Theo Bóng Thời Gian
Cứ ngỡ vô tình để vỡ tan
Mảnh vàng lóng lánh giữa khung xanh
Bởi vầng mây xám đêm hôm ấy
Bị gió lòng tôi lỡ giạt thành!
Để rồi lặng lẽ cố quên em
Hình ảnh hôm nào cận kế bên
Ngọc biếc tặng anh ngàn thổn thức
Chỉ còn bảng lảng nỗi buồn tênh
Chẳng ngờ gặp gỡ khiến lưu tình
Em nhớ, em sầu, em lặng thinh
Ngày tháng thả hồn nơi diệu vợi
Héo hon, khắc khoải đợi trông tin
Còn tôi ở tận phương trời nầy
Vẫn nghĩ chuyện đời cảnh lá lay
Một thoáng trôi qua dòng gợn thổi
Trả về, tĩnh lặng một nhành cây!
Tiếng lòng thuở ấy của đôi ta
Dang dỡ, âm ngân quyện góc nhà
Lãng đãng, lững lờ trong nỗi đợi
Cánh ngàn kỳ diệu đẩy loang ra…
Thắm thoát bây giờ đã quá trưa
Bầu thanh, ánh sáng cứ dần thưa
Xa xa ửng dạng lằn đen sẩm
Bóng xế hoàng hôn sắp trải bờ
Cung đàn em đợi, biết bàn tay
Lảy khúc điệp tình buổi sớm mai
Giờ đã chai sần theo khoảnh khắc
Có còn giữ được nhịp nhàng say?!...
26/8/2016
Nguyễn Thành Sáng
NỐT TRẦM CẢM XÚC
Thắm thoát giờ đây quá lục tuần
Phong sương mấy độ phủ thanh xuân
Đêm nay lặng ngắm vầng mây bạc
Lững thững dần trôi cuối dãy tầng!
Hoa thắm hôm nào đã quá trưa
Ngàn hương theo gió rã bay đưa
Cánh dần khô tái sầu trong nắng
Một thuở đắm say chuyển dật dờ
Còn đâu những sáng vầng dương rạng
Ong bướm đâu đây lượn bóng vàng
Lởn vởn, đong đưa vờn sắc đượm
Tới lui, lảy nhịp khúc mơ màng
Những đêm ủ nụ dưới trăng thanh
Bốn phía sương pha đọng lá cành
Cảm xúc dâng tràn theo tiếng nhạc
Nầy hoa! Yêu ái của khung xanh!
Rồi chợt hôm nào chuyển giá đông
Tái tê, buốt rét trải giăng đồng
Biết bao sương muối trùm lên đóa
Bỗng thấy lạnh rồi, ai biết không?...
Thì ra hoa nở để rồi tàn
Lửa rực năm nào cũng nguội tan
Chầm chậm mây trôi về tít mãi
Đến đây rồi khuất nẻo phương ngàn
Còn gì để nhớ với mà thương
Chiếc bóng cô đơn giữa quạnh trường
Vương vấn, ngân nga hồn dĩ ảnh
Một thời rạng rỡ dưới mây sương
Tôi buồn, tôi nhớ, với tôi vui
Vì chỉ một thời lại sớm trôi
Và bởi, được lần khoe ửng sắc
Muôn đời kết tụ cũng bay hơi!
Nguyễn Thành Sáng
Vì Sao?
Vì sao anh bỏ quê hương
Trời Âu, xứ lạ, tìm đường ra đi
Gửi quê cả khối tình thề
Muôn ngàn kỷ niệm, lê thê nỗi niềm!
Nén đau bóp mạnh quả tim
Mặc cho rỉ máu, tím mềm vành môi
Liều thân vào cõi xa xôi
Còn hồn lảng vảng một nơi xế chiều
Mong làm cánh nhạn phiêu diêu
Chẳng màng nắng gió, đìu hiu, lạnh lùng
Cơm ngon, áo ấm, rượu nồng
Mà trong sâu thẳm, tấc lòng sầu tênh!
Khung trời ước vọng thang thênh
Bóng người khách lạ mình ên trải dài
Kim tiền, hoài bão, miệt mài
Biên cương, nỗi nhớ đoạn đoài từng đêm…
Giờ đây ráng tắt bên thềm
Muối sương điểm trắng mái mềm ngày xưa
Thời gian lặng lẽ thoi đưa
Mảnh hồn lữ thứ cũng vừa mỏi chân!
Hỏi rằng nơi ấy xa xăm
Có nghe thương nhớ âm thầm không anh?
Có thu quấn lấy khung tàn
Có đau, có hận, có hằn xót xa?
Vì sao lại phải bôn ba
Vì sao lại phải dưới tà vấn vương
Vì sao cứ mãi mãi buồn
Vì sao sắp rụng vẫn còn…vì sao!...
30/8/2016
Nguyễn Thành Sáng