Lão kia, cởi dép giày ra
Nhanh chân lên chứ, về nhà hay thôi?
Cháy nhà ra mặt chuột rồi
Hay là còn đợi phải lôi cổ về?

Ông định năm thiếp bảy thê
Định qua mắt mụ nái sề này chăng?
Mà ông quen thói lăng nhăng
Trêu hoa ghẹo nguyệt dùng dằng dây dưa?

Nhớ về cái thủa ngày xưa
Ông tán ông tỉnh rước đưa tôi về
Đám cưới rộn rã thôn quê
Ông đinh ninh hứa với thề thủy chung

Bao năm vất vả khốn cùng
Vợ chồng đấu cật nai lưng ra làm
Hai con một nữ một nam
Nghèo nhưng đầm ấm, cười vang cả ngày

Ông làm quan, nở mặt mày
Tưởng rằng như thế càng ngày càng vui
Ai ngờ tôi phải ngậm ngùi
Trăm nghìn việc để ông vui bên ngoài

Bây giờ thích chân dài
Mông cong, eo nhỏ, ngực vài hình xăm
Ông chê da mặt vợ nhăn
Ngực sồ, mông sệ, bụng hằn mỡ lên

Làm sao ông lại nhanh quên?
Xưa tôi cũng đẹp đảo điên khác gì
Bây giờ nhan sắc kém đi
Nghĩ xem, như thế là vì ai đây?

Nhanh lên. Đi về nhà ngay
Tôi không thể để chuyện này xảy ra
Tôi đường đường vợ ông mà
Nên tôi phải “dạy” cho ra hồn chồng

Trong Thôn người rõ là đông
Mà sao “mất nết” mình ông vướng vào,
Cả Thôn biết hết rồi sao
Trời ơi, có cái mo nào mà che?