Jane_Nolin
New member
Quang.M (16 tuổi, NQ, HCM)
Trở thành học sinh cấp 3 khác hẳn với trí tưởng tượng của tôi. Hầu như những đứa con trai cùng lớp tôi đều rất hay bàn tán và trao đổi với nhau cái gọi là phim xxx. Thấy chúng nó có vẻ rất hào hứng, tôi ham vui nên hùa vào hỏi tụi bạn “phim con heo là phim gì”; thì cả lũ cười ầm lên, gọi tôi là “thằng đụt”. Đứa bạn ngồi cạnh đưa tôi một cái đĩa kèm theo cái nháy mắt “ẩn ý” và dặn “cứ về xem đi là hiểu.”
Bìa đĩa hoàn toàn như một đĩa ca nhạc bình thường tôi vẫn hay mua, tôi vẫn nhớ trên đĩa là tên một ca khúc đang khá thịnh hành lúc đó - “Tình đầu chưa nguôi”.
Nghĩ là tụi bạn trêu mình, tôi cười thầm cho đĩa vào xem. Đập vào mắt tôi ngay lập tức là hình ảnh của một đôi nam nữ nước ngoài không một mảnh vải che thân kèm những âm thanh khiến tôi hoảng sợ. Tôi tắt phụt màn hình máy tính được một lúc mà mặt vẫn còn nóng ran, trống ngực đập liên hồi, người run lên vì sợ những âm thanh vừa rồi vô tình lọt vào tai ai đó trong nhà...
Cả đêm hôm đó, tôi không thể ngủ nổi, toàn thân như có luồng điện chạy giần giật nóng ran từ gót chân lên tới đỉnh đầu. Những hình ảnh trần trụi đó diễn đi diễn lại trong đầu khiến tôi cảm thấy nghẹt thở, mồm miệng khô khốc. Khi đã thôi sợ hãi, như có ma lực nào đó sai khiến, tôi len lén dậy bật máy tính trong đêm tối, mở lại chiếc đĩa và vặn thật nhỏ volume...
Kể từ lần đấy, tôi thoát được biệt danh “thằng đụt” mà lũ bạn đặt cho và chính thức trở thành “thành viên” của đám con trai trong những câu chuyện bàn tán thậm thụt nơi cuối lớp... Vốn quen mày mò máy tính, lại sẵn thói quen tìm nhạc, phim, clip ca nhạc trên mạng với hàng tá mẹo mực; tôi dần trở thành “nguồn phim” cho đám con trai cậy cục mỗi khi “hết phim xem rồi!”. Nhưng... câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó...
Tôi đã bị ám ảnh nặng nề vì cảm giác bẩn thỉu và tội lỗi mỗi khi "một mình", tôi sợ lắm nhưng không biết làm sao để dừng lại... (Hình minh họa)
Tôi vẫn nhớ buổi trưa mùa hè hôm đó, cả nhà đi nghỉ mát chỉ còn mình tôi vì bận ca học thêm kín mít nên đành ở nhà trông nhà. Cô giáo ốm, lớp nghỉ... thằng bạn cùng bàn từng “giải ngố” cho tôi lại dúi vào tay một “đĩa nhạc” mới trước khi ra về.
Vốn đã “quen quen” với những hình ảnh lõa lồ mà tôi từng “ghê sợ” lần đầu tiên, lại được tự do không phải đề phòng, tôi dán mắt vào màn hình, những hình ảnh của “bộ phim” mới cứ từ từ trôi qua trước mắt. Tôi bỗng thấy người căng cứng lên, rất đau và khó chịu. Bàn tay ướt mồ hôi tỳ vào thành bàn như không thể kiếm soát được nữa. Lần đầu tiên tôi biết “quay tay” - “thuật ngữ” mà lũ con trai hay dùng để ám chỉ việc thủ dâm...
Đến lớp, tôi không dám nói gì về hành động mà mình đã làm khi đang xem phim. Tôi cảm tưởng chúng nó sẽ cười nhạo vào mặt tôi vì việc đó nhưng trong lúc tụ tập giờ giải lao ở cuối lớp, tôi thấy một thằng con trai khác trong nhóm cười hô hố trêu một đứa bạn khác rằng “mày ‘quay tay’ vừa thôi không gãy đấy...”, cả lũ cười phá lên tán thưởng và bàn tán nhau “con trai thế là bình thường”. Hóa ra, lũ bạn tôi đứa nào cũng đã từng thử “một mình” ít nhất một lần.
Nhưng tôi thì khác. Sau lần đầu tiên thử hành động “bình thường như bao đứa khác đang ở tuổi dậy thì”, tôi không thể dứt ra được những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu. Một tuần, hai tuần... tôi đã lâm vào cảnh cứ tắt đèn đi ngủ là lại nghĩ tới xxx, tới những cảnh phim “nóng” kia và tiếp diễn thói quen “một mình” với mật độ dày lên khi nào không biết.
Năm học mới bắt đầu, tôi trở nên hốc hác hơn vì những đêm thức khuya và cả vì “quay tay”. Ba mẹ hoảng hốt không hiểu tôi có bệnh gì không mà gầy đi trông thấy. Mỗi sáng thức dậy là một lần tôi đau ê ẩm cả sống lưng, cảm giác nhớp nháp khó chịu và tự sỉ vả bản thân phải dừng ngay lại...
Nhưng tôi không thể thực hiện được quyết tâm ấy mà còn rơi vào tình trạng nặng nề hơn. Tôi dần đem cả những hình ảnh bậy bạ trong những bộ phim đen mình đã xem gán vào những người mình gặp - cô bạn cùng trường, một cô bé rất xinh gặp trên xe bus,....và đem cả vào những tưởng tượng tăm tối về mỗi lần “hành sự”. Cứ như thế, tôi dần trở nên khép kín với mọi người xung quanh, ngày đêm chỉ có thế giới tăm tối của riêng tôi.
Tôi phải làm thế nào đây? Tôi không dừng lại được những hành động đáng kinh tởm đó. Nhưng tôi cũng sợ hãi vô cùng nếu như việc mình đang làm bị ai đó phát hiện. Chắc chắn cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ bị lòi ra. Dù các file tôi đã giấu kĩ, nhưng biết đâu bố mẹ tôi sẽ phát hiện? Họ sẽ nghĩ gì về đứa con bệnh hoạn như tôi? Cả bạn bè tôi nữa, họ sẽ nghĩ gì? Ai đó làm ơn giúp tôi, đưa tôi ra khỏi cuộc sống tăm tối này với!..
Trở thành học sinh cấp 3 khác hẳn với trí tưởng tượng của tôi. Hầu như những đứa con trai cùng lớp tôi đều rất hay bàn tán và trao đổi với nhau cái gọi là phim xxx. Thấy chúng nó có vẻ rất hào hứng, tôi ham vui nên hùa vào hỏi tụi bạn “phim con heo là phim gì”; thì cả lũ cười ầm lên, gọi tôi là “thằng đụt”. Đứa bạn ngồi cạnh đưa tôi một cái đĩa kèm theo cái nháy mắt “ẩn ý” và dặn “cứ về xem đi là hiểu.”
Bìa đĩa hoàn toàn như một đĩa ca nhạc bình thường tôi vẫn hay mua, tôi vẫn nhớ trên đĩa là tên một ca khúc đang khá thịnh hành lúc đó - “Tình đầu chưa nguôi”.
Nghĩ là tụi bạn trêu mình, tôi cười thầm cho đĩa vào xem. Đập vào mắt tôi ngay lập tức là hình ảnh của một đôi nam nữ nước ngoài không một mảnh vải che thân kèm những âm thanh khiến tôi hoảng sợ. Tôi tắt phụt màn hình máy tính được một lúc mà mặt vẫn còn nóng ran, trống ngực đập liên hồi, người run lên vì sợ những âm thanh vừa rồi vô tình lọt vào tai ai đó trong nhà...
Cả đêm hôm đó, tôi không thể ngủ nổi, toàn thân như có luồng điện chạy giần giật nóng ran từ gót chân lên tới đỉnh đầu. Những hình ảnh trần trụi đó diễn đi diễn lại trong đầu khiến tôi cảm thấy nghẹt thở, mồm miệng khô khốc. Khi đã thôi sợ hãi, như có ma lực nào đó sai khiến, tôi len lén dậy bật máy tính trong đêm tối, mở lại chiếc đĩa và vặn thật nhỏ volume...
Kể từ lần đấy, tôi thoát được biệt danh “thằng đụt” mà lũ bạn đặt cho và chính thức trở thành “thành viên” của đám con trai trong những câu chuyện bàn tán thậm thụt nơi cuối lớp... Vốn quen mày mò máy tính, lại sẵn thói quen tìm nhạc, phim, clip ca nhạc trên mạng với hàng tá mẹo mực; tôi dần trở thành “nguồn phim” cho đám con trai cậy cục mỗi khi “hết phim xem rồi!”. Nhưng... câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó...

Tôi đã bị ám ảnh nặng nề vì cảm giác bẩn thỉu và tội lỗi mỗi khi "một mình", tôi sợ lắm nhưng không biết làm sao để dừng lại... (Hình minh họa)
Tôi vẫn nhớ buổi trưa mùa hè hôm đó, cả nhà đi nghỉ mát chỉ còn mình tôi vì bận ca học thêm kín mít nên đành ở nhà trông nhà. Cô giáo ốm, lớp nghỉ... thằng bạn cùng bàn từng “giải ngố” cho tôi lại dúi vào tay một “đĩa nhạc” mới trước khi ra về.
Vốn đã “quen quen” với những hình ảnh lõa lồ mà tôi từng “ghê sợ” lần đầu tiên, lại được tự do không phải đề phòng, tôi dán mắt vào màn hình, những hình ảnh của “bộ phim” mới cứ từ từ trôi qua trước mắt. Tôi bỗng thấy người căng cứng lên, rất đau và khó chịu. Bàn tay ướt mồ hôi tỳ vào thành bàn như không thể kiếm soát được nữa. Lần đầu tiên tôi biết “quay tay” - “thuật ngữ” mà lũ con trai hay dùng để ám chỉ việc thủ dâm...
Đến lớp, tôi không dám nói gì về hành động mà mình đã làm khi đang xem phim. Tôi cảm tưởng chúng nó sẽ cười nhạo vào mặt tôi vì việc đó nhưng trong lúc tụ tập giờ giải lao ở cuối lớp, tôi thấy một thằng con trai khác trong nhóm cười hô hố trêu một đứa bạn khác rằng “mày ‘quay tay’ vừa thôi không gãy đấy...”, cả lũ cười phá lên tán thưởng và bàn tán nhau “con trai thế là bình thường”. Hóa ra, lũ bạn tôi đứa nào cũng đã từng thử “một mình” ít nhất một lần.
Nhưng tôi thì khác. Sau lần đầu tiên thử hành động “bình thường như bao đứa khác đang ở tuổi dậy thì”, tôi không thể dứt ra được những suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu. Một tuần, hai tuần... tôi đã lâm vào cảnh cứ tắt đèn đi ngủ là lại nghĩ tới xxx, tới những cảnh phim “nóng” kia và tiếp diễn thói quen “một mình” với mật độ dày lên khi nào không biết.
Năm học mới bắt đầu, tôi trở nên hốc hác hơn vì những đêm thức khuya và cả vì “quay tay”. Ba mẹ hoảng hốt không hiểu tôi có bệnh gì không mà gầy đi trông thấy. Mỗi sáng thức dậy là một lần tôi đau ê ẩm cả sống lưng, cảm giác nhớp nháp khó chịu và tự sỉ vả bản thân phải dừng ngay lại...
Nhưng tôi không thể thực hiện được quyết tâm ấy mà còn rơi vào tình trạng nặng nề hơn. Tôi dần đem cả những hình ảnh bậy bạ trong những bộ phim đen mình đã xem gán vào những người mình gặp - cô bạn cùng trường, một cô bé rất xinh gặp trên xe bus,....và đem cả vào những tưởng tượng tăm tối về mỗi lần “hành sự”. Cứ như thế, tôi dần trở nên khép kín với mọi người xung quanh, ngày đêm chỉ có thế giới tăm tối của riêng tôi.
Tôi phải làm thế nào đây? Tôi không dừng lại được những hành động đáng kinh tởm đó. Nhưng tôi cũng sợ hãi vô cùng nếu như việc mình đang làm bị ai đó phát hiện. Chắc chắn cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ bị lòi ra. Dù các file tôi đã giấu kĩ, nhưng biết đâu bố mẹ tôi sẽ phát hiện? Họ sẽ nghĩ gì về đứa con bệnh hoạn như tôi? Cả bạn bè tôi nữa, họ sẽ nghĩ gì? Ai đó làm ơn giúp tôi, đưa tôi ra khỏi cuộc sống tăm tối này với!..