Nhật kí Nguyễn Ngọc Ánh Hồng (1)

kei_amkura2

New member
### Đây không phải là n hật kí của Kei tui. Đây là nhật kí của người quan trọng nhất của tui. Đối với Kei thì dây là những dòng văn hay nhất Kei này từng đọc nên tui tự ý post lên. Có ai thấy không vừa ý thì xin thứ lỗi cho




Ngày 6/9/2003 Trời âm u nhưng ko mưa

Hôm nay, mẹ chở mình tới trường mới, một trường nằm sâu trong một ngõ hẻm nhưng kìch thướch không nhỏ, có sân rộng. Trường Đòan kết. Hi vọng học sinh của trường cũng giống như tên trường, “Đòan Kết”.
Ở trường cũ, mình không kết bạn được với ai. Chắc mình hơi lập đị về tính cách và cũng có thể là do họ biết được bệnh của mình.Do đó. Mình rút kình nghịêm là sẽ không cho ai biết mình mắc bệnh máu trắng. Mình cũng dặn mẹ không được cho thầy cô biết. Lúc đầu mẹ không đồng ý như rồi cũng phải chiều theo ý mình.
Trước khi vô trường, mẹ không quên thảy cho mình cái bao đưng phần thuốc của ngày hôm nay. Sao mẹ không quên quách nó đi cho rồi. Hễ nhìn tới thuốc là ngán không chịu nỗi.

Mình được thầy chủ nhiệm xếp cho ngồi bàn đầu đễ dễ nhìn bảng. Nhưng mình không thích chút nào. Ngồi bàn đầu thì chắc chắn là sẽ bị đẩy ra khỏi cái “vòng thông tin”. Nếu được thì mìnhthích ngồi bàn cuối hơn, chỉ cần nhìn một cái thôi là biết có gì đang xảy ra trong lớp. Mình không quan tâm đến học lực nữa. Cho dù có học giỏi thìđã sao? Hôm mình đi khám định kì hôm thứ ba tuần trước thì mình nghe lén được là mình chỉ còn nhiều lắm là năm nam nữa, nhưng cũng có khi chỉ tháng sau thôi là hết số. Mình biết mẹ buồn lắm nhưng về nhà thì mẹ cứ giả nai” như không có gì xảy ra, mình cũng “giã điên” như chưa bao giờ nghe được chuyện đó.

Hai tiết đầu hôm nay là Hóa học.
Cô dạy Hóa tên Trang, không cao cho lắm. Biệt danh do học trò đặt là “Hugo Lina”. Nhưng không hiễu sao lại là Hugo Lina?
Không lẽ còn có 1 Hugo nữa?

Giờ ra chơi.

Lượn vòng vòng căn tin một chút, không thấy đói nên thôi không ăn gì. Băng ngang qua sân trường, đi thẳng vô thư viện. Có lẽ nơi đây hợp với mình hơn, một nơi dành cho kẻ cô độc.

Đang ngồi được cuốn tạp chí thì bị vỗ vô lưng 1 cái quá mạng.
_ Lên trực đi bà, bộ tưởng trốn vô dây là thóat sao?

Một cậu con trai không mình hề quen biết, đang cười cực kì “rạng rở” (đã cố gắng tránh từ nham nhở).
Tuy cái lưng hơi đau nhưng mình lại mừng trong lòng. Mình cũng không hiểu tại sao. Nhưng chắc là vì đây là người đầu tiên chịu bắt chuyện với mình ở trường này.
Lúc nhận ra là mình lầm lẫn thì trông cậu kia cực kì “hối hận” (tránh dùng từ quê độ) và xin lỗi rối rít như chưa bao giờ được xin lỗi. Có lẽ đây là “duyên” nên mình quyết định “phong hiệu” cho cậu trai đó là người bạn đầu tiên của mình ở trường này. Khi cậu ấy vừa định bỏ đi thì mình chụp tay cậu ấy lại
_ Làm bạn trai tui đi!

Mình chỉ định nói là “làm bạn tui đi” nhưng không hiểu sao… Nhưng lỡ nói rồi thì chịu vậy!
Cậu kia thì tỏ ra khôngthể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta sờ lên trán mình rồi hỏi
_ Bộ trò sốt hả? Làm gì có ai vừa gặp một người nào đó thì lập tức đòi người ta làm bồ mình chứ? Mà chắc trò giỡn chơi thôi hả?

Cái kiểu nói chuyện của “thằng cha” này là mình hơi bực. Nhưng nói cũng đúng. Mình cũng không hiểu mình đang nói cái gì nữa.
Mình thấy vừa giận vừa mắc cỡ, chạy thẳng ra cửa. Nhưng cậu kia cũng lẹ. chụp tay mình kéo ngược lại
_ Tui tên Toàn. Lâm Nguyễn Tòan. Còn trò tên gì?

Cậu ta hỏi tên mình. Mình ấp úng mãi cũng trả lời được 1 câu lí nhí.
_ Nguyễn…Ngọc …Ánh Hồng.
Cậu ta vỗ vỗ lên vai mình rồi cười cười
_ Làm bạn thôi được hông? Tui chưa có ý định có bạn gái đâu.
Rồi! Ten Ten Ten Tèn! Vậy là có người chịu làm quen với mình. Thiệt là sang suốt khi chuyển về đây.

Tối nay mình vui tới nỗi cười hề hề suốt trong bữa cơm làm xém chút là mẹ gọi cho bác sĩ Ngọc rồi. Chắc tưởng mình bị dứt cọng dây nào rồi đây. Nhưng không sao. Không sao. Tâm trạng vui nên cho qua
Hôm nay tâm trạng cực tốt nên ăn cơm cũng thấy ngon.

Nhưng mà…không hiểu sao mình lại đi nói cái câu đó nè trời? “Làm bạn trai tui đi!” Chắc có ma nhập mình quá!
 
Sửa lần cuối:
Ngày 7/9/2003 Trời đẹp và trong xanh . Nếu không có vụ vợ chông ông Bốn hàng xó chửi lộn thì tuyệt vời.
Sáng sớm, mình rớt từ trên giường xuống đất. Một cục u đã xuất hiện và "chào buổi sáng" với mình bằng một cơn đau ứa nước mắt. Giấc mơ làm mình té giường là gì thì mình không thể nào nhớ nổi.Chỉ nhớ mang máng là mình lăn qua lăn lại hơi nhiều. Sáng nay mẹ trông cực kì mệt mỏi (ý muốn nói là tàn tạ nhưng không dám). Chắc tối qua lại thức khuya làm việc rồi. Mẹ đòi làm cơm sáng nhưng mình từ chối ngay tắp lự. Dòm cái tướng mẹ buồn ngủ đến nối cầm ngược con dao như vậy thì bảo đảm cơm sáng của mình sẽ phải pha một chút máu vào đó. Mình đòi mẹ chở tới trường sớm một chút với lí do là "hôm nay con trực nhật!" nên mẹ đành bỏ con dao bếp xuống rồi vô thay đồ. Trong khi mẹ thay đồ thì mình đã phát hiện ra chỗ giấu bánh ngọt bí mật của mẹ.
Trên đường tới trường,mẹ ghé và tiệm hủ tíu dọc đường để hai mẹ con nhét đầy cái bao tử. Cái ông bán hủ tíu không hiểu vì lí do gì mà đem ra hai tô hú tíu tổ chảng loại "cho voi ăn" ra. Nhìn cái tô đó làm mình thấy no rồi. Mình tính kêu mẹ nói lại với ông chủ quán nhưng vừa quay qua thì thấy mẹ đã vào cuộc và dẹp gon tô hủ tíu khổng lồ đó trong năm phút. Mình cũng đành banh bao tử mà ăn thôi chứ biết sao được.
Hôm nay mình tới trường hơi sớm, mới có sáu rưỡi. Mình nghĩ là nên ngồi nghỉ một chút sau vì cái bao tử của mình đang từ chối tiêu hóa cái lượng hủ tíu đủ đủ cho hai người ăn đó.Vừa vô sân trường thì mình lập tức phóng thẳng vô thư viện. Mình thấy cậu Toàn (người mà mình đã vô cớ tỏ tình) đang nói chuyện với cô quản thư. Vừa nhìn thây cậu ta thì mình gọi "Toàn ơi!" thì cậu ta làm rớt cuốn sách dày gần năm trăm trang và có BÌA CỨNG vô ngón chân cái. Thế là một tiếng kêu não nùng và hãi hùng vang khắp cả thư viện. Mặc dù vì mình mà cả ngày Tòan phải đi cà nhắc nhưng cậu ấy không hề trách minh, ít nhất thì có vẻ như vậy. Không hiểu đó là vì cậu ta là một người có lòng độ lượng tựa hải hà hay là một con người ích kỉ nhưng có đầu óc đang tính chuyện nhịn hôm nay để trả thù về sau. Sau nửa tiếng nói chuyện thì mình đã nhận ra cậu ta thuộc loại thứ nhất.
Sau khi tiếp xúc mới biết cậu ta khá thú vị nếu không nhắc đến chuyện con thú cưng của cậu ta nuôi là một con rắn. Toàn có vẻ khá mê cái thứ lạnh lạnh trơn trơn ấy. Mình thì thôi khỏi đi, một khi đã thấy thứ đó thì mình đã vù chạy trước khi nó kịp thấy mình rồi. Sao mấy đứa con trai khoái mấy cái thứ kinh dị đó vậy chứ!! Bộ nuối chó hay mẻo không được hay sao!
Tiết 1 và 2 hôm nay là môn vật lí. Giáo viên là ông thầy Đặng Ngọc Cẩn (hay còn được gọi là Bố Lí). Mặt ông nàt hầm hầm, da hơi đen và đặc biệt là mái tóc quăn lắn quắn còn hơn gói mì khô. Vật bất li thân của ổng là một khúc cây khá dày để trảm học sinh được gọi là Đả Nhân Bổng. Dòm cái bộ dạng thì mình nghĩ cái biệt danh hợp với ổng nhất là "HIT MAN".
Tiết 3 và 4 là môn Sử. Giáo viên môn sử này hơi lùn và có bộ mặc đặc sệt chất miền Bắc và biệt danh giành cho ổng không đâu khác hơn là "Hugo".
Giờ ra chơi, Toàn giới thiệu cho mình thêm 3 người bạn của cậu ấy. Gồm có
Nguyễn Thanh Phi Đằng, một cậu con trai có dáng hơi óm và khá yểu điệu, được mọi người yêu quí và đặt cho biệt danh "ngườ đàn ông đảm đang".
Nguyễn Thị Thái Anh, bạn nữ có gương mặt baby nhất mà mình từng gặp. Nói đến độ dễ thương của cậu ấy thì chỉ có Borin mới bằng.
Trần Hồng Ánh, cũng rất dễ thương nhưng ko bằng Thái Anh. Mình suýt nữa thì xỉu khi Toàn nói với mình Hồng Ánh với Thái Anh love nhau.
Minh chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp chuyện này ngoài đời.
Buổi tối, mình suýt nữa là tắt thở vì nghẹn bánh bao. Cũng may số mình còn chưa tận nên đã kịp với được bình nứớc. Hôm nay mình có thêm 3 người bạn mới. Xem ra quyết định chuyển trường của mình không hề sai chút nào!
 
Sửa lần cuối:
8-9-2009, Chủ Nhật!!!!! trời hơi âm u nhưng không có mưa! Gia đình ông Bốn hàng xóm đã làm lành, thân thiết như chuyện cãi lộn hôm qua chỉ làm một giấc mơ(nếu trên mặt ông Bốn không có vết cào đỏ chót do bà vợ yêu gây ra thì mình cũng đã tưởng đó thật sự là một giấc mơ)
Sáng sớm, mình chưa rời khỏi giấc mộng đẹp như sao sa thì đã nghe mẹ la ầm lên. Lúc đó, trong đầu mình chỉ kịp xuất hiện: "cướp vô nhà". Vậy là mình chạy thiệt lẹ tới cái điện thoại bàn rồi gọi 113.
Khi ông công an nào đó vừa "Alô" thì mẹ ừ trong phòng đi ra, trên tay mẹ thì cầm cái ki xúc rác với một con chuột trong đó. Lúc đó mình mới biết là bị hố. Ông công an thì "alô" hoài. Mình đành liều "giả ngơ" hỏi: "Alô!Tổng đài phải không?" Ông công an nói là mình đã lộn số rồi cúp máy. Ka ka ka! Lâu lâu cái đầu thông minh quá mức cần thiết này cũng khá được việc.
Lúc 9 giờ sáng Toàn đến nhà mình chơi. Hôm qua lúc mình mời thì cậu ấy định từ chối, may mà nhờ Phi Đằng dụ khị cậu ta mới chịu đi. Lúc gặp mẹ mình thì Toản tỏ ra rất lẽ phép. Cách cư xử và ăn nói của "thằng cha" này thay đổi hoàn toàn khi có người lớn. Theo cách bào chữa của cậu ta thì cái đó gọi là "Làm người phải biết nhìn hoàn cảnh mà hành xử" còn theo mình thì cậu ta đúng là "con người biết đóng kịch". Mẹ kêu Toàn nói chuyện riêng với mẹ một lát, mình phải hiểu ý mà đi ra ngoài chơi một chút. Khoảng mười lăm phút mình trở vô thì không khí trong nhà cực kì nặng nề. Cả hai người đó không nói năng gì với nhau nữa. Mình hỏi mẹ có chuyện gì thì mạ trả lời là đang nói chuyện với Toàn về căn bệnh của mình. Mình đã nỗi giận, mình cũng không còn nhớ mình đã nói gì. Mình chi nhớ là mình đã nói với mẹ "Con đã cố gắng lắm mới có được bạn mới" và "Mẹ muốn con cô độc cho tới lúc chết thì mẹ mới vừa lòng hay sao?". Mình cũng không hiểu sao mấy câu đó lại phát ra từ miện của mình nữa.
Mẹ bắt mình đứng quay mặt vào tường rồi đếm từ 1 tới 500. "Khi nào con thấy bình tĩnh lại thì mẹ con mình nói chuyện". Thế là Toàn "hành xử theo hoàn cảnh", xin phép ra về. Khi đếm xong tới 500 thì mình thấy bình tĩnh hơn và đã xin lỗi mẹ.
Mẹ nói mẹ muốn biết lí do mình nổi giận. Mình trả lời là vì mẹ đã nói cho Toàn biết về căn bệnh của mình thì mẹ hỏi "Nhưng mà hình như nó biết trước rồi mà. Lúc mẹ nói cho nó là con bị ung thư máu thì nó không hề ngạc nhiên. Vậy con chưa nói cho nó biệt thật hả?" Mình lắc đầu. Im lặng kéo dài khỏang năm phút. Sau đó hai mẹ con cùng xin lỗi nhau. Tình cảm giữa mẹ với con gái tuyệt vời như thế đó.
Nhưng tại sao Toàn không ngạc nhiên khi nghe là mình bị bệnh, hay là Toàn biết rồi. Nhưng mà mình có nói cho cậu ấy đâu. Điều quan trọng hơn là ngày mai mình biêt nói chuyện với cậu ấy như tế nào đây? Mà đành phải "giả khùng" như không nhớ chuyện gì đã xảy ra hôm nay!
 
Sửa lần cuối:
9-9-2003 Trời mưa lớn lúc sáng sớm. Cái áo Kappa mới mua bị thổi bay đâu mất. Nhưng bù lại một điều may mắn dù là nhỏ nhoi : sân ướt, khỏi chào cờ!

Mình thức dậy với tâm trạng cực kì xấu. Mình không biết tại sao mà vừa mở mắt ra thì lập tức cảm thấy muốn giết một ai đó. Hay đó là cảm giác khi tới "ngày đó" ta?
Mình thì chưa bao giờ biết "ngày đó" là sao hết. Mình chưa trải qua lần nào. Hay là mình phát triển chậm hơn người khác. Thiệt là chán. Không biết đến chừng nào mình mới phát triển đầy đủ điện nước và một bộ "núi" như của Elizabeth Hurley. Nhưng chắc là không thể rồi. Bộ "núi" của mẹ cũng chỉ có kích thước gọi là tạm được thôi. Chừng nào mình còn mang gien của mẹ thì chuyện có vòng một chấn động Hollywood là điều không thể nào với tới.
Mà cũng có thể là do giấc mơ mà mình thấy hôm qua đã làm mình bực. Mình nằm mơ thấy một chuyện gì đó làm mình rất bực có điều đó làm cái gì thì mình không thể nào nhớ nổi. Mình chỉ nhớ là giấc mơ đó có liên quan tới "ông bạn thân" của mình.

Tối hôm qua chắc mẹ thức khuya. Mẹ bước từ trong phòng ra với cái đầu hết quẹo bên này lại quẹo bên kia(nói ngắn gọn là nó đang lúc lắc trên cái cần cổ của mẹ). Lại một lần nữa, mình phải cản mẹ bước vô bếp làm cơm sáng. Mình biết là mẹ nấu ăn rất nhanh nhưng đó là lúc tỉnh táo. Nếu để mẹ làm cơm lúc nửa linh hồn đang bay bổng thì cơm của mình sẽ có màu đỏ, dù gạo nhà mình đang xài là gạo trắng chứ không phải gạo huyết rồng(hơi phóng đại)

Mình với mẹ lại phải ăn ở tiệm hủ tíu hôm bữa. May mà mình kịp nhắc người ta làm tô nhỏ mới không phải ngốn cái tô "cho voi ăn". Mẹ thì hôm nay cũng vẫn ăn phần ăn bự chảng đó. Hình như mình không được mẹ di truyền cho cái bao tử như khủng long đó(hú hồn)

Thư viện là nơi mà mình muốn vô nhất khi vừa đặt chân tới trường. "Thằng cha" đó khoái vô thư viện. Hồi đó giờ mình luôn thắc mắc lí do gì mà thằng chả khoái thư viện tới vậy. Có bao giờ thấy thằng chả đọc sách đâu. Nhưng bữa nay thì mình đã hiểu. Nơi đó rất thích hợp để ngủ.

Vừa bước vô thư viện thì mình đã thấy Toàn nằm một đống co ro trong góc kệ sách.Đầu đang gối lên cuốn Từ điển Anh-Việt dày cộm. Dù mình bước tới gần thì thằng cha đó vẫn ngủ như chết. Nhưng mà thiệt là bực mình. Con trai gì đâu mà da trắng còn hơn con gái nữa, còn chưa nói tới hàng lông mi dài rồi thêm cái mái tóc nâu tự nhiên không cần nhuộm đó nữa chứ và còn nữa…chời ơi là chời, mắt hai mí mới tức chớ!
Càng lúc mình càng nghi ngờ giới tính của người này à nha!

Lúc thức dậy thì "con người không rõ giới tính" đó vẫn nói chuyện tự nhiên như cái chuyện hôm qua chưa hề xảy ra, chắc là quên rồi. Trên đời có người vô tư tới vậy hả trời?

“Tui bị ung thư máu đó” mình giả bộ gợi chuyện “ hôm qua mẹ tui nói cho Tòan biết rồi phải không?”
Sắc mặt của “hắn” thay đổi liền. Hình như là đang cố gắng tránh nói tới chuyện đó thì phải. Chắc là “hắn” thấy sợ mình. Chưa bao giờ mà mình “điên” như hôm qua hết mà.

“Ừ” hắn gật “Có nói rồi”. Hai con mắt của hắn lia nhanh về phía đống từ điển dày cộm trong tủ kiếng, thứ mà người ta ít để ý nhất. Xem ra là đang tránh nhìn thẳng vào mắt mình. Không lẽ mình lại mất thêm một người bạn sao?
Lúc mình đang lo sợ thì cậu ta cầm cuốn Từ điển Anh-Việt đứng dậy, để lại kệ. Hắn nói bằng giọng nhỏ nhỏ “Tui giận bà lắm, bộ tui không đáng tin tới vậy sao? Sao phải giấu tui chuyện đó. Bà nói tui là người bạn đầu tiên trong đời bà vậy mà chuyện đó cũng không thèm cho tui biết”. Rồi thế là nước mắt lã chã rơi. Y như phim Hàn luôn.
Cô quản thư trơ cái mặt hổng hiểu gì hết ra mình rồi nhìn qua Tòan. Mình cũng không ngờ Toàn là một con người mau nước mắt tới vậy. Mình khổng biết phải làm gì nữa, liền bắt chước như phim Hàn, rút cái khăn ra(không có khăn mùi-xoa giống Hàn Quốc nên xài đỡ khăn giấy) rồi ỊNH vô mặt hắn và lôi hắn vô cái góc kệ lúc nãy(dù là miêu tả mạnh bạo như thế nhưng thực tế lại nhẹ nhàng hơn). Chờ cơn xúc động của Tòan dịu xuống thì mình liền giải thích lí do mà mình phải giấu cậu ấy chuyện mình bệnh.
Nghe xong tất cả, Tòan liền chụp ngay cuốn sách trên kệ(cuốn mỏng nhất, bìa mềm) gõ thẳng lên đỉnh đầu mình và tuyên bố “Kể từ bây giờ, giữa hai tụi mình không còn bí mật gì nữa hết, nghe không?” (Câu này thì giống y phim Hồng Kông)
Mình gật đầp liền và ngay lại tức hỏi lại “ Tụi mình không còn bí mật gì nữa. Vậy Hồng hỏi một câu, Toàn trả lời thiệt tình nghe?”
Chờ Tòan “Ừ” môt tiếng thì mình liền tuôn ra câu hỏi “Toàn là con trai thiệt hả?”. Chỉ một câu đơn giản như vậy đã đem lại một cú gõ lên đầu bằng một cuốn sách nữa (bìa cứng, 132 trang).
Tiết 1-2 môn Anh
Người dạy là một bà cô có mái tóc QUĂN, làm mình liên tưởng tới mì gói. Mình dám cá là khi nói chuyện thì người ta không bao giờ nhìn mặt mà tòan nhìn lên các đầu tóc của cổ. Vì cái đầu đó nên từ hôm nay thì cổ sẽ được mình đặt là Miss Noodles(Cô Mì- vì là giáo viên dạy tiếng Anh nên biệt danh phải là tiếng Anh chớ)
Mình nghĩ mặt cổ có nét gì đó khá là “tà giáo”( hông hiểu làm sao mà mình có cái ý nghĩ đó ta). Nhưng mình luôn nghĩ “cái nết đánh chết cái đẹp” và đối với trường hợp của cô giáo này thì cũng có chỗ đúng.Cái nết của cổ đã hòan tòan đánh chết những cái đẹp còn sót lại của cổ( cô giáo đó là một con người cực kì hắc ám)

Tiết 3 môn Nhạc
Người dạy môn này cũng có một bột tóc quá là uăn nhưng xem chừng còn duyên dáng hơn Miss Noodle. Tính tình cũng dễ chịu hơn.Đặc biệt là cô giáo này cũng thích ca sĩ Đan Trường như mình!( Đóan đại thôi vì tập ghi chép, sổ tay nhỏ thậm chí cả cây viết của cổ đều có hình của Đan Trường, mà cũng có thể đó là quà tặng theo bộ dành cho fan của ai đó tặng cổ). Tiết Nhạc là một tiết khá yên ổn(ít nhất thì là hôm nay)

Tiết 4 môn Họa
Ông thầy Họa là một người đàn ông thiếu chiều cao. Nhưng dù ổng có cố gắng đến đâu thì danh hiệu Hugo vẫn do thầy Sử nắm giữ. Ông này khá nhộn. Thầy cho từng người lên bảng để thể hiện tài năng. Khi mình “thể hiên tài năng” lên bảng xong thì ông thầy lập tức khen mình vẽ con heo cực kì sống động. dù mình chắc chắn là mình đã vẽ con mèo.

Tối đó, mẹ chuộc lại lỗi lầm của hôm qua bằng cách dẫn mình đi ăn tiệm.
“ Đi ăn hủ tíu Campuchia đi!” Mẹ ra quyết định đó lúc mình than đói.
Hồi đó giờ mình mới nghe cái vụ “hủ tíu Campuchia” này. Lúc tới quán hủ tíu rồi mới biết “hủ tíu Campuchia” là hủ tiu Nam Vang. Mình lúc nào cũng nghĩ Nam Vang thì nằm đâu đó bên Tàu chứ.
Về nhà, mình tống vô họng cả bịch thuốc rồi nhảy lên giường ngủ với một niềm hân hoan khó mà tả xiết(Tác dụng phụ khi mình táp phải cả trái ớt hiểm khi ăn hủ tíu Campuchia)
 
10-9-2003 Trời nắng ráo.

Mới sáng sớm ra mình đã cảm thấy thật mệt mỏi. Lúc đi tắm thì phát hiện có một vết bầm tím ở hông. Chắc là tối qua đụng vô chỗ nào rồi. Lúc đánh răng thì chân răng bị chảy máu, mình đã cố gắng đánh nhẹ lắm rồi mà vẫn vậy.
Sáng nay mẹ tươi tỉnh hơn hẳn, hôm qua chắc là đã ngủ ngon rồi. Mẹ vui vẻ lôi con cá từ trong tủ lạnh ra rồi thảy lên cái thớt một cái Cạch!(Con cá đó còn cứng hơn cái thớt nữa. Để trong ngăn đá hôm qua tới giờ rồi mà). Mẹ cũng nhận ra độ cứng quá mức bình thường của con cá nên định bỏ nó vô lò nướng để rã đông nhưng vừa lúc đó thì điện thọai mẹ reo. Mình chạy ra lấy cái điện thoại đưa mẹ. Thế là con cá lại rớt xuống cái thớt nghe Cạch! thêm một cái nữa. Đang nói chuyện điện thọai bằng giọng nhỏ nhẹ thì tự nhiên giọng mẹ nghe hơi giận dữ. Qua cách nói chuyện với mẹ thì chắc chắn người bên kia đầu dây( À không, đầu sóng, di động mà) là bác Hai từ Mĩ gọi qua. Hai anh em này chưa bao giờ hòa hợp nổi dù là một chút.
Trong lúc cụôc nói chuyện lên đỉnh điểm, nộ khí xung thiên thế là mẹ thẳng tay hạ một dao xuống ngay đầu con cá. Cái đầu cá bắn đi với tốc độ khủng khiếp và văng vèo qua cửa sổ nhà bếp. Tội lỗi! Tội lỗi! Thiện tai!
Tới lúc mẹ cãi lộn đường dài với bác Hai xong thì cũng đã là nửa tiếng sau. Không kịp nấu nướng gì nữa, mẹ lại chở mình tới tiệm hủ tíu đó. Con cá không đầu thì vẫn nằm trên tấm thớt và chờ đến buổi chiều bị liệng vô thùng rác. Vậy là như hôm qua, Mẹ ăn tô hủ tíu cỡ máng voi, còn mình thì ăn tô có kích cỡ bình thường.

Ăn xong thì mẹ chở mình tới trường. Trước khi mình vô trường thì mẹ đưa mình tiền
“Hôm nay mẹ có công chuyện” mẹ nói “con đi xe ôm về đi”.
Vừa nói xong thì mẹ rồ ga đi mất tiêu. Mình đứng trước cổng trường nhìn bóng mẹ đi khuất rồi nhìn xuống tờ tiền 50 000 đồng xanh lè trong tay và đưa ra quyết định: Không đi xe ôm gì hết. Mình còn chân mà. Đường về nhà gần xịt như vậy thì cần gì đi xe ôm. Để dành tiền xài dip khác.

Mình vừa bước tới trước cửa thư viện thì một tiếng hét từ trong đó vang ra. Mình vừa chạy vào thì lại tiếp tục nghe thêm một tiếng “Đùng” nữa. Đó là tiếng của một quyển từ điển dày cồm cộm (nhìn sơ thì cũng thấy nó dày không dưới 7-800 trang) vừa tiếp đất với một vận tốc thật kinh hồn. Người đã tạo ra chấn động kinh hồn đó không ai khác hơn là cha nội Toàn. Hắn đã dùng hết sức bình sinh để ném quyển từ điển xuống đầu một con gián. Khi mình nhấc quyển từ điển lên (Thằng cha đó sợ gián nên không dám nhìn kết quả) thì con gián đã không còn ra hình dạng gì nữa, hòan tòan nát bét, những thứ đáng lẽ ở trong thì bắn hết ra ngòai, những thứ bên ngòai thì thụt vô trong.

Mình với Toàn nhanh chóng nhét cuốn từ điển lên kệ trước khi cô quản thư về( nói vậy thôi chứ chỉ có mình làm, thằng cha đó rắn rết gì không sợ mà đi sợ gián), cổ vừa đi đâu đó nên không nhìn thấy Toàn “xử tử” con gián. Nếu mà cổ biết chuyện thì có nước hai đứa bị lôi đầu ra chửi.
Sau khi mình giúp Toàn phi tang chứng cứ thì anh bạn đó nhìn mình bằng ánh mặt cực kì biết ơn, rồi sau đó thì bắt mình chạy đi rửa tay liền. Thằng chả lấy lí do là “Mỗi milimét vuông trên người 1 con gián thì có hàng tỉ tỉ con vi khuẩn, vi trùng đủ loại”. Mình nghĩ nếu mà cứ lo âu về mấy con vi khuẩn kiểu đó thì chắc là mình sẽ chết vì stress trước khi mấy con đó nó giết được mình. Với lại nếu con gián mang trên mình nhiều vi trùng như vậy thì chính nó mới phải lo lắng chứ, làm gì mà đến lượt mình. Thằng cha này chỉ biết lo hão.
Tiết 1,2 là môn Sinh
Đó là một ông thầy có thân hình khá là đàn ông(bên ngòai lớp áo quần thì mình thấy như vậy, còn bên trong có chút cơ bắp nào không, hay là chỉ độn giấy cho bự thì mình không biết, mà cũng chả cần biết làm gì) gương mặt thì rất hiền. Mới mở cuốn sách Sinh ra thì mình thấy bức hình con cá mực hay con bạch tuột…rất là lớn đang quấn lấy một con cá voi, tự nhiên mình cảm thấy hơn ớn. Cái lòai mực(hay bạch tuột) mà lâu lâu mẹ xào với dưa leo, món mà mình ít khi nào chừa lại, lại có một kích thước kinh khủng tới như vậy. Tới cá voi mà nó còn xử đẹp được như vậy thì mình chắc nó nuốt cái một.
Mình quyết định đặt biệt hiệu cho ông thầy Sinh này là Mr. Bio( cái tên này nghe cute ghê nơi)

Tiết 3,4 môn Công Nghệ
Cô giáo môn Công Nghệ này có một thân hình khá là mủm mỉm và một mái tóc dài đen óng ả( cuối cùng cũng gặp được một giáo viên có mái tóc dài, thẳng trong cái trường đầy giáo viên tóc quăn như vầy), khỏi hỏi cũng biết là mái tóc đó được chăm sóc cực kì kĩ. Và thế là cô giáo lập tức được mình đặt biệt danh Miss Sunsilk.
Lúc đầu nghe có môn Công Nghệ thì mình cứ tưởng là môn học nào cao siêu lắm chứ, ai dè là may vá, năm nay thì là nấu ăn. Mình nghĩ cái môn này nên gọi là Nữ Công Gia Chánh thì hợp hơn.

Ra về. Mình chạy qua lớp của Tòan để rủ ổng về chung. Mình thấy Tòan với Phi Đằng nói chuyện gì đó sôi nổi lắm. Mà nhìn kĩ thì cái thân hình ốm nhom ốm nhách của Phi Đằng rất hợp với cái tính cách khá yểu điệu của cậu ấy, không biết ai đã đặt cho cậu tá cái biệt danh “Người đàn ông đảm đang” ta? Nghe hợp đó chứ.
Trên đường về, Phi Đằng luôn miệng nói về Pikachu, nào là nó dễ thương ra sao, nó nhìn có vẻ mềm mềm như thế nào và cậu ta rất muốn bắt một con về nhà để mà tối tối ôm nó ngủ, mình thì nghĩ cứ chơi với chuột điện như vậy thì có ngày phái đi đời sớm vì “dính chưỡng” của nó, nhưng nói gì thì nói cậu chàng này mê Pokemon cực kì nên chắc dù biết sẽ bị điện giật nhưng chắc cậu ta cũng sẽ ôm nó cho bằng được.Lúc nói chuyện, không câu nào của Phi Đằng không dính tới Pokemon, Tòan thì cũng đáp lại bất kì câu nói nào của Phi Đằng. Hai người này có vẻ hợp rơ ghê, làm mình cảm thấy như bị đá qua một bên. Sau đó thì Toàn chuyển đề tài qua biệt danh mấy giáo viên trong trường. “Bố Gấu, Bố Lí, Hugo,Hugolina”. Mấy cái đó thì mình biết rồi. Ngòai ra còn biết thêm 2 người nữa là Thầy quản Sinh Phan Đình Hộ được học sinh ưu ái đặt cho biệt danh là “Bá Hộ”, còn cô Hoa giám thị thì được học trò “thương yêu” gọi là “Bà Bông”.

Về tới đầu ngõ, mình thiệt sự là kiệt sức luôn. Dạo này càng lúc mình càng mau mệt.Tòan với Phi Đằng bái bai mình rồi đi tiếp, hai người đó vừa đi vừa “thảo luận”(hay đúng hơn là nói xấu) ông Bố Lí.

Vừa bước vô nhà bếp là mình giật mình tới bay hết hồn phách. Con cá(không đầu) hồi sáng còn nằm trên thớt. Mình đành phải ngậm đắng nuốt cay mà thảy nó vô thùng rác vì nó đã bắt đầu bốc mùi.
-Cá ơi. Có trách thì mày nên trách bác Hai gọi điện không đúng lúc chứ hay trách nhát chém vô tình( vô nhân đạo) của mẹ tao.

Lúc mình mở tủ lạnh lấy sữa uống thì cũng là lúc mình phát hiện ra cái đầu con cá xấu số đó. Cái đầu mà mình tưởng đã bay ra ngòai cửa sổ thì ra là đang nằm chình ình một đống dưới chân tủ lạnh. Tội nghiệp…Chết không nhắm mắt.
À quên, cá thì làm sao nhắm mắt.

Buổi tối, mẹ vẫn còn tâm trạng bực tức vì bác Hai. Mẹ không biết trút vào đâu nên lôi hết tất cả tật xấu từ nhỏ tới lớn của bác Hai cho mình nghe. Nào là dám chộp đầu một con rắn để chứng tỏ bản lĩnh nam nhi, nhưng lại sống chết không bao giờ chịu đụng vô một con chụôt đồng, lần cuối cùng đái dầm là lúc 13 tuổi, thích nghe chuyện ma dù sau đó thì không dám đi toilet một mình. Đó chỉ mới là phần nổi thôi còn phần chìm thì nặng nề hơn nhiều.
Nghe tới nhàm lỗ tai mà mẹ vẫn chưa kể hết, một con người mà có nhiều tật xấu tới vậy hay sao chứ?
Mình than buồn ngủ rồi chuồn lẹ vô phòng. Ngủ thôi chứ làm gì nữa.


Tự nhiên cảm thấy trong miệng có mùi gì như mùi sắt. Mình chạy vô nhà vệ sinh rồi nhổ xuống bồn rửa mặt. Máu.
 
Sửa lần cuối:
Back
Top