Nhớ hồn thiêng, lòng ta nghe trầm thống
Mãi ngàn đời khuấy động tận tâm can
Quê hương đâu! Giờ nghẹn cảnh lầm than
Cơn tan tác, phũ phàng đau thống thiết!
Để hôm nay mối sầu cơn vong biệt
Một âm hồn da diết nhớ nguồn thương
Tìm phôi phai, chìm đắm với tơ vương
Yêu ma mộng trăm đường…rồi lại nhớ!...
Trong mơ hồn lang và hồn nương
Đang thổn thức, tâm sự…
Hồn nương ơi! Trăng tàn trên biển sóng
Nỗi căm hờn khuấy động trái tim ta
Gió thổi tan mây ngàn rồi rời rã
Biển dậy cồn, tơi tả bọt sương pha!
Để trời đêm chập chờn bao trắng xóa
Nước ẩn mình tránh gió, trải màng đen
Ta thống thiết ân tình không giữ vẹn
Rực mối thù, uất nghẹn trái tim ma!
Rượu! Rượu đâu! Nàng hãy rót cho ta!
Đem nỗi nhớ, xót xa thành dờ dật
Cảnh cô tịch, âm u, lòng chứa chất
Mãi linh hồn chẳng mất nhớ tang thương!...
Lang yêu ơi! Nước biển biến thành sương
Thiếp hóa rượu, chun thương mời chàng cạn
Hãy ngất ngây trong nỗi niềm lai láng
Khóc đau buồn, khóc oán những tai ương!
Biển gợn buồn, biển của bao vấn vương
Trời u ám, thê lương, dòng bạc phận
Hai bóng ma nghìn năm trong nỗi hận
Hận tan gia và hận mất san hà!...
Rượu đâu! Hãy rót! Rót nữa cho ta!
Cho buồn bã phôi pha nơi men đắng
Đất trời ta dựng nên thời xưa lắm
Đã mất rồi! Bóng vắng kể từ đây!
Trôi lững lờ từng mảng của vầng mây
Về xa thẳm, khung nầy không trở lại
Để cảnh buồn, trăng đêm mang tê tái
Một xa xôi mãi mãi mịt mờ khơi!...
Hãy quên đi! Đừng buồn nữa lang ơi!
Về cùng em, trọn đời trong bể ái
Quên mối sầu, từng đêm trong ngây dại
Rồi thời gian, khổ ải sẽ chìm sâu!
Cõi âm u ngàn thu mãi bên nhau
Đêm lộng ánh, dạt dào trong cung mộng
Kéo gió mây xoáy tình ta trầm bổng
Ngất mê man ngây bóng lịm trời ma!...
Hồn lang đang chìm trong mơ…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (11)
Trong mơ hồn lang và hồn Nương
Thổn thức tâm sự…
Lang yêu ơi! Hãy cho thuyền quay lại
Con sông ma, lau sậy cuối ven bờ
Cây đa già sẫm bóng đứng chơ vơ
Ngàn thu chết, cuộc cờ nơi dương thế!
Cõi thâm u mảnh hồn ta ngạo nghễ
Ngọn phong điên há dễ lộng hang ngoằn
Đêm tịch buồn vẫn còn đó vầng trăng
Dòng suối chảy vạn lần không dứt tận!...
Ta nghe nàng! Quay thuyền về nén hận
Cõi âm sầu, vương vấn phủ chìm sâu
Để rừng già khuất ánh chuỗi canh thâu
Ma quỷ hú, sói tru rờn rợn mãi!
Mùi nhạt khí loãng pha hồn tê tái
Khói lam chiều ngây dại mặc lờ trôi
Mảnh trăng buồn thao thức giữa cung lơi
Rồi mờ nhạt, tan rời trong khoảng lặng!
Về ma cảnh để không còn hụt hẫng
Cuộc dương trần đeo đẳng vạn bi thương
Kết tụ lại để rồi tan như sương
Bao sóng vỗ trùng dương rồi rã bọt!...
Và chàng ơi! Sẽ không còn vàng vọt
Nơi ngàn năm sáng tỏ chí hồn ta
Vọng trần gian nơi chốn những xót xa
Để được thấy chốn ta là cảnh phúc!
Ta vẽ tranh bằng nét hồn của bút
Trải thơ tình nhịp khúc của tâm tư
Trọn tiếng cười mà lòng không tư lự
Và say trăng, hơi thở của yêu đương!...
Kha! Kha! Kha! Hay quá! Hỡi hồn nương!
Nàng hãy rót chun sương cho ta nữa
Để cạn say, quay thuyền về muôn thuở
Chẳng còn chi để nhớ, để sầu đau!
Nơi mộng mơ, thuyền sẽ lấn đi sâu
Vào phôi lãng, quên câu đời thống thiết
Cõi dương trần, ma âm hai cách biệt
Bao nhớ thương, tha thiết…lịm từ đây!
Chuyển tay vờn, thuyền ngược lại sông ma
Nước vần vũ cuốn xa vùng biển mộng
Gió gầm thét, hú vang, trời sẫm bóng
Thuyền đảo chao, lay động, lắc từng cơn!
Giấc mơ sâu, tâm tình đang sóng gợn
Bỗng giật mình, lởn vởn, cánh hồn xa
Chuỗi âm phong bần bật ngọn cây đa
Hồn tỉnh giấc xuất ra cơn mộng ảo!...
Con khỉ buồn, rúm mình trông thiểu não
Mũi tên thù lảo đảo, xác thân rơi
Lang chạnh lòng, hồn phách nỗi tả tơi
Thì ra mộng! Lòng tôi! sầu thảm quá!
Hồn nương ơi! Cung đêm buồn băng giá
Ta đi rồi nàng có nghẹn bi thương
Mây lững lờ, gió ở chốn ngàn phương
Trăng khuất lặn, pha sương còn nhỏ giọt!
Còn ai để ôm em trong mật ngọt
Ai ngân nga lảnh lót tiếng thơ tình
Ai gió trăng sưởi ấm cõi hồn linh
Ai dịu mát tình xinh trong suối ngọc!...
Hỡi âm u! Có nghe lòng quặn khóc
Cuộc chia ly héo hốc quả tim đơn
Ngọn phong sầu dờ dật thổi từng cơn
Một thu chết, chập chờn trong sương lạnh!
Con ma buồn lạnh lùng trong nẻo vắng
Rồi đứng lên, canh cánh, nghẹn ngào bay
Gió âm vờn chan chát rít bên tai
Đường cõi thế, sầu ai, vùn vụt phóng!...
Hồn lang buồn bã phóng nhanh trên
đường tìm về cõi thế…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (13)
Hồn lang trên đường…
Âm phong hù hụ ở bên tai
Nỗi nhớ, niềm thương, nén thở dài
Ngựa phóng, hồn tàn, tim giãy chết
Trời sầu rũ xuống có ai hay!
Le lói chập chờn tia ánh hắt
Vù vù, vệt xám thoáng bay qua
Ô kìa! Một bóng như buồn bã
Héo hắt, gục đầu dưới bóng đa!
Hồn ơi! Quay lại cho tôi hỏi
Sao khóc nghẹn ngào, nỗi tả tơi?
Như khói lam chiều trôi ảm đạm
Một bầu hoang tịch, lạnh lùng thôi!
Có biết nơi nầy không trở lại?
Trần gian chốn ấy đã xa xôi
Mũi tên cắm thọc vào thân xác
Thì hẳn lìa tan, dứt mộng đời!...
Đau lòng tôi quá hỡi hồn huynh!
Ác bạc tự tung tự tác khuynh
Xử chết, oan tình, tôi khóc hận
Vợ con manh chiếu phủ thân mình!...
Trời hỡi! Thế gian sao khốn nạn!
Ăn trên ngồi trốc, lộng quyền tay
Bút lùa hóa kiếm, đầu rơi rụng
Sấm chớp thiên lôi giáng xuống ai!
Chạnh lòng thêm uất, niềm tơi tả
Nặng bóng, lang buồn rẽ lối ra
Ngoái cổ quay nhìn ma lịm chết
Chim đau giũ cánh nhẹ bay qua!...
Nhìn quân quỷ kéo lôi đoàn ma tội
Chợt chạnh lòng nhức nhối cảnh trả vay
Tắt ngọn đèn cho ai về tăm tối
Cõi ngục âm rẽ lối bước hôm nay
Quỷ gầm gú bên tai người não nuột
Kẻ tội đồ gầy guộc cảnh bi thương
Nỗi hãi sợ, chán chường thời lỡ bước
Bánh xe nghiền đuổi rượt, cán tan xương!
Nghe héo hắt như buồn, lang rời khỏi
Hướng dương trần gió thổi rít theo ma
Vầng quang ánh xa xa thêm le lói
Một xám mờ phóng vội kiếm đường ra
Gió lồng lộng ngân nga lời của nước
Có phải chăng thuở trước ở nơi nầy
Dòng sông thương vơi đầy tình mộng ước
Rút linh hồn theo bước cuộc liêu trai!
Hồn nương ơi! Hôm nay nàng có biết
Ta nỗi lòng tha thiết nhớ năm nao
Một đêm buồn xanh xao, sầu da diết
Bỏ cuộc đời, vĩnh biệt cảnh thương đau
Con sông nầy ngọt ngào về hướng vọng
Thoáng mười năm dòng sống cõi âm ma
Trăng kết gió mặn mà, sương trải bóng
Ngất tận nguồn tiếng lộng cuộc tình ta
Rồi hôm nay ta xa rời chốn mộng
Về trần gian tìm bóng của ngàn thương
Để lại em đoạn trường niềm hong hóng
Trăng lạnh tàn, nẻo sống giọt sương buông!...
Hồn lang lần về đến con sông năm xưa rút
Hồn theo ma nương, trăn trở nỗi lòng…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (21)
Tình nương ơi! Ta nghe lòng da diết
Một tình yêu bất diệt của hồn ta
Để hôm nay xót xa dòng bi thiết
Đêm bóng tàn khóc biệt mảnh trăng xa
Rồi năm tháng ngọc ngà vào phôi lãng
Cánh chim trời bậu bạn với mây sương
Bỏ lại đây nguồn thương sâu ngút tận
Một linh hồn vướng bận mối sầu vương
Ôi đêm nay! Nỗi buồn như xâu xé
Mảnh tim tràn quạnh quẽ với niềm đau
Hỡi bầu trời muôn sao vầng ánh loé
Có hiểu chăng cô lẻ, chuỗi hanh hao
Hỡi dòng sông ngọt ngào xuôi bến mộng
Đêm năm nào cuốn bóng mảnh hồn ta
Về cõi giới âm ma rồi thả bóng
Cho ngàn yêu khơi lộng chốn âm pha
Rồi hôm nay mưa sa về cõi chết
Giọt hồn châu mỏi mệt nhỏ tuôn dòng
Gửi lại ngươi con sông tơ tình dệt
Quả yêu đương đậm vết thắm hồng son
Để thời gian chuỗi sống một kiếp đời
Biết còn nhớ một thời xưa ngàn cũ
Cuộc tình ma ấp ủ bóng trăng soi
Giờ để lại tim tôi, hồn vạn thuở
Thôi giã biệt sông mơ, về cõi giới
Tìm ngàn thương vời vợi của xa xôi
Trăng đêm nay tàn rồi, sầu rũ rượi
Một nỗi đau, nhức nhối, nẻo chơi vơi!...
Hồn lang nghẹn ngào từ biệt sông mơ
để về cõi thế…
Ồ kìa! Vầng sáng trải hừng lên
Toả rực một vùng trăng ánh chênh
Rộn rã, nhịp nhàng, lai láng rộ
Âm thanh đâu đó tiếng vang rền
Có phải lạc vào nơi cõi giới
Mê hồn lạ lẫm, cuộc chơi vơi
Ngàn năm thuở cũ như hiu quạnh
Đuốc tỏ, vầng trăng, khác sắc ngời!
À gì! Lạ lạ chạy dòn dòn
Người giữa, tay đưa, hai cái tròn
Vun vút, đường suôn, trông ngộ quá
Vui vui, thích thích cái bon bon
Còn nữa! Đằng kia một ụ khuôn
Dưới chân dính bốn bánh vòng nương
Người ngồi trong đó vài ba kẻ
Lẹ lẹ, tin tin, tiếng rú bường!
Lập lòe đây đó bao màu sắc
Vàng, đỏ, tím, xanh ửng bốn bề
Náo nhiệt khắp vùng, vui quá đổi
Rộn ràng phủ nẻo những đê mê…
Ma bóng thu hình trên nóc phố
Ngắm nhìn cảnh vật thấy bơ phờ
Đăm chiêu, tư lự về xa vợi
Trăng chếch hững hờ, một ngẩn ngơ
Tiêu sơ, tĩnh mịch trùm hoang dã
Đã biến đâu rồi, trải xót xa
Vạn kỷ bời rời bao huyễn hoặc
Hay hồn thiêng dựng một vầng pha!
Ma lang ngơ ngác trước
bao cảnh lạ…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (29)
Hồn Lang dạo xem cảnh vật…
Hồn lơ lửng trên cao nhìn cảnh vật
Dạ ngỡ ngàng, dõi mắt ngóng nhìn xem
Bao lạ lẫm, xúc cảm động hồn tim
Lòng dào dạt, lim dim nguồn thổn thức
Đường thênh thang dưới không gian sáng rực
Cảnh rộn ràng, náo nức cuộc phồn vinh
Quần, áo, vật, xe…màu sắc hữu tình
Một cảnh giới lung linh bầu huyễn hoặc!
Con chim đen từ phương trời xa lạ
Vượt ngàn khơi tơi tả bởi cuồng phong
Đây rừng xanh, hoa lá trải mênh mông?
Chim viễn xứ chạnh lòng mang tư lự
Hồn lê bóng, thẫn thờ quên nhung nhớ
Đây quán ăn, bún, phở ngát hương thơm
Kia quán nhậu say túy lúy từng cơn
Nọ hội tụ dập dồn theo tiếng nhạc
Bên kia đường ánh màu hòa cảnh vật
Chốn lạ lùng đen chật kẻ tới lui
Ma phóng mình qua đó để xem coi
Ồ! Lộng lẫy một trời đồ lạ quá!
Cái chớp chớp óng ánh nhìn thật đã
Ngộ làm sao hàng hóa của thời nay
Ba ngàn năm sau có một hồn say
Nhìn thực tại ngất ngây hơn mộng mị
Thuở xa xưa chắt chiu từng sợi chỉ
Nay ngập tràn, phỉ chí nỗi khát khao
Một không gian sao quá đổi bảnh bao
Một tăm tối, xạc xào chân dã thú!...
Nhìn cảnh vật lạ lùng bao thích thú
Rồi chạnh lòng hoài cũ, nhớ về xưa
Thuở ngàn năm ấp ủ chuỗi mộng mơ
Giờ đâu nữa, thẫn thờ trong bóng tối
Nghe não nề, hồn ma chân bước tới
Ngợp phố phường, phủ lối cuộc phồn vinh
Hỡi vầng trăng thao thức, ánh lung linh
Biết chăng Ta! thâm tình như khuấy động!
Trên nóc phố, sầu ai vun vút phóng
Rồi trở mình, rẽ bóng vụt qua đường
Chợt ngỡ ngàng nhìn một kẻ đáng thương
Thân tơi tả, chân xương, trùm giẻ rách
Bát đĩa cặn, hai tay lùa vanh vách
Cơm dư thừa một mạch bụng tìm no
Mặc sự đời, ánh mắt kẻ qua đò
Hồn phách lạc, chẳng lo điều nghĩ ngợi!
Nghe đau xót, thân ma rời nẻo tối
Bước qua kia, tìm lối đến khu vòng
À! Xỉn say quậy quạng, miệng lông bông
Con chó thấy, xù lông rồi chạy tuốt
Lang chán ngán, vụt xa về phía trước
Góc phố buồn rũ rượi một thân tàn
Nằm co quắp, ủ ê chẳng chăn màn
Một mảnh nát, phũ phàng nơi cõi thế
Đây dương trần không gian đầy tráng lệ
Thì xa xa bóng xế phủ ngày tàn
Một trời chiều thảm đạm trải sầu tang
Đêm phủ xuống, lang thang từng con muỗi!
Nhìn hai mặt của cõi thế mà
Lòng Ma như ê ẩm…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (31)
Hồn rảo bước, rực nhìn từ bóng tối
Khắp phố phường rồi tới nẻo vòng vo
Từ bên nầy, bên kia rồi bên đó
Chuỗi thăng trầm, sướng khó, cuộc trần ai
Lang lặng lẽ như thoáng vẻ u hoài
Tìm người thương cõi nầy thời thiên cổ
Nơi biển rộng, trùng dương ngàn sóng vỗ
Một chốn đời mờ, tỏ nỗi triền miên…
Thôi gác lại, tìm một chỗ tạm yên
Đưa giấc ngủ về miền thương vọng nhớ
Tán lá cao cây ven đường cuối phố
Ma phóng mình, gói ổ, thả hồn xa!...
Nầy chàng ơi! Sao như chàng buồn bã
Nét ưu tư choán cả sắc hùng trang
Vạn nỗi sầu phủ kín cả hồn trăng
Như da diết, phũ phàng trong sương lạnh
Áng mây đen từ trời xa vạn tận
Kéo về đây che chắn bóng hồn chàng
Cho ai kia héo úa, lụy thương tang
Để nhục chí, võ vàng, rơi ánh lệ!...
Ai! Phải chăng tình nương hồn bóng quế?
Từ âm gian tìm để ủi an ta
Phải rồi, ta thật đáng trách lắm mà
Nàng cứ nói, cứ ra hờn thêm nữa
Để tim ta trải ra tình vạn thuở
Lần nầy thôi để bỏ hết hằn sâu
Cho mai đây xóa hết được ngàn đau
Về cõi giới, một màu tim khởi sắc!...
Chàng yêu ơi! Xin chàng đừng trầm mặc
Hãy pha phôi ẩn trắc của ngàn xưa
Rồi thời gian thắm thoát sẽ thoi đưa
Ngàn vạn ý giữa mùa trăng lộng ánh
Sẽ thanh thản, sẽ rạng ngời tươi thắm
Giúp cho chàng say đắm với ngàn yêu
Ở nơi đó sẽ mờ nhạt áng mây chiều
Ít buồn bã, đăm chiêu, sầu tư lự!...