- Thuốc gì vậy anh Nghĩa?
- Thuốc nhức đầu.
- Anh uống thuốc nhức đầu như vầy hoài không tốt đâu, hay là nên đi bác sĩ khám.
Minh Nghĩa gầt đầu:
- Ừ. Ngày mai anh sẽ đi khám, có lẽ là do anh nhảy lầu ngã.
Minh Nghĩa không muốn nội là đòn trí mạng Vĩnh Thịnh đánh anh là giả hay thật vậy? Ánh mắt Vĩnh Thịnh lúc đó thật khó tả và nếu trưa nay sau khi gây cãi với Vĩnh Thịnh rồi không quay trở lại, anh không bao giờ biết mình chỉ là con cờ cho anh em Vĩnh Thịnh. Không! Họ không phải là anh em mà là tình nhân với nhau.
Nhưng sao điều này lại cho anh cảm giác nhẹ nhàng, để kết thúc một cuộc tình dối lừa.
- Anh đã bớt nhức đầu chưa, nếu chưa dựa vào người em đi.
Giọng Thư Uyên đầy tình cảm. Minh Nghĩa xúc động cầm tay cô đưa lên môi:
- Có em bên cạnh, anh nghe đau đớn gì như cũng đi qua hết.
- Anh đừng có xem thường chuyện anh nhức đầu. Em nhớ lúc em đưa anh vào bệnh viện, đầu anh đang ra máu.
- Anh biết rồi. Em biết không Thư Uyên, không bao giờ anh nghĩ là anh hết yêu Niệm Ý để yêu em. Đó là một cuộc tình dối lừa mà anh vừa biết, nhưng lạ là anh không thấy buồn, có lẽ vì tình yêu của anh đã chuyển hướng. Em có cho là anh dối gạt em không?
Thư Uyên cười nhẹ lắc đầu:
- Không! Em tin anh.
- Cảm ơn em.
Kéo cô sát vào mình, anh nhẹ hôn lên trán cô:
- Em là cô gái trong sáng, hiền lành, anh yêu em chính vì như thế.
Thư Uyên hạnh phúc khép mất lại. Có anh bên cạnh, cô nghe mình thật ấm áp.
Thư Bình hài lòng ngắm mình trong gương, chiếc áo đầm trắng của Thư Uyên và mái tóc duỗi được cột gọn lại, cho cô dáng dấp hao hao Thư Uyên.
Bốn giờ. Cô phải đi thôi, có lẽ Minh Nghĩa đang đợi cớ. Thư Bình hấp tấp đi ra cửa.
- Ái!
Cô tông vào Thư Thư. Thư Bình nhăn nhó:
- Chị!
Thư Thư trợn mắt:
- Ô hay! Em tông vào chị chứ chị tông em hay sao? Mà ... ủa! Thư Bình ... em mặc áo này trông giống Thư Uyên quá, làm chị tưởng là Thư Uyên.
Thư Bình cố giấu vẻ vui mừng:
- Chị nói em giống Thư Uyên, nhưng chắc là em đẹp hơn Thư Uyên chứ?
- Ừ, thì nó mười, em cũng chín. Mà bữa nay em không đi làm sao?
- Em về sớm đi dự tiệc sinh nhật nhỏ bạn. Thôi, em đi kẻo trễ.
- Vậy chiều nay em không ăn cơm nhà?
- Dĩ nhiên là không.
Thư Bình vội vọt đi cho lẹ, kẻo Minh Nghĩa đợi lâu quá, anh điện thoại cho Thư Uyên ... Ồ, mà lo gì chứ! Thư Uyên đi học quên mang điện thoại theo, Minh Nghĩa có gọi cũng chẳng có ai bắt máy. Tốt! Thư Bình lấy điện thoại bỏ vào ví.
May mắn cho Thư Bình, cô vừa ra đường có chiếc taxi trờ tới, cô vội đón lại và leo lên:
- Cho tôi đến quán cà phê Chiều Tím đường Nguyễn Tri Phương. Chạy nhanh lên nhé!
Gã tài xế chờ cho Thư Bình lên là phóng xe đi ngay, Thư Bình không giục gã cũng chạy đi nhanh và len lén nhìn vào kính chiếu hậu. Thư Bình quá hồi hộp khi nghĩ đến lúc gặp Minh Nghĩa, nên không để ý tài xế taxi chạy đi đường nào, chừng nhìn thấy xe đi ngược ra khu ngoại ô thành phố, Cô mới kêu lên:
- Tôi bảo anh chạy đường Nguyễn Tri Phương, anh chạy đi đâu vậy?
Gã tài xế vờ kêu lên:
- Thì quán cà phê Chiều Tím.
- Nhưng đây đâu phải đường Nguyễn Tri Phương! Anh quay lại! Nguyễn Tri Phương ở quận Ba đấy! Chạy nhanh lên giùm, trễ giờ hẹn của tôi!
Nhưng lần nữa Thư Bình la lên vì gã chạy thẳng vào một căn nhà mở rộng cửa, chiếc xe vừa lọt thỏm vào thì cánh cửa đóng lại ngay.
Thư Bình hoảng hốt:
- Nè, anh chở tôi đi đâu vậy hả?
Cô mở cửa xe nhảy xuống, từ trong nhà, sáu bảy tên đi ra, mặt mũi tên nào cũng bặm trợn.
- Thư Uyên! Em đi thăm anh hả?
- Nè, tôi không phải Thư Uyên! Tôi là ...
- Em là ai cũng được.
Những tên sàm sỡ dán sát mặt vào Thư Bình:
- Vào nhà uống rượu với bọn anh, có nhạc để dance nữa em ơi, tha hồ nhảy.
Một gã hát to lên ồm ồm như thùng thiếc bể:
- Em ơi, có bao nhiêu sáu mươi năm cuộc đời, hai mươi năm đầu ...
Sáu thằng như lũ quỷ phá chùa, áp lại đứa kéo áo, đứa nắm tay, đứa kéo tóc Thư Bình.
- Đi hẹn với người yêu, hèn nào em đẹp quá trời. Hãy làm người yêu của anh!
- Dang ra, dang ra!
Thư Binh hét lên, cô quật cái ví vào bọn quỷ, đến sáu tên. Cô bị kéo vào nhà.
Trong nhà còn kinh khủng hơn, tiếng nhạc mở hết công suất to ồn ồn. Toạc!
Chiếc áo đầm trắng xinh đẹp Thư Bình đang mặc bị xé toang, cô bị lôi xển vào bên trong dằn xuống nền gạch, và mặc cho cô chống cự đến tuyệt vọng, tên thứ nhất, thứ hai và ...
Thư Bình đau đớn ngất đi ...
Thư Bình tỉnh lại ... tít ... tít ... điện thoại đâu đó reo. Cô mở mắt ra, một cảm giác đến là lạnh run, người của cô không một mảnh vải. Bống tối chung quanh cô đen đặc. Thân thể cô đau như xé, muốn ngồi dậy cũng không nổi. Cô cố lết người trên mặt đất ẩm ướt. Đây là đâu vây?
Cô bò lết và đau quá lại ngất đi lần nữa ...
Đêm nay, Thư Thư đi qua đi lại nóng nảy, mắt cô giật liên hồi. Đã ba giờ sáng mà Thư Bình chưa chịu về nhà, điện thoại reo nhưng không có người nghe máy.
Hồi xế, phải chi cô hỏi Thư Bình đi dự party ở đâu. Tiếc là cô không thể can thiệp sâu vào đời tư Thư Bình. Mà Thư Bình cũng quá đáng, không về nhà cũng không gọi điện thoại báo tin, báo hại cô lo lắng đến không ngủ được.
- Chị Hai! Sao chị không đi ngủ, sáng chị Bình cũng về mà.
Thư Uyên vừa che miệng ngáp vừa đi ra. Thư Thư bực dọc:
- Ngủ gì được mà ngủ, chị lo cho Thư Bình! Em có biết nó dự sinh nhật ở đâu không?
- Em không biết! Điện thoại của em chắc chị lấy đi rồi.
Đêm nay Minh Nghĩa cũng sốt ruột, anh không sao liên lạc được với Thư Uyên. Chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô không nghe điện thoại của anh, rõ ràng nó đang reo mà. Để xem, anh gọi gần ba chục cuộc điện thoại cuộc gọi nhỡ, quá tải luôn.
Sáng sớm, chưa năm giờ, Minh Nghĩa lấy xe đến nhà Thư Uyên. Điện thoại bàn của Thư Uyên cũng reo lên.
Thư Thư vội chụp lấy điện thoại nghe:
- Thư Bình! Em phải khồng?
Nhưng một giọng nói lạ làm Thư Thư phát run lên:
- Đây là bệnh viện. Người nhà hãy đến bệnh viện 115.
Thư Thư bàng hoàng:
- Bệnh viện 115?
- Phải, đến ngay đi!
Điện thoại tắt. Thư Thư run lập cập đập cửa phòng Thư Uyên.
- Thư Bình nhập viện. Em dậy vào bệnh viện với chị ngay.
- Chị Bình nhập viện, tại sao nhập viện?
- Chị không biết. Em thay quần áo nhanh lên.
Thư Uyên lính quýnh tròng thêm cái áo khoác vào, chạy ra ngoài. Minh Nghĩa cũng vừa đỗ xe lại:
- Thư Uyên! Em không sao chứ, sao cả đêm anh gọi điện thoại, em không bắt máy?
- Điện thoại của em bị chị Bình lấy. Anh đi xe hơi hả? Mau đưa em và chị Hai đi bệnh viện. Chị Bình không biết sao mà nhập viện rồi.
- Ừ, nhanh lên!
Thư Thư leo lên xe Minh Nghĩa, cô quên mất hỏi Minh Nghĩa là ai, đầu óc rối rắm, hoảng loạn.
Minh Nghĩa cho xe chạy đi, anh nói nhỏ với Thư Uyên:
- Anh lo cả đêm không ngủ được. Tại sao không nghe điện thoại của anh.
Thư Uyên chỉ tay ra sau:
- Anh nói nhỏ thôi!
Minh Nghĩa mỉm cười cho xe chạy nhanh hơn.
- Đừng có vào đây, đi hết đi, tôi không muốn bị làm phiền.
Thư Bình hét lên, cô lấy gối đậy mặt khóc rưng rức. Thư Thư đau lòng bước vào ôm Thư Bình:
- Em đừng từ chối sự quan tâm của chị và Thư Uyên dành cho em.
- Chị đừng nhắc Thư Uyên? Em hận nó, tại nó mà em tan nát cuộc đời, bọn người đó tưởng em là nó. Ân oán của nó với người ta, tại sao kéo em vào.
Thư Thư thở dài. Cô có biết gì đâu, chỉ biết lo kiếm tiền nuôi cả nhà, mà quên quan tâm đến đời sống tinh thần của hai em. Bệnh viện cho biết người ta đưa Thư Bình đến trong tình trạng lõa thể và kiệt sức, toàn thân Thư Bình bầm tím. Cô đã bị hiếp dấm tập thể. Bọn người nào mà khốn nạn độc ác như vậy.
Thư Thư cố dỗ dành, nhưng làm sao dịu được nỗi đau trong lòng Thư Bình, hình ảnh kinh hoàng đeo đẳng cô. Vốn là cô gái kiêu hãnh, kiêu ngạo, Thư Bình không sao chấp nhận được sự thật quá đau đớn.
Thư Uyên vừa bước vào bị Thư Bình ném cái gối vào mặt:
- Ra ngay? Tại sao người bị hại không phải là mày mà là tao? Bọn khốn đó tưởng tao là mày, nên hại tao. Trả lại cuộc đời trong trắng cho tao.
Thư Uyên sụp xuống. Cô không hiểu gì hết, nhưng Minh Nghĩa lờ mờ hiểu, bọn người nào đó lầm tưởng Thư Bình là Thư Uyên và ...
Anh rùng mình. Có khi nào lá Niệm Ý ... Anh bước vào, kéo Thư Uyên ra ngoài Thư Uyên khóc nức nở:
- Sao có bọn người nào ác độc dữ vậy, bọn chúng muốn hại em mà hóa ra hại chị Bình.
Minh Nghĩa ôm Thư Uyên trong lòng anh sục sôi cơn giận ...
- Anh Nghĩa!
Niệm Ý mở cửa ra, cô vui mừng sà vào ôm cổ Minh Nghĩa, khi trông thấy anh. Song anh gỡ mạnh tay và đẩy cô ra:
- Tại sao em phải ra tay độc ác như vậy hả?
Niệm Ý cau mày:
- Anh nói cái gì em không hiểu?
- Còn giả vờ nữa hả? Tại sao phải hại Thư Uyên? Thư Uyên là sự chọn lựa của anh. Nhưng anh cho em biết, em đã hại lầm người rđi, bọn chúng lầm Thư Bình là Thư Uyên.
Niệm Ý lùi lại:
- Em không có.
- Không có? Chuyện này chỉ có em và anh Thịnh. Anh thực sự ghê sợ cho hành vi của hai anh em em. Đồ rắn độc! Tại sao phải hại Thư Bình ghê gớm như vậy hả?
Minh Nghĩa tức giận bóp mạnh hai vai Niệm Ý, cô oằn người xuống, nước mắt trào ra:
- Đau em quá!
- Nội vụ này đưa ra tòa, em nghĩ em thoát tội sao Niệm Ý? Em làm cho anh thực sự kinh tởm em.
Niệm Ý khóc nức nở:
- Chuyện này do anh Thịnh chứ không phải em, khi anh nhất định truy cứu số tiền một trăm ngàn USD.
Minh Nghĩa khinh bỉ:
- Anh em các người quả là vừa ăn cướp vừa la làng. Hãy chờ ngày ra tòa đi.
Buông vai Niệm Ý, Minh Nghĩa quay lưng đi, Niệm Ý vội ôm anh lại:
- Đừng cạn tình với em như vậy! Em thề là em có yêu anh mà.
- Yêu tôi mà hại tôi, bây giờ hại cả gia đình người tôi yêu, như thế mà gọi là yêu sao? Cô yêu bản thân cô thì đúng hơn. Nếu muốn còn giữ tình cảm đẹp về nhau, xin đừng có làm gì thất nhân, ác đức nữa.
Đẩy mạnh Niệm Ý ra lần nữa, Minh Nghĩa bỏ đi thẳng.
Niệm Ý sụp xuống khóc ngát lên. Cô đã thực sự mất Minh Nghĩa, khi cô biết mình thực sự yêu anh.
Giữ Thư Uyên trong vòng tay mình Minh Nghĩa thực sự chua xót:
- Anh không dám nghĩ là anh em Niệm Ý lại có hành động ghề tởm như vậy muốn hại em. Và may mắn là em không bị hại, nếu không anh ân hận suốt đời.
Thư Uyên khóc nhỏ nhỏ:
- Nhưng chị Thư Bình bị hại, lòng em cũng đau đớn lắm.
- Nay mai bọn người đó sẽ bị công an bắt hết cho mà xem. Còn phần Thư Bình, anh hứa sẽ lo cho đi du học nước ngoài, đó là những gì anh muốn bù đắp cho chỉ.
Thư Uyên cảm động:
- Em sẽ nói lại với chị ấy.
Đứng sau cánh màn nãy giờ, Thư Bình khoát màn đi ra, gay gắt:
- Anh nghĩ bù đắp như vậy là đủ cho tôi sao? Cuộc đời tôi đã bị giày xéo tan nát, trong lúc anh và Thư Uyên thì hạnh phúc bên nhau.
Thư Uyên đứng lên đi lại bên Thư Bình:
- Chị Bình! Anh Nghĩa cũng đâu muốn chuyện không may xảy ra.
Thư Bình nạt đùa:
- Em im đi! Nếu như chị không có được anh Nghĩa ... Ừ, chị thừa nhận chị thích anh Nghĩa đó. Chị giả là em để hẹn hò gặp anh ấy, cho nên chị mới hứng chuyện không may. Nhưng em và anh Nghĩa cũng phải có trách nhiệm với cuộc đời bị mất của chị.
Thư Uyên khổ sở cúi đầu:
- Vậy chị muốn em phải làm sao?
- Không được có cảm tình với anh Nghĩa naa, đoạn tuyệt!
Minh Nghĩa nghiêm mặt:
- Sao chị có thể buộc Thư Uyên vô lý như vậy hả?
Thư Bình gằn giọng:
- Tôi vì hai người chịu đau đớn mất mát, vậy mà cho là tôi buộc hai người vô lý sao?
- Tôi yêu Thư Uyên và Thư Uyên cũng yêu tôi, chị không thể buộc Thư Uyên và tôi xa nhau.
Thư Bình quay sang Thư Uyên, giận dữ:
- Thư Uyên! Nếu như vậy chị và em sẽ không còn tình nghĩa chị em gì nữa hết.
Thư Bình hầm hầm đi lại cửa:
- Mời anh về cho.
Thư Uyên van lơn:
- Chị Bình, đừng như vậy mà!
Minh Nghĩa cũng nổi giận, đanh giọng:
- Thư Uyên! Em không cần năn nỉ, anh nhất định cưới em. Anh vào trong gặp bà nội đây.
- Anh không được vào trong!
Mặc cho Thư Bình quát tướng lên, Minh Nghĩa cứ đi vào bên trong. Đến phòng bà Thư Dương, gõ cửa nói lớn:
- Bà nội! Con là Minh Nghĩa, con muốn gặp bà. Con yêu Thư Uyên và muốn cưới Thư Uyên làm vợ.
Tiếng nói to ồn ào, Thư Thư đứng lên đi ra mở cửa. Thư Bình đi vào cô gào lên:
- Nội! Nếu như nội gả Thư Uyên cho Minh Nghĩa, con sẽ tự tử chết. Con vì gã đàn ông này mà bị sáu người đàn ông cưỡng hiếp, mất danh dự, con nhục nhã lắm, không còn muốn sống nữa.
Bà Thư Dương sững sờ, những lời của Thư Bình như tiếng sét đánh vào đầu.
Bà nhìn Thư Thư:
- Chuyện như vậy sao con giấu nội hả Thư Thư?
Thư Thư bối rối:
- Con không muốn nội buồn.
- Chuyện tày trời như vậy mà nội không biết gì hết, có phải các con xem nội đã quá già, chỉ nên ăn và ngủ?
Bà Thư Dương giận đến phát khóc. Sợ bà bị tăng huyết áp, Thư Thư ôm bà van lơn:
- Xin nội đừng giận, chỉ là con không muốn nội đau lòng.
Được nước, Thư Bình quỳ sụp xuống nức nở:
- Nội nói con xinh đẹp nhất nhà, vậy mà tương lai của con bị vùi dập rồi nội ơi. Nội bảo con sống làm sao đây? Anh Minh Nghĩa là người con từng yêu, làm sao có thể là em rể con cho được. Nếu không có Thư Uyên quyến rũ, thì ảnh đã yêu con. Con đi đến nơi hẹn với ảnh thì bị hại đó.
Minh Nghĩa nhìn Thư Bình, không ngờ miệng lưỡi Thư Bình ghê gớm, có kém gì Niệm Ý đâu. Anh tức giận:
- Thư Bình! Sao chị có thể nói như vậy được hả?
- Sao không được, anh xem cái này nè.
Thư Bình đưa điện thoại ra, ảnh và Minh Nghĩa bên nhau. Thì ra hôm ấy đi ăn cơm nhà hàng, anh tưởng là Thư Bình đùa, ai ngờ cô cố tình dàn cảnh để ghi hình. Bà Thư Dương cau mày nhìn vào màn hình điện thoại.
Minh Nghĩa hoảng hốt:
- Không phải như vậy đâu nội ơi. Thư Uyên! Em đừng có nghi ngờ anh nghen.
Thư Thư thực sự nổi giận:
- Hình ảnh ghi như thế này, cậu ôm vai Thư Bình còn chối nữa hả? Tốt nhất cậu nên ra khỏi nhà tôi. Có một mình cậu mà làm nhà tôi xào xáo không vui.
Cậu đi về đi!
Minh Nghĩa khổ sở kêu lên:
- Chị Thư! Chị phải tin tôi chỉ yêu có một mình Thư Uyên. Thư Uyên phải tin anh ...
Song Thư Uyên đã chạy về phòng mình đông sầm cửa lại. Minh Nghĩa định đuổi theo, Thư Thư kéo anh lại:
- Cậu hãy ra khỏi nhà tôi ngay!
Minh Nghĩa bị Thư Thư lôi xển đi, giữa cái nhìn bàng hoàng của bà Thư Dương. Chuyện như thế, mà bây giờ bây mới biết.
- Hãy cút xéo ra khỏi nhà tôi!
Minh Nghĩa bị Thư Thư dữ tợn đẩy, ngã té bật ngửa, đầu anh bị đập xuống nền xi măng đau buốt. Đau quá, anh cố gượng đứng lên, nhưng sao anh có cảm giác mọi thứ tối sầm lại, anh ngã quỵ xuống và ngất đi.
Thư Thư nắm vai áo Minh Nghĩa lôi dậy:
- Nè, cậu định nằm ở đây ăn vạ nhà tôi hả? Ngồi dậy đi chứ!
Minh Nghĩa vẫn nằm yên, tưởng là anh muốn nằm vạ, Thư Thư đấm vào vai anh:
- Dậy! Cậu là đàn ông con trai, mới bị tôi xô té ngã đã nằm vạ hả?
Trong phòng, Thư Uyên nín khóc lắng tai nghe, rồi mở cửa đi ra. Nhìn thấy Minh Nghĩa nằm dưới đất, cô hốt hoảng:
- Chị Hai! Anh Nghĩa làm sao vậy?
- Hắn muốn nằm vạ, kệ hắn đi!
Nhưng không phải! Thư Uyên vực Minh Nghĩa ngồi dậy, cô khóc òa lên:
- Anh bị ngất xỉu mà.
Lúc này Thư Thư mới phát hoảng, cô chạy ào ra đường đón xe.
- Làm ơn, làm ơn chở người đi cấp cứu!
Phải phẫu thuật ngay để hút máu bầm trong não, đó là quyết định cấp tốc của đoàn bác sĩ để cứu sống Minh Nghĩa, đó là nguyên nhân thường xuyên khiến anh đau đầu từ khi về nhà.
Ông Minh Khang lo lắng:
- Bác sĩ, như vậy cơ hội sống là bao nhiều phần trăm?
- Cũng không nguy hiểm lắm, khả năng sống tám mươi phần trăm.
- Tại sao không là trăm phần trăm?
- Trong ca phẫu thuật đôi khi cũng phải có dự đoán rủi ro.
Có những rủi ro! Thư Uyên lùi lại sau cánh cửa, đôi hàm răng cô cắn mạnh vào nhau, cô nghe đau đáu ngoài nỗi đau. Minh Nghĩa đang chìm sâu trong cơn mê. Còn chị Thư Thư của cô bị công an bắt giữ. Tại sao lại xảy ra chuyện rủi ro.
Ông trời ơi! Ông hãy cứu sống Minh Nghĩa để người ta thả chị Thư Thư của cô ra.
Nước mắt Thư Uyên không ngừng chảy, dù cô hiểu trong hoàn cảnh này khóc là nhu nhược, yếu đuối không giải quyết được gì hết.
Cô muốn nhìn thấy anh, nhưng qua cửa kính lờ mờ, cô chẳng nhìn thấy gì bên trong. Cô chắp tay lên ngực cầu nguyện:
Minh Nghĩa, anh hãy tỉnh lại để nói với mọi người. Chị Thư Thư không cố ý hại ạnh, mà máu bầm từ sau tai nạn nhẩy lầu và bị đánh anh đã có.
Có ai chịu tin đâu, khi Hoàng Minh Khang là người quyền lực, còn Thư Uyên là người thấp cổ bé miệng, cô chỉ có tình yêu dành cho Minh Nghĩa. Tình yêu khi anh nằm mê man trên giường bệnh thì không có nghĩa lý gì hết.
- Cô đứng đây làm gì? Người nhà của cô hại anh Nghĩa ra nông nỗi này chưa đủ hay sao?
Niệm Ý đến từ lúc nào, cô kéo mạnh vai Thư Uyên cho quay lại, gương mặt cô đầy vẻ giận dữ, nói với bầ Minh Khanl~ - Bác! Chính là cô ta đấy.
Vẻ mặt bà Minh Khang sắc lại lạnh lùng:
- Cô muốn gì nữa mà đến đây? Hãy làm ơn đi cho!
Thư Uyên ứa nước mắt:
- Cháu muốn thăm anh Nghĩa, anh ấy bị vết thương trên đầu từ lâu. Vết thương đó không phải chị Hai của cháu gây ra, cháu xin bác hãy bãi nại cho chị cháu được tự do.
- Khi nào con tôi tỉnh lại, tôi mới nghĩ đến chuyện bãi nại cho chị của cô.
Còn thằng Minh Nghĩa thì không cần, đã có vợ sắp cưới sắp cưới của nó đây rồi.
Niệm Ý hất mặt lên quay sang hai người vệ sĩ:
- Lôi cô ta ra ngoài!
Thư Uyên bị lôi ra ngoài, cô tuyệt vọng nhìn lại ... Minh Nghĩa ơi, anh hãy tỉnh lại.
- Mấy người làm gì lôi em tôi dữ vậy?
Thư Thư xô hai tên vệ sĩ. Nhận ra Thư Thư, Thư Uyên vui mừng:
- Chị Hai! Người ta thả chị ra rồi hả?
Thư Thư gật đầu:
- Chị đâu có lỗi lầm, do trong lúc quá tức giận, chị xô cậu ta ngã. Vết thương trên đầu có từ lâu đó là do vật cứng đập vào, cho nên người ta phải thả chị ra chứ. Minh Nghĩa thế nào?
Thư Uyên khóc thút thít:
- Người ta. Chuẩn bị phẫu thuật cho anh ấy để hút máu bầm trong não.
- Để chị vào thăm cậu ta.
- Họ không cho vào đâu! Họ vừa cho lệnh vệ sĩ lôi em ra đó.
- Thư Uyên? Chị nghĩ em đừng nên dính líu đến Minh Nghĩa, nhà người ta là hai giai cấp sang hèn em ạ. Mình đi về đi em, tình yêu của em sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.
Thư Uyên lắc đầu:
- Em muốn ở đây để nghe tin tức của anh Nghĩa. Khi nào anh ấy tỉnh lại em sẽ đi về, cũng như em sẽ không gặp anh ấy nữa.
Vậy thì tùy em. Mấy hôm nay bị giữ trong khám, người chị cũng bẩn quá.
Không biết bà nội và Thư Bình thế nào rồi. Em ở lại, nhưng chị nghĩ em nên đi về nhà. Hãy lo cho bản thân của em, mấy hôm nay trông em xanh xao quá.
- Dạ.
Thư Uyên dụi mặt vào vai chị mình. Thư Thư giống như bà mẹ thứ hai của cô, đã qua tuổi ba mươi, vẫn một mình lo cho cả nhà, để tuổi xuân của mình đi qua.
Thư Thư vỗ nhẹ đầu Thư Uyên:
- Lau nước mắt và bớt khóc đi. Em về sau, chị về trước.
Thư Thư đi rồi, Thư Uyên cứ đứng nhìn vào bên trong. Minh Nghĩa! Hãy tỉnh lại nghe anh ...
- Thư!
Phật đỗ xe sật vào Thư Thư, anh vui mừng:
- Anh đến phòng công an, họ nói thả em ra, anh mừng quýnh lên. Thật ra, tổng giấm đốc là người nhân ái, ông ấy biết không phải em hại Minh Nghĩa tại cô Niệm Ý vu cáo em, nên bãi nại cho em ra. Ở trong đó mấy hôm chắc là khó chịu lắm hả?
Phật nói đến một tràng dài, cũng chưa bao giờ anh nói trơn tru, lưu loật như vậy. Thư Thư cảm động, cô biết là anh lo cho cô, đây mới chính là tình cảm chân thật, tình cảm chân thật thì không có so đo tính toán.
- Lên xe đi anh chở về, hay là lại sợ Thư Bình với Thư Uyên biết em quen anh?
Thư Thư cười lắc đầu:
- Đâu có! Chỉ tại anh làm cho em cảm động. Mấy hôm bị bắt, ngày nào anh cũng mua thức ăn gởi vào cho em, anh còn can thiệp với tổng giám đốc Minh Khang nữa phải không? Cảm ơn anh nghen.
Phát cười gãi đầu:
- Người ta nói một ngày trong tù dài bằng ba năm, em ở trong đó, ở ngoài anh cũng muốn điên luôn.
Phát vừa nói vừa ngồi dịch tới trước cho Thư Thư ngồi lên, anh âu yếm nắm bàn tay cô cho ôm qua bụng mình:
- Anh nghĩ bây giờ tụi mình công khai được rồi đó, đừng có lén lén lút lút như đồ vụng trộm nữa.
Thư Thư ngả đầu vào vai Phát. Anh đợi cô những mấy năm rồi, quá lâu cho sự chờ đợi, không nên bắt anh đợi cô nữa. Nhưng nghĩ đến Thư Bình vừa qua cơn sốc nặng, rồi Thư Uyên nữa, lòng cô chùng xuống.
- Em đang nghĩ gì vậy?
Phát bóp nhẹ bàn tay Thư Thư, cô lại cười gượng gác cằm lên vai anh:
- Em đang nghĩ đến Thư Bình và Thư Uyên, cả hai đứa đều không may mắn trong tình cảm. Thư Bình quá nhiều tham vọng, lợi dụng hết người này đến người khác, cuối cùng thiệt thân. Còn Thư Uyên lại quá khờ khạo.
- Không có chút nào nghĩ cho anh sao?
- Có chứ! Trong tim em có hình ảnh bốn người.
- Ai mà nhiều dữ vậy?
- Bà nói nê, rồi Thư Bình, Thư Uyên và ...
Phát giận dỗi:
- Anh sau chót?
- Nhưng cũng lại rất quan trọng với em.
Một câu nói ngọt lịm, mát cả tấm lòng Phát. Anh chỉ mong cô như thế, một tình yêu dịu dàng nhưng sâu lắng. Trong tim anh duy nhất có cô, và cô cũng vậy duy nhất mình anh.
Ba ngày trôi qua sau ca phẫu thuật hút mâu bầm trong não, Minh Nghĩa vẫn chưa tỉnh dậy. Niệm Ý âu sầu ngồi bên giường. Cho đến lúc này, cô mới rõ lòng mình yêu anh. Không còn là đùa nữa, không là làm cho anh điân đảo vì cô. Có thật sự anh đã tỉnh cơn mê và hết yêu cô, một đứa khờ khạo như Thư Uyên mà lại có thể thay đổi được anh sao?
- Em cứ ở đây hoài sao Niệm Ý?
Vĩnh Thịnh đây cửa bước vào.
- Em ở đây làm gì! Nếu tỉnh lại nó đâu còn yêu em, mà còn muốn truy cứu một trăm ngàn USD. Chi bằng trong lúc này, tốt nhất anh và em nên thu xếp đi qua Mỹ sống. Anh đã lo xong hết rồi, còn chờ em thôi.
Vĩnh Thịnh nhún vai:
- Anh không nghĩ là em yêu thằng phá gia này. Ngày trước, em chỉ muốn lợi dụng nó thôi mà.
Niệm Ý lắc đầu thiểu não:
- Đúng là em đã yêu anh ấy. Khi anh ấy với Thư Uyên, em biết là mình đã đánh mất một người từng yêu mình tha thiết, em được yêu mà không biết gìn giữ tình yêu. Anh Hai! Làm người cũng không nên quá tàn nhẫn, hay là ... trả một trăm ngàn đó đi anh.
Vĩnh Thịnh la lên:
- Sao phải trả! Em đừng có điên quá! Chúng ta không có tiền, không có ai cho chúng ta tiền đâu, hay là họ sẽ rẻ khinh chúng ta. Anh nghĩ là em nên đi với anh. Còn Minh Nghĩa có tỉnh lại hay không, đó là việc của nó. Còn em cứ ở đấy, anh sẽ bỏ em mà đi đó.
Mải nói chuyện, hai anh không nhìn thấy bàn tay Minh Nghĩa cử động nhẹ.
Họ vẫn tiếp tục câu chuyện của mình:
- Không ai có bằng cớ là chúng ta đã dàn cảnh vụ cướp tiền cả. Một trăm ngàn USD đủ để cho anh và em ra nước ngoái sống. Chúng ta cũng không phải anh em ruột. Anh yêu em, em hãy cùng anh đi xây dựng hạnh phúc. Còn em ở lại em nghĩ là Minh Nghĩa sẽ bỏ con nhỏ ngốc kia quay về với em à? Em đừng có nghĩ đến chuyện đó, hãy đi với anh!
Vĩnh Thịnh kéo Niệm Ý đứng lên, anh ôm cô và chợt gắn môi anh vào môi cô:
- Chỉ có anh mới yêu em.
Niệm Ý cố vùng ra:
- Anh Thịnh!
- Anh yêu em. Còn nếu như em không đi với anh, anh sẽ ...
Vĩnh Thịnh đi lại cửa đóng cánh cửa lại. Giữa lúc Niệm Ý chưa biết Vĩnh Thịnh làm gì, anh ta đưa tay lên bình oxy Niệm Ý kinh hoàng:
- Anh Thịnh! Anh làm gì vậy?
Gương mặt Vĩnh Thịnh lúc này trở nên đáng sợ.
- Em im đi, anh muốn nó chết.
- Anh ...
- Em đừng có cản anh. Từ lâu anh cho em chài nó chứ anh đâu có cho phép em yêu nó. Nó phải chết!
Niệm Ý hốt hoảng ôm Vĩnh Thịnh lại:
- Anh Thịnh! Đừng làm chuyện giết người, tù anh ơi.
- Vậy thì em phải đi với anh.
- Không! Em không muốn đi với anh.
- Vậy thì đừng có trách anh.
Niệm Ý cố ôm Vĩnh Thịnh. Vĩnh Thịnh vùng mạnh ra, làm cho cả người Niệm Ý văng bắn vào vách tường. Bụp! Đầu cô chạm vào tường kêu lên khô khốc. Đau quá, cô gục xuống. Chỉ chờ có như vậy là Vĩnh Thịnh đưa tay lên bình oxy ...
- Anh làm gì vậy?
Cái khay thuốc rơi xuống đất từ trên tay Thư Uyên đang mặc y phục y tá, cô đã hiểu nên kêu lên thất thanh:
- Giết người, giết người!
Hự! Vĩnh Thịnh tung một cú đá vào ngực Thư Uyên, cô bị té bật ngửa ra sau, đầu đập mạnh xuống nền gạch ngất đi.
Có tiếng chân đi bên ngoài, trên giường bệnh Minh Nghĩa cũng vừa tỉnh lại, anh mở mắt ra ngơ ngác. Niệm Ý ngồi bật dậy cô chỉ vào Thư Uyên:
- Nó ... nó là tên sát nhân, định giết anh đó, anh Nghĩa!
Đây là đâu? Thư Uyên tỉnh lại, cô cựa mình mở mắt, đầu và ngực cô đau quá. Thư Uyên rên khẽ, cố ngóc đầu dậy. Cô chợt kêu lên kinh hoàng:
- Trời ơi! Sao còng chân của tôi?
Một chân của Thư Uyên bị công vào thành giường, cô y tá bước vào nghiêm khắc:
- Cô đã tỉnh rồi phải không, đừng có la hét ồn ào, cô đã bị tạm giữ.
- Tôi bị tạm giữ, tại sao?
- Cô là y tá giả danh, cô giả y tá với ý đồ gì? Tắt van bình oxy mưu sát con trai tổng giám đốc, còn đánh trọng thương vợ người ta, đàn bà con gái gì ghê gớm như vậy hả?
Thư Uyên cau mày cố nhớ lại. Cô đã nhờ Ngọc Diệp giúp cô là y tá để thăm Minh Nghĩa, chỉ có như vậy cô mới được gần anh, qua lớp hàng rào vệ sĩ bên ngoài. Vậy mà vừa bước vào cô bắt gặp một điều kinh khủng, Vĩnh Thịnh tắt van bình oxy. Tắt van bình oxy có nghĩa là tước đoạt sự sống của Minh Nghĩa.
Anh ta thật hung hãn đánh lại cô ...
Thư Uyên gượng ngồi lên:
- Chị nói cái gì, tôi mưu sát anh Minh Nghĩa và đánh Niệm Ý sao?
- Còn không phải nữa! Khi mọi người chạy vào, cô vừa đánh nhau với cô Niệm Ý, tội danh của cô rồi sẽ trả lời trước pháp luật.
- Còn anh Minh Nghĩa?
- Ông ấy đã tỉnh lại, cũng may cho cô.
Không để ý đến giọng chấm biếm của cô y tá Thư Uyên reo lên:
- Anh Minh Nghĩa, anh ấy đã tỉnh lại rồi:
Minh Nghĩa, anh ấy đang nằm ở đâu?
Thư Uyên toan bước xuống giường, chân cô bị giữ lại bởi cây còng sắt, hiện tại quay về với cô. Tại sao người ta ghép cô vào tội danh ghê gớm, mưu sát Minh Nghĩa, khi cô là người từng cứu anh và yêu anh tha thiết.
- Cô đã tỉnh dậy rồi sao?
Vĩnh Thịnh bưo81c vào, anh ta vẫn chưa đi được khi không có Niệm Ý, đây không biết có phải là quyết định ngu ngốc, nhưng ra đi mà không có Niệm Ý, thì cuộc đời anh ta có ý nghĩa gì nữa đâu.
Mặt anh ta gườm gườm nhìn Thư Uyên, cái kẻ phá bĩnh. Thư Uyện chỉ tay vào mặt Vĩnh Thịnh:
- Kẻ mưu sát mới là người này.
Vĩnh Thịnh nạt đùa:
- Nói bậy? Cô đừng có hồ đồ! Ai là kẻ mưu sát? Cô là người có liên hệ với bọn bắt cóc Minh Nghĩa. Tốt nhất có nên thành khẩn khai báo.
Thư Uyên la lên:
- Tôi không có tội? Người ghê gớm là anh, anh muốn hại chết anh Minh Nghĩa.
Vĩnh Thịnh cười lạt:
- Không ai nghe lời của cô. Niệm Ý em vào đây.
Niệm Ý bước vào, có cả Minh Nghĩa anh đang ngồi trên xe lăn. Anh nhìn Thư Uyên dửng dưng xa lạ.
Thư Uyên nghẹn ngào:
- Anh Nghĩa! Làm sao em lại mưu sát anh chứ?
Minh Nghĩa vẫn yên lặng, mọi nhận thức chưa kịp khôi phục. Niệm Ý lạnh lùng:
- Anh ấy không còn muốn quen cô nữa, cô có nói gì cũng vô ích. Hãy chờ ngày ra tòa đi, với tội danh mưu sát, ít nhất cũng ba năm đó Thư Uyên.
- Tôi vô tội!
Mặc cho Thư Uyên gào lên. Niệm Ý đẩy xe lăn của Minh Nghĩa rời phòng, anh vẫn ngồi ngơ ngác như một người sự sống còn đó, mà mọi nhận thức không tồn tại.
Phiên tòa kết thúc với cáo buộc ba năm dành cho phạm nhân Vũ Thư Uyên.
- Em của tôi không có tội.
Thư Thư gào khẩn cả cổ trong phiên tòa, mặc cho chánh án gõ búa yêu cầu giữ trật tự và những người bảo vệ lôi cổ ra ngoài:
- Nếu chị còn tiếp tục la hét ồn ào, chị sẽ bị bắt về tội phá rối an ninh trật tự chị nghe chưa?
Bất chấp, Thư Thư vẫn cố gào lên:
- Bắt thì cứ bắt đi! Tại sao các người đồng loạt vu cáo em tôi, một đứa em gái của tôi vì họ mà tan nát cuộc đời, một đứa bị kêu án tù ba năm vì cố ý mưu sát, trên đời này còn có công bằng nữa không? Tôi hiểu rồi, công bằng thuộc về người giàu có.
Toán ký giả bu quanh Thư Thư, cô không còn biết sợ là gì, cứ gào to lên:
- Minh Nghĩa! Mày là thằng khốn! Đúng là cứu vật, vật trả ơn, cứu ngườ người trả oán.
Ồn ào quá, Minh Nghĩa cứ ngơ ngác nhìn. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh mà Thư Bình sôi gan, cô len vào giặn dữ, chỉ tay vào mặt anh:
- Tôi chẳng còn gì để e ngại lo sợ cả, cuộc đời tôi đã mất, tuy anh không trực tiếp hại tôi, nhưng vì anh mà gia đình tôi tan nát, vì con quỷ này đây, bây giờ hai người đắc thắng hả?
Thư Bình hung hăng túm lấy Niệm Ý, cô đánh tới tấp:
- Mày nghĩ mày đắc thắng rồi hả? Không đâu! Công lý không thuộc về kẻ nghèo, nhưng người nghèo cũng có sức mạnh.
Vừa đánh, Thư Bình vừa nắm tóc Niệm Ý ngoai vào tay ghịt mạnh. Đau quá Niệm Ý hét toáng lên:
- Cứu tôi với!
Vĩnh Thịnh lao lại. Bằng một sức mạnh kinh hồn, Thư Bình gạt bắn Vĩnh Thịnh té văng vào xe lăn của Minh Nghĩa, nhưng kỳ lạ chiếc xe lăn bị đẩy ra xa, Minh Nghĩa vẫn ngồi trên xe, và như vừa tỉnh cơn mê dài, anh kêu lên:
Vĩnh Thịnh!
Vĩnh Thịnh vừa gượng dậy. Tiếng kêu của Minh Nghĩa giống như một hiệu lệnh làm cho anh ta đứng lại.
- Minh Nghĩa!
Gương mặt Minh Nghĩa lúc này hoàn toàn linh hoạt không giống một kẻ đờ đẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ nữa. Anh chỉ tay vào Vĩnh Thịnh:
- Thật ra, đó mới là tên giết người.
Vĩnh Thịnh vờ sửng sốt:
- Minh Nghĩa! Cậu nói bậy bạ cái vậy?
Minh Nghĩa lắc đầu, anh nói lớn:
- Tôi đã tỉnh trí. Vĩnh Thịnh! Anh đừng gây tội ác nữa. Chiếm dụng một trăm ngàn USD quá đáng lắm rồi. Anh và Niệm Ý cũng chẳng phải là anh em, hai người là tình nhân.
Vĩnh Thịnh hoảng sợ. Vậy là Minh Nghĩa đã bình phục, anh ta liếc nhanh ra đường toan tẩu thoát, song Thư Thư đã ngáng lại:
- Ông định chạy trốn hay sao, gây bao nhiêu chuyện rồi đổ vạ lên đầu người khác hả?
Thư Thư chộp lấy Vĩnh Thịnh. Anh ta từng xem thường đối thủ, nhưng lúc này bị hạ đo ván trước mọi người, lập tức cảnh sát ập lại bắt giữ ngay.
Thư Thư gạt mồ hồi lẫn nước mắt trên mặt. Cô nói lớn lúc Thư Uyên được áp giải ra:
- Thư Uyên! Nhất định em sẽ được minh oan. Thư Bình, em làm rất đúng.
Cánh cửa mở rộng trả tự do cho Thư Uyên khi mọi việc được phơi bày ra ánh sáng.
Thư Uyên xúc động sà vào vòng tay hai người chị của mình.
- Em không nghĩ là em được tự do sớm như vậy.
Thư Thư ôm lấy Thư Uyên:
- Nếu em còn ở trong tù, chị sẽ quậy tới bến luôn. Ông trời cao cũng có mắt lắm, người ngay đâu dễ dàng mắc nạn, kẻ ác phải đền tội.
Thư Bình kéo tay cả hai:
- Mình về nhà đi.
Cả ba đi ra đường. Minh Nghĩa cũng vừa đến, Thư Thư giận dữ kéo Thư Uyên đi:
- Thư Uyên! Em đừng nên quen người này, anh ta chỉ mang tai họa đến cho em. Hãy mau tránh xa con người này ra.
Minh Nghĩa vội bước nhanh theo:
- Chị Thư! Tôi biết là chị không sao có cảm tình với tôi. Nhưng những chuyện không may xảy ra, tôi không bao giờ muốn.
Thư Thư quắc mắt:
- Có phải cậu muốn tôi xô cậu té ngã một cái nữa? Tôi không dại, mà tôi quỳ xuống đây lạy cậu, hãy làm ơn để yên cho ba chị em tôi sống. Tôi lạy cậu.
Thư Thư quỳ sụp xuống, cô lạy Minh Nghĩa thật. Minh Nghĩa hoảng hốt nhảy tránh qua:
- Chị Thư! Thật lòng tôi yêu Thư Uyên. Từ nay về sau, không còn sóng gió gì nữa đâu.
- Cậu yêu Thư Uyên, còn Thư Bình của tôi thì cậu tính sao?
Thư Bình nghẹn ngào:
- Chị đừng làm khó anh Nghĩa. Thật ra, em cũng đâu có yêu anh Nghĩa. Em yêu sự giàu có của ảnh, em đã bị trả giá rồi. Đứng lên, mình về nhà đi chị!
Thư Thư đứng lên, cô cương quyết lôi Thư Uyên đi.
Thư Uyên không nói được lời nào. Cô yêu anh, nhưng đến với anh nữa có lẽ không được rồi. Thôi thì cô trả lại y khung trời bé nhỏ của mình, tiếp tục mơ một chàng hoàng tử phương xa đến, chàng hoàng tử ấy chỉ có trong giác mơ chứ không bao giờ là hiện thực. Cô cần quên anh.
Thư Uyên đi lầm lũi.
- Thư Uyên!
Minh Nghĩa đau đđớ nhìn theo:
- Anh không nghĩ là chúng mình đoạn tuyệt với nhau. Khi quen em, anh mới hiểu ta, cuộc sống trước khi anh quen em là phù phiếm hưởng thụ. Em cho anh sự chân thật, đời thường và hiểu như thế nào là tình yêu.
Thư Thư cởi áo khoác ngoài trùm lên đầu Thư Uyên:
- Không được nghe lời mật ngọt! Con ruồi, con muỗi sa lưới vì ưa lời mật ngọt em hiểu chưa?
Một chiếc xe chạy tới nhân còi pin pin, Tuấn Anh mở cửa nhảy xuống:
- Thư Uyên! Anh đi đón em nè. Thư Uyên, mừng em được tự do.
Mọi người lên xe của Tuấn Anh hết, để Minh Nghĩa đứng lặng giữa ngã ba đường. Anh thật sự mất Thư Uyên rồi sao?
Thư Uyên cố không nhìn lại. Cả tháng nay bị giam giữ, trong phòng giam đủ mọi thành phần xấu. Giờ ở đây được tự do, lẽ ra Thư Uyên phải vui mừng khi trở về nhà, nhưng sao cô không có được niềm vui. Trước mắt cô cứ thoáng hiện hình ảnh Minh Nghĩa, đứng chơ vơ một mình nhìn theo cô, mà trái tim cô đau nhoi nhói.
Rồi anh và em sẽ là hai kẻ lạ, bởi anh là người giàu có, có ăn có học, sẽ có biết bao nhiêu có gái vây quanh anh. Anh sẽ chóng quên em, còn em chẳng bao giờ quên anh ...
Mặc cho Tuấn Anh gợi chuyện, Thư Uyên ngả đầu vào thành ghế:
- Em mệt lắm, hãy cho em ngồi yên!
Tuấn Anh buồn thầm. Anh là kẻ đến trước mà không là gì cả. Mong rằng sau cú sốc, Thư Uyên bình tĩnh lại.
xe, em vẫn nghe lòng bỡ ngỡ Chiếc xe em đi còn nguyên màu xanh Nhưng tâm hồn em đã ngả sang màu sắt gỉ.
- Thư Uyên!
Vừa băng qua đường, Thư Uyên hoảng hồn vì Minh Nghĩa đón đường cô.
Anh giữ ghi- đông xe cô lại và nhìn cô bằng đôi mắt buồn dịu vợi:
- Anh đón em ở đây, vì nếu không chị Hai trông thấy sẽ mắng em.
Thư Uyên cúi mặt:
- Anh biết như vậy sao còn muốn gặp em? Chúng ta không nên quen nhau nữa.
- Làm sao anh có thể không quen em, khi mà anh yêu em. Anh tin thời gian sẽ làm chị Hai nguôi cơn giận, mà tha thứ không ghét anh nữa.
Thư Uyên bặm môi:
- Vậy ... anh hãy chờ đến ngày đó đi.
- Nhưng nếu mỗi ngày không được nhìn thấy em, anh không thể nào chịu nổi. Thư Uyên! Lẽ nào không gặp anh, em không nhớ anh?
Thư Uyên ứa nước mắt:
- Em rất nhớ anh. Nhưng mà em với anh, còn chị Bình của em tính sao đây?
- Đành rằng Thư Bình mất mát. Nhưng em cũng thấy thật vô lý nếu như vì Thư Bình mà anh và em không có quyền yêu nhau. Anh thề là anh yêu có một mình em.
- Em biết.
- Em biết, vậy thì đừng có làm khổ anh nữa.
Minh Nghĩa đón lấy xe đạp của Thư Uyên và kéo cô đi theo anh.
- Đi với anh một lát đi.
- Em phải về nhà, giờ này chị Thư đang đợi em.
- Em nỡ từ chối anh sao?
Tim Thư Uyên mềm xuống vì ánh mắt van nài của anh, cô gật đầu và bước đi theo anh. Cả hai lại lên xe đạp và anh chở cô đi, nhưng hôm nay không có vòng tay cô ôm qua bụng anh.
Minh Nghĩa buồn buồn:
- Em ốm đi nhiều Uyên ạ.
Thư Uyên ngậm ngùi:
- Anh cũng vậy.
- Ừ, chúng mình xa nhau, lòng không vui và quá nhớ nhau thì làm sao mà không ốm được.
Thư Uyên cười buồn, cô biết nói gì đây, nhưng hạnh phúc như đang trào dâng khi biết mình đang được yêu.
Anh thì thầm:
- Em là định mệnh của đời anh. Biến cố xảy ra để anh trở thành người tốt, cám ơn em.
Cuộc đời bỗng như có ý nghĩa hơn với Thư Uyên, ngày hôm qua khác với ngày hôm nay, nắng như vàng hơn và rực rỡ hơn.
Thư Uyên gục đầu vào lưng Minh Nghĩa trong âm thầm. Chị Thư Thư, xin đừng trách em, khi em cãi lời chị quen anh Minh Nghĩa. Anh ấy yêu em và em cũng yêu anh ấy tha thiết. Chị đã yêu chưa? Nếu yêu, chắc chị sẽ hiểu là muốn quên một người chẳng phải dễ.
- Tuấn Anh! Chị bận quá, em đón Thư Uyên giùm chị nghe. Nếu không, cái gã nhà giàu đó lại đi tìm Thư Uyên.
- Dạ.
Tuấn Anh hớn hở dạ ngay. Được Thư Thư tin tưởng và ủng hộ mình đeo đuổi Thư Uyên, anh vui quá là vui, vội phóng xe đi đón Thư Uyên. Nhưng đúng là đồ khỉ gió mà! Đường phố mười hai giờ trưa, xe kẹt như nêm. Tức mình, Tuấn Anh bấm còi xe inh ổi, luồn lách để chạy.
Mười hai giờ đúng. Giờ này Thư Uyên vừa tan học. Tuấn Anh mím môi cho xe chạy bang lên luôn vỉa hè. Anh cần đón Thư Uyên cho đúng giờ, vì nếu không, tên khỉ gió đó gặp Thư Uyên mất.
Nhiều tiếng quát tháo chửi mắng phía sau vì kiểu luồn lách chạy xe của Tuấn Anh. Tuấn Anh cứ mặc kệ để chạy cho khỏi vòng "mê trận" kẹt xe. Đồng hồ chỉ mười hai giờ năm, sắp đến trường Thư Uyên học rồi ...
Pin pin ... Tuấn Anh cho xe vọt lên qua ngã tư. Anh thảng thốt kêu to:
- Thư Uyên!
Không còn kịp nữa, Thư Uyên đội nón bảo hiểm lên đầu và cái gã ngồi trên xe còn âu yếm gài đây nón cho cô. Thư Uyên cười với "thằng khỉ gió" và leo lên xe đi.
Tuấn Anh hét to lên:
- Thằng khỉ gió! Thư Uyên, không được đi với nó?
Tan trường ồn ào xe chạy và tiếng người, Thư Uyên không thấy Tuấn Anh, cũng không nghe tiếng Tuấn Anh đang cố gào to gọi cô, mà cô chỉ thấy Minh Nghĩa và niềm vui trong tình yêu.
Đường đông, không thể cho Tuấn Anh quay đầu xe đuổi theo xe Minh Nghĩa. Tức giận, anh đấm vào đầu mình:
- Đồ chết tiệt! Đến trễ một chút là muộn. Thư Uyên ơi, sao em không nghe lời của chi Hai vậy hả?
Tuấn Anh mang bộ mặt ỉu xìu về nhà gặp Thư Thư:
- Thư Uyên đi với hắn rồi chị ơi. Tại đường kẹt xe em đến chậm:
Thư Thư tức giân:
- Tức chết đi được! Thư Uyên ơi là Thư Uyên, sao em không nghe lời chị vậy hả, vẫn đi với cái kẻ mang tai họa đến cho nhà mình.
Mãi mười lăm phút sau, Thư Uyên mới về đến. Cô liếc Tuấn Anh có nữa con mắt. Từ lúc biết Tuấn Anh đeo đuổi mình, sao cô thấy ghét lạ. Người gì đâu, biết người ta đã có người yêu, còn cố tình đeo đuổi. Cô phớt lờ, đi thẳng vào.
- Chị Hai? Em đi học mới về.
Thư Thư hầm hầm:
- Tan học rồi em đi đậu vây?
- Em đâu có đi đâu, em về nhà nè.
- Em tưởng là chị không đến trường đón em, là không biết em còn quen với gã nhà giàu đó. Hắn mang không biết bao nhiêu là tai họa cho nhà này, mà em vẫn chưa biết sợ hay sao hả?
Thư Uyên cúi đầu. Chắc chắn là Tuấn Anh đã thấy cô đi với Minh Nghĩa, nên đến đây méc chị cô đây. Người gì đâu nhiều chuyện quá sức. Cô cố dằn cơn giận của mình xuống.
- Chị .... nếu như chị cho phép, anh Minh Nghĩa sẵn sàng cưới em mà. Chắc chị đâu có muốn em giống như ... chị, bỏ qua cơ hội rồi không có ai cưới.
Thư Thư há hốc mồm, mà không nói được lời nào. Thư Uyên đúng là biết chạm vào nỗi đau của cô.
Rầm! Thư Thư vỗ bàn toan ào đến tát Thư Uyên:
- Mày sợ không có chồng, nên chưa quá hai mươi đã muốn lấy chồng hả?
Bốp ... bốp ... Mấy cái tát tai nẩy lửa vào mặt Thư Uyên. Thư Thư xẵng giọng:
- Tao chỉ gả mày cho Tuấn Anh thôi. Còn gã nhà giàu kia đừng có hòng.
Lần đầu tiên bị Thư Thư đánh, Thư Uyên ôm mặt khóc òa:
- Em không yêu anh Tuấn Anh. Em xem anh ấy như bạn.
Thư Thư vung tay định đánh nữa, Tuấn Anh hoảng hồn lao lại:
- Chị Thư cho em xin đi! Xin chị đừng đánh Thư Uyên, cổ không yêu em làm sao ép cổ được.
- Phải đó! Ngưới ta nói "ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên". Chị thôi đi, chị Thư!
Thư Bình đi ra, cô đứng về phe Thư Uyên, ôm lấy Thư Uyên:
- Cũng không thể nói là tại anh Minh Nghĩa được. Cũng tại em, không có bài học Niệm Ý dạy em, em vẫn cón có ý tranh giành với Thư Uyên. Tình cảm em dành cho anh Nghĩa, cũng không hẳn là tình yêu, mà vì sự giàu có của anh ấy.
Cho nên chị đừng buộc Thư Uyên cắt đứt với anh Nghĩa.
Thư Thư quát:
- Biểu chị ngăn cản Thư Uyên yêu tên nhà giàu đó là em, bây giờ tán thành nó yêu tên nhà giàu đó cũng là em, sao mâu thuẫn vậy hả?
- Bởi vì em biết anh Minh Nghĩa yêu Thư Uyên thật lòng. Anh ấy không bị em cám dỗ và cũng hiểu ra Niệm Ý xấu xa. Chị nên cho Thư Uyên kết hôn với anh Nghĩa.
Thư Thư chán nán buông thõng tay quay sang nhìn Thư Uyên:
- Em có đồng minh rồi đó.
Thư Uyên cúi đầu:
- Thư Bình! Em cám ơn chị.
- Không cần cám ơn! Chị suy nghĩ kỹ rồi, chị muốn đi du học nước ngoài. Đi du học nước ngoài cũng từng là mơ ước của chị mà, nên chị .... ủng hộ em.
Thư Thư tức mình mai mỉa:
- Em là cái đứa vụ lợi, cái gì có lợi cho em là em ủng hộ à?
Thư Bình cười buồn:
- Vậy chị muốn em làm sao đây? Mọi việc ồn ào, em còn mặt mũi nào đi làm, hay gặp bạn bè cũ. Đi đâu ai cũng nhìn em thương hại, con nhỏ đó bị hiếp dâm tập thể. Em trốn trong nhà cho chị nuôi em, chị không ngán sao?
Lời của Thư Bình như mũi dao nhọn xuyên vào trái tim Thư Thư đau đớn.
Đâu phải cô không hiểu điều đó, Thư Bình tránh mặt tất cả mọi người, bài học của cô quá đắt.
Mải nói chuyện, ba chị em không hay Tuấn Anh đi ra cửa. Chợt nhìn thấy Minh Nghĩa, Tuấn Anh nổi giận:
- Anh còn đợi gì chưa xéo đi, muốn chị Thư đánh gãy giò hả?
Minh Nghĩa bình tĩnh:
- Tôi không sợ chỉ đánh tôi, mà tôi sợ Thư Uyên bị đánh.
- Yên trí đi, có Thư Bình can thiệp nên chỉ mới đánh Thư Uyên có mấy tát tai thôi.
Minh Nghĩa hoảng hốt kêu lên:
- Thư Uyên bị đánh?
- Anh muốn chạy vô hứng đòn hả? Bận này không đánh nữa mà tán thành rồi.
- Tán thành cái gì?
- Cho anh cưới Thư Uyên, kẻo rồi ba chị em giống nhau, ế cả lũ.
Minh Nghĩa mừng rỡ:
- Có thật không Tuấn Anh?
- Không tin vào trong mà hỏi!
Tuấn Anh cáu kỉnh trả lời rồi leo lên xe nổ máy chạy đi, mặc cho Minh Nghĩa đứng đó vừa lo lo vừa mừng mừng. Anh gọi điện thoại cho Thư Uyên:
- Thư Uyên! Tuấn Anh vừa nói chị Hai đồng ý cho anh cưới em, có đúng không?
Một tiếng quát to trong điện thoại, làm Minh Nghĩa giật bắn cả người.
- Đúng rồi! Cậu mau vào nhà cho tôi bảo!
Tắt máy cái cụp, Minh Nghĩa bàng hoàng. Ừ, vào thì vào, cùng lắm ăn vài cây chổi lông gà chứ gì. Vuốt lại tóc và áo, Minh Nghĩa mạnh dạn đi vào nhà.
Hội nghị bàn tròn, có cả bà Thư Dương:
- Minh Nghĩa! Cậu muốn cưới con bé Thư Uyên nhà tôi?
Hơi khớp, Minh Nghĩa "dạ" khẽ một tiếng.
Bà Thư Dương lại hỏi:
- Ba mẹ cậu có đồng ý không đã?
- Dạ, ba mẹ cháu cho cháu toàn quyền quyết định hôn nhân.
- Vậy mời ba mẹ cậu đến gặp tôi.
- Dạ .... dạ.
Minh Nghĩa bỗng cà lăm ngang:
- Cám ơn nội.
Thư Uyên vừa toan lại gần Minh Nghĩa, bà Thư Dương nghiêm khắc:
- Không được hẹn hò nhau ngoải đường nữa, hiểu chưa?
- Dạ.
Thư Uyên thẹn thùng đứng lại. Có bà nội can thiệp, xem như có không phải lo gì nữa ...
Đoàn xe đi rước dâu có đến năm mươi mấy chiếc, dẫn đầu là xe cô dâu chú rể, không mui. Phía sau là những lon không cột lại, xe chạy trên đường tạo thành âm thanh vui nhộn.
Cô dâu Vũ Thư Uyên hôm nay đẹp tuyệt vời bên chú rể, cũng oai phong, đẹp trai.
Xe đưa dâu đông trên đường làm người hiếu kỳ đứng lại nhìn theo. Cô dâu chú rể thật là xứng đôi.
Bà Thư Dương vui nhất, troag ba đứa cháu gái, Thư Uyên nhỏ nhất và cũng lấy chồng trước nhất, bà được uống rượu cưới, dẫu có nhắm mắt cũng thỏa nguyện.
Bà đưa tay vẫy Thư Bình lại với mình:
- Hôm nào con đi?
- Dạ, tuần sau.
- Ráng học nghen con. Con đi học sẽ có nhiều bạn bè mới, quên tất cả chuyện cũ. Tội là cho chị Hai của con, nó ví các con và nội mà để lỡ tuổi thanh xuân, năm nay ba mươi mấy rồi, đâu còn ai muốn cưới nó.
Thư Bình cười chúm chím:
- Nội hãy nhìn đằng kia đi, rồi nội sẽ nói khác, chứ đừng có nói là không ai đeo đuổi chị Hai con.
- Con nói sao?
Bà Thư Dương nhìn theo hướng mắt Thư Bình, Thư Thư đang đứng cạnh một người đàn ông, xem vẻ thân mật.
- Anh ấy tên Phát, tài xế xe cho công ty nhà Minh Nghĩa. Chỉ giấu nhưng mà con biết hai người yêu nhau đã lâu, chỉ vì chị Hai không chịu cho anh ấy cưới.
- Con nhỏ đó ngốc quá! Nó phải biết chớp thời cơ chứ! Bây giờ Thư Uyên đi lấy chồng, con đi du học nước ngoài, có gì cho nó phải lo lắng nữa đâu.
- Chị ấy sợ bỏ nội một mình.
- Hạnh phúc của các con cũng là hạnh phúc của nội, nội với con đi lại đó đi.
- Đừng nội, người ta đang vui vẻ mà ... Í, nội xem kìa!
Phát nắm tay Thư Thư, giật mình cô rụt tay lại, quát khẽ:
- Có bà nội và Thư Bình đằng kia kìa.
- Nếu như em cứ lo cho nội, thì anh sẽ lại nói chuyện với bà nội. Anh sẽ lo cho bà nội như bà nội ruột của anh vậy.
Thư Thư đỏ mặt:
- Anh có biết hôm nay mới vừa đám cưới của Thư Uyên không, có lý nào vừa xong đám cưới của em gái là cô chị vội vã đi lấy chồng?
- Đâu có sao! Em bắt anh chờ quá lâu rồi.
- Khỏi cần! Nội đến đây rồi.
Bà Thư Dương bước tới cười tươi:
- Thư! Đến lúc con nghĩ cho bản thân con. Con đâu còn trẻ nữa, nếu lấy chồng muộn sinh con rất khó khăn. Đồng ý đi con!
Thư Thư lườm Phát một cái rõ dài. Phát sung sướng ôm vai bà Thư Dương:
- Cám ơn nội. Con đã chờ Thư Thư gần năm năm nay.
Bà Thư Dương kêu lên:
- Nó là đứa ngốc mà! Thư Uyên vậy mà khôn ...
Thư Bình vờ cười quay đi. Cô là đứa cháu thông minh nhất của bà, xinh đẹp, học đại học, nhưng cũng nhiều tham vọng và cuối cùng là ... những gì cô mơ ước như làn gió vút bay.
- Nội ơi! Con đi đàng này một chút nghen!
Nói xong Thư Bình hấp tấp đi. Cô đi để chạy trốn nỗi buồn. Còn mấy hôm nữa thôi cô sẽ đi xa, có nội, có chị, có em gái và Minh Nghĩa đưa tiễn nữa, nhưng tâm hồn cô chắc chắn lạnh lẽo.
- Thư Bình!
Ngôn đi lẽo đẽo theo sau Thư Bình từ lúc nào:
- Nghe nói tuần sau Thư Bình đi Mỹ, ba năm nữa mới về?
- Phải! Hôm nọ em có gởi tiền trả cho anh đưa bác gái, anh có nhận chưa?
- Rồi. Anh khắc phục hậu quả vụ hụt tiền công ty xong rồi, số tiền em trả ...
sao không để dành đi du học?
- Em mượn anh thì phải trả chứ. Em lợi dụng anh, mà anh không ghét em sao?
- Không! Dù cho em làm gì đi nữa, anh cũng không thể nào ghét em. Em đi rồi, anh chỉ còn biết chúc cho em nhiều may mắn.
- Cám ơn.
Hai người đi bên nhau giữa hàng cây xanh rợp bóng, có nhiều điều muốn nói nhưng sao lại khó mở lời. Cuối cùng, Ngôn dúi vào tay Bình một gói nhỏ:
- Xin gởi em gọi là quà tặng người sắp đi xa.
Thư Bình cảm động chưa kịp nói gì, Ngôn đã đi như chạy, Thư Bình đứng nhìn theo. Ba năm nữa em mới trở về, ngày ấy có thể anh đã có vợ và có con.
Xem như hôm nay là ngày mình tạm biệt nhau:
Tờ thư vỏn vẹn mấy hàng:
"Anh sẽ chờ em, cho dù em không yêu anh ...".
Nước mắt Thư Bình chảy dài. Anh còn yêu một người như em sao? Ngốc quá ...
- Có điện thoại bên nhà gọi cho em nè, Uyên ơi!
Minh Nghĩa đưa đưa điện thoại cho Thư Uyên, cô mỉm cười tiếp điện thoại.
- Alô ... nội hả? Có chuyện gì vậy nội? ... Cái gì ... nội nói cuối năm nay tổ chức đám cưới cho chị Hai? ... Dạ .... ngày mai con cùng với anh Nghĩa về gặp anh rể tương lai ạ.
Thư Uyên tắt điện thoại, cô cười vui vẻ:
- Anh Nghĩa! Bà nội nói cuối năm nay làm đám cưới cho chị Hai, hai người yêu nhau lâu lắm, ảnh là anh Phát đó.
Minh Nghĩa âu yếm:
- Vậy là em không còn lọ gì nữa rồi phải không?
Để điện thoại lên bàn, anh kéo Thư Uyên vào lòng mình:
- Ngày hôm nay trông em thật đẹp, đẹp như thiên nga vậy.
Thư Uyên bật cười:
- Còn anh ... cũng đẹp trai vậy. .. - Người xưa hay nói "nồi nào úp vung nấy". Chúng ta là vợ chồng dĩ nhiên phải đẹp đôi chứ ...
Thư Uyên nhấn mũi đùa:
- Đúng là ''mèo khen mèo dài đuôi".
- Anh cưới được cô vợ đẹp, anh phải khen chứ.
Minh Nghĩa áp hai bàn tay anh vào má Thư Uyên, cho gương mặt cô đối diện gần sát với anh, anh hôn nhẹ nhàng lên vầng trán bướng bỉnh, sống mũi thanh thanh và lên đôi môi hé mở ...
Trăng đêm dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ. Con trăng tròn vành vạnh.
Chưa có đêm trăng nào đẹp như trăng đêm nay, lẫn một chút se lạnh của mùa đông sắp đi qua, nhường cho mùa xuân đến. Anh thầm thì:
- Thiên thần của anh ...
Môi anh tìm môi cô ngọt ngào và say đắm.
Đêm nay Tuấn Anh đạp xe đi qua con đường nhà Thư Uyên, trong lòng anh là cảm giác ngậm ngùi.
Anh đạp xe qua nhà em.
Nhìn vào ngưỡng cửa xanh.
Sao chẳng thấy em đâu.
Nên linh hồn khát đắng.
Làm sao chỉ có một mình anh.
Ngửa mặt trông lên cao, trời xanh biêng biếc ...
Bây giờ em đã có chỗ có nơi, có bờ vai cho em nương tựa. Em không phải đi xe đạp, đạp mỏi chân và té ngã đâu đầu gối. Và chắc chắn là em không bao giờ nhớ anh, người đã vịn xe cho em chạy khỏi ngã, hay dấm dúi cho em từng trái ổi xanh, trái sơ- ri chín mọng.
Những ngày đẹp đẽ ấy đã đi qua, để chỉ một mình anh hoài niệm về quá khứ, ngày xưa ... Ngày xưa có cô bé mắt tròn xoe, mắt tròn xoe, bây giờ đã đi theo chồng.
Chúc em hạnh phúc nhé Thư Uyên ...
Pin ... pin ... ánh đèn phía trước chói lòa, Tuấn Anh lính quýnh té vào lề đường. Huỵch ... ối, đau quá! Anh bị té lọt đường mương văng bắn xuống hố ga ...
- Tuấn Anh ơi!
Cả nhà Tuấn Anh đổ xô đi tìm anh, suốt đêm qua anh không về.
Có tiếng rên khe khẽ từ dưới hố ga và chiếc xe đạp chổng hai bánh lên trời từ dưới đường mương.
- Trời ơi! Tuấn Anh, có ai cứu giùm con tôi ...
Tuấn Anh bị tai nạn vì đêm qua té ngã, mặt xây xát, một chân bị băng bột.
Mãi hai ngày sau, Thư Uyên mới nghe tin ấy. Cô hốt hoảng chạy đi.
- Anh Tuấn Anh!
Nhìn Tuấn Anh như thế, Thư Uyên khóc òa lên:
- Sao ra nóng nỗi này hả anh?
Tuấn Anh cười gượng:
- Ừ, anh đi quẹo cua, xe phía trước pha đèn sáng quá, anh không thấy đường nên tự ngã.
- Đau lắm hả anh?
- Ừ. Nhưng em khóc vì anh, anh nghe không đau nữa. Thư Uyên! Anh Minh Nghĩa tốt với em chứ?
- Tốt.
- Vậy em hạnh phúc?
- Hạnh phúc.
- Mừng cho em.
- Nhưng sao mà anh bất cẩn dữ vậy, tối rồi còn lấy xe đạp đi đâu?
Tuấn Anh cười như mếu. Làm sao anh nói là anh đi tìm chút hương xưa của một kỷ niệm, một tình yêu không ngỏ và người con gái anh yêu đã chuyển lòng.
Mãi mãi là em không hiểu anh. Mãi mãi em không hiểu là anh đã yêu em như thế nào đâu Thư Uyên.
Thư Uyên về nhà đôi mắt đỏ hoe. Thư Thư ngạc nhiên:
- Em sao vậy Uyên?
- Anh Tuấn Anh bị ngã xe, em tội nghiệp anh quá chị ạ.
- Rồi em khóc?
- Dạ.
- Em mau đi rửa mặt đi. Nếu không, Minh Nghĩa trông thấy sẽ phiền.
- Tại sao lại phiền khi em khóc?
- Khi yêu, ai cũng ích kỷ, huống chi em đã là vợ của Minh Nghĩa. Không có người đàn ông nào chịu cành vợ mình khóc vì người đàn ông khác cả.
- Nhưng em xem anh Tuấn Anh như bạn.
- Minh Nghĩa không nghĩ như em đâu, mau đi rửa mặt:
Thư Uyên chưa kịp đi, Minh Nghĩa đến:
- Chị đừng lo! Em biết cô ấy là vậy đó. Song bây giờ em biết trong trái tim cô ấy chỉ có mình em thôi.
Thư Thư thở phào:
- Cám ơn em đã hiểu Thư Uyên.
Cầm tay Thư Uyên và kéo cô đi ra bể nước khoát nước rửa mặt, Minh Nghĩa âu yếm:
- Cô bé mau nước mắt! Anh biết em tội nghiệp Tuấn Anh, nhưng sau này không nên như vậy nữa, anh sẽ ghen đó.
- Em có gì với anh Tuấn Anh đâu mà ghen.
- Anh biết. Chính vì thế mà anh không giận khi nghe tin Tuấn Anh bị nạn là em lao đi. Em và Tuấn Anh là tình bạn cũng không dễ nhạt phai.
- Cám ơn anh đã hiểu em.
Thư Uyên hôn nhẹ vào má anh, nụ hôn cho anh cảm giác ngất ngây. Anh quàng tay ôm cô vào lòng.
- Chỉ có mình anh trong trái tim em thôi nhé.
Thư Uyên khép mắt lại, đâu có nhủi vào má anh ...
The end - Nguồn L Sưu Tầm internet
- Thuốc nhức đầu.
- Anh uống thuốc nhức đầu như vầy hoài không tốt đâu, hay là nên đi bác sĩ khám.
Minh Nghĩa gầt đầu:
- Ừ. Ngày mai anh sẽ đi khám, có lẽ là do anh nhảy lầu ngã.
Minh Nghĩa không muốn nội là đòn trí mạng Vĩnh Thịnh đánh anh là giả hay thật vậy? Ánh mắt Vĩnh Thịnh lúc đó thật khó tả và nếu trưa nay sau khi gây cãi với Vĩnh Thịnh rồi không quay trở lại, anh không bao giờ biết mình chỉ là con cờ cho anh em Vĩnh Thịnh. Không! Họ không phải là anh em mà là tình nhân với nhau.
Nhưng sao điều này lại cho anh cảm giác nhẹ nhàng, để kết thúc một cuộc tình dối lừa.
- Anh đã bớt nhức đầu chưa, nếu chưa dựa vào người em đi.
Giọng Thư Uyên đầy tình cảm. Minh Nghĩa xúc động cầm tay cô đưa lên môi:
- Có em bên cạnh, anh nghe đau đớn gì như cũng đi qua hết.
- Anh đừng có xem thường chuyện anh nhức đầu. Em nhớ lúc em đưa anh vào bệnh viện, đầu anh đang ra máu.
- Anh biết rồi. Em biết không Thư Uyên, không bao giờ anh nghĩ là anh hết yêu Niệm Ý để yêu em. Đó là một cuộc tình dối lừa mà anh vừa biết, nhưng lạ là anh không thấy buồn, có lẽ vì tình yêu của anh đã chuyển hướng. Em có cho là anh dối gạt em không?
Thư Uyên cười nhẹ lắc đầu:
- Không! Em tin anh.
- Cảm ơn em.
Kéo cô sát vào mình, anh nhẹ hôn lên trán cô:
- Em là cô gái trong sáng, hiền lành, anh yêu em chính vì như thế.
Thư Uyên hạnh phúc khép mất lại. Có anh bên cạnh, cô nghe mình thật ấm áp.
Thư Bình hài lòng ngắm mình trong gương, chiếc áo đầm trắng của Thư Uyên và mái tóc duỗi được cột gọn lại, cho cô dáng dấp hao hao Thư Uyên.
Bốn giờ. Cô phải đi thôi, có lẽ Minh Nghĩa đang đợi cớ. Thư Bình hấp tấp đi ra cửa.
- Ái!
Cô tông vào Thư Thư. Thư Bình nhăn nhó:
- Chị!
Thư Thư trợn mắt:
- Ô hay! Em tông vào chị chứ chị tông em hay sao? Mà ... ủa! Thư Bình ... em mặc áo này trông giống Thư Uyên quá, làm chị tưởng là Thư Uyên.
Thư Bình cố giấu vẻ vui mừng:
- Chị nói em giống Thư Uyên, nhưng chắc là em đẹp hơn Thư Uyên chứ?
- Ừ, thì nó mười, em cũng chín. Mà bữa nay em không đi làm sao?
- Em về sớm đi dự tiệc sinh nhật nhỏ bạn. Thôi, em đi kẻo trễ.
- Vậy chiều nay em không ăn cơm nhà?
- Dĩ nhiên là không.
Thư Bình vội vọt đi cho lẹ, kẻo Minh Nghĩa đợi lâu quá, anh điện thoại cho Thư Uyên ... Ồ, mà lo gì chứ! Thư Uyên đi học quên mang điện thoại theo, Minh Nghĩa có gọi cũng chẳng có ai bắt máy. Tốt! Thư Bình lấy điện thoại bỏ vào ví.
May mắn cho Thư Bình, cô vừa ra đường có chiếc taxi trờ tới, cô vội đón lại và leo lên:
- Cho tôi đến quán cà phê Chiều Tím đường Nguyễn Tri Phương. Chạy nhanh lên nhé!
Gã tài xế chờ cho Thư Bình lên là phóng xe đi ngay, Thư Bình không giục gã cũng chạy đi nhanh và len lén nhìn vào kính chiếu hậu. Thư Bình quá hồi hộp khi nghĩ đến lúc gặp Minh Nghĩa, nên không để ý tài xế taxi chạy đi đường nào, chừng nhìn thấy xe đi ngược ra khu ngoại ô thành phố, Cô mới kêu lên:
- Tôi bảo anh chạy đường Nguyễn Tri Phương, anh chạy đi đâu vậy?
Gã tài xế vờ kêu lên:
- Thì quán cà phê Chiều Tím.
- Nhưng đây đâu phải đường Nguyễn Tri Phương! Anh quay lại! Nguyễn Tri Phương ở quận Ba đấy! Chạy nhanh lên giùm, trễ giờ hẹn của tôi!
Nhưng lần nữa Thư Bình la lên vì gã chạy thẳng vào một căn nhà mở rộng cửa, chiếc xe vừa lọt thỏm vào thì cánh cửa đóng lại ngay.
Thư Bình hoảng hốt:
- Nè, anh chở tôi đi đâu vậy hả?
Cô mở cửa xe nhảy xuống, từ trong nhà, sáu bảy tên đi ra, mặt mũi tên nào cũng bặm trợn.
- Thư Uyên! Em đi thăm anh hả?
- Nè, tôi không phải Thư Uyên! Tôi là ...
- Em là ai cũng được.
Những tên sàm sỡ dán sát mặt vào Thư Bình:
- Vào nhà uống rượu với bọn anh, có nhạc để dance nữa em ơi, tha hồ nhảy.
Một gã hát to lên ồm ồm như thùng thiếc bể:
- Em ơi, có bao nhiêu sáu mươi năm cuộc đời, hai mươi năm đầu ...
Sáu thằng như lũ quỷ phá chùa, áp lại đứa kéo áo, đứa nắm tay, đứa kéo tóc Thư Bình.
- Đi hẹn với người yêu, hèn nào em đẹp quá trời. Hãy làm người yêu của anh!
- Dang ra, dang ra!
Thư Binh hét lên, cô quật cái ví vào bọn quỷ, đến sáu tên. Cô bị kéo vào nhà.
Trong nhà còn kinh khủng hơn, tiếng nhạc mở hết công suất to ồn ồn. Toạc!
Chiếc áo đầm trắng xinh đẹp Thư Bình đang mặc bị xé toang, cô bị lôi xển vào bên trong dằn xuống nền gạch, và mặc cho cô chống cự đến tuyệt vọng, tên thứ nhất, thứ hai và ...
Thư Bình đau đớn ngất đi ...
Thư Bình tỉnh lại ... tít ... tít ... điện thoại đâu đó reo. Cô mở mắt ra, một cảm giác đến là lạnh run, người của cô không một mảnh vải. Bống tối chung quanh cô đen đặc. Thân thể cô đau như xé, muốn ngồi dậy cũng không nổi. Cô cố lết người trên mặt đất ẩm ướt. Đây là đâu vây?
Cô bò lết và đau quá lại ngất đi lần nữa ...
Đêm nay, Thư Thư đi qua đi lại nóng nảy, mắt cô giật liên hồi. Đã ba giờ sáng mà Thư Bình chưa chịu về nhà, điện thoại reo nhưng không có người nghe máy.
Hồi xế, phải chi cô hỏi Thư Bình đi dự party ở đâu. Tiếc là cô không thể can thiệp sâu vào đời tư Thư Bình. Mà Thư Bình cũng quá đáng, không về nhà cũng không gọi điện thoại báo tin, báo hại cô lo lắng đến không ngủ được.
- Chị Hai! Sao chị không đi ngủ, sáng chị Bình cũng về mà.
Thư Uyên vừa che miệng ngáp vừa đi ra. Thư Thư bực dọc:
- Ngủ gì được mà ngủ, chị lo cho Thư Bình! Em có biết nó dự sinh nhật ở đâu không?
- Em không biết! Điện thoại của em chắc chị lấy đi rồi.
Đêm nay Minh Nghĩa cũng sốt ruột, anh không sao liên lạc được với Thư Uyên. Chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô không nghe điện thoại của anh, rõ ràng nó đang reo mà. Để xem, anh gọi gần ba chục cuộc điện thoại cuộc gọi nhỡ, quá tải luôn.
Sáng sớm, chưa năm giờ, Minh Nghĩa lấy xe đến nhà Thư Uyên. Điện thoại bàn của Thư Uyên cũng reo lên.
Thư Thư vội chụp lấy điện thoại nghe:
- Thư Bình! Em phải khồng?
Nhưng một giọng nói lạ làm Thư Thư phát run lên:
- Đây là bệnh viện. Người nhà hãy đến bệnh viện 115.
Thư Thư bàng hoàng:
- Bệnh viện 115?
- Phải, đến ngay đi!
Điện thoại tắt. Thư Thư run lập cập đập cửa phòng Thư Uyên.
- Thư Bình nhập viện. Em dậy vào bệnh viện với chị ngay.
- Chị Bình nhập viện, tại sao nhập viện?
- Chị không biết. Em thay quần áo nhanh lên.
Thư Uyên lính quýnh tròng thêm cái áo khoác vào, chạy ra ngoài. Minh Nghĩa cũng vừa đỗ xe lại:
- Thư Uyên! Em không sao chứ, sao cả đêm anh gọi điện thoại, em không bắt máy?
- Điện thoại của em bị chị Bình lấy. Anh đi xe hơi hả? Mau đưa em và chị Hai đi bệnh viện. Chị Bình không biết sao mà nhập viện rồi.
- Ừ, nhanh lên!
Thư Thư leo lên xe Minh Nghĩa, cô quên mất hỏi Minh Nghĩa là ai, đầu óc rối rắm, hoảng loạn.
Minh Nghĩa cho xe chạy đi, anh nói nhỏ với Thư Uyên:
- Anh lo cả đêm không ngủ được. Tại sao không nghe điện thoại của anh.
Thư Uyên chỉ tay ra sau:
- Anh nói nhỏ thôi!
Minh Nghĩa mỉm cười cho xe chạy nhanh hơn.
- Đừng có vào đây, đi hết đi, tôi không muốn bị làm phiền.
Thư Bình hét lên, cô lấy gối đậy mặt khóc rưng rức. Thư Thư đau lòng bước vào ôm Thư Bình:
- Em đừng từ chối sự quan tâm của chị và Thư Uyên dành cho em.
- Chị đừng nhắc Thư Uyên? Em hận nó, tại nó mà em tan nát cuộc đời, bọn người đó tưởng em là nó. Ân oán của nó với người ta, tại sao kéo em vào.
Thư Thư thở dài. Cô có biết gì đâu, chỉ biết lo kiếm tiền nuôi cả nhà, mà quên quan tâm đến đời sống tinh thần của hai em. Bệnh viện cho biết người ta đưa Thư Bình đến trong tình trạng lõa thể và kiệt sức, toàn thân Thư Bình bầm tím. Cô đã bị hiếp dấm tập thể. Bọn người nào mà khốn nạn độc ác như vậy.
Thư Thư cố dỗ dành, nhưng làm sao dịu được nỗi đau trong lòng Thư Bình, hình ảnh kinh hoàng đeo đẳng cô. Vốn là cô gái kiêu hãnh, kiêu ngạo, Thư Bình không sao chấp nhận được sự thật quá đau đớn.
Thư Uyên vừa bước vào bị Thư Bình ném cái gối vào mặt:
- Ra ngay? Tại sao người bị hại không phải là mày mà là tao? Bọn khốn đó tưởng tao là mày, nên hại tao. Trả lại cuộc đời trong trắng cho tao.
Thư Uyên sụp xuống. Cô không hiểu gì hết, nhưng Minh Nghĩa lờ mờ hiểu, bọn người nào đó lầm tưởng Thư Bình là Thư Uyên và ...
Anh rùng mình. Có khi nào lá Niệm Ý ... Anh bước vào, kéo Thư Uyên ra ngoài Thư Uyên khóc nức nở:
- Sao có bọn người nào ác độc dữ vậy, bọn chúng muốn hại em mà hóa ra hại chị Bình.
Minh Nghĩa ôm Thư Uyên trong lòng anh sục sôi cơn giận ...
- Anh Nghĩa!
Niệm Ý mở cửa ra, cô vui mừng sà vào ôm cổ Minh Nghĩa, khi trông thấy anh. Song anh gỡ mạnh tay và đẩy cô ra:
- Tại sao em phải ra tay độc ác như vậy hả?
Niệm Ý cau mày:
- Anh nói cái gì em không hiểu?
- Còn giả vờ nữa hả? Tại sao phải hại Thư Uyên? Thư Uyên là sự chọn lựa của anh. Nhưng anh cho em biết, em đã hại lầm người rđi, bọn chúng lầm Thư Bình là Thư Uyên.
Niệm Ý lùi lại:
- Em không có.
- Không có? Chuyện này chỉ có em và anh Thịnh. Anh thực sự ghê sợ cho hành vi của hai anh em em. Đồ rắn độc! Tại sao phải hại Thư Bình ghê gớm như vậy hả?
Minh Nghĩa tức giận bóp mạnh hai vai Niệm Ý, cô oằn người xuống, nước mắt trào ra:
- Đau em quá!
- Nội vụ này đưa ra tòa, em nghĩ em thoát tội sao Niệm Ý? Em làm cho anh thực sự kinh tởm em.
Niệm Ý khóc nức nở:
- Chuyện này do anh Thịnh chứ không phải em, khi anh nhất định truy cứu số tiền một trăm ngàn USD.
Minh Nghĩa khinh bỉ:
- Anh em các người quả là vừa ăn cướp vừa la làng. Hãy chờ ngày ra tòa đi.
Buông vai Niệm Ý, Minh Nghĩa quay lưng đi, Niệm Ý vội ôm anh lại:
- Đừng cạn tình với em như vậy! Em thề là em có yêu anh mà.
- Yêu tôi mà hại tôi, bây giờ hại cả gia đình người tôi yêu, như thế mà gọi là yêu sao? Cô yêu bản thân cô thì đúng hơn. Nếu muốn còn giữ tình cảm đẹp về nhau, xin đừng có làm gì thất nhân, ác đức nữa.
Đẩy mạnh Niệm Ý ra lần nữa, Minh Nghĩa bỏ đi thẳng.
Niệm Ý sụp xuống khóc ngát lên. Cô đã thực sự mất Minh Nghĩa, khi cô biết mình thực sự yêu anh.
Giữ Thư Uyên trong vòng tay mình Minh Nghĩa thực sự chua xót:
- Anh không dám nghĩ là anh em Niệm Ý lại có hành động ghề tởm như vậy muốn hại em. Và may mắn là em không bị hại, nếu không anh ân hận suốt đời.
Thư Uyên khóc nhỏ nhỏ:
- Nhưng chị Thư Bình bị hại, lòng em cũng đau đớn lắm.
- Nay mai bọn người đó sẽ bị công an bắt hết cho mà xem. Còn phần Thư Bình, anh hứa sẽ lo cho đi du học nước ngoài, đó là những gì anh muốn bù đắp cho chỉ.
Thư Uyên cảm động:
- Em sẽ nói lại với chị ấy.
Đứng sau cánh màn nãy giờ, Thư Bình khoát màn đi ra, gay gắt:
- Anh nghĩ bù đắp như vậy là đủ cho tôi sao? Cuộc đời tôi đã bị giày xéo tan nát, trong lúc anh và Thư Uyên thì hạnh phúc bên nhau.
Thư Uyên đứng lên đi lại bên Thư Bình:
- Chị Bình! Anh Nghĩa cũng đâu muốn chuyện không may xảy ra.
Thư Bình nạt đùa:
- Em im đi! Nếu như chị không có được anh Nghĩa ... Ừ, chị thừa nhận chị thích anh Nghĩa đó. Chị giả là em để hẹn hò gặp anh ấy, cho nên chị mới hứng chuyện không may. Nhưng em và anh Nghĩa cũng phải có trách nhiệm với cuộc đời bị mất của chị.
Thư Uyên khổ sở cúi đầu:
- Vậy chị muốn em phải làm sao?
- Không được có cảm tình với anh Nghĩa naa, đoạn tuyệt!
Minh Nghĩa nghiêm mặt:
- Sao chị có thể buộc Thư Uyên vô lý như vậy hả?
Thư Bình gằn giọng:
- Tôi vì hai người chịu đau đớn mất mát, vậy mà cho là tôi buộc hai người vô lý sao?
- Tôi yêu Thư Uyên và Thư Uyên cũng yêu tôi, chị không thể buộc Thư Uyên và tôi xa nhau.
Thư Bình quay sang Thư Uyên, giận dữ:
- Thư Uyên! Nếu như vậy chị và em sẽ không còn tình nghĩa chị em gì nữa hết.
Thư Bình hầm hầm đi lại cửa:
- Mời anh về cho.
Thư Uyên van lơn:
- Chị Bình, đừng như vậy mà!
Minh Nghĩa cũng nổi giận, đanh giọng:
- Thư Uyên! Em không cần năn nỉ, anh nhất định cưới em. Anh vào trong gặp bà nội đây.
- Anh không được vào trong!
Mặc cho Thư Bình quát tướng lên, Minh Nghĩa cứ đi vào bên trong. Đến phòng bà Thư Dương, gõ cửa nói lớn:
- Bà nội! Con là Minh Nghĩa, con muốn gặp bà. Con yêu Thư Uyên và muốn cưới Thư Uyên làm vợ.
Tiếng nói to ồn ào, Thư Thư đứng lên đi ra mở cửa. Thư Bình đi vào cô gào lên:
- Nội! Nếu như nội gả Thư Uyên cho Minh Nghĩa, con sẽ tự tử chết. Con vì gã đàn ông này mà bị sáu người đàn ông cưỡng hiếp, mất danh dự, con nhục nhã lắm, không còn muốn sống nữa.
Bà Thư Dương sững sờ, những lời của Thư Bình như tiếng sét đánh vào đầu.
Bà nhìn Thư Thư:
- Chuyện như vậy sao con giấu nội hả Thư Thư?
Thư Thư bối rối:
- Con không muốn nội buồn.
- Chuyện tày trời như vậy mà nội không biết gì hết, có phải các con xem nội đã quá già, chỉ nên ăn và ngủ?
Bà Thư Dương giận đến phát khóc. Sợ bà bị tăng huyết áp, Thư Thư ôm bà van lơn:
- Xin nội đừng giận, chỉ là con không muốn nội đau lòng.
Được nước, Thư Bình quỳ sụp xuống nức nở:
- Nội nói con xinh đẹp nhất nhà, vậy mà tương lai của con bị vùi dập rồi nội ơi. Nội bảo con sống làm sao đây? Anh Minh Nghĩa là người con từng yêu, làm sao có thể là em rể con cho được. Nếu không có Thư Uyên quyến rũ, thì ảnh đã yêu con. Con đi đến nơi hẹn với ảnh thì bị hại đó.
Minh Nghĩa nhìn Thư Bình, không ngờ miệng lưỡi Thư Bình ghê gớm, có kém gì Niệm Ý đâu. Anh tức giận:
- Thư Bình! Sao chị có thể nói như vậy được hả?
- Sao không được, anh xem cái này nè.
Thư Bình đưa điện thoại ra, ảnh và Minh Nghĩa bên nhau. Thì ra hôm ấy đi ăn cơm nhà hàng, anh tưởng là Thư Bình đùa, ai ngờ cô cố tình dàn cảnh để ghi hình. Bà Thư Dương cau mày nhìn vào màn hình điện thoại.
Minh Nghĩa hoảng hốt:
- Không phải như vậy đâu nội ơi. Thư Uyên! Em đừng có nghi ngờ anh nghen.
Thư Thư thực sự nổi giận:
- Hình ảnh ghi như thế này, cậu ôm vai Thư Bình còn chối nữa hả? Tốt nhất cậu nên ra khỏi nhà tôi. Có một mình cậu mà làm nhà tôi xào xáo không vui.
Cậu đi về đi!
Minh Nghĩa khổ sở kêu lên:
- Chị Thư! Chị phải tin tôi chỉ yêu có một mình Thư Uyên. Thư Uyên phải tin anh ...
Song Thư Uyên đã chạy về phòng mình đông sầm cửa lại. Minh Nghĩa định đuổi theo, Thư Thư kéo anh lại:
- Cậu hãy ra khỏi nhà tôi ngay!
Minh Nghĩa bị Thư Thư lôi xển đi, giữa cái nhìn bàng hoàng của bà Thư Dương. Chuyện như thế, mà bây giờ bây mới biết.
- Hãy cút xéo ra khỏi nhà tôi!
Minh Nghĩa bị Thư Thư dữ tợn đẩy, ngã té bật ngửa, đầu anh bị đập xuống nền xi măng đau buốt. Đau quá, anh cố gượng đứng lên, nhưng sao anh có cảm giác mọi thứ tối sầm lại, anh ngã quỵ xuống và ngất đi.
Thư Thư nắm vai áo Minh Nghĩa lôi dậy:
- Nè, cậu định nằm ở đây ăn vạ nhà tôi hả? Ngồi dậy đi chứ!
Minh Nghĩa vẫn nằm yên, tưởng là anh muốn nằm vạ, Thư Thư đấm vào vai anh:
- Dậy! Cậu là đàn ông con trai, mới bị tôi xô té ngã đã nằm vạ hả?
Trong phòng, Thư Uyên nín khóc lắng tai nghe, rồi mở cửa đi ra. Nhìn thấy Minh Nghĩa nằm dưới đất, cô hốt hoảng:
- Chị Hai! Anh Nghĩa làm sao vậy?
- Hắn muốn nằm vạ, kệ hắn đi!
Nhưng không phải! Thư Uyên vực Minh Nghĩa ngồi dậy, cô khóc òa lên:
- Anh bị ngất xỉu mà.
Lúc này Thư Thư mới phát hoảng, cô chạy ào ra đường đón xe.
- Làm ơn, làm ơn chở người đi cấp cứu!
Phải phẫu thuật ngay để hút máu bầm trong não, đó là quyết định cấp tốc của đoàn bác sĩ để cứu sống Minh Nghĩa, đó là nguyên nhân thường xuyên khiến anh đau đầu từ khi về nhà.
Ông Minh Khang lo lắng:
- Bác sĩ, như vậy cơ hội sống là bao nhiều phần trăm?
- Cũng không nguy hiểm lắm, khả năng sống tám mươi phần trăm.
- Tại sao không là trăm phần trăm?
- Trong ca phẫu thuật đôi khi cũng phải có dự đoán rủi ro.
Có những rủi ro! Thư Uyên lùi lại sau cánh cửa, đôi hàm răng cô cắn mạnh vào nhau, cô nghe đau đáu ngoài nỗi đau. Minh Nghĩa đang chìm sâu trong cơn mê. Còn chị Thư Thư của cô bị công an bắt giữ. Tại sao lại xảy ra chuyện rủi ro.
Ông trời ơi! Ông hãy cứu sống Minh Nghĩa để người ta thả chị Thư Thư của cô ra.
Nước mắt Thư Uyên không ngừng chảy, dù cô hiểu trong hoàn cảnh này khóc là nhu nhược, yếu đuối không giải quyết được gì hết.
Cô muốn nhìn thấy anh, nhưng qua cửa kính lờ mờ, cô chẳng nhìn thấy gì bên trong. Cô chắp tay lên ngực cầu nguyện:
Minh Nghĩa, anh hãy tỉnh lại để nói với mọi người. Chị Thư Thư không cố ý hại ạnh, mà máu bầm từ sau tai nạn nhẩy lầu và bị đánh anh đã có.
Có ai chịu tin đâu, khi Hoàng Minh Khang là người quyền lực, còn Thư Uyên là người thấp cổ bé miệng, cô chỉ có tình yêu dành cho Minh Nghĩa. Tình yêu khi anh nằm mê man trên giường bệnh thì không có nghĩa lý gì hết.
- Cô đứng đây làm gì? Người nhà của cô hại anh Nghĩa ra nông nỗi này chưa đủ hay sao?
Niệm Ý đến từ lúc nào, cô kéo mạnh vai Thư Uyên cho quay lại, gương mặt cô đầy vẻ giận dữ, nói với bầ Minh Khanl~ - Bác! Chính là cô ta đấy.
Vẻ mặt bà Minh Khang sắc lại lạnh lùng:
- Cô muốn gì nữa mà đến đây? Hãy làm ơn đi cho!
Thư Uyên ứa nước mắt:
- Cháu muốn thăm anh Nghĩa, anh ấy bị vết thương trên đầu từ lâu. Vết thương đó không phải chị Hai của cháu gây ra, cháu xin bác hãy bãi nại cho chị cháu được tự do.
- Khi nào con tôi tỉnh lại, tôi mới nghĩ đến chuyện bãi nại cho chị của cô.
Còn thằng Minh Nghĩa thì không cần, đã có vợ sắp cưới sắp cưới của nó đây rồi.
Niệm Ý hất mặt lên quay sang hai người vệ sĩ:
- Lôi cô ta ra ngoài!
Thư Uyên bị lôi ra ngoài, cô tuyệt vọng nhìn lại ... Minh Nghĩa ơi, anh hãy tỉnh lại.
- Mấy người làm gì lôi em tôi dữ vậy?
Thư Thư xô hai tên vệ sĩ. Nhận ra Thư Thư, Thư Uyên vui mừng:
- Chị Hai! Người ta thả chị ra rồi hả?
Thư Thư gật đầu:
- Chị đâu có lỗi lầm, do trong lúc quá tức giận, chị xô cậu ta ngã. Vết thương trên đầu có từ lâu đó là do vật cứng đập vào, cho nên người ta phải thả chị ra chứ. Minh Nghĩa thế nào?
Thư Uyên khóc thút thít:
- Người ta. Chuẩn bị phẫu thuật cho anh ấy để hút máu bầm trong não.
- Để chị vào thăm cậu ta.
- Họ không cho vào đâu! Họ vừa cho lệnh vệ sĩ lôi em ra đó.
- Thư Uyên? Chị nghĩ em đừng nên dính líu đến Minh Nghĩa, nhà người ta là hai giai cấp sang hèn em ạ. Mình đi về đi em, tình yêu của em sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.
Thư Uyên lắc đầu:
- Em muốn ở đây để nghe tin tức của anh Nghĩa. Khi nào anh ấy tỉnh lại em sẽ đi về, cũng như em sẽ không gặp anh ấy nữa.
Vậy thì tùy em. Mấy hôm nay bị giữ trong khám, người chị cũng bẩn quá.
Không biết bà nội và Thư Bình thế nào rồi. Em ở lại, nhưng chị nghĩ em nên đi về nhà. Hãy lo cho bản thân của em, mấy hôm nay trông em xanh xao quá.
- Dạ.
Thư Uyên dụi mặt vào vai chị mình. Thư Thư giống như bà mẹ thứ hai của cô, đã qua tuổi ba mươi, vẫn một mình lo cho cả nhà, để tuổi xuân của mình đi qua.
Thư Thư vỗ nhẹ đầu Thư Uyên:
- Lau nước mắt và bớt khóc đi. Em về sau, chị về trước.
Thư Thư đi rồi, Thư Uyên cứ đứng nhìn vào bên trong. Minh Nghĩa! Hãy tỉnh lại nghe anh ...
- Thư!
Phật đỗ xe sật vào Thư Thư, anh vui mừng:
- Anh đến phòng công an, họ nói thả em ra, anh mừng quýnh lên. Thật ra, tổng giấm đốc là người nhân ái, ông ấy biết không phải em hại Minh Nghĩa tại cô Niệm Ý vu cáo em, nên bãi nại cho em ra. Ở trong đó mấy hôm chắc là khó chịu lắm hả?
Phật nói đến một tràng dài, cũng chưa bao giờ anh nói trơn tru, lưu loật như vậy. Thư Thư cảm động, cô biết là anh lo cho cô, đây mới chính là tình cảm chân thật, tình cảm chân thật thì không có so đo tính toán.
- Lên xe đi anh chở về, hay là lại sợ Thư Bình với Thư Uyên biết em quen anh?
Thư Thư cười lắc đầu:
- Đâu có! Chỉ tại anh làm cho em cảm động. Mấy hôm bị bắt, ngày nào anh cũng mua thức ăn gởi vào cho em, anh còn can thiệp với tổng giám đốc Minh Khang nữa phải không? Cảm ơn anh nghen.
Phát cười gãi đầu:
- Người ta nói một ngày trong tù dài bằng ba năm, em ở trong đó, ở ngoài anh cũng muốn điên luôn.
Phát vừa nói vừa ngồi dịch tới trước cho Thư Thư ngồi lên, anh âu yếm nắm bàn tay cô cho ôm qua bụng mình:
- Anh nghĩ bây giờ tụi mình công khai được rồi đó, đừng có lén lén lút lút như đồ vụng trộm nữa.
Thư Thư ngả đầu vào vai Phát. Anh đợi cô những mấy năm rồi, quá lâu cho sự chờ đợi, không nên bắt anh đợi cô nữa. Nhưng nghĩ đến Thư Bình vừa qua cơn sốc nặng, rồi Thư Uyên nữa, lòng cô chùng xuống.
- Em đang nghĩ gì vậy?
Phát bóp nhẹ bàn tay Thư Thư, cô lại cười gượng gác cằm lên vai anh:
- Em đang nghĩ đến Thư Bình và Thư Uyên, cả hai đứa đều không may mắn trong tình cảm. Thư Bình quá nhiều tham vọng, lợi dụng hết người này đến người khác, cuối cùng thiệt thân. Còn Thư Uyên lại quá khờ khạo.
- Không có chút nào nghĩ cho anh sao?
- Có chứ! Trong tim em có hình ảnh bốn người.
- Ai mà nhiều dữ vậy?
- Bà nói nê, rồi Thư Bình, Thư Uyên và ...
Phát giận dỗi:
- Anh sau chót?
- Nhưng cũng lại rất quan trọng với em.
Một câu nói ngọt lịm, mát cả tấm lòng Phát. Anh chỉ mong cô như thế, một tình yêu dịu dàng nhưng sâu lắng. Trong tim anh duy nhất có cô, và cô cũng vậy duy nhất mình anh.
Ba ngày trôi qua sau ca phẫu thuật hút mâu bầm trong não, Minh Nghĩa vẫn chưa tỉnh dậy. Niệm Ý âu sầu ngồi bên giường. Cho đến lúc này, cô mới rõ lòng mình yêu anh. Không còn là đùa nữa, không là làm cho anh điân đảo vì cô. Có thật sự anh đã tỉnh cơn mê và hết yêu cô, một đứa khờ khạo như Thư Uyên mà lại có thể thay đổi được anh sao?
- Em cứ ở đây hoài sao Niệm Ý?
Vĩnh Thịnh đây cửa bước vào.
- Em ở đây làm gì! Nếu tỉnh lại nó đâu còn yêu em, mà còn muốn truy cứu một trăm ngàn USD. Chi bằng trong lúc này, tốt nhất anh và em nên thu xếp đi qua Mỹ sống. Anh đã lo xong hết rồi, còn chờ em thôi.
Vĩnh Thịnh nhún vai:
- Anh không nghĩ là em yêu thằng phá gia này. Ngày trước, em chỉ muốn lợi dụng nó thôi mà.
Niệm Ý lắc đầu thiểu não:
- Đúng là em đã yêu anh ấy. Khi anh ấy với Thư Uyên, em biết là mình đã đánh mất một người từng yêu mình tha thiết, em được yêu mà không biết gìn giữ tình yêu. Anh Hai! Làm người cũng không nên quá tàn nhẫn, hay là ... trả một trăm ngàn đó đi anh.
Vĩnh Thịnh la lên:
- Sao phải trả! Em đừng có điên quá! Chúng ta không có tiền, không có ai cho chúng ta tiền đâu, hay là họ sẽ rẻ khinh chúng ta. Anh nghĩ là em nên đi với anh. Còn Minh Nghĩa có tỉnh lại hay không, đó là việc của nó. Còn em cứ ở đấy, anh sẽ bỏ em mà đi đó.
Mải nói chuyện, hai anh không nhìn thấy bàn tay Minh Nghĩa cử động nhẹ.
Họ vẫn tiếp tục câu chuyện của mình:
- Không ai có bằng cớ là chúng ta đã dàn cảnh vụ cướp tiền cả. Một trăm ngàn USD đủ để cho anh và em ra nước ngoái sống. Chúng ta cũng không phải anh em ruột. Anh yêu em, em hãy cùng anh đi xây dựng hạnh phúc. Còn em ở lại em nghĩ là Minh Nghĩa sẽ bỏ con nhỏ ngốc kia quay về với em à? Em đừng có nghĩ đến chuyện đó, hãy đi với anh!
Vĩnh Thịnh kéo Niệm Ý đứng lên, anh ôm cô và chợt gắn môi anh vào môi cô:
- Chỉ có anh mới yêu em.
Niệm Ý cố vùng ra:
- Anh Thịnh!
- Anh yêu em. Còn nếu như em không đi với anh, anh sẽ ...
Vĩnh Thịnh đi lại cửa đóng cánh cửa lại. Giữa lúc Niệm Ý chưa biết Vĩnh Thịnh làm gì, anh ta đưa tay lên bình oxy Niệm Ý kinh hoàng:
- Anh Thịnh! Anh làm gì vậy?
Gương mặt Vĩnh Thịnh lúc này trở nên đáng sợ.
- Em im đi, anh muốn nó chết.
- Anh ...
- Em đừng có cản anh. Từ lâu anh cho em chài nó chứ anh đâu có cho phép em yêu nó. Nó phải chết!
Niệm Ý hốt hoảng ôm Vĩnh Thịnh lại:
- Anh Thịnh! Đừng làm chuyện giết người, tù anh ơi.
- Vậy thì em phải đi với anh.
- Không! Em không muốn đi với anh.
- Vậy thì đừng có trách anh.
Niệm Ý cố ôm Vĩnh Thịnh. Vĩnh Thịnh vùng mạnh ra, làm cho cả người Niệm Ý văng bắn vào vách tường. Bụp! Đầu cô chạm vào tường kêu lên khô khốc. Đau quá, cô gục xuống. Chỉ chờ có như vậy là Vĩnh Thịnh đưa tay lên bình oxy ...
- Anh làm gì vậy?
Cái khay thuốc rơi xuống đất từ trên tay Thư Uyên đang mặc y phục y tá, cô đã hiểu nên kêu lên thất thanh:
- Giết người, giết người!
Hự! Vĩnh Thịnh tung một cú đá vào ngực Thư Uyên, cô bị té bật ngửa ra sau, đầu đập mạnh xuống nền gạch ngất đi.
Có tiếng chân đi bên ngoài, trên giường bệnh Minh Nghĩa cũng vừa tỉnh lại, anh mở mắt ra ngơ ngác. Niệm Ý ngồi bật dậy cô chỉ vào Thư Uyên:
- Nó ... nó là tên sát nhân, định giết anh đó, anh Nghĩa!
Đây là đâu? Thư Uyên tỉnh lại, cô cựa mình mở mắt, đầu và ngực cô đau quá. Thư Uyên rên khẽ, cố ngóc đầu dậy. Cô chợt kêu lên kinh hoàng:
- Trời ơi! Sao còng chân của tôi?
Một chân của Thư Uyên bị công vào thành giường, cô y tá bước vào nghiêm khắc:
- Cô đã tỉnh rồi phải không, đừng có la hét ồn ào, cô đã bị tạm giữ.
- Tôi bị tạm giữ, tại sao?
- Cô là y tá giả danh, cô giả y tá với ý đồ gì? Tắt van bình oxy mưu sát con trai tổng giám đốc, còn đánh trọng thương vợ người ta, đàn bà con gái gì ghê gớm như vậy hả?
Thư Uyên cau mày cố nhớ lại. Cô đã nhờ Ngọc Diệp giúp cô là y tá để thăm Minh Nghĩa, chỉ có như vậy cô mới được gần anh, qua lớp hàng rào vệ sĩ bên ngoài. Vậy mà vừa bước vào cô bắt gặp một điều kinh khủng, Vĩnh Thịnh tắt van bình oxy. Tắt van bình oxy có nghĩa là tước đoạt sự sống của Minh Nghĩa.
Anh ta thật hung hãn đánh lại cô ...
Thư Uyên gượng ngồi lên:
- Chị nói cái gì, tôi mưu sát anh Minh Nghĩa và đánh Niệm Ý sao?
- Còn không phải nữa! Khi mọi người chạy vào, cô vừa đánh nhau với cô Niệm Ý, tội danh của cô rồi sẽ trả lời trước pháp luật.
- Còn anh Minh Nghĩa?
- Ông ấy đã tỉnh lại, cũng may cho cô.
Không để ý đến giọng chấm biếm của cô y tá Thư Uyên reo lên:
- Anh Minh Nghĩa, anh ấy đã tỉnh lại rồi:
Minh Nghĩa, anh ấy đang nằm ở đâu?
Thư Uyên toan bước xuống giường, chân cô bị giữ lại bởi cây còng sắt, hiện tại quay về với cô. Tại sao người ta ghép cô vào tội danh ghê gớm, mưu sát Minh Nghĩa, khi cô là người từng cứu anh và yêu anh tha thiết.
- Cô đã tỉnh dậy rồi sao?
Vĩnh Thịnh bưo81c vào, anh ta vẫn chưa đi được khi không có Niệm Ý, đây không biết có phải là quyết định ngu ngốc, nhưng ra đi mà không có Niệm Ý, thì cuộc đời anh ta có ý nghĩa gì nữa đâu.
Mặt anh ta gườm gườm nhìn Thư Uyên, cái kẻ phá bĩnh. Thư Uyện chỉ tay vào mặt Vĩnh Thịnh:
- Kẻ mưu sát mới là người này.
Vĩnh Thịnh nạt đùa:
- Nói bậy? Cô đừng có hồ đồ! Ai là kẻ mưu sát? Cô là người có liên hệ với bọn bắt cóc Minh Nghĩa. Tốt nhất có nên thành khẩn khai báo.
Thư Uyên la lên:
- Tôi không có tội? Người ghê gớm là anh, anh muốn hại chết anh Minh Nghĩa.
Vĩnh Thịnh cười lạt:
- Không ai nghe lời của cô. Niệm Ý em vào đây.
Niệm Ý bước vào, có cả Minh Nghĩa anh đang ngồi trên xe lăn. Anh nhìn Thư Uyên dửng dưng xa lạ.
Thư Uyên nghẹn ngào:
- Anh Nghĩa! Làm sao em lại mưu sát anh chứ?
Minh Nghĩa vẫn yên lặng, mọi nhận thức chưa kịp khôi phục. Niệm Ý lạnh lùng:
- Anh ấy không còn muốn quen cô nữa, cô có nói gì cũng vô ích. Hãy chờ ngày ra tòa đi, với tội danh mưu sát, ít nhất cũng ba năm đó Thư Uyên.
- Tôi vô tội!
Mặc cho Thư Uyên gào lên. Niệm Ý đẩy xe lăn của Minh Nghĩa rời phòng, anh vẫn ngồi ngơ ngác như một người sự sống còn đó, mà mọi nhận thức không tồn tại.
Phiên tòa kết thúc với cáo buộc ba năm dành cho phạm nhân Vũ Thư Uyên.
- Em của tôi không có tội.
Thư Thư gào khẩn cả cổ trong phiên tòa, mặc cho chánh án gõ búa yêu cầu giữ trật tự và những người bảo vệ lôi cổ ra ngoài:
- Nếu chị còn tiếp tục la hét ồn ào, chị sẽ bị bắt về tội phá rối an ninh trật tự chị nghe chưa?
Bất chấp, Thư Thư vẫn cố gào lên:
- Bắt thì cứ bắt đi! Tại sao các người đồng loạt vu cáo em tôi, một đứa em gái của tôi vì họ mà tan nát cuộc đời, một đứa bị kêu án tù ba năm vì cố ý mưu sát, trên đời này còn có công bằng nữa không? Tôi hiểu rồi, công bằng thuộc về người giàu có.
Toán ký giả bu quanh Thư Thư, cô không còn biết sợ là gì, cứ gào to lên:
- Minh Nghĩa! Mày là thằng khốn! Đúng là cứu vật, vật trả ơn, cứu ngườ người trả oán.
Ồn ào quá, Minh Nghĩa cứ ngơ ngác nhìn. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh mà Thư Bình sôi gan, cô len vào giặn dữ, chỉ tay vào mặt anh:
- Tôi chẳng còn gì để e ngại lo sợ cả, cuộc đời tôi đã mất, tuy anh không trực tiếp hại tôi, nhưng vì anh mà gia đình tôi tan nát, vì con quỷ này đây, bây giờ hai người đắc thắng hả?
Thư Bình hung hăng túm lấy Niệm Ý, cô đánh tới tấp:
- Mày nghĩ mày đắc thắng rồi hả? Không đâu! Công lý không thuộc về kẻ nghèo, nhưng người nghèo cũng có sức mạnh.
Vừa đánh, Thư Bình vừa nắm tóc Niệm Ý ngoai vào tay ghịt mạnh. Đau quá Niệm Ý hét toáng lên:
- Cứu tôi với!
Vĩnh Thịnh lao lại. Bằng một sức mạnh kinh hồn, Thư Bình gạt bắn Vĩnh Thịnh té văng vào xe lăn của Minh Nghĩa, nhưng kỳ lạ chiếc xe lăn bị đẩy ra xa, Minh Nghĩa vẫn ngồi trên xe, và như vừa tỉnh cơn mê dài, anh kêu lên:
Vĩnh Thịnh!
Vĩnh Thịnh vừa gượng dậy. Tiếng kêu của Minh Nghĩa giống như một hiệu lệnh làm cho anh ta đứng lại.
- Minh Nghĩa!
Gương mặt Minh Nghĩa lúc này hoàn toàn linh hoạt không giống một kẻ đờ đẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ nữa. Anh chỉ tay vào Vĩnh Thịnh:
- Thật ra, đó mới là tên giết người.
Vĩnh Thịnh vờ sửng sốt:
- Minh Nghĩa! Cậu nói bậy bạ cái vậy?
Minh Nghĩa lắc đầu, anh nói lớn:
- Tôi đã tỉnh trí. Vĩnh Thịnh! Anh đừng gây tội ác nữa. Chiếm dụng một trăm ngàn USD quá đáng lắm rồi. Anh và Niệm Ý cũng chẳng phải là anh em, hai người là tình nhân.
Vĩnh Thịnh hoảng sợ. Vậy là Minh Nghĩa đã bình phục, anh ta liếc nhanh ra đường toan tẩu thoát, song Thư Thư đã ngáng lại:
- Ông định chạy trốn hay sao, gây bao nhiêu chuyện rồi đổ vạ lên đầu người khác hả?
Thư Thư chộp lấy Vĩnh Thịnh. Anh ta từng xem thường đối thủ, nhưng lúc này bị hạ đo ván trước mọi người, lập tức cảnh sát ập lại bắt giữ ngay.
Thư Thư gạt mồ hồi lẫn nước mắt trên mặt. Cô nói lớn lúc Thư Uyên được áp giải ra:
- Thư Uyên! Nhất định em sẽ được minh oan. Thư Bình, em làm rất đúng.
Cánh cửa mở rộng trả tự do cho Thư Uyên khi mọi việc được phơi bày ra ánh sáng.
Thư Uyên xúc động sà vào vòng tay hai người chị của mình.
- Em không nghĩ là em được tự do sớm như vậy.
Thư Thư ôm lấy Thư Uyên:
- Nếu em còn ở trong tù, chị sẽ quậy tới bến luôn. Ông trời cao cũng có mắt lắm, người ngay đâu dễ dàng mắc nạn, kẻ ác phải đền tội.
Thư Bình kéo tay cả hai:
- Mình về nhà đi.
Cả ba đi ra đường. Minh Nghĩa cũng vừa đến, Thư Thư giận dữ kéo Thư Uyên đi:
- Thư Uyên! Em đừng nên quen người này, anh ta chỉ mang tai họa đến cho em. Hãy mau tránh xa con người này ra.
Minh Nghĩa vội bước nhanh theo:
- Chị Thư! Tôi biết là chị không sao có cảm tình với tôi. Nhưng những chuyện không may xảy ra, tôi không bao giờ muốn.
Thư Thư quắc mắt:
- Có phải cậu muốn tôi xô cậu té ngã một cái nữa? Tôi không dại, mà tôi quỳ xuống đây lạy cậu, hãy làm ơn để yên cho ba chị em tôi sống. Tôi lạy cậu.
Thư Thư quỳ sụp xuống, cô lạy Minh Nghĩa thật. Minh Nghĩa hoảng hốt nhảy tránh qua:
- Chị Thư! Thật lòng tôi yêu Thư Uyên. Từ nay về sau, không còn sóng gió gì nữa đâu.
- Cậu yêu Thư Uyên, còn Thư Bình của tôi thì cậu tính sao?
Thư Bình nghẹn ngào:
- Chị đừng làm khó anh Nghĩa. Thật ra, em cũng đâu có yêu anh Nghĩa. Em yêu sự giàu có của ảnh, em đã bị trả giá rồi. Đứng lên, mình về nhà đi chị!
Thư Thư đứng lên, cô cương quyết lôi Thư Uyên đi.
Thư Uyên không nói được lời nào. Cô yêu anh, nhưng đến với anh nữa có lẽ không được rồi. Thôi thì cô trả lại y khung trời bé nhỏ của mình, tiếp tục mơ một chàng hoàng tử phương xa đến, chàng hoàng tử ấy chỉ có trong giác mơ chứ không bao giờ là hiện thực. Cô cần quên anh.
Thư Uyên đi lầm lũi.
- Thư Uyên!
Minh Nghĩa đau đđớ nhìn theo:
- Anh không nghĩ là chúng mình đoạn tuyệt với nhau. Khi quen em, anh mới hiểu ta, cuộc sống trước khi anh quen em là phù phiếm hưởng thụ. Em cho anh sự chân thật, đời thường và hiểu như thế nào là tình yêu.
Thư Thư cởi áo khoác ngoài trùm lên đầu Thư Uyên:
- Không được nghe lời mật ngọt! Con ruồi, con muỗi sa lưới vì ưa lời mật ngọt em hiểu chưa?
Một chiếc xe chạy tới nhân còi pin pin, Tuấn Anh mở cửa nhảy xuống:
- Thư Uyên! Anh đi đón em nè. Thư Uyên, mừng em được tự do.
Mọi người lên xe của Tuấn Anh hết, để Minh Nghĩa đứng lặng giữa ngã ba đường. Anh thật sự mất Thư Uyên rồi sao?
Thư Uyên cố không nhìn lại. Cả tháng nay bị giam giữ, trong phòng giam đủ mọi thành phần xấu. Giờ ở đây được tự do, lẽ ra Thư Uyên phải vui mừng khi trở về nhà, nhưng sao cô không có được niềm vui. Trước mắt cô cứ thoáng hiện hình ảnh Minh Nghĩa, đứng chơ vơ một mình nhìn theo cô, mà trái tim cô đau nhoi nhói.
Rồi anh và em sẽ là hai kẻ lạ, bởi anh là người giàu có, có ăn có học, sẽ có biết bao nhiêu có gái vây quanh anh. Anh sẽ chóng quên em, còn em chẳng bao giờ quên anh ...
Mặc cho Tuấn Anh gợi chuyện, Thư Uyên ngả đầu vào thành ghế:
- Em mệt lắm, hãy cho em ngồi yên!
Tuấn Anh buồn thầm. Anh là kẻ đến trước mà không là gì cả. Mong rằng sau cú sốc, Thư Uyên bình tĩnh lại.
xe, em vẫn nghe lòng bỡ ngỡ Chiếc xe em đi còn nguyên màu xanh Nhưng tâm hồn em đã ngả sang màu sắt gỉ.
- Thư Uyên!
Vừa băng qua đường, Thư Uyên hoảng hồn vì Minh Nghĩa đón đường cô.
Anh giữ ghi- đông xe cô lại và nhìn cô bằng đôi mắt buồn dịu vợi:
- Anh đón em ở đây, vì nếu không chị Hai trông thấy sẽ mắng em.
Thư Uyên cúi mặt:
- Anh biết như vậy sao còn muốn gặp em? Chúng ta không nên quen nhau nữa.
- Làm sao anh có thể không quen em, khi mà anh yêu em. Anh tin thời gian sẽ làm chị Hai nguôi cơn giận, mà tha thứ không ghét anh nữa.
Thư Uyên bặm môi:
- Vậy ... anh hãy chờ đến ngày đó đi.
- Nhưng nếu mỗi ngày không được nhìn thấy em, anh không thể nào chịu nổi. Thư Uyên! Lẽ nào không gặp anh, em không nhớ anh?
Thư Uyên ứa nước mắt:
- Em rất nhớ anh. Nhưng mà em với anh, còn chị Bình của em tính sao đây?
- Đành rằng Thư Bình mất mát. Nhưng em cũng thấy thật vô lý nếu như vì Thư Bình mà anh và em không có quyền yêu nhau. Anh thề là anh yêu có một mình em.
- Em biết.
- Em biết, vậy thì đừng có làm khổ anh nữa.
Minh Nghĩa đón lấy xe đạp của Thư Uyên và kéo cô đi theo anh.
- Đi với anh một lát đi.
- Em phải về nhà, giờ này chị Thư đang đợi em.
- Em nỡ từ chối anh sao?
Tim Thư Uyên mềm xuống vì ánh mắt van nài của anh, cô gật đầu và bước đi theo anh. Cả hai lại lên xe đạp và anh chở cô đi, nhưng hôm nay không có vòng tay cô ôm qua bụng anh.
Minh Nghĩa buồn buồn:
- Em ốm đi nhiều Uyên ạ.
Thư Uyên ngậm ngùi:
- Anh cũng vậy.
- Ừ, chúng mình xa nhau, lòng không vui và quá nhớ nhau thì làm sao mà không ốm được.
Thư Uyên cười buồn, cô biết nói gì đây, nhưng hạnh phúc như đang trào dâng khi biết mình đang được yêu.
Anh thì thầm:
- Em là định mệnh của đời anh. Biến cố xảy ra để anh trở thành người tốt, cám ơn em.
Cuộc đời bỗng như có ý nghĩa hơn với Thư Uyên, ngày hôm qua khác với ngày hôm nay, nắng như vàng hơn và rực rỡ hơn.
Thư Uyên gục đầu vào lưng Minh Nghĩa trong âm thầm. Chị Thư Thư, xin đừng trách em, khi em cãi lời chị quen anh Minh Nghĩa. Anh ấy yêu em và em cũng yêu anh ấy tha thiết. Chị đã yêu chưa? Nếu yêu, chắc chị sẽ hiểu là muốn quên một người chẳng phải dễ.
- Tuấn Anh! Chị bận quá, em đón Thư Uyên giùm chị nghe. Nếu không, cái gã nhà giàu đó lại đi tìm Thư Uyên.
- Dạ.
Tuấn Anh hớn hở dạ ngay. Được Thư Thư tin tưởng và ủng hộ mình đeo đuổi Thư Uyên, anh vui quá là vui, vội phóng xe đi đón Thư Uyên. Nhưng đúng là đồ khỉ gió mà! Đường phố mười hai giờ trưa, xe kẹt như nêm. Tức mình, Tuấn Anh bấm còi xe inh ổi, luồn lách để chạy.
Mười hai giờ đúng. Giờ này Thư Uyên vừa tan học. Tuấn Anh mím môi cho xe chạy bang lên luôn vỉa hè. Anh cần đón Thư Uyên cho đúng giờ, vì nếu không, tên khỉ gió đó gặp Thư Uyên mất.
Nhiều tiếng quát tháo chửi mắng phía sau vì kiểu luồn lách chạy xe của Tuấn Anh. Tuấn Anh cứ mặc kệ để chạy cho khỏi vòng "mê trận" kẹt xe. Đồng hồ chỉ mười hai giờ năm, sắp đến trường Thư Uyên học rồi ...
Pin pin ... Tuấn Anh cho xe vọt lên qua ngã tư. Anh thảng thốt kêu to:
- Thư Uyên!
Không còn kịp nữa, Thư Uyên đội nón bảo hiểm lên đầu và cái gã ngồi trên xe còn âu yếm gài đây nón cho cô. Thư Uyên cười với "thằng khỉ gió" và leo lên xe đi.
Tuấn Anh hét to lên:
- Thằng khỉ gió! Thư Uyên, không được đi với nó?
Tan trường ồn ào xe chạy và tiếng người, Thư Uyên không thấy Tuấn Anh, cũng không nghe tiếng Tuấn Anh đang cố gào to gọi cô, mà cô chỉ thấy Minh Nghĩa và niềm vui trong tình yêu.
Đường đông, không thể cho Tuấn Anh quay đầu xe đuổi theo xe Minh Nghĩa. Tức giận, anh đấm vào đầu mình:
- Đồ chết tiệt! Đến trễ một chút là muộn. Thư Uyên ơi, sao em không nghe lời của chi Hai vậy hả?
Tuấn Anh mang bộ mặt ỉu xìu về nhà gặp Thư Thư:
- Thư Uyên đi với hắn rồi chị ơi. Tại đường kẹt xe em đến chậm:
Thư Thư tức giân:
- Tức chết đi được! Thư Uyên ơi là Thư Uyên, sao em không nghe lời chị vậy hả, vẫn đi với cái kẻ mang tai họa đến cho nhà mình.
Mãi mười lăm phút sau, Thư Uyên mới về đến. Cô liếc Tuấn Anh có nữa con mắt. Từ lúc biết Tuấn Anh đeo đuổi mình, sao cô thấy ghét lạ. Người gì đâu, biết người ta đã có người yêu, còn cố tình đeo đuổi. Cô phớt lờ, đi thẳng vào.
- Chị Hai? Em đi học mới về.
Thư Thư hầm hầm:
- Tan học rồi em đi đậu vây?
- Em đâu có đi đâu, em về nhà nè.
- Em tưởng là chị không đến trường đón em, là không biết em còn quen với gã nhà giàu đó. Hắn mang không biết bao nhiêu là tai họa cho nhà này, mà em vẫn chưa biết sợ hay sao hả?
Thư Uyên cúi đầu. Chắc chắn là Tuấn Anh đã thấy cô đi với Minh Nghĩa, nên đến đây méc chị cô đây. Người gì đâu nhiều chuyện quá sức. Cô cố dằn cơn giận của mình xuống.
- Chị .... nếu như chị cho phép, anh Minh Nghĩa sẵn sàng cưới em mà. Chắc chị đâu có muốn em giống như ... chị, bỏ qua cơ hội rồi không có ai cưới.
Thư Thư há hốc mồm, mà không nói được lời nào. Thư Uyên đúng là biết chạm vào nỗi đau của cô.
Rầm! Thư Thư vỗ bàn toan ào đến tát Thư Uyên:
- Mày sợ không có chồng, nên chưa quá hai mươi đã muốn lấy chồng hả?
Bốp ... bốp ... Mấy cái tát tai nẩy lửa vào mặt Thư Uyên. Thư Thư xẵng giọng:
- Tao chỉ gả mày cho Tuấn Anh thôi. Còn gã nhà giàu kia đừng có hòng.
Lần đầu tiên bị Thư Thư đánh, Thư Uyên ôm mặt khóc òa:
- Em không yêu anh Tuấn Anh. Em xem anh ấy như bạn.
Thư Thư vung tay định đánh nữa, Tuấn Anh hoảng hồn lao lại:
- Chị Thư cho em xin đi! Xin chị đừng đánh Thư Uyên, cổ không yêu em làm sao ép cổ được.
- Phải đó! Ngưới ta nói "ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên". Chị thôi đi, chị Thư!
Thư Bình đi ra, cô đứng về phe Thư Uyên, ôm lấy Thư Uyên:
- Cũng không thể nói là tại anh Minh Nghĩa được. Cũng tại em, không có bài học Niệm Ý dạy em, em vẫn cón có ý tranh giành với Thư Uyên. Tình cảm em dành cho anh Nghĩa, cũng không hẳn là tình yêu, mà vì sự giàu có của anh ấy.
Cho nên chị đừng buộc Thư Uyên cắt đứt với anh Nghĩa.
Thư Thư quát:
- Biểu chị ngăn cản Thư Uyên yêu tên nhà giàu đó là em, bây giờ tán thành nó yêu tên nhà giàu đó cũng là em, sao mâu thuẫn vậy hả?
- Bởi vì em biết anh Minh Nghĩa yêu Thư Uyên thật lòng. Anh ấy không bị em cám dỗ và cũng hiểu ra Niệm Ý xấu xa. Chị nên cho Thư Uyên kết hôn với anh Nghĩa.
Thư Thư chán nán buông thõng tay quay sang nhìn Thư Uyên:
- Em có đồng minh rồi đó.
Thư Uyên cúi đầu:
- Thư Bình! Em cám ơn chị.
- Không cần cám ơn! Chị suy nghĩ kỹ rồi, chị muốn đi du học nước ngoài. Đi du học nước ngoài cũng từng là mơ ước của chị mà, nên chị .... ủng hộ em.
Thư Thư tức mình mai mỉa:
- Em là cái đứa vụ lợi, cái gì có lợi cho em là em ủng hộ à?
Thư Bình cười buồn:
- Vậy chị muốn em làm sao đây? Mọi việc ồn ào, em còn mặt mũi nào đi làm, hay gặp bạn bè cũ. Đi đâu ai cũng nhìn em thương hại, con nhỏ đó bị hiếp dâm tập thể. Em trốn trong nhà cho chị nuôi em, chị không ngán sao?
Lời của Thư Bình như mũi dao nhọn xuyên vào trái tim Thư Thư đau đớn.
Đâu phải cô không hiểu điều đó, Thư Bình tránh mặt tất cả mọi người, bài học của cô quá đắt.
Mải nói chuyện, ba chị em không hay Tuấn Anh đi ra cửa. Chợt nhìn thấy Minh Nghĩa, Tuấn Anh nổi giận:
- Anh còn đợi gì chưa xéo đi, muốn chị Thư đánh gãy giò hả?
Minh Nghĩa bình tĩnh:
- Tôi không sợ chỉ đánh tôi, mà tôi sợ Thư Uyên bị đánh.
- Yên trí đi, có Thư Bình can thiệp nên chỉ mới đánh Thư Uyên có mấy tát tai thôi.
Minh Nghĩa hoảng hốt kêu lên:
- Thư Uyên bị đánh?
- Anh muốn chạy vô hứng đòn hả? Bận này không đánh nữa mà tán thành rồi.
- Tán thành cái gì?
- Cho anh cưới Thư Uyên, kẻo rồi ba chị em giống nhau, ế cả lũ.
Minh Nghĩa mừng rỡ:
- Có thật không Tuấn Anh?
- Không tin vào trong mà hỏi!
Tuấn Anh cáu kỉnh trả lời rồi leo lên xe nổ máy chạy đi, mặc cho Minh Nghĩa đứng đó vừa lo lo vừa mừng mừng. Anh gọi điện thoại cho Thư Uyên:
- Thư Uyên! Tuấn Anh vừa nói chị Hai đồng ý cho anh cưới em, có đúng không?
Một tiếng quát to trong điện thoại, làm Minh Nghĩa giật bắn cả người.
- Đúng rồi! Cậu mau vào nhà cho tôi bảo!
Tắt máy cái cụp, Minh Nghĩa bàng hoàng. Ừ, vào thì vào, cùng lắm ăn vài cây chổi lông gà chứ gì. Vuốt lại tóc và áo, Minh Nghĩa mạnh dạn đi vào nhà.
Hội nghị bàn tròn, có cả bà Thư Dương:
- Minh Nghĩa! Cậu muốn cưới con bé Thư Uyên nhà tôi?
Hơi khớp, Minh Nghĩa "dạ" khẽ một tiếng.
Bà Thư Dương lại hỏi:
- Ba mẹ cậu có đồng ý không đã?
- Dạ, ba mẹ cháu cho cháu toàn quyền quyết định hôn nhân.
- Vậy mời ba mẹ cậu đến gặp tôi.
- Dạ .... dạ.
Minh Nghĩa bỗng cà lăm ngang:
- Cám ơn nội.
Thư Uyên vừa toan lại gần Minh Nghĩa, bà Thư Dương nghiêm khắc:
- Không được hẹn hò nhau ngoải đường nữa, hiểu chưa?
- Dạ.
Thư Uyên thẹn thùng đứng lại. Có bà nội can thiệp, xem như có không phải lo gì nữa ...
Đoàn xe đi rước dâu có đến năm mươi mấy chiếc, dẫn đầu là xe cô dâu chú rể, không mui. Phía sau là những lon không cột lại, xe chạy trên đường tạo thành âm thanh vui nhộn.
Cô dâu Vũ Thư Uyên hôm nay đẹp tuyệt vời bên chú rể, cũng oai phong, đẹp trai.
Xe đưa dâu đông trên đường làm người hiếu kỳ đứng lại nhìn theo. Cô dâu chú rể thật là xứng đôi.
Bà Thư Dương vui nhất, troag ba đứa cháu gái, Thư Uyên nhỏ nhất và cũng lấy chồng trước nhất, bà được uống rượu cưới, dẫu có nhắm mắt cũng thỏa nguyện.
Bà đưa tay vẫy Thư Bình lại với mình:
- Hôm nào con đi?
- Dạ, tuần sau.
- Ráng học nghen con. Con đi học sẽ có nhiều bạn bè mới, quên tất cả chuyện cũ. Tội là cho chị Hai của con, nó ví các con và nội mà để lỡ tuổi thanh xuân, năm nay ba mươi mấy rồi, đâu còn ai muốn cưới nó.
Thư Bình cười chúm chím:
- Nội hãy nhìn đằng kia đi, rồi nội sẽ nói khác, chứ đừng có nói là không ai đeo đuổi chị Hai con.
- Con nói sao?
Bà Thư Dương nhìn theo hướng mắt Thư Bình, Thư Thư đang đứng cạnh một người đàn ông, xem vẻ thân mật.
- Anh ấy tên Phát, tài xế xe cho công ty nhà Minh Nghĩa. Chỉ giấu nhưng mà con biết hai người yêu nhau đã lâu, chỉ vì chị Hai không chịu cho anh ấy cưới.
- Con nhỏ đó ngốc quá! Nó phải biết chớp thời cơ chứ! Bây giờ Thư Uyên đi lấy chồng, con đi du học nước ngoài, có gì cho nó phải lo lắng nữa đâu.
- Chị ấy sợ bỏ nội một mình.
- Hạnh phúc của các con cũng là hạnh phúc của nội, nội với con đi lại đó đi.
- Đừng nội, người ta đang vui vẻ mà ... Í, nội xem kìa!
Phát nắm tay Thư Thư, giật mình cô rụt tay lại, quát khẽ:
- Có bà nội và Thư Bình đằng kia kìa.
- Nếu như em cứ lo cho nội, thì anh sẽ lại nói chuyện với bà nội. Anh sẽ lo cho bà nội như bà nội ruột của anh vậy.
Thư Thư đỏ mặt:
- Anh có biết hôm nay mới vừa đám cưới của Thư Uyên không, có lý nào vừa xong đám cưới của em gái là cô chị vội vã đi lấy chồng?
- Đâu có sao! Em bắt anh chờ quá lâu rồi.
- Khỏi cần! Nội đến đây rồi.
Bà Thư Dương bước tới cười tươi:
- Thư! Đến lúc con nghĩ cho bản thân con. Con đâu còn trẻ nữa, nếu lấy chồng muộn sinh con rất khó khăn. Đồng ý đi con!
Thư Thư lườm Phát một cái rõ dài. Phát sung sướng ôm vai bà Thư Dương:
- Cám ơn nội. Con đã chờ Thư Thư gần năm năm nay.
Bà Thư Dương kêu lên:
- Nó là đứa ngốc mà! Thư Uyên vậy mà khôn ...
Thư Bình vờ cười quay đi. Cô là đứa cháu thông minh nhất của bà, xinh đẹp, học đại học, nhưng cũng nhiều tham vọng và cuối cùng là ... những gì cô mơ ước như làn gió vút bay.
- Nội ơi! Con đi đàng này một chút nghen!
Nói xong Thư Bình hấp tấp đi. Cô đi để chạy trốn nỗi buồn. Còn mấy hôm nữa thôi cô sẽ đi xa, có nội, có chị, có em gái và Minh Nghĩa đưa tiễn nữa, nhưng tâm hồn cô chắc chắn lạnh lẽo.
- Thư Bình!
Ngôn đi lẽo đẽo theo sau Thư Bình từ lúc nào:
- Nghe nói tuần sau Thư Bình đi Mỹ, ba năm nữa mới về?
- Phải! Hôm nọ em có gởi tiền trả cho anh đưa bác gái, anh có nhận chưa?
- Rồi. Anh khắc phục hậu quả vụ hụt tiền công ty xong rồi, số tiền em trả ...
sao không để dành đi du học?
- Em mượn anh thì phải trả chứ. Em lợi dụng anh, mà anh không ghét em sao?
- Không! Dù cho em làm gì đi nữa, anh cũng không thể nào ghét em. Em đi rồi, anh chỉ còn biết chúc cho em nhiều may mắn.
- Cám ơn.
Hai người đi bên nhau giữa hàng cây xanh rợp bóng, có nhiều điều muốn nói nhưng sao lại khó mở lời. Cuối cùng, Ngôn dúi vào tay Bình một gói nhỏ:
- Xin gởi em gọi là quà tặng người sắp đi xa.
Thư Bình cảm động chưa kịp nói gì, Ngôn đã đi như chạy, Thư Bình đứng nhìn theo. Ba năm nữa em mới trở về, ngày ấy có thể anh đã có vợ và có con.
Xem như hôm nay là ngày mình tạm biệt nhau:
Tờ thư vỏn vẹn mấy hàng:
"Anh sẽ chờ em, cho dù em không yêu anh ...".
Nước mắt Thư Bình chảy dài. Anh còn yêu một người như em sao? Ngốc quá ...
- Có điện thoại bên nhà gọi cho em nè, Uyên ơi!
Minh Nghĩa đưa đưa điện thoại cho Thư Uyên, cô mỉm cười tiếp điện thoại.
- Alô ... nội hả? Có chuyện gì vậy nội? ... Cái gì ... nội nói cuối năm nay tổ chức đám cưới cho chị Hai? ... Dạ .... ngày mai con cùng với anh Nghĩa về gặp anh rể tương lai ạ.
Thư Uyên tắt điện thoại, cô cười vui vẻ:
- Anh Nghĩa! Bà nội nói cuối năm nay làm đám cưới cho chị Hai, hai người yêu nhau lâu lắm, ảnh là anh Phát đó.
Minh Nghĩa âu yếm:
- Vậy là em không còn lọ gì nữa rồi phải không?
Để điện thoại lên bàn, anh kéo Thư Uyên vào lòng mình:
- Ngày hôm nay trông em thật đẹp, đẹp như thiên nga vậy.
Thư Uyên bật cười:
- Còn anh ... cũng đẹp trai vậy. .. - Người xưa hay nói "nồi nào úp vung nấy". Chúng ta là vợ chồng dĩ nhiên phải đẹp đôi chứ ...
Thư Uyên nhấn mũi đùa:
- Đúng là ''mèo khen mèo dài đuôi".
- Anh cưới được cô vợ đẹp, anh phải khen chứ.
Minh Nghĩa áp hai bàn tay anh vào má Thư Uyên, cho gương mặt cô đối diện gần sát với anh, anh hôn nhẹ nhàng lên vầng trán bướng bỉnh, sống mũi thanh thanh và lên đôi môi hé mở ...
Trăng đêm dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ. Con trăng tròn vành vạnh.
Chưa có đêm trăng nào đẹp như trăng đêm nay, lẫn một chút se lạnh của mùa đông sắp đi qua, nhường cho mùa xuân đến. Anh thầm thì:
- Thiên thần của anh ...
Môi anh tìm môi cô ngọt ngào và say đắm.
Đêm nay Tuấn Anh đạp xe đi qua con đường nhà Thư Uyên, trong lòng anh là cảm giác ngậm ngùi.
Anh đạp xe qua nhà em.
Nhìn vào ngưỡng cửa xanh.
Sao chẳng thấy em đâu.
Nên linh hồn khát đắng.
Làm sao chỉ có một mình anh.
Ngửa mặt trông lên cao, trời xanh biêng biếc ...
Bây giờ em đã có chỗ có nơi, có bờ vai cho em nương tựa. Em không phải đi xe đạp, đạp mỏi chân và té ngã đâu đầu gối. Và chắc chắn là em không bao giờ nhớ anh, người đã vịn xe cho em chạy khỏi ngã, hay dấm dúi cho em từng trái ổi xanh, trái sơ- ri chín mọng.
Những ngày đẹp đẽ ấy đã đi qua, để chỉ một mình anh hoài niệm về quá khứ, ngày xưa ... Ngày xưa có cô bé mắt tròn xoe, mắt tròn xoe, bây giờ đã đi theo chồng.
Chúc em hạnh phúc nhé Thư Uyên ...
Pin ... pin ... ánh đèn phía trước chói lòa, Tuấn Anh lính quýnh té vào lề đường. Huỵch ... ối, đau quá! Anh bị té lọt đường mương văng bắn xuống hố ga ...
- Tuấn Anh ơi!
Cả nhà Tuấn Anh đổ xô đi tìm anh, suốt đêm qua anh không về.
Có tiếng rên khe khẽ từ dưới hố ga và chiếc xe đạp chổng hai bánh lên trời từ dưới đường mương.
- Trời ơi! Tuấn Anh, có ai cứu giùm con tôi ...
Tuấn Anh bị tai nạn vì đêm qua té ngã, mặt xây xát, một chân bị băng bột.
Mãi hai ngày sau, Thư Uyên mới nghe tin ấy. Cô hốt hoảng chạy đi.
- Anh Tuấn Anh!
Nhìn Tuấn Anh như thế, Thư Uyên khóc òa lên:
- Sao ra nóng nỗi này hả anh?
Tuấn Anh cười gượng:
- Ừ, anh đi quẹo cua, xe phía trước pha đèn sáng quá, anh không thấy đường nên tự ngã.
- Đau lắm hả anh?
- Ừ. Nhưng em khóc vì anh, anh nghe không đau nữa. Thư Uyên! Anh Minh Nghĩa tốt với em chứ?
- Tốt.
- Vậy em hạnh phúc?
- Hạnh phúc.
- Mừng cho em.
- Nhưng sao mà anh bất cẩn dữ vậy, tối rồi còn lấy xe đạp đi đâu?
Tuấn Anh cười như mếu. Làm sao anh nói là anh đi tìm chút hương xưa của một kỷ niệm, một tình yêu không ngỏ và người con gái anh yêu đã chuyển lòng.
Mãi mãi là em không hiểu anh. Mãi mãi em không hiểu là anh đã yêu em như thế nào đâu Thư Uyên.
Thư Uyên về nhà đôi mắt đỏ hoe. Thư Thư ngạc nhiên:
- Em sao vậy Uyên?
- Anh Tuấn Anh bị ngã xe, em tội nghiệp anh quá chị ạ.
- Rồi em khóc?
- Dạ.
- Em mau đi rửa mặt đi. Nếu không, Minh Nghĩa trông thấy sẽ phiền.
- Tại sao lại phiền khi em khóc?
- Khi yêu, ai cũng ích kỷ, huống chi em đã là vợ của Minh Nghĩa. Không có người đàn ông nào chịu cành vợ mình khóc vì người đàn ông khác cả.
- Nhưng em xem anh Tuấn Anh như bạn.
- Minh Nghĩa không nghĩ như em đâu, mau đi rửa mặt:
Thư Uyên chưa kịp đi, Minh Nghĩa đến:
- Chị đừng lo! Em biết cô ấy là vậy đó. Song bây giờ em biết trong trái tim cô ấy chỉ có mình em thôi.
Thư Thư thở phào:
- Cám ơn em đã hiểu Thư Uyên.
Cầm tay Thư Uyên và kéo cô đi ra bể nước khoát nước rửa mặt, Minh Nghĩa âu yếm:
- Cô bé mau nước mắt! Anh biết em tội nghiệp Tuấn Anh, nhưng sau này không nên như vậy nữa, anh sẽ ghen đó.
- Em có gì với anh Tuấn Anh đâu mà ghen.
- Anh biết. Chính vì thế mà anh không giận khi nghe tin Tuấn Anh bị nạn là em lao đi. Em và Tuấn Anh là tình bạn cũng không dễ nhạt phai.
- Cám ơn anh đã hiểu em.
Thư Uyên hôn nhẹ vào má anh, nụ hôn cho anh cảm giác ngất ngây. Anh quàng tay ôm cô vào lòng.
- Chỉ có mình anh trong trái tim em thôi nhé.
Thư Uyên khép mắt lại, đâu có nhủi vào má anh ...
The end - Nguồn L Sưu Tầm internet