niduti
New member
Đêm rằm mờ mịt chìm trong sương mờ, không trăng,mây dày đặc, lại thêm cây cối um tùm, đặc biệt là những cổ thụ tán che rợp cả trời. Xòe tay ra cũng chẳng thấy nổi một ngón chứ chưa nói đến nhìn thấy đường đi. Theo trí nhớ tôi cố mò mẫm từng bước chân mon men theo lối đi để về thị trấn. Khung cảnh yên tĩnh đến phát sợ, thỉnh thoảng nổi lên tiếng chim bay ra từ các tán lá với tiếng vượn hú vọng ở đâu xa xa .Trong đêm tối, tôi bị lạc .Tôi không biết mình đang đứng ở đâu giữa cái nghĩa địa khỉ ho cò gáy này, may mà có cái la bàn gắn đèn nên tôi cũng biết hướng nào mà đi. Băng qua mấy nấm mồ kinh dị, vô danh, tôi bỗng thấy lành lạnh đằng sau gáy, cảm giác này rất lạ nó làm cho tôi lạnh buốt xuống cả sống lưng. Không dám ngoảnh cổ nhìn lại, tôi một hơi cố gắng thoát ra cái vùng đất này càng nhanh càng tốt. Mới được hai, ba bước bỗng “bức” , tôi đạp lên một cái rễ cây và ngã lăn quay ra giữa nghĩa địa. Tôi ngước mặt lên sợ hãi . Đập vào mắt tôi là những đốm sáng len lỏi xa xa. Dù tôi là người nhát gan, nhưng bản tính tò mò, tôi cố gắng rón rén tiến lại gần xem sao. Khi tiến đến gần, tôi chăm chăm vào đốm sáng, thì ra đó là một nhóm lửa , liếc mắt sang gần đó tôi thấy vô cùng sợ hãi, muốn tè ra cả quần. Cảnh tượng trước mắt thật kinh hoàng. Một sinh vật đang bị cột chặt giữa một tảng đá rêu phủ. Mặt toe toét máu tươi, hốc mắt sâu hoẵm, mắt đã bị ai khoét, tóc tai lại rối tung rối mù, không những thế những con giun gioài loăng ngoăng từ cái mồm với đôi môi lở loét. Nhưng sinh vật này vẫn còn sống, tôi nhận thấy qua hơi thở và tiếng rên rỉ . Chắc nó không sống nổi 10 phút nữa. Tôi nhìn đốm lửa đang bốc cháy, chợt nhận ra tên sát nhân có thể đang ở gần đây, như một phản xạ vô điều kiện, tôi vắt dò lên cổ mà chạy. Với sự sợ hãi nó đã tạo một sức mạnh khủng khiếp, tôi phăng phăng chạy bạt mạng chả khác gì “tia chớp” Usan Bolt, chẳng mấy chốc thoát được khỏi khu vực quái quỷ chết chóc. Phần vì cảm thấy đã an toàn và phần vì mệt quá, dù không muốn nhưng tôi cũng phải ngồi xuống để dưỡng sức và bắt đầu suy nghĩ về cái con vật đáng sợ lúc nãy. Khi nãy sinh vật kia chắc là một con người nhưng đã bị một kẻ sát nhân biến thái nào đó ám hại kiểu như phim kinh dị Mỹ tiêu biểu là sự im lặng của bầy cừu. Thật tàn nhẫn, tôi vừa sợ vừa có vẻ lo lắng cho con người khi nãy, tôi muốn phát nôn khi tưởng lại cái hốc mắt bị khoét , máu bét nhoe toe toét vẫn còn rỉ ra cùng với mùi tanh khủng khiếp. Trời bắt đầu tờ mờ sáng, sương tan dần, tôi cố đứng dậy thì tự nhiên có một mùi hôi xốc lên, cái mùi này hình như phát ra ở cạnh tôi, có mùi như bùn thối với cóc chết. Ngoảnh đầu lại dò xét, thật khủng khiếp. Tôi đứng như trời trồng, tim tôi đập dồn dập, máu như chảy ngược, choáng váng. Tôi muốn gục xuống ngất đi tránh cái kiểu tra tấn tinh thần táo tợn này. Con người lúc nãy đang bò trườn tội nghiệp dưới đất, người đầy máu với bùn tro. Giật mình khi nhìn thấy nó đang cầm lấy cổ chân khẳng khiu của tôi, vùng vằng cố gắng thoát ra nhưng vô ích. Tay nó quá chặt, chặt đến nỗi khi gỡ ra để xem chắc phải có vết lằn tím có ngấn. Tôi hoảng quá dùng chân kia ráng sức đạp mạnh hết cỡ lên đầu nó. Bất ngờ thay, cái đầu bay ra khỏi cổ rồi lăn lông lốc một cách đơn giản như nó là phần riêng biệt của cơ thể vậy. Mặc dù thế cái tay đó vẫn bám chặt chân tôi như đỉa bám vào chân trâu , gỡ ra được là một chuyện nan giải. Lấy vội trong ba lô ra con dao thái, tôi tách tay của nó với con người nó bằng một nhát chém dứt khoát lên phần cổ tay. Nhưng khổ nỗi cái tay vẫn tríu lấy, lấy hết sức bình sinh mà không thể gỡ được.Thôi mặc kệ, tôi cứ để cái tay cầm chân cẳng tôi rồi cuống cuồng về làng càng sớm càng tốt. Trời đã sáng, gà bắt đầu gáy nhưng vẫn còn u tối lắm. Nhưng cuối cùng tôi cũng về được thị trấn. ‘Phù’, tôi tìm đại một nhà bỏ hoang nào đó vào nằm phịch xuống ngủ một giấc rồi tỉnh lại. Mọi chuyện tính sau vậy.
Tôi là ai ????? Các bạn không cần biết ? Mà cũng không thể biết !!! Chính tôi còn không biết về bản thân tôi là ai !!! Tôi đã bị tẩy não, và bây giờ tôi đang khám phá : "Who am I". Do vậy tôi mới đến đây theo một cú điện thoại và vô số chỉ dẫn khác .!!! Và thế là tôi lạc đến đây . Có cái gì đó làm cho tôi điên rồ rồi đến đây !!! Tôi cũng không biết tại sao tôi đến đây. Đây là vùng đất chết ...
Trời đã gần trưa, từng tia nắng xuyên qua những khe cửa vào trong nhà. Tôi thức dậy. Sau một hồi mới tỉnh ngủ, tôi đang định tính làm sao để gỡ cái bàn tay đó ra khỏi chân. Nhưng nó đã rơi ra từ khi nào, đây nó đây này, bên cạnh chân tôi - một bàn tay khô khốc.Căn nhà này chắc cũng bị để hoang lâu rồi, nó rộng, nhiều gian và trang trí theo phong cách cổ châu Á . Tôi đã nghĩ rằng trong căn nhà này chỉ có tôi với cái tay chết bầm, nhưng tôi đã nhầm. Khi tôi liếc mắt sang bên phải : một đống thịt, xương cùng với lòng tươi roi rói. Đó chắc chắn là của một con người. không phải!. Mà là một vài người thì đúng hơn vì những cái mũ bảo hộ nằm lông lốc trơ trọi đằng kia. Cùng với những tế bào đó là một vài mảnh vỡ của bom. Thật kinh khủng. Nhìn những thứ này tôi chỉ muốn phát nôn. Tôi lui lại, tránh xa đống bẩn thỉu đó theo một phản xạ. Tôi đụng cái gì đó sau lưng, tôi cũng đoán ra được cái gì, mặc dù chưa nhìn thấy nó. Tôi quay lưng, ngoảnh mặt lại. Chả có gì là ghê gớm cả, chỉ là một bộ xương treo cổ.. Bộ xương vẫn đang mặc quần áo, tôi lột ra để thấy toàn cảnh. Và tôi phát hiện ra một điều lạ. Lạ ở chỗ nó bị gãy từng khúc xương ức, bả vai , xương mặt lở loét như bị tạt a xít. Linh tính bảo tôi có chuyện chẳng lành. Tôi định ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Nhưng trên bàn có tờ giấy ghi một ký hiệu : "Who am I" . Tôi mở giấy ra, trong đó viết :"Khi mở tờ giấy ra bạn đã qua giai đoạn thử việc". Tôi chính là người treo cổ lúc nãy. Nếu đồng ý giúp tôi bạn sẽ sống, nếu không tôi sẽ theo bạn để ám bạn. Bạn sẽ trải nghiệm thú vị khi nhận lời. Một khi bạn nhận lời thì không thể thoát được. Hãy ghi OK hay là không lên cột nhà để lấy kết quả". Tôi tái mặt, thà bị ám ảnh suốt đời còn hơn làm bạn với quỷ. Mà chuyện ma quỷ làm gì có thật, mặc dù trước đây tôi gặp vô số chuyện liên quan đến tâm linh . Tôi cầm viên phấn mục trên bàn ghi chữ "KHONG" to đùng lên cột nhà. Nhưng tôi không dám tin con mắt tinh tường vào bản thân mình nữa, "KHONG" bị ứa máu và sau đó là thành "OK". Tôi hoảng xông ra ngoài, tự dưng cánh cửa đóng sầm lại. Trên cánh cửa có hàng chữ, nó viêt bằng máu :"Nhiệm vụ đầu tiên : Hãy ra ngoài, và khám phá thị trấn DEAD LAND. Hãy tìm bản đồ của thị trấn ở tòa biệt thự"
Tôi là ai ????? Các bạn không cần biết ? Mà cũng không thể biết !!! Chính tôi còn không biết về bản thân tôi là ai !!! Tôi đã bị tẩy não, và bây giờ tôi đang khám phá : "Who am I". Do vậy tôi mới đến đây theo một cú điện thoại và vô số chỉ dẫn khác .!!! Và thế là tôi lạc đến đây . Có cái gì đó làm cho tôi điên rồ rồi đến đây !!! Tôi cũng không biết tại sao tôi đến đây. Đây là vùng đất chết ...
Trời đã gần trưa, từng tia nắng xuyên qua những khe cửa vào trong nhà. Tôi thức dậy. Sau một hồi mới tỉnh ngủ, tôi đang định tính làm sao để gỡ cái bàn tay đó ra khỏi chân. Nhưng nó đã rơi ra từ khi nào, đây nó đây này, bên cạnh chân tôi - một bàn tay khô khốc.Căn nhà này chắc cũng bị để hoang lâu rồi, nó rộng, nhiều gian và trang trí theo phong cách cổ châu Á . Tôi đã nghĩ rằng trong căn nhà này chỉ có tôi với cái tay chết bầm, nhưng tôi đã nhầm. Khi tôi liếc mắt sang bên phải : một đống thịt, xương cùng với lòng tươi roi rói. Đó chắc chắn là của một con người. không phải!. Mà là một vài người thì đúng hơn vì những cái mũ bảo hộ nằm lông lốc trơ trọi đằng kia. Cùng với những tế bào đó là một vài mảnh vỡ của bom. Thật kinh khủng. Nhìn những thứ này tôi chỉ muốn phát nôn. Tôi lui lại, tránh xa đống bẩn thỉu đó theo một phản xạ. Tôi đụng cái gì đó sau lưng, tôi cũng đoán ra được cái gì, mặc dù chưa nhìn thấy nó. Tôi quay lưng, ngoảnh mặt lại. Chả có gì là ghê gớm cả, chỉ là một bộ xương treo cổ.. Bộ xương vẫn đang mặc quần áo, tôi lột ra để thấy toàn cảnh. Và tôi phát hiện ra một điều lạ. Lạ ở chỗ nó bị gãy từng khúc xương ức, bả vai , xương mặt lở loét như bị tạt a xít. Linh tính bảo tôi có chuyện chẳng lành. Tôi định ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Nhưng trên bàn có tờ giấy ghi một ký hiệu : "Who am I" . Tôi mở giấy ra, trong đó viết :"Khi mở tờ giấy ra bạn đã qua giai đoạn thử việc". Tôi chính là người treo cổ lúc nãy. Nếu đồng ý giúp tôi bạn sẽ sống, nếu không tôi sẽ theo bạn để ám bạn. Bạn sẽ trải nghiệm thú vị khi nhận lời. Một khi bạn nhận lời thì không thể thoát được. Hãy ghi OK hay là không lên cột nhà để lấy kết quả". Tôi tái mặt, thà bị ám ảnh suốt đời còn hơn làm bạn với quỷ. Mà chuyện ma quỷ làm gì có thật, mặc dù trước đây tôi gặp vô số chuyện liên quan đến tâm linh . Tôi cầm viên phấn mục trên bàn ghi chữ "KHONG" to đùng lên cột nhà. Nhưng tôi không dám tin con mắt tinh tường vào bản thân mình nữa, "KHONG" bị ứa máu và sau đó là thành "OK". Tôi hoảng xông ra ngoài, tự dưng cánh cửa đóng sầm lại. Trên cánh cửa có hàng chữ, nó viêt bằng máu :"Nhiệm vụ đầu tiên : Hãy ra ngoài, và khám phá thị trấn DEAD LAND. Hãy tìm bản đồ của thị trấn ở tòa biệt thự"