Illusion 6: The Fox’s Daughter

kei_amkura2

New member
Mới sáng sớm, cái đám chim sẻ lại đậu trên những sợi dây điện mà hót như điên. Bọn chết tiệt này ngày nào cũng hót inh ỏi thế này thì ai mà ngủ cho nổi chứ? Từ lúc làm người cho tới khi trở thành một con quạ, tôi luôn bị bọn chim chết tiệt này làm phiền. Đối với tôi, nếu một con chim sẻ mà chịu im lặng thì chắc là nó đã hót đến mệt đừ hoặc là nó đã được nướng chín vàng và nằm trên đĩa điểm tâm bữa sáng của tôi.

Chui ra khỏi “căn phòng” làm bằng hộp các-tông, Tôi duỗi đôi cánh đen ra và phóng vút qua của sổ, nhắm thẳng vào cái bọn ồn ào kia. Vừa nhìn thấy tôi là bọn chúng hốt hoảng bay đi mất biệt. Đáp lên sợi dây điện nơi mà đám chim sẻ vừa đậu, tôi cảm thấy như mình vừa chiếm được một vùng lãnh thổ riêng. Từ chỗ này, tôi có thể nhìn được hết cả khu phố, những ngôi nhà ở đây tuy không lớn nhưng cũng khá khang trang. Hầu hết người ở đây đều rất thích nuôi chim, khoảng ba nhà thì có một nhà nuôi chim nhưng bọn chúng thì hót rất hay và không đến nổi làm phiền tôi mỗi buổi sáng nên tôi cũng không ghét chúng, chả bù với bọn chim sẻ ồn ào kia.
Sau ba tháng trong lốt quạ thì tôi cũng quen hẳn với nó. Không có đôi tay thì cũng hơi bất tiện, tôi phải dùng mỏ hoặc chân để thay thế. Bộ lông vũ màu đen thì cũng không đến nỗi tệ lắm, nó như một bộ áo dính liền với da vậy, rất ấm nhưng lại không nóng, nhưng phiền một nỗi là không thể nào mà cởi nó ra được.
Bây giờ thì tôi đã rất thân với bà Tuyết, tôi được ăn chung, xem phim chung, đôi khi còn cùng nhau chọc phá cô con gái cưng của bà …Và cũng vì quá thân với bà Tuyết nên tôi đã nhiễm từ bà căn bệnh “nghiện phim Hàn Quốc” khá nặng. Kimiko thì cũng bị nghiện tivi. Bây giờ, lượng kiến thức và vốn từ của cô ấy còn phong phú hơn trước vì cô ấy đã “gặt hái” không ít thành quả qua các phim hành động, trinh thám, tâm lí xã hội, tình cảm và cả kinh dị… Nhưng có một điều mà tôi cứ mãi thắc mắc…Đó là…

_ “ Này, Kimiko…”
_ “ Chuyện gì? Blacky…”
_ “ Bỏ cái cách gọi ấy đi! Mà hình như…cô đã từng đến đây trước kia phải không? Việt Nam ấy?”
_ “ Không. Chưa hề…”
_ “ Vậy…sao cô có thể hiểu được tiếng của nước tôi?”
_ “ Hình như cậu thắc mắc lâu rồi phải không? Sao đến bây giờ mới hỏi? Thật ra thì tôi có thể hiểu được cái thứ tiếng này là vì đã “mạn phép” mượn một ít kiến thức từ não cậu. Không có gì nhiều đâu. Chỉ một ít kiến thức về ngôn ngữ thôi.”
_ “ Này! Ai cho phép cô làm thế hả? Cứ nhảy vào mà lục lọi rồi lấy đi như thế sao? Phải xin phép một tiếng chứ! Mà có phải chỉ là ngôn ngữ không đấy! Không có xem trộm cái khác đấy chứ?”

Giọng Kimiko chuyển sang cái chất giọng nhừa nhựa mà cô ấy rất tự hào vì đã học được nó qua một bộ phim nào đó mà tôi đã quên mất tựa.
_ “ Xem trộm ‘cái khác’? ‘Cái khác’ mà cậu nói là gì? Có phải chuyện chị cậu và cậu thường tắm chung lúc nhỏ? Hay là chuyện cậu đái dầm vào ban đêm rồi khóc om sòm vào buổi sáng hôm sau? Hay là…”
_ “ Thôi đủ rồi! Đừng kể nữa! Rõ ràng là cô đã xem lén kí ức của tôi phải không?”
_ “ Không hề… Mấy chuyện đó là do chính chị cậu kể cho chúng tôi nghe đấy chứ. Hồi ở nhà của Kuronuma ấy.”

À…ra thế… Thảo nào… Khi nghe chị Hiền kể xong thì ánh mắt cả họ…
Khi về nhất định phải “phong ấn” cái miệng nhiều chuyện ấy lại. CẢ mấy chuyện ấy mà cũng đem kể cho thiên hạ nghe. Định ôi bác mình tới mức nào nữa đây.
_ “ Mà có thật là chỉ có thế không? Cô không xem lén thật đấy chứ?”
_ “ Cậu mà như thế mãi là tôi kiện cậu tội vu khống đấy! Đừng có coi tôi như kẻ bệnh hoạn thích xem lén kí ức của người khác. Chừng nào có bằng chứng tôi xem lén kí ức của cậu thì cứ lấy ra đối chất với tôi. Còn nếu cậu cứ vu tội cho tôi như thế thì hãy đợi mà gặp mặt luật sư của tôi!”

“Vu khống”, “luật sư”, “kiện” ? Cô ấy đúng là đã học được không ít thứ từ tivi. Tôi không cãi lại được câu nào. Càng lúc tôi càng cảm thấy cô ấy khác với trước, tính cách như dần thay đổi vậy và có khi lại như mắc bệnh đa nhân cách nữa ấy chứ. Có lúc thì cứ như một đứa con nít, khi lại như một bà già, cũng có khi lại như một đứa con gái dễ thương.

Cứ thế này thì khi gặp lại Yoko thì cô ấy sẽ trách tôi đã để chị cô ấy rơi vào “ma đạo”. À mà chắc không đâu…nói gì thì Yoko cũng là người hiểu chuyện, chắc cô ấy sẽ biết chị cô ấy ra nông nỗi này là tự làm tự chịu.

Bỗng nhiên… Tôi cả thấy nhớ chị mình lạ lùng. Đã mấy tháng không gặp rồi. Không nghe thấy cái giọng phiền phức ấy và không nghe cái giọng ngốc nghếch ấy thì buồn không chịu nổi. Thật là...
_ “ Này Kimiko… Cô có nhớ Yoko không?”
_ “ Cũng có chút chút…Nhưng tại sao tự nhiên cậu lại nhắc đến Yoko?”
_ “ Tôi thấy nhớ chị Hiền quá. Mà tôi cũng không biết bao giờ mới về được.”

Kimiko chép miệng một cái rõ lớn.
_ “ Chậc! Chưa gì đã nhớ nhà rồi à? Thôi, để tôi nói cho cậu biết. Ngày chúng ta trở về là ngày con bé ấy trút hơi thở cuối cùng.Nếu cậu muốn về thì cũng không có cách nào khác là phải chờ tới ngày đó.”

Có gì đó như vừa cắm phập vào tim tôi. Đau thật… Đau đớn không chịu nổi…
_ “Thế là sao? Cô nói là tôi phải chứng kiến cảnh ấy một lần nữa?”
_ “ Không tôi không nói thế. Nếu không muốn đối diện với nó thì cậu có thể bỏ đi đâu đó và chờ đến khi con bé tới số là chúng ta có thể trở về được rồi. Tôi nghĩ ngày đó cũng không còn lâu đâu.”

Tuy tôi không thích cách cô ấy nói thẳng thừng như thế nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Chỉ vài tuần trước, Ánh Hồng bỗng ngã quỵ đột ngột khi vừa về đến nhà. Bà Tuyết vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện. Khi trở về thì chỉ có một mình bà Tuyết. Tuy bà không nói gì nhưng tôi cũng có thể đoán được tình trạng của Ánh Hồng qua nét mặt lo âu của bà.
Kimiko lại nói tiếp, bằng một giọng có vẻ khá bực tức.
_ “ Nhưng con bé ấy cũng thật thật khó hiểu! Từ lúc ở bệnh viện về là cứ ủ rủ một mình nhưng khi có mặt người khác thì dù trong lòng rất buồn nhưng trên mặt lúc nào cũng in lên một nụ cười ngu ngốc khiến người khác trông thấy là phát bực.”
_ “ Cô ấy không muốn mẹ mình lo lắng thêm thôi. Bản chất của cô ấy là thế mà, nếu có đau khổ thì tự mình chịu còn hơn để người khác chịu chung.”
_ “ Cậu cũng hệt như nó còn gì! Cũng chính vì cái suy nghĩ đó mà cậu đã làm cho cô bạn thân của cậu khóc hết nước mắt đấy. Chị cậu cũng thấy rất đau khổ vì cậu. Cái suy nghĩ quái đản của hai đứa nhóc các người khiến người khác đau khổ nhiều hơn nữa ấy chứ!”
_ “ Thật à…? Tôi vẫn chưa nghĩ xa tới mức ấy. Tôi cứ nghĩ là không cho họ biết thì họ sẽ không phải lo lắng cho tôi.”
_ “ Nhưng cậu phải để họ lo lắng cho mình! Đó mới là một gia đình. Một gia đình hạnh phúc là khi mỗi thành viên trong gia đình quan tâm lo lắng cho nhau. Phải không nào?”

_ “Ớ? Kimiko mà cũng có lúc nói được những lời này à? Cô học được trong phim nào thế?”

_ “ Không…Tôi học từ một con bé nhà Kuronuma.”
_ “ Học từ Sakurako à? Tôi nhớ là hai người chỉ mới gặp có hai lần thôi mà. Trong hai lần ấy thì tôi cũng thấy các cô nói gì với nhau đâu”
_ “ Không phải cô bé ấy. Mà là Kokoro Kuronuma. Mẹ cô ấy.”
_ “ Cái gì!? Cô biết mẹ Sakurako à?”
_ “ Ừ. Từ lúc Kokoro còn bé cơ. Thật dễ thương làm sao, một cô nhóc ngây thơ lúc nào cũng để hai bím tóc dài, luôn quấn quít lấy cậu anh trai Kaname.”
_ “ Kaname?”
_ “ Phải. Kaname Kuronuma. Cha của Sakurako Kuronuma.”
_ “ Cái gì!? Em anh lấy nhau!?”
_ “ Đồ ngốc! Dĩ nhiên là không phải! À mà phải rồi…Hình như cũng giống với cậu và chị cậu đấy. Kaname là con một của nhà Kuronuma, còn Koroko là con nuôi.”

Tôi lắc lắc cái đầu đen bóng của mình và nhìn xuống bên dưới cột điện, một con chó đang tè vào nó.
_ “ Cô làm ơn bỏ cái kiểu ăn nói mập mờ ấy đi. Làm tôi đau tim chết mất.”
_ “Trước đây thì anh em được phép lấy nhau đấy chứ.”
_ “ Thật à?”
_ “ Rất lâu rồi có một lệ là anh em khác mẹ thì có thể lấy nhau.”
_ “ Nhưng không còn nữa đâu. Nhưng bây giờ tôi mới biết mẹ của Kokoro là con nuôi của nhà Kuronuma đấy.”
_ “ Cậu muốn biết rõ hơn không?”
_ “ Cô định kể cho tôi nghe à?”
_ “ Không. Cậu sẽ được chúng kiến tận mắt. Nào, bây giờ thì bay về cái ổ của mình đi.”
_ “ Cái ổ gì chứ!? Đó là “căn phòng” của tôi!”
_ “ Rồi, cậu muốn gọi cái thứ đó là gì cũng được. Cứ bay về đó đi.”
Tôi dang đôi cánh đen ra, nhúng một cái và bay vút lên. Sau khi lượn vài vòng trong không trung thì tôi bay vào nhà qua cửa sổ phòng Ánh Hồng và chui vào trong “căn phòng” các-tông của mình.
Kimiko nói
_ “ Bây giờ thì hãy chui ra khỏi cái xác này.”
_ “ Làm sao tôi làm được chứ!?”
_ “ Dễ lắm mà…”

Từ trong miệng tôi. Có một thứ gì đó đang trào ra. Thứ đó vươn thẳng ra ngoài từ miệng tôi. Một bàn tay!
Trông có vẻ như bàn tay ấy hơi quá khổ để chui ra từ miệng tôi nhưng kì lạ là tôi không thấy khó chịu chút nào. Tôi chỉ cảm thấy như có một luồng hơi đi từ cổ họng ra ngoài. Tôi nhanh chóng nhận ra là “căn phòng” của mình không đủ sức chứa nên vội nhảy ra khỏi đó.
Bàn tay ấy lại vươn dài ta thành một cánh tay. Rồi từ từ, đến cái đầu của Kimiko cũng bắt đầu trồi ra và tiếng đến cánh cánh tay bên kia và cứ thế cả người Kimiko chui ra từ trong miệng tôi.

Kimiko đã hoàn toàn “chui ra” khỏi người tôi. Cô ấy không hề có một mảnh vải nào trên người. Bao phủ phần lớn cơ thể cô ấy là một bộ lông động vật trắng muốt. Bộ lông ấy bao bọc khắp người Kimiko chừa phần mặt và bàn tay, phía sau cô ấy còn có một cái đôi trông như đuôi sói hay cáo. Mái tóc của Kimiko không còn là màu đen như trước mà đã chuyển sau cùng màu với bộ lông trên người. Cái mà tôi chú ý nhất là đôi tai nhọn trên đầu.

Kimiko cúi người xuống, tóm lấy tôi và thọc tay sâu vào cổ họng tôi. Bây giờ tôi mới thật sự thấy khó chịu. Không thể nào thở nổi, có gì đó trong tôi đang bị kéo ra một cách thô bạo. Bỗng mắt tôi tối sầm lại. Rồi trong bóng tối ấy xuất hiện một điểm sáng, nó lớn dần lên và khi thứ ánh sáng ấy bao trùm khắp người tôi thì tôi đang nằm dưới sàn trong phòng của Ánh Hồng.
Tôi đang mang hình dạng con người, hình dạng trước đây của tôi. Không giống như Kimiko, tôi không hề bị bao phủ bởi một bộ lông nào mà thay vào đó là tôi đang mặc một bộ pijama. Hình như đây là bộ mà hôm đó chị Hiền đã mặc cho tôi trước khi tôi trở về đây.
Tôi lồm cồm ngồi dậy, Kimiko nhìn tôi chằm chằm…
_ “ Đúng là cậu rồi…”
_ “ Dĩ nhiên là tôi rồi! Cô nói gì lạ thế?”
_ “ À không, đừng bận tâm. Tôi nói nhảm ấy mà.”

Tôi đứng thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay mình. Đã lâu lắm rồi tôi mới có lại được đôi tay này.
Rồi tôi nhìn sang Kimiko.
_ “ Còn…bộ dạng cô thế là sao? Cosplay à?”
_ “ Cosplay con khỉ! Đây là hình dạng mà tôi có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh hiện có.”
_ “ Là cáo à?”
_ “ Không! Sói. Chủ nhân của núi tuyết.”
_ “ Hửm? “Chủ nhân của núi tuyết”? Nhưng nơi ở của cô là một đáy hồ…”
_ “ Nơi ở tạm thời!”
_ “ Nó đã là “nơi ở tạm thời” của cô cách đây vài trăm năm rồi đấy.”

Kimiko lại “chậc” một cái rồi chụp lấy cái tay phải của tôi. Trên đó, hình một sợi lông vũ màu đen hiện lên thật rõ ràng. Kimiko nói
_ “ Khi Kokoro nguyền rủa cậu cũng là lúc cô ta cho cậu một khả năng khá đặc biệt. Cậu có thể trở về với khoảng thời gian mà mình muốn về trong kí ức của mình hay người khác. Đó là khả năng còn đặc biệt hơn đọc tâm trí của người khác rất nhiều. Tôi sẽ mượn nó một chút để chúng ta có thể quay trở về “lúc đó”.”

Kimiko nâng cánh tay của tôi lên. Cô ấy đặt ngón cái lên hình sợi lông vũ và nhắm mắt lại. Cô ấy bảo tôi cũng phải nhắm mắt. Tôi làm theo và cảm thấy như sợi lông vũ đang lan tỏa khắp người tôi.
Kimiko nói
_ “ À, tôi quên nói với cậu. Sẽ hơi đau đấy.”

Đột nhiên, có những thứ gì đó rất nhọn cắm và da thịt tôi. Tôi mở mắt ra và thấy Kimiko đang cắn vào tay tôi. Máu chảy ra từ vết cắn và nhỏ giọt xuống sàn. Sau đó, Kimiko liếm sạch máu ở vết thương. Khi cô ấy rút răng ra khỏi vết thương thì tôi thấy chúng trở nên dài và nhọn một cách bất thường.
Tuy bị rách một mảng thịt lớn nhưng lạ là tôi cảm thấy đau nhiều lắm. Và điều kì lạ hơn là vết thương đã bắt đầu lành lại, bây giờ tôi mới cảm thấy đau. Cảm giác như không phải vết thương đang liền lại mà đang rách ra rộng hơn. Khi cơn đau qua đi cũng lúc vết thương hoàn toàn khép miệng. Không hề có một vết sẹo…

Sau khi liếm sạch máu quanh mép miệng mình, Kimiko chỉ một ngón tay về phía cửa sổ, tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ nhưng không thấy gì. Tôi định hỏi thì thấy đầu ngón trỏ của cô ấy đã biến mất. Kimiko từ từ hạ tay xuống và kéo theo đó là một đường rách trong không trung, phía trong đường rách tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh lá cây.
_ “ Chuẩn bị chưa?”

Kimiko vừa nói vừa tóm lấy cổ áo của tôi bằng tay trái.
Tôi gật đầu.
Vút!
Chúng tôi bị hút vào đường rách trong khoảng không và bay xuyên qua một thứ giống như một chất lỏng màu xanh lá cây. Phía trước là một điểm sáng màu trắng, chúng tôi bay vút qua nó rồi dừng lại.

Hình như chúng tôi đã đến một nơi khác. Ở đây, trời đang mưa rất lớn. Mây đen đã che kín cả bầu trời, mưa rơi thật nặng hạt.
Tôi đang lơ lửng phía trên mái một ngôi nhà lớn kiểu Nhật. Trông nơi này có vẻ rất quen. Đền Tsukimine thì phải. Đúng rồi! Không lẫn vào đâu được. Tôi có thể thấy được cay cổ thụ phía đằng xa.

Tôi nhìn sang Kimiko đang lơ lửng phía bên cạnh.
_ “ Chúng ta làm gì ở đây?”

Cô ấy chỉ về phía cổng đền và nói
_ “ Nhìn kìa! Cậu thấy người phụ nữ đó không?”
Đúng là có một người phụ nữ. Tay phải bà ta cầm một cây dù màu đen và tay trái thì đang ôm một cái gì đó đang bọc trong một tấm vải màu tro. Người phụ nữ đó chạy thật nhanh qua cơn mưa như trút nước và hướng đến cây cổ thụ trong sân. Bà ta đặt cái mà bà ta ôm trong lòng từ nãy giờ xuống gốc cây và đứng dậy định bỏ đi. Người phụ nữ khựng lại và quay lại nhìn thứ mà bà ta vừa đặt xuống lần nữa, người bà ta như run lên.
Người phụ nữ quy xuống và ôm chầm lấy thứ bà ta định bỏ lại và gào lên
_ “ Xin lỗi! Mẹ xin lỗi! Nhưng mẹ không thể giữ con nữa!”

Tiếng gào ấy như át cả tiếng mưa. Nó vang lên thật thảm thiết như xé cả lòng người nghe.
Đó là một đứa bé sao? Người phụ nữ đó bỏ rơi con mình?

Người phụ nữ để cây dù đen lại để che cho đứa bé rồi chạy vào trong cơn mưa, mất hút qua cổng đền.

Tôi và Kimiko đến gần đứa bé. Trông nó chưa đầy ba tháng tuổi, thật dễ thương, làn da trắng mịn và đôi má hồng hồng. Tôi không kềm được và đưa tay sờ vào má con bé. Thật mịn màng. Tôi cứ vuốt mãi cho đến khi con bé thấy khó chịu.
Khi nó mở mắt nhìn tôi thì tôi giật mình rút tay ngay lại. Mắt nó màu vàng! Cả nhãn cầu đều là một màu vàng. Đôi mắt ấy sáng và trong như một viên ngọc.

Kimiko nói
_ “ Đó là lí do nó bị mẹ bỏ rơi đấy. Vì nó là con lai.”
_ “ Con lai? Không biết nó là người nước nào nhỉ? Màu mắt lạ thật. Tôi chưa thấy bao giờ.”
_ “ Nó là con lai giữa người và…cáo.”
_ “ Cáo?!”

Kimiko bế đưa bé lên và cười với nó
_ “ Cha ruột nó rất thích đi đây đó để mê hoặc phụ nữ. Hắn là một tên cực kì háo sắc. Một con cáo thối tha. Bình thường thì giữa người và cáo khó mà có con được tuy nhiên có một vài trường hợp ngoại lệ mặc dù rất hiếm. Kokoro là một trong những trường hợp hiếm hoi đó.Việc tốt duy nhất trong đời con cáo khốn kiếp ấy từng làm là đã cho ra đời cô bé dễ thương này.”
_ “ Kokoro? Vậy đứa bé này là …mẹ của Sakurako?”
_ “ Ừ.”
_ “ Nhưng trước đây tôi đã từng xem ảnh chụp của bà ấy mà. Màu mắt của người trong ảnh đâu phải màu vàng.”
_ “ Đến khi đủ tuổi thì con bé sẽ có một vài khả năng đặc biệt…Chuyển đổi màu mắt là chuyện nhỏ.”

Bỗng có tiếng một người đàn bà.
_ “Ai đang ở đó thế?”

Kimiko vội đặt đứa bé xuống và chộp lấy tôi rồi phóng vụt lên cây. Chúng tôi quan sát người đàn bà ấy từ trên cao. Bà ta từ trong gian nhà chính đi về phía chúng tôi. Khi thấy đứa bé, bà ấy vội vàng bế nó lên và nhìn xung quanh.
_ “ Ai đã để đứa bé này ở đây?”
Bà ta cất lớn tiếng hỏi.
Vài phút sau bà ấy lại cất tiếng hỏi lần nữa
_ “ Xin hỏi ai đã để đứa bé này lại.”
Sau một lúc không có trả lời thì bà ta nhìn đứa bé và nói
_ “ Thật tội nghiệp. Cha mẹ kiểu gì mà lại đành lòng bỏ đứa con dễ thương thế này chứ? Nhưng con đừng lo. Ta sẽ chăm sóc cho con.”

Bà ta ôm đứa bé vào lòng rồi đi trở vào nhà, khi bà ta giở một phần mảnh vải đang quấn trên người Kokoro ra thì bà ấy mỉm cười và nói.
_ “ Vậy là Kaname có em gái rồi...”

Kimiko nhìn theo cho đến khi người đàn bà vào nhà.
Cô ấy lại tạo ra thêm một đường rách trong không trung nữa.
_ “ Đi tiếp thôi.”

Chúng tôi lại bị hút vào đó và lại đi qua cái thứ chất lỏng màu xanh ấy.
Khi ra khỏi chất lỏng thì chúng ta vẫn lại ở trên cây cổ thụ. Nhưng bây giờ thì trời đang rất đẹp, ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá rọi vào tôi vì chúng tôi đang ở rất gần ngọn nên lá thưa hơn chứ nếu đứng ở dưới gốc cây thì không có một tia nắng nào lọt xuống được.
Kimiko kéo tôi bay về phía nhà chính. Chúng tôi bay qua nóc nhà và ra vườn sau, nơi có hồ cá chép. Cái hồ lúc này không có con cá nào mà chỉ có vài con rùa và ếch. À không, tôi có thể thấy được một con cá chép màu đen khá lớn đang bơi trong hồ.Hình như tôi đã thấy nó ở đâu rồi thì phải…
Một cô bé khoảng mười mấy tuổi mặc pijama đi từ trong nhà ra hồ và ngắm những con rùa đang bơi lội. Mái tóc khá dài được tết thành hai bím trông thật dễ thương.

Kimiko kéo tôi bay xuống bên cạnh và đặt tay lên vai cô bé
_ “ Chào Kokoro-chan, lâu quá không gặp nhỉ?”
Cô bé quay sang nhìn Kimiko và mỉm cười. Tôi lại trông thấy đôi mắt ấy, đôi mắt vàng tuyệt đẹp trong ngày mưa đó.
_ “ Chị Kimiko nói gì thế? Không phải chúng ta vừa gặp hôm qua sao? Chị Yoko đâu? Mà đó là ai thế?” Cô bé chỉ về phía tôi và hỏi

Kimiko nói
_ “ À, đây là bạn chị, Kei.”
_ “ Anh ta đang mặc pijama.”

Tôi cười với cô bé
_ “ Phải, xin lỗi. Nhưng em cũng vậy mà.”
_ “ Em vừa mới ngủ dậy nên…”
_ “ Anh cũng thế.”

Kokoro bật cười. Một nụ cười cực kì dễ thương. Đôi mắt vàng như ngọc nheo lại khi cười. Nhìn cô bé mà tôi bỗng thèm có một đứa em gái như thế.
Bỗng cô bé nhìn về phía cánh tay bị nguyền của tôi. Cô bé nói
_ “ Có gì đó rất lạ phát ra từ tay anh.”
Tôi kéo tay áo lên để lộ ra chiếc lông vũ màu đen. Cô bé nhìn ht6ạt chăm chú và khi cô bé định nói gì đó thì...

_ “ Reika! Reika! Ăn sáng thôi!”

Kokoro đứng bật dậy.
_ “ Mẹ đang gọi em. Chờ một chút nhé.”

Kokoro đứng dậy và chạy vào trong nhà.
Kimiko nhìn theo và ve vẩy cái đuôi trắng muốt.
_ “ Dễ thương thật phải không? Chả bù với thằng anh cứng đầu.”

_ “ Gọi ai là cứng đầu hả? Con chuột bạch kia!”

Từ trong nhà, một thằng bé khoảng cỡ tuổi Kokoro mặc quần soóc và áo phông hình một con thằn lằn đang bước ra, trên tay còn ve vẩy cây kiếm tre.
_ “ Xùy, xùy. Chỗ này không phải chỗ của động vật nguy hiểm và bọn biến thái.”

Biến thái?
Nó nói tôi à?

Tôi chộp lấy cổ áo của nó và nói
_ “ Mày gọi ai là biến thái đấy hả nhóc!?”
_ “ Ta gọi tên đang mặc pijama giữa ban ngày là biến thái đấy.”
Thằng nhóc này thật xấc láo. Tôi muốn cho nó một trận ngay tại chỗ này. Nhưng nếu làm thế thì tôi sẽ bị gọi là đồ bắt nạt trẻ con mất.
Bỗng nó quẫy thật mạnh và thoát khỏi tôi. Thằng bé nhìn tôi chằm chằm và nói
_ “ Cánh tay ấy… Cánh tay ấy có thứ gì đó…”

Kimiko nói
_ “ Đó là một món quà từ Kokoro đấy.”
_ “ Của Kokoro? Không thể nào, Kokoro không có khả năng ấy! Hơn nữa, thứ đó làm người ta có cảm giác thật ghê rợn. Nó không thể nào là của Kokoro được.”

Kimiko đẩy tôi về phía thằng nhóc và nói
_ “ Đúng, Kokoro bây giờ không thể làm thế nhưng sau này thì có thể. Ta và cậu này từ tương lai về đây để thăm Kokoro. À mà nói cho cậu biết luôn, cậu ta là bạn trai của con gái cậu và Kokoro đấy.”
_ “ Cái gì? Con gái tôi và Kokoro. Đừng đùa chứ chuột bạch! Mà cho dù đó là sự thật thì tên biến thái đó làm sao bạn trai của con chúng tôi được?”

Tôi sực nhận ra là tôi đang nói chuyện với cha của bạn mình nên hạ giọng một chút.
_ “ Đừng lo, Kimiko đùa thôi. Tôi chỉ là bạn bình thường với Sakurako.”
Thằng nhóc nhìn tôi
_ “ Vậy thì tốt. Mà con gái tôi sẽ tên là Sakurako à?”
Kimiko gật đầu.
_ “ Ừ, Kokoro đặt đấy.”

Trên mặt thằng nhóc (cha của Sakurako) hiện lên một nụ cười, tuy chỉ là thoáng qua nhưng chắc chắn là nó đã cười.
Tôi hỏi nó
_ “ Hình như lúc nãy mẹ cậu gọi Kokoro là Reika phải không?”
_ “ Ừ, khi còn bé thì Kokoro đã bị bỏ lại trước đền, con bé được bọc trong một mảnh vải và một lá thư ghi là ‘Xin hãy chăm sóc cho Kokoro giúp tôi’. Nhưng mẹ không thích cái tên do bọn người vô trách nhiệm đặt nên đã tự đặt cho con bé là Reika. Kokoro thì lại thích cái tên do cha mẹ ruột đặt hơn nên chỉ có mẹ là gọi con bé là Reika thôi, còn người khác thì vẫn gọi là Kokoro.”

Kimiko kéo Kaname lại gần và ghé vào tai nó, hỏi
_ “ Kokoro là “hàng hiếm” đấy. Cố gắng mà giữ, khi lớn lên thì con bé sẽ có lắm kẻ đi theo đấy.”

Thằng nhóc vùng ra khỏi Kimiko và chỉ cây kiếm tre vào mặt cô ấy
_ “ Không cần nói cho ta biết điều đó. Ta sẽ không để ai đụng đến Kokoro. Là anh của con bé, ta sẽ bảo vệ nó dù phải bỏ cả mạng sống.”

Kimiko cười mỉa
_ “ Khì, chỉ với danh nghĩa là anh thôi sao? Thứ mà cậu giấu trong lòng không qua khỏi mắt của Kimiko này đâu.”

Kimiko nắm lấy đầu cây kiếm tre và bóp nó nát vụng. Trên mặt cô ấy hiện lên một vẻ gì đó thật đáng sợ. Thằng nhóc Kaname khi nhìn thấy vẻ mặt ấy thì lập tức lùi lại.
_ “Này nhóc, tự dối mình mãi thì không được đâu. Cậu sẽ chỉ khiến mình và con bé đau khổ thôi.”


_ “A, Kimiko-sama! Hôm nay lại đến à?”
Người đàn bà đã bế Kokoro vào nhà ngày mưa hơn ấy đang đứng ở bậc cửa nói vọng ra, trông bà ta có vẻ già hơn trước một chút. Kokoro đang ôm eo đàn bà ấy.

Kimiko đi thẳng đến chỗ bà ta và cười
_ “ Lâu quá không gặp rồi, Nana-chan.”

Người phụ nữ ấy che miệng cười.
_ “ Không phải hôm qua chúng ta cũng gặp nhau rồi sao? Không lẽ một ngày đối với ngài dài đến thế?”
_ “ Không, thật ra là ta đã đi qua ‘Thanh Đạo’ để trở về đây.”
_ “ Cái gì!? Không phải tôi đã nói là…”
_ “ Rồi! rồi! Ta biết! Cô nghĩ ta hơn cô bao nhiêu tuổi chứ. Không lẽ đến chuyện ấy mà ta không biết hay sao.”
_ “ Ngài thật là cứng đầu. Đã biết nguy hiểm mà vẫn làm hay sao.”

Cuộc nói chuyện bắt đầu sôi nổi hơn.

Tôi định lắng nghe tiếp câu chuyện họ đang nói để biết ‘Thanh Đạo’ là cái quái gì thì Kaname nói nhỏ với tôi.
_ “ Này ông anh, anh là người phải không? Sao lại dính với con sói ấy thế? Mà cũng lạ thật, ngoại trừ một vài người trong họ Kuronuma và Kokoro ra thì tôi chưa bao giờ thấy nó nói chuyện với một con người nào khác.”
_ “ À, vì có khá nhiều chuyện xảy ra nên…”

Kaname kéo tôi ra xa những người kia và lại hỏi
_ “Anh là bạn của con gái tôi tức là anh là người của tương lai?”
_ “ Ừ, thì sao?”
_ “ Vậy tương lai tôi sẽ là một người đàn ông thế nào? Phong độ, đẹp trai?”

Tôi gãi gãi đầu và nói
_ “ Thật ra thì tôi chưa bao giờ gặp cậu. Tôi chỉ đến nhà cậu có một lần và cậu thì luôn bận rộn nên ít khi ở nhà.”

Thằng nhóc nghe xong thì hỉnh mũi lên tỏ vè khá đắc ý
_ “ Đúng rồi nhỉ! Một người đàn ông thành đạt thì luôn bận rộn trăm công ngàn việc mà. Vậy Kokoro thì sao? Cô ấy thì nhất định phải có ở nhà vì cô ấy không thích ra ngoài lắm.”
_ “ A…chuyện đó thì…Thật ra khi ấy thì Kokoro đã…”

_ “ Kei! Im ngay! Không được nói cho nó biết!”

Kimiko hét lên khi tôi chưa kịp dứt câu. Cô ấy đi về phía tôi và kéo tôi vào trong nhà. Thằng bé Kaname nhìn theo có vẻ ngạc nhiên. Có lẽ đây là lần đầu nó thấy Kimiko phản ứng như thế. Với tôi thì đây cũng lần lần đầu.

Cô ấy vừa lôi tôi đi vừa lầm bầm
_ “Không phải chuyện gì cũng có thể nói được. Cậu đúng là đồ ngốc. Nếu cậu biết trước cái cái chết của người mình yêu thì cậu sẽ cảm thấy thế nào? Điều đó thì cậu rõ nhất còn gì. Vậy mà cậu lại định nói cho nó biết kết cục của Kokoro sao?”
_ “ Tôi xin lỗi.”
_ “ Thôi được, nhưng từ giờ hãy nhớ cho kĩ, đừng bao giờ cho nó biết về cái chết của Kokoro. Kokoro là người lai hồ ly nên tuổi thọ của con bé sẽ cao gấp mấy lần người thường. Thằng nhóc sẽ không bao giờ ngờ là con bé lại chết trẻ.”
_ “ Nhưng tại sao Kokoro lại chết? Tai nạn à?”
_ “ Không phải, là do bị trừng phạt vì mắc phải một trọng tội.”
_ “ Đó là tội gì?”

Kimiko nhìn tôi một lúc lâu. Đôi mắt cô ấy như run lên trong thóang chốc. Tôi còn tưởng là cô ấy sẽbật khóc.
Cô ấy chép miệng một cái rồi nhìn về phía Kokoro, cô bé đang chạy về phía Kaname và nói gì đó với thằng nhóc.

Kimiko nói bằng một giọng thật nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe được
_ Trọng tội mà con bé mắc phải là… ‘diệt thần’.”
_ “ ‘Diệt thần’?”

‘Diệt thần’… Chẳng phải đó là từ thường nghe trong mấy manga thuộc thể loại siêu nhiên hay sao? Giết một vị thần… Dù vì bất cứ lí do gì thì đó cũng là một tội không thể tha thứ, nhẹ thì chết còn nặng thì sẽ mắc một lời nguyền khủng khiếp. Vậy Kokoro sẽ chết vì tội này hay sao?
Vậy vị thần mà cô ấy giết là ai? Tại sao cô ấy phải giết ông ta. Và hơn nữa, làm cách nào mà cô ấy giết một vị thần?

Kimiko lại tạo ra thêm một vết rách trong không trung, Kimiko gọi nó là “Thanh Đạo”. Thứ này giúp người ta đi xuyên qua không gian hay thời gian. Khá giống cỗ máy thời gian của con mèo máy Doraemon đấy nhỉ.

Kimiko nói
_ “ Những câu hỏi trong đầu cậu bây giờ sẽ được giải đáp nếu cậu đi tiếp với tôi. Còn nếu cậu không muốn biết thì ta sẽ về nhà của con bé kia.”
_ “ Tôi muốn đi tiếp. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra.”
_ “ Vậy, đi thôi…”

Kimiko nói với mẹ Kokoro
_ “ Nana-chan, vài năm sau ta sẽ gặp lại nhé.”
_ “ Kimiko-sama, đừng xử dụng “Thanh Đạo” nhiều quá. Nếu không thì…”
_ “ Ta biết rồi!”

Thế là chúng tôi đi vào vết rách trong không trung và lướt thật nhanh qua thứ chất lỏng màu xanh lá cây. Chất lỏng lần này có vẻ sệt hơn hai lần trước thì phải. Tôi có cảm giác là nó đang bám dính lấy người tôi và kéo tôi lại. Có cảm giác như là chúng tôi đang cố đi qua một viên kẹo dẻo khổng lồ đang bị tan chảy.

Sau khi thoát khỏi thứ chất lỏng sền sệt ấy thì chúng tôi lại ở trong khu vườn của đền Tsukimine. Cảnh vật không khác lúc nãy nhiều lắm. Chỉ khác ở chỗ là những con rùa trong hồ không còn nữa mà thay vào đó là những con cá chép bé tí.

Tôi quay sang Kimiko và hỏi
_ “ Đã trải qua bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
_ “ Tôi cũng không biết nữa… Tôi dùng cạn sức rồi. Suýt chút nữa là phải vĩnh viễn ở lại trong “Thanh Đạo”, may mà vẫn kịp mở một đường thoát.”

Trông Kimiko có vẻ đã kiệt sức. Đôi tai trắng của cô ấy đang rủ xuống, mồ hôi trên mặt chảy nhễ nhại và cô ấy đã bắt đầu thở dốc. Tôi hỏi
_ “ Không sao chứ, Kimiko?”
_ “ Bây giờ tôi không còn chút sức lực nào nữa rồi! Tôi muốn được tắm nước nóng và ngủ trong một cái mền thật ấm…”


_ “ A! Chị Kimiko!”
Tiếng gọi vang ra từ trong nhà, giọng một cô gái khỏang mười sáu, mười bảy. Cô ấy đang mở cánh cửa kính và bước ra. Cô ấy đang mặc một bộ quần áo bằn vải thun, hai bím tóc của cô ấy dài gần như chạm tới đất và đặc biệt hơn là đôi mắt màu vàng ánh lên những tia sáng phản chiếu từ Mặt Trời.
Không thể lầm được. Đó là Kokoro!
Kokoro đi về phía tôi và Kimiko và hỏi

_ “ Không phải chị nói là chị ghét bộ dạng đó lắm à? Mà sao chị trông có vẻ đuối sức thế? Có chuyện gì à?”
Kimiko lập tức nhảy đến chỗ Kokoro và bấu chặt lấy hai vai cô bé
_ “ Kokoro! Chị muốn ngủ! chị muốn ăn! Nhưng trên hết là chị muốn tắm nước nóng ngay bây giờ!”
_ “ Bình tĩnh nào, chị Kimiko! Mẹ đang tắm ở nhà tắm nên chắc chị phải chờ một chút… Đợi chút nào, chị Kimiko!”

Kimiko đã phóng như bay từ trong sân vào nhà trong với tốc độ nhanh nhất mà cô ấy có thể đạt tới. Tôi chỉ biết đứng ngay tại chỗ mà nhìn theo. Không phải cô ấy đã kiệt sức rồi sao?
Kokoro nhìn theo và thở dài.
_ “ Hôm nay chị ấy làm sao thế nhỉ?”

Rồi cô ấy nhìn về phía tôi. Tôi cũng nhìn cô ấy, nhìn vào đôi mắt vàng trong veo tuyệt đẹp trên gương mặt thanh tú ấy.
Kokoro nở một nụ cười thật tươi tắn và hỏi
_ “ Trước đây anh cũng đã đến đây cùng chị Kimiko rồi phải không?”
_ “ Cô còn nhớ à? Cũng đã lâu rồi mà.”
_ “ Tất nhiên là em còn nhớ. Em chưa bao giờ thấy chị Kimiko tiếp xúc với con người trừ những người trong họ Kuronuma và hơn nữa… bộ pijama của anh cũng rất dễ để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác đấy.”
Tôi nhìn xuống bộ pijama đang mặc. Trông nó cũng đâu đến nỗi nào nhỉ. Chỉ là một bộ pijama bình thường với vài hình con heo với nét vẽ hoạt họa trang trí thôi mà.

_ “ Không, vấn đề không phải ở bộ pijama mà ở cái cách anh mặc nó bất kể ngày đêm, sáng chiều tối kia. Nếu gặp anh với bộ đồ khác thì có khi em cũng chẳng nhận ra. Đằng này thì anh lại ăn mặc giống hệt mười năm trước…À không, anh không hề thay đổi chút nào nữa ấy chứ. Trông cứ như là thời gian của anh đã dừng lại vậy.”
_ “ Chính tôi cũng không hiểu cái gì đang diễn ra nữa là. Kimiko mang tôi đi qua một đống bầy nhầy màu xanh lá cây. Mỗi lần như thế là tôi lại đến một khoảng thời gian khác nhau."

Kokoro lắc đầu, miệng hơi mỉm cười
_ “ Chị ấy chẳng bao giờ chịu nghe lời mẹ khuyên gì cả. Đã bảo là thứ ấy nếu sử dụng nhiều thì sẽ rất nguy hiểm mà.”

Cô ấy bước về phía hồ cá, đôi mắt vàng nhìn xuống mặt nước hồ. Những con cá nhỏ bơi về phía Kokoro đang đứng. Lúc này, tôi mới có dịp nhìn kĩ Kokoro, từ lúc gặp cô ấy đến giờ thì tôi hòan tòan bị đôi mắt lạ lùng của cô ấy cuốn hút nên đã không nhận ra là cô ấy giống Sakurako đến lạ lùng. Có lẽ đây gọi là sự màu nhiệm của sự di truyền.

_ “ Này! Lại là anh đấy hả?”

Tôi giật mình và nhìn về phía phía ra giọng nói theo phản xạ.
Môt cậu con trai mặc bộ đồng phục đen có mái tóc ngắn nhưng lại để dài phần đuôi phía sau khiến người ta liên tưởng tới một cái đuôi ngựa. Cậu chàng có một gương mặt khá điển trai.

Tôi nhận ra ngay cái gương mặt ấy và cả giọng nói như muốn nạt vào mặt người khác ấy nữa chứ.
_ “ A! Kaname đấy à?”

Kaname bước đến gần tôi và quàng tay kẹp lấy cổ tôi. Bây giờ cậu ta đứng cao hơn tôi rất nhiều.
_ “ Lâu quá không gặp rồi nhỉ? Cái vẻ mặt ngu ngơ này vẫn không thay đổi được sao? Tôi không bao giờ để con gái tôi làm bạn với một thằng nhóc có cái bản mặt như thế này đâu.”

Tôi cứ nghĩ là Kaname vốn không thích tôi nhưng nghe giọng của câu ta thì hòan tòan không phải vậy.
Tôi tôi trả đũa đòn kẹp cổ bằng cánh với hai tay ra sau và chộp lấy hai vành tai của Kaname và kéo ra thật mạnh.
_ “ Làm sao mà cậu cấm được cô ấy? Cậu cứ đi vắng suốt mà. Nhân lúc đó thì con gái của cậu sẽ vào tay tôi thôi.”
_ “ Anh dám sao? Nếu anh chạm một ngón tay nào vào Sakurako của tôi thì đừng hòng nghĩ đến chuyện mình sẽ có một cụôc sống yên ổn.”
Vừa nói Kaname vừa ghì cổ tôi chặt hơn, tôi cũng kéo hai vành tai cậu ấy ra thật mạnh.
_ “ Cậu nghĩ cậu làm được sao?Hả ‘bác Kuronuma’?!”

Kokoro quan sát chúng tôi từ nãy giờ. Có vẻ cô ấy đã cố gắng lắng nghe chúng tôi nói chuyện nhưng khôn thể nào hiểu nổi nên đành lên tiếng hỏi.
_ “Con gái của Kaname-nichan là sao? Hai anh đang nói về ai thế?”
Tôi vùng thóat ra khỏi Kaname và nói
_ “ À, tôi đang nói về Sakurako…”

Kaname nhảy đến bịt miệng tôi lai và vội vàng nói
_ “ Sakurako là người mà anh ta thích! Anh đang chỉ cách cho anh ta làm quen với cô ấy.”
Kokoro nghiêng đầu và nói
_ “ Nhưng không phải anh không thích nói chuyện với con gái sao? Làm sao anh biết cách làm quen với con gái mà chỉ cho anh ấy.”
_ “ Đừng coi thường anh của em như thế. Nói gì thì anh cũng nằm trong top 10 anh chàng đẹp trai nhất lớp đấy chứ.”
_ “ Thật thế sao? Em không hề biết chuyện đó đấy. Thôi, em vào xem mẹ và chị Kimiko tắm xong chưa đây.”
Kokoro gật đầu cười với tôi và đi vào nhà qua cánh cửa kính vào một căn phòng. Căn phòng đó là căn phòng mà trước đây tôi từng vào để tìm công tắc đèn, sau này nó sẽ là phòng của Sakurako.
Tôi kéo tay Kaname ra khỏi miệng mình và hỏi
_ “ Lớp cậu có bao nhiêu người?”
_ “ Hai mươi ba.”
_ “ Bao nhiêu nữ?”
_ “ Mười ba.”


Tối đó, mẹ của Kaname, bà Nanami, đã nấu một bữa thật ngon cho tôi và Kimiko. Chúng tôi ăn ở một bàn ăn thật dài nhưng không hiểu sao tất cả điều ngồi về phía phải bàn ăn. Kikiko khi đó đã được mặc một bộ yukata của Kokoro.
Tôi ngồi giữa bà Nanami và Kokoro.Kaname ngồi cạnh Kokoro còn Kimiko thì ngồi cạnh bà Nanami.
Lúc đầu chúng tôi chỉ im lặng mà thưởng thức những món ăn trên bàn. Sau đó thì Kokoro đã phá vỡ bầu không khí im lặng.
_ “ Chị Kimiko thân với một con người thì đúng là không bình thường chút nào, mẹ nhỉ?”
Bà Nanami gật đầu tán đồng.
_ “ Đúng. Thu hút được sự chú ý của Kimiko-sama thì chắc chắn cậu phải là một người đặc biệt nhỉ?”
Tôi vội xua tay mà không nhớ để đôi đũa xuống bàn.
_ “ Không đâu, cháu chỉ là một người bình thường thôi.”
Kimiko nuốt miếng đậu hủ chiên xuống và chống tay ngả người ra sau.
_ “ Đừng có khiêm tốn như thế. Cậu đúng là một người khá đặc biệt đấy. Tôi và Yoko chưa bao giờ gặp người nào như cậu cả.”
Kokoro hỏi
_ “ Anh ấy đặc biệt như thế nào?”
_ “ Kokoro! Nói thật nhé! Chị chưa từng gặp người nào ngốc như cậu ta cả. Một thằng con trai không hiểu chút gì vê tâm tư của con gái và là một kẻ si tình đến mức ngốc nghếch.”
Bà Nanami hào hứng hỏi
_ “ Có vẻ thú vị đấy. Ngài kể chi tiết được không?”
Kimiko lắc đầu
_ “ Không được, cái này để dành cho tiết mục kể chuyện trước khi đi ngủ nhé.”

Thôi rồi, thế là cái câu chuyện mà tôi không muốn người khác nghe được lại bị truyền miệng đi khắp nơi thế này. Chẳng bao lâu thì nó sẽ trở thành một câu chuyện cổ tích mang tên “Chuyện đời thằng ngốc” mất thôi.

Tối hôm đó, Kaname bảo là tôi có thể ngủ ở phòng của cậu ta.
Thú thật thì tôi cảm thấy hơi lạ vì cái cách cậu ta trở nên thân thiết với mình thế này. Chẳng phải lần trước gặp nhau cậu ta tỏ ra rất ghét tôi hay sao? Không hiểu “ông bác Kuronuma” này đang có dự tính gì trong đầu nữa.
Hay là cậu ta định chờ tôi ngủ rồi xuống tay hạ sát?

Chắc không đâu nhỉ…

Trước khi đi ngủ, tôi muốn ra vườn để ngắm cá chép.
Khi tôi vừa đẩy cánh cửa kính sang một bên thì lập tức gió lạnh từ vườn phả vào làm tôi giật mình nhảy ngược về phía sau. Tôi xoa xoa hai bàn tay vào nhau cho ấm. Tiếng côn trùng hát, tiếng gió, tiếng lá rơi làm khu vườn sống động hơn.
Phần lớn khu vườn đã chìm trong bóng tối nên tôi khó có thể nhìn thấy được hết quang cảnh của nó. Nhưng nhờ ánh sáng hắt từ căn phòng gần hồ cá nên tôi có thể thấy được một phần của hồ cá.
Trong hồ, những con cá chép bé tí đang bơi lội, thỉnh thỏang lại có một con ngoi lên đớp không khí. Bỗng, một con cá chép lớn hơn hẳn những con khác xuất hiện từ trong phần bị bóng tối che khuất của hồ. Nó có một cái đuôi thật dài và một màu đen thật huyền bí bao phủ khắp thân thể. Nhìn con cá bơi lội trong hồ một cách thật duyên dáng của nó mà tôi bất chợt thốt lên.
_ “ Đấy không phải là Kurohime hay sao?”

_ “ Ai là Kurohime?”

Tôi nhìn ngóai lại qua vai. Kaname và Kokoro đang đứng phía sau tôi. Không biết là họ chỉ vừa đến hay là đã dứng rất lâu quan sát mà tôi không hay biết.
Kaname đặt tay lên vai tôi và hỏi
_ “ Bệnh tương tư của anh nặng đấy nhỉ? Cô nàng đó tên Kurohime à?”
Kokoro kéo tay áo của Kaname
_ “ Nhưng không phải anh nói là người anh ấy thích là Sakurako hay sao?”

Kaname giật mình, đến nỗi cậu ta không thể ngăn nổi câu “thôi chết rồi” phát ra từ miệng mình.

Tôi lắc đầu và chỉ xuống hồ.
_ “ Không, tôi đang nói đến con cá chép màu đen ấy kia.”

Khi tôi chỉ tay về phía con cá thì Kaname nhìn theo hướng tôi chỉ.
_ “ Tôi có thấy con cá chép nào màu đen đâu nhỉ? Mà thôi, mẹ tôi bảo anh hãy vào ngủ sớm đấy. Nhanh lên nhé. Kokoro. Em cũng vào ngủ đi.”
_ “ Không, em ở đây một lát nữa đã. Anh vào nghỉ trước đi.”

Kaname ghé vào tai tôi nói nhỏ
_ “ Đừng nói cho cô ấy biết chuyện của chúng tôi sau này nhé.”
_ “ Tại sao?”
_ “ Tôi không muốn cho cô ấy biết! Thế thôi!”
_ “ Ồ hố!! Sao? Xấu hổ à, ‘bác Kuronuma’?”
_ “ Im đi! Đừng có nói cho cô ấy biết!Vậy thôi!”

Nói rồi, cậu ta đi vào nhà. Kokoro thì ở lại với tôi.
Chờ Kaname đi khuất thì cô ấy mới hỏi.
_ “Anh… thấy được nó à?”
_ “ Thấy gì?”
_ “ Con cá chép màu đen.”

Tôi nhìn xuống hồ. Con cá chép ấy đang bơi về phía tôi. Trông nó như đang bị tôi thu hút. Vây lưng nó nhô hẳn lên khỏi mặt nước. Những cái vảy đen bóng lấp lánh trong nước phản chiếu lại những tia sáng hắt ra hồ từ bóng đèn điện. Chốc chốc một cái bong bóng nhỏ xíu thoát ra từ miệng nó và nổi lên mặt nước.
_ “ Tất nhiên là thấy rồi, nó nổi bật thế kia mà.”
_ “ Sao anh biết tên nó là Kurohime? Ở nhà này, em là người duy nhất nhìn thấy được con cá chép ấy vì thế không ai biết được sự tồn tại của nó. Vì vậy không thể nào có người biết em đặt tên cho nó là Kurohime.”
_ “À không…tình cờ biết được ấy mà.”
_ “ Tình cờ như thế nào?”

Thôi chết rồi, cô ấy không cho thời gian thì làm sao mà tôi nghĩ ra một lời nói đối hợp tai đây. Hay là cứ lấy đại một cái gì đó vậy! Đại loại như…

Con cá nói nói cho mình biết? Không ổn! cho qua!
Tình cờ nghe được? Không được Kokoro đã nói là chỉ mình cô ấy biết nó thôi mà!
Hay là Kokoro mớ ngủ đã gọi tên nó? Không ổn luôn! Mình chỉ mới đến đây chưa đến một ngày mà!
Làm sao đây! Không nghĩ ra được gì cả!

Kokoro nhẹ nhàng hỏi
_ “ Anh đang cố gắng nghĩ ra một lời nói dối để che giấu gì đó à?”
_ “ Không…Không! Làm gì có! Haha haha haha!”
Tiếng cười ngu ngốc của tôi vang lên rồi chìm dần vào trong bóng tối.
Không lẽ bị nắm tẩy nhanh đến vậy sao? Thậm chí chưa kịp nói dối thì đã bị phát hiện rồi.
Kokoro che miệng và cười khúc khít
_ “ Anh quả là đặc biệt nhỉ!? Nghĩ gì trong đầu là hiện cả lên mặt.”
_ “Đúng là hai mẹ con…Đến cả câu châm chọc cũng như cũng giống nhau.”
_ “ Hai mẹ con? Anh đang nói đến ai thế?”

Thôi chết rồi! Lại lỡ miệng rồi! Đúng như Kimiko hay nói: “cái miệng là gốc tai họa”! Làm sao đây? Chuyển đề tài vậy!

_ “ Ơ…ừm, anh rất thích màu mắt của em. Rất đẹp.”
_ “ Vậy à? Ngòai mẹ và chị Kimiko thì chỉ có anh khen màu mắt em đẹp thôi đấy. Mẹ bảo em không được cho người ngòai thấy màu mắt của mình.”
_ “Thế khi ra ngòai thì phải làm sao? Khi đi học chẳng hạn?”
_ “ Khi ra ngoài thì em phải mang kính râm.”
_ “ Cả khi học trong lớp?”
_ “ Vâng, em lấy lí do là mình mang một bệnh về mắt. Nhưng cũng vì thế mà em rất ít bạn. Chắc họ nghĩ em khác thường. Mà đúng là khác thường thật nhỉ?”

Khổ thật. Đúng là nếu để người khác biết được thì nhất định cô ấy sẽ không thể nào sống yên ổn được. Con người là một giống loài thật sự rất tàn nhẫn. Họ ghét bỏ tất cả những gì mà họ nghĩ là bất thường hoặc có hại với họ.

Kokoro hỏi tôi
_ “ Thế con gái em thì sao? Nó có nhiều bạn chứ?”
_ “ Ừ, cô ấy là hoa khôi của cả khối năm nhất của trường đấy! Tính tình khá thẳng thắn nhưng rất thích trêu chọc người khác… Thôi chết!”

Kokoro mỉm cười và xoa đầu tôi
_ “ Không cần phải giấu đâu. Chị Kimiko đã kể cho em nghe cả rồi.”
_ “ Vậy là em đã biết từ đầu rồi?! Vậy sao còn là khó người khác như thế chứ?”
_ “ Vì làm thế vui lắm!”
_ “Thôi! Xin phép ‘bác gái Kuronuma’! ‘Cháu’ vào ngủ đây!”

Tôi định bỏ vào trong nhưng Kokoro kéo tôi lại.
_ “ Đừng giận mà! Nói chuyện thêm một chút nhé!”

Nhìn vẻ khẩn khỏan của cô ấy tôi không đành từ chối. Biết sao được, tôi hay yếu lòng trước phụ nữ mà. Hơn nữa có một điều mà tôi vẫn thắc mắc từ lúc nãy.
Tại sao Kurohime lại có thể sống lâu đến thế nhỉ? Con cá chép ấy có vẻ như đã sống từ rất lâu trong hồ như sao kích thước của nó không hề thay đổi nhỉ? Hay Kurohime mà tôi đã thấy là con, cháu nó?
Xem cách giải thích đó có vẻ thực hơn. Nhưng có gì vẫn chưa ổn lắm…

_ “ Có vẻ như Kurohime không phải là một con cá chép bình thường nhỉ?”
_ “Vâng, nó có một màu đen tuyệt đẹp, cái đuôi thật và mềm mại. À mà anh có biết sao em đặt cho nó cái tên Kurohime không?”
_ “ Vì trông nó như một nàng công chúa đang mặc một chiếc áo đen và thật dài đang bơi lội trong nước.”
_ “ Anh cũng thấy thế à?”
_ “ Không, Sakurako bảo em từng nói thế.”
_ “ Anh có vẻ thân với con bé nhỉ? Quan hệ của hai người là thế nào?”
_ “ Là bạn học thôi.”
Tôi đang cố gợi chuyện về con cá thế mà không hiểu sao cậu chuyện vẫn đi theo hướng khác.

Kokoro im lặng nhìn xuống mặt mặt hồ một lúc thì bỗng bật cười.
_ “ Em đang đứng đây và nói chuyện với người bạn của đứa con gái của mình trong khi thậm chí nó chưa ra đời. Cảm giác này thật khó tả nhỉ?”
_ “ Có lạ bằng cảm giác đột ngột bị lôi qua một đống bầy nhầy rồi khi mở mắt ra thì biết mình đã nhảy vọt về mấy chục năm sau không?”
_ “ Ừ..kì lạ thật. Nhưng tất cả những chuyện đó chưa kì lạ bằng chính con người anh.”
_ “ Tại sao?”
_ “ Làm sao mà anh có thể chấp nhận những thứ thật bất bình thường khi mà đối với người khác thì những thứ đó thật khó chấp nhận một cách dễ dàng như thế?”
_ “Con người có thích lảng tránh những việc mình không thể chấp nhận hơn là đối mặt với nó. Nhưng theo kinh nghiệm của anh thì những thứ đó đầy rẫy khắp nơi vì vậy nếu cứ gặp là tránh thì phải tránh đến bao giờ?”
_ “ Theo kinh nghiệm của anh? Trông anh bây giờ còn trẻ tuổi hơn em cơ mà.”
_ “ Thì nói thế nghe có vẻ “ngầu” hơn, phải không? Không tin thì em cứ thử xem, khi đưa ra một ý kiến nào đó thì cú chèn câu “theo kinh nghiệm của tôi” vào đó. Thế là ý kiến của em sẽ “nặng ký” hơn.”

Kokoro quay mặt đi và đưa tay lên miệng. Người cô ấy run lên từng chập. Tiếng cười không thể bị chặn theo những kẽ ngón tay và thóat ra ngoài.

_ “ Có gì đáng cười lắm hay sao?”

Kokoro không trả lời. Mà chỉ giơ bàn tay trái lên tỏ ý “Đừng nói nữa!” trong khi tay phải thì vẫn bịp miệng nén tiếng cười đang chực trào ra ngoài.
Chắc cách nói chuyện của tôi có gì đó không ổn thì phải. Có lẽ là vì tôi bị ảnh hưởng bởi cách nói chuyện của ông chú Văn. Khi ông chú tôi nói chuyện thì mọi người xung quanh đều bật cười nhưng tôi biết chắc là ông ấy không hề cố ý chọc cười mà đó chỉ là thói quen nghề nhiệp thôi. Mà cũng phải, là trong lĩnh vực du lịch thì ngòai kiến thức thì cũng cần chút óc hài hước.

Tôi ngáp một cái gần sái quai hàm.
_ “ Thôi, buồn ngủ rồi…Anh vào trước đây. Mà phòng của Kaname ở đâu thế.”

Kokoro ngừng cười và đưa tay lên lau nước mắt.
_ “ Căn phòng ở cuối hành lang bên trái ấy.”
_ “ Cám ơn.”
Theo lời Kokoro, tôi đi đến căn phòng cuối hành lang vào gõ cửa.
gịong của Kaname từ trong phòng vang ra
_ “ Vào đi!”

Tôi đẩy cửa bước vào và nhìn quanh căn phòng. Một căn phòng của một cậu trai mê bóng chày. Trên tường dán kín mít cái tấm poster hình các cầu thủ bóng chày mang đồng phục củaYomiuri Giant.
Kaname đang nằm trên giường, cậu ta chỉ xuống tấm niệm futon dưới sàn
_ “ Anh ngủ ở đó đi. Dù sao thì tôi cũng là người trên nên ngủ trên giường là hợp lí.”
_ “Rồi, thưa “bác”. Nhưng đừng giết tôi khi tôi đang ngủ đấy.”
_ “ Anh ngĩ tôi là hạng người gì đấy hả!?”
_ “Ai biết được. Thôi, tôi ngủ đây.”

Đi ngủ thôi… Cả đống thứ kì lạ cứ lần lượt xuất hiện. Thanh đạo, người lai cáo, con cá chép sống mười mấy hai mươi năm mà không hề thay đổi…Cứ thế này thì không biết thần kinh của tôi sẽ trụ được tới lúc nào.

Tôi nằm xuống và nhắm mắt chờ giấc ngủ đến. Nhưng…

_ “ Này, anh ngủ chưa đấy? Nói chuyện môt chút nào.”
_ “ Rồi, rồi. Chuyện gì?”
_ “ Kokoro là người lai cáo. Anh biết rồi phải không?”
_ “ Ừ, thì sao?”
_ “ Thế khi biết điều đó thì cảm giác của anh như thế nào?”
_ “ Thì…Tôi chỉ có cảm giác…Thế nào nhỉ? Những thứ tưởng cừng chỉ găp trong manga hay anime bổng xuất hiện trước mặt mình. Thế đấy!”
_ “ Anh không cảm thấy sợ à?”
_ “ Tại sao phải sợ? Kokoro là một cô gái dễ thương đấy chứ.”
_ “ Anh thật khác người nhỉ? Khi tôi hỏi đám bạn của mình “Nếu cậu gặp một người lai cáo thì cậu sẽ nghĩ thế nào?” thì phần lớn trả lời là sẽ bỏ chạy trước khi bị hại hoặc là “làm gì có chuyện đó!”.”
_ “ Chắc là do quan niệm khác nhau thôi! Nếu cậu hỏi câu đó với đám trẻ thời của tôi thì họ sẽ nói là “thật tuyệt vời!” , “Tôi sẽ cosplay cho cô ấy rồi chụp một đống hình”hoặc là “không hiểu cô ấy mặc trang phục hầu gái thì sẽ ra sao?” .Nhưng có lẽ tôi không thuộc cái đám ấy nhưng dù sao thì tôi cũng dễ chấp nhận những chuyện như thế này. Quen với Kimiko thì những chuyện thế này không còn gì là kì lạ nữa. Thôi, nói chuyện thế đủ rồi. Tôi ngủ đây!”

Kaname với tay từ trên giường xuống lay tôi.
_ “ Khoan đã, tôi hỏi thêm một câu nữa thôi.”
_ “ Rồi, hỏi lẹ đi rồi ngủ.”
_ “ Anh thấy Kokoro thế nào?”
_ “ Xinh đẹp, hiền, có đôi mắt đẹp, body cực chuẩn. Nếu có thể thì tôi sẽ chọn cô ấy làm bạn gái mình.”
_ “ Này! Đừng mơ đến cuyện tôi sẽ giao cô em gái quí báu của mình cho anh đấy!”
_ “ Nói đùa mà… Tôi không hề nghĩ đến chuyện Kokoro sẽ là bạn gái của mình. Thật đấy!”
_ “ Ý anh nói là Kokoro của tôi không đủ tư cách thành bạn gái của anh à! Đừng tự cao tự đại như thế!”
_ “ Này! Thế cậu muốn tôi trả lời thế nào hả!!!!”
 
Sửa lần cuối:
Back
Top