Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái (cực hay)

melody90

New member
Em post một câu chuyện này lên. Nó có thực và vẫn còn tiếp diễn. Câu chuyện sẽ đưa chúng ta về lại tuổi học trò ngày xưa.

Một ngày chiều đầu hè, nắng không đến nỗi nóng gắt như những ngày trước, bấc giác tôi cảm thấy như vừa đủ để sưởi ấm những giá lạnh vừa qua, đủ để tôi chấp nhận niềm hạnh phúc mới. Em lặng lẽ, có phần líu ríu đi bên cạnh tôi, từng giọt nắng như đang nhảy nhót trên đôi vai gầy hờ hững... Hai đứa đến sân bay sớm hơn giờ bay độ hơn 20 phút, ngồi ở hàng ghế chờ mà cả hai đều ko nói gì, tôi biết em đang đợi tôi, một câu trả lời cuối cùng từ tôi trước khi em lại sang Nhật. Vẫn nhìn em như mọi khi tôi hay nhìn, tóc đuôi gà búi không quá cao, gương mặt thanh tú với đôi gò má cao ửng đỏ vì nắng, mắt em long lanh nhìn vu vơ, môi hồng khẽ cười chúm chím với tôi :

- Này, anh nhìn gì đấy ?
- Ừ, nhìn em !
- Bleu, lại nhìn lén, cái tật không bỏ !
- Ơ... anh nhìn lén khi nào ??
- " Hứ... " - Em nguýt dài rồi quay đi, từng ngón tay nhẹ gõ lên túi hành lý, khoảng lặng mấy ngày qua như được xoá tan, tôi chợt như thấy nhẹ nhõm gì đâu, định tìm câu gì chọc em chơi thì em nhìn thẳng vào tôi, nghiêm nghị :

- Anh ích kỷ lắm, thật !
- Ơ, gì nữa ?
- Anh không cho em cơ hội lựa chọn người con trai nào khác cả, em ... yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi... !
- ....... !

Tôi biết, và em cũng biết, đây là lúc tôi phải nói ra câu trả lời của tôi, không lúc này thì lúc nào nữa, em sắp đi rồi kia mà. Tôi khẽ hít một hơi dài, bầu trời xanh cao vợi lăn tăn vài gợn mây, màu xanh da trời thân thiết ấy như một bức tranh, vẽ ra từng đoạn phim được chiếu đi rất nhanh, từ cái ngày mà tôi gặp em lần đầu tiên cho đến bây giờ...

Chương 1 :

Chương đầu xin phép các bạn cho tôi lan man chút, từ cái thời tôi còn nhỏ tụt quần đá banh ấy, thú thật là tôi mê con gái từ lúc ấy rồi chứ chẳng đợi đến cấp 3 hay đại học gì cả, nhờ vậy mà ít nhiều gì sau này tôi mới gặp được người yêu bây giờ, nên các bác chịu khó theo dõi nhé !

Trời sinh người ta học giỏi, thể thao giỏi, hát hay, đàn hay, nhiều tính hay lắm...tôi thì trời sinh tôi cái tính mê con gái , thế nên từ lớp 2 tôi đã động lòng phàm rồi, cơ mà lúc ấy chưa có gì bậy bạ đâu, cái sự đen tối nó chỉ tăng dần theo thời gian. Để tôi tóm gọn vài dòng về cái thời tuyệt vời ấy cho các bạn biết, lúc nhỏ vui lắm !

Lớp 1 : Chưa có gì cả đâu, đi học mấy ngày đầu còn sợ vãi linh hồn ra, gái đâu mà để ý.

Lớp 2 : Đây, vào lớp 2, được xếp ngồi gần nhỏ bạn lớp trưởng, lúc đầu tôi cũng chả có ý gì sất. Chỉ là em ấy hay đem kẹo mời tôi ăn, hình như nhà em ấy là tiệm bánh kẹo. Sướng, ngày nào cũng có bánh kẹo ăn, thế là tôi thấy thinh thích em này, mà lại là lớp trưởng nữa, có gì tôi nói chuyện trong lớp thì em ấy cũng không mách cô. Đấy, cái tình cảm này gọi là tình cảm chân thành, không vụ lợi, hề hề ! Cơ mà hết học kỳ 1 thì xảy ra chuyện động trời, rồi tôi bị chuyển chỗ, và em cũng làm mặt lạnh với tôi luôn !

Cái chuyện động trời nó như vầy, từ cấp 1 đến cấp 2 thì cái tính tôi nhiều chuyện và háo thắng lắm, học thì giỏi thật, toàn nhất lớp đến nhì trường, cơ mà cũng không đỡ được mấy cái bản kiểm điểm và mấy lần mời phụ huynh. Trong lớp tôi hết quay sang nói đứa này rồi quay nọ chọc thằng kia, bị kêu lên bảng thì chả sợ, mình giỏi mà. Cái mặt cứ vênh vênh, thế là cô dạy lớp 2 bảo tôi làm cái bản kiểm điểm về nói ba mẹ kí vô. Thề là hồi đi học các bác cũng sợ vụ này chứ ko riêng gì tôi, làm kiểm điểm nộp luôn thì không sao, chứ có ba mẹ kí vô là có chuyện, lần nào cũng nhừ xương.

Hạn là tuần sau nộp, ngày đầu tôi còn sờ sợ, đang nghĩ nên tính lựa giờ nào cả nhà đang vui đưa ra, có bị đòn cũng ít. Hồi bé nghĩ ngây thơ thế đấy, giờ nghĩ lại giả như tôi đang vui mà có thằng bạn đến bảo tao làm mất xe mày rồi thì chắc tôi cũng điên lên và đạp nó thật, lúc bé đâu biết, toàn lựa lúc ba tôi đang vui mà đưa bản kiểm điểm ra !

Thôi kệ, cứ vui chơi cho hết tuần, xem như sống thanh thản nốt mấy ngày cuối . Rồi cái ngày cuối nó cũng đến , trưa ăn cơm xong tôi và anh tôi lên phòng thay đồ để ba chở đi học ( anh tôi hơn 2 tuổi, học lớp 4, cùng khối buổi chiều ) . Tôi mới đem ra nhờ ông anh... giả chữ kí dùm . Lúc đầu ổng chối đây đẩy, tôi năn nỉ lắm " Đi mà hai, rồi em đấm lưng với chạy mua kem cho " . Ổng xuôi xuôi, thế là kí vào, nhưng thế quái nào lại giả chữ kí của mẹ tôi, rồi tôi bảo phê thêm vài dòng đi, kí không kỳ chết, dào ôi lúc ấy đâu biết phê gì, thế là tôi nói ông anh cứ phê thế này, tôi còn nhớ nguyên văn nhé :

- Xin cảm ơn cô đã giúp đỡ gia đình chúng tôi !

Các bạn thấy cái dòng này nó khoai không, hic, nhìn chuối không chịu được, ít nhất thì phải là nhờ cô giúp đỡ con em chúng tôi chứ thế quái nào mà lại giúp đỡ gia đình. Rồi lên lớp mình cũng làm mặt chảnh, em lớp trưởng hỏi đã đưa ba mẹ kí chưa, tôi bảo rồi, không lo gì sất. Đến cuối giờ, cô bảo đem lên nộp, tôi hiên ngang bước lên, thế nào càng gần bà cô lại càng thấy sợ, cô giáo đọc xong hỏi cái này ai kí, tôi quíu luôn :

- Dạ...em kí...ông anh em kí... !
- Em về chỗ đi !

Cả lớp nó cười ầm lên, tôi quê không chịu được, em lớp trưởng thì không nhìn mặt tôi luôn. Đến tối cô giáo gọi điện về nhà, mời ba tôi ngày mai lên lớp họp làm việc với cô. Chuyện sau đó thì các bạn cũng đoán được rồi, tôi ăn roi nhừ xương và em " mời kẹo " thì lờ tôi đến hết năm, kết thúc mối tình lớp 2 đầy bánh kẹo !

Chương 2 :

Lớp 3: Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, ngoại trừ cô bé ngồi sau lưng thích tôi, vì giờ toán tôi hay cho em ấy xem bài . Tôi cũng khoái em đó, mặc dù để tóc ngắn nhưng xinh đáo để ( lớp 12 đi học Sinh vật, tôi gặp lại em này chung lớp học thêm, nhìn lúc ấy để tóc dài kiểu nối, trông dễ thương lắm ) , cứ giờ ra chơi tôi chạy nhảy mệt xong rồi lò dò tới căn tin, y chóc em nó ngồi đợi sẵn với 2 ly nước sâm cho hai đứa.

Tiếc một nỗi là hôm nọ, cả lớp chơi rượt bắt keo, tôi thấy em nó chạy qua thì cũng bắt lại, nhưng ôm hơi quá tay, tức là nhào vào ôm lấy ôm để, xong 2 đứa té lăn cù, tôi khoái chí cười tít mắt, còn em nó thì khóc oa oa , hoá ra là tôi đè lên tay em ấy làm sao mà để bị bong gân, lúc ấy mình thì thương em cực, còn em nó sau đó thì chả thương mình nữa , thế là im lặng mà chia tay, em nó điểm toán thấp trở lại, tôi thì hết nước sâm miễn phí !

Lớp 4 : Chuyện này mới hài , em lớp phó học tập thích tôi rõ ra mặt, vì tôi dân đen mà còn học giỏi hơn nó, thế là cứ ra chơi là ôm sách vở xuống nhờ bày nọ bày kia, tập thể dục cũng lựa lựa đứng gần, tôi kết lắm, dù em nó trông chỉ nhìn được được thôi. Đến lúc bầu ban cán sự mới, tôi được chọn làm sao đỏ, cái chức này oai lắm các bạn ạ, tôi nhớ mỗi cái câu " Lên văn phòng " . Tức là gặp nhóc nào đang chạy hơi nhanh trong sân là cờ đỏ bọn tôi bay tới ngay, dù tôi chạy còn nhanh hơn bọn nó , chụp ngay cái vai và nói " Lên văn phòng " , dẫn ngay cu cậu lên phòng hiệu trưởng, oai phết . Lắm lúc cũng gặp mấy nhóc cứng đầu, mình bắt rồi mà nó giãy ra chạy tiếp, báo hại tôi rượt bở hơi tai, bắt được rồi thì mặt đứa nào cũng nom đến tội . Từ đó tôi nổi danh ở trường này, chả phải vì học giỏi, mà vì là sao đỏ chạy nhanh, ai mà trong tầm ngắm thì chạy mấy cũng không thoát . Giờ chơi đứa nào ở lớp ôn bài cứ ôn, tôi cuộn quyển sổ cờ đỏ lại nhét vô túi, rồi phốc ra sân, mắt láo liên như thằng trộm gà , nhóc nào có động thái chạy nhanh là bay đến và nắm nó thôi, lắm lúc tôi cũng té hùi hụi. Nhưng nhờ vậy mà em lớp phó ngày càng thích hơn nữa, tôi oai thế cơ mà !

Cho đến khi xảy ra vụ này, các bạn cũng biết là cấp tiểu học thì con trai mặc y nguyên một bộ từ cấp 1 đến cấp 3, quần xanh áo trắng đóng thùng, còn con gái mặc váy khi tiểu học ( ít nhất trường tôi là vậy ) . Một bữa học thể dục, môn nhảy dây, là cầm 2 đầu gỗ của sợi dây mà quay vòng vòng rồi nhảy ấy, đó là giờ kiểm tra, ai nhảy cũng chả sao, nhưng đến lượt em lớp phó nhảy thì có cơn gió chết toi ở đâu tới, thổi tốc váy em ấy lên, ác nỗi là em ấy ko mặc gì ở trong, cả lớp thấy hết, nhưng đứa nào cũng chỉ im lặng hoặc cười mỉm mỉm, thầy giáo cũng không nói gì , nhưng trông mặt em ấy thì thảm lắm. Ra về, em ấy lại gần và hỏi " Nãy... có thấy gì hông? ". Tôi biết ý, bảo " Không " mà cái mặt thì chả hiểu sao gian thấy ớn , vậy là em nó dỗi, bỏ về luôn . Mà lạ, em này dỗi hết cả năm, sang lớp 5 thì chuyển đi sang trường khác, đến giờ tôi cũng không biết có phải tại tôi không nữa !

Lớp 5 : Lớp này thì có một em bên lớp khác chuyển vô, tôi nhìn em này cũng xinh lắm, em nó cũng được bầu làm cờ đỏ chung nhóm trực với tôi. Mà hình như hồi ấy con gái nhỏ nào cũng thích con trai học giỏi, em này mới vào cũng thích tôi nốt, hoặc vả chăng là lúc đi bắt mấy nhóc chạy nhảy trong sân tháy tôi chạy khiếp quá nên em ấy khoái không biết chừng . Lúc đó tôi cứ núm được nhóc nào là dẫn về chỗ em này chứ không dẫn thẳng lên văn phòng nữa, rồi em mới dẫn nó lên thay tôi, y như là tôi nhường em nó lập công! Rồi cái hôm cả lớp đi thăm khu di tích Bác Hồ ở trường Dục Thanh, em nó nắm tay tôi mà lôi đi xem bằng hết khu di tích mới thôi, ôi mới lớp 5 mà tôi được nắm tay gái rồi, sướng mê tơi !

Ngẫm cái sự đời, ai tài năng thì bị vùi dập, tôi cũng chả phải ngoại lệ, hề hề ! Mấy đứa trong trường bị tôi bắt lên văn phòng nó thù tôi lắm, một bữa tụi nó lập mưu hại tôi. Như mọi ngày, giờ ra chơi tôi lại ra sân thi hành công vụ, thấp thoáng phía xa là 1 nhóc đang chạy cực nhanh, tôi vô số rồi vuốt theo mà không hay biết đang chui đầu vô bẫy. Vừa đến góc khuất cuối hành lang là thằng lỏi kia chạy đâu mất, còn ở đâu túa ra 5- 6 thằng khác vây tôi lại, đứa nắm tay đứa ôm chân kéo tôi...lên văn phòng, ngược đời không ! Bọn nó bảo tôi rằng làm sao đỏ mà chạy trong sân, tình ngay lý gian, cãi thế quái nào được, thế là tôi bị bắt lên văn phòng cho cả trường chiêm ngưỡng, đẹp cái mặt thật, một đời đi bắt người ta vì cái tội chạy trong sân, và giờ chính mình lại bị bắt ! Lúc đó tôi cũng ức lắm, muốn tường trình lại nhưng chắc chắn thầy cô không ai tin, vì chả đứa nào rảnh mà lập mưu y như phim, thế mà sự thật phim này lại do mấy thằng tiểu học diễn mới ghê !

Phần em cờ đỏ, sau vụ thấy tôi bị bắt lên đó thì sau này thái độ cũng lạnh nhạt dần, tôi cũng bực, phần quê nữa, lơ luôn, từ đó về sau chả thèm để ý đến nữa. Thế là kết thúc mối tình cuối cấp vớ vẩn mà đầy chuyện nhục, nào là bị con trai nó hại rồi con gái nó đá, đau quá nên tôi thi tốt nghiệp gần điểm, âu cũng là đời không đến nỗi bạc người !

Chương 3 :

Lớp 6 đến lớp 8 : Vào cấp 2, trường mới lớp mới bạn mới, tôi cũng lập quyết tâm…tán con gái mới . Vừa vào xếp lớp xong là tôi dòm quanh xem có nhỏ nào hợp nhãn không, ôi thôi, toàn không phải mẫu hình trong mộng của tôi, vào lớp chọn làm chi để rồi toàn con gái cận thị, chắc là học nhiều quá nên mới ra thế này đây, tôi nản lắm, thế là cắm đầu vào học, truyện với game, thời tôi học cấp 2 thì game online chưa có ở Việt Nam, chỉ toàn là AOE hoặc là CS, nên cứ sau giờ học là rủ cả băng bọn lớp ra tiệm game mà bắn CS, chán thì AOE hoặc Ra2.

Cũng may, tôi chơi AOE hay Ra2 thì dở chứ bắn CS là trùm , nhất là cầm khẩu AWM. Hôm nọ đang bắn CS với lũ bạn, bọn này bắn dở kinh, cứ như gà lao lên cho tôi tỉa, ấy mà " đoàng ", tôi bật ngửa, ăn ngay phát headshot.

- Sặc, đứa nào bắn bố kinh thế, bật ngửa rồi này !
- Đâu, tao chết rồi mà !
- Tao cũng thế !
- ........ Nhao nhao cả lên , cuối cùng nhìn vào góc trong quán thì thấy 1 nhỏ đang.. bắn CS, đúng nó rồi, vẫn còn cầm khẩu AWM. Nghe bọn tôi nhao nhao thế thì nhỏ này quay lại, cười đểu tôi một cái. Á à con nhỏ này được lắm, tôi lập game khác, thách nó ra solo !

- Này, một chọi một, toàn súng ngắm nhé bạn !
- Anh muốn thì được thôi !

Đám bạn cổ vũ tôi ghê lắm, nhưng mà chúng nó cổ vũ bằng miệng chứ có giúp được gì đâu, thà chúng nó đi qua kia mà quấy rối nhỏ đó còn hơn. Đằng này cứ mỗi lần tôi bị hạ thì bọn nó lại xì xào :

- Èo, ngu thế, phát đó mà trật !
- Gặp tao thì khác rồi, thằng này bữa nay nhầm thuốc !
- Nghỉ sớm cho đỡ quê mày ơi !

Kết game, nhỏ đó 78, tôi 15, nhục để không biết ở đâu cho hết, ra về con nhỏ còn gỡ kính ra và cười một cái, mấy thằng bạn tôi thì đực mặt nhìn, tôi thì lầm lũi dắt xe về ! Cả 2 tuần sau tôi không lên quán đó nữa, mà lên quán khác luyện tay, đến độ ông chủ quán mới bảo tôi :

- Con bắn vừa thôi cho bọn nhỏ nó chơi với, thế này tụi nó nản nghỉ hết !
- .......Dạ !

Nghĩ bụng bế quan luyện công đến đây chắc cũng cũng đến lúc xuất sơn rồi, hôm sau tan học xong tôi đến quán cũ tìm nhỏ đó phục thù, dè đâu đợi mỏi cổ mà bóng nó cũng không thấy đâu. Ước mơ phục thù thế là vỡ tan, chỉ vì sau bữa đó, có bà hàng xóm quán net quen với mẹ tôi, mách mẹ tôi rằng tôi hay đi chơi game, thế là ăn máng té tát và từ giã luôn cái quán net ở đó, hết gặp lại nhỏ kia luôn.

Ít lâu sau, tôi nghe mấy thằng bạn bảo thấy nhỏ này trên quán bida, hãi thật, lúc trước tôi còn định phân thắng thua với em này xong là làm quen luôn, vì nhìn nó cũng khá xinh, ít ra cười một cái là có thằng đổ, thế mà giờ lại là chị đại ăn chơi, thôi, lại kết thúc 3 lớp 6-7 -8 trong những giấc mơ thấy con nhỏ đó, và giật mình bật dậy giữa đêm khuya lau mồ hôi vì trong mơ tôi thấy nó cầm AWM headshot tôi ở ngoài đời thật , máu văng tung toé !

Chỉ đến khi sang lớp 9 thì định mệnh mới sắp đặt cho tôi gặp em, người mà sau này yêu tôi thật nhiều và cũng vì tôi mà buồn khổ thật nhiều....

Chương 4 :

Đầu năm lớp 9, đoàn trường tổ chức buổi họp giữa lớp trưởng và lớp phó học tập giữa các lớp của cả 4 khối . Theo thứ tự thì lớp trưởng ngồi dãy phải, lớp phó học tập ngồi dãy trái, tôi là lớp phó học tập 9A1 , nên ngồi gần lớp phó 9A2 . Ôi, em này thì dễ thương lắm luôn, khuôn mặt cười ra hiền vô cùng, mà lại cao ráo nữa, lớp 9 mà gần 1m65.

Mặc kệ thầy cô đang nói ở trên, tôi ngồi dưới tán tỉnh.. em này, tán qua tán lại 1 hồi, em nó bảo :

- Bạn nói chuyện vui ghê, hihi !
- He he, mình mà ! – Tôi khoái chí cười toe.

Kết thúc buổi họp, em nó đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo, mà chẳng hiểu sao mà lúc 9 tôi thấp tè, đứng tới... nách em ấy . Nên dĩ nhiên là tôi với em này chả ra ngô khoai gì cả, vì con gái xinh nào mà lại thích cặp với con trai lùn chứ, làm tôi tự kỷ gần cả tuần sau vì ngây ngất với nụ cười em này ( sau này lên cấp 3 thì học khác trường, mãi khi học đại học mới gặp lại, còn bây giờ thì tôi cao hơn em ấy rồi, hì hì )

Hồi cấp 2 học hành cũng chưa lấy gì làm căng thẳng lắm, bài vở vẫn còn dễ, nên sau giờ học ngoài chơi game ra thì đám con trai còn rủ nhau đi đá banh. Mà ngày ấy làm gì có sân cỏ nhân tạo như bây giờ, nên toàn kéo nhau ra biển đá . Mà biển Đồi Dương ở Phan Thiết thì tuyệt vời, bãi cát trải dài trắng muốt, gió mát vi vu, cả đám trai quần thảo nhau hết chiều này đến chiều khác, đá xong đứa nào cũng khát thè lưỡi, vì gió biển có hơi muối mà. Thế là lại kéo nhau đi ăn bánh canh với uống nước, thời ấy sướng thế ko biết, ăn chơi chả lo nghĩ gì nhiều !

Rồi một buổi chiều đá banh về, cả bọn tôi đạp bon bon ra quán nước thì ngang qua đường Tuyên Quang, ở khu này lúc đó có mấy căn nhà đang giải toả làm đường nên có mấy khoảng sân cát rộng lắm, bọn tôi nhất trí lấy khu này làm sân bóng, vì xung quanh chỉ có vài căn hộ nhà cao cửa rộng, cây cảnh um sùm . Thế là thay vì đá ở biển đông đúc, mau mệt thì bây giờ tôi chuyển qua đây, ở đây yên tĩnh mà rộng, tóm lại là sân bóng này cực chuẩn.

Đá được hai bữa ở đây chả sao, đến bữa thứ ba thì có chuyện. Số là tôi đá banh, khâu lừa bóng xỏ kim thì xịn chứ khâu dứt điểm thì tệ vô biên, nên tôi toàn đá giữa sân làm cầu nối tuyến giữa với tiền đạo, lâu lâu hứng lên thì sút cao bắn chim trời ! Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao đang dẫn banh ngon thì tôi thấy ô kìa, khung thành bên phải sao trống thế, ngon, co chân sút luôn, mấy thằng bạn ngạc nhiên lắm :

- Ê chuyền đây nà màyyyy..!
- Ê...ê....ế ế.. !

Kệ, tôi sút thẳng, cơ mà như đã nói ở trên, tôi sút ngay vào căn nhà có cổng màu đen sau lưng khung thành bên kia, nghe 1 cái " Binh " rồi 1 cái " Tòm " . Đoán chừng là chắc rơi vô hồ cá nhà người ta rồi, tôi với vài thằng nữa đang định vơ áo bỏ chạy thì thằng bên đội kia la bài hãi :
- Đền trái banh cho tao !
- Ừ, hôm khác tao mua đền cho !
- Không, trái banh này là quà sinh nhật mẹ tao tặng, lấy lại cho tao !

Bố khỉ, quà sinh nhật mày quý thế thì đem ra để thiên hạ nó dùng chân vùi dập à, ngu thế, sao không cất trong nhà đi cho yên chuyện. Báo hại tôi lấm lét đi qua nhà bên kia, kiễng chân lên, nhón đầu qua rào mà dòm vô, vừa hay thấy một cô bé tiểu thư đang đứng cạnh hồ non bộ, tóc đuôi ngựa, áo váy hơi ướt, vẻ mặt ngạc nhiên pha tức giận mà trông xinh xắn lắm, có lẫn chút kiêu kỳ trong đó, tôi nhìn không chớp mắt, quên mất luôn trái banh kỷ niệm của thằng rách việc kia.

- Ê, ê, sao rồi mậy ? – Thằng bạn đang cõng hỏi.

Sực tỉnh, tôi vội nói :

- Ơ…em gì ơi, cho anh lấy trái banh được ko? ( đá banh vào nhà người ta, chưa xin lỗi đã đòi lấy banh lại, phải ba em thì chắc tôi bị đạp văng rồi )
- Vô duyên, ai là em ông !

Nói vậy rồi em ấy cũng lấy trái banh đang nổi lềnh bềnh trên hồ, tiến tới phía tôi. Tôi nở nụ cười cầu tài :

- Cảm ơn bạn nh....bốp !

Chưa dứt câu thì em ấy đã ném ngay trái banh vô mặt, tôi bật ngửa, thằng bạn đang cõng cũng chổng vó theo, hai ông thần la oai oái giữa đường, mấy thằng kia vội chạy lại :

- Sao hông mày? Trái banh dội lại à ?
- Dội cái đầu mày, đá nãy giờ rồi đến giờ mới dội à ?

Tôi làu bàu đứng dậy, vẫn còn nghe tiếng cười khúc khích của em ấy từ trong nhà vọng ra, tôi thầm rủa trong bụng " Con nhỏ độc ác, nhớ đấy! "

Trên đường về, tôi nghĩ trăm phương nghìn kế để trả thù, chứ ai đời con trai mà để con gái tọng banh vào mặt rõ đau, cuối cùng, lúc dắt xe vô nhà tôi cũng nghĩ ra được 1 cách, nhưng là cách làm quen với cô tiểu thư kiêu kỳ nhà này chứ không phải là trả thù, vì ai bảo em xinh quá làm chi, hề hề !
 
Chương 5 :

Thực ra cách tôi nghĩ ra để làm quen em thì cũng ngu vô cùng, chắc các bạn nghe vậy cũng đoán ra phần nào rồi. Tôi định… đá banh bay vô nhà em lần nữa, mà lần này đủ nhẹ thôi, không gây tổn hại gì cho căn nhà thân yêu của em cả. Nhưng mà các bạn biết rồi, tôi dứt điểm thì tệ, nên mới dẫn tới mấy cái hậu hoạn hôm sau, mà lúc về nhà tôi nghĩ lại cũng chả hiểu gì sất !

3 ngày sau, cũng buổi chiều, bọn tôi lại đến sân đó đá tiếp. Lần này đá tôi chả buồn tập trung, mắt cứ láo liên, canh có cơ hội là sút sang hướng nhà em, thế mà toàn trái banh nó toàn ra chỗ đâu đâu hoặc là .. vào khung thành, thế là tôi rút ra điều này, với trình độ của tôi mà muốn sút vào khung thành thì tôi cứ nhắm sút ra ngoài là xong. Canh me mãi cuối cùng cũng sút được 1 quả vào thẳng nhà em, và tuyệt vời hơn cả mong đợi, banh làm bể luôn cái bóng đèn tròn trên trụ cổng.

- Xoảng…lạch cạch…. !!

- Chạy, lẹ lên!

- Tổ bà mày thằng phá hoại, tự xử đi con !

Thú thật là lúc này tôi cũng muốn chuồn ngay, gì chứ đá bể bóng đèn nhà người ta thì chủ nhà ra là cái chắc, chứ chẳng phải cử con gái ra mà hoà đàm như lần trước nữa, nhưng cái câu mà tôi chả muốn nghe nó lại vang lên :

- Đền trái banh cho tao, nhanh !

Bỏ xừ rồi, hôm qua bàn tính quên mất cái vụ trái banh kỷ niệm của thằng này, mà nó lại đô con nữa, cỡ tôi ăn 1 đấm của nó thì phải gió nằm cả tháng chứ chẳng chơi, nghe vậy nên tụi lớp tôi ở lại, chứ băng bọn kia thì chuồn hết, còn mỗi thằng mất banh đang mặt mũi đằng đằng sát khí lườm tôi không chớp mắt ! Bọn bạn tôi ở lại cũng là đã tình nghĩa lắm rồi, chứ đi lấy banh thì tôi vẫn phải lấy thôi.

Thằng bạn tôi không dám cõng nữa, nó sợ chổng vó như hôm trước, tôi đánh bạo bước tới trước cửa nhà, nghĩ thầm trong bụng “- Thà ăn trái banh vô mặt như hôm bữa còn hơn bị thằng kia nó tẩn cho một trận”

Tôi bấm chuông cửa cho lịch sự chứ không dám kêu nữa, được khoảng 3 hồi chuông đổ thì có tiếng dép loạt soạt từ trong nhà đi ra, và kìa, em ấy lại bước ra, mở cửa :

- Gì vậy bạn ?

- Mình…cho mình xin lỗi … !

- Hở, xin lỗi gì cơ ?

Vẻ mặt ngạc nhiên của em ấy xinh ghê, hôm nay xoã tóc dài ra nữa chứ, đúng gu tôi thích. Mà thôi, lo vụ trái banh trước, chứ nếu không phải vì bể bóng đèn thì giờ tôi cười tí toét với em ấy rồi :

- Mình…với mấy đứa bạn đá banh, lỡ.. nên làm bể bóng đèn nhà bạn rồi.. !

- Ê, quả này là mày đá nha.., nó đá đó bạn, hông phải mình ! – Thằng bạn trời đánh nói chen vào, này thì đến lúc này mới lòi cái mặt phản ra với ông nhá.

Em nhìn theo hướng tay tôi chỉ lên bóng đèn, rồi nghĩ một xíu :

- Ừ, thôi cũng không sao, hai bạn phụ mình hốt mấy miểng chai này với !

Trời, được tha bổng rồi, hai thằng tôi mừng hết lớn, lăng xăng cầm cái ki rác với chổi em đưa mà hốt lấy hốt để như hốt vàng ấy, xong nhanh cấp kỳ !

- Vậy cảm ơn bạn nha, tụi mình về !

- Ừa, lần sau có đá nữa thì cẩn thẩn chút nha bạn, lỡ vào cửa kính thì mình cũng không biết ăn nói làm sao đâu !

- Ừ, mình nhớ rồi…!

Rồi em quay lưng, cầm cái ki ra sau nhà đổ mớ đèn vỡ đi, tụi tôi cũng ra ngoài lại, quên luôn trái banh. Ra đến sân cười toe toét, mấy đứa kia nhao nhao :

- Sao, sao, có gì hông ?

- Chả sao, anh vẫn còn đây, các chú cứ lo !

- Thế trái banh đâu ?

Bỏ xừ rồi, quên mất, tôi chạy lại, chợt nghĩ “ Sao hôm nay em ấy hiền thế nhỉ ? Bể cả đèn mà chỉ bắt làm lao động công ích “

- Bạn gì ơi… Kính coong…

- Gì đấy ?

- Hì, nãy mình quên trái banh, cho mình lấy lại !

- Đợi chút !

Em ra mở cửa, tay cầm trái banh vẫn còn bụi bặm :

- Nãy sao không lấy luôn thể, chạy lên xuống mệt !

- Hì, mình quên, cảm ơn bạn nh….Bốp !

Tôi choáng váng, trái banh bay thẳng ngay mũi, đau thấy mấy ông trời, kịp nghe cửa đóng cái sầm ! Ngồi dậy xoa xoa, mấy thằng kia thì đừng ngoài nhìn thấy hết, cười bò lăn bò càng như phát bệnh.

- Sao hông anh giai? Tao đau bụng quá, á ha ha !!

- Hoa có gai mày ơi, này thì đá vào nhà người ta !

- Bữa sau chụp gôn đi mày ! – Thằng kia giật lại trái banh rồi bỏ về.

Tôi vuốt mặt rồi cũng lủi thủi đạp về, trong lòng ngổn ngang trăm mối, kế hoạch đã không thành lại còn ăn banh lần hai, cơ mà chả phải cầu được ước thấy đó sao, ăn banh vô mặt còn hơn bị ăn đòn, vừa nghĩ thế còn gì …!

Hôm sau lên lớp, chuyện này đã được lan ra khắp phòng, mấy đứa con gái cười bụm mặt, mấy thằng con trai thì cứ gọi là thấy tôi thì phá lên sằng sặc :

- Sao? Hết bể mũi chưa mày ?

- Chọc gái là vậy đó nghe con !

- Tưởng dễ ăn hay sao mà, hà hà !

Tôi ôm đầu kêu khổ, trời hỡi, em đẹp mà sao em kiêu quá vậy? Hại tôi những 2 lần, cái mặt mẹ tôi sinh ra để tôi đi học hành với lấy vợ chứ đâu phải để em tọng banh vào mặt rồi cười hả hê đâu, híc !

Chương 6 :

Sau vụ đó, bọn tôi chẳng dám đến khu đó đá nữa, đời người ai hên 3 lần liên tiếp, không khéo lại vào nhà người ta, chủ nhà xách cây ra rượt thì tèo. Thế là lại quay ra biển, đông, khát và mệt, nhưng được cái mát hơn, và gió như làm dịu đi những bão giông trong đầu thằng học sinh lớp 9 bị con gái đáp banh vào mặt mà đau như bị đáp gạch.

Cơ mà tôi cũng chẳng thể nào quên được em ấy, lâu lâu tôi lại chạy xe ngang qua nhà em, xem nàng có ra ngoài hóng gió hay tản bộ gì không, cứ thế mọi sự tiếp diễn đến lúc tôi thi tốt nghiệp cấp 2, rồi vào luôn cấp 3 mà chưa 1 lần gặp lại người đẹp mà hung. Cái tính tôi nó thế, con gái đẹp mà hơi kiêu kiêu thì tôi càng phải tán cho bằng được, để không thiên hạ phỗng mất thì tiếc lắm, hề hề !

Ôn thi tốt nghiệp, rồi thi trường chuyên mệt nhoài người ra, ấy thế mà lại rớt trường chuyên cái độp vì thiếu nửa điểm, híc, tôi nản gì đâu, ba mẹ cằn nhằn tôi suốt mấy ngày hè còn lại. Kệ, rớt cũng rớt rồi, tôi tót đi chơi Võ lâm truyền kỳ, game online đầu tiên ở Việt Nam . Chơi thì cũng hay, nhưng cái thuở mới làm quen in-tợt-nét thì nào biết cái gì là tài khoản với mật khẩu, cái gì tôi cũng nhờ chủ quán làm hết :

- Em muốn tài khoản với mật khẩu là gì ?

- Cứ 123456 hết đi anh !

- Chắc không đó ?

- Dạ, em chơi thử thôi mà !

Chắc ông chủ này biết tôi gà con mới vào rồi, nên dạo đầu tôi hỏi gì cũng chỉ, dạo sau nản quá ổng bảo tự tìm hiểu. Tôi chơi phái Cái bang, vì mê Giáng long thập bát chưởng, muốn xem nó như thế nào, sau này mới biết nhìn y chang 18 con giun màu vàng, mà lúc đó đâu có kinh nghiệm luyện game. Cầm mỗi cây đao cùi, chém mấy con nhím với gấu, vất vả lắm mới lên cấp 16, chả dám mua khí lực để chưởng kỹ năng Bát quái thần chưởng hay sao ấy, vì mua khí lực thì tốn bạc, mà chiêu ấy thì tốn gần nửa ống chứ không ít . Chả bù cho ông anh tôi, nghe tôi chém gió game này phê quá, lập ngay tài khoản Ngũ độc, chơi 3 ngày lên cấp 40. Tôi hoảng vía, sao lại có cái phái vừa chạy vừa thả độc, vừa lên cấp vù vù như thế chứ !

Rồi cũng đến ngày nhập học cấp 3 trường Lê Quý Đôn, hài một nỗi là cả hai anh em tôi đều rớt trường chuyên Lê Hồng Phong, ông anh tôi thì giỏi vô cùng mà ngày trước cũng thiếu nửa điểm, rớt cái độp. Thấy ổng học trước, nên lúc mới vào trường, tôi hỏi :

- Con gái trường này xinh ko huynh?

- Mày học A mấy?

- Đệ học A1 , tốt nghiệp điểm cao mà !

- Ừm, lớp chọn thì con gái cũng khá xinh đấy, may cho chú là không vào trường chuyên, bọn gái nó học dữ nên toàn bốn mắt thôi !

- Phê vậy ta !

Ngày vào nhận lớp, như phản xạ, em nhìn đảo quanh 1 lượt,rồi ức chế ngay vì lại bị ông anh lừa, nhỏ nào nhỏ nấy cũng lại không phải mẫu tôi thích , nản gì đâu ! Tôi ngồi đầu bàn 7 dãy phải, đầu bàn 3 dãy trái là nhỏ bí thư, nhìn cũng tàm tạm, nếu so mặt bằng chung trong lớp thì gọi là nhìn được. Cơ mà sự đời biến hoá khôn lường, Tái ông mất ngựa chưa phải là xui.

Đang thẫn thờ nghe cô phổ biến nội quy thì thầy giám thị dẫn vào một bạn gái nữa, chắc là lại quen biết gì xin vào lớp chọn đây , ối giời ơi, tôi nhìn muốn bật ngửa, thì ra nhỏ ấy là cô bé tiểu thư đáp banh vào mặt tôi hai lần đây mà . Thầy dẫn vào, nói với cô chuyện gì đấy mà tôi nghe không rõ, rồi cô chỉ cho em ấy ngồi bàn 2 dãy trái, thôi xong, bàn 7 bên này có 3 đứa sao cô không xếp em ấy vào chứ, tôi chăm sóc hỗ trợ học tập được mà !

Lúc em ấy bước vào khẽ cuối đầu chào cả lớp, tự nhiên tôi đứng dậy (quê gì đâu, cô giáo vào lớp mới phải đứng dậy chào, đằng này tự nhiên một mình đùng đùng chào cờ giữa lớp ) , em ấy bất giác nhìn thấy tôi, khẽ cười. Ôi, tôi ngây người ra mất 1 lúc …

- Em kia sao thế ? Sao không ngồi xuống ?

- Ơ..dạ, dạ !

Tôi gãi đầu gãi tai, kịp thấy em ấy cười tủm tỉm…., và cả em bí thư cũng cười tủm tỉm theo, híc ! Đến đây thì đã vào phần chính của truyện, vì nội dung xoay quanh bọn tôi và em bí thư, tôi xin phép các bạn gọi em bí thư là Khả Vy , còn cô tiểu thư kiêu kỳ ngày trước là Tiểu Mai nhé, vì tôi quen gọi em như thế !

Chương 7 :

Bữa đầu xếp lớp xong, tôi về nhà mà cái mặt cứ như bị thằng thấm thuốc, cười hềnh hệch mãi. Ông anh thấy thế hỏi :

- Sao thế ? Toàn mấy em xinh không chứ gì !

- Xinh gì chứ, toàn mập với cận thị ! Cơ mà…cũng được, hề hề !

- Mày điên à, xuống lấy tao chai nước coi !

- Dà dạ, huynh cứ để em ! – He he, tôi đang vui nên ổng sai gì cũng làm tất.

Không vui sao được, vừa vào trường mới lớp mới đã gặp lại người thương, thêm cả em bí thư hình như cũng có tình ý với mình, tôi khoái chí cười tít mắt, mong cho mau tới chiều mai lên học để gặp lại hai nàng, hì hì, gặp lại tình yêu của trẫm !

Cơ mà tối đó tôi nghĩ mãi cũng không ra lí do vì sao mà em Vy bí thư lại cứ nhìn mình mãi, làm lúc chiều về tôi phải soi gương ngay xem cái mặt có dính gì không ? Mà làm gì có, nếu có thì cả lớp nhìn rồi chứ riêng gì em nó. Hay là lúc học quân sự đầu năm trong tôi tuyệt vời quá, hề hề ! Dám lắm, tôi ráp súng nhanh như máy, rồi khoảng ném lựu đạn chày vào vòng tròn nữa, ném quả nào chuẩn quả đó, tôi chơi tạt lon tài thế cơ mà ! May mà nghệ thuật quân sự không có dính dáng gì đến vụ sút lựu đạn, chứ phải thế thì cũng lỗ đầu vài mạng chứ chẳng chơi !

Cũng phải nhắc đến mấy ngày học quân sự, tuyệt nhiên tôi không hề thấy Tiểu Mai đi học. Chỉ khi học văn hoá mới thấy nàng lò dò lên lớp, lúc đó tôi nghĩ rằng môn quân sự không quan trọng lắm, nên gia đình nàng lên trường xin nghỉ cũng được.

Chiều ngày đi học đầu tiên, ăn trưa xong tôi đầu tóc tươm tất, áo quần bảnh bao, phốc lên xe đạp và hướng đến tương lai. Vừa đến cổng trường thì có thằng ôn nào đấy nó băng ngay trước mặt làm tôi thắng cái Két rõ to, điên nhá, thắng không ăn thì ông tông thẳng vào mày rồi, mới ngày đầu tiên đã gặp cản địa. Nhưng ở trường mới, tôi là lính mới, thôi thì cười cầu tài với nó vậy, gì chứ cái mặt tôi cười thì thiện chí phết !

Vào lớp, tôi dòm láo liên ngay, chỗ ngồi của Tiểu Mai vẫn trống, cũng phải, mới 12h20 chứ mấy, còn 25 phút nữa mới vào lớp. Hơi buồn, tôi lần lữa về chỗ thì lúc ngang qua chỗ Khả Vy, em ấy cười một cái, thú thật là lúc ấy thấy em nó bình thường thôi, thua xa em lớp phó 9A2 hồi trước nhiều. Thế mà sau này vì em nó mà tôi lao đao đủ chuyện, từ mấy thằng tình địch đến thầy cô, gia đình tôi nốt. Nhưng mà tôi lúc này thì nào biết, Vy cười thì tôi cười lại thôi, hì hì !

- Hì, bạn Vy đến sớm thế !

- Hơ, thế 12h20 thì gọi là trễ à ?

Mới quen mà em nó chặt tôi một nhát ngay xã giao, tôi im ngay tắp lự. Lại cười cầu tài và gãi đầu gãi tai, tôi về chỗ ngồi, thầm rủa cái miệng lanh lợi hồi cấp 1- 2 đâu mất hút rồi. Cũng phải nói trước là cấp 1- 2 tôi liến thoáng bao nhiu thì lên cấp 3 lại chững chạc bấy nhiêu, chắc vì hồi hè lớp 9 nhét đâu được cái chân lý “ Con trai thì phải lạnh lùng gái nó mới thích, chứ sồn sồn như mấy thằng trâu bò kia thì gái nó chỉ tổ sợ “ Chuẩn, tôi sẽ áp dụng ngay !

Ngồi trong lớp hồi hộp đợi, đúng 12h40, Tiểu Mai mới ôm cặp bước vào. Nàng mặc áo dài kiểu lụa bóng ôm sát vòng eo nhỏ thon, tóc xoã dài đằng sau nửa cột nửa thả hờ , điểm thêm chiếc kẹp mái, môi đỏ mọng hơi óng lên, ôm cặp trước ngực, híc, chả riêng gì tôi, mấy thằng bạn trong phòng cũng nhao nhao cả lên. Ôi thảm rồi, lần này muốn quen được nàng thì phải loại mấy thằng này trước thôi. Cũng phải, nàng trông hiền dịu thục nữ thế kia mà ! Nhưng mà này, anh là anh nói mấy chú đang nhao nhao đằng kia nhá, anh đây lịch sự nhã nhặn thế mà còn bị đáp banh vào mặt những 2 lần cơ đấy, các chú có được như anh không ? Có khi các chú may mắn được em đáp cái hộp bút sắt mà em đang lấy từ trong cặp ra kia kìa, thấy không? – Tôi tự cười thầm với những suy nghĩ đầy khích động trong đầu !

“ Tùng…tùng…tùng “ . Trống đánh báo hiệu vào lớp sinh hoạt 15 phút đầu giờ, ngày đầu tiên nên cũng chả có gì đáng nói cho 15 phút này, ngoại trừ việc em Vy lên phổ biến sinh hoạt Đoàn gì ấy, công nhận giọng Vy hay, nói như rót mật, thằng ngồi cạnh bên em cái mặt nó trông ngu ra thấy rõ !

Tiết áp cuối ngày hôm ấy là môn Toán, hị hị, đã đến giờ trổ tài. Tôi liệu trước tình huống này rồi, bữa đầu rất có khả năng thầy sẽ kêu 1 số đứa lên làm thử vài bài toán cũ để xem thử kiến thức cũ như thế nào, hoặc giả giảng bài xong sẽ kêu lên bảng đáp bài luôn. Khà khà, đợi mãi cũng đến lúc thầy xướng tên, ổng sẽ đọc ngẫu nhiên 5 đứa để lên làm thử 5 bài toán trên bảng, tôi soi thử thì thấy trong 5 bài đó có 1 bài thâm lắm, nhưng mà với tôi chỉ là muỗi. Ngồi hóng xem có tên mình không, y chóc, trời không phụ người tài, y như tôi ngồi ếm thầy ấy, mới nghĩ phát có tên luôn.

Cơ mà chả phải tôi được giải cái bài toán thâm hiểm đó , mà là một thằng khác, cao to đen và hôi hay không thì chưa biết, cũng chả dại ngửi. Bài tôi làm dễ ẹc, thế là mất dịp lấy le với 2 nàng, thôi thì đành ngậm ngùi về xem thằng kia làm ăn ra sao. Đến là nản, nó chốt ngay cái đáp số tào lao, ức thật, tính tôi là chả thể ngồi yên khi mà tôi thấy người khác làm điều gì mà tôi biết chắc tôi làm tốt hơn nó nhiều !

Hết tiết toán, đến giờ chào cờ đầu tuần. Biết mà, em Vy kết tôi rồi, lúc tôi ôm ghế ra sân xếp cho lớp, cả 15 thằng em ấy chỉ lựa mỗi tôi mà đi cạnh.

- Nam cũng giỏi toán quá ha !

- Hì, bài đó cũng dễ mà, đâu có khó !

- Ừa, mà lớp mình bên này nè Nam ơi, ôm ghế đi đâu thế ??

- À…à !

Híc, khổ cái thân gặp con gái là phải gió, đầu óc mụ mị, học A1 mà ôm ghế sang A4, nhục thật ! Nhưng lúc đó tôi nhìn một mà đâu biết nhìn hai, Tiểu Mai cũng đi ngay sau lưng Vy, trong khi tôi dòm trái phải thẳng, chẳng thấy nàng ở đâu . Đôi khi tình yêu nó ở sau lưng các bạn đấy, bên cạnh chưa chắc đã tốt, và cũng đừng tìm kiếm xa xôi !

Chào cờ xong, dọn ghế xong xuôi, dắt xe ra về thì tôi chỉ thấy mỗi Khả Vy đang đi chung với mấy nhỏ khác, còn Tiểu Mai thì về đâu từ đời tám hoánh rồi. Hôm nay chả chào được nàng lấy một câu, thôi thì để ngày mai vậy, còn những 3 năm học cơ mà. Tôi tự nhủ vậy rồi đạp xe về, không quên băng ngang cái thằng cản địa hồi trưa cho nó biết mùi thắng gấp, bỏ lại sau lưng ánh mắt hậm hực của nó, vừa đi vừa nghĩ xem ngày mai làm thế nào tiếp cận Tiểu Mai đây !
 
Chương 8 :

Hôm sau, tôi quyết định đến lớp trễ hơn hôm qua, mục đích là được vào lớp cùng lúc với Tiểu Mai, hai là thị uy với mấy thằng cũng đang nhòm ngó em. 12h30 tôi ra khỏi nhà, chạy thong thả từ tốn, đúng 12h35 gửi xe xong, đi chậm rãi nhẹ nhàng, 12h40 bước vô lớp. Trời hỡi, Mai ơi em biết anh hôm nay canh giờ đi cùng em hay sao mà giờ này em đã yên vị trong lớp rồi thế, nàng ngồi nhìn ra cửa sổ, đâu hề biết tôi đang ỉu xìu lê thân vô lớp, cũng vì ỉu xìu mà hình như tôi tưởng tượng ra hay sao ấy, nàng đang khẽ mỉm cười !

Ngang qua chỗ Vy thì em ấy gọi giật lại :

- Nè, hôm nay đi trễ vậy ?

- Ừ, nhà Nam có việc, đi muộn chút !

- Vậy Nam cất cặp đi, rồi qua Vy nhờ chút !

Dại gái rồi, nghe Vy nhờ tôi sáng mắt lên, cất cặp xong tót lên ngay.

- Nam đọc dùm Vy cuốn báo này cho lớp nha, 15 phút đầu giờ ấy!

- Ơ,…Nam có biết đọc đâu !

- Xạo, học đến lớp 10 mà hông biết đọc chữ à ! – Vy nheo mắt dò xét.

- Ko…ý Nam là… !

- Đọc dùm i mà, hôm nay Vy bị đau họng !

5 phút sau, lớp 10 A1 có một ông phỗng đứng giữa lớp, cầm cuốn báo thật cao để che mặt. Thánh thần ơi, nào giờ con có làm việc này bao giờ đâu ! Thôi thì lựa mấy cái truyện cười đọc vậy, lớp mới bạn mới nên bọn nó cũng có phần ủng hộ, tôi đọc đến đâu thì cười đến đấy, mặc dù theo tôi thì mấy cái truyện này chả có gì đáng cười, thà nghe tôi đứng nói tào lao bá láp lại còn hay hơn, có khi cười tét rốn ấy chứ.

- Cảm ơn Nam nha, hì !

- Ừ, không sao !

- Ụa, vậy là nãy giờ có sao à ?

- Không, tức là….

- Hi, về chỗ đi, vào lớp kìa !

Trời hỡi, sao em Vy này mồm miệng lém lỉnh thế, tôi trùm chém gió mà toàn bị em nó kê nguyên tủ đứng vào miệng, quê không chịu được. Lại thêm Tiểu Mai suốt cả buổi tôi đọc khan cả cổ mà nàng cũng chẳng buồn nở một nụ cười ủng hộ, hôm nay đen quá rồi, hình như khi nãy ra đường tôi bước chân trái trước hay sao ấy !

Ra chơi, bọn con trai rủ nhau ra đá cầu giao lưu. Gì chứ đá cầu thì tôi không giỏi cho lắm, nhưng được cái chiêu đá hậu ngược nhìn lạ, tức là xoay chân lại móc ngược, đá bằng mu bàn chân, cầu bay đâu kệ nó, miễn không hụt được rồi ! Còn có mấy đứa nào là đá xoè, đá móc đuôi bò cạp, đá ưỡn lưng, thôi thì đủ kiểu !

Cứ thế, cả tuần sau đều tiếp diễn như vậy. Lên lớp học, ra chơi đá cầu, quen bạn quen bè, chiều lại về và cứ ngóng hụt Tiểu Mai. Được mỗi cái là dạo này Khả Vy cười tình với tôi nhiều hơn, và tôi tự nhiên thấy em ấy ngày càng xinh ra. Còn Tiểu Mai thì cứ vậy, cũng có đôi lần ánh mắt chạm nhau, nhưng đều như lướt qua. Ngoại trừ những lúc giải toán hay lý thì nàng có nhìn tôi, hơi tỏ vẻ thán phục. Và giờ anh văn thì tôi trố mắt nhìn nàng xổ cả tràng English mà chả riêng gì tôi, nhiều đứa khác cũng chả hiểu, có điều nghe đã tai vô cùng !

Bữa nọ, cũng hội con trai đang đá cầu, trong nhóm có 1 đứa tên Tuấn học giỏi hoá nhất lớp, vì anh nó dạy tư môn Hoá nhưng không dạy ở trường. Đời tôi chỉ thừa nhận mỗi ông anh nó dạy hay nhất và dễ hiểu nhất, kiến thức đi cực kỳ sát lý thuyết và dễ tiếp thu. Sau này lên 11, 12 nó học còn giỏi bạo, đá cầu nó cũng giỏi nốt, có mấy quả tưởng cầu bay ra ngoài rồi nhưng nó cứu cầu ngoạn mục vô cùng. Bữa nay cũng vậy, nó cũng cứu cầu đẹp tuyệt vời, thế mà cứu xong bỗng dưng nó bỏ ra ghế ngồi nhìn bọn tôi đá. Chả hỉu ất giáp gì sất, tôi hỏi nó sao không chơi tiếp, nó chỉ cười lắc đầu nhăn nhở…

Chương 9 :

Tí đá xong, nó cũng ngồi đó chứ không chịu vào lớp. Ơ cái thằng ! Ngồi ngoài sân đếm lá rụng thú hơn việc học hay sao nhỉ ? Tôi tới hỏi sao thì…

- Vô lớp mậy, ngồi hoài, trễ kìa !

- Tao bị…rách quần rồi… ! – Nó nói lí nhí.

Ặc, hoá ra tại pha cứu cầu thần sầu khi nãy, tôi cố nín cười, bảo đưa xem rách ra sao ! Thảm, lỗ rách khá rộng, đủ để khi gió vào là thoáng mát tận trong ra ngoài.

- Thôi cứ vào lớp đi, tao che cho, rồi ngồi tại chỗ thôi mà, cuối giờ tao chở về !

Hai ông tướng cứ thế đi líu ríu vào lớp, đứa nào không biết nhìn vào dễ tưởng 2 thằng này bị đồng tính lắm, và…nhiều đứa không biết thật . Chúng nó cười, không to nhưng đủ biết, em Vy thì không cười, quay đi chỗ khác, chỉ có Tiểu Mai là tròn mắt ngạc nhiên. Híc, lúc nào em không nhìn anh, lại nhè ngay lúc này vậy nàng ? Tôi phải giải thích sao đây , nói ra thì thằng Tuấn nó quê chết, gì chứ chuyện rách quần chả đùa được, quê cả tháng chứ chẳng chơi !

Tôi quyết định vì đại nghĩa diệt thân, kệ ai nghĩ sao thì nghĩ, giúp bạn là giúp đến cùng, che đến khi nó về đến chỗ, yên vị ngồi xuống mới thôi. Tôi lầm lũi đi ngang qua 2 em Vy và Mai luôn, chả buồn liếc nhìn như mọi khi nữa !

Nhưng sự đời nó chả như ý, sao không chịu để yên cho thằng Tuấn đến khi tôi chở nó về chứ ! Giờ toán, giảng bài xong thầy giáo bắt đầu gọi tên lên bảng làm bài, tôi chợt nghĩ tới cái định luật không nhớ đọc ở đâu, mà có cái câu này thì tôi tâm đắc lắm :

- “ Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra “

Đại loại là nếu điều xui có xu hướng diễn ra thì nó sẽ diễn ra, như lát bánh mì rơi từ mặt bàn xuống nền đất thì lúc nào mặt phết bơ cũng bị úp xuống đất, hay là đến giờ làm và bạn luôn thấy 2 chiếc vớ không cùng một đôi trong cái đám vớ lẫn trước mặt, hoặc trời y như rằng sẽ mưa khi bạn quên đem ô vậy . Và ở đây là thằng Tuấn bạn tôi, xui thế nào thầy dạy Toán gọi ngay đích danh nó, mà chỉ có mỗi tôi là hiểu nó đang trong tình thế nào ! Thầy giáo gọi mãi mà thằng Tuấn chẳng chịu đứng dậy, cũng phải thôi, kế bên nó là hai đứa con gái, đứng dậy thì sau đó có mà độn thổ trốn cả đời. Cả lớp chỉ biết sửng sốt trố mắt nhìn, tưởng thằng này bữa nay ăn gan hùm hay sao mà thầy kêu nó cứ ngồi lì một chỗ, mà cái mặt nó thì đang cười hay mếu cũng không rõ !

Thôi thì tôi đứng dậy, cả lớp quay sang nhìn tôi, thầy Toán cũng vậy. Ác nỗi, đứng dậy rồi giờ làm sao nữa, hông lẽ nói trước lớp “ Dạ bạn Tuấn bị rách quần thầy ơi, không đứng lên được đâu, thầy thông cảm ha ! “ , như thế thì khác nào cứu rồi giết, đem con bỏ chợ. Nghĩ nhanh rồi tôi quyết định…ôm cuốn vở tôi lên bàn giáo viên :

- Gì thế, thầy đâu kêu tên em lên bảng !

- Dạ… !- Tôi vẫn đi lên.

- Về chỗ !

- ………. ! – Tôi cắn môi lầm lũi đi một mạch lên bàn thầy, rồi nói cố thật nhỏ.

- Dạ thầy bạn Tuấn bị…rách quần…. !

- Ừ…ừm…e hèm, em về chỗ đi !

Tôi quay lưng đi về, mà cả lớp vẫn còn nhìn theo, chắc bọn nó đang thắc mắc tôi nói gì mà thầy cho qua nhẹ nhàng thế ! Chưa kịp ngồi xuống thì thầy gọi giật lại :

- Nam, em chở Tuấn về trước đi, để tí ra về đông đảo, không tiện !

- Dạ.!

Thầy cũng tâm lí thật, thế mà nãy tôi chẳng nghĩ ra, để đến lúc ra về học sinh túa ra đầy sân, lúc ấy muốn che cũng khó. Thằng Tuấn xếp sách vở, đứng dậy ra khỏi lớp,…tay cầm cặp che chỗ rách sau mông lại. Đến đây thì đứa khờ cũng biết thằng này bị gì, ra chơi vô tôi đi sau che, không đứng dậy được, tay che sau mông, xâu chuỗi lại là biết thôi. Vài đứa cười khúc khích, thầy trừng mắt nhìn, tụi nó im bặt. Tuyệt, tôi khoái thầy rồi nha !

Xếp vội sách vở vào hộc bàn, rồi tôi đi ra, không ôm cặp theo vì nghĩ chở thằng Tuấn về xong là quay lại lớp học tiếp luôn :

- Nam, Nam ơi ! – Tiếng Vy gọi lại

- Gì thế ?

- Chìa khoá xe còn trên bàn Nam kìa !

À, vội đi tôi quên mất, lấy chìa rồi tôi khẽ cười : Cảm ơn ha ! rồi chào thầy, chạy biến ! Tất nhiên hành động tình tứ giữa Vy và tôi nãy giờ chả lọt sót mắt ai, vì em ấy bàn 3 mà còn ngoái lại nhìn thấy tôi để quên chìa khoá xe trên bàn 7, tôi còn cười lại nữa ! Rồi đấy, mở đầu cho các sóng gió sau này !

Chả dè nhà thằng Tuấn xa thật, tuốt ngoài chỗ trạm thu phí cầu đường, nhưng chả sao, trước sau gì tôi cũng lên nhà nó xin học thêm Hoá thôi, xem như biết trước nhà. Để nó lại đầu ngõ :

- Cảm ơn nhiều nha mầy !

- Có gì đâu, ơ mà xe mày sao đem về ?

- Tao nhờ thằng bạn chạy về dùm rồi !

- Ờ, vậy tao về đây, bữa nào tao lên đây xin học đấy !

- Ừ, bye mày ! – Rồi tôi quay xe chạy một mạch về trường.

Chương 10 :

Vuốt hết tốc lực , tôi chạy bở hơi tai về trường là đã 5h40 chiều, tình hình này đã xong tiết cuối từ lâu rồi, cầu trời cho cửa phòng đừng đóng để tôi còn vào lấy cặp. Chưa kịp chạy vào sân thì đã thấy Tiểu Mai đứng ngoài cổng trường, tôi xuống xe thở dốc :

- Nhà Tuấn xa quá, bạn coi dùm xe mình để chạy vô lấy cặp cái nha !

- Cửa lớp đóng rồi mà Nam !

- Ơ…..sớm vậy.. !

- Hì, cặp Nam nè, mình để đầy đủ sách vở trong hộc vào lại rồi !

- À, cảm ơn nha ! – Tôi sướng mê tơi, cười tít mắt.

- ………. !

- Ủa mà sao bạn chưa về ?

- Mình về rồi ai giữ cặp cho Nam ?

- Ừ ha, rồi giờ ai chở bạn về ? Không có đi xe à ? ( ngu thật, người ta đi xe thì sao trước mặt mày giờ đây chỉ có một chiếc xe của mày thế, thằng hâm )
- Nam chở mình về dùm đi ! – Tiểu Mai nhìn tôi, các ngón tay líu ríu bấu vào cái cặp đang ôm trước ngực.

- Ừ, lên xe đi ! – ( Ôi , cơ hội này nằm mơ cũng không tưởng đến, híc, nhờ mày rách quần đấy Tuấn à, sau này mày cứ thi thoảng rách tiếp vài lần dùm tao nhé )

- Hi, chở nổi không đó ?

- Yên tâm, mười người chở vẫn được !

- Xạo… !- Nàng nguýt dài, rồi một tay níu áo tôi, và ngồi lên xe, ngồi một bên nhé, nam sinh chở nữ sinh áo dài bằng xe đạp, ôi lãng mạn vô cùng !

Hai người chúng tôi cứ thế mà bon bon từ trường ra con đường Nguyễn Tất Thành đầy hương biển, gió mát nhè nhẹ, ánh đèn đã bắt đầu điểm lên trên thành phố, bản nhạc “ A love for life “ vang lên trên đài phát thanh nghe yên bình cực, tôi muốn sau này chiều nào cũng vậy, cũng được đưa nàng về nhà thế này !

- Ơ Nam nè, đã biết nhà mình chưa mà sao không thấy hỏi?

- Mình biết rồi mà, sao lại hỏi vậy ?

- Ơ, Nam nói sao, không hiểu ??

Trời đất, nàng quên tôi rồi, quên mất cái vụ nàng đáp banh 2 lần vô mặt tôi rồi !

- Mình nè, hồi lớp 9 mình đá banh vô nhà bạn đó, 1 lần vô hồ cá, 1 lần làm bể bóng đèn ấy, nhớ không, cái bóng đèn bị bể ấy ! – Tất nhiên tôi giấu biến cái chi tiết nàng tọng banh vô mặt tôi.

- A..à, ra đó là Nam đó hở? Mình không nhớ ra đấy, Nam cao lên nhanh vậy ha, lúc đó nhìn chưa như bây giờ !

- Ừ, tự nhiên sau lớp 9 mình cao nhanh lắm ( Tôi cao lên nhanh thật, 1 phát vèo lên 1m70 luôn )

- Hì, giờ thì nhớ rồi !

Ôi, Tiểu Mai cười lên trông xinh phết, mà giờ tôi mới để ý, gò má nàng cao thật, mà lẽ thường con gái gò má cao là hay dắt mũi con trai lắm !

- Xong, đã đến nhà rồi, tiểu thư !

- Hì, ghẹo nữa, thôi tạm biệt ha !

- Ừa, mai gặp !

- Mai chủ nhật mà gặp gì, hì hì !

- Ờ ha, quên mất, mốt gặp !

- Ừ, Nam về cẩn thận !

Tôi nhìn theo đến khi nàng mở cổng bước vào, gật đầu cười thêm phát nữa, à suýt quên :

- Ấy, bạn tên gì vậy ? – Tôi vội hỏi.

- Gọi mình là Tiểu Mai được rồi ! – Nàng nhoẻn miệng cười rồi quay vào nhà.

Hị hị, ở hiền gặp lành mà, ông trời giúp ta rồi. Tôi chạy về lòng đầy hứng khởi “ Sau này hai đứa con nên duyên vợ chồng rồi thì sẽ cúng tạ ông trời, à quên cảm ơn mày nữa Tuấn ơi, cảm ơn cái quần thần thánh của mày đấy “ Tèn ten, đời sao đẹp tươi thế, tôi mở cổng bước vào nhà, nở nụ cười cầu tài với ông anh :

- Eh he ….. !

- Ranh con, học gì mà giờ này mới về, tán gái à ?

- Bậy nào, huynh cứ nói thế, hề hề !

- Lẹ đi ăn mày, đói rồi !

Tối đó tôi ăn gì cũng ngon, xem gì cũng vui, và ngủ cũng thật ngon, may quá, đêm nay không còn mơ thấy con nhỏ kia cầm AWM headshot nữa, mà là Tiểu Mai đang đứng đợi tôi trước cổng…thánh đường trong lễ phục cô dâu, cười rạng rỡ khi chú rể là tôi bước tới, he he, mơ đẹp, mơ đẹp !
 
Chương 11 :

Ngày chủ nhật dài lê thê bất tận, từ sáng tới trưa tôi ngồi tụng môn Sử cho ngày thứ 2, miệng thì tụng mà đầu thì toàn nghĩ đến Tiểu Mai, à cũng có khi nghĩ tới Khả Vy, khổ thật, 2 em cứ giằng co nhau như thế thì sao mà tôi học cho được chứ ! Đầu năm bài vở cũng không lấy gì là nhiều lắm, đến tối thì tôi đã xong xuôi bài vở cho cả thứ 2 và thứ 3. Ăn cơm chiều xong thì tôi ra ngồi trước sân hóng gió, quần đùi cởi trần đang xỉa răng thì ở đâu trước nhà có 2 đứa con gái đang dòm lom lom vô, mà ác nỗi vị trí của tôi và 2 đứa này thì gọi là chúng nó trong tối còn tôi ngoài sáng, nên tôi trố mắt thao láo nhìn mãi mà chả nhận ra, còn 2 đứa nó cười khúc khích :

- Nam ơi, có nhà ko ?

- A…., đợi chút !

Bỏ xừ rồi, là giọng em Vy, để em nó thấy tôi trong cái bộ *********y boy rồi, thế quái nào mà lại biết nhà mình được nhỉ ? Tôi phóng vô nhà mặc đại cái quần dài áo thun, khoác cái sơ mi ngoài rồi chạy ra :

- À, hai người đến đây à…có gì thế ?

- Tới coi rảnh hông, rủ đi lòng vòng chơi ! – Nhỏ Huyền đáp, ngồi sau lưng là bạn thân nhỏ đó, chính là em Vy.

- Mà coi bộ đang bận xỉa răng rồi, chắc hông đi được âu ! – Vy nháy mắt tinh quái.

- Không…tui rảnh mà, đợi dắt xe ra nha !

Con gái cấp 3 chúng nó quỷ yêu thật, toàn chơi sốc tôi. Từ cấp 1 đến cấp 2 tôi nào phải vừa gì, mà sao từ hôm vào cấp 3 nhập học đến giờ toàn bị sao quả tạ chiếu vào mồm chả phun được câu nào gỡ thẹn, nhục không chịu được. Tôi vừa lò dò dắt xe ra thì Vy đã phốc qua xe tôi :

- Chở Vy nha, nãy Huyền nó lên dốc cầu coi bộ giờ chở hết nổi !

- Ừ… !- Tôi nhún vai đáp gọn lỏn, thầm nghĩ chở Tiểu Mai thích hơn nhiều.
- Sao thế ? Hay là không muốn chở tui ?

- Đâu có, tại mới ăn xong nên…chưa nói nhiều được, hì hì !

- Tốt, vậy đi thôi !

Cơ mà Khả Vy nhẹ hều, tầm 45kg là cùng, mà công nhận nhìn càng kỹ thì càng thấy Vy xinh ra, không đẹp như Tiểu Mai nhưng lại dễ thương, ăn nói có duyên. Tóc cột dài, mắt to tròn đen láy, cười ra cũng xinh lắm. Mỗi cái đứng mới tới vai tôi, chắc còn phải phấn đấu nhiều mới xứng với anh Nam đây, không thì lúc hôn mỏi cổ lắm em, hề hề !

- Ủa mà sao biết nhà Nam hay vậy ?

- Hôm bữa Vy theo dõi Nam tới tận nhà mà !

- Ớ, khi nào ?

- Đùa thôi, có trong danh sách đoàn viên của lớp lúc đầu năm ấy !

- À…à !

Ra vậy, đầu năm đúng là Vy có đưa bản danh sách đó cho lớp điền họ tên địa chỉ vô, tốt, hôm nào gạ gạ em ấy cho tôi số phone nhà Tiểu Mai mới được.

- Vậy giờ đi đâu ?

- Ai biết, đi đâu Huyền ?

- Đi ăn gỏi ốc đi, bên trạm xe lửa bán ngon lắm !

- Ừ, đi !

Đến là nản, tôi vừa ăn cơm xong thì đã rủ đi ăn nữa, đâu phải dạ dày bò mà ăn vào rồi còn dư để tối khuya nhai bữa bữa phụ chứ. Thây kệ, tôi không ăn là xong, chả sao. Cơ mà chở Khả Vy cũng y như đèo Tiểu Mai, đi đường nhiều đứa trai khác nó cũng dòm ghê lắm. He he, khoái rồi đấy, tôi cũng hãnh diện lây chứ, “ giàu vì bạn, sang vì vợ “ mà .

- Cho 3 dĩa gỏi bác ơi – Nhỏ Huyền vừa vào đã tọng ngay 3 dĩa, đúng là con gái ăn hàng.

- Ơ, tui không ăn đâu, còn no ! – Tôi xua tay.

- Vậy hả, ông không ăn cũng chả sao, ông trả mà, đỡ tốn ! – Huyền nheo mắt láu lỉnh
- Sao…ừ, Nam đãi, he he !- Tôi kìm lại được, bình tĩnh, mình là con trai, phải galang, em Vy đang tựa cằm nhìn nãy giờ kia kìa.

- Chứ sao nữa, hì hì ! – Nhỏ Huyền khoái chí cười tít mắt.

Thật với các bạn, nãy ăn no gần chết, giờ nhìn dĩa gỏi tôi đã muốn mửa rồi, lấy gì mà ăn nổi ,t hôi thì lựa ốc mà ăn cho có lệ.

- Ăn dùm Vy đi Huyền, không hết nổi ! – Em Vy chia nửa dĩa gỏi qua phần nhỏ Huyền.

- Bơi vào, hì hì !

Xong 3 dĩa gỏi, nhỏ Huyền thiếu điều còn định kêu tiếp 3 ly sinh tố. Thảm rồi, chắc tuần sau nhịn net quá, lúa máu đâu nữa mà chu cấp cho nhu cầu bản thân đây. Hên làm sao nhỏ này chợt nhớ phải về sớm đón đứa em đi học thêm về, lúc đó cũng tầm 20h45 rồi.

- Tí chở Vy về dùm nha Nam, tui về trước, bữa khác gặp !

- Ừ , bye ha ! – Tôi gật đầu nghĩ thầm trong bụng “ Đi dùm đi, gặp hoài chắc thằng này cạp đất ăn quá “

- Tính tiền bàn này đi cô ơi !

- Chia ra đi Nam, nhỏ Huyền giỡn đó – Vy chìa tiền ra

- Mình trả được mà !

- Không, bạn bè đi chơi chung, có phải dịp gì đặc biệt đâu mà bắt Nam trả!

Ôi, sao em nói chí lý thế, thôi thì tôi nhận cho em ấy vui, chứ thực ra trong bụng tôi…cũng đang vui lắm, hề hề !

Chap 12 :

- Giờ đi đâu ?

- Tuỳ Nam, hì !

- Vậy…dạo chút rồi về nha !

- Ừa, mà chút chở Vy đến nhà một bạn nữa nha, gửi bản kế hoạch họp chi đoàn cho người ta !

– Ừ ! Tôi gật đầu nhìn Vy lại cười tình, trống ngực tôi bắt đầu đập loạn rồi.

Phan Thiết thì tuy không rộng lắm, ít chỗ đi chơi, toàn là quán ăn với coffee, chứ chỗ để dạo mát thì chỉ đường Nguyễn Tất Thành xuống biển Đồi Dương, dài khoảng 2km là đến bờ biển. Đường Nguyễn Tất Thành có 2 làn rộng, giữa là làn cây cảnh trải dài đến tận biển, xung quanh là các dãy ghế đá đặt tựa lưng vào nhau. Được cái buổi tối gió mát, chạy gần xuống đến biển đã nghe tiếng sóng rì rào. Lòng vòng chút thì đã xuống đến biển, nên tôi quay đầu xe chạy hướng ngược lại, buổi tối ra biển làm gì cơ chứ !

- Nhà bạn của Vy ở đâu ?

- Nam cứ chạy hướng này, đến đầu đường Tuyên Quang thì quẹo phải nha !

Nhà bạn em Vy chắc bán bánh xèo hay mì quảng rồi, vì mặt tiền con đường này toàn là quán ăn, khói thơm bốc nghi ngút, nhìn mà thèm.

- Đến chỗ kia, đấy, Nam quẹo vào hẻm đó !

- Hả ? Hẻm đó hở ?

- Ừ, đúng rồi, sao vậy ? Nam biết à ?

- Vy …đến nhà ai vậy ?

- Nhà của Trúc Mai, lớp phó văn thể, Vy đưa bản danh sách họp chi đoàn, sao vậy ?

- Ừ… vậy mình để Vy đầu hẻm nha, con gái nói chuyện với nhau có mình thì không tiện !

- Nhưng…trong hẻm tối lắm…!

Nếu một ngày các bạn đưa bạn gái về mà bỏ em nó lại đầu ngõ, không dám chở về tận nhà vì sợ ba nàng, mà nhìn thấy vẻ mặt nũng nịu khẽ bặm môi của em nó thì các bạn có dám để em nó đầu hẻm ko? Tôi thì không rồi đấy, thôi liều, tới đâu hay tới đó, tôi dắt bộ xe đi theo Vy. Cơ mà sao cả ngày hôm nay lại không đi đưa cho Tiểu Mai đi, hay mai lên lớp đưa cũng được, nhè ngay giờ đang đi với tôi mà đến nhà người ta. Nhỡ Tiểu Mai có ý gì với tôi thật thì phen này hết nhìn mặt, 21h hơn rồi hai đứa tôi còn long nhong ngoài đường, không cặp kè nhau thì là gì, càng giải thích càng chết.

- “ Bé Mai ơi, hôm nay em ngủ sớm đi, mai học đầu tuần mệt lắm, ai bấm chuông cũng đừng mở cửa nhé “ – Tôi vừa đi vừa lầm rầm ếm, cái bộ như thằng trộm gà, lù rù lù đù, chả bù cho cái bộ em Vy, hiên ngang đường hoàng tợn. Cánh cửa màu đen mà mới hôm qua tôi còn nhìn âu yếm như cửa nhà tôi thì hôm nay y như cánh cửa…âm phủ .

- Kính coong….!

- Mai ơi, Vy nè !

Có tiếng dép loạt soạt quen thuộc của mùa hè năm nào đi ra, người mở cổng chả cần phải đoán, hoá ra nãy giờ tôi trù hụt, em yêu của tôi vẫn chưa ngủ. Cũng phải, giờ này ngủ nghê gì chứ, híc !

- Ơ…2 bạn vào nhà đi !

- Được mà, Vy đưa Mai cái danh sách thôi, kèm thêm mấy hoạt động mà lớp phó văn thể tổ chức cho 15 phút đầu giờ mỗi ngày ấy !

- Ủa…lúc.. ! — Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên

- Ừ, có bổ sung thêm đó, thôi Vy về nha ! – Vy ngắt lời

- Ừ, 2 người về !

Hai nàng đứng nói chuyện, chả em nào thèm đả động đến tôi, em Vy thì tự nhiên như đúng rồi, Tiểu Mai thì có vẻ ngạc nhiên, cũng phải, đêm chủ nhật mà 2 đứa 1 xe thì chả phải cặp kè là gì. Chứ con ngoan trò giỏi như Tiểu Mai thì giờ này cũng ôn bài rồi ngủ thôi. Nàng lúc này mặc áo pull quần short, khoác hờ cái áo len, nhìn trắng xinh rạng rỡ, tôi đến chảy máu mũi, nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt mụ mị, và nàng thì nhìn tôi bằng nửa ánh mắt lạnh như băng. Híc, băng tuyết đâm vô tim, vừa đau thấu trời xanh vừa lạnh thấu xương. Rõ là lúc đóng cửa Tiểu Mai còn cười với Vy, chứ tôi thì y như con ruồi vo ve ở đâu, nàng còn chả thèm bận tâm chào tôi!

- Sao im ru vậy Nam ?

- À…mình buồn ngủ, tại hồi sáng dậy sớm ấy mà !

- Sáng chủ nhật mà dậy sớm làm gì ?

- Ừ…dậy sớm đi đá banh !

- Hì, vậy đạp mau i, rồi về ngủ !

- Ừ – Tôi chả thiết gì nói chuyện nữa, chán vật vã, hôm qua rõ là mơ đẹp thế mà hôm nay như từ thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục. Chỉ mong đến nhà em Vy cho nhanh rồi về đập đầu vô gối tự…kỷ .

Nhà Vy gần ngay trường học luôn, khúc đường này thì ngày nào học về tôi cũng đi ngang qua, dám sau này em ấy nhờ tôi chở về lắm.

- Vậy Vy vô nha, Nam về i !

- Ừ, bye ha !

- Ngủ ngon!

- Ừ ! – Rồi tôi co giò đạp thẳng về nhà, chả buồn thay quần áo, quăng mình lên giường nằm thở, híc, xui gì đâu. Rồi chiều mai sẽ ra sao ? Tiểu Mai chắc là giận tôi rồi, nhưng mà cũng không chắc, vì chắc gì nàng đã có gì gì đó với tôi đâu mà thèm giận ?

Nằm nghĩ vu vơ một hồi, tôi ngủ luôn lúc nào không hay. Lềnh bềnh trong mơ, tôi thấy mình đang rơi tự do từ trên cao xuống thẳng địa ngục, rồi “ Choành “, tiếng súng AWM khô khốc vang lên, hết đầu thai luôn. Đêm nay lại bị nhỏ CS kia nó ám, híc híc !

Chương 13 :

Trưa hôm sau, tôi chả buồn ăn, trệu trạo nhai vài hột cơm cho qua loa rồi thay đồ xách cặp, thất thểu đạp xe lên trường, lê bước vô lớp, chả dám ngẩng đầu lên mà nhìn sang chỗ ngồi Tiểu Mai đang ngồi :

- Giờ này mới vác xác lên à, tao quét gần hết lớp rồi này !

- Ơ…tao quên mất, giờ tao làm gì đây ?

- Đi đổ rác đi, để sẵn đằng kia !

Đi ngang qua Khả Vy, em ấy vẫn cười tươi rói như mọi khi, tôi cũng thấy tâm trạng đỡ hơn một chút .

- Hôm nay trực mà quên, tiêu chưa, hì !

- Hic, ừ, không biết sao mà lại quên mất !

- Cần Vy phụ gì hông ?

- Chắc không, giờ mình đổ rác là xong thôi mà !

- Còn nhúng giẻ lau bảng kìa, để Vy đi với Nam !

- Ừa, cảm ơn !

Tôi hên nhiều rồi, nên giờ gặp hạn liên tiếp. Vừa cầm cái ki rác ra cửa lớp thì thấy Tiểu Mai ôm cặp bước vào, bỏ xừ chưa, tôi lại đang đi chung với Vy. Nàng chả buồn nhìn tôi, đi ngang qua luôn, huhu, biết mà, điều xui đã xảy ra . Em Vy thì vẫn tíu tít cười nói, tôi cũng miễn cưỡng phụ hoạ theo, ừ hử cho qua chuyện, em ấy đứng nhúng khăn, đưa tôi lau bảng, nhìn hai đứa tôi lúc đó phởn không chịu được. Mấy đứa trong lớp cũng thấy, cũng đoán già đoán noan hai đứa này sớm muộn cũng cặp nhau, mỗi tôi là trong cuộc, tình ngay lí gian !

Giờ Sử, tôi ngồi học mà đầu óc để tận đâu, nghĩ ngợi mông lung, nghe chữ được chữ mất. Cái gì mà công xã nguyên thuỷ rồi người vượn cổ, thời này sướng thật, chả biết yêu đương gì, đâu có đau khổ như tôi bây giờ chứ. Giờ anh văn cũng chả nhét được thêm gì vào đầu, ngoại trừ mấy cái ngữ pháp quan trọng phải cố mà nuốt, với lại giờ cô chủ nhiệm, ngồi không chú ý lạng quạng vào sổ đầu bài thì tèo, thôi thì cố vểnh tai lên mà nghe, mà y như vịt nghe sấm ấy !

- Võ Trí Nam, đọc đoạn tiếp theo, vai Peter !

- Ơ….dạ… – Nghe cô gọi, tôi giật mình đứng phắt dậy, thầm kêu khổ vì nãy giờ có nghe cái quái gì đâu, làm gì biết đoạn nào đây, mà Peter là thằng quái nào nữa ?
- Diệp Hoàng Trúc Mai, vai Mary ! – Cô gọi tên Tiểu Mai.

- Hello Mary, how your vacation ? – Tiểu Mai hắng giọng đọc

- Cô nói em vai Mary mà , Mai, đoạn đó của Peter , em đọc trước đó Nam !

- Dạ… hello Mary, how your…….. !- Ôi lạy hồn, nhờ Tiểu Mai nhầm vai mà tôi tìm ra được đoạn cần đọc, không thì lên bảng đếm số mất rồi, hú vía thật, thôi ráng tập trung, không dám lơ mơ nữa.

Tôi đang đối thoại với em đấy, cơ mà lại bằng tiếng Anh, và chẳng ăn nhập gì với những điều tôi đang muốn nói, muốn giải thích cả. Kết thúc đối thoại, nàng hẹn tôi See you later mà tôi nghe sao xa xăm quá đỗi, không được, là con trai thì phải nắm thế chủ động, tôi phải giải thích thôi, có sao nói vậy, tránh để nàng hiểu lầm, đêm dài lắm mộng.

Trống đánh báo hiệu giờ ra chơi vang lên, mấy thằng con trai túa ra sân đá cầu như mọi hôm, mỗi tôi là ngồi lại. May quá, em Vy cũng đi với nhỏ Huyền ra ngoài rồi, tôi đánh bạo đi đến chỗ Tiểu Mai, nàng đang ngồi xem sách, hình như là sách địa lý

- Tiểu Mai nè…. !

- Hở, gì vậy Nam ?

- Tối hôm qua đó… !

- Ừ, thì sao ?

- Là do Vy qua nhà mình rủ đi chơi, sau đó bảo tiện đường chở qua nhà Mai để đưa cái danh sách gì kia thôi… ( giải thích thế cũng như không, thà im còn hơn, nói ra khác gì tự khẳng định là em Vy vừa đến rủ đi chơi là mày đã tót đi ngay, hừ..)

- Nam đi đâu thì sao phải báo cáo với mình chứ ? – Tiểu Mai nheo mắt.

- Không, ý mình là…. ! – Tôi đâm quíu.

- Là sao ? – Nàng nhìn tôi gặng hỏi.

- Là…là.. ! – Tôi tắc tị chả biết nói gì tiếp theo.

- Là ông đi ra cho tui ngồi ôn bài, sắp vô lớp rồi – Giọng nhỏ ngồi cùng bàn với Tiểu Mai, chắc nó mới vào lại.

- Về nhé…. ! – Tôi lủi thủi về lại chỗ ngồi, thầm rủa mình ăn nói ngu si, giải thích xong còn tệ hơn, chả nói được cái quái gì ra hồn.

Và Tiểu Mai thì vẫn chả thèm cười lấy một cái, nàng vẫn cặm cụi nhìn vô cuốn sách địa lý ôn bài cho tiết sau, mặc tôi dưới cuối lớp với cái mặt như thằng chết trôi đến hết buổi học, ai lay cũng không tỉnh, à đến giờ về thì Khả Vy có đến, cười cười ấn tay lên trán giả vờ như xem tôi có sốt không. Mắt nhắm mắt mở, tôi kịp thấy Tiểu Mai trên kia liếc thấy tôi đang ôm cái bàn, tay em Vy trên trán, vậy là nàng quay ngoắt ôm cặp đi về, và lần này thì tôi chết thật, chả thèm trôi nổi gì nữa, chìm lỉm xuống đáy sông….tuyệt vọng !
 
Chương 14 :

Cả 3 tuần sau đó Tiểu Mai chẳng thèm nhìn mặt hay ừ ử một câu gì với tôi. Nàng đi lướt qua tôi hơn chục lần mà chẳng lần nào chào tôi lấy 1 tiếng, và những lúc nàng “ vô tình “ nhìn tôi thì chả hiểu sao toàn ngay lúc em Vy với tôi đang tình tứ tán chuyện. Mà dạo này Vy tán tôi càng lúc càng rõ rệt, chắc các bạn cũng thắc mắc tại sao em này lại bạo dạn thế. Chương này tôi dành riêng để nói về Khả Vy cho các bạn tường tận.

Bí thư lớp 10A 1, Khả Vy cao tầm 1m55, nặng tầm 45-47 kg, tóc dài ngang lưng, mắt to miệng cười có duyên, hát hay múa đẹp, ăn nói thì khỏi phải bàn, học hành tạm được, không giỏi không dở, nói chung là cố gắng thì có thể ..chạm nhẹ đến trình độ của tôi, hì ! Em ấy trong trường cấp 3 cũng thuộc dạng nổi tiếng, vì đã học luôn cấp 2 ở trường này, đến nay đã 5 năm liền làm bí thư, 1 lần làm liên đội trưởng, 2 lần làm đoàn chủ tịch, và con trai mấy lớp khác thì mê em ấy như điếu đổ. Biết thế nên em này làm mặt kiêu, chả thèm thích đứa nào, thằng nào tán thì em nó cũng chỉ nhát gừng, thái độ không rõ ràng với tụi nó, nên bọn trai làng lại được thể, tưởng mình nằm trong mắt xanh em ấy rồi.

Sở dĩ tôi biết mấy chuyện này là do như vầy, một bữa giờ ra chơi, tôi đang đóng cái bộ chết trôi, gục mặt xuống bàn thì em Vy bước tới :

- Nam nè, ra can-tin chơi với Vy đi !

- Hở ? Can-tin có gì mà chơi ? – Tôi ngơ ngác.

- Đi mà, hỏi hoài ! – Em ấy kéo tay lôi tôi đi nhưkéo thằng chết trôi ra khỏi vũng sình lầy đen tối này đến vùng khác…đen tối hơn. Lúc đi qua hành lang, mấy thằng trai các lớp khác nó túa ra dòm các bạn ạ, chỉ trỏ bàn tán đủ điều :

- Thằng này là ai thế ?

- Ơ, tao có nhìn nhầm không ? Ê ê tụi bây ra xem này.. !

- Thằng này chắc chịu được của tao 2 đấm là nằm dài… !

Ơ cái lũ này, ông đâu phải vật triển lãm cho tụi mày xôn xao nhốn nháo với cả…bố láo chứ ! Mà cũng tại em Vy đang khoác tay tôi mà đi hiên ngang, sẵn tức mấy thằng này…nên tôi cũng đi hiên ngang luôn. Giờ mới biết cảm giác làm bạn trai hot girl nó thế nào, vui…và cũng mệt cực . Ra can-tin, em ấy mua 2 ly nước với 4 lố kẹo mềm sugus, ngồi tán hươu tán vượn một hồi thì vô lớp học tiếp. Vừa bước ra khỏi can-tin thì lố nhố cả đám trai làng nó đang thấp thỏm dòm theo, có thằng còn dứ dứ quả đấm lên mặt. Kệ xác tụi mày, ông đây đang phởn, chả thèm chấp !

Giờ ra về, tôi kéo nhỏ Huyền ra hỏi thử, thì mới được nó cung cấp cho cái bề dày thành tích của em Vy, nghe xong tôi 3 phần nể mà 7 phần khoái tả tơi. Hoá ra em ấy hot thế mà trước giờ mình không biết, cứ nghĩ em này cọc tìm trâu, mà tôi thì nào phải trâu, cái này gọi là mỹ nhân tương ngộ anh hùng đấy chứ, hề hề ! Nghĩ vậy nên hôm sau tôi bước vào lớp, cái mặt cũng có thể gọi là có chút sinh khí, không còn lờ đờ nữa.

Từ dạo tôi với Vy học thêm anh văn chung thì ra về ngày nào hai đứa cũng đi chơi, ăn uống rồi đến dạo mát, nói chung tôi cũng thấy thinh thích em ấy, và biết chắc em nó thích tôi, cũng phải thôi, ngồi học mà cứ hay quay xuống nhìn tôi cười mãi vì có lẽ em nó cảm giác được tôi đang nhìn phía em, dù rằng lúc đó là tôi đang ngồi…nhìn Tiểu Mai qua hướng nhìn của Vy.

Có mấy lần tôi thử để em ấy về trước, tôi giả bộ dắt xe về sau, rồi lẳng lặng đạp sau lưng, vừa chạy vừa giữ khoảng cách an toàn, đủ để em không phát giác là tôi đang chạy phía sau. Y chóc, đợi mãi chẳng thấy tôi chạy lên, em ấy quay đầu lại ra sau nhìn xem có tôi không, hề hề, tôi cười cầu tài rồi từ từ chạy sóng đôi theo, cá cắn câu rồi đấy. Chiến thuật này gọi là vừa câu vừa thả, không dồn dập, đủ để em nó vừa thích vừa nhớ mình, chứ không phải cứ bâu đầu chạy theo để rồi một ngày kia em ấy chán mình chỉ vì lúc nào cũng có cái đuôi sau lưng. Cảm giác thích qua thích lại hồi mới biết tình cảm trai gái cấp 3 nó hay lắm các bạn ạ, không trẻ con như cấp 2 mà cũng không nồng nhiệt say đắm như tình yêu đôi lứa sau này, nhưng luôn có cái gì đó tươi mới và thanh khiết lắm, thôi thúc ta phải tự đi tìm hiểu lấy. Tôi cũng rứa, tự lực cánh sinh trên tình trường thôi !

Và liên tục… 5 tuần sau đó Tiểu Mai vẫn chẳng ừ hử một câu gì với tôi, em Vy và tôi thì ngày một thêm tiến triển, và thằng Tuấn thì chả có rách quần thêm lần nào nữa, dù tôi đã trù nó rã cả cổ họng, vào lúc đá cầu, cứ đến tôi là tôi sút, tôi tống sang phía thằng này cho nó cứu cầu thêm vài bàn nữa xem có rách nổi cái quần không.

- Chóc…Cho mày nè Tuấn ! – “ Mày cứu cầu đi, quả này cứu được thì mày thành huyền thoại quần rách, tao lại xung phong chở mày về, tí tao còn chở Tiểu Mai về được, rách đi “

- Viuuuu…độp ! – Cầu bay thẳng xuống đất, thằng Tuấn nhát đòn, chả dám song phi cứu cầu như lần trước nữa.

- Mày càng ngày đá càng dở ! – Tôi hậm hực nói thằng Tuấn rồi bỏ đi vào lớp, mặc cho bọn con trai chả hiểu ất giáp gì, nhưng thú thật, quả cầu đó mà đỡ thì có mà vỡ mặt, tông thẳng vào gốc cây bàng chứ chẳng chơi.

Chương 15 :

Đầu tháng 11, cô chủ nhiệm họp cả lớp lại để bàn tiết mục văn nghệ mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Lớp thì 16 nam 25 nữ, cũng lại là năm đầu cấp, nên cô muốn tổ chức tiết mục gì đó để cả lớp cùng tham gia luôn, gọi là thêm tính đoàn kết. Cuối cùng sau khi loại hết mấy đứa ỡm ờ mắc cỡ không dám tham gia, dụ dỗ thêm vài đứa thì tổng cộng được 24 đứa tham gia, và toàn bộ con trai thì chung đội hình hết, buồn mỗi cái Tiểu Mai lúc ấy lại không muốn tham gia văn nghệ. Nhưng mỗi lớp phải đăng kí 2 tiết mục, tuỳ vào tiết mục đó hay hoặc dở mà Đoàn trường chọn ra để diễn đêm Gala và trao giải thưởng, vì đêm đó có bán cả vé, vé ko đắt lắm, tầm 20 nghìn 1 vé.

Trường tôi thì nổi tiếng về phong trào văn nghệ xưa nay rồi, đàn ca nhảy múa kịch cọt gì cũng có hết, nên đêm Gala thì học sinh các trường khác cũng kéo nhau đến xem. Nên ăn thua là ở chỗ này, cả 3 khối tổng cộng gần 100 lớp, chung quy sẽ có khoảng 1 tuần để duyệt 200 tiết mục, chọn vào đêm Gala chỉ tầm 50 tiết mục. Mà lớp nào được chọn diễn thì sẽ được cộng điểm xếp loại khối, và âu cũng là cái dịp để học sinh thể hiện tài năng, biết đâu các anh chị diễn ở trên thì ở dưới chả có nam thanh nữ tú mê tít các anh chị thì sao, ai biết được ?

Lớp tôi là A1, lớp chọn, nên làm gì cũng trên tinh thần phải nhất, cô Nga chủ nhiệm đầu tư cho 2 tiết mục cực kỳ kĩ lưỡng, thuê hẳn một giáo viên múa về làm biên đạo cho 2 tiết mục. Và 2 tiết mục đó nó như này, 1 tiết mục cả 24 đứa cùng tham gia là hát và múa tập thể, kiểu như 1 người hát 23 đứa múa minh hoạ vậy. Khả Vy sẽ hát, cái này khỏi phải bàn, còn lại múa thì cứ chạy ra chạy vô múa nhăng múa cuội. Tiết mục còn lại là múa..ballet, chỉ có 4 mạng, 2 nam 2 nữ. Vâng, em Vy kiêm luôn 1 vai nữ chính, 3 mạng còn lại sẽ được gạn lọc trong quá trình tập tiết mục hát tập thể, ai có năng khiếu thì hốt.

Thế là tháng 11 diễn ra cực kỳ nhàn hạ, ăn chơi thả giàn, vì thầy cô biết ý, nên cũng chẳng kiểm tra bài vở gắt gao gì cả. Cứ sáng sớm tôi lọ mọ đạp xe lên nhà thằng Tuấn học hoá, 9h về thì đến thẳng nhà cô dạy múa, đã thấy mấy đứa lớp tôi nó ở đó, cười giỡn chí choé. Tập xong thì mạnh đứa nào đứa nấy ăn trưa, hẹn nhau 2h tập tiếp. Tôi chớp ngay cơ hội liền, trưa ăn xong tót ra quán nét ngồi với thằng Khang lớp trưởng, 2h mới đi tập. Tập múa xong thì lại về rủ cả bọn đi nước mía chè cháo, rồi ra biển hóng gió, giỡn nhau nghịch nước ầm ầm. Cái thời học sinh ấy giờ nghĩ lại sẽ chẳng bao giờ có được nữa, ăn chơi thả giàn mà không phải lo nghĩ bữa cơm tiếp theo.

Mà cái sự tập văn nghệ thì cũng hài vô đối, tiết mục múa tập thể đại khái thế này. Em Vy hát chính, nội dung là về một buổi chiều Phan Thiết, khi các anh dân chài vui vầy đánh lưới, các chị em vui vẻ hốt cá hốt tôm, các anh bộ đội vui sướng ôm…súng hát hò, thì có 2 cặp tình nhân vui tươi dắt nhau ra biển, cảnh tượng yên bình, bài hát mang tính nhân văn sâu sắc. Nhưng đến lúc phân công nhân sự ra rồi khoác trang phục vào thì đủ chuyện xảy ra.

- Sặc, bộ đội sao cầm súng nhựa vậy cô, còn màu xanh lá nữa chứ ? – Thằng Khang vung tay la oai oái.

- Thế cây súng nước hàng thật của mầy đâu? Đưa ra xem nào !

- Ah ha ha, chúng mày xem 2 thằng chài lưới kìa !

Năm thằng con trai đóng vai dân chài mặc áo lưới hở nửa thân, hết 2 thằng ốm như cái que, khoe toàn dao găm với phi đao, nhìn hãi kinh hoàng. Thế này thì cá với tôm gì nữa, vừa ra gió nó đã thôi bay luôn cái mạng rồi. Quyết định thay thế, cho 2 ông ốm o này vào làm bạn trai với 2 cô kia, cũng phải, yêu nhiều thì ốm thôi.

Tôi thủ vai bộ đội, mặc áo quân sự vào, khoác lên cây súng giả màu…xanh, kệ, trông cũng oai phết, đứa nào chọc tôi phơ bể gáo, dù gì thì cô dạy múa cũng hứa hẹn đến bữa diễn sẽ thay bằng súng thật, hoặc chí ít là súng giả bằng gỗ bóng. Vai bộ đội cũng dễ, chỉ việc hành quân đi ra, nhảy múa tí rồi hành quân đi vào, thằng Tuấn có lúc cao hứng còn ôm súng lăn trọn 3 vòng rồi bò lê lết như đang tham gia chiến sự, tí đứng dậy thì gãy xừ nó cây súng giả.

Cái đoạn mà 2 cặp trai gái dắt nhau ra biển, theo kịch bản thì lúc bọn nó vừa bước ra sân khấu thì 5 thằng dân chài sẽ vẫy tung cái lưới cá lên, kiểu như minh hoạ là đang ở biển. Tôi thề 2 cặp tình nhân này dắt nhau ra biển mà y như là đang đi viếng mộ, cái mặt chẳng chút sinh khí, cứ lờ đờ u uất. Thêm bọn dân chài nó nghịch, chụp luôn cái lưới lên đầu bọn này như nhốt heo vô rọ, thôi thì đủ chuyện hài lúc tập.

Nhiệm vụ của em Vy là nhẹ nhất, chỉ hát thôi, mà em ấy thì hát hay sẵn rồi, theo lí thì chỉ cần ở nhà tập, không nhất thiết phải tếch lên theo tụi tôi. Cơ mà sao được, anh bộ đội Nam đang tập mà, phải có em nó rót nước cho anh đỡ mệt. Câu này là thằng Khang nói chứ không phải tôi, mà nghe cũng khoái khoái, chí ít Tiểu Mai không có ở đây, tôi cũng đỡ ngại . Hôm nào tập múa em Vy cũng có mặt, đứng chung với nhóm con gái, chốc chốc quay sang cười tình với tôi, ra về thì đi uống nước, chiều cả bọn ra biển hóng gió, tôi dĩ nhiên được phân công đèo em ấy. Nói chung hai đứa tôi tiến triển khá nhanh, bọn trong lớp hầu như cũng biết hết, lại được cả bọn trai trong trường. Em Vy khá nổi, nên cái tin em ấy có bạn trai cũng lan ra nhanh chóng, bằng chứng là có hôm tôi đang trong sân trường thì có vài đứa từ xa đứng chỉ trỏ thì thầm, thây kệ tụi bây, nghĩ sao thì tuỳ !

Cơ mà có cái vụ này cũng kinh phết, có hôm tôi với Vy đang đi ra căn-tin, lúc đi ngang qua văn phòng Đoàn thì có anh lớp trên bước ra, kéo em Vy vào bảo hỏi chuyện này chút, kêu tôi đứng ở ngoài. Trong phòng lúc này cũng có tầm 5- 6 ông nữa, 2 con nhỏ nào đó thì đang ngồi hí hoáy với mớ văn bản. Thế là trong đó rì rầm xầm xì cái gì tôi nghe không rõ, tò mò tôi nhìn vào thử, thì thấy em Vy cầm cây thước bảng dài 50cm đập thẳng vô bàn, gãy luôn cây thước cái “ Rốp “ , cả phòng im bặt.

- Em với Nam ra sao chẳng phải việc của mấy anh ! – Nói rồi Vy đùng đùng đi ra, kéo tay tôi đi thẳng can-tin, tôi thấy em ấy giận thế cũng chẳng hỏi gì, sau này mới biết bọn kia hỏi Vy là tôi với em ấy đang có gì với nhau mà ngày này cũng thấy cặp kè, xao lãng chuyện công tác Đoàn, yêu cầu…chia tay ngay !

Bố khỉ, lãng xẹt, các ông thích em ấy thì nói đại ra, thấy đi với tôi ngứa mắt thì thế chứ công tác quái gì, lâu lâu xẹt ra xẹt vô kí vài cái hồ sơ, làm như ghê gớm lắm, cứ thích quan trọng hoá vấn đề.

Tôi thì lúc này cũng hết 6 phần là thích em Vy rồi, 4 phần còn lại vẫn đang lơ ngơ chả hiểu Tiểu Mai ra sao nữa, tóm lại tôi từ đầu đến cuối ở thế bị động, không chống chọi được với sự tấn công dồn dập của em Vy cũng như không phản đòn gì được với mũi tên băng giá của Tiểu Mai, thôi thì mọi sự ra sao thì ra. “ Thà yêu người yêu mình còn hơn là yêu người mình yêu “, Tiểu Mai đã chẳng ưa tôi thì mọi sự tôi làm chỉ càng thêm lố lăng thôi, lúc đó tôi đã nghĩ ngô nghê như vậy đấy.

Chương 16 :

Tiết mục hát tập thể xem như tạm ổn, chỉ còn tập trung lại tự tập đội hình với ráp nhạc, ráp sân khấu nữa là xong. Giờ đến tiết mục múa ballet, cô dạy múa chọn ra được em Vy và nhỏ Phương, vì 2 em này hồi nhỏ từng học qua môn múa. Còn chọn con trai thì hơi khó nhằn, vì múa tập thể thì bọn tôi còn cắn răng tham gia, đông vui đỡ quê, chứ múa ballet thì nào nắm tay ôm eo ôi thôi đủ kiểu, chả đứa nào xung phong. Khả Vy thì dễ thương thật, nhưng nắm tay với ôm eo em ấy thì phải hỏi cây súng tôi đang cầm trước đã, biết thế nên bọn con trai cũng ra chiều uý kị, còn nhỏ Phương thì miễn ý kiến, chả liên quan gì mấy.

- Thôi mày múa pa-lê đi Nam, cặp sẵn với Vy kìa – Thằng Khang cà khịa.

- Không, tao xưa giờ có biết balê là gì, patê trét bánh mì thì ăn ! – Tôi quắc mắt.

- Mày hông múa tao nhào vô ráng chịu à nha – Thằng Dũng ở đâu đáp vào.

- .Dẹp..dẹp mày đi ! – Tôi chống chế yếu ớt, nhìn sang Vy cầu cứu, ai dè em ấy chả có phản ứng gì sất, chỉ cười ruồi cho qua chuyện.

- Vậy xem như chọn trước Dũng vào tiết mục này, người còn lại chọn sau ! – Cô dạy múa bảo.
- Em giỡn đó, không biết múa balê đâu cô ơi ! – Thằng này xịu mặt.

- Không sao, nay tập mai biết, giờ cô cho em tập thử với Phương nhé !

Hé hé, này thì thần khẩu hại xác phàm nhé mậy, tưởng xơ múi được em Vy à, cặp với nhỏ Phương thì thôi rồi, chả cần nhắc mày cũng biết nó dữ thế nào, tôi khoái trá nghĩ bụng. Cơ mà nhỏ Phương dữ thật, thằng Dũng vừa chạm tay vào nó đã xổ ra :

- Cầm gì chặt dữ vậy?

- Ơ..đã đụng vào đâu ! – Thằng này đỡ đòn trông tội thấy thương.

Cả lớp cười ồ ra, 2 đứa nó ngượng đỏ cả mặt, gì chứ cái vụ múa ballet này có động chạm thân thể, nên chị em bực mình cũng phải. Mà tâm trạng đã không tốt thì nào có tập trung được vào công việc, nhỏ Phương cũng vậy, nó múa mà cứ lo thằng Dũng lợi dụng động chạm này nọ nên buổi chiều vài hôm sau, lúc 2 đứa này đang tập tới đoạn thằng Dũng tựa eo nhỏ Phương mà nâng bổng nó lên thì nhỏ này tự dưng giật nảy mình, té cái đạch ra giữa sân la lên bài hãi.

- Chết, có sao không Phương ? – Thằng Dũng bủn rủn cả tay chân

- Cô ơi, bạn Phương bị té !!!

- Sao không Phương ? Mày điên à Dũng ?

- Đâu có…tao…Phương tự đẩy ra mà – Nom mặt thằng này lúc ấy trông đến tội.

Nhỏ Phương ôm cổ chân, mặt tái mét, thở không ra hơi, nhưng vẫn thừa sức nhìn thằng Dũng với ánh mắt hình viên đạn. Kết quả chẩn đoán tại chỗ, nhỏ Phương bị bong gân chân, thằng Dũng vô can vì nhỏ ấy tự đẩy ra nên té, nó cũng đã nhận lỗi rồi. Việc cần làm lúc này là chọn ra một nữ khác thay thế, và thêm một nam nữa vào đội hình.

- Giờ các em biết trong lớp còn bạn nữ nào có thể múa không? – Cô Nga đăm chiêu.

- …….

- À có, nhỏ Mai tổ 1 !

- Ừ đúng rồi, bạn Trúc Mai đấy cô !

- Phải rồi, lớp phó văn thể thì phải biết múa chứ !

Vâng, tiên sư các bạn cấp 3 nhà tôi, còn cả đám nữ trong lớp đang nằm nhà xem Hoàng tử Ếch Nhái gì đó mỗi chiều sao không hô hào chọn lựa con nào mà nhè ngay Tiểu Mai thế, người ta đã không chịu từ lúc đầu rồi, chỉ giỏi quấy rối .

- Ừ, để cô gọi điện cho em ấy thử xem ! – Cô Nga chủ nhiệm gật đầu.

“ Đừng nhận lời Mai ơi, không là anh khó xử lắm “, tôi thì thấp thỏm ra mặt, nhưng bên kia chả hiểu sao em Vy lại cười tươi rói !

- Mai đồng ý rồi, sáng mai sẽ bắt đầu tập trung đội hình ballet, nhưng giờ còn phải chọn thêm 1 nam ngoài em Dũng nữa, ai đây nhỉ ?

- Để em cho cô ! – Thằng Khang mập trưởng lớp nói rõ to.

- Em cũng được nè cô, vai bộ đội chán chết ! – Thằng Tuấn hóng theo. – Để em đi cô !

- Em nè cô, em chưa làm gì nà – Và đám con trai nói tới tấp chen vào.

Cô Nga ngạc nhiên không kể sao cho hết, chỉ mới hôm bữa còn chật vật lắm mới kêu được các ông tướng tham gia văn nghệ, mà chỉ chịu múa tập thể thì mới đồng ý chứ đừng nói là múa ballet, thế mà hôm nay trông ông nào ông nấy hung hăng xông xáo tợn.

Nản, thế là tèo, chả những Tiểu Mai có mặt ở đây mà tôi sau này còn phải xem mấy thằng oắt này tình tứ xun xoe nàng nữa, vì là múa ballet mà lại. Tôi thì lúc này có cho vàng cũng chả dám giơ tay phụ hoạ theo bọn kia xin vào múa cặp với Tiểu Mai, vì em Vy đang cảnh giới phía đối diện kia kìa, tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Cuối cùng thằng Luân được chọn, cao ráo sáng sủa, kể ra cô Nga chọn cũng chính xác, nhưng mà với tôi lúc này thì thằng nào được chọn cũng là trật đường rày hết, toàn lựa cơ hội mà đâm sau lưng chiến sĩ. Cơ mà nghĩ lại tôi cũng chả có quyền gì mắng tụi nó, nếu chưa phải cặp với em Vy thì giờ này tôi cũng ton hót ngoài kia giống bọn nó hoặc là giãy đành đạch vì không được chọn như Khang mập bây giờ rồi .

Chán cái sự đời, ngày mai hứa hẹn tình huống căng thẳng đây, để xem thằng Luân hay thằng Dũng ôm eo nắm tay Tiểu Mai rồi về có yên thân với 14 thằng lục lâm thảo khấu mang nỗi đau mất “ vợ “ này không, à không đúng, chỉ có 13 đứa thôi, tôi xem như vứt xó, nằm ngoài tình hình chiến sự rồi, tôi trở thành “ hoa đã có chủ “. Cũng phải nói thêm, 1 trong 2 thằng Luân hoặc Dũng mà xáp xáp em Vy quá đà thì tôi cũng múc nó luôn, nhưng hơi cô đơn, vì chiến tuyến bên này là chỉ là mặt trận của riêng tôi, híc !
 
Sửa lần cuối:
Chương 17 :

Sáng chủ nhật, hôm nay tôi học thêm hoá trên nhà thằng Tuấn, anh nó dạy thì siêu thật, nhưng khốn nỗi cái màn cân bằng phương trình phản ứng hoá học mà không cần viết ra, chỉ nhìn bằng mắt mà tính được thì nó hơi khoai, tôi đến đau não vì trong 10 phút phải nuốt xong 20 cái phương trình mà chỉ làm tính nhẩm. Đang căng óc ra làm cái phương trình 16 thì thằng Tuấn lấp ló ngoài cửa, ngoắc ngoắc ra hiệu tôi nhanh lên.

- Cái gì vậy mậy? Đang làm bài, vụ tính nhẩm này mệt quá !
- Ơ dễ mà, làm đại đi, hôm nào tao giảng lại cho. Đi nhanh mầy ! – Thằng Tuấn giục.
- Đi đâu ? Gunbound à ?
- “ Bao bao “ cái đầu mày, lên nhà cô dạy múa. – Nó ôm mặt
- Bữa nay tập ballet mà, tao với mày từ giờ chỉ ở nhà múa súng thôi là được rồi.
- Thế mày không lên xem em Vy à ?
- Ơ cái thằng này, mày rủ tao ra để đi xem em yêu tao à ? Tôi trừng mắt.
- Điên, ai chả biết em Vy của mày, tao lên…bảo vệ Trúc Mai.. ! – Ý đồ tà đạo mà nó vênh mặt như thể đang nói sắp đi… làm đấng cứu thế !
- À..à, thế đợi bố chút, 5 phút nhá !– Tôi gật gù.

Làm đại 3 cái phương trình cuối, nộp bài cho anh thằng Tuấn xong, tôi xách xe chạy theo nó. Ác nỗi chưa ăn sáng mà thằng này lại còn chạy nhanh quá thể, tôi đua theo không kịp.

- Chậm..chậm lại mày ơi.. !
- Bố khỉ, thằng bệnh phu – Nó làu bàu hãm tốc lại.
- Mà…chắc gì..hộc…bữa nay bọn mình có tập múa ? Khi không..vác xác lên đứng xem thế thôi à ? – Tôi thở không ra hơi.
- Ơ, hôm qua lúc mày đèo em Vy về thì bọn tao thoả thuận hôm nay chủ nhật, tập cả ngày luôn rồi, he he !
- Bọn mày điên rồi, bỏ cả ngày lên chỉ để nhìn bọn kia nó nhảy nhót với em Mai, mù mắt hết nghe con !
- Ừ, thế mày tính ở nhà để 2 thằng kia mặc sức tung hoành với em Vy hả ?

Ơ ! Thằng này khá, thế mà tôi không lường ra, nghe nó nói mà tôi toát mồ hôi, cong chân đạp như …chưa từng được đạp !

- Hăng tiết vịt rồi, phải thế chứ !- Thằng Tuấn cười khà khà khoái trá.

Lúc 2 thằng tôi đến nơi thì trên đó gần như đông đủ cả, chả trách, hôm nay chủ nhật mà, đứa nào cũng rảnh cả ngày.

- Ê thằng Dũng, bỏ tay ra , xem ai tới kìa !
- Thằng Nam chậm quá, không kịp xem cảnh cao trào ! – Khang mập đía vào.

Trong sân, em Vy với thằng Dũng đang múa trước làm mẫu cho Tiểu Mai và thằng Luân ngồi xem mà học hỏi, cô dạy múa thì nói liên hồi – “ Đấy, chỗ này phải thế, phải thế “ . Vy thấy tôi tới, mắt hấp háy cười rạng rỡ, tôi cũng cười tình lại, và không mấy buồn nữa khi Tiểu Mai vẫn xem như không thấy tôi, vì tôi cũng xác định là nàng lơ tôi rồi, chỉ cảm thấy hơi có gì đó bứt rứt mà không diễn tả được.

Cái sự múa ballet thì theo tôi nhận xét cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, chỉ là khoác hờ tay lên eo rồi tay kia nắm lại như bắt tay thôi, dù gì cũng chỉ mới quen biết vài tháng, làm gì thằng Dũng với thằng Luân dám làm bậy. Tôi ngồi xem Vy với thằng Dũng múa mà mặt tỉnh khô, chốc chốc em nó còn quay sang nhìn tôi, ý hỏi xem có hay không, tôi cười tít mắt, ý bảo em ấy múa thì múa, nhưng đầu thì cứ quay sang nhìn tôi cho thằng kia tức chơi. Cơ mà có 2 thằng chung tổ với em Vy thì cũng ra chiều thấp thỏm lắm, cứ ngồi hóng như trời hạn hóng mưa rào.

Đến lúc Tiểu Mai với thằng Luân ra tập thì em Vy chạy ra ngồi kế cận tôi, mặc 2 thằng kia ba hoa chí choét với thằng Dũng mấy câu đại loại như sao nãy mày nắm tay Vy chặt thế, hay là sao mày múa mãi mà ko biết mệt !

- Nam nè, ra ngoài kiếm gì ăn đi, Vy chưa ăn sáng !
- Hic, mình ăn rồi, ngồi chơi chút rồi tí đi ăn trưa luôn ! – Tôi nói xạo, chứ chân cẳng đang rã rời giờ chạy xe gì nổi nữa.
- Ừa…cũng được… !- Em ấy phụng phịu, tay mân mê ly nước.

Như đã nói ở trên, trong ballet thì cầm tay và tựa eo đều là những động tác đầy…nghệ thuật, chứ chẳng có gì bậy bạ trong đó sất, tôi biết vậy, và cũng biết luôn em Vy đang kế bên nên ngồi xem chẳng tỏ thái độ gì. Không như mấy thằng trai làng kia, lúc thằng Luân tựa eo Tiểu Mai mà nâng lên thì Khang mập rú lên khiếp đảm, làm cái bộ bật ngửa ra đất, thằng Tuấn thì bưng mặt, mấy thằng khác bặm gan nhìn thằng Luân trừng trừng, bọn con gái nhìn thấy cứ gọi là cười rũ rượi.

- Trúc Mai nhìn xinh hén ? – Vy cười cười, liếc xéo tôi
- Ừa, múa đẹp quá chừng ! – Tôi thơ ngây, gật đầu trả lời thật thà.
- Sao khen người ta ? Nãy giờ hổng thấy khen tôi câu nào hết ! – Em ấy nhéo hông tôi rõ là đau.
- Ai ui da..oái…thì Vy hỏi mình mới trả lời chứ ! – Tôi ôm hông cười khổ, giờ mới biết vừa bị em Vy gài độ.
- Hứ…. !- Rồi em ấy làm mặt giận, quay ngoắt đi
- Thôi mờ, có ý gì đâu, bạn bè nhận xét chân thành thôi ! – Tôi xuống nước năn nỉ ngay.
- Bạn bè gì nãy giờ nhìn không chớp mắt thế ? – Vy bĩu môi.
- Ơ…nhìn mà không chớp thì mỏi mắt chết sao, Vy cứ nói thế, hì hì !– Tôi cười tình, trả lời nhát gừng.
- Lần này thôi nhé, lần sau chết với tôi – Em ấy làm bộ dỗi, mà trông dễ thương lắm.
- Hì hì, tội của Nam thì để mình Nam chết thôi, Vy chết với mình chi cho uổng !
- Mồm mép lắm, hì !- Nói rồi em nó véo…mũi tôi một cái rõ tình tứ, hề hề !

Tôi khoái mê tơi, nhưng trong bụng vẫn thầm vận công giới bị “ Lần sau phải nghĩ kĩ mới nói, không nên để bị gài nữa, con gái nguy hiểm thật “ , rồi quay sang hóng chuyện thằng Khang với thằng Tuấn đang bàn nhau đâm xì lốp xe thằng Luân cho biết tay, vì cái tội thằng Luân nãy giờ dám hểnh mặt vênh váo với 2 ông thần nước mặn này.

Chương 18 :

Tiểu Mai đi xe riêng, tôi đèo Khả Vy, thằng Khang chở nhỏ Huyền, thằng Tuấn đi 1 xe, Luân với Dũng đèo nhau, cả bọn lúc tập múa xong đã 4h30 chiều, rủ nhau ra biển hóng gió rồi về đi ăn. Thằng Tuấn năn nỉ dữ lắm thì Tiểu Mai mới đồng ý đi chung. Đường rộng, Tiểu Mai chạy giữa, 3 thằng Tuấn, Luân với Dũng chạy sóng đôi theo nàng, tôi đèo em Vy, mà Huyền thì thân với Vy, nên thằng Khang mập có vẻ rất bất mãn khi phải chở nhỏ Huyền mà chạy song song với tôi, để nhỏ này nói chuyện với Vy, tội thằng mập !

Biển Đồi Dương, đúng như tên gọi của nó, là cả một rừng những dương là dương, hai con đường nhỏ lát gạch chạy ngoằn ngèo đan xen nhau dẫn ra bờ biển. Phía trên bên trái là một ngọn đồi xanh mướt cỏ thơm, từ trên đó nhìn xuống dưới rất đẹp, kế bên đó là khu đất riêng của sân golf Novotel, rìa của Novotel lại là 1 bãi cỏ xanh mướt trải dài cả bờ biển bên trái. Bên phải là bãi cát trắng muốt dọc dần đến ngọn hải đăng, rồi mới đến biển Hương Chánh. Lọt thỏm giữa rừng dương là những quán café sân vườn mái dừa, có ghế bố dài cho khách thưởng lãm bờ biển.

Lúc tôi gửi xe xong, đi bộ bờ biển thì đã thấy xa tít ngoài kia bọn thằng Khang với Vy, nhỏ Huyền đang đùa giỡn nghịch nước từa lưa, bước được 1 đoạn thì thấy Tiểu Mai ngồi trên đồi, nàng vẫn vậy, trầm lặng mà xinh đẹp. Tôi bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mai.

- Tiểu Mai không xuống đó chơi à ?
- Ừ…mình thích ngắm biển hơn ! – Nàng ngập ngừng trả lời.
- Hì, xuống chơi cho vui, mấy khi có dịp đi cùng…. !- Tôi kịp ngậm miệng trước khi hố lời.
- ……. Nam ra đó đi, chút Vy lại thấy.. !
- …Sao hôm giờ, Tiểu Mai ko nói chuyện với mình nữa ?
- Nam có đến nói chuyện với mình đâu mà bảo ! – Nàng hấp háy mắt.
- Tại…có cảm giác như…Mai không muốn gặp Nam… !
- Nếu vậy thì giờ mình đâu có ngồi ở đây ! – Nàng mỉm cười.
- ………..!!

2 đứa tôi lại lặng im, mỗi người đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình, gió biển vẫn rì rào giữa hàng dương, biển và bầu trời tuy cùng màu xanh nhưng lại không xanh giống nhau, là do khác tông màu hay do đường chân trời đằng xa đang phân cách cả hai ?

Chạy giỡn nghịch nước chán chê rồi, bọn thằng K lếch thếch đi lên, chả rõ mồ hôi hay nước biển mà nhễ nhại ướt đẫm, Khả Vy tóc dính bết vào người, cười rạng rỡ trong ánh hoàng hôn buổi chiều tà, rồi tới ngồi cạnh tôi .

- 2 người ngồi đây nãy giờ hở? Sao không xuống dưới chơi cho vui ? – Vy hỏi
- Hì, mình ngại bị ướt, ngồi xem cũng vui mà ! – Tiểu Mai đáp.
- Còn Nam, gửi xe xong sao không ra luôn ? Vy nhìn tôi.
- Ừ, gửi xong thì ra đây thấy mỗi.. bạn Mai đang ngồi, chứ đâu thấy Vy với bọn kia ở chỗ nào đâu mà tìm ! – Tôi dóc tổ.
- Xạo chưa, ở ngay sát rạt, nhìn ra là thấy ! – Em ấy vẫn hỏi tiếp.
- Thật ko thấy mà ! – Tôi chống chế yếu ớt.
- Phải hông đó ? Hay là…. !– Vy cười, tôi toát mồ hôi, bất giác thấy sao em nó cười hiểm quá.
- Hay là sao…, mình không hiểu !
- Hay là Nam ..sợ nước đó ? Chắc vậy rồi, hì hì !– Rất nhanh, Vy nhìn qua Tiểu Mai rồi cười nhạt với tôi .
- Sợ nước sao tắm chị hai ? Tui thơm tho thế này mà ! – Tôi lảng qua chủ đề khác ngay
- Giỏi cho cái mồm ! – Nói rồi Vy đứng dậy, vẫy vẫy bọn kia vào bờ.

Tôi cũng đứng dậy theo, hú vía vì màn xét hỏi vừa rồi, tôi không lo cho tôi sẽ ra sao, mà ngại nếu tôi cứ tiếp tục ngồi đây thì sau này Tiểu Mai cảm thấy khó xử sự với Vy thôi .

Chơi đã rồi, giờ khát nước, bọn nó rủ đi ăn bánh canh với chè đá, lần này lấy cớ quán bánh canh ở xa, mà lại có đoạn lên dốc nên thằng Tuấn xung phong chở Tiểu Mai. Thằng Luân có vẻ hậm hực vì bị giành, cũng phải thôi, chậm thì mất phần, thằng Khang thì khỏi nói, vẫn mang cái mặt đi đưa đám mà chở nhỏ Huyền, còn thằng Dũng thì chạy xe Tiểu Mai mà cái mặt tươi hơn hớn, tôi chẳng hiểu nó vui cái gì !

Lúc này Khang mập chả thèm giữ ý nữa, nó chạy luôn lên trên, dàn hàng 4 để đi chung với Tiểu Mai, mặc cho nhỏ Huyền la oai oái phía sau . Nhò vậy mà còn mỗi tôi với Vy ở phía sau, tôi chở Vy đi chậm, 2 đứa im lặng một hồi mà chẳng ai nói gì, đúng hơn là tôi không biết nói gì và cũng hơi lo, vì đây là lần đầu tiên 2 đứa tôi đi riêng với nhau mà yên ắng như vậy.

- Nè, làm bạn bình thường thôi đó nha ! – Vy giật giật tay áo tôi nói khẽ.
- Hở, là sao ? – Tôi mừng húm, cuối cùng thì em ấy cũng nói chuyện.
- Thì Nam với Mai đó…. ! – Em ấy cắn môi đáp.
- Ừa, thì bạn mà, mình có làm gì đâu ! – Tôi ngoái lại đáp, mà thật, đến giờ thì tôi xác định tôi với Tiểu Mai chỉ là bạn, không hề có ý gì khác, tôi đang thích em Vy mà.
- Ừ, mà nãy thấy vậy Vy hơi buồn đó…sau này đi đâu, đi 2 đứa nha ! – Vy phụng phịu.
- Ừa, hì hì !– Tôi cười, thấy sao em nó dễ thương vậy không biết nữa.

Rồi từ đằng sau, Khả Vy khẽ tựa đầu vào lưng tôi… thành phố đã bắt đầu lên đèn, con đường biển đã dần thưa thớt, ánh chiều tà đang rót những giọt nắng vàng vọt cuối cùng của ngày lên lưng hai đứa, bất giác tôi cảm thấy thật bình yên, và thầm mong cho khoảnh khắc này là mãi mãi mà thôi.

Chương 19 :

Ngày tổng duyệt các tiết mục của 3 khối cũng đến, cả lớp háo hức hồi hộp chuẩn bị trang phục, đạo cụ rồi diễn tập lại cho thật chắc. Nào thì ráp thử sân khấu để xem lúc diễn đứa nào đứng chỗ nào tránh bị loạn đội hình, rồi ráp nhạc vào tập lại ,….Sáng ngày tổng duyệt, bọn con trai chúng tôi tập trung tại nhà Khang mập lúc 6h sáng để mặc đồ diễn rồi đề pa xe thẳng lên trường. Tốp nữ thì tập trung nhà Khả Vy, sau đó đi taxi với cô Nga chủ nhiệm lên sau, vì con gái thì cập rập hơn, còn phải trang điểm nữa.

Sáng sớm thì lạnh, những đứa mặc đồ bộ đội như tôi với thằng Tuấn thì không sao, chỉ tội mấy đứa dân chài, môi răng va nhau cầm cập, tụi nó chỉ mặc mỗi cái…lưới cá, may là sáng sớm, ít có ai ngoài đường nhìn, không khoé lại tưởng bộ đội đào ngũ nhập bọn với tụi đánh bắt trộm tôm nuôi thì có mà tèo.

Đến trường lúc 6h30, lớp tôi là 10A1 nên sẽ chọn 1 tiết mục để diễn đầu tiên cho thầy cô chấm điểm, tiết mục thứ hai của lớp sẽ được diễn vào sau giờ trưa. Vì thế cô Nga thống nhất với nhóm, chọn múa tập thể để diễn đầu tiên, chứ sáng sớm mà múa ballet thì không ổn, ngủ dậy tay chân đơ đơ sao mà khiêu vũ lả lướt nổi. Tầm 7h tốp nữ có mặt, nhỏ nào nhỏ nấy trang điểm nhìn lạ hoắc, nhận chẳng ra, em Vy còn đeo thêm cái mạng che mặt như mấy cô vũ công Ấn Độ ( nghe đâu cô dạy múa bắt mặc thế ), tôi nhìn mà cứ tủm tỉm cười, em ấy biết ý, cứ canh tôi sơ hở là tới véo vào hông. Tiểu Mai thì đến trưa mới diễn nhưng cũng lên sớm để xem bọn tôi làm ăn thế nào.

Sân trường cũng đã bắt đầu đông dần những lớp khác đang chuẩn bị cho tiết mục của mình, vẻ mặt ai nấy cũng hứng khởi pha chút lo âu, hồi hộp. Tôi thấy có lớp còn mặc đồ lá cây, hình như diễn gì đó liên quan đến rừng rú đại ngàn hay sao ấy, vì có ông mãnh nào đó đang ngửa cổ lên trời mà…hú, lạy hồn mới sáng sớm thôi ông mãnh !

Lớp tôi cũng nhao nhao cả lên, cô Nga dặn dò, bọn con gái lo chỉnh trang y phục, đám con trai hết chọc lẫn nhau rồi quay sang tán nhóm nữ.

- Huyền ơi, tí nữa dắt tay nhau ra thì nhớ đề phòng thằng Chiến nhé, dạo này thấy nó cười 1 mình mãi ! – Thằng Luân bơm đểu.
- Yên tâm, có gì tao giăng lưới bắt gọn cả ổ, hé hé !
- Tao đạp bật ngửa tụi mày à ! – Thằng Chiến sừng sộ.
- Các chú đồng thanh nói lại 1 lần nữa, xem anh có oai hay là không? – Thằng Tuấn đứng hẳn trên bàn, 1 tay ôm súng 1 tay chỉ về phía…quần chúng nhân dân.
- Cái quần rách nữa kìa mầy, oai phết ! – Khang mập chơi đòn quá hiểm, làm thằng Tuấn chột dạ rờ tay xuống đũng quần rồi phát hiện ra bị lừa, quăng súng xách chổi rượt thằng mập chạy khắp lớp.

Tôi vẫn còn hơi ngái ngủ nên ngồi ngáp muốn rách miệng, đột nhiên phát hiện Tiểu Mai đang nhìn, tôi lật đật gãi đầu cười chữa thẹn, nàng cũng gật đầu mỉm cười lại . Rồi tôi lảng đến chỗ Vy xem thế nào.

- Xong xuôi hết chưa?
- Hic, không biết nữa, sáng sớm hát không tốt đâu, lo lắm ! – Vy nhíu mày, cũng phải, sáng sớm thì chả có ai mà hát cho tốt ngay được.
- Mình nhớ là ngậm chanh tươi thì sẽ có tác dụng thông cổ tức thời đó Vy, tốt cho giọng hát ! – Tiểu Mai đứng đằng sau góp ý.
- Nhưng lấy đâu ra chanh tươi giờ ?
- Vậy Vy đợi mình chút ha !

Nói rồi tôi chạy ra ngoài tiệm tạp hoá trước trường mua chanh, nhờ cắt ra mấy lát mỏng, mua thêm lố kẹo mềm sugus là món ưa thích của em Vy, rồi ba chân bốn cẳng phóng vô lớp.

- Nè, Vy ngậm vào đi ! – Tôi chìa mấy lát chanh tươi ra.
- Chắc..chua lắm !– Em ấy nhìn vẻ ngần ngại.
- Đây, có kẹo chữa cháy đây ! – Tôi cười cười, đưa thanh kẹo dâu sugus ra.
- Woa, chu đáo ghê nha !– Vy hấp háy mắt nhìn tôi .
- Chứ sao , hì hì !

Tôi ngồi cạnh cười tình với Vy, vừa kịp thấy ở phía sau, Tiểu Mai khoác vội chiếc áo len rồi mở cửa, bước ra ngoài sân, xoa xoa đôi tay nhỏ nhắn như cóng đi vì hơi lạnh của buổi sương sớm…

Phía cuối lớp, thằng Tuấn đang rối rít xin lỗi nhỏ Yên ù vì lúc rượt Khang mập thì tông trúng nhỏ này đang son môi, làm nhỏ Yên lỡ tay quẹt luôn 1 vạch dài trên mặt, thằng Khang cười lăn bò càng mà không hay biết cô Nga đầy bá khí đang đứng sau lưng nó.

7h15 phút sáng ngày tổng duyệt, còn 15 phút nữa…..!
 
Back
Top