còn nhưng chấm dứt liền thân
    Vĩnh viễn đời, tàn phế một cái chân
    Giữa bóng tối bao trùm, không thấy hướng!

    Sầu da diết ôm tận cùng đau đớn
    Thôi hết rồi! ánh sáng của trăng thanh
    Chỉ giờ đây giá lạnh phủ xung quanh
    Trùm điệp khúc nỉ non từ xa vọng

    Cố lết tới, nhích vào trong thạch động
    Giữ cho mình đủ ấm đợi qua cơn
    Khoảng thời gian nhức nhối chẳng lời rên
    Bởi hồn sĩ bồng bềnh nơi tâm não!…

    Bước ra gió, chút dật dờ, lảo đảo
    Quặn nằm đây, rỉ máu hãy nằm đây
    Gác quên đi! Quờ quạng cả hai tay
    Để tìm kiếm đầu dây trèo lên miệng

    Nhưng hỡi ôi! Đã bao lần gắng gượng
    Lại phong cuồng đẩy xuống dập bầm thêm
    Trời từ từ tắt nắng, kéo màn đêm
    Đành thui thủi, mượn đèn sao đợi nữa!

    Xào xạc lắc từ đầu cây, ngọn cỏ
    Hoà ngân nga đâu đó tiếng côn trùng
    Khiến cõi lòng khắc khoải nỗi nhớ nhung
    Bao kỷ niệm gợi buồn thương lặng lẽ…

    Dài luẩn quẩn dưới khung mờ quạnh quẽ
    Hằng bao lần tiếp té, tiếp lần tay
    Bóng thời gian chầm chậm có nào hay
    Hoàng hôn đến mới ngoi lên khỏi vực...


    15/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Mâu Thuẫn

    Ta muốn làm thơ…Lắm cái hay
    Cho mình với bạn, những vòng tay
    Choàng ôm quả lớn, niềm rung cảm
    Dào dạt, lâng lâng chuỗi tháng ngày!

    Ta muốn làm thơ…Có thật nhiều
    Ru ngàn tan tác, nỗi liêu xiêu
    Vơi đi khoắc khoải, sầu cô lẻ…
    Nhỏ lệ buồn đau dưới nhạt chiều

    Ta muốn làm thơ…Rộng ý tình
    Loang từng ngõ ngách cõi nhân sinh
    Thương trao, mến tặng, nguồn dâng hiến
    Thêm sức thuyền nan giữa bập bềnh!…

    Thế mà thỉnh thoảng tận con tim
    Mâu thuẫn giằng co đụng ngọn đèn
    Làm ánh chập chờn trên giấy mực
    Khiến lòng mộng sĩ trở trăn đêm

    Nếu không lãng mạn lấy đâu ra
    Gió tận đỉnh đồi, mây nẻo xa
    Sương trắng trong mơ, hồn đáy biển…
    Trải thành điệp khúc, hóa lời ca

    Nếu không lãng mạn liệu bao lâu
    Nửa khuyết vầng trăng dạ bóng cầu
    Khi nước lững lờ, bao sóng vỗ
    Thời gian chầm chậm đẩy canh thâu…

    Nhưng rồi có phải uống men cay
    Uống thật là nhiều, cho thật say
    Để khỏi phải nghe không phải thấy
    Ô nầy! Lãng mạn có gì hay...


    16/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Vẫn Điệp Cung Đàn…

    Gần cả tuần nay em ốm đau
    Nửa vầng trăng chạnh khuất về sau
    Bên bờ chiếc bóng đang lầm lũi
    Giữa cõi đêm đen phủ kín vào!…

    Đâu rồi! Anh ạ! Em nè anh!
    Tiếng vọng nhẹ nhàng tận chốn xa
    Quen thuộc, thân yêu hằng mỗi tối
    Ấm lòng tri kỷ, đượm ngân nga…

    Bốn phía giờ đây tợ lạnh lùng
    Trùm lên nỗi nhớ đến xa xăm
    Lặng ngồi khỏ, bấm, tìm khuây khỏa
    Chuyện lạ, ảnh phim, diễn múa rồng…

    Khoảnh khắc tạm thời cũng loãng trôi
    Vẫn nầy trống vắng với mình thôi
    Lan man nghĩ ngợi, niềm lo lắng
    Buốt lạnh, ho hen…Khổ một người

    Ôi! thấy dạt dào những nhớ thương
    Bức tranh nét vẽ quá nhiều sương
    Nhỏ lên cánh rũ, màu phai nhạt
    Thưởng thức nằm đâu? Chỉ lắm buồn!

    Có phải tình yêu gieo tiếng hẹn
    Hay là tiền kiếp lỡ tơ duyên
    Uyên ương ly biệt ngàn đau khổ
    Ước nguyện lai sinh trở lại thuyền?

    Mà sao vương vấn mãi trong tâm
    Mặc ảo, mặc trôi, mặc nắng tàn
    Vẫn điệp Cung đàn ngân réo rắt
    Trưa, chiều, sáng, tối...Toả âm vang...


    17/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng

  9. #779
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...



    Niềm Đau Dĩ Vãng

    Có một cái gì ẩn giữa khuya
    Đong đưa nhúc nhích ở con tim
    Làm cho loáng thoáng đau ê ẩm
    Phải tạm dừng tay nghĩ ngợi tìm!

    Thì ra dĩ vãng đã vùi chôn
    Chẳng hiểu vì sao lại trở về
    Và tự lúc nào vô giữa trái
    Âm thầm nằm đó nín im re

    Nay dưới khung trời trải xám mây
    Kẻ sầu thao thức, lặng ngồi đây
    Cái kia khua động gây niềm nhớ
    Quay ngược thời gian chuỗi tháng ngày…

    Để dòng kỷ niệm thuở quen nhau
    Phút chốc hiện lên, ảnh chập chờn
    Mắt biếc, môi hồng, lời thỏ thẻ…
    Khiến lòng giá lạnh quặn từng cơn!

    Em ơi! Đâu nỡ muốn rời xa
    Bởi tại năm xưa tuổi mộng đầu
    Cánh mỏng chim trời rơi biển gió
    Lộng cuồng vùi dập rớt hang sâu

    Còn chi gửi tặng với trao thương
    Chỉ dãy âm u phủ vạn buồn
    Lưu luyến muôn phần đành phải chịu
    Khuất mình, canh vắng ngắm sương buông

    Vầng trăng độ ấy cứ từ từ
    Thả lóng lánh vàng tiễn bóng đêm
    Rồi khắp bốn bề dần đổi ánh
    Cuối cùng chẳng dịp… Nói yêu em!...

    18/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Hỏi Em…Để Mà…

    Hỏi em sao ở nơi tôi
    Trăng tròn độ ấy khuyết rồi hôm nay
    Thuở nào tha thiết tình ai
    Giờ đây khô cạn, men say thả trời!

    Hỏi em sao ở nơi tôi
    Tám thu khép cửa, kiếm người trong mơ
    Giờ đây bảng lảng, vật vờ
    Nhìn qua ảo ảnh thẫn thờ vậy thôi

    Hỏi em sao ở nơi tôi
    Tâm tư bỗng chốc đổi dời nghĩ suy
    Ngày nào bến mộng tìm đi
    Giờ đây nhạt nhẽo chẳng gì thấy vui

    Hỏi em sao ở nơi tôi
    Ngày đêm khắc khoải chơi vơi dạ sầu
    Đợi mong có dịp sang cầu
    Giờ đây lặng ngắm, tím màu nước trôi

    Hỏi em sao ở nơi tôi
    Chiều tà rụng lá, ngậm ngùi nhớ thương
    Lang thang trĩu bước trên đường
    Giờ đây dưới bóng tịch dương chỉ ngồi

    Hỏi em sao ở nơi tôi
    Âm thầm bới đất chôn vùi ngày xưa
    Ảnh treo Facebook nằm kia
    Nhưng giờ trông đấy như là lạ xa…

    Thôi thì cứ hãy cho qua
    Thời gian đăng đẳng ngân nga đủ rồi
    Gặp nhau khoảnh khắc cuộc đời
    Dấu hằn dĩ vãng cố bôi…Để mà...

    21/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Nỗi Nhớ Và Niềm Đau

    Bất ngờ ngoảnh mặt nhìn qua
    Thấy em lững thững từ xa lại gần
    Nửa say sóng biếc nghiêng thành
    Nửa xô dào dạt, rung rinh nhịp dài!

    Môi hồng chúm chím tặng “ai”
    Một chùm bắp nấu “thế nầy là sao”?
    Làm cho mật ngọt tuôn trào
    Thuyền duyên xuôi mái lẹ vào bến mơ…

    “Hổm rày nhớ quá anh à”!
    Em chưa nói vậy nhưng mà anh nghe
    Tiếng trong quả đỏ ngân nga
    Luyến lưu tha thiết đậm đà của em…

    Lâng lâng xúc động con tim
    Muốn ôm bạn ngọc tỏ niềm yêu thương
    Ngặt bao ánh mắt trên đường
    Liếc xem hai đứa…Khiến chuông đợi chiều!

    Bắp kia em biến thành diều
    Còn anh hóa gió thổi nhiều sáng nay
    Tiếng đàn nằm ở bàn tay
    Kẻ trao người nhận ngất ngây cõi lòng…

    Giờ đây nàng đã sang sông
    Còn tôi ở lại ngắm dòng nước trôi
    “Vầng trăng ai xẻ làm đôi”
    Để cho ánh khuyết, ngậm ngùi hồn đan…

    Bao thu lặng lẽ dưới tàn
    Vi vu gió nhẹ, lá vàng lắc lư
    Nỗi buồn trống vắng chơ vơ
    Dư âm kỷ niệm, vật vờ bước chân...

    22/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Thôi Đành…Nằm Yên

    Chẳng ngờ anh gặp lại em
    Nửa vầng trăng khuyết của đêm năm nào
    Xanh xao vàng võ sắc màu
    Hồ thu đẫm lệ, nghẹn ngào nhớ xưa!

    Ngoài trời chẳng có đổ mưa
    Mà sao lành lạnh thổi lùa vào tôi
    Ảnh hình kỷ niệm xa xôi
    Chập chờn ẩn hiện, bồi hồi con tim

    Đâu rồi một đoá thuyền quyên
    Hương loang dỗ mộng, nụ duyên say tình
    Đâu rồi má thắm môi xinh
    Làm anh ngây ngất, bồng bềnh kề bên!…

    Giờ đây lặng lẽ dưới đèn
    Em ôm dĩ vãng riêng mình trở trăn
    Cảnh đời ngang trái phũ phàng
    Chuỗi dài chỉ nhạt ánh tàn với đông

    Gia đình có cũng như không
    Đông tây nghịch hướng, vợ chồng chán chê
    Đường ai cứ mặc nấy đi
    Tơ hồng buộc mối vướng ghì cánh bay…

    Giọt sầu em nhỏ tối nay
    Hóa thành tiếng vọng nhẹ lay tử hồn
    Khiến cho rung lắc từng cơn
    Hồi sinh sống lại bật lên từ từ

    Ráng ngồi thẳng dậy để mà…
    Nhưng nghìn đất cát nặng đè ép thân
    Nghiêng qua cựa quậy mấy lần
    Sức cùng lực tận thôi đành…Nằm yên...


    23/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng

  10. #780
    Ngày tham gia
    Apr 2016
    Bài viết
    1,288
    Cám ơn
    5
    Được cám ơn 9 trong 9 bài viết
    Mức độ nổi tiếng
    137

    Mặc định Re: Thao thỨc...



    Vương Vấn Hình Xưa

    Em ngồi gần sát bên anh
    Nhẹ nhàng kể chuyện sớm hôm cảnh đời
    Bờ môi dễ nhoẻn nụ cười
    Nay phơi sắc tím, kéo hồi chuông rung

    Quả sầu em cất ở trong
    Anh đây đã thấy, nên lòng xót xa
    “Của mình” thành vợ người ta
    Hỡi ôi! Ai hiểu đâu là đớn đau!

    Bến mơ, nửa bước tới cầu
    Bất ngờ cầu gãy, nghẹn ngào ép tim
    Lỡ làng chỉ mối xe duyên
    Dòng sông ngược bến, con thuyền đứt dây

    Tại người hay tại gió mây
    Người không có cánh duỗi bay đẩy mờ
    Hoặc mây trước gió lững lờ
    Nhưng kia nhẹ thổi để chờ mắc mưa!

    Bây giờ vương vấn tình xưa
    Cũng đành phải chịu canh khuya bóng tàn
    Bâng khuâng lệ nhỏ đôi hàng
    Luyến lưu dĩ vãng, ngỡ ngàng hôm nay…

    Tối rồi! Anh tạm chia tay
    Tiễn người ra cửa, dạ ai có buồn?
    Mà sao bịn rịn trên đường
    Để xe em dắt, ánh sương ửng trào

    Em ơi! Da diết biết bao
    Mênh mang nỗi nhớ len vào tâm tư
    Trải niềm khuây khoả vào thơ
    Hồn thương năm cũ vật vờ mái hiên...


    25/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Dưới Bóng Chiều

    Thuở khốn đốn chuyển về quê sinh sống
    Trải sức mình dưới nắng gắt đồng xanh
    Tạm bỏ quên mộng lành cùng ước vọng
    Bước dặm ngàn duỗi bóng kiếm trăng thanh!

    Ngày lao nhọc cần cù quên mệt mỏi
    Đêm mái nghèo thui thủi, cạnh bàn kia
    Đường mù mịt, canh khuya mờ phủ lối
    Nhẹ âm thầm đi tới, ráng lần qua…

    Bỗng bất ngờ nhận được thư của em
    Khiến nhịp đập tăng thêm, ngân nga mãi
    Cứ những tưởng rồi đây màu nhạt tím
    Sẽ loang buồn, lưu luyến cố phôi phai

    Vậy mà không ngờ nơi heo hút nầy
    Vẫn hãy còn phút giây nghe da diết
    Khúc cung đàn tha thiết gửi về “ai”
    Bao khắc khoải, u hoài…Anh có biết?

    Không thể chờ! Không thể đợi nữa rồi
    Bởi rung cảm từng hồi khi đọc lá…
    Sự tình gì mà ở đó chơi vơi
    Hoa rụng cánh, tả tơi theo ngọn gió?

    Phải chăng em nặng mang niềm hụt hẫng
    Dạ âu sầu ngày tháng ngắm mây trôi
    Mượn bút giấy nhỏ lời vơi u ẩn
    Hay tỏ lòng vương vấn đến “xa xôi”?…

    Để giờ đây dưới chiều tà nắng xế
    Lắm bao lần lặng lẽ nhớ hương xưa
    Kẻ bâng khuâng, bên bờ quay hướng ấy
    Từ con tim nhức nhói…Cớ sao mà...


    27/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Giọt Mưa Buồn Rả Rích

    Hai mươi năm thắm thoát dưới khung xanh
    Thời dĩ vãng qua nhanh rồi em nhỉ
    Mới ngày nào đường đi xe nổ bánh
    Phải ngược về, canh cánh đọng bờ mi

    Từ dạo ấy bắt đầu ta quen biết
    Cứ mỗi lần công việc đã làm xong
    Thường ghé thăm, trải lòng tình thân thiết
    Em ngọt ngào cơm nước đãi anh ăn…

    Nhìn nét mặt dịu hiền chan chứa thắm
    Anh hiểu mà! Nhiều lắm ở nơi em
    Tiếng nhịp đập êm đềm mang vương vấn
    Đang ngân nga chầm chậm giữa con tim

    Nhưng chim trời dặm ngàn xoè đôi cánh
    Hướng thênh thang tắm nắng gió mưa mây
    Có lắm khi vườn ai dừng đậu nhánh
    Phút giây rồi vỗ mạnh tiếp đường bay

    Khiến vô tình với lá cỏ hoa xuân
    Mang lưu luyến ngập ngừng treo nỗi nhớ
    Cho ngày tháng, thẫn thờ vào tít tận
    Thắt thẻo sầu, hụt hẫng một niềm mơ…

    Chiều hôm nay ngắm hoàng hôn nắng tắt
    Có kẻ ngồi, man mác, dạ bâng khuâng
    Sao thuở ấy vầng trăng treo trước mắt
    Mà cung đàn xếp cất, bước quay ngang

    Rồi cảm thấy một cái gì nhúc nhích
    Đang từ từ kéo ghịt ở bên trong
    Nầy mi hỡi! Sao xuôi dòng mù mịt
    Để giọt buồn rả rích lạnh chờ mong...


    30/1/2018
    Nguyễn Thành Sáng




    Tôi Hỏi Anh

    Anh cũng như tôi lặng lẽ lâu nay
    Niềm trăn trở ngập đầy theo nỗi nhớ
    Mượn giấy bút từng giờ…tìm khuây khỏa
    Vơi mối sầu lối ngõ quạnh chơ vơ!

    Cùng giống nhau quả thắm hồng nồng cháy
    Của một thời mê mải tuổi thanh xuân
    Cố kéo trăng cõi tầng từ xa lại
    Đến gần mình soi rọi, bước thênh thang…

    Rồi hôm nay dưới hoàng hôn nắng tắt
    Canh cánh lòng, chất ngất chuyện thời qua
    Nhịp cung đàn ngân nga còn với mất
    Theo tháng ngày rung lắc mãi tim ta!

    Nhưng có phải độc hành, chìm vô vọng
    Nẻo sương mờ chiếc bóng nghẹn đau thương
    Biến da diết, u buồn thành ngọn nóng
    Toả lan tràn làm bỏng khét làn hương

    Giờ đây tính hơn thua và đố kị
    Lửa sân si âm ỉ ở trong anh
    Thiêu đốt dần sắc vàng muôn cao quý
    Thuở năm nào chí khí trải khung xanh

    Anh nắn nót, trầm ngâm anh nắn nót
    Cố gom về từng giọt thả vào mơ
    Dẫu chỉ chút dạ mờ lên bọt nước
    Cũng lộng khuôn treo đó hoá hồn thơ

    Để làm gì? Tôi hỏi anh để làm gì
    Cho người thấy ngựa phi về tới đích
    Hay khiến người khúc khích, rẽ chân đi
    Qua ngả khác…Ánh thề sao đánh mất.


    1/2/2018
    Nguyễn Thành Sáng

Trang 78 của 86 Đầu tiênĐầu tiên ... 28687677787980 ... CuốiCuối

Các Chủ đề tương tự

  1. Cược Thể Thao Ảo Nhận Hoàn Trả Tiền Mặt 0.3%
    Bởi bodog88_vn trong diễn đàn $$ [MMO] Kiếm tiền Online (Make Money Online) $$
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 24-09-2013, 07:31 PM
  2. Hội thao Đậu Đậu
    Bởi hungpt trong diễn đàn Games Online Việt Nam và Quốc Tế
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 12-12-2011, 12:48 AM

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  

Quảng Cáo

RSS 2.0 XML MAP