Hắn ta thấp thỏm trong lo sợ vì tâm trí của anh ta định sẵn những gì mà mọi người đã khẳng định rồi. Trong tay của quân nhân trẻ, là thanh gươm huyền thoại của Thiên Lẫm Trần Đại Hiệp, thủ lĩnh cuối cùng của Vân Mộng Cốc, và là sư phụ bậc thầy đã từng đánh bại các thủ lĩnh của 12 thế lực. Không thể di chuyển, Đoạn Mộ Vân chỉ có thể nhìn 12 mảnh vỡ, ánh lên rực rỡ từ cán của thanh gươm khổng lồ… Vì hắn được biết từ những lời dạy của thầy, nói hắn nghe về sức mạnh của các mảnh đá thiêng…
“…Ai giữ các mảnh này, người đó giữ sức mạnh của 12 thế lực, và với quyền lực đó, có thể thống trị cả võ lâm…"
Đã từ rất lâu Trần sư phụ đã phải bỏ mạng, trong cuộc thảm họa khủng khiếp của Trường Bạch Sơn đã chôn một nửa lãnh thổ trong đống tro tàn và tiêu huỷ toàn bộ khu vực Vân Mộng Cốc. Vì vậy, vài người qua khỏi được, và vẫn còn ít người có thể ghi nhớ thời kì thịnh vượng của Vân Mộng Cốc. Sau cái chết của Trần Đại Hiệp, vùng đất đã rẽ sang một hướng khác mà không có người lãnh đạo. Một lần nữa 12 thế lực, nhưng không có sức mạnh của các mảnh vỡ mà họ đã có một lần sở hữu nó, họ ko thể kiểm soát các thời thế của chiến tranh, và vùng đất bắt đầu chảy máu như đang khóc than cho số phận của người dân.
Đoạn Mộ Vân hạ dần vũ khí của mình và nhìn vào khuôn mặt của các quân nhân. "Trần sư phụ?" Hắn thì thầm.
"Ta là Tiêu Minh Hải, một trong 12 cao nhân của Vân Mộng Cốc." người chiến binh đáp lại.
"Đã quá lâu vùng đất bị nhuộm máu từ những cuộc chiến vô nghĩa. Quá nhiều chiến binh đã chiến đấu cho chân lý mà không xứng đáng phẩm giá của một kẻ lãnh đạo thực thụ."
Vị khách dừng lời, nâng thanh gương tuyệt vời của mình lên hướng về Đoạn Mộ Vân, để ánh sáng lung linh chiếu qua các mãnh vở và nói tiếp.
"Tôi đến đây để mang lại danh dự cho người dân của anh. Mang họ vào chiến trường huyền thoại, chứng minh giá trị thật của họ và nhận lấy viên đá thiêng. Người của tôi may mắn được sống sót sau những cuộc truy lùng, chiếm ưu thế trên chiến trường và thống trị các bộ lạc khác, kiểm soát viên đá thiêng của họ, còn những người đủ mạnh, đủ khôn ngoan, đủ dũng cảm sẽ tham gia với chúng tôi và tìm hiểu quyền lực của Vân Mộng Cốc". Một tiếng vang từ cổ họng đầy nhiệt huyết xuyên qua thung lũng như tiếng nói lan truyền thiên khải của vị khách.
"Hôm nay là một ngày tuyệt vời," hắn nói với chúng, “…và đây là thời điểm phải được đánh dấu là năm Thiên Lẫm thứ nhất."
Vị khách trẻ dừng lời chờ tiếng reo hò của đám đông lắng xuống, anh tiếp lời "Vân Mộng Cốc sẽ trở lại khi thời cơ chín mùi và chứng tỏ tầm quan trọng của chúng ta…"
"Cha ta là người đáng kính!" Hiên Linh kêu lên, cô bé chỉ mới 7 tuổi. Cô bé làm đám đông ngừng xôn xao, cô đưa mắt nhìn Đoạn Mộ Vân và hỏi: "Điều này là sai phải không cha?", cô bé tức giận và nhìn chằm chằm vào gương mặt lặng im của đám đông.
Cô không thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Minh Hải khi đánh giá cô gái trẻ. Tất nhiên cơn giận của cô đã làm cha cô xấu hổ nhưng lòng trung thành và sự can đảm đã khiến cô không thể bỏ qua. Tiêu Minh Hải nhìn lên xem phản ứng của 2 cha con Đoạn Mộ Vân, và biết rằng cách của mình đã có tác dụng. Đoạn Mộ Vân sẽ phản ứng lại…
"Điều gì chứng tỏ rằng chúng tôi không xứng đáng?" Đoạn Mộ Vân hỏi, khuông mặt của anh không chỉ phản ánh sự lăng mạ từ những lời xầm xì của đám đông, mà còn từ con gái của anh ta gây ra.
Tiêu Minh Hải bắt đầu dò xét bằng cách đi chậm rãi xung quanh vị Thủ lĩnh Đoạn Mộ Vân. “Anh à?” Ông ta hỏi, nhưng không mong đợi câu trả lời. “Để rồi xem.”
Trong chớp mắt cả bầu trời tối đen và không khí lạnh bắt đầu xâm chiếm xung quanh, một sự im lặng đáng sợ bao trùm tất cả, như có sự sôi sục diễn ra ngay dưới chân của họ, kèm theo đó là một tiếng nổ lớn như là tiếng sấm lan ra khắp thung lũng và đang thẳng tiến về họ.
Đoạn Mộ Vân liếc nhìn những quân nhân với cái nhìn của một người tràn đầy sức mạnh để sẵn sàng cho việc chiến đấu và dành lấy một chiến thắng, khuấy động đội quân của anh ta với nét mặt của một người luôn sẵn sàng cho một cuốc chiến mới.
Nhanh như cắt, những quân nhân dầy dặn kinh nghiệm của Thánh Kiếm Môn đã duy chuyển đến vị trí chiến đấu, vũ khí sẵn sàng để chờ đợi kể địch bí ẩn của họ. Họ đã không phải đợi chờ lâu mà nó nhanh như cắt giống như cái cây bị chẻ đôi bởi một sức mạnh lớn…
Cuộc chiến đã diễn ra một cách ác liệt và kết thúc nhanh chóng. Những phần cơ thể các quân nhân của Đoạn Mộ Vân vương vải khắp nơi trên mặt đất. Chỉ với một nhóm người bao gồm cả Đoạn Mộ Vân không thể nào có thể thoát khỏi sức mạnh của những quái thú mà sự điều khiển nó dựa vào những người đã triệu hồi chúng. Tuy nhiên vẫn còn có một số chiến binh thoát chết và kể lại truyền thuyết này cho đời sau… Hình ảnh kiên cường và dũng mãnh của những chiến binh trước khi gục ngã sẽ được ghi mãi về sau trong ký ức của mọi người, một hình ảnh sẽ sống mãi trong sự thầm lặng của những chiến binh, Võ đạo thần Tiêu Minh Hải, đứa con của Vân Mộng Cốc, hạ gục một đám quân nhân đã không thể làm được gì.