Linh Hồn Nhẹ Đi
Thật đúng vậy! Chính ta là kẻ
Dưới ráng chiều quạnh quẽ đìu hiu
Vấn vương kỷ niệm thật nhiều
Miên man nghĩ ngợi bao điều nhớ thương…
Lắm lúc nghe nỗi hờn da diết
Giữa lặng tờ nào biết gì hơn
Vói tay bưng lấy cây đờn
Ngân nga lảy nhịp cho lòng phôi pha
Niềm hụt hẫng đường xa ngã bước
Hận oán tràn đứng trước đổi thay
Yêu đương thuyền mộng đứt dây
Nhân tình thế thái dẫy đầy tái tê…
Đã khiến mảnh trăng thề mấy độ
Bị khuất che khắp chỗ tối sầm
Canh khuya lặng lẽ âm thầm
Trầm mình chịu đựng muôn ngàn âm u!
Cố thẳng chân trên bờ giá rét
Nhập tinh hoa tiền kiếp vào tim
Khơi lên ánh tỏ ngọn đèn
Phả tan lạnh lẽo, đêm đen mịt mờ
Nào lai láng vần thơ trăng gió
Nào mượt mà lá cỏ vườn xuân
Nào mây, nào nước, nào sương
Nào sầu, nào lụy, nào buồn, nào đau…
Tất cả “nào” làm trào ánh mắt
Để hôm nay nửa mất nửa còn
Ngậm ngùi được thả hoàng hôn
Không gian lồng lộng, linh hồn nhẹ đi...
13/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Chỉ Thấy Hàn Sương
Thế là hết! Em về nẻo ấy
Khép cửa lòng, trả lại tình tôi
Những gì thắm thiết đầy vơi
Hóa thành kỷ niệm để rồi phôi phai!
Bờ hai hướng không dài cho lắm
Mà tợ như thăm thẳm trùng dương
Tháng ngày lặng lẽ vấn vương
Thả sầu khóe mắt, dấu buồn con tim
Còn đâu nữa duyên thuyền năm cũ
Êm ả dòng nhẹ lướt thênh thang
Đêm khuya trở giấc mơ màng
Bâng khuâng khoảnh khắc, ngỡ ngàng canh thâu
Còn đâu nữa biết bao cảm xúc
Giữa trái hồng từng phút ngân nga
Còn đâu tay quyện dưới tà
Lâng lâng dào dạt, đậm đà dấu yêu!…
Giờ chỉ có bóng chiều phủ tối
Mảnh hồn yêu nhức nhói, chơi vơi
Tạ từ hai tiếng đầu môi
Ngập ngừng chẳng thể, ngậm ngùi hoài đây…
Bỗng bất chợt chiều nay chạnh nhớ
Chuyện năm xưa một thuở tái tê
Âm vang loáng thoáng vọng về
Lay niềm dĩ vãng, não nề tâm can
Ai nỡ xé vầng trăng vỡ nát
Khiến kẻ đời chất ngất đau thương
Khiến người chỉ thấy hàn sương
Đọng theo lá cỏ bên đường ái ân.
15/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Không Còn Gặp Nữa Ánh Thiêng Liêng
Đầu xuân lặng lẽ con ngồi đây
Tưởng nhớ Mẹ Cha, nhớ chuỗi ngày
Bóng cả, cây cao xòe trải mát
Chở che, đùm bọc trẻ thơ ngây!
Biết bao lo lắng, biết bao thương
Dìu dắt con qua mỗi chặng đường
Vững bước chân mềm, thôi té ngã
Trên hàng đá sỏi quyện phong sương
Những lúc con đau phải bỏ ăn
Ánh mờ tụ lại giữa vầng trăng
Cha buồn chẳng thiết nhìn công việc
Còn Mẹ u hoài, đậm vết nhăn
Học giỏi cuối năm được thưởng quà
Vui mừng khôn xiết ở nơi Cha
Khéo khoe lối xóm con tôi nó…
Gió thổi du dương mát cả nhà!…
Nhưng rồi bất chợt Cha “ra đi”
Mất hẳn đời con một cái gì
Điểm tựa linh hồn trong cuộc sống
Yên lòng thanh thản khỏi lo chi
Đăng đẳng thời gian Mẹ khổ đau
Ngàn mây phủ xám lẻ loi sầu
Canh khuya giá lạnh ôm vò võ
Ngày nhánh liễu gầy quẳng gánh chao…
Giờ đây Cha Mẹ đã quy Tiên
Mãi đọng tim con khối nỗi niềm
Da diết tận cùng chưa trọn hiếu
Không còn gặp nữa ánh thiêng liêng...
16/2/2018
Nguyễn Thành Sáng