Nước mắt của Yêu Tinh

The King

New member
Cái này mượn bên 1 forum khác, đọc thấy hấp dẫn quá, đem về đây cho anh em coi. Nếu đã có rồi thì nhờ Mod xóa giúp. Tạm thời mình post phần I, khi nào có thời gian Up tiếp. À, đây là 1 tác phẩm của tác giả Góc Nhìn, đan xen giữa câu chuyện tác giả còn cố tình lồng thêm những comment rất dí dỏm, đây là 1 câu chuyện rất hay, có thời gian các bạn cố gắng theo dõi.

NƯỚC MẮT CỦA YÊU TINH (Phần 1) :


I/Làm chuyện ấy ở tuổi học trò:

Mục “Chém gió thành bão” của diễn đàn U, trang số 5, tại topic mang tên “Làm chuyện ấy ở tuổi học trò?” do thành viên bat_mi1287 khởi tạo.

Ngày 15-3, lúc 16 giờ, bài viết ở vị trí số 11/20, member có nickname “Đùa tí thôi”:

“Câu chuyện của bác D. hay quá, em đọc mà cười đau cả bụng. Không biết sau vụ ấy, bác và em ý còn cặp với nhau nữa không? Mà em ý cũng nhanh trí thật, lại quan tâm đến bác nữa.

Nhân đọc bài của bác D., bỗng nhiên em muốn kể cho các bác câu chuyện của em. Chuyện của em hơi dài dòng nên kể ra đây cũng hơi ngại, nhưng thấy bác D. được anh em hưởng ứng, em cũng thử phát xem sao .

Chuyện của em dư lày:

Năm lớp 9, do học hành chểnh mảng nên lên cấp 3 vào nhầm phải trường ăn chơi. Em muốn học cũng đíu học được vì xung quanh thằng nào cũng chỉ chơi. Con trai trong lớp chia làm ba nhóm, một bọn hay tụ tập đàn đúm, đánh nhau,... Vài đứa dở dở ương ương, ai nói gì hỏi gì cũng cười,thậm chí chửi nó cũng cười. Số đông còn lại suốt ngày chúi mũi vào game online, lên lớp lúc đíu nào cũng thấy bọn nó túm tụm khoe dk, đồ sát, ép đồ này đồ nọ, rồi bộ hoàng kim hoàng ciếc gì đấy, Đ.m, em đíu hiểu bọn nó muốn thể hiện cái l... gì nữa.

Bọn con gái thì, nhiều con cũng ăn chơi v.l lắm, nhưng nhìn chung là toàn cá sấu Nam Mỹ nên em cũng chẳng thèm quan tâm.

Thế là em thành lạc lõng trong cái lớp ấy. Lên lớp vứt cặp vào ngăn bàn xong là em ngồi gác cả 2 chân lên bàn, đíu thèm nói chuyện với đứa nào. Đ.m, khốn nạn thay cái kiểu chán đời tự kỷ ấy của em bỗng dưng lại thành phong độ trong cái lớp toàn những thằng giặt dẹo này. Nhiều con trong lớp rất hay nhìn lén em . Biết bọn nó thích, nhưng kể bọn nó xinh một tí thì chả nói làm gì, đằng này... he he, nói ra thì phải tội nhưng quả thực là em éo mê nổi bọn nó.

Thời thế tạo anh hùng. Trộm vía, được cái là đẹp trai thì em có thừa . Thêm nữa, giữa cái lớp toàn lợn, em bỗng dưng thành... thần đồng . Giờ kiểm tra, cả lớp nó xúm lại chép bài của em. Em ngu thì ngu thật, nhưng so với bọn lớp, thì em còn ngon chán hehe.

Học được hơn tháng bỗng có một em mới chuyển vào. Nói mới cũng hơi quá bởi vì thực ra em nó trước đây học lớp cạnh lớp em, nó chuyển sang vì lý do cân đối quái gì đấy giữa các lớp, nói chung là quyết định của ban giám hiệu. Chuyển thì chuyển, quan tâm làm cái đíu gì vì ở trường này lớp nào chả bựa như nhau .

Em mới này nhìn chung không phải rất xinh, nhưng so với "gái bản xứ" thì cũng giống thiên nga giữa bầy gà. Hàng họ đâu ra đấy, lại cao ráo trắng trẻo, nói chung là ngon. Một lý do nữa khiến em không xa lạ gì đối với mọi người, bởi em nó là bồ của thằng K., gấu nhất trường em. Ngồi trong lớp, mặt em lúc nào cũng lạnh như tiền, nghênh nghênh, đíu thèm nói chuyện với ai. Thế là em nó thành tâm điểm của các cuộc buôn dưa lê trong thời gian ấy. Bọn con gái thì xì xầm nói xấu, bĩu môi, chửi nó theo đóm ăn tàn, mất tư cách cặp với mấy anh đầu gấu để lấy số má..., con trai thì tạm dừng ba cái vụ game giếc lại để quay ra bàn tán, bình phẩm hàng to, mặt đĩ, mồm điêu, rồi quá khứ của thằng bồ nó, vị trí của thằng đó trong giới “giang hồ” trường hiện nay... nói chung là chả tốt đẹp gì. Đèo mẹ, kiểu chó đàn các bác còn lạ gì? Lũ con gái thì không bằng nên ghét, còn bọn con trai biết đíu ăn được nên quay ra nói xấu cho sướng cái miệng.

Mới đầu em cũng chả quan tâm đến nó lắm. Thực ra thì thỉnh thoảng cũng liếc vài phát, con trai mà, có thằng nào không thích nhìn gái đẹp. Nhưng cũng chỉ thế thôi, vì em biết nó đíu đến lượt mình. Hàng ngon không đến lượt dân đen mình hưởng. Thêm nữa, thằng K. nó đã đóng triện vào rồi thì đứa nào lóng ngóng nó cắt cu chứ chẳng chơi .

Em với nó chỉ thân với nhau hơn khi bà chủ nhiệm xếp nó ngồi lại gần chỗ em. Thế là, như em đã nói từ trước ấy, đến giờ kiểm tra, nó cũng vươn cổ sang bên em chép bài. Thỉnh thoảng cũng có nói với nhau vài câu, nhưng nói chung không có gì gọi là đáng nhớ cả.

Một hôm em đến sinh nhật thằng bạn, gặp cả nó với thằng K bồ nó ở đấy. Cả lũ ngồi uống bia. Tất nhiên là nó nhận ra em. Hai đứa chào hỏi nhau vài câu lấy lệ. Thực ra cũng đíu thể thân mật hơn được nữa vì thằng bồ nó đang ở đấy. Nhỡ nó mà ghen thì khốn nạn cái thân em, nhẹ thì vài cái tát, nặng thì nó ban cho viên gạch vào đầu, nặng hơn nữa thì em không dám nghĩ đến hehe.

Đ.m, nói thật với các bác là hôm đấy em vl sợ với kiểu bia rượu của nó. Đầu tiên thì cũng ỏn ẻn ra vẻ ta đây con gái tửu lượng kém, nhưng được vài cốc, vào độ rồi thì nó chuốc hết thằng này đến thằng khác. Khổ cái thân em, đã không uống được nhiều thì chớ, nó còn đặc biệt ưu ái cho riêng em mấy cốc với cái lý do cảm ơn đã cho nó chép bài. Hôm đấy về em say quá, tí thì bị ông già đuổi ra khỏi nhà, may có bà già khóc lóc van xin chứ không thì thân em liễu yếu đào tơ thế này mà ngủ ngoài đường, có con mất dạy nào nó đi qua nó thấy nó cưỡng cho thì khổ

Cũng vì say như thế nên sáng mai em ngủ dậy muộn, đạp xe đến trường thì cổng đã đóng. Đang định năn nỉ bác bảo vệ già thì có mấy thằng giám thị trẻ đi tới . Em hoảng hồn quay xe định chạy vì để bị ghi tên thì rách việc với bà chủ nhiệm. Vừa quay xe thì gặp em nó cũng đang đạp xe đến. Tự nhiên lúc đó có cảm giác thân thuộc đến thế chứ. Em nói với nó: “Mấy thằng giám thị đang đứng ngay gần cổng, không vào được đâu”. Nó hơi bất ngờ, nhìn em rồi dừng lại hỏi: “Vậy phải làm sao giờ?” – “Đi theo tớ, gửi xe đã, lát vào sau”. Sau đấy hai đứa tìm một hàng gửi xe bên ngoài, rồi ra phía sau trường gọi đứa bạn học lớp gần đấy ra cầm giúp hai cái cặp và đường hoàng vào bằng cổng chính.

Sau vụ đấy, như kiểu có xúc tác, em với nó ngày càng xích lại gần nhau hơn. Hai đứa trao đổi nick chat rồi thường xuyên lên mạng tâm sự. Đíu hiểu sao em với nó nói chuyện hợp với nhau thế chứ. Hết chuyện này đến chuyện khác mà không chán. Nhiều khi lên mạng nó ẩn nick chỉ vào buzz mỗi em. Em cũng đíu biết là lúc đấy nó có buzz thêm thằng bồ nó hay chỉ chat với mình em(sau thân nhau rồi em cũng quên không hỏi nó hehe). Dần dần, nó tâm sự với em cả những chuyện nội bộ gia đình nó, chuyện tình cảm xung quanh nó và cả những chuyện đàn bà con gái của nó. Em viết thế các bác đừng hiểu nhầm nhé, chuyện đàn bà con gái là chuyện kiểu như nó có kinh vào ngày nào trong tháng, rùi mỗi lần mấy ngày, tháng nào trễ tháng nào sớm, mỗi lần có là đau bụng ra sao... Nói chung em không thích lắm nhưng cũng tò mò và thấy nó tin tưởng mình thì cũng vui vui.

Thui đến giờ em phải đi đón con em rùi, hôm qua xe đạp của nó hỏng nên hôm nay em phải khổ thế này đây. Hẹn các bác bài sau nhé, em sẽ kể nốt chuyện em với nó cho các bác nghe, đoạn hay còn đang ở phía trước he he.”

Chú giải:
Có thể có nhiều bạn chưa từng sử dụng Yahoo messenger hoặc có sử dụng nhưng không để ý. Góc Nhìn xin chú giải ở đây một số ký hiệu quy ước trong Y.m cho bạn đọc tiện theo dõi(Những ký hiệu này sẽ được sử dụng khá nhiều trong câu chuyện).

Cười ngoác miệng.
Cười nhăn răng
Cười lăn lộn
Khóc
Buồn
Vui vẻ
Lè lưỡi
:X Yêu
Ký hiệu @: Có nghĩa là gửi riêng. Ví dụ “@ bác robinson” có nghĩa là trả lời riêng cho bác robinson.

Và một số ký hiệu khác sẽ giải thích riêng khi xuất hiện.

II/ Mối tình “chui”.

Ngày 17/3, lúc 21 giờ 43, trang số 7, bài viết ở vị trí 4/20, nickname “Đùa tí thôi”:

“Xin lỗi các bác, hôm qua nhà em có tí chuyện nên không online hầu các bác được ^^!.

Không ngờ nhiều bác thích chuyện của em thế. Vâng, em sẽ cố gắng kể nốt lên cho các bác. Em cũng biết cái đoạn các bác mong chờ nhất đang còn ở tít xa phía trước, chứ vào topic này mà không có chuyện tình dục các bác lại bảo em ném đá hội nghị .

@ bác robinson: Thật ra thì cũng không đến nỗi không có đứa nào nhìn tạm được, nhưng em lỡ có ác cảm với cái lớp này rồi nên không thích nổi. Không ưa thì trong dưa có dòi mà hehe.

@ bác mobile_tinh_yeu: Nó ngồi ngay bàn trên em, cách một người về phía bên phải bác ạ, chứ ngồi cạnh thì có khi em cũng nhắm mắt làm liều ^^.

Em viết tiếp chuyện của em:

Em và nó thân nhau hơn là như thế, nhưng chỉ lén lút trên yahoo thôi chứ trên trường thì không dám. Thỉnh thoảng cũng gọi là nhìn nhau một cái nhưng là nhìn trộm cười trừ vì sợ tai vách mạch rừng. Thậm chí có những hôm hai đứa cùng đến sớm nhưng chỉ ngồi gần nhìn nhau không biết nói gì. Bọn lớp đến là đứa nào lại về chỗ đứa nấy. Nói chung là không có gì công khai để bọn lớp hay trường nói ra nói vào được hết. Đ.m, lúc này mới thấy tự do có giá trị như thế nào các bác ạ .

Dần dần em với nó cũng bắt đầu hẹn gặp nhau, tất nhiên là ở những chỗ không ai ngờ tới. Thường là buổi tối, em đến trước đợi nó ở một khu vắng vẻ nào đó rùi nó đến sau. Hai đứa cũng chỉ nói chuyện, trêu đùa nhau bình thường thôi. Nói chung là những cái lẽ ra có thể nói được lúc ở trên trường thì giờ mang ra đây nói. Cũng có hôm em với nó vào quán cà phê ngồi uống nước, nhưng chỉ dám ngồi ở những quán cách xa nhà, đảm bảo không bị ai bắt gặp.

Một đêm hai đứa vào trường đại học Hà Nội chơi. Những chỗ như thế này thì thằng K. chẳng bao giờ đến, mà bọn lớp em thì cũng không đến làm gì vì quá xa nhà(Trường và nhà em ở tận Hà Đông). Đi lang thang một lúc chán, hai đứa kiếm ghế đá ngồi. Bác nào vào đại học Hà Nội rồi thì chắc biết, khuôn viên trường này rất rộng, chẳng khác gì công viên, lại có nhiều cây và ghế đá nên các đôi hay ngồi tâm sự. Xung quanh ghế bọn em ngồi chỗ nào cũng có các nam thanh nữ tú của trường đang hôn hít sờ mó. Phía bên phải chỗ em là một đôi, chúng nó ngồi theo kiểu...(lược bỏ một đoạn vì quá tục - GN). Thú thực với các bác là nhìn những cảnh đó em hứng đíu chịu được, nhưng cũng chẳng dám làm gì. Mãi sau, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, em bất ngờ cầm lấy bàn tay nó. Nó quay sang nhìn em nhưng rùi lại cúi mặt xuống ngay và không phản đối gì. He he, thế là em nó cũng xuôi rùi đây. Nghĩ thế em lấy cả hai tay túm lấy tay nó vuốt nhè nhẹ. Lần đầu tiên cầm tay con gái, phải nói thế nào nhỉ, cảm giác phê lắm các bác ạ . Nó vừa mềm vừa ấm, vừa... Em dốt văn nên không biết tả thế nào cho các bác thấy được hết cái cảm giác của em lúc đó. Thỉnh thoảng sờ cao hơn lên đến cổ tay của nó, những sợi lông măng ở tay nó hơi gai gai nhưng mềm và... em lại hết văn để tả rồi, các bác thông cảm. Chốt lại một từ là “thích” hehe.

Sau hôm đấy thì em cầm tay nó cũng tự nhiên hơn, từ đấy thỉnh thoảng có dịp đi chơi hai đứa lại cầm tay nhau. Nói chung, đến thời điểm đó thì chỉ có vậy.

Sự kiện mang tính bước ngoặt của em xảy ra vào một buổi chiều. Đến giờ nhớ lại em vẫn còn cảm thấy ngòn ngọt ở đầu lưỡi các bác ạ . Đó là một buổi chiều mà em không bao giờ quên.

Chả là hôm đấy, sau giờ học, cũng đã khá muộn rồi nhưng bà chủ nhiệm vẫn bắt ra dọn sân trường và lau nền hành lang vì lớp lìn của em đứng bét thi đua. Em với nó cầm chổi cùng ra hành lang quét rồi cùng vào nhà vệ sinh xách nước. Nó cầm chổi quét trước còn em dùng cây lau nhà lau ngay phía sau nó, phối hợp rất ăn ý .

Như các bác đều biết, con gái có hai động tác gây kích thích cho con trai thường thấy nhất, đó là lúc nhặt rau và lúc... mua rau. Khi nhặt rau thì do chúng nó ngồi xổm, người lại phải cúi xuống, hai tay vươn xuống nên hai cái đùi ép vào vú, bác nào đứng trên nhìn rất đã, đặc biệt là mùa hè . Còn khi mua rau, bọn nó đứng cúi người, cái này có lẽ là hay thấy nhất nên chắc em chẳng cần phải bình luận nhiều hê hê.

Trở lại chuyện của em, lúc này thì không có rau để nhặt nhưng tư thế của nó thì cũng giống như lúc mua rau . Bởi em đứng sau còn nó thì phải lom khom xuống để quét nhà nên cái áo ngắn kéo lên và cả một mảng lưng trắng ngần hiện ra. Chiếc quần lót màu hồng cũng lộ hẳn một khoảng rất chi là khiêu khích. Ở trên, mồ hôi nó chảy ướt hẳn một mảng lớn trên lưng khiến cái áo bết vào người, cái dây áo lót hiện ra nhìn phê đờ đẫn

Nhưng đoạn hay nhất đang còn ở trong nhà vệ sinh . Hai đứa vào wc nam xả nước đầy xô sau đó cùng nhau xách ra. Thực ra một mình em cũng thừa sức xách được nhưng em bắt nó xách chung cho vui hehe, với cả lại chả mấy khi hai đứa có dịp được công khai đi cùng nhau, chả tội gì không tận dụng ^^! Đã có ý định từ trước, nên em giả vờ trượt tay, cái xô rớt xuống sàn, nước bắn tung tóe vào cả người em lẫn nó. Hình như cũng đoán được ý đồ của em, nó buông xô nước ra rùi chống nạnh nhìn em hất hàm: “Ấy muốn gì đây?”. Em chớt nhả: “Oài, em sợ chị quá!” rồi lấy tay hắt nước vào người nó. Nó không vừa, cũng hắt lại em. Được thể, em chạy lại bồn nước cầm hẳn cái vòi cao su nối dài, vặn nước ra rồi bóp cái đầu cho nước phun vào người nó. Nó kêu toáng lên vì nước làm ướt hết cả tóc lẫn quần áo. Thật, em thề, lúc này nhìn nó như một nàng tiên cá, ướt từ đầu đến chân. Quần áo nó dính sát vào người nhìn khiêu khích cực kỳ.

Nhưng có vẻ như em làm nó giận thật. Nó quay lưng về phía em đứng im lặng. Em vội lại gần làm lành: “Thôi, xin lỗi mà!”

“Ướt hết cả rồi, làm sao giờ?” – Nó nói rồi lấy tay vuốt tóc. Em cũng đưa tay vuốt tóc cho nó. Từ từ em áp lại gần hơn, đưa tay vuốt má nó, giả vờ vén giúp tóc nó ra sau tai. Làn da nó hơi nhờn nhờn vì mồ hôi, nhưng vẫn rất mịn màng. Nó quay lại ngước mắt nhìn em, hơi ngạc nhiên vì hành động này. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên nó bị người khác vuốt má nên không thấy nó xấu hổ. Thấy không có phản ứng, em quyết định làm liều, đưa tay xuống nắm tay nó và đan vào tay em. Theo như kinh nghiệm của các bác đi trước để lại, thì cứ giữ chắc tay nó nó sẽ không làm gì được . Khống chế tay nó xong rồi, em kéo mặt nó sát vào mặt em. Hai cái trán ướt mồ hôi cụng vào nhau dinh dính, hơi thở của nó phả vào mũi em thật nóng hổi và nồng nàn. Em đưa tay ôm lấy eo nó nhưng nó bất chợt đẩy em ra.

Vừa lúc đó có hai thằng cùng lớp bước vào. Lúc này em mới giật mình. Không biết lúc nãy nó đẩy em ra là vì nghe có tiếng người hay là vì cự lại em. Thật là hú vía, suýt nữa thì bị hai thằng bắt gặp. Chúng nó mà rêu rao chuyện này cho cả lớp chắc là em chỉ còn nước quit game

Hai đứa nín thở nhìn chằm chằm vào bọn nó, chờ phản ứng xem bọn nó đã thấy được gì chưa. Lúc đấy mà có một đứa kêu lên kiểu: “Á, bắt quả tang nhé...” thì chắc em ngất mất . Thật may là hai thằng chỉ nhìn bọn em ngơ ngác, chúng không hiểu tại sao bọn em lại nhìn chúng như thế. Một thằng trêu: “Con M. vào nhà vệ sinh nam làm gì thế? Hai đứa đang hú hí trong đây hả?”. Em chưa kịp phản ứng gì thì nó đã quát: “Nghĩ bậy tao tát cái chết cụ mày giờ! Vào xách nước chứ hú hí gì mày?”. Hai thằng kia thấy nó nổi điên thì im bặt không dám nói gì nữa. Một phần nhường con gái, phần khác cũng sợ thằng bồ nó cắt chim . Một thằng nói: “Xong chưa, ra cho bọn tao đi đái cái!”. Nó nghe thấy thế, chụp cái xô kéo lại vòi rồi nói: “Đi thì cứ đi đi, ai rình chúng mày đâu mà sợ”. Xô nước đã vơi đi quá nửa nên đến lúc hai thằng kia đi xong ra ngoài rồi mà vẫn chưa đầy. Giờ chỉ còn hai đứa, em nhìn nó trêu: “Đanh đá gớm nhỉ, sao lúc nãy không để bọn nó vào thấy luôn, sợ gì?”. Nó lườm em một cái rất dài: “Định nói gì đó, thấy là thấy cái gì?”. Nhưng rồi nó lại cười, một nụ cười rất dễ thương và nó cúi mặt xuống. Nhìn nụ cười của nó lúc đó, em hiểu được rằng nó đã là của em!

Nó nói tiếp: “Thôi nhanh rồi đi ra nào, ở lâu bọn nó nghi.”. Lúc này em mới tỉnh ngộ, có lẽ hai thằng kia đã ra ngoài bép xép gì đó về những cái chúng vừa thấy rồi. Chưa có gì nghiêm trọng nhưng cứ ở lâu thế này chắc chắn bọn chúng sẽ đặt vấn đề ngay. Không để mất thêm một giây nào nữa, một tay em vin cổ, tay kia chộp một bên má nó, kéo sát mặt nó vào mặt em. Bị bất ngờ, mặt nó hơi ưỡn về phía sau. Trong tích tắc, em tưởng nó sẽ mím chặt môi lại để phản ứng không cho hôn, nhưng không phải, bởi khi miệng em ghé sát đến miệng nó, nó mở miệng ra ngay

Em chưa hôn bao giờ nên không có kinh nghiệm. Từ lúc thân với nó em cũng tìm hiểu nhiều về cách hôn để dành đến trường hợp này rồi, nhưng mới chỉ là lý thuyết thôi . Lúc bình thường em vẫn nghĩ nếu được hôn thì phải hôn thật hoành tráng, không để mất mặt. Nhưng trong tình huống vội vã này em không tự chủ được thành ra rất gượng gạo. Giờ nghĩ lại đến là xấu hổ . Tuy nhiên nó vẫn ko hề đẩy em ra hay phản ứng gì quá đáng mà kiên nhẫn đợi. Hjx, thế mới biết tình cảm nó dành cho em lớn đến mức nào.

Sau khoảng khắc lúng túng và hồi hộp thì mọi chuyện cũng ổn. Thú thực với các bác là sau này có hôn bao nhiêu đi nữa cũng không bao giờ tìm lại được cảm giác của nụ hôn đầu. Dù vội vàng gấp gáp, chưa có kinh nghiệm... nhưng cảm giác thì sướng không thể tả. Lúc chưa hôn cứ tưởng tượng này nọ, nhưng lúc được hôn mới thấy khác hắn. Ấn tượng của nụ hôn này chắc chắn em sẽ nhớ suốt đời.

Cũng phải nói thêm, đây là nụ hôn đầu của em nhưng là nụ hôn thứ N của nó nên nó không vụng về giống em. Ngược lại nó còn chủ động hơn em, cái lưỡi của nó nhẹ nhàng hướng dẫn em những chỗ nào cần mơn trớn, vuốt ve... cho đến lúc em trở nên thành thục. Nói thì dài, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vòng một phút. Sau một phút đó, nó đẩy em ra. Cả hai nhìn nhau sống sượng, ngượng ngùng. Nhưng cảm giác thèm khát trong em thì bùng lên dữ dội. Em cầm tay nó nói: “Cho Q. hôn thêm một cái nữa nhé...”. Nó dứt khoát: “Không được, ở đây nguy hiểm lắm”. Em chẳng nói chẳng rằng, lôi nó vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Nó ái ngại nhìn em: “Hôi quá, mình ra đi!”. Quá muộn rồi, giờ này không có ai tên là ra ở đây cả

Em với tay xả nước rồi ghì lấy nó mà hôn ngấu nghiến. Cả đời chưa bao giờ em cuồng nhiệt như lúc này. Cái miệng em như muốn nuốt lấy lưỡi của nó. Ôi, phê không tưởng tượng được các bác ạ. Hôn nó sướng kinh khủng!!!

Đang say đắm chợt nghe có tiếng người. Mẹ nó, chỗ này là wc nam chứ không phải nhà nghỉ nên thằng nào vào chả được . Em giật bắn mình vội dứt ra khỏi nụ hôn. Có tiếng quen thuộc của hai thằng lớp em. “Thằng nào để xô nước trong này thế nhỉ?” – “Thằng lợn Q. lúc nãy xách nước mà, sao lại bỏ đây?”
Nó nhìn em mặt tái mét. Quả này mà bị phát hiện thì chỉ có đi đời. Một trai một gái trong nhà vệ sinh thì còn giải thích gì nữa . Lập tức khuôn mặt của thằng K., cảnh nó “sút” tới tấp vào mặt hay nó cầm gạch đập liên tiếp vào đầu con người ta mỗi lúc nó muốn dằn mặt... hiện ra trước mắt em. Không những em, còn nó nữa chứ. Tất nhiên thằng K. cũng sẽ không bỏ qua cho nó. Có trời mới biết thằng súc sinh đó đối xử với nó thế nào khi biết chuyện. Không được! Bằng mọi giá không thể để chuyện này lộ ra ngoài.

Sự hoảng sợ đã buộc em phải khôn ngoan. Cũng cần phải nói thêm là nếu cánh cửa nhà vệ sinh lành lặn và có chốt hẳn hoi thì chắc em cũng không hoảng đến mức này đâu. Vì cửa không có chốt đã đành, lại còn có hai vết nứt khá lớn, thừa đủ để người ngoài nhìn vào(nếu họ cố ý). Em vội cởi cái quần dài vắt lên cánh cửa, che bớt được một khe hở. Sau đó em đứng chận cửa, bịt nốt khe còn lại lại, rồi nói vọng ra: “Con cẩu nào nói xấu bố mày đấy”. Hai thằng thấy cái quần beo leo bên ngoài, lại nghe giọng em, chúng cười ầm lên, một thằng nói...(Lược bỏ một đoạn vì quá trơ trẽn. – GN)

...mặt nó đỏ như gấc chín. Hai đứa nhìn nhau và im lặng cho đến lúc rời khỏi trường.

Đêm đó về nhà chat chít, em quyết định nói hết với nó mọi tình cảm của mình. Cả hai ngồi kể lể than vãn mãi cho đến tận khuya. Vậy là xong, kể như từ nay giữa hai đứa không còn cái kiểu e lệ thẹn thùng, cầm tay không dám nhìn mặt... nữa. Đêm đó em hồi hộp và sung sướng quá, không ngủ được. Em chỉ mong trời sáng thật nhanh để chạy ngay đến trường gặp nó. Dù không dám lao vào nhau như những cặp khác, nhưng lúc này cái ước muốn được nhìn thấy nó của em cũng lớn vô cùng .

Một tuần em và nó có hai buổi tối học thêm ở trường. Sau sự cố sung sướng trong nhà vệ sinh, em quyết định hẹn nó ở dãy nhà tối tăm trong trường trong buổi học thêm tối hôm sau. Lần đầu hẹn gặp ở đấy, các bác có biết em nôn nóng đến mức nào không . Lần này gặp là được hôn chứ không chỉ cầm tay như mấy lần trước nữa. Ngồi trong lớp cứ nghĩ đến lúc đó là em rạo rực hết cả người . Lần đầu ấy, trong khung cảnh tối tăm u ám, em với nó chỉ kịp hôn nhau vài cái rồi lại đường ai nấy đi. Lúc nào hôn cũng vội vã, cũng trong hoàn cảnh “đặc biệt” nhưng sướng thì không để đâu cho hết . Tội một cái là về nhà lúc nào cũng nghĩ đến nó, cũng mong gặp nó. Trước mong một, nhớ một thì nay một nghìn

Thôi cũng muộn rồi, em phải đi ngủ sáng mai còn đi học. Hẹn sớm gặp lại các bác

III/ Mối tình chui(Tiếp)

Ngày 18/3, lúc 16 giờ, trang số 9, bài viết ở vị trí 2/20, nickname ““Đùa tí thôi”:

@ All: Thank các bác đã ủng hộ. Em sẽ cố gắng viết nốt câu chuyện của mình. Sắp đến hồi gay cấn rồi đây

Đó là một buổi chiều tối cuối năm học. Hôm đấy hai đứa học thêm ở trường. Lúc này đã có một vài lời đồn về chuyện của em và nó. Hai đứa đã cố gắng giữ bí mật nhưng chẳng hiểu sao vẫn có đứa bắt gặp. Đúng là muốn người ta không biết thì tốt nhất đừng có làm . Lớp học thêm khá vắng bởi vì trường em vốn cũng chẳng ham học cho lắm. Em ngồi ngay sau ghế nó. Vươn chân lên trước là đụng vào chân nó. Chân hai đứa cứ cuốn lấy nhau suốt cả buổi học.

Giữa buổi học, em viết một mảnh giấy nhỏ hai chữ: “Chỗ cũ” rồi tuồn lên bàn trên cho nó. Tất nhiên nó xem là hiểu ngay. Chỗ cũ ở đây tức là chỗ dãy nhà tối tăm mà em đã nói ở trên. Hai đứa hẹn nhau ở đấy vài lần rồi.
Tan học, như mọi lần em ra đấy trước đợi nó. Đứng một mình ở cái nơi tôi tăm u ám thế này đúng là rùng rợn thật. Nghe đồn trường này có ma vì có mấy người tự tử nữa, kinh vl. Chưa kể hôm nay trời mưa phùn, lại có gió, lạnh teo chim. Dù đã hẹn nhau ở đây mấy lần rồi nhưng cái cảm giác sợ thì vẫn y nguyên. Nhưng không sao, vì em yêu thì thế này có đáng gì

Mãi rồi em nó cũng đến. Thực ra cũng không lâu đến mức như em tả, nhưng cái cảm giác chờ đợi thì các bác biết rồi đấy . Em trách nó: “Làm gì chậm như rùa thế, để Q. ở đây một mình với ma à?”. Nó đáp lại: “Con trai con nôi gì mà nhát quá thế, mới đứng chờ có một lát đã sốt ruột thế rồi”.

Em định vặc lại nó nhưng thôi, giờ này không phải là lúc lý sự nữa . Em chụp ngay eo nó, kéo sát lại gần em hôn ngấu nghiến. Nụ hôn dễ phải đến 5 phút. Nó đẩy em ra: “Làm gì mà cứ như hổ đói thế?”. Đang hứng, em ậm ừ mấy câu cho qua chuyện rồi lại kéo nó vào. Nó vẫn đẩy em ra: “Từ từ đã, kiếm chỗ nào chứ đứng ngay đây thế này à, lỡ thằng bảo vệ thấy thì sao” (Hjx, “thằng” bảo vệ gần bằng tuổi bố nó mà nó láo thế đấy các bác ạ ).

Em kéo nó vào một phòng học. Nó còn ngại ngùng, em phải dùng sức kéo nó vô. Mấy lần trước toàn ngồi ở cầu thang với đứng hành lang, nhưng thực sự mà nói, ở những chỗ đó cảm giác không được thoải mái cho lắm ^^! Mấy lần trước chương trình tâm sự thường chấm dứt trước 9 giờ, là giờ hết ca học cuối cùng. Nhưng hôm nay sẽ là một đêm hoàn toàn khác. Ngay từ đầu em đã cảm nhận được điều ấy .

Vào căn phòng tối om, chỉ có tí ánh điện mù mờ hắt ra từ dãy phòng đối diện, căng mắt ra cũng chỉ thấy được lờ mờ. Nó nói: “Ghê quá, ra ngoài kia cho rồi”. Em bảo: “Trong này cho khỏi bị người ta quấy rầy!”. Nó vặn lại: “Chứ định làm gì mà sợ người ta quấy rầy?”. “Á, làm gì à?” – Nói rồi em ôm lấy nó ép vào thành bàn hôn ngấu nghiến. Vừa hôn em vừa bế nó ngồi lên trên bàn. Lúc đấy hưng phấn quá, em mút cái lưỡi của nó hơi mạnh làm nó bị đau, nó lấy tay đập đập vào lưng em ra hiệu dừng lại. Em nhả lưỡi của nó ra rùi lấy tay lau miệng. Nó đập em một cái rất mạnh, nói: “Định ăn luôn lưỡi người ta à?” – “Ăn được thì đã ăn rồi?” – Em trả lời rồi leo lên bàn ngồi cạnh nó, vòng một tay ôm lấy eo nó. Nó cũng không cằn nhằn nữa mà ngả đầu vào vai em. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt em bị thu hút bởi sự lấp lánh của cái kim tuyến đính giữa áo ngực nó, trên cái kim tuyến là bầu ngực căng tròn và trên ngực là cái cổ trắng ngần. Khỏi cần nói các bác cũng biết em xúc động đến thế nào khi nhìn những cái đó .

Tay em xoa xoa cái eo nó nhưng thực ra đích đến lúc này ở mãi phía trên . Cứ mỗi nấc thời gian em lại cho tay lên cao hơn một chút. Dần dà cũng đến nơi. Tay em đã đặt lên ngực nó. Nó đẩy tay em ra. “Làm gì vậy, này, đừng mà”. Rồi...(Lược bỏ một đoạn-GN) ... thực sự em không ngờ đây là lần đầu của nó...(lược bỏ một đoạn-GN).

Nó kéo quần lên, hờn dỗi đẩy em ra rồi ngồi khóc thút thít. Lúc đấy em thấy lo và hối hận quá. Nó khóc nó giận em đã đành, nhưng còn thằng K. Dù gì danh chính ngôn thuận nó vẫn là người yêu của thằng K. Nếu nó đã quan hệ với thằng kia rồi thì không nói làm gì. Đằng này... Trong lòng em ngổn ngang trăm mối. Vui thì cũng có. Vui vì dù sao thì mình cũng là người đầu tiên, lại thêm thế này nghĩa là nó cũng biết giữ... nhưng biết đâu cái “đầu tiên” này mang họa đến cho em thì bỏ mẹ...

Em cứ bần thần như thế một lúc lâu. Nhưng rồi nhìn thấy nó vẫn còn đang ôm mặt thút thít bên cạnh, em tính phải làm lành với nó trước đã. Em lại ngồi cạnh, rụt rè nắm lấy tay nó, lí nhí: “Thôi, xin lỗi mà!”. Tưởng đâu nó còn phải làm trò đã rồi mới bỏ qua, ai ngờ em vừa nói xong câu nói đó, nó dựa đầu vào vai em và không khóc nữa. Em cảm thấy trong lòng lâng lâng một cảm giác thật khó tả. Mọi khó khăn, mọi nỗi sợ hãi lúc nãy bỗng chỉ như cơn gió thoảng qua. Chỉ có tình yêu dành cho nó là tràn ngập khắp cơ thể em.

Ngồi một lúc, sau khi cái xúc động qua rồi, thì nỗi sợ lại bắt đầu trở lại trong đầu em. Khuôn mặt thằng K. hiện lên trước mắt em, rồi cảnh nó đấm đá... cũng khiến cho em lạnh xương sống. Thấy em im lặng, nó ngước mắt nhìn em, hỏi: “Sao không nói gì?”. Em vẫn im lặng. Nó hỏi tiếp: “Sợ hả?”. Em giật mình đánh thót, nhưng vẫn nói cứng: “Sợ gì chứ!”. “Thì ấy biết tớ là người yêu cũ của thằng K. rồi còn gì?”. Em lại giật mình và thốt lên một tiếng nhỏ. Nó nói “người yêu cũ” có nghĩa là nó và thằng K. đã chia tay, có nghĩa là nó đã được tự do. Em hỏi lại nó, giọng run run: “Chia tay với nó bao giờ vậy?” – “Cũng mới mấy hôm nay thôi”. – “Sao lại chia tay?” – “Ấy biết rồi còn gì? Tớ đâu có yêu nó!”. Nói rồi nó lại ngả người vào em. Em xúc động quá, nước mắt trực trào ra. Em vòng tay ôm nó thật chặt vào lòng, cảm thấy hạnh phúc vô bờ.

Sau đấy, nó dặn em, chuyện em và nó chưa thể công khai được. Phải đợi một thời gian cho thằng kia quên nó đi đã, rồi lúc đó tính sau. Hai đứa hôn hít nhau thêm một lúc nữa rồi ra về. Lúc đấy cũng đã khá muộn, trong trường không còn ai nữa nên cũng không phải rụt rè như mọi khi.

Ây, lại đến giờ em phải đi đón con em gái rồi. Con em lợn của em, hỏng xe mà không chịu sửa làm phiền em quá. Hẹn gặp lại các bác nhé

IV/ Cái giá của tình yêu.

Ngày 18/3, lúc 22 giờ, trang số 10, bài viết ở vị trí 6/20, nickname “Đùa tí thôi”:

@ Bác tt_hcm: Bác nói như cắn vào đít em. Thưa bác là lúc đấy máu không lên não mà nó dồn xuống chim hết rồi thì suy nghĩ thế éo nào được . Theo như bác nói thì bác cũng già rồi, em thì còn trẻ em không được may mắn như bác. Bọn em phải tự đi tìm người yêu, tự tìm hiểu chứ không được ủy ban xã cấp vợ theo tem phiếu như của bác . Mà bác nói thế có khi cũng chỉ tại của bác già rồi, nó nhăn nheo thâm đen như miếng thịt trâu quá lửa, chứ nó mà hồng hồng xinh xinh thì chắc bác cũng nhắm mắt làm liều . Thôi không cãi nhau với bác, em tiếp tục câu chuyện của em.

@ all: Cảm ơn các bác đã ủng hộ, em sẽ viết tiếp để phục vụ các bác đây:

Chuyện vẫn diễn ra như vậy cho đến một hôm. Em vẫn còn nhớ như in ngày hôm đấy.

Đó là một chiều thứ 7. Em nhắn tin cho nó nhưng đợi không thấy nó nhắn lại. Em gọi nhưng số không liên lạc được. Suốt từ đấy cho đến hết ngày thứ 7, em không làm cách nào liên lạc được với nó. Yahoo cũng không thấy nó online. Blog, Facebook... không có động tĩnh gì. Em lo quá, trằn trọc cả đêm đến tận 3 giờ sáng mới ngủ được.

Sáng mai em dậy lúc 9 giờ. Vừa ngủ dậy em phi ngay đến nhà nó(bình thường thì nó không cho em đến nhà kiểu này, sợ mọi người nhìn thấy...). Em bấm chuông nhưng không có ai ra mở cửa. Em vẫn đứng đợi ở đấy một lúc lâu, thỉnh thoảng lại giơ tay lên nhấn vào chuông vài cái. Vẫn không có động tĩnh gì từ bên trong. Lúc này em mong được gặp một ai trong nhà nó quá. Em muốn hỏi để ít ra biết được nó đang như thế nào. Bất chợt có điện thoại. Em rút ra thì thấy số của nó. Thật, lúc đấy các bác không biết được em mừng thế nào đâu.

Em nghe máy. Bên kia, giọng nó có vẻ mệt mỏi: “Ấy về đi, đừng đứng ở đấy nữa?”. Em dồn dập hỏi nó đang ở đâu, có chuyện gì xảy ra không... Nó im lặng một lát rồi nói: “Từ từ rồi tớ nói cho ấy biết. Giờ ấy về đi, đừng đứng đấy nữa, nhé, thương tớ thì nghe lời tớ đi!”. Rồi nó cúp máy. Em gọi lại ngay lập tức nhưng nó đã tắt máy. Em vẫn đứng đấy, tâm trạng hoang mang lo sợ. Nó biết em đứng trước nhà nó, vậy thì có lẽ nó đang ở trong nhà. Không thể hiểu nổi lý do nó không gặp em? Có một vài người hàng xóm đi qua. Em hỏi thăm họ nhưng họ cho biết là gia đình này vẫn bình thường, không thấy có chuyện gì xảy ra cả, chiều qua họ vẫn còn thấy nó đứng trước nhà... Em bắt đầu suy diễn mọi chuyện theo hướng khác. Có thể nào nó đã không còn yêu mình nữa, và đang tìm cách tránh mặt mình??? Nghĩ đến đó, lòng em đau nhói. Nhưng sau khi suy đi tính lại, em thấy rõ ràng là gần đây nó không hề có biểu hiện gì thay đổi. Hai đứa vẫn quấn quít nhau, vẫn mặn mà với nhau. Nếu thực sự nó thay đổi, thì tàn nhẫn quá. Nếu mà như thế, quả là em chẳng còn biết phải tin vào cái gì trên đời này nữa.

Lát sau, lại có điện thoại nó gọi cho em. Em nghe máy chưa kịp nói gì, nó đã trách: “Tớ bảo ấy về đi mà, đừng đứng đấy nữa. Ấy còn đứng đấy nữa, tớ giận ấy đấy. Nghe lời tớ đi, tớ năn nỉ đấy”. Nó cúp máy liền sau đó, và cũng như lần trước, nó tắt máy ngay. Dù nỗi hoang mang nghi ngờ trong lòng em cứ lớn dần lên, nhưng không còn cách nào khác, em đành phải ra về.

Cả ngày hôm ấy em đứng ngồi không yên, tâm trạng chán nản chẳng muốn làm gì. Nghĩ đến nó thì nhớ đến phát khóc, cũng có lúc lại giận nó đến nóng bừng cả người. Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi quay như chong chóng trong đầu em, khó chịu vl.

Ngày hôm sau nó không đi học.

Ác mộng! Ngồi trong lớp mà em như đang ngồi trên đống lửa, thật không thể nào chịu nổi. Em bỏ 3 tiết học, trốn về. Về nhà thì cũng thế. Bác nào đã từng ở vào hoàn cảnh như em bây giờ mới hiểu được. Muốn được ở một mình nhưng lại sợ cảm giác không gian khép kín. Sợ cảm giác phải đối diện với 4 bức tường. Em qua nhà nó.

Căn nhà vẫn im ắng, hệt như lần trước em đến đây. Giờ này có lẽ bố mẹ nó đều đã đi làm. Nếu có ai ở nhà thì chỉ có thể là nó(nó con một). Em bấm chuông. Một lần, 2 lần, 3 lần và nhiều hơn nữa. Không thấy có động tĩnh gì, cũng không thấy nó gọi điện cho em như lần trước. Lòng em như lửa đốt, mắt em hoa lên, tai ù đi... nhưng cuối cùng cũng phải ra về. Em định tối sẽ quay lại, ít nhất phải gặp bố mẹ nó để hỏi cho bằng được chuyện gì đang xảy ra. Em cố đi thật chậm, để càng lâu phải xa nhà nó càng tốt. Vừa đi em vừa nhìn vào màn hình điện thoại, em hi vọng chuông điện thoại sẽ reo và trên màn hình là số của nó.

Đúng như em trông đợi. Đi được nửa đường thì nó gọi cho em. Giọng nó chậm rãi nhưng em có cảm giác nó cố tỏ ra chậm rãi để không lộ cái gì đấy trong lòng nó ra. “Ấy, tớ bảo, đừng tìm tớ nữa nhé, tớ xin lỗi. Tớ có một chút công việc riêng, bao giờ xong tớ sẽ liên lạc với ấy. Đừng lo cho tớ, tớ không sao đâu”. Em gào lên trong điện thoại nhưng nó đã cúp máy rồi. Thực sự lúc đó em không thể nghĩ ra một “công việc riêng” nào của nó mà nó lại không thể kể với em. Trời đất xung quanh em như tối sầm lại, quãng đường về nhà ngắn mà sao nó nặng nề đến thế.

Tối đó, em vẫn quyết tâm đến nhà nó hỏi cho ra lẽ. Sau khi ăn cơm xong, biết chắc giờ này bố mẹ nó phải có mặt ở nhà, em đi bộ sang nhà nó. Vừa đi vừa nghĩ xem phải nói phải hỏi như thế nào đây, rồi tưởng tượng ra các tình huống có thể có, cách đối phó với mỗi tình huống ra sao...

Còn 20m nữa là đến nơi thì em nhận được điện thoại của nó. Nó trách móc em: “Tớ đã bảo đừng tìm tớ nữa mà. Ấy mà tới nhà tớ thì tớ sẽ không bao giờ nhìn mặt ấy nữa đâu. Khi nào xong việc tớ sẽ tìm ấy, tớ hứa mà. Giờ ấy về đi, nhớ đừng quay lại nữa. Tớ sẽ chủ động tìm ấy!”. Nó cúp máy.

Em choáng váng, nhưng cũng làm theo lời nó. Em quay về. Trong lòng tự an ủi bằng những lời nó vừa nói. Ít ra là cái suy nghĩ “nó không còn yêu mình nữa” đã vơi đi nhiều trong lòng em. Và do đó ngọn lửa ghen tuông, ấm ức cũng vơi đi nhiều. Thay vào đó là sự lo lắng, cảm giác bất an và tò mò. Em thầm cầu nguyện cho “việc riêng” của nó chỉ là việc bình thường không có gì nghiêm trọng, mặc dù em không tin vào điều đấy chút nào.

Ngày hôm sau nó vẫn nghỉ học. Không cần tả các bác cũng hiểu được cảm giác kinh dị của em lúc này.

Em không bỏ học nữa. Nhưng ngồi trong lớp khuôn mặt em lúc nào cũng tái xanh lại. Cảm giác thì cực kỳ bồn chồn lo lắng. Đến mức mấy đứa bạn phải hỏi xem em có bị gì không?

Hết buổi học em về nhà ngay. Em vào mạng tìm trên Facebook, blog của nó. Nhưng những hoạt động cuối cùng của nó đều diễn ra cách đây vài hôm rồi. Em bật Yahoo messenger ra, click vào nick nó rồi ngồi thẫn thờ mãi. Em nhớ cái cảm giác như mọi khi quá. Nó sẽ buzz em rồi sau đó hai đứa nói chuyện miệt mài quên cả thời gian.

Trưa đó em nhịn cơm làm ông bà già cằn nhằn mãi. Thực ra lúc đấy, có muốn cũng không thể nào mà nuốt nổi. Em cứ ngồi thẫn thờ trước máy tính với ngọn lửa cháy âm ỉ khắp người, khó chịu không thể tả.

Tối hôm ấy em ở nhà đấu tranh với cái tư tưởng có sang nhà nó hay không. Cuối cùng mệt mỏi, em ngủ gục ngay trên bàn phím. Đến 11 giờ ông bà già đi chơi về, đánh thức em mới tỉnh.

Vừa tỉnh dậy, theo thói quen, em lại vào blog và Facebook của nó. Facebook không có gì, nhưng blog thì có một entry mới: “Gửi ấy của tớ!!!”. Ở đây có bác nào đã từng có cái cảm giác hồi hộp đến cùng cực thì mới hiểu được cảm giác của em lúc đấy. Trái tim em tựa hồ nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Gửi ấy của tớ!

Tớ xin lỗi vì mấy hôm nay đã khiến ấy lo lắng.

Ấy ơi! Chúng ta đã từng hứa là sẽ chia sẻ với nhau tất cả. Nhưng câu chuyện vừa xảy đến với tớ, tớ muốn giấu ngay chính bản thân mình. Ước gì có một phép mầu nào đấy giấu nó khỏi tâm trí tớ, để tớ không bao giờ phải nghĩ về nó nữa, để tớ có thể trọn đời ở bên ấy!

Nhưng tất nhiên là không thể có chuyện vô lý như thế rồi phải không ấy? Và bởi tớ không thể giấu được bản thân mình nên tớ cũng không được phép giấu ấy. Từ lâu tớ đã tự coi mình là vợ ấy, tớ tôn trọng ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời này! Chỉ cần nghĩ đến nụ cười của ấy thôi, tớ đã thấy hạnh phúc vô cùng rồi.

Sở dĩ có chuyện hôm nay, cũng bởi những điều tớ đã làm trong quá khứ. Tớ phải gánh chịu hậu quả của những việc tớ làm, điều này cũng hợp lý thôi.

Tớ đã kể cho ấy nghe chuyện ngày xưa tớ nghịch ngợm, háo thắng, thích gây gổ, thích tụ tập, lên sàn... thế nào rồi đúng không? Cũng vì vậy mà tớ cặp với K. K. luôn nghĩ rằng giữa tớ và nó là tình yêu, nhưng tớ không nghĩ vậy. Nồi nào thì úp vung nấy. Cũng bởi tớ là một trong số bọn chúng, nên chẳng ai thắc mắc gì khi tớ yêu K.

K. yêu thương tớ nhiều lắm. Có thể tớ nói thế này ấy giận, nhưng quả thật trên đời này không có ai có thể yêu tớ được như nó. Nó yêu chiều và tôn trọng tớ lắm. Nó chẳng bao giờ làm điều gì khiến tớ phật ý cả. Chỉ có điều, nụ cười của tớ đến từ nó luôn gây cho tớ cảm giác gượng gạo, nhạt nhẽo. Nó khác xa với nụ cười của tớ lúc ở bên ấy, lúc nói chuyện với ấy.

Khi tớ nói chia tay với K., nó ngạc nhiên lắm. Nó cố hỏi tớ vì lý do gì nhưng tớ im lặng. Khi nó vặn hỏi, tớ chỉ nói với nó rằng tớ cần có thời gian để nghĩ lại về tình cảm của mình. Nó để yên bởi vì nó còn hi vọng.

Tới hôm thứ 7 vừa rồi, nó hẹn gặp tớ để nói chuyện một lần dứt khoát. Tớ đồng ý.

Nó thuyết phục tớ đến một quán cà phê của một người đàn anh mà tớ cũng biết. Vì thế tớ yên tâm không suy nghĩ gì. Đến đó tớ gặp ông anh kia, cũng như nhiều anh bạn khác cùng chơi với nhau, họ tụ tập xem bóng đá ở dưới tầng trệt. Tất cả khoảng 10 người.

Sau khi chào hỏi mọi người, nó kéo tớ lên tầng 2 để nói chuyện cho đảm bảo riêng tư.

Tại đây nó hỏi có phải tớ đã có bạn trai mới? Ban đầu tớ im lặng. Nhưng nó vặn hỏi mãi, nó còn nói nó đã biết rồi, tớ đành gật đầu thú nhận. Lúc đấy, khuôn mặt nó tái xanh lại, nước mắt nó trào ra, tớ tưởng nó ngất đến nơi. Thực sự tớ cảm thấy có lỗi với nó quá.

Nhưng liền sau đó, khuôn mặt nó trở nên đỏ tía. Nó hỏi tớ là tớ đã yêu “người ta” được bao lâu? Tớ trả lời, chỉ vừa mới đây thôi. Nó hỏi, vậy tình cảm nó dành cho tớ, không đáng một xu sao? Tớ im lặng. Tớ đã sai, ít ra là sai với nó!

Nó vặn hỏi tớ yêu ai, nhưng tớ quyết tâm không nói. Tớ hiểu cảm giác tủi thân và uất ức trong lòng nó lúc này. Nó đang so sánh bản thân nó với ấy của tớ. Chẳng có gì dữ dội hơn khi một người đàn ông ghen. Nếu nó biết ấy nó sẽ không tha cho ấy.

Tớ vẫn im lặng. Nó đứng bật dậy kéo tay tớ vào căn phòng gần đấy. Tớ hốt hoảng hét lên, nhưng không ai giúp tớ cả. Lúc này tớ mới giật mình nhận ra quán hôm nay không có khách.

Tớ vẫn hét lên thật to vì dưới kia còn đến cả chục người, và lại đều là người quen biết, là anh em chơi với nhau cả.

Nhưng không có một ai giúp tớ. Nó đẩy tớ vào phòng và đóng cửa lại.

Chuyện nó làm với tớ, không cần nói chắc ấy cũng đoán được. Nó cưỡng hiếp tớ. Nhưng đó chưa phải là điều khốn nạn nhất!

Trước kia, nó luôn đòi hỏi tớ nhưng chưa bao giờ tớ chiều nó. Vì sao thì ấy biết rồi đúng không? Tớ không nhắc lại nữa. Cũng chính vì lý do đó mà nó thêm yêu tớ. Nó nghĩ sự trong trắng của tớ sớm muộn gì cũng thuộc về nó. Vì vậy mà nó thường bĩu môi mỗi khi nhắc đến những cô gái khác. Một cô gái như tớ vẫn giữ được trinh tiết cho đến tận lúc trao cho ấy, là có 1 không 2 trong giới ăn chơi ở HN này.

Sau khi xúc phạm tớ, biết được tớ không còn con gái, nó đột ngột biến thành một con thú điên. Nó gào lên, xúc phạm tớ, nguyền rủa tớ bằng những từ ngữ kinh tởm nhất. Nó túm tóc tớ, tát tớ rồi hét lên vào tai tớ: “Tao yêu mày bằng tất cả những gì tao có. Tao đối xử tốt với mày hơn cả cha mẹ tao, tao chưa bao giờ lừa dối mày. Tình yêu của tao và mày, hơn 1 năm, mày chưa bao giờ chiều tao. Vậy mà, chỉ sau vài ngày yêu thằng khác, mày đã đ. n. với nó. Mày cư xử như một con chó cái. Đ.m mày, mày đã như vậy thì tao có gì để tôn trọng mày nữa đây?”. Tớ chỉ biết khóc chịu trận. Tớ nợ nó nhiều quá.

Nhưng vẫn chưa hả cơn điên. Nó tát tớ một cái cực mạnh rồi đóng cửa lại bỏ đi. Tớ vội vàng mặc quần áo, định đẩy cửa ra ngoài nhưng không được. Nó đã khóa ngoài!

Một lúc sau có tiếng mở cửa. Tớ run bắn vì sợ phải đối diện với nó một lần nữa. Nhưng không, người mở cửa là anh chủ quán cà phê này. Có lẽ anh ấy đã biết chuyện nên lên giúp tớ. Tớ mừng quá, định tiến về phía cửa đi ra ngoài.

Nhưng anh ta đóng cửa lại, anh ta hỏi trước cặp mắt ngạc nhiên sợ hãi của tớ: “Thằng K. nó bảo em làm điếm rồi hả? Chiều anh hôm nay nhé, anh sẽ trả đúng giá thị trường”. Quá nhục nhã, tớ trả lời anh ta: “Anh đừng tin nó nói vớ vẩn, nó ác với em lắm”. Rồi tớ gạt cánh tay anh ta định bước ra ngoài.

Nhưng anh ta đẩy tớ ngã xuống nền nhà, cười mỉa mai: “Loại gái như em mà cũng biết liêm sỉ hả? Anh trả em bằng giá mấy con điếm đứng đường cũng là vinh dự cho em lắm rồi đấy”. Nói xong con thú ấy lao vào tớ. Tiếp sau hắn, lần lượt là những thằng khác. Bọn chúng thay phiên nhau làm nhục tớ. Tớ không thể tưởng tượng được những kẻ mà hôm trước tớ còn gọi bằng anh em, còn chơi với nhau, lại có thể đối xử với tớ khốn nạn đến thế này.

......................................

Tớ đau lắm. Thân thể tớ, là của ấy. Tớ chỉ dành cho ấy mà thôi. Nhưng giờ đây, nó đã quá dơ bẩn rồi, tớ thực sự không còn mặt mũi nào để gặp ấy nữa. Nhục nhã lắm. Khi viết xong những dòng chữ này cho ấy, cũng là lúc tớ rời bỏ cõi đời. Có thể khi ấy đọc đến những dòng cuối cùng, linh hồn tớ đã đang ở bên cạnh ấy rồi.


Trước khi ra đi, tớ có vài dòng nhắn nhủ ấy:


- Đừng cố tìm cách trả thù thằng K. Thực ra nó đáng thương hơn đáng giận. Nếu ấy đặt mình vào địa vị của nó thì ấy sẽ hiểu. Những gì tớ phải chịu ngày hôm nay là hậu quả của sự ngu ngốc của tớ trong quá khứ. Tớ chính là người đáng giận nhất. Tớ làm ấy khổ mà K. cũng khổ.

- Tớ biết ấy sẽ thương tớ bị đau khi tìm đến cái chết, nhưng đừng lo, tớ đã có sự chuẩn bị cả rồi. Tớ xin được một loại lá đặc biệt từ một chị bạn người dân tộc, chỉ cần nhai nó là người sẽ lịm đi, như ngủ gật vậy. Hjhj!

Hãy sống cho thật tốt nhé, ấy của tớ. Tớ yêu ấy nhiều lắm. Sau này có yêu ai, thì nhớ đừng yêu người như tớ nữa. Ấy xứng đáng với những cô gái ngoan hiền và không có nhiều nợ nần với giới giang hồ như tớ. Nếu được sinh ra và lớn lên một lần nữa, tớ sẽ không sống như vậy đâu. Tớ sẽ ngoan hiền và chăm chỉ học hành, và tớ chỉ là của một mình ấy mà thôi. Lúc đó, tớ và ấy có thể dắt tay nhau và ngẩng cao đầu đi giữa phố phường mà không sợ ai cả.


Tớ của ấy!
M.”

Đọc chưa hết nửa entry này, em vội vàng chạy lấy chìa khóa xe máy của bà già treo ở phòng khách, rồi mở cửa ra ngoài. Ông già em thấy em hành xử kỳ lạ, lại đòi ra đường giữa đêm khuya(lúc đấy 11 rưỡi mẹ roài ), ổng mắng em té tát. Em đã cãi lại ổng “như hai người đàn ông” , và kiên quyết ra ngoài. Xuống thang máy(nhà em ở tầng 25 của một khu chung cư), lấy xe, em phi như ăn cướp đến nhà nó.

Từ xa, thấy nhà nó tụ tập đông người, em chết điếng. Đến nơi, dựng xe máy xong em xỉu ngay tại chỗ vì thấy cái di ảnh của nó đằng sau những que hương nghi ngút khói. Người dân ở đấy tá hỏa vội vàng sơ cứu cho em.

Người ta kể, nó “uống thuốc độc” tự tử lúc 6 giờ. Gia đình phát hiện, đưa nó đi bệnh viện nhưng đã quá muộn. Vì nó chết trẻ nên người nhà đã chôn nó chỉ vài giờ sau đó. Người em yêu giờ đây đã nằm dưới 3 tấc đất.

Nhiều ngày sau đó, lúc nào em cũng thủ sẵn một con dao lá lúa trong người. Em thường hay lởn vởn trước mặt thằng K., hi vọng rằng nó gây gổ với mình để em cho nó một nhát cho xong. Nhưng thằng chó này nó còn suy sụp hơn cả em. Không còn thấy nó chơi bời, gây gổ nữa, cũng ít thấy nó xuất hiện trong những vụ lộn xộn của trường. Dần dần rồi cái ý định trả thù của em cũng nguội bớt, em đành tặc lưỡi, thôi thì nghe theo lời nó vậy. Người chết rồi không sống lại được, mà trong entry tuyệt mệnh, nó cũng đã dặn dò em thế rồi, giờ làm trái ý nó em không đành.

P/s: Lưu ý của Góc Nhìn:

Do bận bịu nhiều việc nên dù liên tục bị độc giả thúc ép, Góc Nhìn vẫn không thể nào tập trung viết truyện phục vụ các bạn được. Vì vậy, có thể các phần tiếp theo của truyện này sẽ khiến các bạn nóng lòng.


Để các bạn khỏi sốt ruột, Góc Nhìn có lời khuyên, nếu bạn nào thực sự không muốn phải chờ đợi, thì chỉ nên đọc đến đây thôi. Cũng có thể coi là một câu chuyện rồi, không liên quan đến Góc Nhìn và cũng không phải của Góc Nhìn. Không có gì bí ẩn, không có ma và sẽ không khiến các bạn phải đau đầu.


Nếu bạn nào vẫn quyết tâm muốn biết toàn bộ nội dung câu chuyện thì xin mời đọc tiếp, nhưng xin đừng trách Góc Nhìn nếu các bạn phải đợi chờ.
Thân!
GN!

V/ Kết thúc là sự khởi đầu.

Một ngày nọ, Góc Nhìn check cái hòm mail [email protected] của hắn như thường lệ. Hôm nay, ngoài mail hỏi han, góp ý, công việc... còn một bức mail khiến hắn chú ý. Người gửi có tên là Trịnh Thị Hồng Lan. Góc Nhìn đọc mail đấy trước tiên:

“Anh Góc Nhìn thân mến!


Xin lỗi vì đã đường đột gửi mail cho anh. Nhưng quả thực là tôi có một vài thắc mắc muốn hỏi anh, cũng như mong được anh giúp đỡ, nếu có thể.


Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Lan, sinh năm 1987. Tôi có đọc qua hai tác phẩm “Oan hồn trong xóm trọ” và “Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám” của anh. Đối với tôi, ngoài những cảm xúc như mọi người, còn có một tính huống trong truyện khiến tôi hết sức quan tâm.


Trong truyện “Những bóng ma...”, có một đoạn như thế này, tôi xin phép copy nguyên bản vào đây cho anh tiện theo dõi:

“...
“Vừa cách đây mấy hôm thôi, có một con bé, sinh năm 90 vào đây đẻ. Vô phúc cho nhà nó là cái thai không xoay, vậy là đẻ ngược. Con người ta thì đầu ra trước để thở, nhưng đứa bé ở đây thì cái đầu ra sau cùng. Vậy là chưa kịp nhìn thấy ánh sáng, đứa bé đã chết ngạt, cái đầu nó tím tái lại. Theo mấy thằng bác sĩ ngu ở cái bệnh viện này, thì con bé cách 1, 2 năm gì đấy có phá thai một lần, hình như hậu quả của lần đó là đứa bé lần này phát triển không bình thường.
Biết được đứa bé chết từ trong lúc còn rặn đẻ, nhưng lúc nhìn vào cái khay đựng xác con mình, thấy rõ ràng nó cử động, con bé khóc rống lên, khăng khăng rằng con nó còn sống..., mấy thằng bác sỹ với mấy con y tá cũng nhìn thấy. Rõ ràng một đứa bé đã chết ngạt, cái đầu tím đen, vẫn cử động…”


(...)


“Nhưng bọn bác sỹ giải thích” – Ông ta tiếp - “Rằng cái xác cử động do sự điều khiển của trung khu thần kinh ở tủy sống, chứ còn bộ não, thì thiếu ô xi nên chết lâu rồi. Xác đứa bé được đưa vào đây, do chính tôi nhận.”


Cả Góc Nhìn lẫn Quyết thở phào như vừa trút được gánh nặng. Người đàn ông nở một nụ cười chiến thắng và kể tiếp: “Đêm đấy tôi vừa đi ăn đêm về, vào đến khuôn viên nhà xác, tự nhiên nghe thấy một tiếng rú. Tôi giật cả mình chạy vào xem có chuyện gì thì thấy bóng một đứa con gái chạy về phía khoa sản phụ. Thấy cửa nhà xác mở, tôi hoảng hồn vội lao vào thì thấy ngay ở cửa ra vào, là xác đứa bé đẻ ngược được đưa vào đây lúc chiều. Nó nằm lăn lóc như một mớ rẻ rách nhìn tội lắm. Hóa ra, mẹ tiên sư nhà nó, con bé đẻ ngược đinh ninh rằng con nó còn sống, thế nên nó cố tìm cách lẻn vào đây xem cho kỹ. Có lẽ lúc ôm cái thai tím ngắt trên tay, nó sợ quá đến nỗi đánh rơi cả đứa trẻ. Tôi bèn bế cái xác lên đặt vào đúng vị trí của nó. Xong xuôi, quay ra đến cửa rồi, thì, mẹ nó, đ. biết là từ đâu có tiếng cười con nít mà tôi nghe ra rõ ràng là từ chỗ cái xác đứa bé. Làm cái nghề trông nhà xác mấy năm nay rồi, thế mà tôi cũng giật thót cả mình.”
...”


Tôi nói thế này không biết anh Góc Nhìn có tin không: Con bé trong chuyện người trông nhà xác ấy kể, chính là em gái tôi. Nó ngày xưa, cũng một thời phóng túng lầm lỡ, và cái giá phải trả, thì anh biết rồi đấy.


Chẳng biết anh Góc Nhìn nghĩ thế nào, chứ riêng tôi thì tôi khẳng định mấy ông bác sĩ kia chỉ giải thích vớ vẩn thế để trấn an con em tôi. Lý do thực sự, thì hoặc là họ không biết, hoặc không giải thích được. Có khi lúc đó họ sợ tè ra quần rồi nên nói nhảm cũng nên . Còn lúc ở trong nhà xác, không phải là con em tôi thấy đứa trẻ tím ngắt mà sợ đâu. Tôi kể ra có khi anh Góc Nhìn lại cười. Nhưng chính con em tôi kể lại: Lúc bế lên tay, đứa bé bất chợt mở mắt ra và nhe “răng” cười với nó, còn gọi: “Mẹeee!...”


Thôi, dù sao cũng là chuyện xưa cũ rồi. Giờ em gái tôi ổn hơn nhiều rồi, ta cũng không nên nhắc lại làm gì.


Nhưng cũng từ câu chuyện đó, mà nay tôi muốn nhờ anh Góc Nhìn giúp tôi một chuyện. Không biết anh có sẵn lòng không?


Tôi biết anh Góc Nhìn tin vào hồn ma. Tôi có đọc bài “Giải thích chi tiết về hồn ma – Phần 1” của anh và cũng tin là như vậy. Hồn ma tồn tại dưới dạng sóng và không tác động được vào vật chất, không ăn uống được như chúng ta, cũng không thể để lại dấu vết ở những nơi họ đến.


Nhưng sự giải thích của anh Góc Nhìn không thể giải thích được những gì mà tôi đang gặp phải. Bởi thứ mà cả khu nhà chúng tôi đang phải đối đầu không phải ma, mà là... yêu tinh!
 
Trả lời: Nước mắt của tình yêu

Một con yêu tinh có hình, có bóng, có thể ăn uống như người và có thể làm nhiều trò khác người.

Chính mắt tôi đã nhìn thấy. Nếu anh Góc Nhìn có nhã ý giúp thì tôi sẽ kể, còn trong bức mail này, tôi tạm thời không viết ra tránh làm dài dòng.


Tôi chỉ kể qua với anh Góc Nhìn những cơn ác mộng mà chúng tôi đang phải chịu đựng: Những ngày qua, trong khu dân cư của chúng tôi, có nhiều trẻ em bị mất tích. Bên cạnh đó, chó mèo và cả gia cầm nữa, cũng mất tích một cách bí ẩn. Người ta nhìn thấy nhiều xác chó mèo ở khắp nơi cách xa nhà của chúng, bụng bị móc một lỗ lớn và hoàn toàn không còn ruột gan. Chính quyền đã lập các đội điều tra, trật tự tổ dân phố... nhưng không tìm được thủ phạm, trong khi các vụ chó mèo mất tích và chết vẫn xảy ra. Thực ra nếu đúng như tôi nghĩ, nghĩa là thủ phạm chính là con yêu tinh mà tôi đã thấy, thì việc chính quyền không tìm được thủ phạm chẳng có gì lạ. Họ vô thần và chỉ tin vào những gì họ cho là hợp lý. Còn yêu tinh thì không cần hợp lý, vì vậy nên nó qua mặt họ dễ dàng.


Tôi cũng có một đứa con gái năm nay mới lên 3 tuổi, vì vậy tôi đang hết sức lo sợ về chuyện này.


Anh Góc Nhìn thân mến. Nếu anh có hứng thú với câu chuyện trên và có nhã ý muốn giúp đỡ chúng tôi, xin hãy liên lạc lại với tôi theo các thông tin dưới đây:


Hồng Lan
SN 1806, CTx, khu đô thị XL, Hà Đông.
Sdt: 09......
Rất mong được sự giúp đỡ của anh”.

Góc Nhìn tắt cửa sổ bức mail. Câu chuyện thú vị đấy, nhưng hắn sẽ không tham gia. Từ lâu, hắn đã tự hứa sẽ không tham gia vào những chuyện ân oán giữa người và ma quỷ nữa. Bởi nhiều khi không giải quyết được việc gì mà còn chuốc thêm oán thù với các vong ở cõi âm. Người ta có nợ có nần, thì ma quỷ mới đi theo đòi nợ. Giờ chúng đòi sắp được, bỗng dưng mình vào phá, chúng quay sang đòi mình thì bỏ mẹ – Góc Nhìn nghĩ. Vì vậy, dù vẫn nhiều người liên hệ yêu cầu được giúp đỡ, nhưng ngay cả lời khuyên Góc Nhìn cũng tỏ ra thận trọng. “Vướng phải một vụ Hoàng Hoa Thám nữa thì vỡ mồm” – Hắn lẩm bẩm. Hắn vẫn còn nhớ như in cảm giác cận kề cái chết khi ở trong khu hầm mộ trên phố Hoàng Hoa Thám. Lần sau, chắc là không may như thế đâu.

Hai hôm sau, cũng trong lúc check mail, một bức mail có cái “tên” chủ nhân rất đỏng đảnh khiến hắn chú ý: “Kẹo |3abj”. Hắn mở vội!

“...
Anh Góc Nhìn thân mến. Em là một độc giả hâm mộ truyện của anh. Em đã đọc hết các tác phẩm của anh.


Em bít anh Góc Nhìn rất bận và lẽ ra em không nên đường đột gửi mail cho anh như thế này. Nhưng thực sự bi giờ em đang không biết bấu víu vào đâu và rất mong được sự giúp đỡ của anh.


Em và anh trai em rất thân với nhau. Anh trai em, không chỉ là một người anh, mà còn là một người bạn cực kỳ thân thiết của em. Có chuyện gì anh em cũng đều tâm sự với nhau hết. Từ nhỏ đến lớn, 2 anh em chẳng cãi nhau bao giờ.


Cách đây khoảng 1 năm, anh ý có người yêu. Anh ý không thú nhận nhưng em biết chắc là thế. Thời gian 2 anh em nói chuyện với nhau ít hơn, và anh ý cũng ít quan tâm đến em hơn trước. Tuy nhiên em hiểu điều này là bình thường và không hề trách anh ý. Em chỉ thắc mắc là, tại sao anh ý lại không tâm sự chuyện này với em? Em hỏi bạn bè anh ý, tất cả đều không biết gì về cô gái ấy, họ cho rằng anh ý “làm gì có con nào”. Có lần em thử hỏi, nhưng anh ý chỉ ậm ờ chứ không nói gì. Cuối cùng em đành phải chấp nhận một điều rằng đã đến lúc 2 anh em phải có cuộc sống riêng và không tò mò nữa.


Thời gian đầu anh ý vui lắm, tâm trạng lúc nào cũng phấn khích, thể hiện ra mặt luôn. Nhưng độ mấy tháng sau, hình như anh ý với người yêu có trục trặc, chắc là anh ý bị đá. Anh ý trầm cảm nặng, suốt ngày giam mình ở trong phòng, không nói chuyện với ai hết, kể cả bố mẹ. Ăn cơm xong là vào phòng đóng cửa lại. Bố mẹ em lo lắm, bảo em thử dò hỏi anh ý xem sao. Nhưng em hỏi anh ý không nói. Cố vặn thì anh ý mắng. Cả nhà đành bó tay con gà quay với anh ý luôn.


Độ 2 tháng trở lại đây, anh ý bất ngờ vui vẻ trở lại, nói chuyện bình thường với cả nhà. Tuy vậy anh ý còn “bí ẩn” hơn xưa. Anh ý ở trong phòng cả ngày và bất cứ khi nào ra khỏi phòng đều khóa trái cửa lại rất cẩn thận. Em ngạc nhiên lắm, bởi ngày xưa lúc anh ý còn bị stress, dù cũng ở trong phòng cả ngày nhưng anh ý không khóa cửa bao giờ. Em đoán chắc chắn anh ý có giấu cái gì đó trong phòng. Em đã đôi lần gợi chuyện, nhưng anh ý chỉ nói bâng quơ vài câu rồi lại vào phòng ngay.


Cách đây 3 tuần, em được nghỉ 2 tiết học buổi sáng nên về sớm. Vừa về đến nhà, nghe có tiếng lục đục trong phòng anh ý. Em nghĩ là anh ý đang trong phòng nên hỏi là sao sáng nay anh không phải đi học? Không có ai trả lời. Em đoán là anh ý không muốn trả lời nên thôi, bỏ vào phòng mình nằm nghỉ. Khoảng 1 tiếng sau, khi em đang sửa soạn nấu cơm, thì anh ý mở cửa bước vào nhà, vẫn mặc nguyên bộ đồng phục nhà trường. Em ngạc nhiên lắm, hỏi anh ý là giờ anh mới về sao? Anh ý nhìn em ngờ vực nhưng cũng gật đầu. Em hết hồn, nói rằng như vậy có nghĩa là trong phòng anh có trộm. Em đinh ninh kiểu gì anh ý cũng giật mình và tìm cách xem xét lại căn phòng. Nhưng anh ý chửi em là tâm thần và bảo em “mày bệnh rồi, đi nghỉ đi!”. Rồi anh ý mở khóa phòng. Em cố nghía xem bên trong có gì, nhưng anh ý chỉ mở vừa đủ lọt người chui vào. Sau đấy đóng lại ngay.


Em muốn kể chuyện này với mẹ. Nhưng từ nhỏ đến giờ, em và anh ý quen thói bao che cho nhau rồi nên em cứ đắn đo mãi mà không dám nói. Em muốn hỏi anh ý một lần cho ra nhẽ, nhưng anh ý “tử thủ” trong phòng nên em không cách nào tiếp cận được. Em nghĩ ra một cách. Em nói dối rằng xe đạp của em bị hỏng, bắt anh ý phải đưa đón em đến trường. Vì đầu năm học anh ý được bố mẹ chiều mua cho xe máy nên việc đưa đón em cũng không có gì khó khăn. Anh ý thương em nên nhận lời. Lần đầu tiên, trong khoảng 10 phút từ nhà đến trường, 2 anh em nói chuyện vui vẻ, nhưng bất cứ khi nào em nhắc đến chuyện kia, anh ý lập tức lảng sang chuyện khác. Khi đón em về cũng tương tự như thế. Vậy là mất đứt một ngày mà em không khai thác được gì. Cực chẳng đã, hôm sau em nói với anh ý là em chưa sửa xe, đề nghị anh đưa đón em thêm một buổi nữa. Anh ý cằn nhằn nhưng rồi cũng nhận lời. Kịch bản hôm đó cũng y như hôm trước. Em không nhịn nổi mới ngắt lời anh ý và nói toẹt ra. Vậy là anh ý gắt em và bảo em “mày bệnh nặng rồi, về uống thuốc đi!”. Em tức phát khóc nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn được.


Lúc em quên chuyện kia cũng là lúc em phát hiện ra một sự việc kinh khủng. Chính bởi sự việc này mà em quyết định viết mail cho anh Góc Nhìn.


Hôm đấy mọi người đã ngủ cả rồi nhưng em vẫn trằn trọc. Em đứng dậy ra ban công hóng gió.


Cũng cần phải tả qua cho anh Góc Nhìn hiểu về nhà em. Nhà em là một căn hộ trên tầng 25. Cửa sổ phòng anh trai em, phòng bố mẹ em và ban công cùng hướng về một phía. Tất cả cửa sổ đều không có song chắn.


Khi em vừa ra đến ban công, chợt thấy có gì cử động từ phía cửa sổ phòng anh trai. Em giật mình nhìn sang thì kinh hoàng nhận thấy một đôi chân đang beo leo trên cửa sổ. Rất nhanh, nó rút vào trong phòng. Em khiếp đảm quá, vội chạy vào trong nhà la toáng lên. Bố mẹ em lập tức dậy hỏi có chuyện gì. Em kể lại.


Bố em ngờ vực nhưng cũng đến gõ cửa phòng anh trai em. Bên trong, có tiếng anh ý càu nhàu, hỏi có việc gì. Bố em bảo mở cửa ra bố hỏi chuyện. Ban đầu anh ý không chịu, nhưng bố em gây áp lực, nên anh ấy buộc phải mở cửa. Mọi người cùng vào.


Chẳng có gì lạ trong phòng anh ý cả. Bố hỏi anh ý là có thấy gì lạ không? Nhưng anh trả lời là anh đang ngủ, không hiểu bố muốn nói gì. Bố nhìn em ngờ vực, nhưng bố không nhắc lại chuyện em vừa làm ầm ỹ lên thế nào vì sợ em xấu hổ. Bố còn cẩn thận mở 2 cửa tủ quần áo của anh ý ra xem, nhưng cũng chẳng có gì ngoài quần áo. Gầm giường thì không thể giấu gì được vì giường của anh ý rất thấp, gầm chỉ cao cỡ gang tay, không ai chui vào đấy được. Phòng anh ý cũng không có gác xép như phòng bố mẹ. Tóm lại là rõ ràng không có người nào trong phòng anh ý.


Lâu rồi em mới được vào phòng anh ý. Nó cũng chẳng khác gì trước kia. Nhưng lúc bước vào, mũi em luôn phảng phất một cái mùi gì đấy rất khó chịu. Nó nửa giống mùi phấn son, nửa lại giống mùi thịt thối. Có thể mọi người không nhận ra, nhưng mũi em rất nhạy, hoặc có thể do em dị ứng với cái mùi này nên nó gây ấn tượng rất mạnh với em.


Bố bảo em đi ngủ và quên chuyện vừa rồi đi, ông nói rằng em bị hoa mắt. Em nghe lời bố trở về phòng. Nhưng em không thể nào quên được những gì vừa thấy. Không thể nào nhìn nhầm được bởi nó rất rõ ràng. Đôi chân trần trong chiếc quần màu đen, trông hơi giống quần đồng phục học sinh. Lúc em nhìn thấy, đôi chân ấy đang quỳ trên thành cửa sổ, giống với tư thế một người đang trèo từ ngoài vào. Ánh sáng từ đèn đường hắt lên rất rõ nên em nhìn cũng rất rõ.


Nhưng ai mà có thể trèo lên được vị trí này của tòa nhà cao đến hơn 30 tầng? Họ bám vào cái gì để trèo? Thực sự là em không tưởng tượng nổi. Trừ khi...


Trừ khi chính anh trai em tự trèo lên cửa sổ, sau đấy tự làm cái tư thế như thể vừa từ ngoài trèo vào? Nhưng cái này còn vô lý hơn. Anh ấy có điên không mà làm một việc vô nghĩa, đùa cợt với tính mạng như vậy? Những ý nghĩ ấy ám ảnh em suốt nhiều ngày.


Nhưng không chỉ có vậy.


Từ đó trở đi, đêm nào ngủ em cũng mơ thấy một giấc mơ giống hệt nhau.


Trong giấc mơ, em đứng trên ban công nhìn xuống đường. Dưới đường, là một người không rõ là đàn ông hay đàn bà, không nhìn rõ khuôn mặt, đang bị một đám chó rất đông đuối cắn. Người ấy chạy đến sát tòa nhà rồi bất chợt leo lên trên tường bằng cả tứ chi, hệt như người nhện. Hắn thoăn thoắt tiến về phía em, và chẳng mấy chốc đã đến trước mặt em. Em đã cố nhưng không thể nào nhìn rõ khuôn mặt hắn. Em muốn chạy nhưng chân em như dính xuống nền nhà. Lúc hắn đứng đối diện trước mặt em, bỗng từ đâu có tiếng “Miiiao...” rất to, và từ trong nhà, một con mèo đen khổng lồ to như con bò lao vào cả em lẫn hắn. Đấy cũng là lúc em giật mình tỉnh dậy. Suốt từ hôm ấy đến giờ, không đêm nào em không mơ thấy giấc mơ ấy. Thực sự em không thể nào chịu nổi nữa.


Em từng đọc trong truyện của anh Góc Nhìn có viết rằng giấc mơ lặp đi lặp lại có mang theo thông điệp nào đó, nhưng em không hiểu giấc mơ của em có thông điệp gì ngoài mang lại sự căng thẳng khủng khiếp cho em.


Giờ này đã là 2 giờ sáng, mắt em díp lại rồi nhưng em không muốn ngủ chút nào. Bởi em biết khi em ngủ, giấc mơ kia sẽ lập tức đến với em. Em mệt mỏi quá rồi.


Em kể với mẹ rồi, nhưng mẹ nói mơ là chuyện bình thường. Em tâm sự với ba, ba khen em có trí tưởng tượng bay bổng, sau này có thể làm nhà văn. Em nói với bạn bè, bọn nó bảo bọn nó xem hết cả 3 phần Spide Man(người nhện-GN) rồi, sao không thấy cảnh đó .


Em chẳng còn biết bấu víu vào ai nữa. Em chợt nghĩ đến anh Góc Nhìn. Em biết như thế này là làm phiền anh, nhưng có lẽ chỉ có anh Góc Nhìn có thể tin em và giúp đỡ em. Xin hãy cứu em.


Còn một chuyện nữa em quên chưa kể: Đó là từ hôm đấy, anh trai em tỏ ra đề phòng em, anh ấy tránh tiếp xúc và hạn chế nói chuyện với em. Càng khiến em nghĩ anh ấy có cái gì đó giấu em và em tin tưởng hơn vào đôi chân “ma” mà em nhìn thấy tối hôm đó.


Nếu có dịp qua Hà Đông, anh Góc Nhìn hãy đến khu đô thị XL, nhà em ở tòa CTx, tầng 25. Anh sẽ thấy rõ ràng không một người bình thường nào trèo lên đến vị trí đấy được.


Rất mong được sự giúp đỡ của anh.


P/s: Em gửi tặng anh Góc Nhìn vài tấm ảnh của em. Mong anh đừng chê xấu . Em cũng giới thiệu về em luôn: Em tên Hằng, mọi người gọi thân mật là “Kẹo”. Em sinh năm 9..., năm nay học lớp 10 trường(...). Anh trai em hơn em một tuổi:
...”

“Ồ ồ, một cô bé xinh đẹp và đáng thương, làm sao mình nỡ bỏ qua lời cầu xin này chứ?”
– Góc Nhìn vừa xem những bức ảnh cô bé đính kèm trong mail vừa lẩm bẩm. Trong những bức ảnh là một cô bé rất hồn nhiên xinh xắn với mái tóc dài quá vai và đa số ảnh chụp cô bé đều mặc đồng phục học sinh.

Chợt nhớ ra điều gì, Góc Nhìn tìm lại mail của cô nàng Hồng Lan mà hắn nhận được 2 hôm trước. Hắn cuộn nhanh xuống phía dưới và tìm dòng ghi địa chỉ nhà Hồng Lan.

Góc Nhìn giật thót mình. Địa chỉ này trùng với địa chỉ của bé “Kẹo”, chỉ khác số tầng. Ôi trời, vậy là khu nhà này thực sự có vấn đề?

Chỉ trong thời gian ngắn hắn nhận được 2 bức mail của 2 người sống trong cùng một tòa nhà. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã được số mệnh sắp xếp để tham gia chuyện này. Hắn bắt đầu phân tích về những thông tin trong 2 bức mail: “Ghê vl, ma thì mình còn hiểu được ít nhiều, chứ những con 2 người này tả trong mail, không biết nó thuộc giống gì đây? Yêu tinh nữa chứ? Liệu có hiểu lầm hay trông nhầm ở đây không nhỉ? Còn giấc mơ nữa... Xem ra chuyến này lành ít dữ nhiều.”

Góc Nhìn không biết rằng hắn sắp tham gia vào một cuộc phiêu lưu kinh hoàng, kinh dị và kinh thiên động địa thuộc loại bậc nhất trong sự nghiệp “chõ mũi vào việc thế gian” của mình.

Ngoài trời, mây đen kéo đến và mưa bắt đầu rơi, ngày càng nặng hạt, như muốn cảnh báo về những sự kiện đau buồn đã và đang xảy đến với rất nhiều người...


Góc Nhìn.

Còn tiếp...........
 
Back
Top