Thiên tình sử của Hoàng tử Việt Nam thế kỉ 21

Jane_Nolin

New member
Câu truyện bắt đầu.................

Cách bờ biển Đông khoảng 20km, trong một lãnh thổ rộng lớn, đó là bán đảo đông Dương, Hay còn gọi là Nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam.( Nước này là quê hương yêu dấu của mình. Hihi,) Gồm 2 thành phố lớn nhất đó là: Hà Thành và Sài thành. Hai thành phố này có thể coi là đẳng cấp thế giới. Có sự phát triển mạnh mẽ và lượng dân cư đông đúc, toàn đại gia con nhà [VIP]. Tất cả hợp thành một vương quốc hùng mạnh sánh ngang với Đế quốc Mỹ.....Ở đó có một nhà vua trị vì, tên là Trần trí Dũng. Vua có 4 người vợ chính thức, toàn là công chúa và hơn 60 cung phi..(Lắm thía)

Thời vua trị vì, khoảng vào thế kỉ 21. Đất nước thanh bình, nhân dân sung túc. Bởi vậy Trần trí Dũng tự cho mình là đức quân vương hùng mạnh nhất thế gian. Chỉ có một điều làm dơ bẩn hạnh phúc đó: Ấy là vua đã khá cao tuổi mà vẫn chưa có con nối dõi, mặc dù có nhiều cung phi đến vậy, vua lại ko thích nhận con nuôi. Thế mới khổ. Trên báo đài lại nhan nhản

-"Thưa đức vua bao giờ mới cho người dân biết tin vui của người đây, sao mãi đến giờ này vẫn chưa có hoàng tử vậy"-Người dân
-"Liệu đến khi nào vua mới có hoàng tử, các bạn hãy đón xem bản tin thời sợ vào ngày mai!"-Biên tập viên
-"Đập ti vi cho ta!":n21:
-"Đức vua bớt giận, hả hoả đi cả cháy muzi, hỏng hóc hết bộ phận bây giờ!"
-"Tể tướng!, lũ dân này loạn cả rồi, bây giờ trên báo đài suốt ngày tự do phát biểu trên ti vi làm nhục ta. Mi xử vụ này đi"
-"Dạ, thần tuân lệnh, nhưng xử thế nào ạ?":n16:
-"Đồ ngu, theo ta bao nhiêu năm mà vẫn ko biết sao?"
-"Dạ...Bay đâu, thi hành thánh chỉ mới của đức vua, đạp hết ti vi"
-"Thôi thôi, ý ta ko phải thế!"

Đức vua bó tay, tể tướng hâm quá, Ta đùa mà tưởng thật. Ta đến từng này tuổi rồi mà sao vẫn chưa có hoàng tử nối dõi, đó là bất hạnh lớn nhất trong đời ta. Cuối cùng ko thể im lặng được nữa vua tâm sự với tể tướng

-"Tể tướng, có phương thức gì cứu vãn tình hình này chăng, nếu ko lòng nhân dân sẽ ko thể yên ổn"

Tưởng tể tướng ko biết gi, nhưng hôm nay thông minh đột xuất, (hồi trước hơi ngu thật).

-"Nếu bệ hạ hỏi thần về sự thông thái, thì điều này e rằng vượt quá giới hạn của thần. Đất nước đã lành thành viên của WTO, nên có phương thức phát triển phù hợp. Tuy rằng là một quốc gia hùng mạnh nhưng Việt Nam chưa có Hoàng tử, điều đó sẽ ảnh hưởng đến lòng dân. Trong những trường hợp như thế, vua nên cầu nguyện phật tổ như lai và ít uống rượu hút thuốc đi. Nên xây chùa khắp nơi để phật yên lòng..............blablabla ":n30:
-"Nói nhiều thía, rốt cuộc à gì, nói ý chính xem nào!"
-"Là lên chùa cầu nguyện!"
-"Ok, ngày mai đi cùng ta, tất cả thần dân nước việt nam cũng phải cầu nguyện cho ta sinh Hoàng tử......."
-"Tuân chỉ"
-"Bãi triều!"

Vua Trần trí Dũng lập tức làm theo lời khuyên của tể tướng . Ông phát cho mỗi nhà 1 triệu tiền việt nam để tổ chức thờ cúng cho linh đình, tăng lương cho các nhà sư, và cầu Phật suốt ngày.......Tấm lòng của vua đã lay động lòng phật. Và Vua được trời ban cho điều vua cầu ước, chẳng bao lâu, một hoàng hậu thụ thai và sau chín tháng sinh hạ một cậu con trai. Để tạ ơn, vua mở hội suốt cả tuần lễ, người dân Việt Nam thì tưng bừng tươi vui, chúc mừng Tân hoàng tử. Hoàng tử được đưa đến cho vua cha.

- "Còn bé mà khôi ngô quá!"- Tể tướng
-"Giống ta mà lại"- Vua
-"Vâng, rất giống ạ! Chúc mừng đức vua!"
-"Con à, ta đặt tên con là Trần Hoàng Việt nha con! "

Hoàng tử được nuôi nấng cực kì chu đáo. Cậu vừa đến độ tuổi đi học đã được học ở trường Hoàng Tộc. Là một nhân vật nổi tiếng trong giới quí tộc Việt Nam lúc bấy giờ, tuy còn ít tuổi nhưng Hoàng tử cực kì thông minh, ngoan ngoãn, có khả năng tiếp thu mọi điều cần thiết cho cuộc sống. Lớn lên ít nữa, Hoàng tử được học bóng rổ, karatedo, bóng đá, đấu kiếm...... Hoàng tử càng lớn càng có tài khiến cho cả giới quí tộc và đức vua cực kì ngưỡng mộ... .

Thoắt cái đã 17 năm trôi qua, Hoàng tử bây giờ đã là một thanh niên đẹp zai thì khỏi bàn rồi(cao 1m8 đấy, dáng chuẩn), lại tài giỏi. Hoàng tử Hoàng Việt vốn là học sinh ưu tú trong trường quí tộc Hà Nội. Sinh viên trường này thì VIP khỏi nói rồi: Đi ô tô đi học, hoặc là SH....Họ đều là con cái những gia đình giàu có và có thế lực bậc nhất Việt nam. Họ luôn muốn trở thành bạn thân của Hoàng tử nhưng điều đó là rất khó. Trong trường chỉ có hai người có thể nói chuyện với hoàng tử đó là
* Tùng, con trai tể tướng, đẹp trai ko kém gì hoàng tử
* Huy, anh em họ của hoàng tử
Còn lại á, chả có ai có thể trở thành bạn thân của hoàng tử cả, nhất là con gái vì chàng có một suy nghĩ khiến ai cũng phải đau lòng: con gái ko có gì là tốt đẹp...trừ hoàng hậu. Nhờ sự nổi tiếng đẹp trai tài giỏi của mình, biết bao cô gái và công chúa trên thế giới phải lòng Hoàng tử, duy chỉ có một người còn chưa biết hoàng tử là ai...........
-----------------------------------------

-"hoàng Việt, sao đám con gái kia dai như đỉa í, nó cứ nhìn tụi mình kìa!"- Tùng
-"Anh hoàng Việt, anh ko thấy có rất nhiều cô xinh sao? Gợi cảm nữa"- Huy
Hoàng Việt vẫn chăm chăm đọc sách ko để ý đến các cô gái đang nhìn mình.....Và cho đến khi đám vệ sĩ bị xô ngã bởi bọn con gái
-"Hoàng tử của em, đây là thư tình em gửi cho anh!"
-"Đây là quà của em, hoàng tử"
-"Tùng, Huy, mau lại cứu bạn bè đi chứ, đứng đó mà cười hả!"-
Sau một hồi vật lộn, bỏ chạy, cuối cùng hoàng tử cũng thoát được lũ con gái trong trường
-"Phù, mệt quá, con gái đúng là chúa rắc rối"
-"Ha ha có con gái theo thế mới vui!" - Tùng
-"Thôi tao về đây, bye!"
-"Hoàng tử đi cẩn thận lũ con gái phát hiện nha!^^"
-" Biết rồi, đúng là ngày đen đủi mà"

-"Tùng mày đi đâu đấy? Hoàng tử đâu?"- Tể tướng
-"Làm sao con biết được, bố càng già càng lắm chuyện"
-"Mày ăn nói với thằng bố mày thế hả con!"
-"Bố ơi, bố vào triều với đức vua đi, con có hẹn với hội quí tộc ở NICKky rồi!"
-"Suốt ngày chơi với bời, năm nay mà đúp ở lại lớp 11 tao cho mày tù chung thân!"
-"Cả thằng Huy mà chả lên đấy, đâu phải mình con biết chơi bời đâu! Mà teen là phải chơi cho hết mình, ko đến khi già suốt ngày ở trong cung thì..."
-"Thì sao? :07:"
-"Không sao, con đi bar đây :n04:goodbye!"
-"Hừ tí về chết với tao":n21:
-------------------------------
Vua vốn yêu thương Hoàng tử đằm thắm, bởi lẽ Hoàng tử làm vua mở mày mở mặt, hãnh diện vì có đứa con trai kì tài đến nhường ấy. Bởi vậy khi chàng tròn 17 tuổi(hình như là hôm nay) Vua cho gọi tể tướng đến bàn một chuyện hệ trọng quốc gia.
-"Tể tướng, con trai ngươi đi học về chưa?"
-"Dạ thưa đức vua, thằng Tùng nhà thần nó về lâu rồi, đang học bài ở nhà ạ( phét)"
-"Thế sao Hoàng tử, con ta còn chưa về?"
-"Dạ, có lẽ vì hoàng tử đang đi chơi cùng cô nào đó mà bên Mỹ gọi là 'gơn phờ ren' ạ"
-"Gơn phờ ren là gì thế?":n07::n07:
-"Cái này hỏi thằng Tùng con thần là rõ nhấ! Hôm nào nó cũng lảm nhảm, "Ôi gơn phờ ren của anh, tình yêu của anh..... ":n10::n10:
-"À cái này ta biết, đó là ngôn ngữ của giới tre bây giới gọi là....xì tinh"
-"Phải phải, đức vua nói đúng ạ"
-"Ha ha ha, có thế chứ!":08:
Đức vua và tể tướng nói chuyện mà ko biết Hoàng tử Hoàng Việt đang đứng ở ngoài cửa, nghe được hết cuộc nói chuyện, bật cười
-"Ec, xì tin mà, sao lại thành xì tinh thế này, đúng là càng già càng lẩm cẩm, hihi"
-"Hoàng tử, đứng đó làm gì, vào đi chứ"- Vương gia( bố Huy và là chú ruột của hoàng tử, là một người đa mưu, xảo quyệt)
-"Uhm, ta cũng đang chuẩn bị vào"
Hoàng tử bước vào cung, vẫn chư nhịn được cười khiến Vua Trí Dũng chả hiểu gì cả, nhìn tể tướng
-"Này, mi hỏi hoàng tử cười gì từ nãy giờ thế? có phải đi chơi với 'Gơn phờ ren'( Girl friend) về bị sốt không?"
-"Dạ thưa vua cha, con ko sao, con cũng ko đi với girl friend, mà vừa nãy con có gặp vài bạn cũ, hẹn sang Mỹ có việc"
-"Sang Mỹ?"

-"Vâng, đi American đó!"

-"Ôi, đi bây giờ làm cái gì, con ko ở nhà giúp ta việc nước hả? Đi nước ngoài suốt như thế thì ta biết làm thế nào?":05::n20:

-"Thưa đức vua" - Vương gia

-"Sao"

-"Thần cho rằng hoàng tử nên đi để hiểu biết hơn về thế giới bên ngoài"

-"Thế vương gia cho rằng Việt nam là thế giới bên trong hả?"

-"Dạ.."

-"Hoàng tử ko thể đi Mỹ vào giờ này, con ko thấy ta bận tối mắt sao, đêm còn ko đc ngủ. ":n19:

-"Dạ, phải ạ, đức vua bận suốt ngày, hoàng tử nên ở lại giúp vua việc nước!"- Tể tướng

Hoàng tử nghĩ thầm: "Hừ, lão già tể tướng kia, nói nhiều thế ko biết, nịnh hót là giỏi"
-"Con cứ ở Việt Nam, ta có một việc rất quan trọng liên quan đến đại sự quốc gia và sự tồn vong của đất nước ViệtNam. Nếu đi Mỹ lúc này, sẽ phải bay qua Ít sen và pa lét xin đang khủng bố dữ dội, nhỡ đâu Bi - La - Đen bắt con làm con tim thì sao, ôi, thế giới sẽ rơi vào thảm hoạ như chiến tranh thế giới thứ 2 mất ":n06::n27:

-"Cha, sao cha suy nghĩ vẩn vơ thế, chắc lại là lão già kia tiêm nhiễm cho cha chứ gì. Bây giờ con rất cần đi Mỹ, công ty của Alex đang đứng trước nguy cơ phá sản "

-"Ko đc, chuyện đó ko thể hệ trọng bằng chuyện này được"
-"Lại còn có chuyện quan trọng hơn ạ!"

-"Biết nói thế nào nhỉ? Con à, con cũng đã đủ tuổi kết hôn rồi. Ta cũng đã già, nên muốn có cháu bồng! ":n03::n02::n11:


Hoàng tử Việt Hoàng mặt tái mét, trán lấm tấm mồ hôi, sửng sốt đến độ ko biết trả lời thế nào.

-"Con nghĩ sao, có đc ko?"

-"Xin cha tha lỗi cho con, chứ con ko muốn lấy vợ đâu!":107::77:
-"Tại sao?"

-"Con còn đang đi học, với cả trông con còn trẻ thế này mà lấy vợ thì còn gì là tự do. Con ko muốn trói buộc đời mình vào một người con gái nào cả "

-"Please, cha cầu xin con đấy, con nỡ phụ lòng cha sao?":12::2:

-"Dạ thưa vua cha, con gái thường gây ra những điều rắc rối. Họ ăn chơi đua đòi, lẽo đẽo bám riết lấy con trai, như con vẫn thường thấy, giả dối và điêu ngoa. Có lẽ một ngày nào đó, tình cảm của con sẽ thay đổi nhưng điều đó sẽ cần một thời gian dài
----------------------------------------

-"Dạ Nguyệt , đi bán rau đi, mày mà đi muộn ế rau thì về tao cho ăn đòn!":14::14:

-"Con biết rồi, mới có 5 h sáng mà, mẹ cần gì vội thế chứ!":107:

-"Lại còn nói nhiều hả ? tao thật ko ngờ tao mang nặng đẻ đau ra mày ......mà bây giờ mày đổ đốn ra thế này đây!":07:

-"Ước gì ba còn sống, mẹ con mình sẽ đỡ khổ hơn, từ khi ba mất, mẹ từ một người hiền dịu đã trở nên hằn học, chanh chua, nhưng con biết mẹ rất tốt, chỉ là, nhà ta quá nghèo ........." Nguyệt nghĩ thầm, đội vội cái nón và trèo lên chiếc xe đạp "Cà tàng" ra chợ bán rau ...........

Chợ xóm Hà Nội buổi sáng, nhộn nhịp, nhưng sao gánh rau vẫn còn nguyên .... bên cạnh là một cô bé
-"Bác ơi, mua rau đi, rau rẻ và ngon đây !!!"
-"Ngon cái gì, tao trông như bị héo hay sao í "

-"Có bác héo thì có " :n32:Nguyệt lẩm bẩm
Đã 7 h rồi, hôm nay về lại bị mắng rồi , AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, I dont want die .........

Tại Hoàng cung
-"Cái thằng này ốm hay sao mà lại ko thích lấy vợ ! Ko biết có cách gì ko ?":n07:

Tể tướng chen ngang
-"Dạ, có lẽ Hoàng tử đang có bệnh !"
-"Nói ta nghe xem !"

-"Theo khoa học thì gần đây xuất hiện giới tính thứ 3 là con trai phải lòng con trai, hội chứng gay ... Á, đau quá" Tể tướng bị một chiếc giày văng vào mặt:v30:
-"Cấm ngươi ăn nói bậy bạ , bộ định muốn đi lau chuồng xí 2 ngày sao ?"

-"Dạ, thần nhỡ mồm ạ"

-"Baaaaaaaaaaaaaaaaaaa"- Tùng hớt hải chạy đến

-"Cái thằng này, có chuyện gì thế!!!!!!!!!"

-"Mẹ đòi ăn rau muống! Đang rên ở nhà kìa"

-"Vậy thì thần xin phép, thần phải đi chợ bây giờ!":4:

-"Khoan ! Ta cũng muốn đi xem dân dạo này làm ăn buôn bán thế nào!" - Vua
-"Dạ, đi chợ ấy ạ!"

-"Phải, đi chợ càng nghèo càng tốt, ko đi siêu thị làm gì, nhàm"

Hoàng thượng cải trang làm dân thường đi chợ, trông có vẻ rất oai
-"Thấy ta thế nào, tể tướng!"

-"Vô cùng phong độ, y như david beckham ":n08:
-"Ha ha ha"

Tùng đi kế bên ko khỏi há hốc mồm ra, " quả là tâng bốc quá giỏi"

-"á , làm sao bây giờ , ko bán được rau , mình chết đi cho rảnh "
Nghe tiếng than, lòng thương dân của hoàng thượng trỗi dậy

-"Tể tướng, ra xem có chuyện gì xảy ra với cô bé kia !"
-"Làm sao con khóc ":n26:

-"Con xin ba, đừng cho mình là bụt nữa" -Tùng

-"Con đâu có khóc , chỉ là mãi mà gánh rau của con còn chưa bán được"- Nguyệt chán nản

-"Cướp, hoàng thượng hét to, túi tiền của ta":n24:

Nguyệt lao theo tên cướp, đấm cho hắn một trận túi bụi và trả lại túi tiền cho hoàng thương.

-"Của bác nè, lần sau phải cẩn thận nha, ở đây nhiều cướp lắm" Nguyệt thở hổn hển
-"Ta mua hết chỗ rau này" - Vua chỉ tay

-"Dạ ":42::13:

Nhìn kĩ Nguyệt, Hoàng thượng bật cười :78:khiến tể tướng ko tài nào hiểu nổi
-"Hoàng thượng có ý đồ gì đây ?"

-"Về thôi ! Tể tướng "

-"Ko thể tin được, như phép màu vậy"-Tùng bất chợt quay lại cười khiến cho Dạ Nguyệt đứng như trời chồng giữa chợ .................. Hôm nay làm sao thế nhỉ, một ngày hên .....

Hoàng thượng bước đi chậm rãi, vừa đi vừa cười :71:Khiến cho tể tướng một phen hú vía nói khẽ: "Tùng, mày xem hoàng thượng mắc bệnh gì"
 
Nguyệt đi bán rau về sớm , Cất vội cái nón cùng con ngữa sắt cũ , Nó chạy vội vào trong nhà .Mẹ nó đang ngồi ngoài hiên vá lại cái áo cũ cả chị em nó
-"Mẹ ,con về rồi , thằng Tí đỡ sốt chưa mẹ ?"

-"Mày bào xem em nó thế nào ...À sao hôm nay bán chóng thế .....?"

-"Dạ , hôm nay con gặp phải đại gia . bắt cướp hộ ông ta nên ông ấy mua hết rau cho con rồi "
Nguyệt cười tươi , vui sướng , nó nhìn mẹ , tưởng rằng mẹ nó sẽ vui nhưng không , mẹ nó bật khóc, nước mắt lã chã rơi , thấm đãm tấm vải

-"Mẹ xin lỗi con , Nguyệt , mẹ có lỗi với con "

-"Mẹ , mẹ đừng khóc mà , làm sao mẹ lại xin lỗi con , người xin lỗi là con mới phải chứ !"
Nó ôm lấy tấm thân gầy của mẹ , mẹ ơi , con thương mẹ quá

-"Sống khổ thì có sao ?"

Mẹ nó đẩy nó ra lạnh lùng nói
-"Nhà ta nghèo , con phải nghỉ học thôi , mẹ ,mẹ ko còn cách nào khác "

Nguyệt sững sờ , chết đứng , đầu óc trống rỗng ....Nó mở to mắt , con mắt hoe nước mắt
-"Mẹ, mẹ nói lại xem nào , con sẽ nghỉ học ư , mẹ ơi , con xin mẹ , tuy con học ko giỏi nhưng mẹ ơi , hãy cho con học nốt cấp III có được ko , con sẽ tự kiếm tiền đi học ...sẽ tìm việc làm thêm ..." Nó quỳ xuống bên chân mẹ mà khóc ...Mẹ nó đau đớn bỏ đi làm ...

-"Trông em nó cẩn thận !"

-"Nếu ko đc đi học, cuộc đời tôi sẽ về đâu " Nguyệt nhìn vào bầu trời

-----------------------------------------------------------------------------------------------

-"Có cách không . Con ta ko dễ lừa đâu !" Hoàng thượng gật gù

-"Dạ để thần suy nghĩ " - Tể tướng uống một ngụm nước chè

-"Suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ , Mi có bỏ ngay nước chè xuống ko ? Ta bào ngươi nói cơ mà "

-"Bệ hạ "

-"Sao ?"

-"Hí hí hí , thần đã có cách "

-"Cách gì , nói ta nghe xem nào "

-"Tể tướng chạy lại nói thầm vào tai hoàng thượng ....Một lúc sau

-"Ha ha ha , hay , quá hay , ý kiến thật sáng suốt "

-"Dạ quá khen ạ "

-"Quả ko hổ danh là tể tướng , gừng càng già càng đắng "

-"Gừng càng già càng cay ạ "

-"ừ , thì thế , Người có cần phải soi ta thế ko "

-"Hoàng thượng bớt giận "

-"Quả này Hoàng tử phải nghe lời ta rồi ,Ha ha ha ha ha ha ha ":24:

:66:Choáng

------------------------------------------------------------------------------------------------


-"Hoàng tử , ngồi đây một mình là sao ? Ko rủ thằng bạn này đi cùng với " - Tùng

-"Muốn yên tĩnh một mình "

-"Vậy hoàng tử có thấy thằng Huy ko ?"

-"Ông hỏi tôi tung tích của nó thì nên đi xem bộ phim mất tích đi thì vừa , mà sao mắt thâm quầng thế kia "

-"Hì , hôm qua đi bar về muộn ấy mà "

-"Sắp thi học kì rồi , đến lúc đó ko chép đc bài của tôi thì sao ?"

-"Thì thôi , thú thực tôi đã mua cái này "

-"Đây là cái gì "

-"Thiết bị ghi âm siêu nhỏ gắn vào tai , khi nào thi học kì thì lấy ra xài ....Ha ha "

-"Hết nói !" Hoàng Việt bỏ vào lớp

-"Ê , hôm nay hoàng tử sao thế , sao lại bỏ về lớp một mình ko gọi thằng bạn này là sao ?"

Hoàng Việt nổi cáu
-"Tôi sắp chết rồi , ông nghe ko ?"

-"Sao !"

-"Ba bắt tôi lấy vợ ....Mà lấy ai đây , tôi lại chúa ghét con gái !"

-"Thì ra thế ! Hoàng tử khác hẳn tôi , đang thích lấy vợ đây !"

Vừa dứt lời đám con gái xúm đến hò hét
-"Lấy em đi anh "

-"Ko , lấy em nè "

-"Chết chưa , mày làm khổ bạn rồi đấy " Việt
-"Sory hoàng tử , bớt giận đi , để tôi gọi vệ sĩ "

-"Mãi mới thoát "

-"Ê , Hoàng tử , tùng " Huy vẫy tay

-"Có chuyện gì vậy ?"

-"Chơi với đội Trường Avelas đê , trông cái mặt bọn con trai trường đó vênh lắm , lại còn nói ...."

-"Nói gì " - Tùng

-"Nói hoàng tử chỉ đc cái sát gái "

-"Vậy thì cho chúng nó một trận "

-"Bóng rổ đấy "

-"Oke "

Đội quí tộc nhờ có sự góp mặt của 3 kool boy nổi tiếng : Hoàng tử , Tùng , Huy nên trận đấu bóng rổ đc tường thuật trực tiếp trên VTV 3 ..... Rất đông khán giả cổ vũ , hò hét cả khán đài
-"Hoàng tử, cố lên , I love you "

-"Anh Huy , Anh Tùng ......Em yêu anh "

Trận bóng diễn ra sôi nổi , thoắt cái Đội quí tộc đã thắng với tỉ số 30 - 12 ....Tiếng phỏng vấn, chụp ảnh lia lịa
-"wow , đẹp trai quá , cười lên nào 3 hoàng tử của chúng ta "

-"Vẽ chuyện "

-"Hoàng tử , có chuyện rồi , phải về cung ngay " - Tên vệ sĩ hớt hải chạy đến

-"Chuyện gì "

-"Hoàng thượng có chuyện rồi "
Nghe đến đây Hoàng tử chạy nhanh về cung ...

Hoàng tử về cung .......Dọc đường thấy rải rác quân đội và trong cung điện , các quan đang quì trước giường bệ hạ ......

-"Bệ hạ ...Người có sao ko ạ !" :eek:- Các quan hô
-"Bệ hạ của tôi , sao người lại mắc bệnh thế này , trời ơi " Tể tướng hét lên, than khóc:05:

Hoàng tử bước vào cung điện , ko hiểu chuyện gì đang xảy ra , Nhanh chân chạy đến bên hoàng thượng

-"Cha , giờ thiết triều mà nằm ngủ sao ?":n19::37:

Hoàng thượng chợt tỉnh giấc , nằm bất động, tay chìa về phía hoàng tử, mắt rưng rưng
-"Con, lại đây !"
-"Dạ ...!"
-"Trước khi cha chết, con có thể hứa với cha một chuyện được ko ?"

Hoàng tử ko tin vào tai mình , sửng sốt
-"Cha nói cái gì thế ! Cái gì mà chết !"

Tể tướng lao tới ôm chân hoàng tử , dứt cũng ko ra
-"Ối hoàng tử đẹp zai của Việt Nam ơi ...Hoàng thượng mắc bệnh hiểm nghèo rồi , đang hấp hối , huhu ":05::20:

Hoàng tử mặt trắng bệch , rồi như chợt nghĩ ra điều gì
-"Thôi , tạm biệt ba, ngồi dậy đi, ko lừa được con đâu !"

Hắn bỏ đi , chợt bị một đội quân chặn lại , cầm súng nước:16::v29:
-"Thưa hoàng tử , ko có ai đc ra hết "
-"Chuyện này là thế nào !" Hoàng tử quát lên

Ko ai nói gì , tất cả quan lại đều cúi mặt xuống ...Trên khuôn mặt điển trai của hoàng tử chợt có giọt nước mắt chảy xuống, loạng choạng
-"Tôi ko tin !:v14::n13: Các người đừng hòng lừa tôi !"
(Tớ ko biết ai đang cười thầm nữa !)

Từ từ cầm tấy bàn tay yếu ớt của hoàng thượng , hắn thấy cha thật yếu ....
-"Cha !"
-"Con à , con hãy lấy vợ đi , có được ko !"
-"Ko thể đc " Hoàng tử lạnh lùng
-"Đây là nguyện vọng của cha mà , cha có còn sống đc bao nữa đâu "
-"Nhưng ...con " Tuyệt vọng
-"Vậy ra con bất hiếu với người cha già này như vậy "-:33:

Tể tướng nghĩ thầm :" Chà hoàng thượng diễn đạt quá , chắc mẩm phen này thành công ngoài mong đợi đây ":105:
-"Hụ hụ hụ " -Khổ thân hoàng thượng nhà ta quá:p:v13:
-"Cha , cha có sao ko "
-"Tránh ra . bay đâu, đưa hoàng tử đi cho khuất mắt ta "
-"Thôi được rồi , con đồng ý "
Hoàng tử chạy đi về cung điện riêng ....Trên mặt là vô số tâm trạng hỗn tạp


-"Hí hí hí ....Đã bị lừa " - Hoàng thượng
-"Diễn đạt quá !" Tể tướng
-"Quá khen , ha ha ha ha ":06:


Hoàng tử ngồi trong cung điện riêng , Cung của hoàng tử là biệt thự 12 tầng được thiết kế kiểu pháp , vô cùng sang trọng ,....Ngồi một mình trên gác ....Nhìn mây .....Nhìn những cánh chim đang bay .......Ước rằng có thể được như những cánh chim kia ...........Tự do
Hoàng tử gục xuống , thiếp đi, trong mơ , hắn có gặp một nàng công chúa ..........:28::9:

-"Nàng đừng đi , hãy cho ta biết nàng là ai !" Hoàng tử nắm lấy tay cô gái
-"Ko đời nào "-:68:
-"Kiêu vậy sao, cô đẹp thật đấy, nhưng đừng tưởng tôi yêu cô nhá , gái theo tôi ko đếm xuể đâu"
-"Tôi chưa từng gặp người nào kiêu căng và ngạo mạn như anh "
-"Cô!"
-"Và con trai theo tôi cũng ko phải ít "

2 con người đẹp tuyệt trần cãi nhau .....họ mới chỉ gặp nhau trong mơ

Ánh sáng ban mai khiến Hoàng tử thức dậy , nhìn quanh

-"Mình đã ngủ bao lâu rồi, khỉ thật , thể nào họ cũng tìm mình nháo loạn như lần trước cho mà xem !"

-"Này này , danh sách khách mời đã có chưa ?" - Tể tướng réo, - Ờ , ko nhanh nhanh trang hoàng lại toàn bộ cung điện đi chứ !" -

-"Có chuyện gì vậy , tể tướng "

-"Dạ , cái này, Hoàng thượng chuẩn bị du ngoạn hồ tây nên thần đang chuẩn bị "
Như hiểu ra chuyện gì , Hoàng tử nắm chặt tay , mặt nóng bừng

-"Cái gì " Nói lại xem nào!

-"Dạ dạ Hoàng tử vội hạ hoả đi, có chuyền gì từ từ nói " Tể tướng mặt trắng bạch , mắt lim dim , than thầm :"Chít rùi , hoàng tử phát hiện mà hoàng thượng để mình gánh một mình thế này có mà vỡ mồm đến nơi "


-" Ko từ từ gì hết , cha ta đâu rồi , cha cha "

-"Hò hét cái gì chứ " Hoàng thượng thong thả đi ra

-"Vậy , con bị cha lừa ư ? "

-"Ko ko , sao con lại nói thế " - Hoàng thượng giả nai , đôi mắt ngơ ngác

-"Cha đâu có đau ốm gì đâu . Mà sao nói mình bệnh để ép con lấy vợ , con sẽ ko lấy ai đâu !"

-"Ơ kìa , con đừng quên, con đã hứa rồi !"

-"Tại vì cha gài bẫy con đó chứ , cha thật là trẻ con "

-"E hèm ,cha ko thể làm theo ý con "

-"Tại sao chứ "

-"Con đã hứa với toàn thể quan lại rồi, nhớ chứ , Với lại hôm qua chẳng may ta lại ráo với dân chúng là Hoàng tử đã có đối tượng nên ... "

-------------------------------------------

-"Nhìn gì tôi chằm chằm thế " - Việt

-"Ha ha ha buồn cười quá , buồn cười đau cả bụng " - Huy

-"Cái gì , buồn cười cái gì, mặt có nhọ hả ?Hay vì chuyện gì ?"

-"Ko , ko phải ,Hoàng tử biết hôm qua ti vi truyền hình trực tiếp ko ,Ôi trời đất ơi , trong cái dáng vẻ hoàng thượng lên ti vi buồn cười quá, cầm cái micro , lại còn bảo hoàng tử là khao khát muốn lấy vợ , là một sĩ tử chung tình , mà hoàng tử làm gì đã yêu ai chung tình , đúng ko ?"- Tùng

-"Chung tình mới lạ , nhớ hồi con bé tiểu thư Công tước Huyền My chứ , hồi đó cô ta cứ cho rằng hoàng tử yêu mình thật nên cười tươi sung sướng lắm ....mà hoàng tử trêu người ta cũng ghê thật , đến Huy đây cũng tưởng Anh Việt yêu con bé đỏng đảnh đó "

-"Ko biết Hoàng thượng nhắm ai làm vợ Việt nhỉ , bọn này tò mò quá " - Tùng

-"Chắc phải là một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành "

-"Tí về Tùng này phải đòi ba cho lấy vợ thôi , mà nếu Việt ko thích lấy thì nhường bạn đi , muốn lấy vợ lắm rồi "

-"Hay là ba đứa mình lấy vợ cùng 1 ngày cho oack " Huy xoa cằm


-"Có thể im lặng được ko ?" - Việt lạnh lùng , Huy và Tùng im bặt, biết tâm trạng Hoàng Việt tâm trạng ko đc tốt nên hay pha trò, nhưng dường như HOÀNG Việt càng chán nản .....

-"Tao về đây , xin phép thầy hộ tao "

Việt bỏ đi , lòng hoang mang với câu nói của Tùng , nếu tôi phải lấy vợ, thì cô ta là người thế nào, sao ko thể hình dung được

Việt bỏ đi, cậu ấy nhìn đồng hồ
-"7h tối , ta bỏ nhà ko về liệu cha có lo lắng ko nhỉ ?? Mà thôi , mình bỏ đi đến nơi nào thật bí ẩn đi ....Chắc sẽ ko tìm ra đâu .... "

Đi lang thang trên con phố rưc ánh đèn , trên lề đường , một ông cụ già đang chìa cái nón rách ra hứng những đồng tiền bố thí ...trông thật đáng thương

-"Các cô các bác có lòng hảo tâm , cho lão già này tí cháo đê !A chàng thanh niên điển trai " Ông cụ bấu lấy chân Việt , nước mắt trào ra

-"Ông à, ông bỏ ra đc ko, cháu sẽ cho Ông tiền "

-"Ông ko nỡ "

-"Dạ "

-"Chân cháu ấm quá "

-" Ông ơi kì quá đi "

Việt giằng co mãi ông lão mới chịu buông chân Việt ra , cậu bố thí cho ông lão rất nhiều tiền

-"Ông ơi , số tiền này đủ cho ông sống nốt quãng đời còn lại hạnh phúc "

-"Sao, từng này là bao nhiêu "

-"10 triệu "

-"Ít thế "

-"Cái gì cơ , ông là ăn xi mà dám đòi hỏi á "

-"này cậu kia , hiểu cái gì, tôi thấy cục giấy này đâu có ăn đc, tôi cần thứ gì để ăn chứ !! Đói quá rồi "
Việt mỉm cười
-"Hoá ra là vậy, bây giờ cháu sẽ mua thứ gì đó cho ông ăn "


-"Ông ăn đi, thịt gà đấy "

-"Ngon quá, tôi chưa bao h được ăn thức ăn ngon như thế này "

-"Vậy thì ông ăn nhiều vào"

Ông lão đang ăn bỗng khựng lại

-"Cậu bé đẹp trai , ko ăn à "

-"Cháu ko đói "

-"Cậu đang buồn chuyện gì đúng ko ?"

-"Sao ông biết "

-"Nhìn vẻ mặt thì biết "

-"Cháu phải lấy vợ "

-"hay đấy chứ "

-"Ông cứ ở hè phố thế này sao ?" Việt chuyển đề tài

-"ở đây có cái ti vi to đùng , tôi thích xem "

"Lực lượng cảnh sát , không quân hải quân ..... đang được điều động toàn thành phố để tìm Hoàng tử , hiện đang mất tích ...ai có nhìn thấy thì báo lại cho cơ quan gần nhất ..."

-"Sao cậu bé kia giống cậu y chang thế "

Việt ngước nhìn ti vi và nhíu mày

-"Chết rồi, ông già ra tay rồi , ông đổi cho cháu cái áo ông đang mặc đi "

-"Sao cơ "

-"Nhanh lên "

-"Quần áo tôi xấu thế này "

-"Ko sao, thôi , cháu phải đi đây , tạm biệt ông "

Việt đội vội cái nón rách, sắn ống quần , rồi mặc áo vá của ông lão và chạy như bay

-"Này này, tôi ko có hợp mấy thứ quần áo này đâu !"

-"Cháu đi đây , ko còn time nữa rồi "

-"Tao mà tham hả ? Xin có mỗi cái đùi gà thôi mà bảo tham , hic " Ông lão cầm lấy xấp tiền , đi làm bữa no nê đã"

---------------------------------

-"Đi đâu đây ?chít oy` cảnh sát " Việt che nón , cúi mặt

-"Ê , lại đây kiểm tra " Tên cảnh sát quát khiến Việt khựng lại

-"Chết rồi , nhỡ họ phát hiện ra thì sao ? " Nói đến đây Việt lấy tay xoa xuống đất bôi lên mặt

-"Anh kiểm tra gì vậy ? "

-"Ko phải , ko phải ....Trông hoàng tử đẹp trai lắm ..ko có như cái thằng xin này , mặt gì mà bẩn thế ko biết "

Đợi tên cảnh sát đi khuất , Việt cười thầm
-"Ngu quá, thế mà cũng đòi làm cảnh sát đặc nhiệm "

"Anh là hoàng tử đây
Hoàng tử nghe điện thoại
Nhanh lên hoàng tử đẹp zai " -"Nhạc điện thoại của Việt Choáng

-"A lô "

-"Bô lô sô,Đi đâu cả buổi tối thế hả " - Tùng phẫn nộ trong điện thoại

-"Dạo chơi thôi , có gì đâu "

-"Buổi chiều tưởng về rồi mà, bây h lại đi chơi thảnh thơi, để Tùng này khổ công tìm , lão già nhà này cứ rối tung hết lên , bắt tôi đi đi đi lại 1 con phố 20 lần , thế có phải là thằng điên ko ? "

-"Cần gì phải nóng thế chứ "

-"Thằng huY Nó lại đang say giấc nồng , đâu có khổ như Tùng này đâu "

-"Điên mà vẫn đẹp zai , vip thế hả ? "

-"Rốt cuộc có về ko , Please , cầu xin mà "

-"Bái bai "


Việt bật cười : " Thằng hâm , bố nói thế mà cũng nghe "
Để khỏi phiền hà , vứt luôn di động vào thùng rác
-"Đỡ rắc rối "

Đi bộ được một đoạn , hoàng Việt thích chí hát to
-"Ngồi trong đêm anh ngắm sao , nghe lòng bao xót xa
Giọt lệ rơi trên khoé mi trong âm thầm
Và tình yêu anh trao đến em , cho dù anh đã sai
Mà tại sao ko thể quay lại từ đầu "

(Lời bài hát )

-"Quái lạ, ai hát hay thế nhỉ ? " Mun (Nguyệt ) giật mình quay lại, Nhìn chằm chằm vào Việt

-"Cô nhìn cái gì "

-"Hoá ra là thằng ăn xin " Nói xong Mun quay mặt đi , tiếp tục chuyên tâm bán rau (bán cả buổi tối )

-"Ai mua rau đi "

-"Cô nói cái gì ? cho nói lại lần nữa ? "

-"Tôi nói ai mua rau đi " Mun gào lên

-"Hả ? "

-"Tai anh điếc hả , nghe rõ chưa vậy , ko mua rau thì đi đi cho tôi bán hàng "

-"Cái câu trước cơ ? " Việt tức giận

-"Quên rồi , à sao quần áo quần áo của anh đẹp thế ? "

Việt nhìn xuống , ko thể tin vào mắt mình
-"Mình đã mặc thứ này đi khắp phố sao ? "

Hình như đúng đó ...mà sao anh lại tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy ? Tôi vẫn thường mặc quần áo rách mà "

-"Cô so sánh tôi và cô ? "

-"Chứ sao !"

-"Hic ...à uh, thì .... "

-"Thế anh ko cho tôi so sánh à ? anh là ăn xin thôi mà "

-"Không phải vậy "- Việt nói nhỏ , đủ cho Mun nghe tiếng

-"Vậy anh là người thế nào !" Nó ngước mắt nhìn

-"Tôi là người ko có mục đích trong cuộc sống "

-"Còn tôi thì có đấy !Nhưng rất khó thực hiện "

-"Cô thấy tôi có giống ăn xin ko ? "

-"Có, mặt nhọ , quần áo rách , vá lung tung ..."

-"Vậy sao? thế thì tốt "

-"Anh sao lại làm ăn xin ? "

-"Tôi là con nhà nghèo , ko có tiền đi học , ba mẹ lại mất từ khi còn bé "

-................Mun cảm động đến rơi nước mắt , khóc hu hu trước những lờ Việt kể

-"Khi tôi lên ba , có một đại gia nhận nuôi tôi nhưng ông ta suốt ngày đánh đập, con trai ông ấy cũng hay đánh tôi , nên khi lên trung học tôi đã trốn khỏi nhà ông ta và ... "

-"Hu hu hu, anh kể tiếp đi " Mun chớp mắt cho giọt nước mắt cảy xuống

Việt cười : _" Từ đó tôi đánh giày kiếm sống , và bây giờ phải đi ăn xin "

-" ......"

-"Tại sao cô khóc , tôi mới là người phải khóc mà tôi đâu có khóc "

-"Hoá ra anh còn khổ hơn tôi ! "

-"Vậy cô có thể nuôi tôi ko, tôi có thể làm giúp việc cho cô, hàng ngày sẽ bán rau,chở rau cho cô có đc ko "

-"Chuyện này !"

-"Tôi đùa đấy , mà sao cô ko giống những cô gái tôi đã gặp nhỉ "

Mun nghe đến đây , tỏ vẻ suy nghĩ "Chả nhẽ anh ta nghĩ mình giống con trai "
-"Tôi ko hiểu ? "

-"Ko cần hiểu ? "

-"A , sao băng kìa " Mun hét lên khi ngôi sao băng rực sáng lướt qua trên bầy trời, cô bé lập tức cúi xuống nguyện cầu , Việt nhìn nó chằm chằm

-"ơ sao anh ko cầu mà nhìn tôi thế "

-"Tôi ko có mục đích cuộc sống mà "

-"Tôi cầu sẽ có thể đc tiếp tục đi học " Mun vừa nói , vừa khóc, từng lờii thốt ra như cứa vào trái tim nhỏ bé

Việt nhìn nó ...cảm thấy nó thật đáng thương -"Tôi sẽ giúp cô "

-"Gì "

-"Cô có thể tiếp tục đi học , ko cần quan tâm đến học phí và các thứ khác "

-"Anh có thể giúp tôi ư ? "

-"Nhưng với điều kiện "

-"Điều kiện gì ? "

-"Hãy làm vợ tôi !"

Mun sững sờ , làm sao có tiền , con người này là ai , có bị điên ko ? Nếu ko phải là điên thì anh ta là người thế nào, chuyện đời người sao lại quyết định hững hờ thế ?
 
-"Ha ha ha, anh , anh nói cái gì vậy ? "

-"Cô nghe rất rõ mà, tôi giống như đang đùa sao ? "

-"KÔ phải , chỉ là ...tôi ko hiểu ? "

Mun ngồi xuống, đối mặt với Việt, đôi mắt đen lánh nhìn thằng vào mắt Việt
-"Anh .....có nghĩ những lời anh nói vừa nãy có gì ko đúng ko ? "

-"Muốn hiểu thì hãy lấy tôi " việt cũng nhìn thẳng vào Mun, cười một nụ cười ko phải ai cũng có khiến Mun hơi hẫng, cúi mặt xuống

-"Có thật là anh sẽ giúp tôi đi học ? "

-"Uh ....Cô hãy suy nghĩ ...."

-"Tôi sẽ suy nghĩ ....hiện tại anh ko có nhà, vậy hãy giúp tôi đi "
Mun ko hiểu sao, lại tin những lời con người này nói ..có cái gì đó chân thật trong đôi mắt kia ...

Vậy là Hoàng tử sẽ làm giúp Mun trong công việc ....Thật khó tưởng tượng, một người như Việt lại có thể làm công việc bán rau cùng Mun , chỉ một lí do ....Trốn hoàng cung, hoàng thượng .....Chẳng ai biết anh ấy ghét con gái là có lí do ...ai đã khiến Việt trở nên như vậy .....

Buổi tối hôm đó
-"Mẹ, anh ấy sẽ làm giúp việc cho chúng ta !"

-"Cái này, Mun, nhà ta lại ko đủ ăn, sao có thể thuê giúp việc được !"- Bà mẹ lưỡng lự

Như hiểu ra ý nghĩ của mẹ Mun Việt lên tiếng
-"Bác yên tâm, cháu làm ko công, và sẽ có tiền , chỉ xin sống nhờ nhà bác vài hôm thôi !"

-"Phải đấy mẹ ...."

-"Uh , bác đồng ý cho cháu ..........thấy cháu cũng đáng thương "

-"Cám ơn bác !"

-"Anh gì ơi, anh làm anh trai em nha !" Em trai Mun từ đâu chạy ra quấn lấy việt

-"Ngoan lắm, em tên gì !"

-"Anh đồng ý đi "- Thằng bé nhõng nhẽo

-"Long! Đi ngủ đi " Mun quát

-"Hic, đồ bà chằn , ple` "

-"Á " Thằng này "

-"Thôi, em đi ngủ đi, ko phải quan tâm đến con gái làm gì " Việt xoa đầu Long

Mun tức xịt khói , chạy vào trong nhà, cầm lấy bộ quần áo vứt cho việt
-"Anh đi tắm đi, quần a0 đây "

-"Quần áo của ai thế "

-"Anh nói nhiều vậy, có đi nhanh ko thì bảo ? "Mun nói, quả này phải cho anh ta 1 vố, dám khinh thường con gái hả, hic hic

việt gãi đầu,tắm xong ko biết mặc bộ này thế nào , mãi mới xong , khi ra thì thằng Long cười nắc nẻ, Mun lăn quay ra đất, ko nhịn được cười
-"Dễ thương quá, anh mắc lừa tôi rồi , ha ha ha"

-"Hả , sao lại thế!"

Long kéo vấu áo Việt "Anh ơi, đây là quần áo con gái đó "

-"Cái gì !"
------------------------------
Hoàng cung Việt Nam

-"Tìm thấy chưa, tể tướng "

-"Dạ vẫn chưa !"

-"Nó đi đâu được nhỉ ? "

-"Thằng tùng nhà thần liên lạc mấy ngày hôm nay cũng ko được "

-"Quyết phải tìm cho ra, dù nó có sang châu úc, châu bò gì đấy cũng phải tìm"

-"Làm gì có Châu Bò ạ"

-"Ta tưởng có chứ "

-"Hi hi hi , hình như thế ạ "

-"Ờ, nhanh lên , điều động thêm máy bay phản lực đi tìm đi "

-"Dạ !"

-"Ngày mai ta sẽ gửi mail cho gia đình sẽ là thông gia của hoàng cung, Tể tướng nhớ ra mạng lập cho cái địa chỉ có tên là "

-"Tên gì ạ ? "

-"Tên là ...để suy nghĩ đã, cái tên phải thật hay "

-"Hay là ... "

-"A, có rồi ...Lập là Hoangthuong_kuteboy.yahoo.hoangcung.vn "

Tên hay quá hoàng thượng ui "

-"Ha ha ha, có thế chứ "

Tít tít tít (Chuông đồng hồ kêu )
-"Dậy đi ! "

-"...khò khò ... "

-"Nè, anh có dậy ko ? "

-"...... "

-"Á , anh sẽ biết tay tôi ? " Mun chạy vào trong bếp múc một gáo nước lạnh

-"Chị làm cái gì thế ? " Long chạy đến giữ chặt lấy tay Mun

-"Mày lui ra cho chị !"

-"Không đc, em sẽ ko để chị thưc hiện mưu đồ đen tối !"

Mun cười khổ : " Long, tránh ra !"

-"Đấy là anh zai của em đấy , chị ko đc bắt nạt nghe chưa ? "

-"ừ , chị biết ....! " Nói xong Mun định tạt gáo nước vào Việt thì bất chợt khựng lại , Việt đang nói cái gì đó

-"Anh nói gì , tôi nghe ko rõ ? "

-"Ki ....ki ....ba , ba ơi ...là người như vậy sao ?"

-"Ê, dậy đi bán hàng thôi " Mun lay

-"Cô làm gì vậy ? "

-"Rốt cuộc anh cũng dậy rồi hả, đi bán hàng cùng tôi thôi , xe đạp ngoài kia , anh chờ tôi chút, tôi đi cắt rau nghen ! "

-"Hả, bây h mới 4 rưỡi mà ? "

Mun ì ạch ôm bó rau ra ngài sân
-"Trông cô như con gà vậy ? "

-"Biết vậy tôi cho anh gáo nước "

-"Sao cơ ? "

-"Ko có gì ? Mà anh trèo lên xe đi, lai tôi ra chợ mau, muôn mất ! "

-"Nhưng Tôi lâu rồi ko đi xe đạp ! "

-"Đừng nói là anh ko biết đi đó "

Việt lai Mun đi ,tưởng rằng đi điêu luyện lắm, vừa đi vừa huýt sáo, ai ngờ ngã năm lần liền
-"hu hu hu hu , anh hại tôi rồi !"

-"Xin lỗi nhe , có sao ko ?"

-"Chỉ cần anh nhìn đường cho tôi nhờ !"

Đi được một đoạn nữa, trời bất chợt đổ mưa , ban đầu còn nhẹ, sau nặng hạt dần ...chạy vội đến bên lề đường trú mưa
-"Chết rồi , làm sao giờ ! "

-"Đành phải chờ mưa ngớt thôi ! "

Mun nhìn trời mưa , nhìn sang bên đường , đôi mắt buồn buồn . Việt nhìn theo, thấy trường học ...các bạn học sinh ...như hiểu ra điều gì
-"Mun ...cô muốn đi học..tôi sẽ giúp cô mà ..tôi ko phải là con người thất hứa đâu ! "

Mun nhìn vào Việt, một con người mới quen và nghĩ Ko hiểu sao lại tin lời 1 người ăn xin ...một người qua đường ...đang định nói điều gì thì khuôn mặt biến sắc
-"Chết , một cụ già đang qua đường ...xe ô tô lại sắp đi đến rồi !"

Việt lao ra đỡ lấy bà cụ vào lề đường , hỏi han , đưa bà cụ lên xe buýt, rồi chạy lại bên Mun
-"Ngớt mưa rồi, đi thôi ! "

-"Anh tên gì nhỉ ? "

-"Ko cần biết tên tôi !"
---------------------------------------------
Chợ Hà Nội hôm nay nhộn nhịp hẳn lên

-"A , ra kia xem, có anh đẹp trai lắm đang bán rau ! "
Một bọn con gái xúm đến ngắm xuýt xoa
-"Ui ai mà đẹp trai dữ vậy trời !"
Mun ngồi sau từ lâu , chợt cười to
-"Ha ha ha , ta đã có cách ! " (Nụ cười bí hiểm )

Việt vẫn chuyên tâm bán rau chợt giật mình bởi tiếng cười rùng rợn
-"Tôi tưởng mụ phù thuỷ !"

-"Vào đây tôi bảo ! " Mun kéo Việt vào trong , làm tấm biển quảng cáo dán lên người Việt
" NGẮM MỘT PHÚT TRẢ 5 NGHÌN "


-"Tôi ko đeo đâu . cô bị hâm rồi !"

-"ở đây tôi là người quyết định !"

-"Ko là ko ! " Việt và Mun giằng co

-"Hu hu hu , nhà tôi nghèo lắm , anh làm đi mà !" Mun lau nước mắt

-"Thôi , đc rồi !" Việt miễn cưỡng đeo tấm biển quảng cáo rồi đứng trước cửa hàng , ai ngờ đây là 1 chiêu hiệu quả ngaòi sức tưởng tượng ...số rau mang ra bán đã hết nhẵn , số tiền kiếm được từ Việt cũng ko phải ít ...Mọi người (chủ yếu là các chị , các cô, các bà ) chạy lại thi nhau chụp ảnh lia lịa ...khen lấy khen để , Mun ba hoa

-"Có tiền mới đc ngắm ! , Cô kia, 5 nghìn đâu, này này em kia , ngắm 2 phút rưỡi rồi, trả thêm tiền đi chứ !"
( Chỉ có nhân vật chính là khổ )

-"Tể tướng ...soạn cho ta cái mail "
-"Hoàng thượng ....người sao thế ? "
-"Ta nhớ thằng Việt ....nó đi mấy hôm nay rồi "
-"hoàng thượng yên tâm ...thần tin rằng hoàng tử là 1 người con có hiếu ...nhất định sẽ ko phụ lòng mong mỏi của hoàng thượng mà quay về cung ....chỉ là hoàng tử còn vướng bận ....chưa chấp nhận sự thật thôi ....nên hoàng thượng chớ lo nghĩ cả ảnh hưởng đến long thể ? "
-"Mang cho ta cái gương cái "
-"Dạ ... "
-"Tể tướng ...hình như ta già đi nhiều ....tóc lại bạc thêm nữa "
-"Để thần mang cho hoàng thượng lọ keo xịt tóc "
-"ừ ...cả cái lược nữa ...."

--------------------------------
From : [email protected]
To :[email protected]
Trên có trời, dưới có đất ...chẫm là thiên tử hùng mạnh ...nay có chuyện hệ trọng quốc gia muốn bàn bạc với ái khanh : Chả là thế này, thằng con chẫm lêu lổng đã lâu, nay chẫm lại muốn có con dâu ...Một lần đi chợ, chẫm đã rất ưng ý với con gái của khanh cho thằng con chẫm ...Qua xem xét phong thuỷ , hợp cả ý trời và cũng vừa lòng dân ....Nay chẫm tuyên bố đón con gái của khanh vào cung làm thái tử phi ...

-"Úi dời ơi ....!" (Ngất tại chỗ)

--------------------------------------------------------------------

Mấy ngày hôm nay, được tự do sống xa hoàng cung, được ngắm mặt trời lặn và thoải mái đạp xe đạp ...
-"Ước gì tôi sẽ sống mãi như thế này, vứt bỏ tất cả ? "

Mun ngồi sau , tuy ko hiểu Việt nói gì nhưng cũng phì cười :
-"Cuộc sống vất vả có gì vui chứ ? "

-"Đấy là cô đã sống quen rồi, nhưng nếu có thay đổi , sẽ khiến ta thấy hụt hẫng vì 1 lí do nào đó "

-"Lí do gì chứ ? "

-"Cô ko hiểu đâu > Ngồi im đi cả lại ngã bây giờ "
anh thật là khó hiểu ...Mun nghĩ thầm ...nhưng ....
-"Về rồi ....bỏ tay ra "

Mun chợt tỉnh mộng , thấy tay mình đang ôm chặt lấy lưng Việt , đỏ mặt , bỏ vội tay ra
-"ơ , về rồi hả ? "

-"Anh zai ơi , anh về rồi hả ? " Long tíu tít

-"ừ "

-"Anh cẩn thận, chị em ghê lắm đấy , tính tình ko biết giống ai mà từng này tuổi vẫn chưa có người yêu "

-" Vậy sao ?" - Việt cười

-"Tôi ko cần ai yêu hết ..." Mun tức giận bỏ vào trong nhà

-"Chị ấy giận rồi, anh em mình đi mua bài Ngôn Phi chơi vài ván đi "

-"Còn bé thế mà biết chơi cờ bạc sao ? "

-"Chơi tí thôi mà "

-"ừ ...đi thôi !"
Việt cõng Long trên vai ...đi đến hiệu bán bài thì nhớ ra gì đó thốt lên:
-"Anh quên mang tiền rồi, em chờ anh ở đây nha ...anh quay lại nhanh thôi ...nhớ đấy "

-"Vâng ạ "Long ngoan ngoãn

Việt chạy về nhà Mun ..nhưng khựng lại ...

-"Long và cậu gì đó đâu Mun "

-"Lại chạy đi chơi rồi .. ...con cũng chả biết họ đi đâu " Mun chẹp lưỡi

-"Vậy con xuống bếp nấu cơm giùm mẹ đi "

Mun tròn mắt nhìn mẹ, vì Mun thấy hôm nay mẹ rất lạ, hình như có chuyện gì đó làm mẹ rất lo lắng .Mun nhìn mẹ rất lâu, rồi dè dặt hỏi :

-Mẹ à ! Bộ nhà mình xảy ra chuyện gì, hả mẹ ?

Bà hơi giật mình, rồi nhìn nơi khác như cố che giấu điều gì rất khó nói

-"Con có muốn lấy chồng ko ? "

Mun sững sờ nhưng giọng tỉnh bơ : _Mẹ đùa con hả ? "

-"Mẹ ko đùa con đâu ...Người con sẽ lấy là Hoàng tử đó "

-"Con sẽ ko lấy hoàng tử gì hết "

-"Sao "

-"Con đã suy nghĩ sau này sẽ lấy anh ăn xin ....con đang suy nghĩ vì anh ấy sẽ giúp con tiếp tục đi học "

-"Nhưng đó là 1 thằng ăn xin "

-"Ăn xin thì sao chứ "

-"Nó rất nghèo ,là con gái , con nên biết suy nghĩ ...mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi "

-"Vậy thì , con sẽ làm theo ý của mẹ " Mun nhìn xuống đất, cố nói từng lời ...-Nhưng còn anh ấy ...

-"Rồi 1 thời gian thì cậu ta sẽ đi nơi # thôi "

-"Nhưng ...con , thôi đc ....dù sao thì ..thì có lẽ anh ấy chỉ đùa con thôi " Mun suy tư ....những lời nói của mình liệu có quá đáng ko ? ....nhưng anh ta ....hình như thật lòng mà sao mình lại thế này "


việt đứng ngoài cửa ... đã nghe hết được tất cả , cười buồn , bước đi về nơi kia ko quay lại
-"Đùa ư ....họ đã cho tôi là thằng ăn xin ...coi trọng danh phận như vậy ư ? cuộc sống tự do có phải hơn ko...tất cả cũng chỉ vì tiền thôi sao, ai cũng thế cả thôi ...coi trọng tiền bạc mà quên đi những điều đáng quí trọng hơn trong cuộc đời "

Mun ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở
-"Nhà ta nghèo ...nhưng mẹ nỡ gả con cho 1 người ko quen biết sao ?"

-"Đó là Hoàng tử của nước ta, lấy đc cậu ấy con sẽ rất hạnh phúc "Mẹ Mun xoa đầu con gái

Tự nhiên Mun nhớ lại bài thơ vô tình nghe đc ....nhìn về chân trời
"Nhà họ sang giàu lắm

Một bước lên xe hơi

Không uổng phí cuộc đời

Con nghe mẹ đi con

Hai lần hai là bốn

Thực tế vậy mà khôn... "

Mun nghe hai chân mình run rẩy đứng không muốn vững....chỉ muốn gục ngã ....cô sẽ ra sao đây ..tương lai ....hạnh phúc ....của cô bé mới chỉ 17 tuổi .

Tại Hoàng cung ...khoảng 5.30 h tối ....

-" chín mười ji qui ka át cơ " -Khà khà ...ta thắng rồi tể tướng ...mau ra đây đấm lưng cho ta "

-"Bài của thần là..." Tể tướng ngập ngừng

-"Là gì ...mau mau lật bài "

-"dạ ...chờ thần tí "

-"Hức ta biết ngay mà ...tài đánh bạc của ta sánh ngang với Ngôn Phi ....còn ngươi chơi bịp giỏi bằng Đồng Tứ Hải cũng phải thua thôi , ha ha ha " Hoàng thượng xoa cằm

-"chín mười gi qui ka át bích " Thần thắng rồi

-"Cái gì ? " Hoàng thượng tròn mắt :Ngươi ăn gian hả tể tướng ...rõ ràng con át Bích này ở trong túi áo của ta ....(úi chít ..nhỡ mồm ")

-"Dạ ....hoàng thượng nhìn xem ...thần có bộ cùng hoa to hơn hoàng thượng ...ván này hoàng thượng phải chi tổng thể là 1000 đô la ... " keke

-"Ván này ko tính ....người chơi bịp rồi ....ko tính đâu " Hoàng thượng liến thoắng ...rồi nhanh tay cháo bài :phen này cho tể tướng biết tay "

-"Hu hu hu thế thì ko đc đâu ...1000 đô của thần "

Tùng và Huy từ đâu chạy đến ...người bóp vai ....người đấm lưng cho Hoàng thượng ...

-"Dễ chịu quá "

-"Cho cháu chơi với nhé " Huy cười nhe

-"Bá bá à ....cháu cũng muốn chơi " Tùng năn nỉ

-"Đi chỗ khác chơi đi " - Tể tướng

-"Thôi đc ....vào đây chơi ..."

Hoàng thượng đang hứng nên chấp nhận cho Tùng và Huy vào chơi ..chơi theo đội Hoàng thượng , tể tướng vs tùng , Huy

-"Át Bích "

-"2 cơ nè " - Tùng , Huy hô to "Bọn con thắng rồi , 1000 đô nữa ...bá bá giả đi ...tiền trao cháo múc "

-"Hu hu hu tể tướng ...ngươi nổi tiếng chơi bài giỏi ...sao hôm nay ngu thế hả ?"

-"Hoàng thượng bớt giận ...thần giấu bài trong tay áo ko thể che mắt chúng nó ..." Tể tướng nói nhỏ với hoà ng thượng "

-"Ô 6 giờ đúng ...ha ha ha thoát rồi ...ta đi xem phim ván bài đen tối đây ...tập cuối mà bỏ thì " Hoàng thượng lủi nhanh

-"Hoàng thượng ..chờ thần với nào , úi giời ....ai lại để cái bình hoa ở đây ...ta ngã rồi nè "

Trích:
Ngôn Phi : Kì Phương ...anh sắp chít oy` ...em nhớ tự chăm sóc bản thân nha....anh ko thể chơi bài cùng em nữa ..bệnh hiểm nghèo của anh là phải chit "

Kì Phương : Anh đang ở đâu ...dù anh có ở âm phủ em cũng đi tìm anh ...lôi anh sống cùng em và Ngôn Tinh , huhu "

Ngôn Phi : Anh bik em rất yêu anh ...anh yêu em , Kì Phương à ....nếu anh chit ....khoảng mấy hôm nữa ...nên thôi ...anh chả thiết ăn uống gì nữa ...cũng một phần vì thua bạc 1 triệu đô la cái tên rẻ rách đó "

Kì Phương : Em đang ở quán chân gà nướng ..anh đến ngay đi " (Nguyên văn tập cuối phim ván bài đen tối teen VTV3 )



-"Cảm động quá tể tướng ơi ....ta sắp khóc rồi " Hu hu hhu

-"Dạ ...cái bình hoa "

-"Bình hoa nào .... ? "

-"Bình hoa có hình hoàng thượng đó "

-"Hả ...huhuhu ....chit tui rồi ....tể tướng ...mi đi đứng kỉu gì " Hoàng thượng than khóc ....bất chợt nhìn thấy Việt ....quát lên

-"Quân đội thị vệ đâu ....mau lôi cái tên ăn xin này ra ngoài ...ai cho nó vào đây thế này "

-"Cha ...con đã về rồi đây "

-"Là con thật sao , ta có hoa mắt ko ? "

-"Cha ....con là Việt mà...con trai của cha đã về rồi đây "

-"Hic ...cha tưởng con quên cha rồi chứ .... "

-"Hoàng tử !"- Tùng và Huy chạy đến ôm chầm lấy Việt

-"Này ....các người làm sao thế ...? "

-"Hoàng tử có biết bọn này phải tìm hoàng tử khó nhọc thế nào ko ?"Huy xuýt xoa

Tùng phẫn nộ : " Ông chỉ biết ăn chơi ...tìm cái nỗi gì "

-"Này ....Làm sao Tùng biết Huy chỉ chơi ....? "

-"ờ ....biết rồi ...các người bỏ tay ra....khó chịu quá "

-"Việt nè ...cái chuyện kết hôn đó ..." Honàg thượng ngập ngừng

-"Con sẽ làm theo ý ba ! " Ánh mắt Việt bây giờ thật lòng quá ...khiến cả hoàng cung bất ngờ ...

Trong khi đó ...Long vẫn bơ vơ đứng một mình ....

-"Hu hu hu ....có ai ko ...cháu sợ ma ...huhuhuh "

-"Long ....em ở đâu ? " mUn gọi to ...hớt hải như người mất hồn ....Ở đâu thế ....sao chả thấy tăm hơi 2 người đâu ....đi chơi mà lại ko biết đường về để tui phải lo lắng thế này ...tí nữa về tui cho biết tay ? "

-"A ...hình như tiếng chị Mun ...chị Mun ...em ở đây ...."

-"Long ...em đây rồi ...nhưng cái tên ăn xin đâu ? "

-" huhuhu ...hu hu hu "

-"Thôi mà ..đừng khóc nữa ? "

-"Anh ấy bảo em chờ anh ấy ở đây ,anh ấy về lấy tiền nhưng giờ này vẫn chưa thấy anh ấy đâu !"

-"Về lấy tiền ư ...chả nhẽ ? "

-"Chị ơi ...em ko chịu đâu ...đưa em về, em đói lắm oy` "

-"Ừ , chị biết rồi , vậy từ lúc đó ...anh ấy vẫn chưa quay lại sao ? "

-"Vâng "

Mun cõng Long trên vai ...Tâm hồn trống rỗng , anh ta đã nghe hết câu chuyện , mình là đứa con gái quá đáng mà . !"

Ngày ngày qua ngày ...cũng đc khoảng 2 tháng sau ...Mun ko nghe mẹ nhắc về chuyện lấy chồng nữa , lòng chợt vui lên , có lẽ người ta nhầm mình với ai đó , chứ làm gì có chuyện kết hôn ...với lại haòng tử làm sao có thể lấy một đứa con gái quê mùa nhếch nhác như mình chứ
...Nhưng còn anh ăn xin ...bây giờ anh ấy ở đâu nhỉ ? Mình muốn xin lỗi vì tất cả nhưng làm sao đây ?

-"1 2 3 zô "

-"1 23 cho ta can rượu vốt ka lại đây !, cầm thêm cái điếu thuốc lào nữa"

-"Xin chúc mừng hoàng thượng " Các quan hô

-"Hoàng thượng ưi " Vương gia chạy đến

-"Sao ...? "

-"Cái bình hoa hoàng thượng thích nhất đã " Vương gia ra bộ lo lắng

-"ờ cái đó ta biết ! "

-"Dạ ...tể tướng ko phải chịu tổn thất gì sao ạ ! Luật pháp ở đâu nữa "

-"Ai đang bép xép cái gì đấy ...á à ...chẳng phải vương gia đây sao ...hội họp đông đủ nhỉ ? "

-"Ngày chúc mừng hoàng tử trở về , tất nhiên là phải có mặt rồi , mà sao đến muộn vậy tể tướng , giờ giấc ở đâu nữa "

-"Thần đang phải băng bó chân nè, vấp mạnh quá đâm chảy máu !"

-"sao tôi ko thấy gì vậy tể tướng "

-"Vương gia mắt kém rồi ...ra ngoài sân tôi chỉ cho xem chỗ bị thương "


-"Đâu "

-"Vương gia ...đừng có chọc tức tôi ...tôi luôn trung thành với hoàng thượng "

-"Tể tướng nói vậy là có ý gì ? "

-"Ngai vàng , địa vị , chả phải ông luôn khao khát sao ? "

-"Tể tướng ! ông ăn nói cho cẩn thận !"

-"Ko có hoàng thượng ở đây , vương gia ko cần giả bộ đâu , ông nên nhớ , bên cạnh hoàng thượng còn tôi " Tể tướng phủi tay , bước đi , để lại vương gia , bàn tay nắm chặt , đôi mắt sắc lạnh

-"Đừng vội ...tể tướng ...rồi ta sẽ cho ông biết thế nào là vương gia "

Trong khi đó , hội tiệc vẫn diễn ra đang diễn ra tưng bừng ...nhưng thiếu nv chính , anh ấy đâu ?

Tại ban công tầng 12 cung prince
-aaaaaaaaaaaaaaaaa"

Ai đó đang gục đầu xuống đôi chân gầy , đôi mắt mơ màng , lẩm bẩm cái gì đó

-"Ki ...anh đã làm đúng , có phải ko, nhưng anh sao thế này ? "

chỉ có tiếng gió vi vu trả lời

-"Sao anh ko thể trở về như trước kia , là chính con người của anh . tại sao " Người ấy nắm chặt lấy mẩu giấy ,loằng ngoằng hình vẽ , chữ đã mờ gần hết , có lẽ nó đã quá cũ rồi ....bàn tay vẫn nắm chặt , nâng niu như báu vật . Chợt như có bàn tay ai đó chạm vào vai hắn

-"Huy , sao biết tôi ở đây ? "

-"Vô tình ngang qua thôi , chỗ này hóng mát được đó , với cả dưới đó ồn ào quá "

-"Uh "

-"Huy đáng ra phải goi Việt là anh theo vai vế nhưng hôm nay lại khác .....à sao lại tự dối lòng như vậy ? "

-"Dối lòng ư, ? "

-"Phải , về chuyện kết hôn đó ...thế còn Ki , và cô bé kia nữa , sẽ ko có hp đâu , khi một cô bé phải vào cung, cô đơn và ko có tình yêu ....nên "

-"Huy , cậu thì biết cái gì , cậu ko hiểu tôi " Việt nhếch môi

Định bước đi , chợt Huy lắc đầu ,quay ra nhìn đối diện với Việt

-"Hãy nghĩ kĩ , con người cần hạnh phúc như cây cần có nước vậy " Nói xong Huy bước đi , lòng tự nhủ , chính tôi cũng cần hạnh phúc ...rất cần

Nhìn theo bóng Huy khuất dần sau lớp sương , Việt cười cười : "Lấy ai đó , phải chăng là để trả thù em , người đã khiến trái tim anh rỉ máu ...2 năm trước ... ngày mai"

----------------------------

Mun sống vô tư tùng ngày bên em trai và mẹ ...có bik rằng điều gì đang chờ cô bé ...

-"ke ke , mẹ cho chị 5 nghìn nè "

-"Mua kem cho em " Long năn nỉ

-"Ko đc , phải tiết kiệm "

-"Ước gì anh ấy ở đây , sẽ mua kem cho em " Long khóc ...và đúng lúc đó sao băng vụt sáng
-----------------------------------------
 
Hoàng Việt nhìn theo Huy, nhêch mép cười, và cẩn thận cất tờ giấy vào trong áo
"Mùa đông sang trái tim anh lạnh giá , mãi yêu người"

Đút tay vào túi quần , Việt ra ga ra phóng con SH dạo phố, rẽ vào ngõ nhỏ , con ngõ cũng quen thuộc , cây xà cừ cùng quán cóc này cũng đi qua mấy lần nên ko còn xa lạ gì ... Tại quán rau gần đó, 1 cô bé đang ngủ gà ngủ gật

"Nhìn cô ta ngủ , khuôn mặt ngây thơ thế kia
Hình ảnh của người lại hiện về trong tâm trí anh
Cô ấy rất giống em ..."

"Cô bé à, tôi sẽ thực hiện lời hứa"

Việt ngồi thẫn thờ 1 lúc rồi phóng xe đi , lòng chợt thanh thản hơn

"Lấy cô ấy rồi , anh sẽ quên người thôi"
Hôm nay là truyền hình trực tiếp , Hoàng thượng sẽ đưa cả đất nước Việt Nam đến nhà thái tử phi tương lai ..oh year, cả hoàng cung bận bịu hẳn lên

-"Tể tướng, xem xem y phục của ta đã chỉnh tề chưa ? xe li mô sẵn sàng chưa hả ?"

-"Dạ rồi", tể tướng vừa nói vừa nhăn nhó

-"Sao mặt mày ủ rũ vậy tể tướng "

-"Dạ, thần ko thấy tăm hơi hoàng tử đâu, có lẽ nào hoàng tử lại trốn cung lần nữa ko ạ ?"

-"Láo nào , aa, mi đi tìm ngay cho ta "

-"Vâng " Tể tướng rút con NOKIA 6204 ra hô : quân đội thị vệ đâu, mau mau điều đi tìm tung tích hoàng tử "

-"Ta đây, sao phải đi tìm " Việt vỗ vai tể tướng

-"Hoàng tử, có thật là người ko ?(cảm động )

-"Chúng ta đi thôi chứ "

Con ngõ nhỏ hôm nay chật nick bởi đàn xe hoàng cung, cánh phóng viên , nhà báo , các fan hâm mộ. Mun dậy đi bán hàng từ sớm nhưng đến tận 7 h sáng vẫn chưa đi ra chợ, mồm càu nhàu

"Sao tự dưng hôm nay lại tắc đường thế này, tức quá mất thui "

Mun cố chen chúc , len lõi qua đám đông, ai ngờ phi quá tay, đâm sầm vào xe limô của hoàng tử

-"Uii da, đau quá, gẫy chân tôi rồi "

-"Tể tướng, ra ngaòi cùng ta xem cô bé kia bị thương thế nào "
Việt bước ra khỏi xe limô với phong độ ngời ngời , lập tức bọn con gái hét lên

-"Ôi đẹp trai quá "

-"Cô ko sao chứ ? " Việt nhìn xuống chân Mun .Mun vừa rên vừa ngẩng mặt lên . Việt nhận ngay ra Mun , mỉm cười nhưng ko nói gì

-"Anh còn cười hả ? tôi đau như thế này " (Hình như vẫn chưa nhận ra anh ăn xin)

-"Vậy tôi phải khóc thay cho cô à, tôi hỏi cô có cần tiền bồi thường thiệt hại ko ?"

"Hắn ta nhiều tiền đây" Mun nghĩ thầm nhưng tính sĩ đang dâng trào nên nói lớn: tôi ko cần tiền"

-"Vậy thì thôi nha, tôi đi đây "

-"Ơ, anh ko thể đi " Mun giữ chặt lấy tay Việt

Cô phóng viên đài truyền hình nhanh chóng nắm bắt cơ hội ngàn năm có một, cầm ngay micro lên làm 1 tràng 'anh hùng ca' : thưa quí vị và các bạn, trên cuộc hành trình của hoàng cung ngày hôm nay, cánh phóng viên của chúng tôi đã ghi hình đc 1 vụ xì căng đan .Đó là hoầng tử của chúng ta bị 1 cô gái cản đường , quấy nhiễu, dường như mục đích chính của cô ta là tiếp cận hoàng tử đẹp trai, tiền nhiều như nước...để hiểu rõ hơn về vụ việc, bây h tôi sẽ phỏng vấn cô bé kia, xin quí vị đừng rời màn hình

-"Thưa cô , có phải cô cố tình lao vào xe limô, mục đích chính của cô là gì ?"

-"Cô nói thế là sao, tôi chả hiểu gì cả ?"

Bọn con gái xung quanh xúm lại và ném ánh mắt hận thù: cô đừng giả vờ nữa, hồ li tinh

-"Xin hỏi cô là fan hâm mộ của hoàng tử "

-"a"

-"Có phải cô vì tiền và địa vị ko ?"

Mun ôm đầu, ko chịu nỗi những lời trỉ trích quá nặng nề , bèn hét lớn


-"Các người có thôi ngay cái trò hề này đi ko ? Tôi sẽ trả lời câu hỏi của các người, ngay bây giờ

thứ nhất:tôi đi bán rau , chẳng may chạy nhanh nên đâm vào xe anh ta
thứ hai :tôi ko hề biết hoàng tử là ai, thậm chí chưa từng gặp, tôi tiếp cận làm gì
thứ 3: nhà tôi tuy nghèo nhưng ko ham của cải tiền bạc vật chất gì hết
thứ 4: Tôi quá mệt mỏi rồi "


Việt đứng đó mà ko khỏi ngạc nhiên" cô ta cũng đanh đá đấy chứ"

-"Cô hét đc lên như thế là ko sao rồi , tôi đi đây, chúng ta sẽ có dịp gặp lại nhau đó " Việt nói nhỏ vào tai Mun

-"Tôi ko thèm , công tử bột "

Việt cười , bọn con gái xung quanh tức tối ném cho Mun cái nhìn tư lửa đạn

-"Mình làm gì nên tội chứ, rõ ràng mình là nạn nhân mà " Mun than

-"Đi thôi tể tướng "

-"Dạ, chờ thần tí thôi ạ "

Tể tướng nhanh nhảu chạy lại giúp Mun dựng lại xe đạp

-"Cám ơn bác "

-"Cháu còn nhớ ta ko ? "

-'Bác là ........"

-"Ta là bụt đây mà "

-"A, cháu nhớ rồi "

-"Lần sau cháu nhớ đi đứng cẩn thận nha"

Mun về đến nhà , không hiểu sao trước cửa lại đỗ nhiều xe như vậy , nhìn thấy một hội người toàn mặc comple . đeo kính như xã hội đen, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ, Mun thấy lạnh ở sống lưng ….

"Có khi nào là xã hội đen ko ? họ đến nhà mình đòi nợ mẹ chăng , nhỡ mẹ bị họ bắt rồi thì sao , trói mẹ lại rồi tra tấn , hic , ko muốn nghĩ nữa
-"Mẹ, mẹ ơi , mẹ ở đâu "

Không thấy ai trả lời , Mun chắc mẩm phen này mẹ bị bắt cóc thật rồi , chạy vội ra nhà kho lấy cái xẻng chĩa vào nhóm vệ sĩ

-"Các người có biết thế nào là lễ độ chưa ? Haỹ mau thả mẹ ta ra không thì ta sẽ ko nương tay đâu "
Nhóm người nhanh tay đỡ lấy cái xẻng , nhe răng

-"tiểu thư , mọi người vẫn đang đợi cô ở trong nhà "

Mun chưa kịp nghe hết câu, hét lên : " Chờ cái gì mà chờ, mẹ tôi đâu ? có thả ko thì bảo ? "

-"Chúng tôi ko có bắt bà ấy "

-"Đừng giả bộ nữa ....yaaaaaa, mẹ ơi con cứu mẹ đây " Mun giơ cái xẻng lên , chĩa ngay vào mặt mẹ

-"Con làm cái gì thế Mun "

-"Ơ, mẹ "

-"Bỏ ngay cái xẻng đi mà vào đây , ta có chuyện muốn bàn bạc "

Mun ỉu xìu vào trong nhà, ngạc nhiên vì trong nhà có quá nhiều người

"Lại là mấy người vữa nãy, cả cái tên công tử kia , hic, hắn có việc gì mà đến đây, tống tiền à " Mun chẹp miệng :

-"Con đói quá , con đi ăn cơm đây "

Mẹ Mun đon đả: "Mun ngồi xuống đây , con mau bái kiến hoàng thượng đi "

"Hoàng thượng ư , lẽ nào kia là hoàng tử "

Hoàng thượng cười tươi nhìn Mun :
-"Con ko cần đa lễ, sau cũng là người một nhà mà "

-"Người một nhà ! " Mun nhìn sang hoàng tử " Hắn là .....chồng tương lai sao , ko thể nào ???? "

-"Sao mặt con ỉu xìu vậy , dọn hành lí đi chứ, mẹ cũng chuẩn bị đến khu biệt thự hoàng gia dành cho nhà thông gia "- mẹ


Mun nhìn sang mẹ, cười gượng , rồi trở lại khuôn mặt đưa đám như cũ . Việt nhìn Mun hồi lâu , vốn đã biết đc cô đang nghĩ gì

"Cô buồn , tôi cũng vậy thôi "

-"Mẹ "_ Mun ngập ngừng

-"Sao con "

-'Nhưng ...con "

-"Ngoan, nghe mẹ , con sẽ đc hạnh phúc "

Mun ko nói gì nữa, lẳng lặng chạy ra ngoài .....



-"Ko thể lấy anh rồi , có lẽ tôi sẽ phải lấy hắn "

-"Cô đã có ng` rồi sao ? "

-"Ko phải "_(Giật mình)

-"Vậy sao phải tỏ thái độ như thế ,tại tôi ko thể xứng "

-"Ko .....Anh ấy chỉ là 1 ng` ăn xin , đã hứa với tôi "

-"Cô khóc , tôi nói gì à "

-"Ko biết.......... tôi đã gặp anh ở đâu rồi "_Mun ngập ngừng :"Anh...... đừng hiểu lầm , tôi ko có ý thấy kẻ sang mà vơ đâu "

Việt im lặng rồi chợt cười nhẹ :
-"Tôi chưa hề gặp cô ,sáng nay là lần đầu tiên và bây h là lần thứ hai , cô nhầm với ai đó thì phải "

-"Có lẽ thế" _Nó cúi mặt xuống

-"Đi thôi . tôi ko còn thời gian nữa, chúng ta phải về cung thôi "

-"Chúng ta ?Câu nói này ........... "

Mun cầm lấy hành lí, mồm lẩm bẩm " chúng ta ư ? " , đôi bàn chân vô thức bước theo con người kia
"Đi thôi , Mun , đừng chần chừ nữa " Nó tự nhủ ....Bước đi chậm dần .

Việt đi trước, định bụng ngoảnh lại nhưng có cái gì đó, rất khó ...........

"Một bước lên xe hơi , cuộc đời mày sẽ về đâu hả Mun " Mun nhìn ra khoảng không

"buồn nhưng sao chứ
Khi thực sự .........
ánh sao băng có vào ban ngày ko nhỉ

nếu như , cố gắng , che giấu bản thân........"


"Cô ta đang nghĩ gì ?
khuôn mặt kia
hình như rất buồn
có sao
để ý làm gì "

Hai con ng`, hai suy nghĩ ....họ sẽ đi về nơi đâu.
 
Hoàng cung

Một con bé ngơ ngác , lẽo đẽo theo sau cái dáng cao cao , khổ , nhìn thấp hơn 1 cái đầu

"Chân anh ta dài thế ko biết , mình chạy mà ko bằng anh ta đi bộ " ( Bôi bác quá )

Mun vừa nghĩ vừa nhìn lâu đài ........Hai bên trồng cây hoa hồng , ở giữa có vòi phun nước thật đẹp , lại còn có các loài chim hót líu lo ...như cảnh trên thần tiên vậy

-"Oa , đẹp ...sao nơi này đẹp vậy ? Cái cổng kia có phải bằng vàng ko ?Còn cái cánh cửa thì đính hạt ngọc gì mà lung linh thế "

-"Cô nhìn cái gì cũng ra tiền bạc vật chất hết sao ?Nhanh lên "

-"Ơ, chờ tôi với , tên rẻ rách " (May là hắn cách xa nên ko nghe thấy . he he "

-"Cô nói cái gì ? " -việt vỗ vai Mun khiến con bé giật nảy mình

-"không , tôi có nói gì đâu " Mun xua tay

-"Vậy sao ?" Việt nhìn với ánh mắt nghi ngờ ...

Mun tròn xoe mắt , ráo hoảnh : - Tôi chỉ bảo là hoàng cung có thật nhiều động vật như chim , thú ,,,,và nhiều hươu nai "

-"ở đây ko hề có thú , liệu cô có nhầm ko ? Ko nên chửi thầm tôi "

-"Á, tôi có nói cái gì đâu " ( ko ngờ tai anh ta thính thế, cách xa 4 bước chân mà nghe đc, lần sau phải cẩn thận hơn "

Bước vào cung điện , Mun ko khỏi ngỡ ngàng :
-"Đây sẽ là nhà cuả tôi sao ? Cái đồng hồ trên tay anh đẹp thế? Ô sao cái nhà này cao thế ko biết ...."

-"Ngạc nhiên lắm sao , tôi sống ở đây chán rồi . ko có gì đặc biệt , nhưng với cô có lẽ sẽ khác "

-"Anh sống ở đây , vậy chúng ta sẽ ở chung phòng sao ?"

-"Chuyện này ...đến lúc đó ....."

Mun ngắt lời Việt, hét lên : " Ko, ko thể đc, tôi ko thể ở cùng phòng với anh đc ....anh đừng có tưởng bở "

-" tôi còn chưa nói hết cơ mà "

-"Vậy anh nói tiếp đi " Mun hồi hộp

-"Tôi và cô vẫn chưa là vợ chồng chính thức, 2 tháng sao mới tổ chức đám cưới , bây h chỉ là sống trên danh nghĩa thôi nên nếu co thích cùng phòng với tôi thì tôi nằm trên nệm , cô nằm dưới đất "

-"Á ........anh nói cái gì "

------------------------------

Mun được sắp sống ở một khu biệt thự vip dành cho người trong hoàng gia ....
-"Hôm nay là ngày đầu tiên mình sống xa nhà , liệu sau này , mình có quen đc ko ........đến khi nào đây ...Mẹ đã từng nói , người trong cung rất bí hiểm .....cái đó ...có thật ko ? Mình đã gặp anh ta ,là người thế nào đây ? "
Mun nằm phịch xuống tấm nệm hồng , cái viễn cảnh mê li khiến con bé chìm nhanh vào giấc ngủ ....

-"Khò khò "

-"dạ tiểu thư dậy chuẩn bị đi học "

Mun dụi mắt , nhìn thấy 1 con bé trạc tuổi đến bên cạnh :

-"Cô là "

-"em là bạn của tiểu thư "

-"Bạn ?"

Con bé mỉm cười : "đÚNG vậy , nào hãy đi theo em "

Mun bước theo con bé , ko hiểu con bé sẽ đưa Mun đi đâu

-"Cô đưa tôi đi đâu vậy ?"

-"Sắp đến rồi , tiểu thư hãy nhìn xem " Con bé dừng lại trong 1 căn phòng rộng lớn , đầy ắp quần áo đẹp, trang sức, tóc giả , đồng hồ , phụ kiện đẹp mê li
















-"Ôi đẹp quá "

-"Đây là vật dùng của tiểu thư " Nó nhìn Mun , rồi cười : Tiểu thư xinh lắm , chỉ là ko đc trang điểm thôi , tiểu thư ngồi yên vào đây , em sẽ trang điểm cho "

Nó bắt đầu công việc , kẹp tóc , trang điểm cho Mun ..... Khi xong xuôi ,Con bé ấy đưa cho Mun cái gương

-"Tiểu thư thật xinh đẹp "

Mun nhìn người trong gương , như ko phải mình

-"Đây là tôi ?"

-"Đúng vậy "

-"nhưng tôi thích tôi trước kia hơn "

-"Tiểu thư đã là người trong cung rồi, nên biết trang điểm , nghe em, nào tiểu thư mặc bộ đồng phục học sinh này vào rồi đi học "





-"Tôi sẽ đc đi học ư "

-"Vâng , trường đó là trường hoàng tộc ...cùng lớp với hoàng tử "

Mun nghe đến đây , ko giấu nổi niềm sung sướng mà bật khóc "Vậy là tôi đã đc đi học tiếp rồi , huhu "

-"Hi hi , tiểu thư nín đi , xe đến rồi "

Mun cầm túi xách , vừa đi vừa khóc , khuôn mặt trở nên đỏ bừng ....Việt trên ô tô ngoảnh sang cũng ko khỏi sửng sốt
-"Này, Mun, cô có sao ko vậy ? "

-"Tôi ko sao " Mun lau nước mắt

Việt ko nói gì thêm nữa, mun cũng ngừng khóc , Nhìn ra cửa sổ , những cánh chim đang tung cánh bay ...thật hạnh phúc biết bao


*************************

Số phận ********

-"ki ...em làm gì vậy , sao em lại vứt món quà anh tặng ? " - 1 chàng thanh niên sững sờ trước cô bạn gái

-"nam ...anh ... hôm qua, anh đi với Lia "

-"Anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa , Lia và anh chỉ là bạn ......"

-"Anh ko cần thanh minh đâu !!!!!!!!"

Ki bỏ đi , Nam nhanh tay giữ lại

-"Anh yêu nhất vẫn là em, sao ko tin anh "

-"Em "

-"Chúng ta chia tay thô i" - nam

-"Chia tay ...anh , nam, anh nói gì "

-"Chia tay " Nam cười cay đắng - Người em yêu vốn chỉ có mình Việt ...anh nên nhường lại em cho cậu ấy, anh biết rằng , Ki bé nhỏ của anh luôn mong muốn trở về quá khứ "

Cánh tay Nam lỏng dần , bước đi trong mưa ...ki khóc nức nở

-"Em xin lỗi "

Người thanh niên ...đau khổ : " Anh nên trả em về cho cậu ấy "

Mưa rơi rơi , Ki khóc , cô bé 17 tuổi ko biết mình nên làm gì .....chỉ biết khóc trong cơn mưa


-"Em biết anh tốt với em, nhưng em biết làm sao đây, làm sao em có thể ngăn lại tình cảm của chính em
-------------------------------------

(Tại căng tin trường )
-"Mun à "

-"Sao ? "

-"Cô ăn cái gì thế ? " Việt nhìn Mun ăn ngon lành

-"Anh thèm hả ? " Mun ngẩng mặt lên rồi tiếp tục ăn

-"Sao ? Thèm ư ? Còn lâu !" Việt nuốt nước bọt đánh ực (hì)

-"Tôi đang ăn cơm hộp "

-"Cô làm ở nhà sao ? ở đây làm gì có bán thứ đó "

-"Uh ...Tôi dậy sớm và tự nấu đó "

-"Vậy ...." Việt quay mặt đi nghĩ thầm "Trông cô ta ăn ngon quá ,ko bik có ngon hay ko "

-"Anh có muốn thử ko ?" _Mun chìa hộp cơm ra

-"Uhm ...." việt gắp thử 1 miếng

-"Sao ? "

-"Ngon lắm ..."

-"Làm sao ngon bằng mấy thứ sơn hào hải vị ở đây, nhưng tôi ko quen ăn mấy thứ đắt tiền đó, tính tiết kiệm của tôi quen rồi "

-"1 tuần nữa thi giữa kì đấy "

-"Phụtttttttt " Mun đang ăn bị sặc cơm , phun ngay vào mặt việt

-"cô ! bẩn quá "

-"Hả ? tôi có biết cái gì đâu , à ...Việt , hay là " Mun suy tư "Anh ngồi cạnh tôi đúng ko ? hay là anh cho tôi chép bài " Mun lấy giấy lau mặt cho việt

-"Đưa đây Tôi tự lau , còn về chuyện đó thì cô phải tự học đi, đen đủi thế ko biết, ăn uống kiểu gì mà ... "

-"Xin lỗi .hi hi , anh có ăn cơm hộp ko, mỗi hôm tôi sẽ nấu cho anh nữa ....và anh cho tôi chép bài nhé ! "

-"Tôi ko biết , tuỳ cô "




-"A , thì ra hai người ngồi ở đây " Huy và Tùng vỗ vai việt

-"Hoàng tử à , Mun xinh ghê đó "- Tùng

-"Phải , bây h mới đc nhìn mặt nhưng quả thật là đại mĩ nhân " - Huy thêm vào

Mun đỏ mặt cười thầm "Số mình hên thật , tự dưng đc 2 chàng thanh niên đẹp trai khen kute , hehe "

Việt nhếch mép nhìn kĩ Mun

-"Xấu hoắc à , tôi thấy đâu có xinh mà các ông tâng bốc ghê thế ? lấy lòng sao ? "

-"Hả ?Phụtttttttttttt"

-"Bẩn quá đi Mun , cô! Thật là ....... , ! "- việt cáu

-"Xin lỗi , xin lỗi " Mun rối rít

-"Các cậu thấy đấy , Mun là chúa hậu đậu mà "- Việt

-"Hu hu " Mun thút thít

-"Ko sao ...Ko sao đâu mà, tụi mình ko để ý đâu Mun " - Huy và Tùng gượng cười an ủi

-"Cô giả vờ hả ?"

-"Ơ việt , mày sao lại nói thế " - Tùng lay Việt rồi đưa khăn giấy cho Mun :Ko sao đâu Mun , chỉ bẩn 1 tí thôi , việt chỉ nói nặng lời thế nhưng nó ko có ý gì "

-"Tôi đi đây Mun " - Việt - "Tùng , tí mày đưa Mun về hộ tao "

-"Ê sao lại đi đâu thế ? , tôi....... !!! "_Tùng

-"Đây là thánh chỉ của hoàng tử đó " - Huy

-"Cô có cần tôi đưa về ko ? " _Việt cúi xuống hỏi Mun

-"Ko cần , anh chỉ bắt nạt người ta thôi "

-"Vậy thì tôi đi đây , bye vợ yêu "

-"Sặc ...ai là vợ của anh ...anh chờ 2 tháng nữa đi "



cái bóng cao cao khuất dần ...




-"Về thôi Mun, suy tư gì thế ?"

-"A, ko có gì, Anh là Tùng đúng ko ? '

-"Hì, đúng rồi , chúng ta đi bộ nhé "

-"Sao lại đi bộ ? "

-"Tùng quen thế rồi , À quên , Tùng phải gọi Mun là thái tử phi chứ ? "

Mun xua tay "Ko cần đâu , Tùng cứ gọi Mun bằng tên cho tự nhiên , tự dưng gọi như thế thì ko đc quen "

-"Uhm ...vậy thì gọi là Mun , cái tên nghe thật hay !!"

-"Hay ư ? Mun chả thấy hay tẹo nào "

-"Tất nhiên là hay , Mun theo Tùng nghĩ là mặt trăng ..."

-"Đi bộ kiểu này cũng vui thật đó "_ Mun (Tất nhiên oy`, đi với ng` đẹp zai mà )

-"May mà Mun thấy vui, Tùng cứ tưởng Mun sẽ thích đi ô tô "

-"Ko có "

-"Mun có hay đi chơi phố Hà Nội ko ?đã thuộc đường chưa ? "

-"Mun ở HN từ khi bé nhưng cuộc sống chỉ quanh quẩn quanh cái làng nhỏ, nên cũng ko thông tuệ đường xá cho lắm "

-"Vậy chúng ta vào quán ven đường kia uống nước đi Mun "

-"Uhm , mình cũng khát "

-"Mun gọi đi "

-"Nước chè xanh "

-"hả ? sao ko phải là cà phê hay nước hoa quả gì đó "

-"Ko quen, hi hi "


Ngồi chưa ấm chỗ , Mun bị một cô gái lạ đến gần tát mạnh vào má trái đến nỗi đau rát ứa nước mắt ra , ngã xuống đất


-"Sao lại tát tôi ? "

-"Huyền ! Dừng tay lại, cô làm gì vậy ? " Tùng giằng lấy tay Huyền



-"Anh Tùng , anh đòi chia tay với em vì cô ta đúng ko ? em sẽ giết cô ta "_huyền gào lên


-"Ko liên quan tới cô ấy ...tất cả vì tôi ko yêu cô " Tùng cẩn thận đỡ Mun dậy _" Mun ko sao chứ , kệ cô ta "

-"Tùng , em yêu anh mà, anh đừng bỏ em , có đc ko hả ? ???"

-"Rất tiếc , tình cảm là thế , tôi đâu có yêu cô, hãy xem lại mình đi , về thôi Mun ...."

Huyền nhìn theo Tùng , ánh mắt hận thù , từng giọt lệ rơi xuống , gục ngã

-"Tôi hận anh !!!!HU hu hu hu "

Tùng vẫn ko ngoảnh lại



-"Tại sao , anh lại đối xử như vậy với cô ấy ? "

-"Xin lỗi Mun , Mun ko sao chứ !!! "

-"Ko có gì, tôi ko sao, chỉ hơi rát tí thui , lát là đỡ ngay mà "

-"Cô ta ko như Mun nghĩ đâu ...vốn ko phải là 1 cô gái tốt "

-"Nhưng cô ấy yêu anh mà "

-"Nhưng Tùng ko yêu cô ta , tình yêu là ko thể cưỡng ép, Mun đã từng yêu ai chưa ? "

-"Chưa !!"

-"Vậy thì ko hiểu đâu , đến khi Mun yêu ai đó thì sẽ tự cảm nhận đc tình cảm của bản thân thôi mà .."

-"Oh , Mun hiểu rồi "

-"Thôi đi nhanh lên , Việt mà về cung mà chưa thấy Mun có lẽ sẽ chém Tùng mất "

-"Về đến nơi rồi , tạm biệt Mun nhé "

-"Uhm "

-"Hình như Việt vẫn chưa về, hay để Tùng gọi cho Việt nhé Mun "

-"Thôi kệ hắn , Mun ko để ý đâu "

-"Vậy , tạm biệt "

-"bye "



Tùng bước đi , lòng vẫn buồn vì cuộc chia tay , vì cái gì đó ...giật mình bởi tiếng chuông điện thoại

-"A lô "

-"Anh Tùng , em đây "

-"Giọng nói thật quen , có phải là Ki ko ? "

-"Anh Tùng ơi ,"

-"Ki , em sao thế ? "

-"Em ....em ...em buồn lắm ..."

-"Có chuyện gì em cứ nói , ở đây em luôn có 3 người anh trai là Huy, anh và Việt , quan tâm đến em mà "

-"Em ....anh có thật là vẫn coi em là em gái ko ?"

-"Tất nhiên rồi Ki bé nhỏ "

-"Vậy sao ? "

-"Thằng Huy nó vẫn còn nhớ em lắm đấy "

-"Hì , anh HUy á, ngố lắm ....vậy ......còn anh Việt "

-"Việt thì ....nó vẫn thế , vẫn coii em là đứa em gái bé nhỏ "

-"Em gái ....ư ? Anh Tùng này , khoá học bên này em vẫn chưa hoàn tất nhưng em phải về nước thôi ...em ko thể sống ở đây đc "

-"Tại sao ? em nhớ đại tướng quân hả ? "

-"Ba em vẫn khoẻ chứ ? "

-"Từ khi em đi thì bác ấy già đi nhiều ...vậy Ki sẽ về chứ ? Bao giờ vậy ? Để anh bảo thằng Huy đi đón "

-"Rồi , khoảng nửa tháng sau , em thu xếp xong công việc học tập bên này đã , rồi chúng ta lại chơi với nhau như (bộ tứ) anh nhé "


-"Uh ...Anh yêu Ki của anh lắm , thôi , bye em nhé , chúc em gái của anh ngày càng kute và dễ thương "


Mun lê bước về căn phòng quen thuộc, đi qua căn phòng kia ...trống rỗng

-"Hắn chưa về , mải chơi thiệt ....mà, để ý làm gì "




-Mai ...giáng sinh đến rồi , Merry chirstmas, Mình nhớ mẹ và em quá _Mun suy tư

-"Sao lại có bóng người dưới gốc cây kia nhỉ ? "

1 người gục xuống bên gốc cây , áo trắng quần đen

-"Có lẽ nào là ma ko ? hic ...đi xa xa hắn ra ko thì chit

Mun nhón nhén chân bước qua người đó ...Hắn đang cúi đầu chợt nắm chặt lấy tay Mun khiến con bé thót tim hét lên

-"Ma ..........aaaaaaaa"

-"Im lặng, đừng hét lên như thế "_ Người đó bịt miệng Mun

-"Việt , sao anh lại ở đây ? anh uống rượu sao, mùi rượu quá ?"

-"Là em phải ko Ki??? "

-"Ki ...là ai vậy, con trai hay con gái , tôi chả hiểu gì cả ?"

Việt cười cười , rồi khóc , ôm chầm lấy Mun

-"Anh muốn nói với em là , em tàn nhẫn lắm , em có biết ko ? "

-"Ơ ! tôi .........."

Việt gục vào vai Mun thiếp đi, hơi rượu nồng nặc ...Mun từ từ đỡ cái dáng người say xỉn vào cung điện

-"Uống say thế này rồi nói linh tinh sao ? cô ta là người yêu của anh chứ gì , vậy sao còn lấy tôi, đồ heo , đồ ỉn, sao nặng thế ko biết ... Rồi sẽ có 1 ngày tôi chuốc cho anh say rồi chụp ảnh bán cho tạp chí kiếm món tiền mới đc .!!!"
 
Tách tách tách

-"Tiếng máy ảnh sony này nghe hay thiệt , máy sịn có khác ...ảnh nét căng ..he he ...cái ảnh này đẹp quá , quả này mình kiếm món lớn rồi "




Sáng hôm sau

-"Cơm hộp nè " _Mun chìa ra hai hộp cơm

-"Cô hôm nay có sốt ko ? tự dưng làm cơm cho tôi ăn " _Việt nghi ngờ

-"Thì ........Cơm tôi làm ngon thế này phải có người ăn để khen chứ !!!"

-"Vậy tôi cho thằng Huy với thằng Tùng ăn "_việt cầm lấy hộp cơm

-"Không được "_Mun giằng lại

-"Tại sao "

-"tôi làm cho anh ăn là có điều kiện !!! "

-"Điều kiện gì ? nói cho cô biết ...tôi ko ăn cùng cô đâu nhá , đừng có mà phụt cơm vào mặt tôi nữa "

-"Ko ..lần này tôi sẽ cẩn thận , anh cho tôi chép bài hôm thi học kì đc hem "_Mun nở nụ cười thiên thần (Mình cười thế này thì ai cũng chết chứ gì anh ta ...chỉ sợ con ng` kia trái tim làm bằng đá hoặc là hifi thui )

-" Ko ...đượcccccccccccccccc"

-"Hic, sao anh phải hét to thế , bé bé cái mồm thui "

-"Tôi ko thích nói chuyện với cô, tránh xa xa tôi 1 tí , hoặc là đi chỗ khác "

-"Nè .......anh nhìn xem , ngon thế này ko ăn thì thui "_Mun mở hộp cơm ra ...có trái tim hồng ở giữa , trông rất ngon

-"................." việt ko nói ji` quay đi

-"Tôi đi đây nè, ôi , cơm ngon thế này "

-"Đứng lại "

-"Sao ? "

-"Cô đưa đây "

-"Hộp nào ? hộp này ngon hơn này "

-"Vậy đưa tôi hộp kia "_Việt chỉ tay vào hộp cơm có hình trái tim ...(trông nó đẹp hơn mà)

-"Ờ ..của anh nè "_Mun cười thầm _"À, tại sao anh ăn cơm hộp, anh ko sợ học sinh trường này khinh thường sao ? "

-"Ai dám khinh tôi chứ "

-"Đúng là chả giống hoàng tử chút nào "

Hai người vui vẻ ăn cơm ........Mun cứ vừa ăn lại cười thích chí ...
-"cười ít thôi , vô duyên "_Đến lúc này Việt phải ngoảng sang

-"Nè ....ngon ko ? "_Mun

-"Ngon lắm ...nhưng "

-"sao , có chỗ nào ko ổn hả ? "

-"Tôi ko thể cho cô chép bài "

-"ơ , Việt, anh hứa với Mun rồi mà "

-"Thôi được rồi , tôi mới nói thế thui mà , cô nhìn gì chăm chú vậy Mun "

-"anh nhìn xem , có 1 chàng trai tặng hoa cho cô gái kìa , hôm nay là ngày gì vậy ? "

-"Giáng sinh ....hai người yêu nhau hay tặng quà cho nhau ...đúng là con nít mới làm như vậy "

-"Hả ..con nít ? "

-"Tôi vào lớp đây , cứ ngồi đó nhá "

-"chờ tui ....chân dài thế ? ước gì tôi cao thêm 10 phân nữa cho bằng anh ...xem ai phải chạy theo ai "

Việt cùng mun bước vào lớp , cả lớp cười ồ lên ...đến nỗi Việt ko chịu nổi quát lên
-"Có chuyện gì ? nói ra đi chứ "

-"Hoàng tử ..........hôm qua xay sỉn à "_Huy

Tùng lanh chanh :"Uống rượu cho lắm vào, quả này ko đỡ nổi rồi "

-"Sao các ông biết tôi uống rượu ? "_Việt quay sang Mun, chìn chăm chú :"Mun , hay là cô ? "

-"Ko ko, sao lại là tôi được "_Mun xua tay, chối phăng, đôi mắt ngây thơ

-"Đây, xem này "_Tùng cười cười đưa tờ tạp chí cho Việt , trên trang nhất là Việt với tựa đề :Say Tình "

-"Ui ....Mun đau bụng quá , phải xuống phòng y tế đây "_Mun giả bộ

-"Có cần Tùng đưa đi ko ? "

-"Thôi , Mun tự đi được , hi hi, ui da ,đau quá"

-"Vợ ơi , đỡ đau bụng chưa ? "_Việt ngồi cạnh âu yếm nhìn Mun khiến cô bé phát ói

-"Hì, đỡ rồi , Mun ko sao ""

-"Vậy thì về lớp thôi "

-"ơ, sao vẫn còn đau quá , hu hu, cái bụng của tôi "

-"Đi nào "_Việt kéo Mun đi

-"ơ đi đâu đấy . đi đâu đấy, sao ko trả lời "(Quả này mình chit chắc oy`, có ai ko, help me , helpppp )

-"Những bức ảnh này, cô giải thích đi "_(Việt lạnh tanh như tảng băng, khác hẳn vừa nãy )

-"Tôi ..."_Mun ấp úng

-"Tại sao cô lại ngốc như thế chứ "

-"Này này , tôi chụp có tí mà , anh có cần nặng lời với tôi thế ko ? "

-"Nặng lời ư, con bé này , có biết những bức ảnh này ảnh hưởng thế nào đến hoàng cung, đến tôi ...cô có biết ko ? "_Việt vứt cuốn tập chí xuống

-"Tôi .......xin lỗi ...thực sự tôi ko biết những chuyện này lại có ảnh hưởng lớn đến danh dự hoàng cung "_Mun bật khóc ....nước mắt rơi nhẹ , lăn lăn

Việt quay mặt đi, tránh ánh mắt Mun .....rồi bước đi , bỏ lại Mun đứng một mình giữa khuôn viên trường , lẻ loi

-"lại nước mắt , mình có hơi quá với cô ta ko ? nhưng .......kệ !"


-----------


-"Phi , đại ca xem ....con này có xinh ko ? "

-"Nó là ai đó ? "

-"hình như là người yêu tên hoàng tử chết tiệt "

-"Vậy sao ? "

Phi vốn là anh họ Huy , cháu Vương gia , đẹp trai nhưng ghét Việt ..từ hồi lớp 8
-"Việt à, bạn là hoàng tử đúng hem , mình xin tự giới thiệu .mình là "
-"Ko cần biết , tránh ra "
-"Mình muốn làm quen ...."
-"Xin lỗi, tôi ko thích có bạn , nhất là ko kết bạn với cậu "_Việt ngắt lời Phi
::Kí ức ):::


Phi lẳng lặng đến gần Mun, ngồi xuống bên cạnh
-"Bạn gái hoàng tử đây sao ? xinh gái lắm "_ Phi nâng cằm Mun lên

-"Mi là ai, tránh xa ta ra "_Mun quát lên

-"Đanh đá đấy nhỉ ?Tôi mượn người yêu tên hoàng tử đó 1 chút ko đc sao ? bọn mày đâu, đưa con bé đi"

-"thả ta ra ...ta sẽ ko tha cho mi đâu "

-"Cô bé à , tôi chỉ thử xem hắn có yêu cô thật lòng ko thôi mà "

-"Việt mà bik sẽ ko tha cho mi đâu"

-"uhm , có thể có, có thể ko, vậy hãy chờ đến lúc hắn cứu cô đã "

Rồi Phi mang Mun đến căn nhà bỏ hoang gần đó


Nơi nào đó ...........

-"Việt .........Mun có chuyện rồi, là tên Phi , cậu cứ ngồi đó mà bỏ mặc sao ? "_Tùng "Nếu cậu ko đi, tôi sẽ đi"
Việt im lặng , bàn tay nắm chặt ..........lòng trống rỗng , liệu cậu có cứu Mun

-"Anh kia !!!!"

-"Sao vậy cô bé ....? "_Phi lại gần , cúi xuống , hơi thở áp sát mặt Mun khiến cô bé thấy nóng mặt, ghê tởm , chực giơ tay lên tát nhưng bị giữ chặt lại

-"Biến thái ......tôi ko sợ đâu , anh đừng có mà mừng vội , nhất định Việt sẽ đến cứu tôi và ......"

-"Sao nữa , giết tôi chăng ? cô ngây thơ quá , hay là bỏ hắn đi ....làm bạn gái tôi , tôi sẽ ko xử tệ với cô đâu!"

-"Im đi !!!"

-"Cô ..yêu hắn rồi phải ko ? "

-"Ko phải chuyện của anh .......thả tôi ra "

-"Vậy anh ra điều kiện nhé .... 1 nụ hôn "

-"Ko "

Tay Phi bám chặt vào bả vai Mun khiến nó đau nhói
-"Anh sẽ ko để hắn tìm ra em đâu Mun !!ha ha h a , hắn chỉ đc cái chức danh...chứ anh đâu thua kém hắn về mọi thứ, anh hoàn hảo "_Phi cười lớn , đôi mắt sắc lạnh "Nhốt con bé vào thang máy và trói lại "

Đến lúc này , Việt ko thể ngồi yên được nữa ...
-"tôi sẽ đi ........."

Tùng mỉm cười , đặt tay lên vai Việt
-"Phải vậy chứ , thế mới là Việt mà Tùng biết, cậu đi nhanh đi "

Việt ko chần chừ , bước nhanh, Tùng buồn buồn nhìn theo...Việt chạy hết sức và dừng lại tại 1 căn nhà hoang , nơi đó vẫn là nơi Phi hay đến...
-"Tao đến rồi "

Phi từ bóng tôi bước ra cùng đồng bọn , khuôn mặt thản nhiên ...
-"việt, đến rồi hả, lâu rồi ko đc nói chuyện với cậu "

-"Mun đâu ? "

Hắn nhếch mép, vứt tàn thuốc , nhún vai rồi nói :
-"Đưa con bé ra bọn mày "

Mun mệt mỏi , mắt bị bịt kín ....tay đau nhói vì dây thừng trói chặt , nhưng vẫn cảm nhận đc người đứng trc mặt là Việt , miệng lớ ngớ:
-"Đi đi , tôi sẽ tự tìm cách thoát ..."

Nhìn bộ dạng thảm thương của Mun, Việt ko thể kìm lòng ....quá tức giận , tung ra cú đấm mạnh vào bọn đàn em của Phi và nhanh chóng hạ gục hết bọn chúng , Phi vẫn thản nhiên
-"Đúng là đai đen tawando ...nhưng ......_Phi từ túi ra 1 con dao, từ từ đưa lên mặt Mun khiến con bé sợ hãi khóc ré lên . :Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu này sẽ "

-"Dừng tay "

-"Được thôi , vậy quì xuống "

-"đỪNG, việt !"_Mun nức nở

-"Nếu ko quì tao sẽ ....chắc mày ko vì con bé này mà quì chứ ??"

-"Kệ hắn ......đi đi "

Việt vẫn ko hề nao núng ,kìm lòng quì xuống trc mặt Phi khiến hắn thực sự bất ngờ :

-"Tại sao mày lại làm thế ? Vậy lòng tự trọng mà tao từng biết đâu, lòng tự trọng cao như núi sao giờ lại......... ? "_phi


Hắn cười cười , từ từ kéo Mun vào thang máy và bỏ cô ở trong đó rồi đi ra ngoài, Việt vội vàng đến cởi trói cho Mun
-"Ko sao chứ ? "

-"Hai người cứ thưởng thức tình yêu ở trong đó đi "_Phi vừa dứt lời, bọn thuộc hạ của hắn lấy gỗ đóng kín cái thang máy lại

Vuốt vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên khuôn mặt Mun , Việt thì thầm
-"Ko sao rồi "

-"Tại sao anh lại làm thế, tôi có đáng để anh làm thế ? "

-"Tôi ko biết ....nhưng 1 con ng` mà ko biết bảo vệ bạn mình thì đúng là 1 thằng hèn..thế mới là ko có lòng tự trọng "

-"LÒNG TỰ TRỌNG ? "

trời ngày càng lạnh, nhá nhem tối ...., nhiệt độ xuống rất thấp
Mun ngơ ngác , run trong hoảng sợ ....từng cơn từng cơn
-"Lạnh, lạnh quá ...hu hu ...tôi sợ bóng tối "

Việt nhẹ nhàng khoác chiếc áo khoác của mình cho Mun nhưng cô bé vẫn ko ngừng kêu lạnh, người run lên . không biết làm gì hơn , Việt đành ôm Mun vào lòng . Có được hơi ấm từ Việt, Mun đã dần dần thiu thiu ngủ , đôi má ửng hồng dựa vào ngực Việt , giấc ngủ đến an lành hơn , Việt nghe con tim mình run lên nhè nhẹ ......
"có lẽ tôi cũng lạnh "

và 1 người nữa , trái tim lạnh giá , hắn đang làm gì, kìm lòng vì biết rằng nàng ấy ko thuộc về mình
 
Mun tỉnh ngủ , người đau ê ẩm, đưa mắt sang bên cạnh, Việt đang nhắm nghiền mắt, trông thật mệt mỏi . Thấy thế , cô bé định trả lại áo khoác cho Việt thì Việt tỉnh giấc ...
-"Cô tỉnh rồi hả ? "

Mun ậm ừ nhìn chung quanh, chỉ là tường sắt , ngoài ra là sự lạnh lẽo ....
-"Chúng ta ở trong này bao lâu rồi ?!"

-"Hai tiếng "

Nó bật dậy ra phía cửa, hét lên kêu cứu : "Có ai ko ? cứu với, có ai ko, trả lời đi chứ !!"

-"Vô ích thôi, nơi này hoang vắng, sẽ ko ai nghe thấy cô nói gì đâu !"

-"Chẳng lẽ chúng ta sẽ chịu nhốt ở nơi này sao ? hu hu, """_Mun ngồi thụp xuống ôm mặt khóc:"Tôi sợ bóng tối và sự tù túng lắm ..."

-"Mun, cô ko sao chứ ? Tôi nghĩ họ sẽ nhanh chóng tìm ra chúng ta thôi "

-"Hic hic hic "

Việt ngồi xuống cạnh Mun, rút từ túi áo ra chiếc khăn giấy
-"Lau nước mắt đi, sao hay khóc vậy ? con gái thì phải khóc sao? "

-"Tôi đâu có khóc, chỉ là nước mắt nó cứ rơi đó chứ "

-"Vậy sao ...tôi ko biết là cô chỉ rơi nước mắt nhưng ko khóc đấy"

-"Giáng sinh này ......tôi phải ở trong này sao, hu hu, đen đủi quá? "

-"Giáng sinh ...vô vị "

-"Anh ..ko trách tôi về chuyện bức ảnh nữa chứ ?"

-"Ko "

-"Tại sao anh lại uống rượu ? trong lúc mê man lại nhắc đến tên ai là Ki ? người đó là ......"

-"Người tôi yêu ...nhưng , đó là quá khứ rồi !"

-"Tại sao lại quá khứ, cô ấy đâu ? "

Việt câm lặng hồi lâu, đôi mắt buồn nhìn sang Mun ...
-"Cô muốn nghe ko ? "

-"Vậy ..cũng được, anh kể đi "

-"Cô thấy tôi, có phải là 1 hoàng tử học giỏi , đẹp trai và hoàn hảo về mọi thứ ...

-"Uhm , tất nhiên rồi!!(nghĩ thế thui, sao anh ta tự tin thế >>)

-"nhưng khi đó , khoảng 3 năm trước . Tôi ko đc chăm chỉ, học ko giỏi và ham chơi , nói về độ hot lúc bấy h thì vẫn là các thế hệ đàn anh ở trường quí tộc , Tôi, Huy và Tùng cũng chỉ là những thằng nhóc mang cái chức danh . Nhóm tôi có 4 người, trong nhóm có 1 người con gái , tên Ki , là con gái Đại tướng quân .

-"Cô ấy có phải người anh vẫn thường nhắc đến "

-"Tôi với Ki hồi đó có thể gọi là yêu nhau được ko nhỉ ? cũng chả biết nữa ....chúng tôi cứ thế cho đến 1 ngày

-"Ki ...đi chơi ko ? "_Tôi ngỡ tường ngày valentine Ki sẽ đi cùng tôi

-"ko .....em sẽ đi cùng anh ấy "_Ki chỉ tay ra phía cửa, có 1 người thanh niên đang cầm bó hoa , cùng 1 nụ cười tiến đến

-"Đừng " _Tôi níu tay Ki và nhìn sâu vào mắt cô ấy

-"Ko , anh bỏ tay ra "_Ki phũ phàng

-"Tại sao anh phải bỏ ? "

-"Vì , anh hèn nhát , anh học dốt , anh ko có tài , anh ko xứng với tôi "_Ki lạnh lùng

-"Ha ha , ko xứng ư ? "_tôi lùi lại hai bước, nghe đôi chân như ko vững nhưng tôi ko gục : "Em đi đi , anh ta đang chờ đấy!"

-“Vậy được, khi khác em đi chơi với anh “_Tôi đã ko ngờ cô ấy lại có thể nói ra những lời đó ...lúc đó con tim tôi như đã chết . Ki nhét cho tôi 1 tờ giấy ……tôi đã ko đọc nó cho đến ngày cô ấy đi

-“Là tờ giấy này ?”_Mun lượm 1 tờ giấy dưới sàn :Đúng ko?

-uh

-"Anh có thể cho tôi đọc đc ko "

-"tùy cô…đọc xong thì xé đi….tôi ko cần phải vương vấn cái quá khứ đó nữa "

-:"Tư từ đọc , từng nét chữ nắn nót của 1 cô bé (tôi ko quen ) , rất đẹp , nhưng sao toàn những từ có thể khiến trái tim người đọc thấy tổn thương …Phải 1 người cứng rắn lắm mới ko bật khóc khi nhận được nó …"

-"Tôi xé nó rồi , anh luôn mang nó theo mình sao?"

-"Này , nói ít thôi Mun ,mà cô có đói ko vậy ? "_Việt lảng

-Mun đáp gọn lỏn : "Có "

-"kẹo ko? "

-"Có , hay quá, anh mua kẹo hả , đưa tôi"_Con bé hớn hở

Mun cầm lấy viên kẹo dâu , ngắm chăm chú , chưa kịp đưa lên miệng thì ...

zzzRầm zzz…

1 chấn động lớn, cả thang máy rung chuyển. rơi tự do với tốc độ quá chóng mặt ….Mun đứng ko vững , nhào ngã xuống …Việt nhanh tay đỡ lấy Mun . Do quá sợ hãi Mun ko thể kiềm chế được sự sỡ hãi, rưng rưng nước mắt, đẩy Việt ra xa

-"Tôi và anh có thể sẽ chết đó, hu hu hu!!!"

-"Yên đó "_Việt cáu "cô bình tĩnh đi "

-"Làm sao tôi có thể bình tĩnh được đây, tôi ......có còn sống được nữa ? "

-"Im đi , cô muốn chết nhưng phải chờ khi số phận cô kết thúc đã , muốn cũng ko đc đâu _Việt ôm chặt lấy Mun . Mun nghe sợ hãi bao quanh …tim cô bé đập thình thịch, tưởng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực , tay víu chặt vào áo Việt , số phận …….liệu tôi và Việt , có thoát ra khỏi chốn này ?

------------------------
Mun nhẹ nhàng cầm khăn tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt mệt mỏi của Hoàng Việt
-"Cám ơn !!!"
-"Vì sao ? "_Việt nhếch mép :"Tôi có làm gì cho cô đâu!!"
-"Vì anh là 1 hoàng tử tốt , luôn ở bên tôi trong lúc khó khăn này!!!"
Giọng nói Mun yếu dần, người thấm mệt vì đói , thiếp đi .....
-1s
-2s
-60s
-1 phút
..........
-2 tiếng

Thời gian như ko chờ đợi ai, trôi nhanh dần .......
-"Có gì luyến tiếc ? "



Trên đường phố , có 1 chàng trai ....mệt mỏi , tuy nhiên , chàng vẫn gắng sức chạy thật nhanh về cung ,( vì chàng có bao giờ đi xe đâu ) , trái tim nhói 1 cách nhẹ nhàng và từ từ ..........
-"Hộc ...cha !"
-"Con sao thế Tùng ? "_Tể tướng lo lắng
-"Cha hãy vào cung và điều cho con máy bay và lực lượng cứu hộ , Việt và Mun đang gặp nguy hiểm !!"


.......bóng dáng họ, ở đâu chứ!!!"
-" Hình như họ đang mắc kẹt ở dưới "

Vì máy bay trực thăng ko thể chui xuống dưới để cứu hộ nên đích thân Tùng dùng dây thừng thả xuống , rồi theo đó lần xuống ...cực kì nguy hiểm

-"Thưa , thiếu gia hãy để chúng tôi !"_CỨU hộ

-"Tôi có thể tự làm đc "

Xuống đến nơi ....Tùng nhảy xuống ....lo lắng, đôi mắt buồn buồn khi thấy Mun dừa vào vai Việt , hắn cũng ko hiểu sao hắn lại thế?
-"Việt à ...Việt !!!"

-"Tùng, cậu đó hả ? "

-"May quá , các cậu ko sao ?"

-"Cậu hãy đưa Mun lên trc đi , rồi Việt có thể tự lên đc "

Nhẹ nhàng đặt Mun lên vai , Tùng ôm chặt Mun .........lòng thầm nghĩ :Mun có biết Tùng đã gặp Mun khi nào ko ? Mun có nhớ ko , Lần đó , Mun vẫn là cô bé bán rau ...Thật đáng yêu

-------------------------------

Chap :Ngày mới

Chuyển vào cung cũng đc khoảng 1 tháng ,Sau vụ bắt cóc , cô bé Mun ngày nào vẫn hồn nhiên sống trong hạnh phúc....hạnh phúc đơn giản chỉ là đc đi học, sống như những người học sinh , tuy kết quả học kì 1 thấp , nhưng đó ko phải là lí do khiến cô buồn mà càng là động lực để Mun học tập chăm chỉ hơn ...

-"Tùng à , cậu có thể chỉ tớ bài toán này ko ? mắc quá à !!!"

-"Xin lỗi Mun , mình đang bận !" Nói rồi Tùng xách cặp bỏ ra khỏi lớp

-"Tại sao dạo này Tùng hay tránh mặt mình thế nhỉ ? khó hiểu quá!!!"_Mun lắc đầu

Bước chân hờ hững , nặng nề :Trốn tránh, có phải là tốt , nhưng ...Mun đã rất hạnh phúc rồi, đâu cần mình chứ , mình chỉ là kẻ thứ 3 mà thôi . ko hơn, ko kém!!"

Nắng sớm ....trong lớp học , bên cạnh Mun vẫn luôn là Việt ...có lẽ , đó là thói quen, hàng ngày, Việt vẫn mua cho Mun 1 que kem dâu, và hôm nay cũng ko phải là ngoại lệ
-"Kem dâu này "

-"Sao hôm nào cũng là kem dâu thế ?"

-"Vậy Mun ko ăn chứ gì ? "

-"có ăn, em có nói ko ăn đâu!!"_Mun cầm lấy que kem ăn ngon lành

-"ăn xong chưa ? "

-"Uhm ..."

-"Vậy thì xuống căng tin lấy sách vở cho tôi , tôi vứt ở đó rồi !"

-"Ặc , sao lại thế ?"

-"Đừng nhiều lời, đã ăn kem rồi thì ngoan ngoãn nghe lời anh !!"_Việt cười đắc chí

-"Được !!!Mun đi lấy , cái mồm làm khổ cái thân đây mà "_Mun tức giận "Lại mắc bẫy rồi, hôm nào cũng mắc bẫy, ko lấy sách vở thì lấy áo, lấy giầy, đi mua nước , làm cơm hộp ...sao mình ngốc thế nhỉ ?"

Mun chạy xộc xuống cầu thang, ngã nhào vào 1 cô bé khác đang đi hướng lên ...

-"Xin lỗi , xin lỗi , tôi ko cố ý "_Mun rối rít , ngẩng mặt lên , ngạc nhiên vì cô bé đó rất xinh xắn,nước da trắng hồng, đôi mắt to đen huyền , môi hồng chúm chím , mái tóc vàng xoăn ôm gọn lấy khuôn mặt trái xoan...

-"Ko sao mà , bạn ko phải xin lỗi đâu ?"_Nó mỉm cười và đỡ Mun dậy

-"Cậu xinh quá , trông như thiên thần vậy. nhưng sao Mun học ở đây mà chưa gặp cậu bao h nhỉ ?"

-"Hj`, tất nhiên là chưa gặp rồi, vì mình là học sinh mới mà ...à, cậu tên Mun hở, tên đẹp nhỉ ?"

-"Quá khen _Mun gãi đầu , mỉm cười duyên :"Vậy tên cậu là gì ? "

-"Chúng ta làm bạn nhé !!!"_Con bé đó chìa đôi bàn tay nhỏ nhắn ra

-"Là bạn ....uhm, mình đồng ý !!!"_Mun bắt lấy tay cô bé

-"Hj` , mình học lớp Vip "

-"Vậy thì chúng ta cùng lớp đó , vui quá, à, tên cậu là gì vậy ? sao vẫn chưa trả lời mình !!"

-"Chúng mình học cùng lớp thì sớm hay muộn Mun sẽ biết thôi mà!"

-"Mun, anh bảo em lấy sách vở cho anh mà, lên lớp làm gì?" Việt nói, ánh mắt tức giận .....ánh mắt đó thoáng sững sờ.....chỉ 1 thoáng thôi

-"Em ! À, Việt, đây là bạn mới của lớp chúng ta đó!!!"_Mun đẩy nhẹ Ki ra giữa lớp, nháy mắt đáng yêu

-"Cậu tự giới thiệu đi!!!"

-"Xin tự giới thiệu, mình là Nana Anh, tên thường gọi là Ki, mình mới từ nước ngoài trở về và học ở đây, mong đc sự giúp đỡ của các bạn!!!"

Ko chỉ có sự ngạc nhiên của các thành viên trong lớp, sự nổi tiếng của Ki ai cũng biết, một cô bé quá chi là xinh xắn, xuất sắc trên mọi lĩnh vực....Bên cạnh Việt, Mun sững sờ, cổ ghẹn ứ, ko nói đc câu gì :"Cô ấy có phải là người đó, anh ấy vẫn thường nhắc đến?" . Ngước lên nhìn Ki, Mun cười nhẹ với Ki, lòng thầm nghĩ
-"Cô ấy đã về....đó là sự thật"

-"Bây giờ là việc sắp xếp chỗ ngồi...xem nào, hay là em ngồi giữa bạn Mun và việt nhé, còn mỗi chỗ đó là còn trống thôi!!"_Thầy giáo đắn đo

-"Mun, em xem có dc ko?"

-"Dạ, chuyện này ...được ạ!"_Mun lí nhí

-"Em cứ ngồi giữa, để Ki ngồi ngoài đi!"_Việt lên tiếng

-"Thôi, em ngồi ngoài cũng được"

-"Anh bảo em ngồi đó"_Việt giữ chặt lấy tay Mun

Ki đứng ngoài, ánh mắt quan sát, cũng thoáng hiểu Mun là ai...là ai đối với Việt, nụ cười xinh xắn vẫn chực trên môi, nhưng đôi mắt thoáng buồn "Anh ấy đã có người khác rồi"
-"Mun à, cậu ngồi giữa đi, để mình ngồi ngoài cũng đc à"

-"Vậy cũng đc"_Nó nở 1 nụ cười


Và, tại phía cuối lớp, 1 người vẫn ngồi lặng im, âm thầm
-"Em về rồi!!
Anh chả là gì cả đối với em, kể cả 3 năm sau hay cả cuộc đời , người mà em yêu vẫn là anh ấy, giờ đây, em quay về, ánh mắt em làm anh đau, nghĩ về em ,trái tim lạnh thấu, em nói rằng, chỉ coi anh là anh trai, ngày trước, anh ko dám đối mặt với tình cảm của mình, nhưng giờ đây, anh sẽ chọn con đường thứ hai..............................

Trên con đường .....Tùng nặng nề lê những bước chân chầm chậm, hắn quen rồi, cái cảnh 1 đoàn con gái vẫn thường bám theo chụp ảnh, chỉ là, ngày hôm nay, hắn thật thảm hại....
-"Anh sẽ cố quên em, baby, anh sẽ làm đc"

Chân hắn dừng lại, rồi lại bước tiếp...........

-"Anh Tùng"_Huyền đối diện với Tùng

Ko nói năng gì, Tùng bước qua,vẫn ko nhìn Huyền lấy 1 lần.... Huyền đau khổ nhìn theo, nhưng vẫn bước về phía trước,trong đầu cô nung nấu ý nghĩ, Anh ấy như thế,anh nỡ bước đi ko về với em cũng là vì con bé đó, chuyện này, mình sẽ ko để yên đâu, nếu như nó ko bám theo Tùng nữa, thì anh ấy sẽ quay về với mình ...có lẽ

1 2 3 ....Anh sẽ quay về, nơi biển khơi,tuyết đã tàn, ko có anh, em sẽ ko thể tiếp tục sống

Cuối tiết học hôm đó, Thầy giáo cho cả lớp chép bài tập và làm, ai làm xong mới đc về....Việt đã về từ lâu, dần dần, lớp học vắng dần, chỉ còn Mun, ngồi cắn bút....chỉ muốn ngủ gật
-"Thầy ơi!!!?"

-"Sao vậy Mun, bài này khó quá à?"

-"Em có thể về nhà làm rồi mai nộp cho thầy được ko ạ?"

-"Cái này"

-"Em hứa mà, năn nỉ thầy đó, cũng muộn rồi mà, học sinh về hết rồi"

-"Vậy cũng đc, nhớ mai nộp cho thầy bài kiểm tra này sớm để thầy còn chấm lấy bài tỏng kết học kì nhé"

-"Vâng"_Mun đáp uể oải, lê bước ra khỏi lớp học, được 1 đoạn chợt có bàn tay kéo lấy Mun

-"Cậu là ?"

-"Ko nhớ tôi sao?"

-"Có phải là..."

-"Mun, cô là người yêu của hoàng tử, có lẽ đó vẫn chưa đủ với cô thì phải!"

-"Cô!!"

-"Một người nghèo, bỗng nhiên trở nên sung sướng như vậy? Cô cho họ uống thuốc bùa mê của cô à?"

-"Tôi ko có"

-"Ko chỉ Việt, còn Tùng nữa, cô còn giả vờ sao?"

-"Tùng ư? cô ăn nói cho cẩn thận"

-"Cả gia đình cô cũng thuộc 1 giuộc mà thôi"

Đến lúc này, Mun đã hết chịu nổi rồi, bàn tay nắm chặt, gằn giọng
-"Cô có thể nói tôi, thế nào cũng đc, nhưng cô đừng nói gia đình tôi như thế!"

-"Sao, ko cam tâm?"

-"Họ..."

-"Họ ko có liêm sỉ "

-"Cô, im đi"_Mun rơi nước mắt, bàn tay chực giơ lên để tát Huyền, nhưng...nó ko làm được, gục xuống, thì ra, đằng sau nó, có ánh mắt lạnh lẽo nhìn nó, bàn tay đánh vào vai Mun

-"Chị Huyền,là cô ta sao?"

-"Đúng vậy?"

-"Chị muốn em làm gì?"

-"Chú mày thích làm gì thì làm"

-"Con bé này ngon quá à, em ko dám đâu, nghe nói nó là vợ sắp cưới của tên Việt đó

-"Người lo gì, ta cũng có rất nhiều thế lực hậu thuẫn, việc gì phải sợ cái con bé nhà quê này"
Huyền bước đi, cô ta chiếu khuôn mặt lạnh lẽo vào Mun rồi an tâm mỉm cười, như 1 con người ....ác độc

-"Mun, Mun, Mun, Tùng, Tùng, Tùng"

-"Đứng lại"_Có tiếng nói ngay sau lưng Huyền khiến nó giật thót

-"Chị là chị Ki ?"

-"Hãy thả Mun ra, Huyền"

-"Chị Ki, nó là tình địch của chị đó"

-"Mun là bạn tôi, cô hãy thả đi, nếu ko thì sẽ ko yên đâu"

-"Ko"

-"Thả"_Ki hét lên

-"Chị bình tĩnh đi"_Huyền hiểu được tầm ảnh hưởng của Ki đối với hoàng tộc, là em gái hội anh Tùng, nếu sai ý chị ấy, Tùng sẽ ko để yên

-"Được rồi, thả ra"

"Lần sau, Mun sẽ ko may mắn như thế đâu"_Huyền lên xe máy phóng vút đi

Mun mơ màng, Ki đỡ lấy Mun....chỉ nghe được tiếng lẩm bẩm khe khẽ nơi Mun
-"Cám ơn"

-"Đừng cám ơn, tôi là tình địch của cô đó, đừng bao giờ quên"

Ki, nơi con tim sâu thẳm, máu đang rỉ


Việt, trên một đỉnh núi sau hoàng cung, ngắm hoàng hôn, hắn khẽ khếch mép rồi nằm phịch xuống bãi cõ xanh mướt, tay đặt lên trán, lo lắng cho ai đó, sau này sẽ thế nào?

Trời đổ mưa to, những giọt mưa, chậm chạp và nặng nề, lộp độp rơi bên lề đường, Ki đứng chờ ngoài cung, cũng ko lâu, 15 phút, mà cũng rất lâu, khi trời mưa to thế này....Xuất hiện trước mặt Ki bây giờ là Việt, ánh mắt lo lắng đỡ lấy Mun, ánh mắt ấy, vẫn ko nhìn Ki
-"Em sao thế này hở Mun? tại sao lại bị ngất?"

-"Anh chăm sóc Mun cẩn thận, cô ấy bị đánh lén vào bả vai, cũng muộn, em phải về thôi!"

-"Bị đánh? kẻ nào đã làm chuyện này!"

-"Cái này, e sẽ ko nói!!! Anh phải bảo vệ Mun!!"

Việt gật nhẹ đầu, lần này, Việt đã nhìn Ki, trái tim Ki thắt lại trước ánh mắt đó
-"Cám ơn cô đã đưa Mun về!"

-"Ko có gì đâu mà, việc nên làm thôi"_Ki nói, nước mắt chực rơi, nhưng, Việt ko thể biết đc đâu, trời mưa thế này mà, nó nghĩ

-"Hãy cầm lấy!"_Việt đưa chiếc dù cho Ki_"Trời mưa to, ko nên coi thường sức khỏe của mình như vậy!Và, đừng khóc nữa,"

Vuốt vuốt mấy sợi tóc xõa trên mặt Mun, Việt ẵm Mun vào trong cung....ko ngoảnh lại nữa, bên ngoài, Ki vẫn cầm chiếc dù, đứng đó....

-"Anh có cần thế ko? Anh yêu cô ấy mất rồi, sao , sao ánh mắt anh dành cho Mun, lại ân cần thế, nếu như ngày xưa, em sẽ ko như thế đâu, em sẽ ko bỏ anh mà ra đi đâu! _Ki bước đi, cô bé, bước đi dưới mưa, chiếc ô đã rơi xuống từ lâu, trơ trọi ở đó_"Anh ko còn là Việt của em nữa rồi, hu hu_ Ki khóc to, như 1 đứa trẻ con, nó ngước lên bầu trời, mưa, từng giọt phũ phàng phủ lên khuôn mặt xinh đẹp, đau rát..........

Có 1 người, đi theo nó, từ rất lâu rồi, hắn ko thể chịu nổi thêm nữa, cầm dù che cho nó


-"Anh Huy, tại sao anh lại đến đây"_Ki cười

-"Em đừng cười nữa, khóc đi, khóc trên vai anh đây này"

-"Làm sao, làm sao mà em phải khóc, em rất hạnh phúc, vui vẻ, em có tất cả"

-"Trừ tình yêu ư?"

Ki, đứng sững lại, ko nói gì nữa. gục xuống, đầu tóc xõa sượi...Huy ôm lấy nó, rất chặt

-"Anh sợ lắm, anh sợ rằng em sẽ biến mất"

-"Anh hãy bỏ tay ra"

-"Ki à, anh yêu em, anh yêu em mà"_Huy hôn Ki, giữa cơn mưa, quá sững sờ, Ki hất Huy ra xa

-"Tại sao?"

-"Tại sao ư?"_Nó tát Huy, phũ phàng_"Anh đừng làm thế nữa, hy vọng đây là lần cuối anh làm như thế đối với em, tạm biệt"_Ki khóc thầm...."ước gì, thời gian quay trở lại"

Ki bỏ đi, Huy đứng đó, cười lớn :"Ha ha ha, thì ra, anh vẫn chỉ là 1 tên khốn,người ơi, trong mắt e, anh chả là chi"



Trong khi đó, Việt vẫn ngồi thức bên cạnh giường Mun, chăm sóc cho nó...
-"Hoàng tử, người hãy đi nghỉ đi, để em chăm sóc cho tiểu thư là được rồi"

-"Ko cần đâu, mọi người cũng mệt cả rồi"

-"Dạ"

Khi mọi người đã lui về hết, Việt nhẹ nhàng nắm lấy tay Mun..., tự hỏi

-"Ai có thể làm hại em?"

Giấc ngủ, thật dễ dàng, đến với Mun....nó mỉm cười, trong mơ, có 1 hoàng tử mang cho nó hạnh phúc

Buổi sáng, dưới tiếng chim hót, con bé bừng tỉnh, giật khe khẽ khi thấy Việt ngủ gật bên cạnh ...

-"Oái"

-"Tỉnh rồi sao?"

-"Uhm ...anh chăm sóc e cả đêm hả ?"_Mun dụi mắt

-"Ko"

-"vậy mà e cứ tưởng"_nó ỉu xìu

-"Em có đói ko?"

-"Có "

-"Vậy đã đỡ chưa"

-"Rồi, chỉ hơi váng đầu chút thui"

-"Vậy đi cùng anh đến chỗ này"

-"chỗ nào"

-"Cứ đi rồi biết"

-"Ơ"


Việt nhẹ nhàng nắm lấy tay Mun, Mun vô thức nắm chặt lấy bàn tay kia, ấm áp.....nó vui lắm, cái cảm giác này, thật khác lạ!!
 
Dưới ánh nắng ban mai., Mun nắm chặt lấy tay Việt hơn nhưng Việt vội rút lại bàn tay đó
-"Hj`"_Mun bât cười đáng yêu, để lộ hai má lúm đồng tiền

-"Em cười gì thế?"

-"Anh đỏ mặt kìa"

-"Đâu?"

-"Em cũng đỏ mặt kìa"

-"Đâu"

-"Đó"

-"Đâu nào, anh đỏ thì có"_Mun cãi

-"Ngốc vậy!!!!"_Việt xoa đầu Mun

-"Anh đưa em lên ngọn đồi này làm gì vậy?"

Việt im lặng, bước đi tiếp, theo sau là Mun, đôi mắt ko ngừng dán vào cảnh vật......nói huyên thuyên:
-"Ko ngờ hoàng cung lại có 1 nơi thế này, đẹp quá đi.....nơi đây, tuy không có những loài hoa đẹp rực rỡ như hoa hồng, hoa Lissius, Lyly nhưng lại có những bông hoa baby nhỏ bé, những bông hoa chắc chỉ bé bằng đầu ngón tay út, nó có 1 màu trắng tinh khiết

Một cơn gió thoáng qua, khiến mái tóc dài thẳng của Mun bay bay trong gió, thú thực, trông Mun như một thiên thần giữa cánh đồng hoa....
Mím môi cười nhẹ, Mun sung sướng chạy đùa giữa cánh đồng hoa trên ngọn đồi, lâu lắm rồi nó mới có cảm giác thoải mái thế này.....

-"A, con bướm, con bướm đẹp quá"_Một con bướm đậu vào lòng bàn tay trắng muốt của cô bé, nó chăm chú nhìn con bướm
-"Đẹp quá.............."
Ở đằng xa, Việt chăm chú nhìn Mun, trái tim đập mạnh hơn......

Việt lắc đầu nhẹ_"Ko phải chứ!!!chắc là ko đâu, mình làm sao yêu con bé Mun ngốc nghếch kia được!!!"
Hít một hơi dài, Hoàng Việt nằm phịch xuống bãi cỏ gần đó một cách thoải mái, đây là lần đầu tiên Việt đưa 1 người khác đến nơi này.......


Ở đằng xa, Mun đi rón rén lại gần chỗ Việt nằm, cười gian xảo
-"Đẹp trai quá, mũi cao nè, mày rậm nè, hihi, đang ngủ say thế này...mình hôn 1 cái chắc cũng ko sao đâu!!!"

nói đến đây Mun cúi gần xuống, định bụng hôn vào má trái, nhưng Việt vẫn chưa ngủ, đến khi Mun gần thơm vào má trái Việt thì bất ngờ Việt quay sang bên phải khiến môi chạm môi, thời gian như ngừng lại, Mun sững sờ rồi hét toáng lên

-"AAAAAAAAAAAAAAAA"_Mun đôi mắt mở to hết cỡ, chắc là quá bất ngờ trước nụ hôn

-"Em sao thế, có 1 nụ hôn thôi mà"

-"Hu hu, nụ hôn đầu của em, em ko chịu đâu"_Con bé lăn ra đất khóc lóc ăn vạ

-"Em chả muốn hôn anh còn gì, anh ko thể để em cơ hội nhân lúc anh ngủ đc"_Việt nói trúng tim đen của Mun khiến nó lắp bắp:
-"Đâu... đâu... có, tại có con muỗi đầu vào mặt anh nên em bắt nó đấy chứ!"

-"Vậy sao?"_Việt kéo Mun nằm xuống bên canh mình, nó vẫn ko thể tin chuyện vừa nãy, mắc cỡ quá bèn lảng sang chuyện khác

-"Trời xanh quá, ước gì những đám mây kia biến thành kem nhỉ!!!"

Đôi mắt đen thẳm của Việt hướng về nơi khác, nói
-"Tại sao, anh lại là hoàng tử?"

-"Anh vốn sinh ra đã là hoàng tử rồi mà, hỏi gì mà ..."_Nó ngước sang Việt

-"Em có từng nghĩ rằng, anh muốn làm hoàng tử hay chưa?"

Mun im bặt, tại sao, Việt lại hỏi thế, chả nhẽ anh ấy muốn từ bỏ...Nó lắc đầu nghĩ thầm
"Mun ko hiểu anh, có lẽ chỉ có Ki hiểu, trước đây và bây giờ vẫn thế"

-"Sao ko nói gì"

-"Uhm, em ko biết,anh muốn làm gì? À Việt nè, anh thấy Ki thế nào, cô ấy rất tốt mà!!"

-"Ki à, tại sao lại hỏi vậy? "

-"Em chỉ hỏi vậy thôi"

-"Là 1 cô gái tốt bụng, xinh xắn"

-"Vậy à"_"Vậy thì mình ko bằng cô ấy oy`"_Con bé buồn buồn

-"Nhưng....Không đáng yêu bằng Mun!"


-"Hj`, bây giờ anh hát cho em nghe đi....e chưa nghe anh hát bao giờ"

-"Tại sao lại muốn nghe anh hát?"

-"Anh hát đi mà, hát bài nào anh thích nhất á"

-"Ngồi trong đêm anh ngắm sao
Nghe lòng bao xót xa
Giọt lệ rơi nơi khóe mi trong âm thầm"

Nhìn Việt hát, Mun suy tư, tại sao lại giống đến thế, giọng hát này, bài hát này, lần đầu tiên gặp mặt. Mun bật dậy:
-"A, em biết anh là ai rồi"

----------------------------------------------------------------------------------------
Tạm thời tác giả chỉ viết nhiu đó. Chừng nào tác giả viết típ mình pót cho các bạn típ ha.
Àg quên trong truyện nhân vật Nguyệt ( là trăng --> Moon --> Tác giả gọi tắt là Mun đó nha!
 
-"Hình như mình yêu anh ấy mất rồi"_Cô bé Mun ốm gấu ngồi thừ trong phòng, hôm nay là ngày chủ nhật nên cả trường được nghỉ, Nó đc thể ngủ nướng đến 9h sáng mới dậy,mệt mỏi lê bước ào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

"Căn phòng tắm mà cũng như thần tiên vậy đó"_Chẹp miệng, ngắm mình trong gương: 1 con người vẫn như trước, chỉ khác là, trái tim của cô, tâm trí luôn nghĩ về người đó. Mang 1 cái váy xếp li, cùng cái áo phông trắng, trông nó dễ thương hơn cả....nhưng sao, nó buồn buồn

-"Mun"

-"Oái, anh làm em giật mình!"

-"Em nghĩ gì mà vẫn vơ thế?"

-"Không, em đói rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi!"

2 người ngồi nhìn nhau thật lâu rồi Việt cũng phải lên tiếng
-"Cơm hộp của anh đâu rồi, ko phải là em làm biếng ngủ dậy muộn đó chứ?"

-"Nè, ai đặt ra cái luật lệ đó chứ? sao em phải làm cơm chứ"_Nó giương đôi mắt thách thức nhìn cái nhếch mép của Việt, anh ta bỗng cúi sát Mun khiến nó nóng bừng cả mặt

-"Nè, Việt, tuy chúng ta là người yêu, nhưng thực chất e vẫn chưa yêu anh, nên anh đừng..!"

-"Mặt em dính kem đánh răng kìa"

-"Hả!" "Vậy mà mình cứ tưởng" _"Mặc kệ anh, em ko nấu cơm đâu!"

-"Yên tâm, anh đã chuẩn bị sẵn rồi, hảo hảo"

-"Hả, không, không, em ko ăn mì tôm đâu!"

-"Cứ chờ đấy!"

Việt cười đắc chí đi thong thả vào phòng bếp nấu mì, cũng dễ tưởng tượng rằng Mun đang dài cổ nuốt nước bọt ngồi chờ ở ngoài, hjhj, bỗng tể tướng chạy qua
-"Tiểu thư, sao trông mệt mỏi thế!"

-"Tể tướng à, cháu đói quá!"

-"Không, đừng gọi thần. phải có trên dưới chứ? , mà tiểu thư, tôi cũng đói quá"_Tể tướng vừa xoa bụng vừa rên

-"Sao bác lại đói? chã nhẽ anh Tùng ko cho bác ăn sáng?"

-"Không....thui chết rồi!, thần lui đây tiểu thư!"

-"Tể tướng đâu rồi, à, đây! Tể tướng!"_Hoàng Thượng chạy nhanh đến khiến lão tể tướng ko thể tẩu nhanh đc!

-"Dạ, thần đói lắm rồi, ko chơi bài uống nước chè tiếp đâu, từ sáng đến h thần toàn thua, phải uống đến 2 lít nước chè rồi!"_Tể tướng khổ sở van nài

Hoàng thượng cầm bộ bài kéo tể tướng lại:"Sao lại thế, ta đang đà thắng mà, ngươi ko chơi thì ta chơi bài 1 mình à, chán chết!"

-"Mì đây!"_Việt đi ra cùng 2 bát mì nóng hổi, thơm phức _"Cha, tể tướng, 2 người cũng ở đây à, tiếc là chỉ có phần của con!"

-"Sao lại thế? thế còn phần của e đâu_Mun chăm chăm nhìn bát mì

-"Chả phải e nói ko ăn sao?"

-"Để thần ăn cho"_Tể tướng

-"Không, để Mun ăn, anh Việt ơi, em hứa từ bây h ngày nào cũng nấu cơm hộp vào buổi sáng cho anh!"
Việt lắc đầu cười thầm"Không ngờ mình lại nghiện món cơm hộp của Mun, cái chiêu này hay thật"

-"Thôi, ta với tể tướng đi đây, các con ăn vui vẻ nhé!"
-"Nhưng thần!"
-"Đi ăn sáng thôi tể tướng!"
-"Dạ, tốt quá!"_Tể tướng vui sướng chạy theo hoàng thượng

Mun gắp mì mà cảm nhận đc sự hạnh phúc, mãn nguyện khi đc ăn sáng, và đc ăn cùng người ấy, họ thật vui vẻ! biết đâu, sóng gió sắp nổi lên
 
Back
Top