CẢM XÚC CUNG ĐÀN
Nỗi lòng trải bút, cánh thơ ai
Như lá thu vàng gió thổi bay
Phủ lối rêu phong, tàn héo rũ
Mà hồn xanh mướt vẫn còn đây!
Đôi mươi thắm đượm, gởi trao niềm
Lặng lẽ con đò đợi bến duyên
Chiếc bóng, cầu sương, chờ tiếng hẹn
Nào hay gió lượn cánh bay nghiêng
Để mấy thu qua, nỗi nghẹn ngào
Chiều tà, lặng vắng, mảnh hồn dao
Luyến lưu, nhung nhớ thời tao ngộ
Khắc khoải, tim đau, ánh lệ trào
Kỷ niệm năm xưa mãi hiện về
Dòng sông, bến nước ảnh trăng thề
Vấn vương một thuở niềm lai láng
Chỉ mối tơ lòng tặng bóng đi!
Ngày tháng âm thầm dõi mắt trông
Thuyền thương vượt lướt tít dòng sông
Xa xôi diệu vợi màn sương phủ
Cho bóng trăng đơn héo hắt lòng
Từng cánh thư xa thắm thiết tình
Âm vang đồng vọng trải niềm tin
Bao thương, bao nhớ, phơi trên trắng
Đậm khắc tim sâu một bóng hình
Rồi chợt ngày kia gió thổi ngang
Từng vầng mây xám phủ vành trăng
Đêm thanh diệu mát bầu thanh đãng
Bỗng chốc âm u trải thượng tầng
Cánh nhạn giờ đây lạc nẻo về
Mỏi mòn trông ngóng, dạ sầu bi
Năm canh thao thức nghe sương lạnh
Từng giọt trôi rơi nhỏ lệ vì…
Mới hay ngọn gió đã qua sông
Khúc nhạc tình tan, nát cõi lòng
Thôi nhé từ nay xin trả lại
Cây đa, bến hẹn, ảnh thuyền rong
Chiếc bóng thời gian cứ lặng lờ
Qua rồi một thuở lịm hồn mơ
Chiều tà loang tím, hoàng hôn đổ
Dĩ ảnh xa xưa mãi dật dờ…
Tôi bước chân đi, đến nẻo về
Nghe đàn ai khảy nhịp lê thê
Ôi sao! Da diết niềm tâm sự
Điệp khúc bi ai quá não nề
Vậy mà chẳng chút lời than oán
Nước chảy sông xưa vẫn ngập tràn
Dẫu bóng thuyền đi không trở lại
Bờ sông mãi quyện mảnh hồn trăng
Xúc cảm, ngậm ngùi một ánh rơi
Hoa xuân vườn mộng, dưới mây trôi
Vô tình duỗi cánh, gieo vương vấn
Loại bướm vô tình... lại chính tôi !
Cho nay ray rứt mãi một thời!
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Khép Kín
Ôi tha thiết! Thơ em đầy tha thiết
Khiến lòng tôi thêm da diết niềm mơ
Mảnh trăng vàng nửa chiếc cõi chơ vơ
Đang rung lắc từng giờ theo gió thoảng!...
Em hỡi em! Tình em tràn ngợp choáng
Hương đậm đà lai láng toả ngàn say
Dẫu khung trời chầm chậm chút hàng mây
Thả ít xám kéo dài nơi vô tận
Tôi vẫn cảm nhịp đàn qua mấy bận
Rồi mênh mang vương vấn chuỗi gần xa
Kia sắc màu thắm đượm cánh hồn hoa
Đây êm ả dịu xoa dòng suối mát
Tình của em tuyệt vời men chất ngất
Phủ lớp dầy dính chặt quả hồng son
Mơ ước nhiều, sợ ánh khuất đầu non
Khao khát vọng lại sợ tròn không đủ…
Người khách lạ mang phận đời lữ thứ
Nghe tim mình trăn trở bởi du dương
Bóng chiều tà hoa lá đọng sầu sương
Hướng diệu vợi bên đường lay xao xuyến
Từ độ hè gặp em “bay” trên biển
Chữ “Ngày Xưa” lưu luyến tự bao giờ
Thấy yêu nhiều, nhiều lắm những vần thơ
Để lắm lúc thẫn thờ trong khoảnh khắc…
Cũng như em, tim tôi từng vỡ nát
Nên ngại chiều trầm mặc lối rêu phong
Sợ mây mù giăng phủ ám vầng đông…
Đành khép kín cõi lòng…riêng thổn thức!
24/1/2017
Nguyễn Thành Sáng
PHẢI CHĂNG CÁNH MỎI
Từ trong, khe khẻ tiếng con tim
Nầy hỡi! Người ơi có nẻo tìm?
Để khỏi trọn đời ôm khóc hận
Mảnh vườn lặng vắng nhốt loài chim!
Để tháng năm trôi uổng phí đời
Cơm ngày hai bửa vậy mà thôi
Đến khi sông cạn, bầu khô rượu
Một mảnh thuyền nan mục bể rồi
Để cho mộng ước thuở xuân xanh
Chim hót líu lo, lượn nhánh cành
Chốc chốc tung mình giương cánh giũ
Mồi ngon một thoáng vụt qua nhanh!
Để cho lững thững dưới đêm vàng
Hớp gió bay về phả ánh trăng
Thổi giấc mơ hồng lên khoảng rộng
Lấy từ lồng lộng nỗi bâng khuâng…
Tất cả trở thành mộng ảo mơ
Vầng trăng lộng sáng biến trăng trơ
Lót nhung trải gấm lên dòng nước
Trước phút chìm sâu, chỉ dật dờ…
Tim ơi! Đã biết bao lần héo
Và lắm chiều tà nỗi hắt hiu
Nhưng mãi trong ngươi luôn nhịp đập
Còn ta nay lại thấy đăm chiêu!
Có phải hoàng hôn nhạt ánh trời
Mây ngàn khuất bóng nẻo xa xôi
Đâu đây tiếng dế sầu non nỉ
Vạn dặm chim bay mỏi cánh rồi!?
Nguyễn Thành Sáng