Uy Uy, tình yêu của tôi- Hoàn Mộc

Thuyazh

New member
Tên tác phẩm: Uy Uy, tình yêu của tôi- Định mệnh cho em gặp anh ( tựa gốc)
Tác giả: Hoàn Mộc
Dịch: Thủy Ngân

UyUy21.jpg


Tô Bạch từ lâu đã thầm yêu người bạn thanh mai trúc mã của mình là Tô Dịch, cô cho rằng Tô Dịch chính là chàng trai mà định mệnh đã mang lại cho mình. Nhưng vào lúc Tô Bạch định tỏ tình với anh thì cô mới phát hiện ra rằng, thì ra anh thích chị gái mình, Hà Na,. Trong sự giằng xé của tình yêu và tình thân, Tô Bạch ngậm ngùi ra đi. Tình yêu nhanh chóng trở lại khi cô gặp Uy Uy, người mang lại cho cô những tình cảm thiêng liêng. Song càng yêu nhiều họ càng đau khổ nhiều khi không thể những ghen tuông, những nghi ngờ. Họ chia tay nhau , trái tim ai cũng bị tổn thương. Tô Bạch yếu đuối đã sa ngã. Cô tiếp tục đến với một cuộc tình khác mà trong lòng không nguôi nhung nhớ mối tình đầu. Những người yêu nhau rồi sẽ tìm về được bên nhau, Thu Tô Bạch gặp lại Uy Uy. Đúng là lúc họ phát hiện ra giữa hai người họ có rất nhiều mối quan hệ từ thế hệ trước. Và dường như đó là số phận đã an bài họ về với nhau...

______________

Chương 1
Mối tình đầu là vở kịch độc diễn không ai thưởng thức sao?
Thất vọng, không phải vì thi trượt, cũng không phải vì giải thưởng đã quá thời hạn đổi tiền mặt mà bởi em ngỡ anh là người của cuộc đời em, nhưng anh đã cho em một câu trả lời phủ định.
1.


Giữa trưa, bầu trời cao và trong xanh, không có một gợn mây.
Mặt trời nóng rực giống như một quả cầu lửa, làm bốc lên những làn khói mờ ảo trên mặt đường. Lúc ra khỏi nhà Thu Tô Bạch quên không mang ô. Cô liền che tấm bản đồ du lịch vừa mới mua trong cửa hàng văn phòng phẩm lên đầu, chui vào một con phố. Bác bảo vệ già nhìn thấy cô, mỉm cười và nói:


- Tô Bạch, hôm nay lại mang thứ gì ngon tới đây?


Hầu hết mọi người ở đây đều biết Thu Tô Bạch, bởi vì cô đã từng sống trong con phố này. Có điều nửa năm trước, nhà cô chuyển tới một khu chung cư cao cấp mới xây cách con phố này mấy tuyến đường, sống trong căn biệt thự san sát nhau.


Nhà chuyển đi nhưng trái tim của cô vẫn còn ở đây. Bởi vì ở đây có người mà cô yêu nhất - Tô Dịch.


Trong suốt kỳ nghỉ hè, gần như ngày nào Thu Tô Bạch cũng làm cho phòng bếp nhà mình rối tung cả lên chỉ để tạo ra sự bất ngờ mỗi ngày, mang chúng đến cho Tô Dịch thưởng thức. Ngay cả bác bảo vệ già trong con phố cũng biết tấm lòng của Thu Tô Bạch. Nhưng hôm nay bác ấy đã đoán sai, Thu Tô Bạch không mang đồ ăn tới. Cô đang dự tính một chuyện quan trọng hơn, chỉ còn đợi sự phối hợp của Tô Dịch.


Thu Tô Bạch chạy nhanh như bay, nhanh đến nỗi chân váy bị gió thổi đập vào bụng chân. Cô vui sướng khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, sau đó là tiếng Tô Dịch đẩy khung cửa sổ màu đỏ gạch, tiếng anh gọi cô.


- Tô Bạch! Nhanh! Nhanh lên đây! - Sau một kỳ nghỉ hè, mái đầu đinh của Tô Dịch đã không còn nữa, thay vào đó là mái tóc ngắn không đều nhau, hơn một tháng không thấy cắt tỉa, trông rối bù cả lên. Điều đó khiến khuôn mặt gầy gò của anh trở nên ốm yếu. Đó cũng là điểm duy nhất mà Thu Tô Bạch không thấy thuận mắt cho lắm. Mẫu người đàn ông mà cô thích là mẫu người khỏe mạnh, rắn giỏi.


Thu Tô Bạch đứng trong sân nhà Tô Dịch, ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu đang cầm que kem. Cậu mỉm cười với cô rồi lại đưa que kem lên miệng mút một cái: - Mang đồ đến không?


- Đây rồi! - Thu Tô Bạch giơ tấm bản đồ du lịch trên tay. Ánh nắng mặt trời và Tô Dịch đều khiến cô thấy chóng mặt. Cô đẩy cánh cửa mà Tô Dịch để hé cho mình rồi đi vào nhà.
Thấy Thu Tô Bạch đã vào trong, Tô Dịch đóng cửa sổ, bên ngoài chỉ còn lại tiếng ù ù của máy điều hòa.


Kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, Tô Dịch không ngờ mình đã ở suốt trong căn phòng điều hòa mát lạnh này. Trước đó bố mẹ đã nói với cậu, chỉ cần cậu thi được vào trường cấp ba của trường mà cậu đang học thì sẽ đưa cậu đi du lịch. Nhưng dường như lời hứa đó đã chìm vào quên lãng. Vì thế cậu và Thu Tô Bạch mới nghĩ ra cách này, tìm địa điểm du lịch trước, sau đó kéo bố mẹ hai nhà cùng đi. Nếu họ quá bận rộn không có thời gian rảnh rỗi thì Tô Dịch và Thu Tô Bạch quyết định cả hai sẽ tự đi.


Thu Tô Bạch tự giác đi vào bếp lấy loại kem mà mình thích nhất trong tủ lạnh rồi chạy lên gác tìm Tô Dịch. Tô Dịch ngồi trước máy tính, trên màn hình máy tính là các trang web liên quan đến du lịch. Miệng cậu vẫn còn ngậm que kem chưa ăn hết, một tay gõ xuống bàn học bằng gỗ lim, lẩm nhẩm một mình: - Không biết Hà Na thích đi đâu chơi nhỉ…


Thu Tô Bạch vừa đẩy hé cửa bước vào thì nghe thấy câu nói ấy. Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt cô. Cô bỗng đứng sững người trước cửa, cảm giác thất vọng lan khắp toàn thân. Cô liếm môi, thầm nói với mình, quả nhiên Tô Dịch vẫn thích chị hơn. Tuy mời mình đi du lịch nhưng thực ra là muốn đi chơi với chị Hà Na… Nói cái gì mà nếu người lớn không đi thì sẽ đi cùng với mình, nhưng trong lòng thì lại hy vọng được cùng thưởng thức cảnh đẹp với chị!


Thu Tô Bạch ngây người đứng đó, đến tận khi que kem trên tay tan ra, chảy xuống sàn nhà cô mới luống cuống đẩy cửa, lấy giấy ăn trong phòng Tô Dịch, hốt hoảng lau vết kem dính trên sàn nhà.


- Tô Bạch! Làm thế không được. Kem ngọt lắm, dùng giấy ăn lau không sạch được đâu! - Tô Dịch đứng dậy, chạy vào phòng vệ sinh lấy cây lau nhà ra lau.


Thói quen sạch sẽ của chàng trai trước mặt đã từng là thói quen sinh hoạt không thể tốt hơn được nữa trong mắt Thu Tô Bạch. Nhưng bây giờ, sự chú trọng quá mức của cậu dường như là sự kén chọn đối với cô.


Thu Tô Bạch đứng ngây ra đó. Cảm giác ngột thở khiến cô thấy khó chịu. Đối với cô, buồn nhất là những lúc như thế này, mỗi lần hào hứng muốn chia sẻ điều gì đó với Tô Dịch thì Tô Dịch luôn mang Thu Hà Na ra, trong đầu cậu lúc nào cũng tưởng tượng được đi du lịch với Thu Hà Na chứ không phải là cô. Mỗi lần nghĩ đến điều đó Thu Tô Bạch lại cảm thấy ấm ức.


Nhưng vì tình địch không phải người khác mà là người chị gái mà mình yêu quý nhất. Vì thế Thu Tô Bạch không có cách nào cả.


Tô Dịch thấy tâm trạng của Thu Tô Bạch có chút bất thường liền đặt cây lau nhà sang một bên, kéo Thu Tô Bạch đến trước máy tính và nói:



- Tô Bạch, em nhìn này, em muốn đi đâu chơi?


Thu Tô Bạch nắm chặt tấm bản đồ trên tay, liếc nhìn màn hình máy tính và nói:



- Em… không muốn đi nữa.


- Hả? - Tô Dịch ngạc nhiên nhìn cô. Mấy hôm trước khi cậu nói kế hoạch du lịch với cô, cô còn vui mừng khôn xiết, sao đột nhiên lại nói là không muốn đi nữa?


- Vì sao? - Tô Dịch đặt hai tay lên vai Thu Tô Bạch, nghiêm túc nói - chẳng phải trước đó chúng ta đã nói với nhau rồi sao? Để chúc mừng chúng ta có thể tiếp tục được học chung một trường, anh thi đỗ cấp ba rồi, em đã hứa sẽ đi du lịch cùng anh rồi cơ mà?


Thu Tô Bạch cúi đầu, nhìn tấm bản đồ bị vò nhầu nhĩ trên tay, không nói gì.


Tô Dịch tiếp tục công kích:



- Nếu em đã đồng ý mà không nhận lời thì đến lúc em tốt nghiệp cấp hai, đừng hy vọng anh giữ lời hứa!


Ngày Tô Dịch chụp ảnh tốt nghiệp, Thu Tô Bạch đã từng hẹn với Tô Dịch sẽ đi du lịch cùng anh. Để cho công bằng, đến lúc cô tốt nghiệp cấp hai, anh sẽ đi du lịch cùng với cô.


Thu Tô Bạch mơ mộng sẽ tỏ tình với Tô Dịch trong chuyến đi du lịch sau khi tốt nghiệp cấp hai. Nếu bây giờ cả hai đều nuốt lời thì chẳng phải…


- Không được! - Thu Tô Bạch phủ định câu nói của Tô Dịch, sa vào cái bẫy của cậu ta, - đi thì đi!


Tô Dịch đạt được mục đích, mỉm cười nói:



- Thế vì sao lúc nãy đột nhiên nói không muốn đi?


- Không biết - Thu Tô Bạch không đủ dũng khí để nói mình đố kỵ vì lúc nào trong lòng Tô Dịch cũng nghĩ đến chị. Cô nín thở ngoảnh đầu đi, nhìn bức tường dán đầy ảnh trên đầu giường của Tô Dịch. Lúc nào cũng vậy, cô chỉ cần nhìn lướt qua là thấy tấm ảnh bắt mắt nhất.
Trong tấm ảnh là ba đứa trẻ nắm tay nhau, ba đôi mắt tròn xoe, ngây thơ nhìn về phía ống kính.


Mỗi lần nhìn thấy tấm ảnh ấy Thu Tô Bạch đều bỏ qua đứa trẻ cũng có mặt trong đó là Thu Hà Na. Cô thực sự rất hy vọng đó chỉ là tấm ảnh chụp chung giữa cô và Tô Dịch, coi đó là bằng chứng họ là một đôi trời sinh. Nhưng ý nghĩ đó quá ngây thơ. Bố mẹ hai bên vốn là bạn thân. Cô sinh sau Tô Dịch và Thu Hà Na một năm. Nếu tính theo thứ tự ra đời thì cô mới giống kẻ thứ ba xen vào giữa hai người họ.


Thấy Thu Tô Bạch không nói gì, Tô Dịch cười và nói:



- Em không nói thì anh không hỏi nữa, nhưng anh thật lòng muốn đi du lịch cùng các em!


Thu Tô Bạch khẳng định mình nghe rất rõ Tô Dịch nói là các em chứ không phải em. Tính bướng bỉnh của cô lại bắt đầu phát tác:



- Chẳng phải đã nói là chị tham gia trại hè của cuộc thi viết văn, không về kịp, không thể đi cùng rồi sao? Vậy chúng ta đi Bắc Kinh đi! Đi Bắc Kinh tìm chị cùng đi chơi!


Tô Dịch ngạc nhiên nhìn Thu Tô Bạch. Điều đó khiến Thu Tô Bạch ý thức được ngữ điệu của mình, nghe rất giống như đang ghen. Cô đang định xoa dịu không khí thì chiếc điện thoại trong túi áo đổ chuông.
Thu Tô Bạch thấy màn hình điện thoại hiện lên tên của Ngải Tây, liền nhấn nút nghe.


Ngải Tây ở đầu dây bên kia tỏ ra rất thần bí khi hẹn Thu Tô Bạch ra ngoài nhưng lại không chịu nói mục đích hẹn cô ra ngoài làm gì. Thu Tô Bạch không có cách nào, đành phải nhận lời nửa tiếng sau gặp nhau ở chỗ hẹn.


- Em phải đi à?


Nhìn thấy Thu Tô Bạch chán nản sau khi nghe điện thoại, Tô Dịch hỏi.


- Vâng, Ngải Tây nói có chuyện tìm em…Em đi trước đây - Thu Tô Bạch đi đến cửa, nhìn thấy tấm bản đồ mình cầm trên tay liền vứt lên chiếc giường cạnh tường và nói: - Đây là tấm bản đồ mà anh cần.


- Cảm ơn em - Tô Dịch nhìn Thu Tô Bạch bước ra khỏi phòng rồi khẽ đóng cửa lại, trong lòng cảm thấy rất buồn. Cậu không biết vì sao gần đây tâm trạng của Thu Tô Bạch lại thay đổi thất thường như thế, lúc thì vui, lúc lại trở mặt. Cậu thấy mình càng ngày càng không thể đoán được tâm tư của con gái.
 
Sửa bởi Amin:
Back
Top