Đỗ Đỗ
Biển Tình Mênh Mông
Biển Tình Mênh Mông
Tập 1
- Phong lấy khăn thấm bớt những giọt mồ hôi đang rịn đầy trán anh, cái nắng xế chiều oi bức và nồng mùi bụi bặm:
- Phong tiếp tục rà xe theo con đường rộng đưa mắt dáo dác tìm kiếm, rồi bất chợt anh thắng xe trước ngôi nhà hai tầng khang trang đẹp đẽ, anh nhìn kỹ lại số nhà, sau khi khẳng định đúng nơi mình cần đến, anh dựng xe rồi bấm chuông:
- Reng.. Reng.:
- Tiếng chuông lảnh lót reo lên Phong đứng chờ một lát có tiếng mở chốt cửa. Tấm cửa kính vừa kéo ra, Phong liền lên tiếng hỏi:
Xin lỗi chi, cho hỏi có phải đây là nhà anh Gia Lạc không?
- Cô gái trong bộ áo xanh tròn mắt nhìn chàng thanh niên trước mặt, rồi lém lỉnh trả lời:
- Ờ phải, em hỏi anh Gia Lạc có chuyện gì không?
- Cẩm Phong định thần nhìn lại rồi ngỡ ngàng nhận ra cô bé trước mặt, anh đã hàm hồ khi kêu cô bé là chị, cho nên khi nghe cô bé kêu anh là em, anh nhướng mày bật cười nói:
Xin lỗi, tôi không nhìn rõ, nắng ngoài này lóa mát qúa !:
- Cô bé đáp vội:
không sao, cảm giác ban đầu vẫn chính xác, tôi không muốn mình là một con bé con mãi, dù gì cũng còn có anh là người biết nhận xét:
- Phong mỉm cười trước cái tính trẻ con của cô gái mới lớn, anh hỏi lại:
Gia Lạc có nhà không?
Có, anh là bạn của anh Hai tôi hả?
- tôi là Cẩm Phong, phiền cô vào thông báo giùm được không?
Cô bé nhướng cao đôi chân mày đen công lên nói:
Tất nhiên ! Chờ một chút nghen !
Cám ơn:
- Không cần!:
- Nói xong cô bé khép cánh cửa lại quay vào nhà, chưa được năm phút, Phong đã thấy cái cửa nở bật ra cùng tiếng reo vui của bạn:
- Ê Phong, sao giờ mới tới, tao chờ mày suốt từ trưa đến giờ.
vừa bá vai Phong, Gia Lạc vừa luôn miệng tươi cười hỏi han kéo Phong vào nhà:
- Vào nhà đi, vào nhà ! Thằng qủy ! Lâu qúa không gặp, mày đen và rắn chắn hơn trước:
- Phong đùa khi thấy cô bé lúc nãy đang lấp ló nơi chân cầu thang nhìn ra.
Rắn chắc thì tao chấp nhận,c òn đen thì chắc tại nãy giờ bị đứng dang nắng ngoài cửa chờ mày đó:
- Gia Lạc đập vai Phong lớn tiếng cười:
Trời ơi ! Mày đừng có chấp con Gia Minh, cái tật nó hễ nghe ai đến tìm hỏi tao là nó vậy đó:
- Gia Minh ! Cô bé lúc nãy đã ra mở cửa hỏi Phong là em gái của Gia Lạc. Cô b é dang lườm Phong hậm hực lẩm bẩm nói nhỏ:
Hừ ! Mới có chút xíu mà hắn ta đã xảo ngôn đã nói là chờ đến đen cả người, đúng là láo khoét:
- Cẩm Phong nhìn thấy thái độ tấm tức của Gia Minh, anh cười hỏi lớn tiếng:
Nè Gia Lạc, sao lại có chuyện phân biệt kỳ cục vậy hả? Mày coi bộ không khéo với em út rồi:
- Gia Lạc nhăn nhó:
Trời ! Mày ở rồi biết tao nói ra lại mất hay. Nó cứ như là một diễn viên điện cảnh đang ăn khách, cứ làm khổ mấy ông chủ trường quay vậy, chịu không nổi mày ạ !:
- Tội không ! thôi để lần này tao giúp cho.
Tao đãi mày cử cà phê mỗi sáng:
- Phong reo lớn:
Oa ! chưa gì tao đã gặp một áp phe quá hời rồi ! Xuất hành lần này tao hên qúa !:
- Gia Lạc đáp:
Chưa chắc đâu, mày đừng vội mừng, ngồi ghế chờ tao lấy nước cho uống:
- Ờ được đó ! Tao khát khô cả cổ rồi:
- Cẩm Phong nói xong ngồi xuống cái ghế duỗi chân dài ra cho bớt mỏi, anh khẽ nhìn về chân cầu thang thì không còn thấy bóng dáng cô bé lúc nãy đâu:
- Cẩm Phong lúc này mới đưa mắt quan sát căn phòng - Anh chưa đi xem xét hết căn nhà, nhưng bằng vào cách trang trí ph òng khách này, anh đã biết gia đình Gia Lạc rất giàu và sang trọng, bức hình chụp cả nhà Gia Lạc phóng lớn treo trên vách tường với những hoa văn vẽ trang điểm xung quanh trông thật hạnh phúc và lạ mắt:
- Hạnh phúc vì những khuôn mặt và nụ cười tươi tắn của người trong hình, còn lạ mắt vì cái khung cảnh và những tiểu tiết chung quanh tường choán hết một khoảng lớn của cái vách, Cẩm Phong ngắm nghía và thầm ao ước cảnh đề huề cho gia đình mình, anh nén tiếng thở ra buồn bã:
[DOWNLOAD]
You must be registered for see links
[/DOWNLOAD]