HUYÊN THẢO CHƯA TÀN- ĐỒNG PHI PHI
Chương I: ĐỒNG
Ánh mặt trời vào lúc hai giờ chiều thật chói chang, không khí nóng bức như một ngọn lửa di động luồn lách vào quần áo của từng người. Đồng Đồng kéo tay Hứa Hân Di đang không ngừng ca thán về thời tiết nóng bức chạy về phòng triển lãm của khoa Mỹ thuật, dáng vẻ hấp tấp của cô cứ như thể đang chạy vội về chuyến xe buýt cuối cùng.Nhưng vẫn đến muộn!Phòng triển lãm số 3 đã đông nghịt người, tiếng nói cười huyên náo cứ như tại một buổi biểu diễn của ngôi sao ca nhạc hàng đầu thế giới. Rất nhiều người mang theo sổ tay, laptop, cổ đeo máy ảnh, thậm chí có người còn mang bút ghi âm, trông vô cùng chuyên nghiệp. Đồng Đồng do dự đứng ở cửa, những người sau lưng bực bội hối thúc cô. Ở bàn đón tiếp có hai cô gái, họ vừa mỉm cười ra hiệu cho khách mời ký tên vào sổ, vừa lịch sự nhắc nhở đám người đang dần mất kiểm soát:
- Xin mọi người đừng chen lấn, cẩn thận làm hỏng tác phẩm.Trong phòng triển lãm có rất nhiều chiếc tủ cao gần tới trần nhà, chúng được chia ra làm nhiều ngăn nhỏ.
Đồng Đồng và Hứa Hân Di đảo mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy tranh sơn dầu của Tề Vũ treo ở đâu.Hứa Hân Di lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi nói:
- Học viện Mỹ thuật có sức ảnh hưởng ghê gớm thật! Không biết những người này tới đây xem người hay xem tranh nữa!Dù sao thì cũng là cuộc triển lãm tranh của các chàng trai Học viện Mỹ thuật sau khi ở Tây Tạng hơn nửa năm trời, cho dù là người hay là tranh thì cũng đều đáng xem!
Những anh chàng đẹp trai trong trường đa số đều tập trung ở Học viện Mỹ thuật, họ có tài, tính tình lại hoạt bát, rất có duyên với các cô gái. Nơi có sức ảnh hưởng lớn nhất của Học viện Mỹ thuật là Khoa Thiết kế nội thất và Khoa Sơn dầu: Con trai Khoa Thiết kế nội thất giống như hoa hướng dương - thẳng thắn, chân thành, hoạt bát, tràn đầy sức sống; con trai Khoa Sơn dầu thì giống như một cây tùng to lớn: Nghiêm túc, trầm tính, nhiều tham vọng, họ thường im lặng đứng rất lâu dưới ánh mặt trời để hoàn thành bản vẽ của mình, trên khuôn mặt màu nâu đồng tràn đầy sự nhiệt tình và khát vọng - so sánh với “hoa hướng dương”, rõ ràng là họ có vẻ trưởng thành hơn.Tề Vũ của Khoa Sơn dầu là người luôn có thành tích đứng đầu của khoa hết năm này sang năm khác, tác phẩm tranh sơn dầu của anh khi học năm thứ hai đã được chọn vào Bảo tàng Mỹ thuật Trung Quốc.
Hiện nay anh không chỉ là họa sĩ được nhiều triển lãm sẵn sàng ký hợp đồng mà còn là giáo viên chính của phòng tranh.Đồng Đồng cũng không khác gì đám con gái đang cầm máy ảnh bị chen toát cả mồ hôi, đều vì Tề Vũ mà tới đây. Cô giống như họ, rất thích Tề Vũ. Lúc này nhìn cô cũng điên cuồng như đám con gái xung quanh, bởi vì giữa cô và Tề Vũ có mối quan hệ đặc biệt
Đồng Đồng thích gọi mối quan hệ này là “duyên phận”, cô âm thầm đặt nó ở trong tim. Trong trái tim cô ẩn giấu một vườn hoa bí mật mà chắc chắn mọi người đều thấy bất ngờ.Ở trong phòng triển lãm, Đồng Đồng mới phát hiện ra sự ngưỡng mộ này không chỉ của riêng cô, cô bất giác cười nhạo sự thô thiển của mình.
Cô chỉ vào một bức tranh sơn dầu treo trên tường, nói với Hứa Hân Di:
- Cảm nhận sự kỳ diệu của nghệ thuật cũng là một chuyện hay, cậu thích bức nào nhất?
Hứa Hân Di chán nản nói:
- Những bức tranh này không thể phân biệt được là đang vẽ động vật hay là đồ ăn! Trường phái ấn tượng khiến người ta hoa mắt, chóng mặt, thật đáng ghét!
Giọng nói của Hứa Hân Di vừa rớt xuống, cô gái đang chụp ảnh đằng trước đã quay lại lườm:
- Không hiểu thì đừng có nói bừa!
Có những người thực sự phải đi học “Midnattsol” rồi! Đó là lớp xòa mù nghệ thuật miễn phí đấy!“Midnattsol” là trang web cá nhân của Tề Vũ, trên đó có rất nhiều ảnh và tác phẩm của anh. Rất nhiều cô gái giống như nhà phê bình mỹ thuật, để lại nhiều lời đánh giá về tác phẩm của anh trên đó. Trang web này từ lâu đã bị mọi người biến thành trang web để học nghệ thuật.
Hứa Hân Di hừ mũi:
- Lên trang web đó, chỉ sợ giấy chùi mũi cũng biến thành một tác phẩm nghệ thuật mất.
Đồng Đồng sợ Hứa Hân Di bị mọi người chú ý, vội vã kéo bạn về một góc khác. Cô gái đó giận dữ định nói thêm điều gì đó, bỗng trợn tròn hai mắt, lời nói đã ra tới khóe miệng bị chặn lại. Đồng Đồng quay đầu lại nhìn, thấy Tề Vũ đang đi về phía họ.Trái tim của cô đập nhanh không theo nhịp.Tề Vũ rất nổi bật giữa đám đông.
Ánh đèn treo trên tường khiến một bên khuôn mặt anh chìm trong sắc vàng nhạt, khiến ngũ quan của anh trở nên sắc nét khác thường: đôi mắt sáng, hàng lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, khóe miệng mím chặt thành một đường cong tinh xảo. Làn da của anh hình như đen hơn lúc trước khi đi Tây Tạng, khuôn mặt đẹp trai trông càng có sức hút hơn.Sau lưng anh có một đám con gái bám theo, họ vây anh vào giữa, tranh nhau hỏi anh điều gì đó. Anh không tỏ vẻ gì khó chịu, trái lại còn kiên nhẫn giải đáp cho họ về những bức tranh sơn dầu treo trên tường. Thần kinh của Đồng Đồng trong phút chốc như bị đoản mạch. Khi cô định thần lại thì một đám người đã vội vàng chen lên, cô và Hứa Hân Di bị dạt sang hai bên, đôi giày trắng tinh in đậm vết giày đen của mọi người.Đám con gái đều chen về chỗ có Tề Vũ, ánh mắt của mọi người trong phòng triển lãm cũng tập trung về hướng đó.
Hứa Hân Di kéo tay Đồng Đồng:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì?Hứa Hân Di tưởng rằng Đồng Đồng đến đây để xem người thì ít nhất cũng nên đi ra đó. Hoặc nếu không thì làm thế nào để Tề Vũ phát hiện ra, nhìn cô vài cái.
Đồng Đồng hơi ủ rũ
- Theo đuổi thần tượng còn khó hơn lên trời, mà lại dễ để lộ điểm yếu, hơn nữa bản thân cô lại là người hay xấu hổ.
Cô kéo tay Hứa Hân Di, nói:
- Hân Di, bọn mình đi xem tranh đi. Anh ấy... hình như rất bận.
Đồng Đồng nghĩ, một thời gian dài đã qua đi, chắc chắn Tề Vũ chẳng còn nhớ ra cô là ai nữa.Họ đi về phía có ít người nhất, Đồng Đồng vừa đi vừa quay lại nhìn Tề Vũ.Đi được mấy bước, mắt Hứa Hân Di đảo một vòng, rồi bỗng cô dồn sức vào đôi chân, kéo tay Đồng Đồng chạy tới chỗ Tề Vũ.
Tề Vũ đang đứng trước một bức tranh nhẹ nhàng giải thích điều gì đó cho đám con gái, bỗng dưng Hứa Hân Di hét lớn:
- Tề Vũ!Tất cả mọi người đều như ngừng thở, quay đầu lại.
Cô vẫn không tỏ ra sợ sệt, nói:
- Bức tranh này có bán không?
- Hứa Hân Di chỉ vào bức tranh mà vừa nãy cô bảo là “không phân biệt được là động vật hay thức ăn”.
Tề Vũ hỏi cô:
- Cô muốn mua sao?
- Ánh mắt anh chăm chú nhìn Hứa Hân Di nhưng lại không phát hiện ra Đồng Đồng. Hứa Hân Di lắc đầu rồi chỉ vào Đồng Đồng:
- Cô ấy muốn mua!Đồng Đồng giật mình, cô không ngờ Hứa Hân Di lại giở trò này! Cô lắp bắp một hồi:- Cái này... thực ra... tôi... không biết...
(Còn nữa)
Chương I: ĐỒNG
Ánh mặt trời vào lúc hai giờ chiều thật chói chang, không khí nóng bức như một ngọn lửa di động luồn lách vào quần áo của từng người. Đồng Đồng kéo tay Hứa Hân Di đang không ngừng ca thán về thời tiết nóng bức chạy về phòng triển lãm của khoa Mỹ thuật, dáng vẻ hấp tấp của cô cứ như thể đang chạy vội về chuyến xe buýt cuối cùng.Nhưng vẫn đến muộn!Phòng triển lãm số 3 đã đông nghịt người, tiếng nói cười huyên náo cứ như tại một buổi biểu diễn của ngôi sao ca nhạc hàng đầu thế giới. Rất nhiều người mang theo sổ tay, laptop, cổ đeo máy ảnh, thậm chí có người còn mang bút ghi âm, trông vô cùng chuyên nghiệp. Đồng Đồng do dự đứng ở cửa, những người sau lưng bực bội hối thúc cô. Ở bàn đón tiếp có hai cô gái, họ vừa mỉm cười ra hiệu cho khách mời ký tên vào sổ, vừa lịch sự nhắc nhở đám người đang dần mất kiểm soát:
- Xin mọi người đừng chen lấn, cẩn thận làm hỏng tác phẩm.Trong phòng triển lãm có rất nhiều chiếc tủ cao gần tới trần nhà, chúng được chia ra làm nhiều ngăn nhỏ.
Đồng Đồng và Hứa Hân Di đảo mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy tranh sơn dầu của Tề Vũ treo ở đâu.Hứa Hân Di lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi nói:
- Học viện Mỹ thuật có sức ảnh hưởng ghê gớm thật! Không biết những người này tới đây xem người hay xem tranh nữa!Dù sao thì cũng là cuộc triển lãm tranh của các chàng trai Học viện Mỹ thuật sau khi ở Tây Tạng hơn nửa năm trời, cho dù là người hay là tranh thì cũng đều đáng xem!
Những anh chàng đẹp trai trong trường đa số đều tập trung ở Học viện Mỹ thuật, họ có tài, tính tình lại hoạt bát, rất có duyên với các cô gái. Nơi có sức ảnh hưởng lớn nhất của Học viện Mỹ thuật là Khoa Thiết kế nội thất và Khoa Sơn dầu: Con trai Khoa Thiết kế nội thất giống như hoa hướng dương - thẳng thắn, chân thành, hoạt bát, tràn đầy sức sống; con trai Khoa Sơn dầu thì giống như một cây tùng to lớn: Nghiêm túc, trầm tính, nhiều tham vọng, họ thường im lặng đứng rất lâu dưới ánh mặt trời để hoàn thành bản vẽ của mình, trên khuôn mặt màu nâu đồng tràn đầy sự nhiệt tình và khát vọng - so sánh với “hoa hướng dương”, rõ ràng là họ có vẻ trưởng thành hơn.Tề Vũ của Khoa Sơn dầu là người luôn có thành tích đứng đầu của khoa hết năm này sang năm khác, tác phẩm tranh sơn dầu của anh khi học năm thứ hai đã được chọn vào Bảo tàng Mỹ thuật Trung Quốc.
Hiện nay anh không chỉ là họa sĩ được nhiều triển lãm sẵn sàng ký hợp đồng mà còn là giáo viên chính của phòng tranh.Đồng Đồng cũng không khác gì đám con gái đang cầm máy ảnh bị chen toát cả mồ hôi, đều vì Tề Vũ mà tới đây. Cô giống như họ, rất thích Tề Vũ. Lúc này nhìn cô cũng điên cuồng như đám con gái xung quanh, bởi vì giữa cô và Tề Vũ có mối quan hệ đặc biệt
Đồng Đồng thích gọi mối quan hệ này là “duyên phận”, cô âm thầm đặt nó ở trong tim. Trong trái tim cô ẩn giấu một vườn hoa bí mật mà chắc chắn mọi người đều thấy bất ngờ.Ở trong phòng triển lãm, Đồng Đồng mới phát hiện ra sự ngưỡng mộ này không chỉ của riêng cô, cô bất giác cười nhạo sự thô thiển của mình.
Cô chỉ vào một bức tranh sơn dầu treo trên tường, nói với Hứa Hân Di:
- Cảm nhận sự kỳ diệu của nghệ thuật cũng là một chuyện hay, cậu thích bức nào nhất?
Hứa Hân Di chán nản nói:
- Những bức tranh này không thể phân biệt được là đang vẽ động vật hay là đồ ăn! Trường phái ấn tượng khiến người ta hoa mắt, chóng mặt, thật đáng ghét!
Giọng nói của Hứa Hân Di vừa rớt xuống, cô gái đang chụp ảnh đằng trước đã quay lại lườm:
- Không hiểu thì đừng có nói bừa!
Có những người thực sự phải đi học “Midnattsol” rồi! Đó là lớp xòa mù nghệ thuật miễn phí đấy!“Midnattsol” là trang web cá nhân của Tề Vũ, trên đó có rất nhiều ảnh và tác phẩm của anh. Rất nhiều cô gái giống như nhà phê bình mỹ thuật, để lại nhiều lời đánh giá về tác phẩm của anh trên đó. Trang web này từ lâu đã bị mọi người biến thành trang web để học nghệ thuật.
Hứa Hân Di hừ mũi:
- Lên trang web đó, chỉ sợ giấy chùi mũi cũng biến thành một tác phẩm nghệ thuật mất.
Đồng Đồng sợ Hứa Hân Di bị mọi người chú ý, vội vã kéo bạn về một góc khác. Cô gái đó giận dữ định nói thêm điều gì đó, bỗng trợn tròn hai mắt, lời nói đã ra tới khóe miệng bị chặn lại. Đồng Đồng quay đầu lại nhìn, thấy Tề Vũ đang đi về phía họ.Trái tim của cô đập nhanh không theo nhịp.Tề Vũ rất nổi bật giữa đám đông.
Ánh đèn treo trên tường khiến một bên khuôn mặt anh chìm trong sắc vàng nhạt, khiến ngũ quan của anh trở nên sắc nét khác thường: đôi mắt sáng, hàng lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, khóe miệng mím chặt thành một đường cong tinh xảo. Làn da của anh hình như đen hơn lúc trước khi đi Tây Tạng, khuôn mặt đẹp trai trông càng có sức hút hơn.Sau lưng anh có một đám con gái bám theo, họ vây anh vào giữa, tranh nhau hỏi anh điều gì đó. Anh không tỏ vẻ gì khó chịu, trái lại còn kiên nhẫn giải đáp cho họ về những bức tranh sơn dầu treo trên tường. Thần kinh của Đồng Đồng trong phút chốc như bị đoản mạch. Khi cô định thần lại thì một đám người đã vội vàng chen lên, cô và Hứa Hân Di bị dạt sang hai bên, đôi giày trắng tinh in đậm vết giày đen của mọi người.Đám con gái đều chen về chỗ có Tề Vũ, ánh mắt của mọi người trong phòng triển lãm cũng tập trung về hướng đó.
Hứa Hân Di kéo tay Đồng Đồng:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì?Hứa Hân Di tưởng rằng Đồng Đồng đến đây để xem người thì ít nhất cũng nên đi ra đó. Hoặc nếu không thì làm thế nào để Tề Vũ phát hiện ra, nhìn cô vài cái.
Đồng Đồng hơi ủ rũ
- Theo đuổi thần tượng còn khó hơn lên trời, mà lại dễ để lộ điểm yếu, hơn nữa bản thân cô lại là người hay xấu hổ.
Cô kéo tay Hứa Hân Di, nói:
- Hân Di, bọn mình đi xem tranh đi. Anh ấy... hình như rất bận.
Đồng Đồng nghĩ, một thời gian dài đã qua đi, chắc chắn Tề Vũ chẳng còn nhớ ra cô là ai nữa.Họ đi về phía có ít người nhất, Đồng Đồng vừa đi vừa quay lại nhìn Tề Vũ.Đi được mấy bước, mắt Hứa Hân Di đảo một vòng, rồi bỗng cô dồn sức vào đôi chân, kéo tay Đồng Đồng chạy tới chỗ Tề Vũ.
Tề Vũ đang đứng trước một bức tranh nhẹ nhàng giải thích điều gì đó cho đám con gái, bỗng dưng Hứa Hân Di hét lớn:
- Tề Vũ!Tất cả mọi người đều như ngừng thở, quay đầu lại.
Cô vẫn không tỏ ra sợ sệt, nói:
- Bức tranh này có bán không?
- Hứa Hân Di chỉ vào bức tranh mà vừa nãy cô bảo là “không phân biệt được là động vật hay thức ăn”.
Tề Vũ hỏi cô:
- Cô muốn mua sao?
- Ánh mắt anh chăm chú nhìn Hứa Hân Di nhưng lại không phát hiện ra Đồng Đồng. Hứa Hân Di lắc đầu rồi chỉ vào Đồng Đồng:
- Cô ấy muốn mua!Đồng Đồng giật mình, cô không ngờ Hứa Hân Di lại giở trò này! Cô lắp bắp một hồi:- Cái này... thực ra... tôi... không biết...
(Còn nữa)
Sửa lần cuối: