Text Link: truyen tranh 18 | Tin Game | Tin Xe | Tin Làm Đẹp | w88 | 188 | 188bet | truyen tranh adult | https://bossnhacai.com/ | 333666 | tải sunwin | mb66 |
|
Uẩn khúc
Mỹ nữ ngồi nép trong hang đá
Trần tục ảo vọng ở chốn nao
Cúi mặt em soi đời vô định
Uẩn khuất trong lòng em biết không
Đá đen làm thân em trắng toát
Làn da nì nuộc chẳng phấn son
Em đẹp như thần tiên trong tối
Cớ sao lại uẩn khuất điều chi...
LÊ MINH ĐỨC
TÌNH BUỒN LÁ DIÊU BÔNG
(Lời nhân vật Chị trong "Lá Diêu bông" của Hoàng Cầm)
Người yêu nhỏ của tôi
Lang thang đi tìm lá
Diêu bông chiều nắng lạ
Bàn chân trần dẫm gai.
Người yêu nhỏ của tôi
Còn trong veo giọng nói
Chiếc cằm xinh nhẵn nhụi
Hình hài còn lớn thêm…
Mà sao lắng nhịp tim
Cho tôi hồi bối rối,
Ngỡ tình qua nông nổi
Tôi đòi lá diêu bông.
Đi cuối bể đầu non
Những mong tìm thấy lá
Tuổi xuân tôi giục giã…
Áo cưới ngày vu quy.
Chạnh lòng mối tình si
Diêu bông là hư ảo
Thương niềm tin khờ khạo
Chợt giật mình tái tê…
Chỉ còn ngọn gió quê
Tháng năm hoài nhung nhớ
Thương đồng chiều cuống rạ
Tình buồn lá Diêu bông!
Vời vợi phía mùa đông….
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Hồn của đá
có gì đâu khi phần người còn đó
giữa đá kia có bóng sáng chói lòa
bóng nghệ thuật đỉnh cao là ở đó
cảnh lộ thân nhưng chẳng chút mảy may
Anh làm đẹp cho thế gian từ đó
dẫu cho bao khốn khó vẫn không từ
nên Anh thấy cái người ta chẳng thấy
tựa đá kia Anh biến chúng thành vàng
LÊ MINH ĐỨC
Giữa một buổi trưa dịu nắng, em và tôi đã nhọc nhằn vượt qua những bãi đá gập ghềnh, nhấp nhô dưới lòng sông khô cạn để tìm đến một hốc đá chưa có dấu chân người bước qua.
Bên những khối đá nặng nề, sần sùi, xám xịt đã ẩn mình hàng ngàn năm nay dưới lòng sông, tôi lắng nghe từng thanh âm của bước chân em nhẹ nhàng vọng lại như tiếng thì thầm của đá.
Hình như đá cũng đang có một nỗi niềm…
Giữa một vùng hang động
Một màu đá xám xanh
Em hiện hữu long lanh da thịt
Lẫn vào "Hồn của đá" em ơi...
Nguyễn Đăng Minh
Ngọc của đá
Muốn hỏi gì hả em
Đá ngàn đời câm lặng
Trong điệp trùng, hoang vắng
Em - mỏng manh, hao gầy...
Giữa thông ngàn chiều nay
Đá lạnh lùng trĩu nặng
Em muốn thành ngọc sáng
Sưởi lòng đá, đá ơi...
vitieubao
Chất chồng một rừng đá mồ côi
Em hiện hình không lụa là che giấu
Lấp lánh sáng giữa màu trầm của đá
Viên ngọc tuyệt vời nơi cổ tích triệu năm...
Nguyễn Đăng Minh
Đồi trăng
đồi trăng sao chẳng thấy trăng
chỉ thấy lăng măng chút mằn mằn
đêm tối sao càng thêm tối
đêm trăng sao chăng để trăng cười
LÊ MINH ĐỨC
Có một dạo tôi thích nằm ngắm trăng khuya bên cửa sổ. Những lúc đó tôi cảm nhận được cái không gian diệu kỳ qua ánh sáng bàng bạc, huyền hoặc của vầng trăng và cảm thấy mình như cùng tan ra với trăng, như hòa quyện trong ánh trăng, như chơi vơi, như run rẩy theo từng chiếc lá đang hứng trăng sau hè…
Trong không gian yên tĩnh tràn ngập một màu trắng sữa huyền bí ấy, tôi muốn trăng là của riêng mình tôi và chỉ của riêng tôi thôi, tôi ích kỷ không chịu san sẻ cho bất kỳ ai dù chỉ là một mẩu trăng vụn.
Tôi lớn dần lên theo những mùa trăng và trăng cũng đã trở thành… mãn tính trong máu thịt. Thấp thoáng trong nhiều bức ảnh của tôi có dáng dấp của Hằng Nga. Tuy nhiên, có một lúc nào đó tôi lại giật mình chợt nhận ra: Sống và yêu là khát vọng luôn sáng tỏ như trăng nhưng cũng lại xa mờ như trăng.
Đồi xuân gờn gợn trăng soi
Giếng xuân e ấp tận nơi cuối làng
Đêm xuân sao cứ trễ tràng
Khát khao xuân tới, bẽ bàng tuổi xuân..
vitieubao
Vũ khúc
THOẢ LẠC HỒNG MI
Bất chợt nhoà nhạt bóng hồng mi
Lệ ước rong sương ai hiểu mình
Đứng để thế gian thèm mấy độ
Ngắm lại một thoảng bóng thanh hồng
BÀN TAY EM
Em ngồi uốn những đường cong số phận
Trầy trật…
Tia máu hồng bật ra, xôn xao hát
Về diệu kỳ bàn tay!
Mười ngón thon dài mang hình thuỷ chung
Không độc dược
Lướt nhẹ trên anh, ấp iu dịu dàng ve vuốt…
Xoá nhoà từng mảng cô đơn!
Mười ngón thon dài mang hình niềm tin
Kéo bão giông vùi sâu trong lồng ngực
Tràn trề bình yên, tràn trề hi vọng…
Mùa căng phồng khát khao!
Đặt vào trong nhau những tin yêu,
trên mênh mang từng miền bao dung đầm ấm
Mặc cả cùng thời gian, mặc cả cùng số phận
Hứng trọn từng giọt đê mê không màu dục vọng,
Uốn thẳng băng những đường cong số phận…
Bàn tay em…
Thắp trong nhau triệu triệu mặt trời!
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
VÀ TÔI THẤY MÌNH ĐANG CHÍN
Đêm đồng loã
Xé toạc váy đầm đen thẳm, ném về phía cần chở che
Phía con sóng ngầu bọt đam mê
Phía nồng nàn ân ái!
Như cánh đồng làng bình yên bao năm ngủ vùi hoang dại
Lần đầu tiên trong đời biết đến sự mát lành của giọt mưa
Giọt mưa thăng hoa…
Giọt mưa khám phá…
Kìa… Ô kìa là gió
Gió đè mình rạp xuống những hàng cây
Kìa… Ô kìa là mây
Mây bồng bềnh…
Nhấp nhô…
Hổn hển…
Kìa… Ô kìa là tôi - ngọt ngào hương thầm kín!
Đêm say mèm
Chảy dài từng giọt nóng bỏng trên đường cong cánh đồng
Bàng hoàng…
Sờ sững….
Và…
Giữa sung mãn những vũ điệu điên cuồng
Tôi thấy rừng rực – mình đang chín!
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Tung cánh
Một chiều trên biển vắng, tôi đã chụp gần 100 kiểu ảnh để rồi chỉ chọn được 1 tấm ưng ý nhất.
Em đã ôm ngực thở dốc và mệt lả người sau khi chạy lui chạy tới đến hàng chục lần trên nền cát ướt để cho tôi bấm máy… Nhìn những giọt mồ hôi quyện nước biển mặn chát lăn dài trên đôi má ửng đỏ rồi vỡ tan trong gió, lòng tôi bỗng chùng xuống… Tôi biết rằng tôi rất muốn nói với em một lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất, nhưng tôi đã vụng về không biết dùng ngôn từ nào để diễn đạt được một câu nói quá đỗi bình thường này, ngoài cái xiết tay khá mạnh…
Một thoáng ngỡ ngàng vụt qua trong ánh mắt nhuộm màu hoàng hôn, rồi em nhìn tôi mỉm cười như thầm hiểu điều tôi muốn nói tự tấm lòng biết ơn sâu xa của người làm nghệ thuật…
Cả đêm dài phập phồng sương thở
Bình minh rực hồng vẫy gọi trên cao
Em tung cánh... Mặt đất thiêng níu lại
Đừng dời xa tổ ấm thân thương
Nguyễn Đăng Minh