Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (461)
Day Dứt
Tuổi xanh dào dạt mộng yêu thương
Thuyền đến rồi đi nghĩ chuyện thường
Sóng nước mây trôi, hồn vọng tưởng
Trăng lòng ánh nhạt, dạ quên đường
Son sắt tơ tình ai một hướng
Phũ phàng sắc mộng kẻ đa phương
Chiều tà thao thức niềm suy tưởng
Cắn rứt tâm hồn nhỏ vấn vương!
Nguyễn Thành Sáng
Day Dứt Nỗi Niềm
Trách phận thanh xuân chê mối chỉ
Hờn duyên tuổi trẻ kén đường tơ
Nay sầu hối hận niềm canh cánh
Nọ tiếc ăn năn nỗi thẫn thờ
Ứa hạt châu rơi u cõi mộng
Ươm hòn ngọc rớt tịch cơn mơ
Đời chiều bóng xế hoài cô lẻ
Lủi thủi trăng đơn xót lững lờ.
October 15, 2018
Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (462)
CẢNH ĐỜI BUỒN CỦA EM
Có ai hiểu cho em nỗi khổ?
Cảnh vợ chồng như phố canh khuya
Vắng tanh, lạnh lẽo bốn bề
Lâu lâu gợn ánh vụt về nẻo xa!
Lỡ tuổi xuân, trăng ngà nhạt ảnh
Thôi! Đoạn đành một cánh hồn hoa
Đưa chân làm vợ người ta
Mộng lòng xuân trẻ bỏ qua góc đời
Men hương lửa một thời sớm tắt
Bởi bóng mờ, đuổi bắt mơ hồ
Khung trời mây áng lững lờ
Gió chìm ngưng thổi, khuất mờ vầng thanh
Cho đêm sáng biến thành u ám
Chuỗi thu vàng phủ bám màn loan
Dưỡng nuôi ước vọng tình son
Trôi theo con nước ghịt vờn rã tan!
Để ảm đạm, muôn vàn héo hắt
Lời ngọt ngào vắng bặt từ lâu
Bước chân dã dượi qua cầu
Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu…
Rồi hôm nay bóng chiều dần đến
Chỉ còn đây khấp khểnh niềm thương
Cất đau trong trái đoạn trường
Sống cho nghĩa sống, vấn vương hững hờ
Em chán ngán, thẫn thờ ai hiểu?
Nỗi u buồn, nặng trĩu tâm tư
Từng đêm bậu bạn qua thơ
Ủi an năm tháng nát bờ yêu đương!
Nguyễn Thành Sáng
Niềm Riêng Của Anh
Nỗi trăn trở miên trường canh cánh
Thời gian trôi buộc mảnh tơ lòng
Gối chăn lạnh lẽo mênh mông
Nhớ thương da diết quạnh phòng cô liêu
Tuổi nay cũng xế chiều thấp thoáng
Lỡ bước đường đứt đoạn thâm ân
Bà con quyến thuộc ân cần
Phút chốc dương trần tẻ nhạt riêng anh
Lần vấp ngã chòng chành thua thiệt
Vị mặn môi quỵ kiệt tình si
Cung sầu chuốc khổ lụy vì
Hận đời đen bạc sầu bi ngút ngàn
Những khao khát tơ đan võng thắt
Mộng lương duyên chỉ chặt mối tình
Trớ trêu Nguyệt Lão lặng thinh
Thuốc tàn thờ thẫn một mình đơn côi
Con sóng vỗ từng hồi ngất ngưởng
Để đêm về âm hưởng buồn tênh
Cõi lòng cứ mãi chông chênh
Nợ duyên rời rạc bấp bênh u hoài
Chân đã mỏi đọa đày thân xác
Bóng ma trơ lác đác tả tơi
Tâm tư hư ảo rối bời
Lạt phai nhiệt huyết trùng khơi thuở nào
Bầu u tịch lệ trào khoé mắt
Thán thạch sùng dằn vặt linh hồn
Chuỗi dài ray rứt vô ngôn
Lấp nơi đáy huyệt càn khôn tìm về!
October 16, 2018
Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (463)
Động Vật
MÈO TRẮNG thu mình tránh gió đông
BƯỚM XANH uốn lượn ghẹo hoa hồng
CHÓ ĐEN lững thững ra khung cổng
VỊT ĐỎ nhẹ nhàng lướt bến sông
CỌP XÁM gầm gừ theo gió lộng
HẠC HỒNG lờ lượn thả non bồng
TRÊ VÀNG đầu bự trong thì rổng
DƠI BẠCH tối về kiếm khoảng không!
Nguyễn Thành Sáng
Thực Vật Vào Đông
Hoa Quỳ nở rộ giữa trời ĐÔNG
Nhạt ánh cành trơ rũ đoá HỒNG
Cúc Họa Mi lan bày trước CỔNG
Đan Tam Giác Mạch phủ bờ SÔNG
Đài hương Thược Dược đưa lồng LỘNG
Phiến phấn Bằng Lăng thoảng bập BỒNG
Vũ trụ giao mùa buồn trống RỔNG
Đêm nằm ngẫm sự sắc và KHÔNG.
October 25, 2018
Tam Muội
"Đối ngược động và danh từ đầu câu 3 và 4"
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (464)
Nỗi Đau Của Mẹ
Con ơi! Mẹ thấy quá đau lòng
Héo hắt, con nằm phơi tấm mỏng
Con khóc, con rên từng chập một
Khổ nhiều, nhiều lắm biết không con!
Trời ơi! Cảnh sống mãi trầm luân
Chẳng thấy chút nào một ánh xuân
Chỉ tối bốn bề vây kín mãi
Màu đen tràn ngập khắp xa gần…
Cha con đã sớm về thiên cổ
Bỏ lại dương trần tiếng khóc than
Mẹ bệnh, con thơ giờ cũng bệnh
Bạc tiền chẳng có, kiếm đâu ăn?
Họ hàng thân quyến xa xôi quá
Ai cũng thiếu nghèo, khổ tấm thân
Chỉ có nơi nầy con với mẹ
Tháng ngày dưa muối trải năm canh
Mẹ lượm ve chai kiếm chút đồng
Nhịn ăn gom góp để ruổi rong
Trên tay vé số trầm mưa nắng
Xẹp lép, bụng cào bởi trống không
Để có chút tiền lo bệnh con
Vậy mà giờ lại phải rầu hơn
Con nằm thoi thóp rên la đó
Còn mẹ bệnh nhiều bởi thiếu cơm…
Không lẽ hôm nay mẹ đánh liều
Cùng nhau âm phủ gặp cha con
Bởi giờ không thể, không còn thể
Tận khổ quá rồi, con hỡi con!
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Của Con
Mấy bữa trời giông ngập thuỷ triều
Mái tranh rã rệu cảnh liêu xiêu
Nước tràn lũ lụt gieo tang tóc
Bể ải trần gian khổ biết nhiêu
Góc thềm bó gối nỗi niềm lo
Dạ quặn từng cơn khi Mẹ ho
Bịnh hoạn lại không tiền chửa trị
Mỗi ngày teo tóp dáng co ro
Cha xưa đốn củi ở ven rừng
Sẩy té chấn thương huyết mạch ngưng
Từ đó Cha thường hay thất chí
Chẳng màng thế sự thịnh suy hưng
Tần tảo gánh gồng ba miệng ăn
Lắm khi ủ rũ những băn khoăn
Tương lai phía trước lu mờ quá
Thắc thỏm u hoài đêm trở trăn
Cha già Mẹ yếu nặng tân toan
Sóng dập thuyền chao nơi cõi hoang
Thân gái dặm trường sầu cánh liễu
Nghẹn ngào nén tủi lệ lòng loang
Cuộc sống cơ hàn nghiệt ngã vây
Bây giờ con phải làm sao đây
Học hành chữ nghĩa thì không có
Vườn tược ruộng đồng phủ nước mây
Nghĩ quẩn muốn trao ngưỡng Nguyệt Lầu
Mua hương bán phấn phận tầm dâu
Hầu nuôi Cha Mẹ lành cơm áo
Dẫu luống truân chuyên, tan nát nhầu!
October 26, 2018
Tam Muội
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (465)
Chạnh Lòng Tình Trong Nấm Mộ
Bên một góc nghĩa trang đìu hiu nhạt
Nấm mộ buồn trăng trắng nỗi ly tan
Chưa được lần trọn vẹn giấc mơ trăng
Phải lặng lẽ ôm đàn vào đất lạnh!
Bóng thời gian thả dài theo năm tháng
Đã lần tan quá khứ sắc thu đông
Thuở năm nào thuyền mộng đón bên sông
Mà lữ khách trên dòng không ghé lại
Để hồn thương ngậm ngùi mang tê tái
Hằng đêm về ngây dại xót xa mơ
Từ ngôn từ lạc lõng cố thành thơ
Mong êm ả canh chờ sương lộng ánh!
Nhưng mãi đợi với nỗi niềm canh cánh
Ánh vàng kia vẫn khuất tận nơi nào
Để tim nầy ôm ấp lặn chìm sâu
Khao khát mộng dạt dào trong nghẹn tủi
Ai có hiểu từng thu mờ thui thủi
Một linh hồn lạnh lẽo vọng trời xa
Nghe từ sâu thăm thẳm nhịp ngân nga
Lời khe khẻ đậm đà…em yêu hỡi!
Vậy mà anh mãi vói hoài không tới
Chỉ chập chờn vời vợi nẻo xa xăm
Cho tim đau tan nát tự bao lần
Muôn ảm đạm trôi dần theo chuỗi sống…
Ôi chiều nay! Dưới khung trời chếch bóng
Chợt chạnh lòng vương vấn chuyện ngày xưa
Nấm mồ kia ôm hình hài muôn thuở
Một ái tình trăn trở mảnh hồn si…
Như phảng phất đâu đây lời non nỉ:
Tôi yêu em là để khổ cho tôi
Bởi sao kia ở tít tận xa xôi
Thân cánh gió chơi vơi đâu gần được
Chỉ chết rồi chân hồn theo nhịp bước
Về trần gian lặng ngắm ảnh hình ai!...
Nguyễn Thành Sáng
Tình Vương Hồn Đáy Huyệt
Chiều nhạt nắng nghĩa trang buồn ảm đạm
Cuộc tình mình vầng xám cách ngăn đôi
Ngưỡng âm dương vỡ mộng vạn kỷ rồi
Chỉ còn lại từng hồi đau tâm tưởng
Nhánh nghiệt ngã sông đành chia hai hướng
Mây lững lờ vất vưởng võ vàng hoa
Đêm sang đêm trăn trở nhạt ảnh nhoà
Sâu tận quả vỡ oà bao nhức nhối
Anh yêu hỡi! Ngàn lần em có lỗi
Lỗi lầm nầy đọng khối mãi ở em
Chuỗi ngậm ngùi dằng dặc trắng thâu đêm
Phút lặng lẽ bên rèm môi mặn đắng
Mộ lạnh lẽo xin chiết vành tang trắng
Tiễn u hồn trống vắng kể từ đây
Mũi kim châm rỉ máu trái tim nầy
Niềm hối hận ngất ngây dâng tâm trí
Thầm khẽ gọi người tình thời vô thỉ
Kết hữu duyên tri bỉ khảy phím đàn
Nợ chẳng tròn réo rắt biệt ly tan
Em trần thế lệ lan nơi khoé mắt
Bầu chuyển tiết gợi ưu tư héo hắt
Ngọn thu phong se sắt rũ dáng hồng
Em hững hờ để hương rã sắc không
Phụ lời hứa, ngóng trông anh hoài vọng
Đáng trách lắm vì đua đòi ảo mộng
Gió vô tình thổi lộng cánh uyên ương
Thuyền bấp bênh ngược sóng nước đoạn trường
Hoài vật vã luyến thương người đã khuất
Rong rêu phủ cỏ cây hoang trầm uất
Cõi chập chờn hồn xuất mãi về đâu
Có hay chăng em đang tủi phận sầu
Luồng ray rứt nát nhầu anh có hiểu?
Thán chim cú gù gù vang đỉnh miếu
Chìm cô đơn bóng liễu úa mi phai
Nghe rưng rưng chua xót ghịt gót hài
Miền loang lổ trần ai gieo bể oán
Trời bàng bạc sương mờ giăng thấp thoáng
Tiếng vạc sành tấu đoản khúc tình chung
Phải Mộng hồn đang thổn thức nấu nung?
Hãy chờ buổi tương phùng trong khoảnh khắc!
October 27, 2018
Tam Muội