Jane_Nolin
New member
Nguyễn Ngọc Linh ([email protected])
Thật may mắn là tôi có ngoại hình khá ưa nhìn. Nhà con một nên dù không giàu có gì lắm nhưng bố mẹ rất cưng chiều. Nhưng nhiều lúc, tôi cứ nghĩ rằng giá như mình đừng xinh xắn, đừng ưa nhìn quá thì có lẽ tôi đã không bị ghét nhiều đến vậy.
Từ hồi cấp 1, các bạn nam trong lớp thường tranh nhau để được nắm tay tôi mỗi khi xếp hàng. Có nhiều bạn còn hay tặng bút chì, hộp bút hay cả búp bê cho tôi nữa...Lúc tôi ốm, các bạn ấy xung phong ghi bài hộ tôi, giảng bài cho tôi....Sự thiên vị của các bạn nam trong những năm học tiếp theo khiến tôi trở thành trung tâm đàm tiếu và ghét bỏ của lũ con gái cấp 2. Ngay cả cô bạn ngồi cạnh tôi suốt 5 năm vẫn không nói với tôi một lời nào. Tôi luôn cố gắng hòa đồng nhưng vẫn không thể thay đổi được tình cảm của đám con gái. Bước vào cấp 3, tôi càng xinh hơn và đồng nghĩa luôn có những ánh mắt “hình viên đạn” soi mình.
Không chỉ ghét tôi, đám con gái còn vu oan cho tôi rất nhiều tật xấu. Nào “tôi là đứa hay đong trai”, “tôi lẳng lơ có tiếng từ bé”, “tôi chuyên lợi dụng con trai”....Tôi tức quá nên chạy thẳng đến hỏi thì ngay lập tức bị lườm nguýt và mỉa mai rằng: “Ai thèm nói mày. Mày tưởng mày là sao à mà được quan tâm đến thế?”. Tôi tức nghẹn mà không làm được gì. Thậm chí, tôi còn bị chơi xỏ mà ngây thơ không biết. Một hôm tôi đi học muộn, gặp cô bạn cùng lớp ở cổng trường, tôi chào và hỏi “Sao ấy không vào lớp”. Cô ấy vui mừng thông báo là cô giáo ốm, được nghỉ học nên đang chuẩn bị về nhà. Tôi sung sướng quá, kêu ầm lên và đạp xe về nhà luôn. Không ngờ hôm đó vẫn học bình thường, mà còn kiểm tra 1 tiết nữa. Tôi bị mời phụ huynh vì tội nghỉ học không có giấy phép, lại bị điểm 0 cho bài kiểm tra. Những hậu quả mà tôi gánh chịu chỉ được giải thích bằng 2 chữ “tao đùa”.
Rút kinh nghiệm, tôi tránh mặt đám con trai để khỏi bị hiểu nhầm hay làm “ngứa mắt” con gái trong lớp. Nhưng tôi càng tránh thì lũ con trai càng sán lại gần hơn, tôi không hiểu đó là điều đáng tự hào hay lãng xẹt nữa. Tôi chẳng hiểu mình làm gì mà bị con gái ở lớp ghét đến vậy. Đừng nghĩ rằng tôi khệnh khạng hay vênh váo nhé, nhà tôi có giàu gì cho cam mà phải vênh chứ. Được nhiều bạn nam để ý nên năm nào tôi cũng nhận được rất nhiều hoa và quà trong các ngày lễ. Tôi không nhận thì bị chửi là kiêu, mà có không nhận cũng bắt phải nhận. Có người cứ nhét vào giỏ xe của tôi, có bạn còn đến tận nhà để tặng. Lúc ấy, thà nhận còn hơn để chúng nó đến nhà, bố mẹ tôi biết thì chết.
Chẳng lẽ nhận quà ngày 8-3 cũng là cái tội?? (Hình minh hoạ)
Đúng vào ngày 8/3 năm ngoái, tôi đang loay hay xem cái lốp xe ai ác ý xịt mất thì có 1 đám con gái kéo đến, vây quanh. Tôi chưa kịp nhìn kỹ mặt mũi từng người thì đã dính ngay 1 cái tát như trời giáng. Tôi ngã xuống đất, vừa ngẩng lên thì lại bị một cái dép ném thẳng mặt. Sau đó là những cái đấm đá liên hồi, họ giúm tóc, cào vào mặt tôi. Vừa đánh, đám con gái ấy còn rít lên “Xem mày còn có mặt giả nai để đong trai nữa không nhé”. Tôi nằm bẹp dí dưới chân của họ và không có chút sức lực nào để chống đỡ. Mãi đến lúc học sinh các lớp kéo đến ùn ùn làm bác bảo vệ cũng chạy ra thì mấy cô gái ấy mới chịu tha cho tôi. Trước khi bỏ đi, có đứa còn chỉ vào mặt tôi đe dọa “Mày dám nhận quà 8-3 của thằng tao thích hay của bất cứ thằng nào thì giáng mà ăn đòn tiếp nhé! ”. Tôi nhớ không sai 1 chữ, nỗi nhục nhã và cay đắng chỉ vì được tặng quà 8-3 đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi mãi mãi. Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như hôm ấy...
Sau vụ ấy, tôi phải nghỉ học gần 1 tuần để các vết thương ở mặt lành và hết thâm. Bố mẹ rất tức giận và cố tìm ra thủ phạm nhưng tôi không nhớ nổi mặt, cũng không biết đó là học sinh trường nào. Hậu quả nặng nề nhất là tôi được kỷ niệm một vết sẹo dài từ giữa má kéo xuống gần mang tai. Cho đến giờ, vết sẹo ấy vẫn chưa mờ đi. Và cũng từ lần bị đánh ấy, tôi hoàn toàn mất tự do, bố mẹ không cho tôi đi học một mình nữa mà thay nhau đưa đón. Nhưng rất đặc biệt, đám con trai ở lớp vẫn thường xuyên chú ý và quan tâm đến tôi nhiều hơn.
Chuyện xảy ra đã 1 năm, nhưng lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, không lúc nào tôi thấy thoải mái cả. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày 8/3, cứ nhớ lại cảnh năm ngoái làm tôi mất ăn mất ngủ. Đi ra ngoài đường, nhìn thấy mấy đứa con gái bằng tuổi tôi tụm năm tụm bẩy là tôi lại gai người lên vì run. Ngày ngày, tôi cầu trời khấn phật để không ai tặng quà 8/3 cho mình, chỉ cần bình yên qua 8/3 là tôi hạnh phúc lắm rồi. Bố mẹ mà biết được lý do tôi bị đánh năm ngoái, có lẽ họ sẽ bắt tôi nghỉ học mất.
Nhưng đúng là “oan gia”, tôi cố tránh mà bọn nó không cho tôi thoát. Không hiểu sao, có người biết số điện thoại di động của tôi. Người ấy thường xuyên nhắn tin đe dọa “còn nhớ trận đòn năm ngoái không kưng”, “có giỏi thì 8/3 nhận quà cho nhiều vào”... Tôi nhắn tin, gọi điện lại rất nhiều để giải thích là tôi không ve vãn ai cả, tôi không có lỗi. Nhưng bọn nó chửi tôi thậm tệ , còn nói tôi là “gái ... già mồm”. Càng ngày những tin nhắn ấy càng nhiều, có hôm tôi phải tắt máy đi nhưng đến khi mở ra, có gần 30 tin nhắn mới. Toàn là số khuyến mại, gọi vài lần rồi vứt.
Tôi bị khủng hoảng trầm trọng hơn khi sau giờ học thêm phát hiện giỏ xe của tôi có 1 con chuột chết, khi nhìn thấy tôi đã nôn thốc nôn tháo vì kinh tởm... Hình ảnh con chuột cứ ám ảnh tôi mãi, tôi luôn trong trạng thái sợ sệt. Hôm qua, tôi đã phải nghỉ học vì bị sốt. Tôi không có tâm trí học hành và cũng không dám bước chân ra khỏi nhà. Suốt ngày tôi nhìn ra cửa sổ xem có ai rình rập mình không? Có thể họ chỉ doạ, nhưng nếu xảy ra thật thì tôi còn mặt mũi nào đi học nữa... 8/3 năm nay vào chủ nhật, chẳng lẽ tôi phải ở nhà ngày và nghỉ luôn sáng thứ 2 chỉ để tìm lấy sự yên ổn cho mình??
Thật may mắn là tôi có ngoại hình khá ưa nhìn. Nhà con một nên dù không giàu có gì lắm nhưng bố mẹ rất cưng chiều. Nhưng nhiều lúc, tôi cứ nghĩ rằng giá như mình đừng xinh xắn, đừng ưa nhìn quá thì có lẽ tôi đã không bị ghét nhiều đến vậy.
Từ hồi cấp 1, các bạn nam trong lớp thường tranh nhau để được nắm tay tôi mỗi khi xếp hàng. Có nhiều bạn còn hay tặng bút chì, hộp bút hay cả búp bê cho tôi nữa...Lúc tôi ốm, các bạn ấy xung phong ghi bài hộ tôi, giảng bài cho tôi....Sự thiên vị của các bạn nam trong những năm học tiếp theo khiến tôi trở thành trung tâm đàm tiếu và ghét bỏ của lũ con gái cấp 2. Ngay cả cô bạn ngồi cạnh tôi suốt 5 năm vẫn không nói với tôi một lời nào. Tôi luôn cố gắng hòa đồng nhưng vẫn không thể thay đổi được tình cảm của đám con gái. Bước vào cấp 3, tôi càng xinh hơn và đồng nghĩa luôn có những ánh mắt “hình viên đạn” soi mình.
Không chỉ ghét tôi, đám con gái còn vu oan cho tôi rất nhiều tật xấu. Nào “tôi là đứa hay đong trai”, “tôi lẳng lơ có tiếng từ bé”, “tôi chuyên lợi dụng con trai”....Tôi tức quá nên chạy thẳng đến hỏi thì ngay lập tức bị lườm nguýt và mỉa mai rằng: “Ai thèm nói mày. Mày tưởng mày là sao à mà được quan tâm đến thế?”. Tôi tức nghẹn mà không làm được gì. Thậm chí, tôi còn bị chơi xỏ mà ngây thơ không biết. Một hôm tôi đi học muộn, gặp cô bạn cùng lớp ở cổng trường, tôi chào và hỏi “Sao ấy không vào lớp”. Cô ấy vui mừng thông báo là cô giáo ốm, được nghỉ học nên đang chuẩn bị về nhà. Tôi sung sướng quá, kêu ầm lên và đạp xe về nhà luôn. Không ngờ hôm đó vẫn học bình thường, mà còn kiểm tra 1 tiết nữa. Tôi bị mời phụ huynh vì tội nghỉ học không có giấy phép, lại bị điểm 0 cho bài kiểm tra. Những hậu quả mà tôi gánh chịu chỉ được giải thích bằng 2 chữ “tao đùa”.
Rút kinh nghiệm, tôi tránh mặt đám con trai để khỏi bị hiểu nhầm hay làm “ngứa mắt” con gái trong lớp. Nhưng tôi càng tránh thì lũ con trai càng sán lại gần hơn, tôi không hiểu đó là điều đáng tự hào hay lãng xẹt nữa. Tôi chẳng hiểu mình làm gì mà bị con gái ở lớp ghét đến vậy. Đừng nghĩ rằng tôi khệnh khạng hay vênh váo nhé, nhà tôi có giàu gì cho cam mà phải vênh chứ. Được nhiều bạn nam để ý nên năm nào tôi cũng nhận được rất nhiều hoa và quà trong các ngày lễ. Tôi không nhận thì bị chửi là kiêu, mà có không nhận cũng bắt phải nhận. Có người cứ nhét vào giỏ xe của tôi, có bạn còn đến tận nhà để tặng. Lúc ấy, thà nhận còn hơn để chúng nó đến nhà, bố mẹ tôi biết thì chết.

Chẳng lẽ nhận quà ngày 8-3 cũng là cái tội?? (Hình minh hoạ)
Đúng vào ngày 8/3 năm ngoái, tôi đang loay hay xem cái lốp xe ai ác ý xịt mất thì có 1 đám con gái kéo đến, vây quanh. Tôi chưa kịp nhìn kỹ mặt mũi từng người thì đã dính ngay 1 cái tát như trời giáng. Tôi ngã xuống đất, vừa ngẩng lên thì lại bị một cái dép ném thẳng mặt. Sau đó là những cái đấm đá liên hồi, họ giúm tóc, cào vào mặt tôi. Vừa đánh, đám con gái ấy còn rít lên “Xem mày còn có mặt giả nai để đong trai nữa không nhé”. Tôi nằm bẹp dí dưới chân của họ và không có chút sức lực nào để chống đỡ. Mãi đến lúc học sinh các lớp kéo đến ùn ùn làm bác bảo vệ cũng chạy ra thì mấy cô gái ấy mới chịu tha cho tôi. Trước khi bỏ đi, có đứa còn chỉ vào mặt tôi đe dọa “Mày dám nhận quà 8-3 của thằng tao thích hay của bất cứ thằng nào thì giáng mà ăn đòn tiếp nhé! ”. Tôi nhớ không sai 1 chữ, nỗi nhục nhã và cay đắng chỉ vì được tặng quà 8-3 đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi mãi mãi. Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như hôm ấy...
Sau vụ ấy, tôi phải nghỉ học gần 1 tuần để các vết thương ở mặt lành và hết thâm. Bố mẹ rất tức giận và cố tìm ra thủ phạm nhưng tôi không nhớ nổi mặt, cũng không biết đó là học sinh trường nào. Hậu quả nặng nề nhất là tôi được kỷ niệm một vết sẹo dài từ giữa má kéo xuống gần mang tai. Cho đến giờ, vết sẹo ấy vẫn chưa mờ đi. Và cũng từ lần bị đánh ấy, tôi hoàn toàn mất tự do, bố mẹ không cho tôi đi học một mình nữa mà thay nhau đưa đón. Nhưng rất đặc biệt, đám con trai ở lớp vẫn thường xuyên chú ý và quan tâm đến tôi nhiều hơn.
Chuyện xảy ra đã 1 năm, nhưng lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, không lúc nào tôi thấy thoải mái cả. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày 8/3, cứ nhớ lại cảnh năm ngoái làm tôi mất ăn mất ngủ. Đi ra ngoài đường, nhìn thấy mấy đứa con gái bằng tuổi tôi tụm năm tụm bẩy là tôi lại gai người lên vì run. Ngày ngày, tôi cầu trời khấn phật để không ai tặng quà 8/3 cho mình, chỉ cần bình yên qua 8/3 là tôi hạnh phúc lắm rồi. Bố mẹ mà biết được lý do tôi bị đánh năm ngoái, có lẽ họ sẽ bắt tôi nghỉ học mất.
Nhưng đúng là “oan gia”, tôi cố tránh mà bọn nó không cho tôi thoát. Không hiểu sao, có người biết số điện thoại di động của tôi. Người ấy thường xuyên nhắn tin đe dọa “còn nhớ trận đòn năm ngoái không kưng”, “có giỏi thì 8/3 nhận quà cho nhiều vào”... Tôi nhắn tin, gọi điện lại rất nhiều để giải thích là tôi không ve vãn ai cả, tôi không có lỗi. Nhưng bọn nó chửi tôi thậm tệ , còn nói tôi là “gái ... già mồm”. Càng ngày những tin nhắn ấy càng nhiều, có hôm tôi phải tắt máy đi nhưng đến khi mở ra, có gần 30 tin nhắn mới. Toàn là số khuyến mại, gọi vài lần rồi vứt.
Tôi bị khủng hoảng trầm trọng hơn khi sau giờ học thêm phát hiện giỏ xe của tôi có 1 con chuột chết, khi nhìn thấy tôi đã nôn thốc nôn tháo vì kinh tởm... Hình ảnh con chuột cứ ám ảnh tôi mãi, tôi luôn trong trạng thái sợ sệt. Hôm qua, tôi đã phải nghỉ học vì bị sốt. Tôi không có tâm trí học hành và cũng không dám bước chân ra khỏi nhà. Suốt ngày tôi nhìn ra cửa sổ xem có ai rình rập mình không? Có thể họ chỉ doạ, nhưng nếu xảy ra thật thì tôi còn mặt mũi nào đi học nữa... 8/3 năm nay vào chủ nhật, chẳng lẽ tôi phải ở nhà ngày và nghỉ luôn sáng thứ 2 chỉ để tìm lấy sự yên ổn cho mình??