Cứ chờ đợi thôi chứ đừng . . . buông

zaza

New member
Cứ chờ đợi thôi chứ đừng ... buông

Một ngày như bao ngày khác, em lướt qua địa chỉ Facebook quen thuộc để đọc Status, em cũng chẳng bỏ qua 1 comment nào trên face của anh cả. Em muốn biết anh sống như thế nào, dù chẳng quan tâm trực tếp đâu nhưng em sẽ quan tâm anh từ đằng sau, em sẽ cứ thế thôi và biết anh sống như thế nào

Một ngày như bao ngày khác, nhưng hôm nay em chẳng tìm thấy địa chỉ quen thuộc ấy nữa, ừ, em cũng cố gắng lắm nhưng em sẽ từ bỏ, nếu như anh muốn yên tĩnh, nếu như anh muốn lặng yên để suy nghĩ thì hãy làm như thế nhé. Sẽ thoải mái hơn nhiều anh ạ.
Em cũng chẳng biết nói thế nào về tình cảm của 2 đứa mình nữa, em và anh không phải là người đầu tiên mà 2 đứa thích, nhưng em biết, em cũng thế, với em, em cũng gửi hết hy vọng vào tình cảm này, thật sự em không muốn đau thêm một lần nữa, một lần thôi đã quá đủ để em đánh rơi bản thân mình.
Em vốn là người con gái thẳng tính, em cũng cố tỏ vẻ mình mạnh mẽ, nhưng trong em đâu chỉ như thế, muốn khóc lắm nhưng không cho phép mình gục ngã anh ạ. Em muốn gọi cho anh lắm, nhưng em sợ chỉ có những tiếng tút dài và một khoảng không gian yên tĩnh đáng sợ thôi.

Người ta nói, khi yêu nên chia sẻ và trân trọng nhau, em cũng muốn có một tình yêu bình thường thế thôi. Chẳng cao sa và viễn vông như thứ tình cảm của anh và em đang có. Thật sự em thấy nó viễn vông quá. Em biết anh yêu em nhưng thật khó chịu khi yêu mà không nói như thế. Em cũng chẳng hiểu tình yêu ấy là gì khi chưa có một cuộc điện thoại , tình yêu vốn đơn giản chỉ là vài ba cái tin nhắn.
Em biết anh rất bận, em cũng biết anh phải đối mặt với rất nhiều áp lực, em biết anh là người của công việc. Thế nhưng em chẳng bao giờ thông cảm với những ai không tôn trọng em. Trên đời, em ghét nhất người mà em yêu bỏ qua sự quan tâm của em, dù biết em nhắn tin, comment nhưng chẳng bao giờ rep lại.

Anh nói anh yêu em, rất nhiều và rất thật lòng, nhưng em thấy anh bị chi phối bởi những lời nhận xét, những lời góp ý của bên ngoài hơn là nghe em nói. Cũng chẳng biết anh có để ý không nhưng những câu nói của bạn anh vô tình làm tổn thương em. Em nghĩ anh cũng biết em đang đọc những comment đó, nhưng đổi lại, em chẳng thấy động thái nào từ phía anh. Em chẳng cần anh bênh vực em bằng cả 1 stt to đùng ấy, em chỉ cần anh nhắn tin cho em, như em đã làm trước đây với anh vậy.


Anh có những Status, em biết đấy là dành cho em nhưng có những Status em không muốn hiểu và cũng chẳng muốn để ý. Em sợ em nhận nhầm tình cảm của mình, em sợ thứ tình cảm anh giành cho em chỉ là cảm xúc nhất thời. Em đã nói, em muốn anh mở lòng với em, em muốn nghe những gì đang diễn ra xung quanh và em muốn hiểu anh. Cũng chỉ thế thôi nhưng chẳng bao giờ anh cho em cơ hội. Em không phải là con người ướt át nhưng cũng không phải là sỏi đá để thấy sự lạnh lùng của anh. Em chỉ là đứa con gái bình thường muốn quan tâm, yêu thương và chăm sóc người mình yêu. Em muốn đơn giản vậy thôi anh ạ.

Đừng buồn nếu như vô tình anh đọc blog của em, em không viết để trách anh, em không viết để ai thương hại em cả, đơn giản vì em muốn mở lòng mình. Tình yêu cần sự thẳng thắn và cũng cần sự thực tế. Nó không phải là những ý nghĩ trong đầu mà cần thể hiện bằng hành động. Em nghĩ, nếu yêu mà cứ âm thầm thì thời gian sẽ giết chết đi cái tình cảm đó thôi, dù rằng hai người có yêu nhau như thế nào.
_________________

Chợt thấy hư vô trong đời

Lâu rồi mình chẳng viết gì ở đây. Mới sáng hôm qua nằm mơ thấy một anh chàng toàn thân như cát, phát sáng và lung linh dưới ánh đèn đường, vầng hào quang trên đầu cứ tua tủa ra như khói. Nụ cười thì mê ly.

Lâu rồi mình chẳng về thăm mẹ, thăm quê. Bây giờ đã có thêm hai con Miu màu trắng pha vàng rồi. Hôm trước có cánh diều vô tình lạc vào bụi tre sau vườn nhà mình. Trên cánh diều có vẽ hình một bông hoa màu vàng bốn cánh và một mặt người cười cười nom rất ngố. Mình tự thấy sao giống mình lạ, đôi khi cũng thấy ngu ngơ và giống một con tò he trước bao nhiêu người ngang qua phố chợ. Vắng mợ thì chợ vẫn đông, vắng mình thì hình như cái phố chợ này vẫn bán được hàng và người ta vẫn cười đùa nhau vui lắm.

Lâu rồi mình chẳng còn tin ai, mình sợ những tiếng cười nói và những lời an ủi nhạt toẹt. Mình cứ lầm lũi đến rồi đi không để lại dấu vết . Mình sợ bàn chân mình lại dẫm lên một nơi nào đó và người ta sẽ đi theo, đi theo rồi thấy mình lạc vào một vườn cây, dưới ánh trăng sáng lóe, mình cười cười như điên vậy đó. Lắm lúc mình cũng thích cười một mình.

Lâu rồi mình không lau chùi dọn dẹp những thứ ở bên mình. Mình đã để cho nó mốc meo toàn bụi. Mình đã nằm im đó và khò khò như một đứa trẻ sau một ngày đi chơi tơi bời. Lắm lúc mình ngoan mà lắm lúc mình ngang. Mình là vậy đó, đôi khi cũng thứ tạo cho mình một cái gì đó hơi hơi nguy hiểm. Đơn giản chỉ để người ta không quên.

Lâu rồi mình không thấy có gì vui. Ngày ngày mình vẫn thích diện đầm dài ra phố lang thang tìm những bông hoa mọc dại. Mình vẫn đi dạo cạnh những hàng rào hoa và đoạn đường rất ngắn phía sau trường. Mấy con cẩu cũng quen đôi bàn chân mình nên chẳng khi nào chúng kêu lên thất thanh khi thấy mình ghé đầu qua hàng rào ngó tìm một thứ gì đó. Mình thích tìm kiếm, tìm kiếm những thứ được giấu đi rất kỹ. Cho dù chỉ là một viên bi rất nhỏ lăn trong một cái xó xỉnh nào đó. Thì mình cũng rất là ưng.

Lâu rồi mình không sang thăm bạn ấy, bông đã nở chưa?
Chắc là bông đã nở mấy lượt rồi ấy nhỉ. Lúc nào thì mình có thể tích cóp đủ một hai tấm vé. Mình sẽ bay ra thăm bạn ấy nhé.
Mùa này ngoài ấy lạnh rồi đấy. Có những đêm mình thích nghe một bài hát. Thích nghe cả giọng con miu nhà mình gào lên ầm ĩ khi mình ra khỏi nhà. Buồn, vui, hỉ, nộ…
Trong những cơn nóng lạnh bất thường, chợt thấy hư vô trong đời.
 
Sửa lần cuối:
Back
Top