Liên quan gì đến em
Tác giả: Văn Vũ
Dịch: Hải Yến
Nguồn:
Sách do NXB Văn Học và Công ty cổ phần sách Văn Việt liên kết xuất bản
Dự kiến xuất bản: Tháng 6
Giới thiệu:
Bà chị nhà họ Nhan cùng ông anh nhà họ Hà, đôi oan gia ấy thành một cặp đã đành một nhẽ, cơ mà chuyện này chả liên quan gì đến hai đứa em cả. Thế mà hai kẻ đó lại ngầm thương lượng với nhau mối lái cho hai đứa em mình, chưa hết, hai ông bà tung luôn chiêu Càn Khôn Đại Na Di, ngoài mặt thì cãi nhau nổ lửa, thực tế lại yêu nhau đến chết đi sống lại để đánh lạc hướng chú ý của mọi người.
Hừ! Bà chị quả là lợi hại! Trên đời này không có chuyện ngon xơi thế đâu, tuy cậu em nhà họ Hà trông cũng bảnh bao, nhưng mà dối trời qua biển, ve sầu lột xác, mượn đao giết người …. Ba mươi sáu kế em đây cũng thử!
Lời tựa
Đó không phải là chiếc gương thần, nhưng nó đã cho cô bé ba tuổi Nhan Tiểu Ngôn biết một điều rằng: nó là cô bé xinh đẹp nhất nhà họ Nhan, mai sau nó sẽ là người con gái đẹp nhất phố, nó sẽ trở thành mầm họa của cánh mày râu, là kẻ địch trời sinh của phái nữ!
- Liên quan gì đến em chứ? – Nhan Tiểu Ngôn hoàn toàn không thèm quan tâm, thậm chí còn làm một cái mặt hề.
- Đúng là không liên quan đến em, nhưng mà liên quan đến người khác. Dù sao thì xinh đẹp cũng là để cho người ta ngắm, tuy rằng nó thuộc về mình. – Gương thần xoay chuyển, Nhan Tiểu Ngữ bước ra từ phía sau cảnh cáo em gái.
Nhan Tiểu Ngôn nín thít.
Lần nào ra khỏi nhà … ờ mà cũng phải thanh minh trước một tí, Nhan Tiểu Ngôn không hề muốn ra ngoài trêu ong ghẹo bướm gì hết đâu nhá, nó còn bé xíu, thuần khiết, ngây thơ lắm chứ … Là mẹ nó bắt nó ra ngoài lượn lờ để rồi mỗi lần về nhà, hậu quả tai hại chính là gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên như đít khỉ, không phải vì xấu hổ đâu nha. Nhan Tiểu Ngôn từ khi lọt lòng đã không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào, mà hình như khả năng đến lúc chết biết được cũng không lớn lắm. Những vết đỏ trên mặt nó là do ma trảo của các cô các chú véo lên.
Nhan Tiểu Ngữ cười trên nỗi đau của người khác, bảo rằng: kẻ cắp gặp bà già!
Mười ba tuổi, sau lần đầu dậy thì, không chỉ quanh quanh nhà họ Nhan, khắp hang cùng ngõ hẻm ai ai cũng biết tiếng Nhan Tiểu Ngôn xinh xắn. Nhan Tiểu ngôn trở thành hình tượng đại diện cho từ “mầm họa”, lại còn là một “mầm họa” sống sờ sờ --- thư tình của nó giắt trong hòm thư còn lắm hơn cả tờ rơi quảng cáo.
Nó từng thả chó ra cắn – bồi thường mất hơn 1000 tiền viện phí!
Lườm nguýt --- khiến mắt nó nhiễm phải một thói quen rất không hay - máy mắt.
Xé thư tình – Thế nên mới có thói xấu là thích nghe tiếng xé giấy.
…
Nhan Tiểu Ngôn hoảng hồn phát hiện ra một quy luật: Nó càng tìm cách ngăn cản, tật xấu của nó lại càng nhiều!
Thư tình trong hòm nhà gần như tăng lên theo cấp số nhân.
Nhan Tiểu Ngôn chịu hết nổi, thế nên nó đã ra ba quyết định:
Chuyển nhà! Để đám người bám đuôi chụp trộm không chịu buông tha ấy mất đi mục tiêu cố gắng – đây là chiêu thứ nhất!
Chuyển trường! Để cái đám đã, đang và sẽ manh nha hành động toàn bộ không làm gì được – đây là chiêu thứ hai!
Đổi tên! Nhan Tiểu Ngôn bỏ luôn chữ Tiểu ở giữa, Nhan Ngôn, đây chính là chiêu thức vô địch cuối cùng!
Đã ẩn là phải ẩn nơi đông đúc, Nhan Ngôn nghiên cứu kĩ lắm, tâm đắc rút ra chính là: phải lộ ra càng nhiều khuyết điểm của bản thân để quỷ thần cũng không dám bén mảng đến gần, lâu dần rồi thì sẽ càng ít người muốn dò la chân tướng. Nếu nhỡ không may đụng phải ai đó, Nhan Ngôn cho rằng kẻ ấy cũng thuộc loại hiếm có khó tìm, để lại cũng chẳng sao.
Hóa trang – cân nhắc đến nhu cầu thời nay, không thể học theo mấy cô nữ hiệp trùm khăn che mặt được, làm thế có ngày bị tống vào nhà thương điên mất. Cũng không thể đeo khẩu trang như người mang bệnh, làm thế người ta tưởng nhiễm SARS đưa đi bệnh viện thì nguy. Phải chọn một cách giữa giữa, đeo một chiếc kính gọng đen bự chảng che nửa mặt. Dù sao thì tỉ lệ học sinh cận thị bây giờ là hơn 50%, sẽ không có ai lấy làm lạ cả.
Ít nói. Nói lắm sai nhiều, đạo lý này từ xưa đến nay cấm có sai bao giờ. Chuyện gì không cần nói là quyết không mở miệng, trừ phi vạn bất đắc dĩ. Mà có nói thì cũng phải nói với giọng khẽ nhất có thể. Bây giờ người nhẫn nại hiếm lắm, khắp phố có hàng rổ người dẫn chương trình say sưa nói chuyện, nhưng không có lấy một thính giả tử tế nào.
Xì-căng-đan. Thời điểm thích hợp phải làm ra vài vụ bê bối, sau khi được chú ý trong chốc lát thì sẽ bị quên lãng dài hạn luôn. Nhan Ngôn chọn cách tạo xì căng đan như sau: xếp thứ hai toàn lớp từ dưới lên.
Đứng đầu thì gây chú ý quá, tiệc ăn mừng Olympic quán quân phải ngồi ghế đầu, hạng hai chìm nghỉm trong đám đông, chỉ còn lại trong trí nhớ, mà trí nhớ lại là thứ không đáng tin nhất. Giờ nó bị máy tính thay thế gần hết rồi.
Nhan Ngôn xếp thứ hai, đang dần dần bị chìm sâu vào quên lãng, trở thành con vịt xấu xí thành tích bê tha lại lầm lì ít nói của lớp 11A
Nhan Ngôn thích cách gọi này, tuy thỉnh thoảng cũng cố tình lộ ra thân phận thực. Ví dụ như trên các diễn đàn, cô nàng luôn luôn tự gọi mình là … mỹ nữ.
Tác giả: Văn Vũ
Dịch: Hải Yến
Nguồn:
You must be registered for see links
Sách do NXB Văn Học và Công ty cổ phần sách Văn Việt liên kết xuất bản
Dự kiến xuất bản: Tháng 6

Giới thiệu:
Bà chị nhà họ Nhan cùng ông anh nhà họ Hà, đôi oan gia ấy thành một cặp đã đành một nhẽ, cơ mà chuyện này chả liên quan gì đến hai đứa em cả. Thế mà hai kẻ đó lại ngầm thương lượng với nhau mối lái cho hai đứa em mình, chưa hết, hai ông bà tung luôn chiêu Càn Khôn Đại Na Di, ngoài mặt thì cãi nhau nổ lửa, thực tế lại yêu nhau đến chết đi sống lại để đánh lạc hướng chú ý của mọi người.
Hừ! Bà chị quả là lợi hại! Trên đời này không có chuyện ngon xơi thế đâu, tuy cậu em nhà họ Hà trông cũng bảnh bao, nhưng mà dối trời qua biển, ve sầu lột xác, mượn đao giết người …. Ba mươi sáu kế em đây cũng thử!
Lời tựa
Đó không phải là chiếc gương thần, nhưng nó đã cho cô bé ba tuổi Nhan Tiểu Ngôn biết một điều rằng: nó là cô bé xinh đẹp nhất nhà họ Nhan, mai sau nó sẽ là người con gái đẹp nhất phố, nó sẽ trở thành mầm họa của cánh mày râu, là kẻ địch trời sinh của phái nữ!
- Liên quan gì đến em chứ? – Nhan Tiểu Ngôn hoàn toàn không thèm quan tâm, thậm chí còn làm một cái mặt hề.
- Đúng là không liên quan đến em, nhưng mà liên quan đến người khác. Dù sao thì xinh đẹp cũng là để cho người ta ngắm, tuy rằng nó thuộc về mình. – Gương thần xoay chuyển, Nhan Tiểu Ngữ bước ra từ phía sau cảnh cáo em gái.
Nhan Tiểu Ngôn nín thít.
Lần nào ra khỏi nhà … ờ mà cũng phải thanh minh trước một tí, Nhan Tiểu Ngôn không hề muốn ra ngoài trêu ong ghẹo bướm gì hết đâu nhá, nó còn bé xíu, thuần khiết, ngây thơ lắm chứ … Là mẹ nó bắt nó ra ngoài lượn lờ để rồi mỗi lần về nhà, hậu quả tai hại chính là gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên như đít khỉ, không phải vì xấu hổ đâu nha. Nhan Tiểu Ngôn từ khi lọt lòng đã không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào, mà hình như khả năng đến lúc chết biết được cũng không lớn lắm. Những vết đỏ trên mặt nó là do ma trảo của các cô các chú véo lên.
Nhan Tiểu Ngữ cười trên nỗi đau của người khác, bảo rằng: kẻ cắp gặp bà già!
Mười ba tuổi, sau lần đầu dậy thì, không chỉ quanh quanh nhà họ Nhan, khắp hang cùng ngõ hẻm ai ai cũng biết tiếng Nhan Tiểu Ngôn xinh xắn. Nhan Tiểu ngôn trở thành hình tượng đại diện cho từ “mầm họa”, lại còn là một “mầm họa” sống sờ sờ --- thư tình của nó giắt trong hòm thư còn lắm hơn cả tờ rơi quảng cáo.
Nó từng thả chó ra cắn – bồi thường mất hơn 1000 tiền viện phí!
Lườm nguýt --- khiến mắt nó nhiễm phải một thói quen rất không hay - máy mắt.
Xé thư tình – Thế nên mới có thói xấu là thích nghe tiếng xé giấy.
…
Nhan Tiểu Ngôn hoảng hồn phát hiện ra một quy luật: Nó càng tìm cách ngăn cản, tật xấu của nó lại càng nhiều!
Thư tình trong hòm nhà gần như tăng lên theo cấp số nhân.
Nhan Tiểu Ngôn chịu hết nổi, thế nên nó đã ra ba quyết định:
Chuyển nhà! Để đám người bám đuôi chụp trộm không chịu buông tha ấy mất đi mục tiêu cố gắng – đây là chiêu thứ nhất!
Chuyển trường! Để cái đám đã, đang và sẽ manh nha hành động toàn bộ không làm gì được – đây là chiêu thứ hai!
Đổi tên! Nhan Tiểu Ngôn bỏ luôn chữ Tiểu ở giữa, Nhan Ngôn, đây chính là chiêu thức vô địch cuối cùng!
Đã ẩn là phải ẩn nơi đông đúc, Nhan Ngôn nghiên cứu kĩ lắm, tâm đắc rút ra chính là: phải lộ ra càng nhiều khuyết điểm của bản thân để quỷ thần cũng không dám bén mảng đến gần, lâu dần rồi thì sẽ càng ít người muốn dò la chân tướng. Nếu nhỡ không may đụng phải ai đó, Nhan Ngôn cho rằng kẻ ấy cũng thuộc loại hiếm có khó tìm, để lại cũng chẳng sao.
Hóa trang – cân nhắc đến nhu cầu thời nay, không thể học theo mấy cô nữ hiệp trùm khăn che mặt được, làm thế có ngày bị tống vào nhà thương điên mất. Cũng không thể đeo khẩu trang như người mang bệnh, làm thế người ta tưởng nhiễm SARS đưa đi bệnh viện thì nguy. Phải chọn một cách giữa giữa, đeo một chiếc kính gọng đen bự chảng che nửa mặt. Dù sao thì tỉ lệ học sinh cận thị bây giờ là hơn 50%, sẽ không có ai lấy làm lạ cả.
Ít nói. Nói lắm sai nhiều, đạo lý này từ xưa đến nay cấm có sai bao giờ. Chuyện gì không cần nói là quyết không mở miệng, trừ phi vạn bất đắc dĩ. Mà có nói thì cũng phải nói với giọng khẽ nhất có thể. Bây giờ người nhẫn nại hiếm lắm, khắp phố có hàng rổ người dẫn chương trình say sưa nói chuyện, nhưng không có lấy một thính giả tử tế nào.
Xì-căng-đan. Thời điểm thích hợp phải làm ra vài vụ bê bối, sau khi được chú ý trong chốc lát thì sẽ bị quên lãng dài hạn luôn. Nhan Ngôn chọn cách tạo xì căng đan như sau: xếp thứ hai toàn lớp từ dưới lên.
Đứng đầu thì gây chú ý quá, tiệc ăn mừng Olympic quán quân phải ngồi ghế đầu, hạng hai chìm nghỉm trong đám đông, chỉ còn lại trong trí nhớ, mà trí nhớ lại là thứ không đáng tin nhất. Giờ nó bị máy tính thay thế gần hết rồi.
Nhan Ngôn xếp thứ hai, đang dần dần bị chìm sâu vào quên lãng, trở thành con vịt xấu xí thành tích bê tha lại lầm lì ít nói của lớp 11A
Nhan Ngôn thích cách gọi này, tuy thỉnh thoảng cũng cố tình lộ ra thân phận thực. Ví dụ như trên các diễn đàn, cô nàng luôn luôn tự gọi mình là … mỹ nữ.
Sửa lần cuối: