Thơ tình: Người trở về

[Mr.P]

New member
1330400436_nguoi-tro-ve.jpg


NGƯỜI TRỞ VỀ

Người đàn bà người đối diện với tôi
Ba mươi năm giờ quay về trả nợ
Bao nhiêu nhỉ? Làm sao tôi nhớ nữa
Cả vốn lẫn lời nhiều lắm người ơi!

Người đàn bà đánh cắp tình yêu tôi
Giờ trả nợ tôi – bằng một lời xin lỗi
Cố nhân ơi! Làm sao em trả nổi
Tình yêu đầu sao chỉ rẻ thế thôi?

Em ra đi mang cả tình yêu tôi
Trong hành trang của một thời con gái
Có trái tim tôi em đâu biết tới
Vẫn đồng hành bên cạnh trái tim em

Em đánh cắp mà sao vẫn hồn nhiên
Mang cả đi những gì tươi đẹp nhất
Ngày em đi là hồn tôi đã mất
Cây bàng già – lá trút nhiều hơn.

Trời mưa tuôn và con phố buồn hơn
Cô đơn quá làm sao tôi qua nổi
Một mình buồn lang thang trong sương khói
Giận một người đã đánh cắp tình tôi

Ba mươi năm tưởng đã mãi xa rồi
Một lần đi là thôi không về nữa
Để mặc tôi với mối tình tan vỡ
Đã nguôi ngoai rồi sao em lại về đây?

Đánh thức trái tim giờ đã héo gầy
Đã tan nát chẳng còn nguyên vẹn nữa
Đã trải qua bao mối tình dang dở
Đã gục đầu trong tiếng nấc thời gian.

Trách móc nhau chi chiều đã dần tàn
Đừng khóc nữa lau lệ tràn ve áo
Tình yêu đầu giờ chỉ còn hư ảo
Ta bên nhau là đã vẹn nguyên rồi

Trả cho tôi tấm áo học trò thôi
Sân trường cũ hình bóng em cũng cũ
Bím tóc dài và nụ cười luôn nở
Trên môi em mỗi lúc tôi nhìn

Trả cho tôi những gì là thân quen
Chiếc xe cũ người ngồi sau cũng cũ
Chính là em – ôi! Với tôi là đủ
Hạnh phúc lại về như những ngày xưa
(Sưu tầm)​
 
Back
Top