kei_amkura2
New member
### Đây không phải là n hật kí của Kei tui. Đây là nhật kí của người quan trọng nhất của tui. Đối với Kei thì dây là những dòng văn hay nhất Kei này từng đọc nên tui tự ý post lên. Có ai thấy không vừa ý thì xin thứ lỗi cho
Ngày 6/9/2003 Trời âm u nhưng ko mưa
Hôm nay, mẹ chở mình tới trường mới, một trường nằm sâu trong một ngõ hẻm nhưng kìch thướch không nhỏ, có sân rộng. Trường Đòan kết. Hi vọng học sinh của trường cũng giống như tên trường, “Đòan Kết”.
Ở trường cũ, mình không kết bạn được với ai. Chắc mình hơi lập đị về tính cách và cũng có thể là do họ biết được bệnh của mình.Do đó. Mình rút kình nghịêm là sẽ không cho ai biết mình mắc bệnh máu trắng. Mình cũng dặn mẹ không được cho thầy cô biết. Lúc đầu mẹ không đồng ý như rồi cũng phải chiều theo ý mình.
Trước khi vô trường, mẹ không quên thảy cho mình cái bao đưng phần thuốc của ngày hôm nay. Sao mẹ không quên quách nó đi cho rồi. Hễ nhìn tới thuốc là ngán không chịu nỗi.
Mình được thầy chủ nhiệm xếp cho ngồi bàn đầu đễ dễ nhìn bảng. Nhưng mình không thích chút nào. Ngồi bàn đầu thì chắc chắn là sẽ bị đẩy ra khỏi cái “vòng thông tin”. Nếu được thì mìnhthích ngồi bàn cuối hơn, chỉ cần nhìn một cái thôi là biết có gì đang xảy ra trong lớp. Mình không quan tâm đến học lực nữa. Cho dù có học giỏi thìđã sao? Hôm mình đi khám định kì hôm thứ ba tuần trước thì mình nghe lén được là mình chỉ còn nhiều lắm là năm nam nữa, nhưng cũng có khi chỉ tháng sau thôi là hết số. Mình biết mẹ buồn lắm nhưng về nhà thì mẹ cứ giả nai” như không có gì xảy ra, mình cũng “giã điên” như chưa bao giờ nghe được chuyện đó.
Hai tiết đầu hôm nay là Hóa học.
Cô dạy Hóa tên Trang, không cao cho lắm. Biệt danh do học trò đặt là “Hugo Lina”. Nhưng không hiễu sao lại là Hugo Lina?
Không lẽ còn có 1 Hugo nữa?
Giờ ra chơi.
Lượn vòng vòng căn tin một chút, không thấy đói nên thôi không ăn gì. Băng ngang qua sân trường, đi thẳng vô thư viện. Có lẽ nơi đây hợp với mình hơn, một nơi dành cho kẻ cô độc.
Đang ngồi được cuốn tạp chí thì bị vỗ vô lưng 1 cái quá mạng.
_ Lên trực đi bà, bộ tưởng trốn vô dây là thóat sao?
Một cậu con trai không mình hề quen biết, đang cười cực kì “rạng rở” (đã cố gắng tránh từ nham nhở).
Tuy cái lưng hơi đau nhưng mình lại mừng trong lòng. Mình cũng không hiểu tại sao. Nhưng chắc là vì đây là người đầu tiên chịu bắt chuyện với mình ở trường này.
Lúc nhận ra là mình lầm lẫn thì trông cậu kia cực kì “hối hận” (tránh dùng từ quê độ) và xin lỗi rối rít như chưa bao giờ được xin lỗi. Có lẽ đây là “duyên” nên mình quyết định “phong hiệu” cho cậu trai đó là người bạn đầu tiên của mình ở trường này. Khi cậu ấy vừa định bỏ đi thì mình chụp tay cậu ấy lại
_ Làm bạn trai tui đi!
Mình chỉ định nói là “làm bạn tui đi” nhưng không hiểu sao… Nhưng lỡ nói rồi thì chịu vậy!
Cậu kia thì tỏ ra khôngthể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta sờ lên trán mình rồi hỏi
_ Bộ trò sốt hả? Làm gì có ai vừa gặp một người nào đó thì lập tức đòi người ta làm bồ mình chứ? Mà chắc trò giỡn chơi thôi hả?
Cái kiểu nói chuyện của “thằng cha” này là mình hơi bực. Nhưng nói cũng đúng. Mình cũng không hiểu mình đang nói cái gì nữa.
Mình thấy vừa giận vừa mắc cỡ, chạy thẳng ra cửa. Nhưng cậu kia cũng lẹ. chụp tay mình kéo ngược lại
_ Tui tên Toàn. Lâm Nguyễn Tòan. Còn trò tên gì?
Cậu ta hỏi tên mình. Mình ấp úng mãi cũng trả lời được 1 câu lí nhí.
_ Nguyễn…Ngọc …Ánh Hồng.
Cậu ta vỗ vỗ lên vai mình rồi cười cười
_ Làm bạn thôi được hông? Tui chưa có ý định có bạn gái đâu.
Rồi! Ten Ten Ten Tèn! Vậy là có người chịu làm quen với mình. Thiệt là sang suốt khi chuyển về đây.
Tối nay mình vui tới nỗi cười hề hề suốt trong bữa cơm làm xém chút là mẹ gọi cho bác sĩ Ngọc rồi. Chắc tưởng mình bị dứt cọng dây nào rồi đây. Nhưng không sao. Không sao. Tâm trạng vui nên cho qua
Hôm nay tâm trạng cực tốt nên ăn cơm cũng thấy ngon.
Nhưng mà…không hiểu sao mình lại đi nói cái câu đó nè trời? “Làm bạn trai tui đi!” Chắc có ma nhập mình quá!
Ngày 6/9/2003 Trời âm u nhưng ko mưa
Hôm nay, mẹ chở mình tới trường mới, một trường nằm sâu trong một ngõ hẻm nhưng kìch thướch không nhỏ, có sân rộng. Trường Đòan kết. Hi vọng học sinh của trường cũng giống như tên trường, “Đòan Kết”.
Ở trường cũ, mình không kết bạn được với ai. Chắc mình hơi lập đị về tính cách và cũng có thể là do họ biết được bệnh của mình.Do đó. Mình rút kình nghịêm là sẽ không cho ai biết mình mắc bệnh máu trắng. Mình cũng dặn mẹ không được cho thầy cô biết. Lúc đầu mẹ không đồng ý như rồi cũng phải chiều theo ý mình.
Trước khi vô trường, mẹ không quên thảy cho mình cái bao đưng phần thuốc của ngày hôm nay. Sao mẹ không quên quách nó đi cho rồi. Hễ nhìn tới thuốc là ngán không chịu nỗi.
Mình được thầy chủ nhiệm xếp cho ngồi bàn đầu đễ dễ nhìn bảng. Nhưng mình không thích chút nào. Ngồi bàn đầu thì chắc chắn là sẽ bị đẩy ra khỏi cái “vòng thông tin”. Nếu được thì mìnhthích ngồi bàn cuối hơn, chỉ cần nhìn một cái thôi là biết có gì đang xảy ra trong lớp. Mình không quan tâm đến học lực nữa. Cho dù có học giỏi thìđã sao? Hôm mình đi khám định kì hôm thứ ba tuần trước thì mình nghe lén được là mình chỉ còn nhiều lắm là năm nam nữa, nhưng cũng có khi chỉ tháng sau thôi là hết số. Mình biết mẹ buồn lắm nhưng về nhà thì mẹ cứ giả nai” như không có gì xảy ra, mình cũng “giã điên” như chưa bao giờ nghe được chuyện đó.
Hai tiết đầu hôm nay là Hóa học.
Cô dạy Hóa tên Trang, không cao cho lắm. Biệt danh do học trò đặt là “Hugo Lina”. Nhưng không hiễu sao lại là Hugo Lina?
Không lẽ còn có 1 Hugo nữa?
Giờ ra chơi.
Lượn vòng vòng căn tin một chút, không thấy đói nên thôi không ăn gì. Băng ngang qua sân trường, đi thẳng vô thư viện. Có lẽ nơi đây hợp với mình hơn, một nơi dành cho kẻ cô độc.
Đang ngồi được cuốn tạp chí thì bị vỗ vô lưng 1 cái quá mạng.
_ Lên trực đi bà, bộ tưởng trốn vô dây là thóat sao?
Một cậu con trai không mình hề quen biết, đang cười cực kì “rạng rở” (đã cố gắng tránh từ nham nhở).
Tuy cái lưng hơi đau nhưng mình lại mừng trong lòng. Mình cũng không hiểu tại sao. Nhưng chắc là vì đây là người đầu tiên chịu bắt chuyện với mình ở trường này.
Lúc nhận ra là mình lầm lẫn thì trông cậu kia cực kì “hối hận” (tránh dùng từ quê độ) và xin lỗi rối rít như chưa bao giờ được xin lỗi. Có lẽ đây là “duyên” nên mình quyết định “phong hiệu” cho cậu trai đó là người bạn đầu tiên của mình ở trường này. Khi cậu ấy vừa định bỏ đi thì mình chụp tay cậu ấy lại
_ Làm bạn trai tui đi!
Mình chỉ định nói là “làm bạn tui đi” nhưng không hiểu sao… Nhưng lỡ nói rồi thì chịu vậy!
Cậu kia thì tỏ ra khôngthể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta sờ lên trán mình rồi hỏi
_ Bộ trò sốt hả? Làm gì có ai vừa gặp một người nào đó thì lập tức đòi người ta làm bồ mình chứ? Mà chắc trò giỡn chơi thôi hả?
Cái kiểu nói chuyện của “thằng cha” này là mình hơi bực. Nhưng nói cũng đúng. Mình cũng không hiểu mình đang nói cái gì nữa.
Mình thấy vừa giận vừa mắc cỡ, chạy thẳng ra cửa. Nhưng cậu kia cũng lẹ. chụp tay mình kéo ngược lại
_ Tui tên Toàn. Lâm Nguyễn Tòan. Còn trò tên gì?
Cậu ta hỏi tên mình. Mình ấp úng mãi cũng trả lời được 1 câu lí nhí.
_ Nguyễn…Ngọc …Ánh Hồng.
Cậu ta vỗ vỗ lên vai mình rồi cười cười
_ Làm bạn thôi được hông? Tui chưa có ý định có bạn gái đâu.
Rồi! Ten Ten Ten Tèn! Vậy là có người chịu làm quen với mình. Thiệt là sang suốt khi chuyển về đây.
Tối nay mình vui tới nỗi cười hề hề suốt trong bữa cơm làm xém chút là mẹ gọi cho bác sĩ Ngọc rồi. Chắc tưởng mình bị dứt cọng dây nào rồi đây. Nhưng không sao. Không sao. Tâm trạng vui nên cho qua
Hôm nay tâm trạng cực tốt nên ăn cơm cũng thấy ngon.
Nhưng mà…không hiểu sao mình lại đi nói cái câu đó nè trời? “Làm bạn trai tui đi!” Chắc có ma nhập mình quá!
Sửa lần cuối: