Không biết ai đem mưa đến ngoài kia
mưa hát khúc ca buồn
khi căn phòng trống không ai
bốn bức tường và khung cửa sổ
bạn ơi, có thấy nắng đẹp chưa?
những bình minh nào đã ngủ vùi
khi đêm đen cứ âu sầu, sâu lắng...
nhìn hạt mưa ngâu
rơi chỉ một lần giữa đời
đôi mắt này trăm vạn lần được thấy
trăm vạn hạt mưa rơi rồi chết, tan ra
chợt thấy niềm hạnh phúc
khi đến với nơi này, tôi có một trái tim
có một kiếp người, biết buồn vui, sướng khổ
tôi không rơi như mưa
không thích nỗi buồn đem đến, giống như mưa
Đâu đó ngoài kia, những bông hoa vẫn nở
dù sẽ tàn, nhưng vẫn đẹp hoa ơi
đâu đó trong lòng, buồn vui vẫn đến
dù chóng tan thôi, nhưng ghi lại đời người
Cảm ơn em, người con gái tôi yêu
còn gì tuyệt hơn những ngày ta chung bước
hãy yên tâm, đừng bận lòng áy náy
vì tôi biết mà, cách nhặt lại giấc mơ
nỗi buồn sẽ làm thơ
nỗi nhớ làm câu hát
rồi, tôi thấy em trong khung trời bát ngát
hái những đoá hoa xinh, được những thứ em tìm
Trang đời tôi không rỗng tếch, lặng im
mưa đến từ nơi đâu
và đi về đâu
ngày hôm qua đã ở lại rất lâu
cho hôm nay, nắng vàng lên rực rỡ
buổi bình minh
ngàn mây trắng tưng bừng
tôi đã nhớ ra... bụi nắng này hôm trước?
cảm ơn mưa, nắng nói, cảm ơn mưa...
**
Thôi hết rồi, chúng mình không duyên nợ
hai kẻ về làm hai nửa đơn côi
một vành môi mà lúc khóc khi cười
một trí nhớ mà lúc cười khi khóc
có những ngày ta trở mình mệt nhọc
nỗi ưu tư đè nặng trái tim côi
mưa ngoài kia sao cứ mãi không thôi
cười khúc khích,... thở dài trong bóng tối
thôi hết rồi, chẳng ai là có lỗi
lỗi do mình đang dối chính mình thôi
để trong nhau một nụ nhạt trên môi
tình đã lỡ, khóc chi thành thêm tội...
thôi hết rồi, đôi mình không duyên nợ
em trở về nghe bài hát em yêu
anh bước đi mong quên lãng bao điều
trong ký ức có một chiều vắng lặng
trong ký ức có cái gì mằn mặn
phả lên mi một chiếc bóng không tên
có phải nhau đâu, mà cứ ngóng cứ chờ
đó mảnh ghép hững hờ trong ký ức
ngày mai đây, sẽ quên nhanh em ạ
bản tình ca vẫn ngây ngất trong lòng
em trong trẻo một vầng thơ cuối hạ
lại bồi hồi xao xuyến ngóng thu xa...
ngày mai đây, vẫn nhớ bước lang thang
chiều kỷ niệm, mà vòng tay kẻ khác
mùa mưa qua, nắng đan tình em hát
vẫn một bài ca đó, khác chăng em...
vẫn là bài ca đó, khác chăng em!
là kỷ niệm thay tên thành kỷ niệm
lại xuyến xao, lại ngỡ đời mầu nhiệm
phả lên mi một lớp trắng mơ màng.
**
bao nhiêu lần bước đi trên đường rộng
để trở về làm lại kẻ cô đơn
yêu cánh chim lang bạt bốn phương trời
thèm vó ngựa tung cánh đồng tứ phía
đêm qua đêm phố dài giăng mưa hạ
người trở về phút chốc bỗng buồn hơn
màu áo nâu vai tóc vẫn chưa sờn
tà áo mảnh chập chờn nghe gió xiết
từ bao giờ những tâm hồn mãi miết
kiếm tìm mình trong những bước chân côi
này công viên hàng ghế đá không người
này chiếc lá với nụ cười không tiếng
cánh chim trời tìm tự do giữa biển
nỗi cô đơn phải trả khắp ngàn phương
cái tự do là cô
còn khao khát những con đường thầm lặng
không hiểu nổi... kiếp người qua ngắn ngủi
hững hờ gì làm kẻ tới người lui
ước sợi dây trói lại trái tim cười
ước chiếc bóng giã từ đêm xuôi ngược
**
nhành hoa tím nở bên nhà héo vội
tối hôm qua còn đứng đó toả hương
chỉ một đêm thôi khi tôi bỏ phố phường
bình minh xé tan ra cái lưu hình đã cũ
chỉ còn đó mấy cành như ủ rũ
và một chút hương buồn còn lại của đêm qua
trang lưu bút mới năm nào viết vội
bằng màu mực xanh lơ, dăm ba chữ đợi chờ
tan trường ấy, cũng ngờ mình xa mãi
mùa hạ này, ta lại
em gầy hơn ngày ấy rất nhiều rồi
màu cuộc sống nhuốm lên tà áo mỏng
nét nhọc nhằn nhuộm nâu màu mắt mộng
nhìn người xưa mà mong ngược về trường...
trở về đi chùm hoa đỏ cháy trời
và đôi mắt rạng ngời lên sức sống
cái hư không của một tà áo mỏng
lại nhẹ nhàng ru giấc mộng đêm đêm
quá khứ êm đềm hai con đường chung một nhánh
mà tại sao em
sao em lại đành quên
lời hẹn xưa
dù cơ cực trăm bề
vẫn giữ lại mặt kẻ hề cho người cũ...
nụ cười chớm nở một vài giây tắt ngụm
đó có phải em đâu ?
đó
có phải là tôi đã ngủ quá nhiều rồi
nên chẳng biết thời gian mòn tuổi trẻ...
hiểu rồi bạn ơi...
một chuyến xe không trở lại
một dòng sông cuốn tất cả đi qua
chẳng dám gọi tiếng em đâu,...
quá khứ cũ rồi mà
giờ thành người bạn nhiều năm chưa được gặp.
có lẽ tốt hơn nếu tôi không được thấy
cái tiếng thở dài, cái đôi mắt quầng thâm
tôi bâng khuâng ghi lại bóng xưa nàng
người con gái là một nhành hoa tím
tạm biệt thôi, hai nẻo đường hai ngã
dăm câu chuyện cuộc đời cho kẻ kể , người nghe
tất bật cho xong nuôi cái nợ làm người
về đâu đó ngược xuôi miền nam bắc....
nhành hoa tím nở bên nhà héo vội
chỉ một đêm thôi... chỉ có một đêm thôi
bình mình trong tôi còn lưu ảnh ngày buồn
còn trông ngóng một nhành hoa nở tím
nhưng bình minh cuộc đời không có niềm lưu luyến
đã xé tan ra màn bóng tối đêm qua
chỉ còn lại chút
kế bên nhà
màu hoa tím hay là màu kỷ niệm...
**
có những con đường chỉ đẹp dưới mặt trời
chỉ nên nhìn mà không nên bước tới
như những vì sao cao vời vợi
đừng vươn tay hái xuống giữa cuộc đời
như cảm thấy mình đang đánh mất
cái thật thà khi nhìn những mộng mơ
cái ngu ngơ khi vẽ một lâu đài
cái ngần ngại khi cầm tay sánh bước
như cảm thấy bờ mi mình cay ướt
dù rằng chưa khóc được bao giờ
làm sao về được thế giới ban sơ
vui với những cánh đồng mơ xanh mượt
tưởng đời này chỉ có một mùa xuân
để rụng mất cánh mai vàng trong gió
tưởng đời này chỉ có một âu lo
để rụng mất niềm vui còn ở lại
tưởng xuân đi rồi
tung cánh đuổi theo xuân
con én nhỏ chao mình về phương bắc
đang nhỏ nhoi giữa đất trời nhật nguyệt
lẻ loi thêm ở một góc hạ hồng...
có những con đường chỉ đẹp với một người
và với một nữa, vì đó là hai nửa
có những con đường dối gian người đứng giữa
một khúc cầu ngang dọc chốn phôi phai
đánh mất bao nhiêu để đổi lấy điều dang dở
cười chi cho nhiều để đón nhận một nỗi đau
có những con đường nghe gió lạnh xiết bao
mà lại ấm trong lòng mình cô độc...
thấy chỉ có một người đi ngang dọc
vì trái tim không có mắt bao giờ
bay giữa rừng con bướm vướng vào tơ
vũng vẫy chết dưới chân ngày hạnh phúc
có đôi lúc tưởng không thể nào quên được
một người ta đã chỉ gặp đôi lần
rồi một người, một người nữa,..bâng khuâng
như chưa được gặp một lần ta ở đó...
có thể tình yêu kia chỉ như là cơn gió
đến nhẹ nhàng mang bóng dáng ly tan
có thể là trong mấy khúc lang thang
người tri kỷ quá quen thành kẻ lạ
không nuối tiếc được gì hơn nữa cả
vì chính ta đã đánh mất quá nhiều
bao nhiêu ngày? bao nhiêu tháng? bao nhiêu
về trên cát bình yên chờ cơn gió...
**
em có biết không? kiếp con người đôi lúc
được bên này lại mất cả bên kia
như những con trăng hay khuyết giữa đêm dài
nào có mấy thuở được tròn ôm hai nửa
em có biết không? cuộc đời nhiều cánh cửa
anh đứng cánh này, và nhiều lắm những cánh kia
mà tuổi xuân chỉ có được một lần
tay em chọn, đoạn đường xin êm dịu...
đã có ai nói về hy sinh và lựa chọn
là phải đánh đổi nhiều điều để có được một điều
cán cân cuộc đời nghiêm khắc bao nhiêu
thì tình yêu ấy dại bấy nhiêu em nhỉ?
đã có ai nói về tình yêu và đau khổ
trái tim khờ thích lắm chuyến đi xa
mà những con đường chông gai và cạm bẫy
có vững lòng tin tìm đến được một mái nhà?
anh đã biết rằng, anh không còn lựa chọn
vì đã yêu em rồi, đã nhận lấy một niềm đau
tình yêu của anh chỉ là một lưỡi dao
từng đêm cắt xé lòng ra từng mảnh nhỏ
nếu không đem đến được cho người yêu hạnh phúc
thì có xá chi đến chuyện được gần
em, mai, trong đơn chiếc em cần
bờ vai vững vàng, vòng tay nhẹ nhàng
và một trái tim yêu em hơn tất cả...
như mưa vẫn tin vào màu xanh của lá
và lá vẫn đợi chờ cơn gió kéo mưa sa
em có tin anh như mưa ấy, thật thà
anh vẫn đợi, thật thà, như cây lá...
mưa hát khúc ca buồn
khi căn phòng trống không ai
bốn bức tường và khung cửa sổ
bạn ơi, có thấy nắng đẹp chưa?
những bình minh nào đã ngủ vùi
khi đêm đen cứ âu sầu, sâu lắng...
nhìn hạt mưa ngâu
rơi chỉ một lần giữa đời
đôi mắt này trăm vạn lần được thấy
trăm vạn hạt mưa rơi rồi chết, tan ra
chợt thấy niềm hạnh phúc
khi đến với nơi này, tôi có một trái tim
có một kiếp người, biết buồn vui, sướng khổ
tôi không rơi như mưa
không thích nỗi buồn đem đến, giống như mưa
Đâu đó ngoài kia, những bông hoa vẫn nở
dù sẽ tàn, nhưng vẫn đẹp hoa ơi
đâu đó trong lòng, buồn vui vẫn đến
dù chóng tan thôi, nhưng ghi lại đời người
Cảm ơn em, người con gái tôi yêu
còn gì tuyệt hơn những ngày ta chung bước
hãy yên tâm, đừng bận lòng áy náy
vì tôi biết mà, cách nhặt lại giấc mơ
nỗi buồn sẽ làm thơ
nỗi nhớ làm câu hát
rồi, tôi thấy em trong khung trời bát ngát
hái những đoá hoa xinh, được những thứ em tìm
Trang đời tôi không rỗng tếch, lặng im
mưa đến từ nơi đâu
và đi về đâu
ngày hôm qua đã ở lại rất lâu
cho hôm nay, nắng vàng lên rực rỡ
buổi bình minh
ngàn mây trắng tưng bừng
tôi đã nhớ ra... bụi nắng này hôm trước?
cảm ơn mưa, nắng nói, cảm ơn mưa...
**
Thôi hết rồi, chúng mình không duyên nợ
hai kẻ về làm hai nửa đơn côi
một vành môi mà lúc khóc khi cười
một trí nhớ mà lúc cười khi khóc
có những ngày ta trở mình mệt nhọc
nỗi ưu tư đè nặng trái tim côi
mưa ngoài kia sao cứ mãi không thôi
cười khúc khích,... thở dài trong bóng tối
thôi hết rồi, chẳng ai là có lỗi
lỗi do mình đang dối chính mình thôi
để trong nhau một nụ nhạt trên môi
tình đã lỡ, khóc chi thành thêm tội...
thôi hết rồi, đôi mình không duyên nợ
em trở về nghe bài hát em yêu
anh bước đi mong quên lãng bao điều
trong ký ức có một chiều vắng lặng
trong ký ức có cái gì mằn mặn
phả lên mi một chiếc bóng không tên
có phải nhau đâu, mà cứ ngóng cứ chờ
đó mảnh ghép hững hờ trong ký ức
ngày mai đây, sẽ quên nhanh em ạ
bản tình ca vẫn ngây ngất trong lòng
em trong trẻo một vầng thơ cuối hạ
lại bồi hồi xao xuyến ngóng thu xa...
ngày mai đây, vẫn nhớ bước lang thang
chiều kỷ niệm, mà vòng tay kẻ khác
mùa mưa qua, nắng đan tình em hát
vẫn một bài ca đó, khác chăng em...
vẫn là bài ca đó, khác chăng em!
là kỷ niệm thay tên thành kỷ niệm
lại xuyến xao, lại ngỡ đời mầu nhiệm
phả lên mi một lớp trắng mơ màng.
**
bao nhiêu lần bước đi trên đường rộng
để trở về làm lại kẻ cô đơn
yêu cánh chim lang bạt bốn phương trời
thèm vó ngựa tung cánh đồng tứ phía
đêm qua đêm phố dài giăng mưa hạ
người trở về phút chốc bỗng buồn hơn
màu áo nâu vai tóc vẫn chưa sờn
tà áo mảnh chập chờn nghe gió xiết
từ bao giờ những tâm hồn mãi miết
kiếm tìm mình trong những bước chân côi
này công viên hàng ghế đá không người
này chiếc lá với nụ cười không tiếng
cánh chim trời tìm tự do giữa biển
nỗi cô đơn phải trả khắp ngàn phương
cái tự do là cô
You must be registered for see links
độc vô thườngcòn khao khát những con đường thầm lặng
không hiểu nổi... kiếp người qua ngắn ngủi
hững hờ gì làm kẻ tới người lui
ước sợi dây trói lại trái tim cười
ước chiếc bóng giã từ đêm xuôi ngược
**
nhành hoa tím nở bên nhà héo vội
tối hôm qua còn đứng đó toả hương
chỉ một đêm thôi khi tôi bỏ phố phường
bình minh xé tan ra cái lưu hình đã cũ
chỉ còn đó mấy cành như ủ rũ
và một chút hương buồn còn lại của đêm qua
trang lưu bút mới năm nào viết vội
bằng màu mực xanh lơ, dăm ba chữ đợi chờ
tan trường ấy, cũng ngờ mình xa mãi
mùa hạ này, ta lại
You must be registered for see links
gặp lại rồi sao?em gầy hơn ngày ấy rất nhiều rồi
màu cuộc sống nhuốm lên tà áo mỏng
nét nhọc nhằn nhuộm nâu màu mắt mộng
nhìn người xưa mà mong ngược về trường...
trở về đi chùm hoa đỏ cháy trời
và đôi mắt rạng ngời lên sức sống
cái hư không của một tà áo mỏng
lại nhẹ nhàng ru giấc mộng đêm đêm
quá khứ êm đềm hai con đường chung một nhánh
mà tại sao em
sao em lại đành quên
lời hẹn xưa
dù cơ cực trăm bề
vẫn giữ lại mặt kẻ hề cho người cũ...
nụ cười chớm nở một vài giây tắt ngụm
đó có phải em đâu ?
đó
You must be registered for see links
như kẻ lạ xacó phải là tôi đã ngủ quá nhiều rồi
nên chẳng biết thời gian mòn tuổi trẻ...
hiểu rồi bạn ơi...
một chuyến xe không trở lại
một dòng sông cuốn tất cả đi qua
chẳng dám gọi tiếng em đâu,...
quá khứ cũ rồi mà
giờ thành người bạn nhiều năm chưa được gặp.
có lẽ tốt hơn nếu tôi không được thấy
cái tiếng thở dài, cái đôi mắt quầng thâm
tôi bâng khuâng ghi lại bóng xưa nàng
người con gái là một nhành hoa tím
tạm biệt thôi, hai nẻo đường hai ngã
dăm câu chuyện cuộc đời cho kẻ kể , người nghe
tất bật cho xong nuôi cái nợ làm người
về đâu đó ngược xuôi miền nam bắc....
nhành hoa tím nở bên nhà héo vội
chỉ một đêm thôi... chỉ có một đêm thôi
bình mình trong tôi còn lưu ảnh ngày buồn
còn trông ngóng một nhành hoa nở tím
nhưng bình minh cuộc đời không có niềm lưu luyến
đã xé tan ra màn bóng tối đêm qua
chỉ còn lại chút
You must be registered for see links
hương thừa ấy kế bên nhà
màu hoa tím hay là màu kỷ niệm...
**
có những con đường chỉ đẹp dưới mặt trời
chỉ nên nhìn mà không nên bước tới
như những vì sao cao vời vợi
đừng vươn tay hái xuống giữa cuộc đời
như cảm thấy mình đang đánh mất
cái thật thà khi nhìn những mộng mơ
cái ngu ngơ khi vẽ một lâu đài
cái ngần ngại khi cầm tay sánh bước
như cảm thấy bờ mi mình cay ướt
dù rằng chưa khóc được bao giờ
làm sao về được thế giới ban sơ
vui với những cánh đồng mơ xanh mượt
tưởng đời này chỉ có một mùa xuân
để rụng mất cánh mai vàng trong gió
tưởng đời này chỉ có một âu lo
để rụng mất niềm vui còn ở lại
tưởng xuân đi rồi
tung cánh đuổi theo xuân
con én nhỏ chao mình về phương bắc
đang nhỏ nhoi giữa đất trời nhật nguyệt
lẻ loi thêm ở một góc hạ hồng...
có những con đường chỉ đẹp với một người
và với một nữa, vì đó là hai nửa
có những con đường dối gian người đứng giữa
một khúc cầu ngang dọc chốn phôi phai
đánh mất bao nhiêu để đổi lấy điều dang dở
cười chi cho nhiều để đón nhận một nỗi đau
có những con đường nghe gió lạnh xiết bao
mà lại ấm trong lòng mình cô độc...
thấy chỉ có một người đi ngang dọc
vì trái tim không có mắt bao giờ
bay giữa rừng con bướm vướng vào tơ
vũng vẫy chết dưới chân ngày hạnh phúc
có đôi lúc tưởng không thể nào quên được
một người ta đã chỉ gặp đôi lần
rồi một người, một người nữa,..bâng khuâng
như chưa được gặp một lần ta ở đó...
có thể tình yêu kia chỉ như là cơn gió
đến nhẹ nhàng mang bóng dáng ly tan
có thể là trong mấy khúc lang thang
người tri kỷ quá quen thành kẻ lạ
không nuối tiếc được gì hơn nữa cả
vì chính ta đã đánh mất quá nhiều
bao nhiêu ngày? bao nhiêu tháng? bao nhiêu
về trên cát bình yên chờ cơn gió...
**
em có biết không? kiếp con người đôi lúc
được bên này lại mất cả bên kia
như những con trăng hay khuyết giữa đêm dài
nào có mấy thuở được tròn ôm hai nửa
em có biết không? cuộc đời nhiều cánh cửa
anh đứng cánh này, và nhiều lắm những cánh kia
mà tuổi xuân chỉ có được một lần
tay em chọn, đoạn đường xin êm dịu...
đã có ai nói về hy sinh và lựa chọn
là phải đánh đổi nhiều điều để có được một điều
cán cân cuộc đời nghiêm khắc bao nhiêu
thì tình yêu ấy dại bấy nhiêu em nhỉ?
đã có ai nói về tình yêu và đau khổ
trái tim khờ thích lắm chuyến đi xa
mà những con đường chông gai và cạm bẫy
có vững lòng tin tìm đến được một mái nhà?
anh đã biết rằng, anh không còn lựa chọn
vì đã yêu em rồi, đã nhận lấy một niềm đau
tình yêu của anh chỉ là một lưỡi dao
từng đêm cắt xé lòng ra từng mảnh nhỏ
nếu không đem đến được cho người yêu hạnh phúc
thì có xá chi đến chuyện được gần
em, mai, trong đơn chiếc em cần
bờ vai vững vàng, vòng tay nhẹ nhàng
và một trái tim yêu em hơn tất cả...
như mưa vẫn tin vào màu xanh của lá
và lá vẫn đợi chờ cơn gió kéo mưa sa
em có tin anh như mưa ấy, thật thà
anh vẫn đợi, thật thà, như cây lá...
Sửa lần cuối: