[Mr.P]
New member
[DOWNLOAD]Đọc Offline
Link:
Tôi cắn môi mình đến bật máu để quyết tâm không hận nó. Nó là thằng bạn thân nhất của tôi, là mối tình đầu của tôi, là người thân cận nhất của tôi, nó đã bán chiếc xe đạp của tôi đi để cứu net. Nó đang đứng trước mặt tôi, ỉ ôi xin lỗi vì đã làm mất chiếc xe. Thật tội nghiệp cho nó, hay tội nghiệp cho chính tôi, là tôi đã nhìn thấy nó bán chiếc xe cho ông chủ quán net. Nó kì kèo từng đồng một, đủ để trả tiền cho một con bé trong quán. Thật đúng là anh hùng cứu mĩ nhân. Tôi mai mỉa nghĩ thế nhưng chỉ thở được vẻn vẹn hai từ:
- Đồ hèn!
Tôi quay người bước nhanh, nó chẳng đuổi theo tôi. Tôi cắn môi đến bật máu, nó cũng chẳng biết được. Từ hôm ấy, tôi đi bộ đi học. Ban đầu, nó còn đạp xe theo sau tôi. Được mấy hôm, tôi không còn nghe thấy tiếng xe lóc cóc nữa mà nhìn thấy nó tíu tít đèo em gái nó đã cứu hôm trước. Tôi lại dùng răng cắn thêm một phát nữa vào môi và quyết tâm không hận nó, quyết tâm coi nó là người vô cùng xa lạ. Những vết thương trên môi, những tiếng cười tíu tít ấy đã theo tôi vào tận trong trang sách. Lúc nào mở ra tôi cũng thấy thế nên tôi đâm sợ. Thế rồi, năm ấy, tôi trượt đại học. Và cũng từ năm ấy, tôi bắt đầu trượt dài.
*
Tôi bỏ lên thành phố làm thuê. Công việc gội đầu cho khách chẳng vất vả gì cũng nuôi sống được tôi và giúp tôi không phải nghe những lời mắng chửi vì tội ngu đần của bố. Thỉnh thoảng, khi không thể gồng mình thêm được nữa, tôi lại ra quán net, vẽ bóng hình nó trên màn hình máy tính. Tôi chẳng biết chơi gì nhiều nhưng cũng nghiện cái quán net ra trò. Ở cái quán ấy, có một anh chàng, tôi thấy già rồi mà vẫn ham mê game. Anh chàng ấy, lạ thật ấy, lẽ ra phải ở nhà chăm vợ nuôi con. Anh chàng ấy, lẽ ra đang phải say sưa bên núi công việc. Anh chàng ấy, lẽ ra phải... Anh chàng ấy quay sang nhìn tôi chằm chằm làm tôi đỏ mặt cúi xuống không dám nghĩ lẽ ra anh ta phải thế nào tiếp nữa. Một lúc rất lâu, đủ để gương mặt không nóng nữa, tôi lại ngẩng lên nhìn để xem xét xem anh ta lẽ ra nên làm gì. Chưa kịp làm gì thì ánh mắt anh ta và tôi đã giao nhau. Như một luồng điện chạy dọc sống lưng. Tôi như thấy đồng tử của tôi và của anh giãn nở ra. Tôi tin vào tình yêu sét đánh và tôi biết mình đang bị sét đánh giữa trời quang. Và tôi nghĩ tôi yêu anh ấy.
Kể từ cái giây phút định mệnh ấy, tôi và anh xoắn xuýt không rời. Tôi không kể với anh rằng tôi đã nghĩ gì khi nhìn chằm chằm vào anh ở quán net ấy. Tôi đã nói là vì anh đẹp trai quá. Cái mũi dọc dừa của anh phập phồng, anh ấy vui thích ra mặt như thế mỗi khi tôi nịnh bợ. Tôi không nhận ra rằng tôi nghiện anh ấy. Tôi chỉ tự nguyện theo anh đi khắp nơi, những góc phố đêm, những hàng quán trong ngách nhỏ nhiều khi tìm mãi mới thấy, những quán bar ồn ào, hay thậm chí là những vòng ôm siết mê mải. Tôi còn lẵng nhẵng theo anh ấy đi xăm mình. Trước hàng trăm, hàng trăm những hình xăm hoặc tinh tế hoặc hổ báo hoặc trừu tượng, tôi lại buột miệng bảo:
- Em muốn xăm hình bánh xe luân hồi ở gan bàn chân.
Tôi không hiểu tại sao mình lại nói thế. Hình xăm ở gan bàn chân đã từng là niềm tự hào của tôi, và bây giờ là bí mật của tôi.
Tôi và hình xăm của tôi thường xuyên gặp hình xăm của anh ấy. Anh ấy dạy tôi hút thuốc. Cười sằng sặc khi tôi ho nhưng lại vò đầu tôi cổ vũ. Tôi và anh ấy có hai cái bật lửa giống nhau. Cái khắc chữ cái tên tôi, tôi giữ. Cái khắc chữ cái tên anh ấy, anh ấy giữ. Tôi gọi đó là bật lửa đôi. Anh ấy thắc mắc tại sao lại như vậy, tôi cười giả lả:
- Để mai kia anh có người yêu mới, người yêu anh khỏi nghi ngờ.
Tôi chỉ nói thế thôi chứ còn lâu tôi mới buông tha cho anh ấy.
Mê chơi mãi rồi đến lúc chàng trai của tôi cũng phải đi lấy vợ. Chẳng báo trước, chẳng chia tay, chẳng dỗi hờn gì cho ra vẻ một đôi đang yêu nhau. Chỉ là một hôm, anh ấy gọi tôi café như mọi bận. Nhưng lần này là café ba người, thêm một cô gái bên cạnh, đẹp đến ngỡ ngàng và lành đến khó tin. Anh mỉm cười, rất lịch sự giới thiệu vợ sắp cưới với tôi, giới thiệu bạn vui chơi với vợ sắp cưới. Tôi bị cái từ “bạn vui chơi” làm cho đờ cả người, quên không thắc mắc tại sao mình lại không nổi khùng lên hay không khóc lóc thút thít lắc tay áo anh mà cầu xin. Trong đầu tôi chỉ tua đi tua lại được một câu để trấn an tinh thần chủ nhân: “Cô ấy đẹp và tôi và anh chẳng là gì của nhau”. Hoặc tôi tưởng tôi và anh là gì của nhau.
Anh đẩy cái thiệp cưới đỏ chót về phía tôi:
- Đám cưới anh em nhất định phải đến đấy nhé! Anh sẽ rất vui nếu thấy em đến!
Tôi gật gật đầu và so sánh cái màu đỏ của thiệp chắc cũng chỉ đỏ như màu máu trên môi tôi mà thôi. Tôi mà cắn môi ở đây, bây giờ, ngay lúc này thì chắc bẽ mặt lắm nhỉ. Tôi nhe răng ra cười:
- Ôi! Thiệp cưới đẹp quá! Chúc mừng anh chị nhé! Hôm ấy em sẽ đến. (Giả vờ nhìn đồng hồ tay) Chết! Muộn quá rồi, em có việc phải đi. Em xin phép nhé!
Nói rồi tôi ngẩng cao đầu, thẳng lưng, hiên ngang bước ra khỏi quán.
Ngay lúc ấy, tôi đi mua thật nhiều rượu, phi thẳng vào một nhà nghỉ gần đấy. Cả đêm tôi uống rượu và gào khóc một mình với cái thiệp đỏ chói. Bìa ngoài cái thiệp là hình của anh và của chị ấy. Rõ ràng, đây là ý tưởng của tôi cơ mà. Tôi lại gào khóc thêm một chặp vì cái ý tưởng bị đánh cắp ấy. Rượu và nước mắt nhấn chìm tôi.
Sáng hôm sau, vẫn nằm co quắp, cái mặt nhàu nhĩ như đi mượn, mắt sưng vù còn cổ thì khản đặc, tôi thấy tình yêu của tôi đã chết đêm qua rồi. Tôi vừa đánh răng vừa nghĩ hóa ra tôi lại có thể yêu một người nhiều như thế. Suýt nuốt phải bọt kem đánh răng tôi nôn thốc nôn tháo. Những gì trong bụng, của ngày hôm qua, của quá khứ bị tôi đưa ra ngoài bằng sạch. Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà tắm lau miệng. Chắc chỉ còn gan với ruột thôi, chẳng còn yêu với đương gì nữa đâu nhỉ!
Kiệt quệ và lê lết, tôi cũng về đến nhà. Hôm cưới anh ấy, tôi đã ngồi cả ngày trong chùa chắp tay trước Phật để quyết tâm không hận anh ấy, quyết tâm coi anh ấy là người vô cùng xa lạ. Cả ngày hôm ấy tôi bình thản đến lạ lùng.
Tôi nhớ người tôi yêu. Tôi chẳng làm gì được ngoài tự mình đốt cả một bao thuốc trong đêm rồi ngủ gục trên nền nhà lạnh, ngoài uống rượu một mình nhưng lại chẳng say, ngoài soi bàn chân trong gương để nhìn xoáy vào bánh xe luân hồi. Tôi nhớ anh đến đờ đẫn.
*
Sau rất nhiều lần cắn môi để quyết không hận thù một ai đó, cuối cùng, tôi đã tìm thấy kẻ tôi thù hận suốt đời: đó là thời gian! Thời gian làm tôi lãng quên nó, lãng quên anh, lãng quên cả những người đàn ông đã từng say cùng tôi, hút cùng tôi và trả tiền cafe cho tôi. Tôi gần như quên tất cả. Có ngày tôi còn giật mình chẳng biết tôi có đang sống không hay là đang tồn tại. Tôi cứ vật vờ cùng nhân gian. Càng ngày càng kiệm: kiệm lời, kiệm ăn, kiệm mặc, kiệm cả gặp người.
Bánh xe luân hồi
Đời tôi trôi dạt, dạt vào một mảnh đời dạt trôi. Mảnh đời bị vợ bỏ vì vô sinh. Là ông. Tôi mượn ví của ông, mở ra, người đàn bà đang cười với tôi chính là cô vợ đấy à? Tôi dí điếu thuốc vào mặt chị và cười sặc sụa. Ông chỉ im lặng, bặm môi mà không nói điều gì. Ông tìm ví tôi, lấy bức ảnh ngố tàu mấy năm trước của tôi, nhét vào ví mình. Đúng cái chỗ mà chị vợ đã ngồi. Chúng tôi cười. Hai con người, cô đơn đến cùng cực trêu nhau cũng cười. Hai con người, lạc lõng đến rạc rời cũng đùa nhau như đôi lứa. Ông chẳng là gì của tôi, tôi cũng chẳng là gì của ông. Ngoại trừ một lần. Ông say ngất ngư gõ cửa phòng tôi. Ông quằn quại khóc trên sofa nhà tôi. Tôi chẳng biết an ủi gì, ngồi im nhìn ông khóc. Hóa ra nước mắt đàn ông cũng nhiều đến từng này sao! Ông ho trong cơn khóc, vô thức, tôi ngồi ôm ông và rồi cũng khóc. Chúng tôi lau mãi nước mắt cho nhau mà không hết. Kết thúc một cơn khóc dài, ông nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên đường giọt lệ của tôi mà nói:
- Anh sẽ chẳng mang được hạnh phúc cho anh người anh yêu. Anh phải đi, phải không phải không phải không?
Tôi đành gật đầu cho ông đừng hỏi nữa. Nhưng tôi lại không biết rằng câu nói ấy là dành cho tôi. Và tôi cũng không biết rằng, kể từ ngày đó, ông đã biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi đã không có cơ hội để khoe với ông tôi có một bánh xe luân hồi dưới gan bàn chân, và thật ra vì những duyên nợ chất chồng mà con người được sinh ra, và vì những cái nghiệp mà con người ta luân hồi không dứt... Nếu gặp lại ông, tôi sẽ nói với ông điều đó.
Link:
You must be registered for see links
[/DOWNLOAD]
Tôi cắn môi mình đến bật máu để quyết tâm không hận nó. Nó là thằng bạn thân nhất của tôi, là mối tình đầu của tôi, là người thân cận nhất của tôi, nó đã bán chiếc xe đạp của tôi đi để cứu net. Nó đang đứng trước mặt tôi, ỉ ôi xin lỗi vì đã làm mất chiếc xe. Thật tội nghiệp cho nó, hay tội nghiệp cho chính tôi, là tôi đã nhìn thấy nó bán chiếc xe cho ông chủ quán net. Nó kì kèo từng đồng một, đủ để trả tiền cho một con bé trong quán. Thật đúng là anh hùng cứu mĩ nhân. Tôi mai mỉa nghĩ thế nhưng chỉ thở được vẻn vẹn hai từ:
- Đồ hèn!
Tôi quay người bước nhanh, nó chẳng đuổi theo tôi. Tôi cắn môi đến bật máu, nó cũng chẳng biết được. Từ hôm ấy, tôi đi bộ đi học. Ban đầu, nó còn đạp xe theo sau tôi. Được mấy hôm, tôi không còn nghe thấy tiếng xe lóc cóc nữa mà nhìn thấy nó tíu tít đèo em gái nó đã cứu hôm trước. Tôi lại dùng răng cắn thêm một phát nữa vào môi và quyết tâm không hận nó, quyết tâm coi nó là người vô cùng xa lạ. Những vết thương trên môi, những tiếng cười tíu tít ấy đã theo tôi vào tận trong trang sách. Lúc nào mở ra tôi cũng thấy thế nên tôi đâm sợ. Thế rồi, năm ấy, tôi trượt đại học. Và cũng từ năm ấy, tôi bắt đầu trượt dài.
*
Tôi bỏ lên thành phố làm thuê. Công việc gội đầu cho khách chẳng vất vả gì cũng nuôi sống được tôi và giúp tôi không phải nghe những lời mắng chửi vì tội ngu đần của bố. Thỉnh thoảng, khi không thể gồng mình thêm được nữa, tôi lại ra quán net, vẽ bóng hình nó trên màn hình máy tính. Tôi chẳng biết chơi gì nhiều nhưng cũng nghiện cái quán net ra trò. Ở cái quán ấy, có một anh chàng, tôi thấy già rồi mà vẫn ham mê game. Anh chàng ấy, lạ thật ấy, lẽ ra phải ở nhà chăm vợ nuôi con. Anh chàng ấy, lẽ ra đang phải say sưa bên núi công việc. Anh chàng ấy, lẽ ra phải... Anh chàng ấy quay sang nhìn tôi chằm chằm làm tôi đỏ mặt cúi xuống không dám nghĩ lẽ ra anh ta phải thế nào tiếp nữa. Một lúc rất lâu, đủ để gương mặt không nóng nữa, tôi lại ngẩng lên nhìn để xem xét xem anh ta lẽ ra nên làm gì. Chưa kịp làm gì thì ánh mắt anh ta và tôi đã giao nhau. Như một luồng điện chạy dọc sống lưng. Tôi như thấy đồng tử của tôi và của anh giãn nở ra. Tôi tin vào tình yêu sét đánh và tôi biết mình đang bị sét đánh giữa trời quang. Và tôi nghĩ tôi yêu anh ấy.
Kể từ cái giây phút định mệnh ấy, tôi và anh xoắn xuýt không rời. Tôi không kể với anh rằng tôi đã nghĩ gì khi nhìn chằm chằm vào anh ở quán net ấy. Tôi đã nói là vì anh đẹp trai quá. Cái mũi dọc dừa của anh phập phồng, anh ấy vui thích ra mặt như thế mỗi khi tôi nịnh bợ. Tôi không nhận ra rằng tôi nghiện anh ấy. Tôi chỉ tự nguyện theo anh đi khắp nơi, những góc phố đêm, những hàng quán trong ngách nhỏ nhiều khi tìm mãi mới thấy, những quán bar ồn ào, hay thậm chí là những vòng ôm siết mê mải. Tôi còn lẵng nhẵng theo anh ấy đi xăm mình. Trước hàng trăm, hàng trăm những hình xăm hoặc tinh tế hoặc hổ báo hoặc trừu tượng, tôi lại buột miệng bảo:
- Em muốn xăm hình bánh xe luân hồi ở gan bàn chân.
Tôi không hiểu tại sao mình lại nói thế. Hình xăm ở gan bàn chân đã từng là niềm tự hào của tôi, và bây giờ là bí mật của tôi.
Tôi và hình xăm của tôi thường xuyên gặp hình xăm của anh ấy. Anh ấy dạy tôi hút thuốc. Cười sằng sặc khi tôi ho nhưng lại vò đầu tôi cổ vũ. Tôi và anh ấy có hai cái bật lửa giống nhau. Cái khắc chữ cái tên tôi, tôi giữ. Cái khắc chữ cái tên anh ấy, anh ấy giữ. Tôi gọi đó là bật lửa đôi. Anh ấy thắc mắc tại sao lại như vậy, tôi cười giả lả:
- Để mai kia anh có người yêu mới, người yêu anh khỏi nghi ngờ.
Tôi chỉ nói thế thôi chứ còn lâu tôi mới buông tha cho anh ấy.
Mê chơi mãi rồi đến lúc chàng trai của tôi cũng phải đi lấy vợ. Chẳng báo trước, chẳng chia tay, chẳng dỗi hờn gì cho ra vẻ một đôi đang yêu nhau. Chỉ là một hôm, anh ấy gọi tôi café như mọi bận. Nhưng lần này là café ba người, thêm một cô gái bên cạnh, đẹp đến ngỡ ngàng và lành đến khó tin. Anh mỉm cười, rất lịch sự giới thiệu vợ sắp cưới với tôi, giới thiệu bạn vui chơi với vợ sắp cưới. Tôi bị cái từ “bạn vui chơi” làm cho đờ cả người, quên không thắc mắc tại sao mình lại không nổi khùng lên hay không khóc lóc thút thít lắc tay áo anh mà cầu xin. Trong đầu tôi chỉ tua đi tua lại được một câu để trấn an tinh thần chủ nhân: “Cô ấy đẹp và tôi và anh chẳng là gì của nhau”. Hoặc tôi tưởng tôi và anh là gì của nhau.
Anh đẩy cái thiệp cưới đỏ chót về phía tôi:
- Đám cưới anh em nhất định phải đến đấy nhé! Anh sẽ rất vui nếu thấy em đến!
Tôi gật gật đầu và so sánh cái màu đỏ của thiệp chắc cũng chỉ đỏ như màu máu trên môi tôi mà thôi. Tôi mà cắn môi ở đây, bây giờ, ngay lúc này thì chắc bẽ mặt lắm nhỉ. Tôi nhe răng ra cười:
- Ôi! Thiệp cưới đẹp quá! Chúc mừng anh chị nhé! Hôm ấy em sẽ đến. (Giả vờ nhìn đồng hồ tay) Chết! Muộn quá rồi, em có việc phải đi. Em xin phép nhé!
Nói rồi tôi ngẩng cao đầu, thẳng lưng, hiên ngang bước ra khỏi quán.
Ngay lúc ấy, tôi đi mua thật nhiều rượu, phi thẳng vào một nhà nghỉ gần đấy. Cả đêm tôi uống rượu và gào khóc một mình với cái thiệp đỏ chói. Bìa ngoài cái thiệp là hình của anh và của chị ấy. Rõ ràng, đây là ý tưởng của tôi cơ mà. Tôi lại gào khóc thêm một chặp vì cái ý tưởng bị đánh cắp ấy. Rượu và nước mắt nhấn chìm tôi.
Sáng hôm sau, vẫn nằm co quắp, cái mặt nhàu nhĩ như đi mượn, mắt sưng vù còn cổ thì khản đặc, tôi thấy tình yêu của tôi đã chết đêm qua rồi. Tôi vừa đánh răng vừa nghĩ hóa ra tôi lại có thể yêu một người nhiều như thế. Suýt nuốt phải bọt kem đánh răng tôi nôn thốc nôn tháo. Những gì trong bụng, của ngày hôm qua, của quá khứ bị tôi đưa ra ngoài bằng sạch. Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà tắm lau miệng. Chắc chỉ còn gan với ruột thôi, chẳng còn yêu với đương gì nữa đâu nhỉ!
Kiệt quệ và lê lết, tôi cũng về đến nhà. Hôm cưới anh ấy, tôi đã ngồi cả ngày trong chùa chắp tay trước Phật để quyết tâm không hận anh ấy, quyết tâm coi anh ấy là người vô cùng xa lạ. Cả ngày hôm ấy tôi bình thản đến lạ lùng.

Tôi nhớ người tôi yêu. Tôi chẳng làm gì được ngoài tự mình đốt cả một bao thuốc trong đêm rồi ngủ gục trên nền nhà lạnh, ngoài uống rượu một mình nhưng lại chẳng say, ngoài soi bàn chân trong gương để nhìn xoáy vào bánh xe luân hồi. Tôi nhớ anh đến đờ đẫn.
*
Sau rất nhiều lần cắn môi để quyết không hận thù một ai đó, cuối cùng, tôi đã tìm thấy kẻ tôi thù hận suốt đời: đó là thời gian! Thời gian làm tôi lãng quên nó, lãng quên anh, lãng quên cả những người đàn ông đã từng say cùng tôi, hút cùng tôi và trả tiền cafe cho tôi. Tôi gần như quên tất cả. Có ngày tôi còn giật mình chẳng biết tôi có đang sống không hay là đang tồn tại. Tôi cứ vật vờ cùng nhân gian. Càng ngày càng kiệm: kiệm lời, kiệm ăn, kiệm mặc, kiệm cả gặp người.

Bánh xe luân hồi
Đời tôi trôi dạt, dạt vào một mảnh đời dạt trôi. Mảnh đời bị vợ bỏ vì vô sinh. Là ông. Tôi mượn ví của ông, mở ra, người đàn bà đang cười với tôi chính là cô vợ đấy à? Tôi dí điếu thuốc vào mặt chị và cười sặc sụa. Ông chỉ im lặng, bặm môi mà không nói điều gì. Ông tìm ví tôi, lấy bức ảnh ngố tàu mấy năm trước của tôi, nhét vào ví mình. Đúng cái chỗ mà chị vợ đã ngồi. Chúng tôi cười. Hai con người, cô đơn đến cùng cực trêu nhau cũng cười. Hai con người, lạc lõng đến rạc rời cũng đùa nhau như đôi lứa. Ông chẳng là gì của tôi, tôi cũng chẳng là gì của ông. Ngoại trừ một lần. Ông say ngất ngư gõ cửa phòng tôi. Ông quằn quại khóc trên sofa nhà tôi. Tôi chẳng biết an ủi gì, ngồi im nhìn ông khóc. Hóa ra nước mắt đàn ông cũng nhiều đến từng này sao! Ông ho trong cơn khóc, vô thức, tôi ngồi ôm ông và rồi cũng khóc. Chúng tôi lau mãi nước mắt cho nhau mà không hết. Kết thúc một cơn khóc dài, ông nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên đường giọt lệ của tôi mà nói:
- Anh sẽ chẳng mang được hạnh phúc cho anh người anh yêu. Anh phải đi, phải không phải không phải không?
Tôi đành gật đầu cho ông đừng hỏi nữa. Nhưng tôi lại không biết rằng câu nói ấy là dành cho tôi. Và tôi cũng không biết rằng, kể từ ngày đó, ông đã biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi đã không có cơ hội để khoe với ông tôi có một bánh xe luân hồi dưới gan bàn chân, và thật ra vì những duyên nợ chất chồng mà con người được sinh ra, và vì những cái nghiệp mà con người ta luân hồi không dứt... Nếu gặp lại ông, tôi sẽ nói với ông điều đó.
Nguồn: Sưu tầm