heongaytho
New member
Hẹn yêu nơi phố cũ
Tác giả: Phong Linh
Thương tặng cô gái Hanoi của tôi
1.
Sài Gòn đã sang tháng tư. Gió rất nhẹ và trời xanh thăm thẳm. Không khí dễ khiến người ta vồ vập yêu. Nhưng Lâm vẫn ngồi lì trong quán cafe ấy, không muốn bước chân ra phố. Phố dài và rộng quá. Phố Sài gòn khiến bước chân nó hụt hẫng. Lá me vẫn bay đầy trên phố như cổ tích của mùa, nhưng nó không muốn bước ra phố.
Nó vào Sài Gòn đã gần ba tháng. Đã có vẻ quen với một Sài Gòn thất thường, xốc nổi, nhưng thẳng thắn, mạnh mẽ. Nhưng nó không quên được thành phố của mình. Nó đếm từng ngày ở Sài Gòn như cách đếm mùa hoa Hà Nội. Nó thèm và nhớ đến nôn nao. Mùa hoa bách hợp, tháng tư. Nó không biết phải trốn đi đâu để xóa đi cái cảm giác bay ngay ra phố vào mỗi buổi sáng Hà Nội để ngắm bách hợp. Nó chỉ biết trốn trong Wander cafe để lang thang với những suy nghĩ của mình.
Quán chỉ có mình nó. Giai điệu phiêu lãng của Lý miên man trong không gian nhỏ xinh ấm áp này. Nó nhắm mắt lại. Nghe Lý hát mà cảm giác như những giọt sương đang rơi thật nhẹ, thật trong trên những chiếc lá. Bỗng nhiên thấy mắt mình cay cay. Nước mắt chảy ra, ướt cả trang sách đang đặt trước mắt. Nó muốn gục đầu xuống. Muốn khóc nức nở. Muốn gục đầu vào phố Hà Nội mà khóc. Nhưng nó kìm lại được. Ở Sài Gòn người ta phải sống khác. Nó nhủ thầm với mình.
SMS từ Du “Hà Nội chờ....”. Nó nghe như một tiếng gọi, một tiếng giục giã.
Nó không nghĩ tiếp điều gì nữa. Nó lao ra khỏi quán cafe, phóng xe như bay về nhà. Nó dốc hết chỗ tiền tiết kiệm. Nhét vội vài bộ quần áo vào balo và đi. Chỉ hai giờ bay thôi nó sẽ có mặt ở Hà Nội. Khi định thần trên máy bay rồi nó mới bắt đầu nghĩ. Nó biết bố mẹ sẽ giận, rất giận. Sẽ trách móc. Sẽ cấm đoán. Sẽ rất nhiều.... Nó thở một hơi thật sâu và gửi tin nhắn cho bố mẹ “Con về Hà Nội vài ngày. Bố mẹ đừng lo” rồi tắt điện thoại. Mười bảy năm nay, chưa bao giờ nó làm điều gì trái ý bố mẹ. Chưa bao giờ nó dám làm điều gì khác đi ngoài cuộc sống mà ba mẹ đã vạch rõ ràng cho nó. “Đôi lúc người ta cũng cần nổi loạn để biết mình ra sao”. Nó hít một hơi thật dài rồi tự nhủ như vậy.
Sân bay nội bài. Hà Nội chiều có nắng. Lâu rồi nó mới được hít hà lại không khí thân thuộc của thành phố này. Cảm nhận cái vị đượm mùa loa kèn trong gió tháng tư. Nó mỉm cười, nhảy lên chiếc xe bus 07. Bây giờ nó mới bấm điện thoại gọi cho Du.
Du nhảy lên, sung sướng, ôm chầm lấy nó cứ như kiểu xa nó cả ba năm, hay ba mươi năm vậy.
- Bà đúng là điên. Nhưng tôi thích. Tôi khâm phục bà luôn đấy – Du thao thao bất tuyệt nói một hơi dài cứ như vẫn không dám tin vào sự thật. Không bao giờ cô tiểu thư chưa bao giờ đi xa một mình như Lâm lại có thể làm điều này. – Hay là tại mười bảy tuổi người ta hay điên? – Du hỏi.
- Ừa. Chắc vậy. Tin nhắn của bà chính là phát pháo khiến cơn điên của tôi nổ luôn đấy.
- Vậy giờ muốn đi đâu..... đi đâu nào? Hà Nội lại là của bà rồi đấy.
Lâm bữu môi: - Lúc nào Hà Nội cũng là của tôi hết. Đi Kim Mã ngắm bách hợp.
Chiếc xe máy của Du chạy chậm chậm dọc các con phố của Hà Nội. Gió trong veo. Nắng xanh ngát. Và bách hợp trắng tinh khôi. Nó vòng qua tay ôm chặt lấy Du.
- Tôi muốn bà gặp một người.
- Hử? Ai?
- Gia sư của tôi.
- Lại một anh chàng đẹp trai, học giỏi, hiền lành hử?
- Không.... Một anh chàng mà tôi tin rằng bà sẽ thích.
- .........
- Ngày nào tôi và Hà Nội cũng chờ bà.... – Tiếng Du bỗng dưng chùng xuống. Tôi rất nhớ bà.
- ......
- Không có bà ở đây, lúc nào tôi cũng thấy Hà Nội buồn và thiếu sao sao ấy. Sao chúng ta mười bảy tuổi rồi mà không thể được làm như mình muốn vậy bà? Tại sao người lớn không bao giờ hỏi xem tôi và bà thực sự muốn gì?
- Là bao nhiêu tuổi tôi cũng không được lựa chọn khác đi. Bố mẹ chỉ có một mình tôi.....
- Ừ....
Tiếng nói của Lâm và Du lẫn vào nhau, và tan dần trong phố cuối chiều.
2.
Chuyện Lâm tự ý bỏ về Hà Nội khiến bố mẹ nó không thể chịu đựng nổi. Họ không tin được rằng đứa con gái nhỏ chưa một lần dám đi đâu mà không được sự đồng ý hay hộ tống của bố mẹ lại có thể làm việc này. Những cuộc điện thoại liên tục gọi vào số máy của Lâm từ lúc nó lên máy bay nhưng không thể liên lạc được.
- Em đừng lo lắng quá. Chắc đang trên máy bay nên con không nghe máy thôi. Xuống máy bay có lẽ nó sẽ gọi. – Ông Cường trầm giọng trấn an vợ. Trong khi bà Phương không ngừng đi đi lại lại quanh nhà và bấm điện thoại.
Để thuận tiện cho công việc kinh doanh của công ty nên cuối năm vừa rồi ông bà quyết định chuyển hẳn vào Sài Gòn. Căn nhà ba tầng ở phố Hai Bà Trưng vẫn giữ lại và được thuê người trông coi. Mọi chuyện đều thuận lợi nhưng khi thông báo tin này cho cô con gái mười bảy tuổi của mình, ông bà mới sững sờ trước thái độ của con. Nó cúi đầu xập xuống, đứng lặng nghe bố mẹ nói.
- Con không muốn đi, con không muốn đi.
Lâm chỉ lẩm bẩm điều đó rồi chạy lên phòng. Lúc bây giờ nước mắt nó mới thực sự tràn ra. Nó khóc nức nở, mặc cho mẹ dỗ dành khuyên nhủ.
- Chỉ là chuyển đến một nơi mới thôi mà con. Rồi con sẽ quen với môi trường và các bạn mới. Sài Gòn cũng thú vị lắm con à.
Lâm biết nó không có quyền làm trái lại ý bố mẹ. Nhưng chưa bao giờ nó tưởng tượng nó sẽ phải rời Hà Nội mà đi. Mười bảy năm quá ngắn ngủi, nhưng mười bảy năm với nó là sự gắn bó sâu đậm với những cảm xúc trẻ dại, ngốc nghếch và cũng đẹp đẽ nhất. Từ nhỏ đến lớn chưa có lần nào nó xa Hà Nội quá một tuần. Cứ mỗi lần đặt chân đến một mảnh đất khác, Lâm luôn cảm giác bước chân lành lạnh, đơn độc. Cuộc sống vẫn xoay vần cùng những ồn ào ngoài kia, còn Lâm vẫn cứ cuộc tròn mình với những câu chuyện bé nhỏ của Hà Nội.
- Con có thể ở lại được không? – Lâm nói với mẹ bằng một giọng khẩn khoản.
- Ở lại. Con nói gì thế. Làm sao bố mẹ có thể để con ở lại một mình ở đây. Bố mẹ chỉ có mình con, bố mẹ ở đâu thì con phải ở đó chứ.
- Con đã lớn để có thể ở một mình và tự chăm lo cho mình được rồi mà. Bố mẹ có thể suy nghĩ thêm chuyện này không ạ?.
- Con..... Con đừng làm bố mẹ buồn bực và lo lắng thêm nữa. Nếu bố con mà biết chuyện này, bố con sẽ rất giận đấy.
Những câu nói của mẹ coi như đã quyết định. Lâm không có cơ hội để đàm phán gì nữa. Nó muốn gào lên trước mặt mẹ mình, rằng nó buồn lắm, buồn lắm. Sao bố mẹ không chịu hiểu cho nó. Nhưng nó chỉ im lặng. Nó lao ra khỏi nhà mặc cho tiếng mẹ gọi thất thanh.
Phố xá những ngày sau tết lành lạnh. Nó vòng hai vòng chiếc khăn len đỏ to sụ quanh cổ. Tự nhiên nước mắt cứ chảy ra. Phố Hai Bà Trưng những ngày này yên tĩnh lạ lùng. Hầu hết những cây bàng đã rụng lá đỏ để kịp thời những cơn mưa xuân cho một mùa trổ lá mới. Nhưng cây bàng sát ngõ nhà Lâm lá vẫn chưa chịu rụng. Lâm thích cây bàng ấy đến nỗi đêm nào cũng len lén ngồi ngoài banlcon ngắm nó. Cây bàng già nua lắm rồi, chưa bao giờ rụng lá đúng mùa. Những chiếc lá bàng đỏ lác đác còn lại trên cành khiến Lâm có cảm giác dễ chịu và ấm áp.
- Bà lên bờ hồ đi. Buồn quá.
- Lâm gọi cho Du.
- Đợi tôi một lúc đã. Mẹ đang làm lễ đầu năm.
- Bao lâu nữa? – Giọng Lâm xìu xuống. – Tôi buồn lắm. Nhanh lên được không?
Điện thoại kêu tút... tút. Mười phút sau Du đã có mặt ở bưu điện bờ hồ, với mái tóc tóc tung đến mức gần dựng ngược lên. Hai má đỏ ửng lên vì gió lạnh. Du chỉ mặc quần Jean, áo pull và khoác một chiếc áo len dài bên ngoài.
- Lên bờ hồ mặc thế này để mà co ro hả? – Dù tâm trí đang rối bời nhưng nhìn thấy Du mặc quá phong phanh, Lâm cũng phải lên tiếng.
- Ừa... Tại bà đấy. Chưa kịp nói gì đã tắt điện thoại đánh phụp một cái. Ai mà không vội.
- Đi dạo hồ đi...
- Này.... – Du nói rồi chìa tay ra đưa cho Lâm một ly nước. – Chocolate nóng của bà đây. – Du trề môi cười – Uống đi đã rồi nói cái gì thì nói.
- ...... Bà còn nhớ mua cho tôi nữa cơ à? – Lâm thực sự xúc động. Dù biết cứ lúc nào buồn cũng luôn được Du mua chocolate nóng để uống nhưng hôm nay sự quan tâm của bạn càng khiến Lâm buồn hơn.
- Ơ hay nhỉ.... Hôm nay có đứa lại cảm động chỉ vì một ly chocolate quá quen thuộc mới ghê chứ. Sao đấy?
Du và Lâm dắt tay nhau vòng quanh Hoàn Kiếm. Đây vẫn là được xem là chốn hẹn hò từ rất lâu của hai đứa. Bờ hồ những ngày tháng hai tĩnh lặng một màu nước xanh ngắt. Lâm vừa đi vừa chăm chú uống chocolate trong khi Du sốt ruột nhìn Lâm. Du đã rất quen với những trạng thái bất chợt đến thất thường của bạn, nhưng không hiểu sao hôm nay nhìn Lâm nó lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Những lần trước buồn chuyện gì thì buồn nhưng cứ gặp Du là Lâm lại vui ngay. Lâm sẽ khóc lóc, sẽ nói một thôi một hồi, rồi đi ăn kem Thủy Tạ, ngồi ngắm bờ hồ là Lâm sẽ hết buồn. Vậy mà hôm nay Du đã đi theo Lâm tròn hai vòng hồ rồi mà vẫn không thấy nó nói gì.
- Tôi sắp xa Hà Nội rồi. – Mãi cho đến khi ly Chocolate trong tay đã cạn, Lâm mới lên tiếng.
- Vừa tết xong mà đã đi du lịch hửm? – Du dài giọng hỏi?
- .....
- Sao? Có mỗi vậy mà cũng phải buồn hử? Bà này đúng là điên. Không đi thì thôi. Ai bắt. Buồn cái gì mà buồn.
- Không.... Đi luôn..... Nhà tôi sắp chuyển nhà vào Sài Gòn luôn.
- Bây giờ thì đến lượt Du tròn mắt vì ngạc nhiên. Từ nãy đến giờ đang co ro vì gió lạnh, nhưng vừa nghe Lâm nói xong câu đó, Du bỗng thấy nóng ran cả người.
- Bà nói cái gì thế? – Du quay sang kéo lấy tay Lâm sẵng giọng hỏi.
- Bà nghe rõ rồi còn gì.
- Không... Tôi không nghe gì cả.
- Du ôm lấy vai Lâm hét lên. – Sao đột ngột quá vậy.
- Ừa. Đã xong hết rồi. Nhà trong Sài Gòn cũng đã mua. Giờ chỉ đợi bố tôi chuyển giao xong công việc ngoài này là đi.
- ........
- Chắc chỉ hết tháng một âm lịch sao í. – Lâm nhỏ giọng. – Tôi phải làm gì bây giờ?.
Lâm nhìn Du hỏi câu ấy nhưng cũng như hỏi chính mình. – Tôi điên mất thôi. Bố mẹ bà nghĩ thế nào mà ở Hà Nội đang yên đang lành lại chuyển vào trong Nam làm gì chứ. Lại còn chẳng thèm hỏi ý kiến mình xem sao. Lại còn... Trời ạ, Giời ạ, giờ làm sao đây. Giời ơi là giời....
Điệu bộ rối rít, kêu trời kêu đất lo lắng nhưng kiểu cách hài hước của Du khiến Lâm đang buồn mà cũng phải bật cười. – Haaaaaaaaaa. Đã chịu cười rồi cơ đấy. Tôi nói cho bà bao nhiêu lần rồi. Cái mặt bà mà xị ra thì đúng là..... là gì nhỉ.... là trông như cái bánh đa nhúng nước ấy. Không ai nhìn nổi đâu. – Du vừa nói vừa đưa bàn tay lạnh buốt của mình sờ lên mặt, lên mắt Lâm – Xem này, cái mắt thâm quầng rồi... Xấu xí quá thôi cô tiểu thư ơi....
- Tôi mà xấu xí thì bà là bà ngoại của xấu xí. Hé hé. Lâm làm bộ vùng vằng kiêu kì.
Hai đứa lại lôi nhau đi. Tiếng cười nhen lên, nhưng cả Du và Lâm đều biết rằng có một khoảng trống đang nứt ra, càng lúc sẽ càng to hơn. Thời gian bên nhau giữa thành phố của hai đứa còn thật ít ỏi.
3.
Lâm gọi điện cho bố mẹ khi hai đứa phóng xe về đến ngõ nhà Lâm trên phố Hai Bà Trưng. Căn nhà ba tầng trông chẳng khác gì so với ba tháng trước khi gia đình Lâm đi. Bây giờ trong nhà chỉ còn cô giúp việc, vẫn được trả lương hàng tháng chỉ để trông coi và lau chùi nhà cửa. Bố mẹ Lâm muốn giữ lại ngôi nhà này vì đây là căn nhà mà ông bà nội đã để lại.
Lâm kéo Du ngồi cạnh gốc bàng trước ngõ. Lá bàng giờ đã xanh non cả rồi.
- Mẹ à!!!! – Lâm ấp úng trong điện thoại.
- Con đang ở đâu? – Tiếng mẹ Lâm hốt hoảng, sốt ruột. – Con....
- Con đang ở trước nhà mình. Mẹ ơi, bố đâu.... bố giận lắm phải không ạ?
- Con còn hỏi nữa sao? Bố con đang tính gọi điện đặt vé máy bay về Hà Nội tìm con đấy. Con thật sự làm bố mẹ thất vọng quá.
- Mẹ... Mẹ nghe con nói đã.
- Bố đây.... Con còn có gì định nói sau khi đã làm một việc quá thiếu suy nghĩ như vậy.
- Bố... Con xin lỗi – Giọng Lâm thực sự hối lỗi – Nhưng con rất nhớ Hà Nội, con rất nhớ ngôi nhà cũ của mình. – Lâm nói giọng nghẹn ngào chực khóc.
- Được rồi. Ngày mai bố sẽ bay về Hà Nội đón con.
- Bố ơi. Bố đừng về. Con ở nhà còn có cô Hoa mà. Con chỉ ở chơi mấy ngày thôi. Con hứa sẽ vào Sài Gòn sớm. Bố mẹ đừng về.
- Con....
- Bố.... Bố tin con một lần thôi được không bố?
- ..........
- Bố.....
- Thôi được. Bố sẽ suy nghĩ. Giờ con vào nhà đi. Bố sẽ gọi cho cô Hoa.
- Vâng...
Lâm không hề cảm thấy mệt mỏi hay buồn bực vì những điều bố mẹ đã nói, vì nó cảm thấy hình như bố mẹ cũng không còn trách nó nhiều nữa. Nhưng điều quan trọng hơn khiến Lâm cảm thấy thực sự dễ chịu chính là được ngồi trước cổng nhà mình, hít thở không khí trong thành phố của mình. Cảm giác thân thuộc mà ba tháng nay nó loay hoay tìm kiếm.
Tác giả: Phong Linh
Thương tặng cô gái Hanoi của tôi
1.
Sài Gòn đã sang tháng tư. Gió rất nhẹ và trời xanh thăm thẳm. Không khí dễ khiến người ta vồ vập yêu. Nhưng Lâm vẫn ngồi lì trong quán cafe ấy, không muốn bước chân ra phố. Phố dài và rộng quá. Phố Sài gòn khiến bước chân nó hụt hẫng. Lá me vẫn bay đầy trên phố như cổ tích của mùa, nhưng nó không muốn bước ra phố.
Nó vào Sài Gòn đã gần ba tháng. Đã có vẻ quen với một Sài Gòn thất thường, xốc nổi, nhưng thẳng thắn, mạnh mẽ. Nhưng nó không quên được thành phố của mình. Nó đếm từng ngày ở Sài Gòn như cách đếm mùa hoa Hà Nội. Nó thèm và nhớ đến nôn nao. Mùa hoa bách hợp, tháng tư. Nó không biết phải trốn đi đâu để xóa đi cái cảm giác bay ngay ra phố vào mỗi buổi sáng Hà Nội để ngắm bách hợp. Nó chỉ biết trốn trong Wander cafe để lang thang với những suy nghĩ của mình.
Quán chỉ có mình nó. Giai điệu phiêu lãng của Lý miên man trong không gian nhỏ xinh ấm áp này. Nó nhắm mắt lại. Nghe Lý hát mà cảm giác như những giọt sương đang rơi thật nhẹ, thật trong trên những chiếc lá. Bỗng nhiên thấy mắt mình cay cay. Nước mắt chảy ra, ướt cả trang sách đang đặt trước mắt. Nó muốn gục đầu xuống. Muốn khóc nức nở. Muốn gục đầu vào phố Hà Nội mà khóc. Nhưng nó kìm lại được. Ở Sài Gòn người ta phải sống khác. Nó nhủ thầm với mình.
SMS từ Du “Hà Nội chờ....”. Nó nghe như một tiếng gọi, một tiếng giục giã.
Nó không nghĩ tiếp điều gì nữa. Nó lao ra khỏi quán cafe, phóng xe như bay về nhà. Nó dốc hết chỗ tiền tiết kiệm. Nhét vội vài bộ quần áo vào balo và đi. Chỉ hai giờ bay thôi nó sẽ có mặt ở Hà Nội. Khi định thần trên máy bay rồi nó mới bắt đầu nghĩ. Nó biết bố mẹ sẽ giận, rất giận. Sẽ trách móc. Sẽ cấm đoán. Sẽ rất nhiều.... Nó thở một hơi thật sâu và gửi tin nhắn cho bố mẹ “Con về Hà Nội vài ngày. Bố mẹ đừng lo” rồi tắt điện thoại. Mười bảy năm nay, chưa bao giờ nó làm điều gì trái ý bố mẹ. Chưa bao giờ nó dám làm điều gì khác đi ngoài cuộc sống mà ba mẹ đã vạch rõ ràng cho nó. “Đôi lúc người ta cũng cần nổi loạn để biết mình ra sao”. Nó hít một hơi thật dài rồi tự nhủ như vậy.
Sân bay nội bài. Hà Nội chiều có nắng. Lâu rồi nó mới được hít hà lại không khí thân thuộc của thành phố này. Cảm nhận cái vị đượm mùa loa kèn trong gió tháng tư. Nó mỉm cười, nhảy lên chiếc xe bus 07. Bây giờ nó mới bấm điện thoại gọi cho Du.
Du nhảy lên, sung sướng, ôm chầm lấy nó cứ như kiểu xa nó cả ba năm, hay ba mươi năm vậy.
- Bà đúng là điên. Nhưng tôi thích. Tôi khâm phục bà luôn đấy – Du thao thao bất tuyệt nói một hơi dài cứ như vẫn không dám tin vào sự thật. Không bao giờ cô tiểu thư chưa bao giờ đi xa một mình như Lâm lại có thể làm điều này. – Hay là tại mười bảy tuổi người ta hay điên? – Du hỏi.
- Ừa. Chắc vậy. Tin nhắn của bà chính là phát pháo khiến cơn điên của tôi nổ luôn đấy.
- Vậy giờ muốn đi đâu..... đi đâu nào? Hà Nội lại là của bà rồi đấy.
Lâm bữu môi: - Lúc nào Hà Nội cũng là của tôi hết. Đi Kim Mã ngắm bách hợp.
Chiếc xe máy của Du chạy chậm chậm dọc các con phố của Hà Nội. Gió trong veo. Nắng xanh ngát. Và bách hợp trắng tinh khôi. Nó vòng qua tay ôm chặt lấy Du.
- Tôi muốn bà gặp một người.
- Hử? Ai?
- Gia sư của tôi.
- Lại một anh chàng đẹp trai, học giỏi, hiền lành hử?
- Không.... Một anh chàng mà tôi tin rằng bà sẽ thích.
- .........
- Ngày nào tôi và Hà Nội cũng chờ bà.... – Tiếng Du bỗng dưng chùng xuống. Tôi rất nhớ bà.
- ......
- Không có bà ở đây, lúc nào tôi cũng thấy Hà Nội buồn và thiếu sao sao ấy. Sao chúng ta mười bảy tuổi rồi mà không thể được làm như mình muốn vậy bà? Tại sao người lớn không bao giờ hỏi xem tôi và bà thực sự muốn gì?
- Là bao nhiêu tuổi tôi cũng không được lựa chọn khác đi. Bố mẹ chỉ có một mình tôi.....
- Ừ....
Tiếng nói của Lâm và Du lẫn vào nhau, và tan dần trong phố cuối chiều.
2.
Chuyện Lâm tự ý bỏ về Hà Nội khiến bố mẹ nó không thể chịu đựng nổi. Họ không tin được rằng đứa con gái nhỏ chưa một lần dám đi đâu mà không được sự đồng ý hay hộ tống của bố mẹ lại có thể làm việc này. Những cuộc điện thoại liên tục gọi vào số máy của Lâm từ lúc nó lên máy bay nhưng không thể liên lạc được.
- Em đừng lo lắng quá. Chắc đang trên máy bay nên con không nghe máy thôi. Xuống máy bay có lẽ nó sẽ gọi. – Ông Cường trầm giọng trấn an vợ. Trong khi bà Phương không ngừng đi đi lại lại quanh nhà và bấm điện thoại.
Để thuận tiện cho công việc kinh doanh của công ty nên cuối năm vừa rồi ông bà quyết định chuyển hẳn vào Sài Gòn. Căn nhà ba tầng ở phố Hai Bà Trưng vẫn giữ lại và được thuê người trông coi. Mọi chuyện đều thuận lợi nhưng khi thông báo tin này cho cô con gái mười bảy tuổi của mình, ông bà mới sững sờ trước thái độ của con. Nó cúi đầu xập xuống, đứng lặng nghe bố mẹ nói.
- Con không muốn đi, con không muốn đi.
Lâm chỉ lẩm bẩm điều đó rồi chạy lên phòng. Lúc bây giờ nước mắt nó mới thực sự tràn ra. Nó khóc nức nở, mặc cho mẹ dỗ dành khuyên nhủ.
- Chỉ là chuyển đến một nơi mới thôi mà con. Rồi con sẽ quen với môi trường và các bạn mới. Sài Gòn cũng thú vị lắm con à.
Lâm biết nó không có quyền làm trái lại ý bố mẹ. Nhưng chưa bao giờ nó tưởng tượng nó sẽ phải rời Hà Nội mà đi. Mười bảy năm quá ngắn ngủi, nhưng mười bảy năm với nó là sự gắn bó sâu đậm với những cảm xúc trẻ dại, ngốc nghếch và cũng đẹp đẽ nhất. Từ nhỏ đến lớn chưa có lần nào nó xa Hà Nội quá một tuần. Cứ mỗi lần đặt chân đến một mảnh đất khác, Lâm luôn cảm giác bước chân lành lạnh, đơn độc. Cuộc sống vẫn xoay vần cùng những ồn ào ngoài kia, còn Lâm vẫn cứ cuộc tròn mình với những câu chuyện bé nhỏ của Hà Nội.
- Con có thể ở lại được không? – Lâm nói với mẹ bằng một giọng khẩn khoản.
- Ở lại. Con nói gì thế. Làm sao bố mẹ có thể để con ở lại một mình ở đây. Bố mẹ chỉ có mình con, bố mẹ ở đâu thì con phải ở đó chứ.
- Con đã lớn để có thể ở một mình và tự chăm lo cho mình được rồi mà. Bố mẹ có thể suy nghĩ thêm chuyện này không ạ?.
- Con..... Con đừng làm bố mẹ buồn bực và lo lắng thêm nữa. Nếu bố con mà biết chuyện này, bố con sẽ rất giận đấy.
Những câu nói của mẹ coi như đã quyết định. Lâm không có cơ hội để đàm phán gì nữa. Nó muốn gào lên trước mặt mẹ mình, rằng nó buồn lắm, buồn lắm. Sao bố mẹ không chịu hiểu cho nó. Nhưng nó chỉ im lặng. Nó lao ra khỏi nhà mặc cho tiếng mẹ gọi thất thanh.
Phố xá những ngày sau tết lành lạnh. Nó vòng hai vòng chiếc khăn len đỏ to sụ quanh cổ. Tự nhiên nước mắt cứ chảy ra. Phố Hai Bà Trưng những ngày này yên tĩnh lạ lùng. Hầu hết những cây bàng đã rụng lá đỏ để kịp thời những cơn mưa xuân cho một mùa trổ lá mới. Nhưng cây bàng sát ngõ nhà Lâm lá vẫn chưa chịu rụng. Lâm thích cây bàng ấy đến nỗi đêm nào cũng len lén ngồi ngoài banlcon ngắm nó. Cây bàng già nua lắm rồi, chưa bao giờ rụng lá đúng mùa. Những chiếc lá bàng đỏ lác đác còn lại trên cành khiến Lâm có cảm giác dễ chịu và ấm áp.
- Bà lên bờ hồ đi. Buồn quá.
- Lâm gọi cho Du.
- Đợi tôi một lúc đã. Mẹ đang làm lễ đầu năm.
- Bao lâu nữa? – Giọng Lâm xìu xuống. – Tôi buồn lắm. Nhanh lên được không?
Điện thoại kêu tút... tút. Mười phút sau Du đã có mặt ở bưu điện bờ hồ, với mái tóc tóc tung đến mức gần dựng ngược lên. Hai má đỏ ửng lên vì gió lạnh. Du chỉ mặc quần Jean, áo pull và khoác một chiếc áo len dài bên ngoài.
- Lên bờ hồ mặc thế này để mà co ro hả? – Dù tâm trí đang rối bời nhưng nhìn thấy Du mặc quá phong phanh, Lâm cũng phải lên tiếng.
- Ừa... Tại bà đấy. Chưa kịp nói gì đã tắt điện thoại đánh phụp một cái. Ai mà không vội.
- Đi dạo hồ đi...
- Này.... – Du nói rồi chìa tay ra đưa cho Lâm một ly nước. – Chocolate nóng của bà đây. – Du trề môi cười – Uống đi đã rồi nói cái gì thì nói.
- ...... Bà còn nhớ mua cho tôi nữa cơ à? – Lâm thực sự xúc động. Dù biết cứ lúc nào buồn cũng luôn được Du mua chocolate nóng để uống nhưng hôm nay sự quan tâm của bạn càng khiến Lâm buồn hơn.
- Ơ hay nhỉ.... Hôm nay có đứa lại cảm động chỉ vì một ly chocolate quá quen thuộc mới ghê chứ. Sao đấy?
Du và Lâm dắt tay nhau vòng quanh Hoàn Kiếm. Đây vẫn là được xem là chốn hẹn hò từ rất lâu của hai đứa. Bờ hồ những ngày tháng hai tĩnh lặng một màu nước xanh ngắt. Lâm vừa đi vừa chăm chú uống chocolate trong khi Du sốt ruột nhìn Lâm. Du đã rất quen với những trạng thái bất chợt đến thất thường của bạn, nhưng không hiểu sao hôm nay nhìn Lâm nó lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Những lần trước buồn chuyện gì thì buồn nhưng cứ gặp Du là Lâm lại vui ngay. Lâm sẽ khóc lóc, sẽ nói một thôi một hồi, rồi đi ăn kem Thủy Tạ, ngồi ngắm bờ hồ là Lâm sẽ hết buồn. Vậy mà hôm nay Du đã đi theo Lâm tròn hai vòng hồ rồi mà vẫn không thấy nó nói gì.
- Tôi sắp xa Hà Nội rồi. – Mãi cho đến khi ly Chocolate trong tay đã cạn, Lâm mới lên tiếng.
- Vừa tết xong mà đã đi du lịch hửm? – Du dài giọng hỏi?
- .....
- Sao? Có mỗi vậy mà cũng phải buồn hử? Bà này đúng là điên. Không đi thì thôi. Ai bắt. Buồn cái gì mà buồn.
- Không.... Đi luôn..... Nhà tôi sắp chuyển nhà vào Sài Gòn luôn.
- Bây giờ thì đến lượt Du tròn mắt vì ngạc nhiên. Từ nãy đến giờ đang co ro vì gió lạnh, nhưng vừa nghe Lâm nói xong câu đó, Du bỗng thấy nóng ran cả người.
- Bà nói cái gì thế? – Du quay sang kéo lấy tay Lâm sẵng giọng hỏi.
- Bà nghe rõ rồi còn gì.
- Không... Tôi không nghe gì cả.
- Du ôm lấy vai Lâm hét lên. – Sao đột ngột quá vậy.
- Ừa. Đã xong hết rồi. Nhà trong Sài Gòn cũng đã mua. Giờ chỉ đợi bố tôi chuyển giao xong công việc ngoài này là đi.
- ........
- Chắc chỉ hết tháng một âm lịch sao í. – Lâm nhỏ giọng. – Tôi phải làm gì bây giờ?.
Lâm nhìn Du hỏi câu ấy nhưng cũng như hỏi chính mình. – Tôi điên mất thôi. Bố mẹ bà nghĩ thế nào mà ở Hà Nội đang yên đang lành lại chuyển vào trong Nam làm gì chứ. Lại còn chẳng thèm hỏi ý kiến mình xem sao. Lại còn... Trời ạ, Giời ạ, giờ làm sao đây. Giời ơi là giời....
Điệu bộ rối rít, kêu trời kêu đất lo lắng nhưng kiểu cách hài hước của Du khiến Lâm đang buồn mà cũng phải bật cười. – Haaaaaaaaaa. Đã chịu cười rồi cơ đấy. Tôi nói cho bà bao nhiêu lần rồi. Cái mặt bà mà xị ra thì đúng là..... là gì nhỉ.... là trông như cái bánh đa nhúng nước ấy. Không ai nhìn nổi đâu. – Du vừa nói vừa đưa bàn tay lạnh buốt của mình sờ lên mặt, lên mắt Lâm – Xem này, cái mắt thâm quầng rồi... Xấu xí quá thôi cô tiểu thư ơi....
- Tôi mà xấu xí thì bà là bà ngoại của xấu xí. Hé hé. Lâm làm bộ vùng vằng kiêu kì.
Hai đứa lại lôi nhau đi. Tiếng cười nhen lên, nhưng cả Du và Lâm đều biết rằng có một khoảng trống đang nứt ra, càng lúc sẽ càng to hơn. Thời gian bên nhau giữa thành phố của hai đứa còn thật ít ỏi.
3.
Lâm gọi điện cho bố mẹ khi hai đứa phóng xe về đến ngõ nhà Lâm trên phố Hai Bà Trưng. Căn nhà ba tầng trông chẳng khác gì so với ba tháng trước khi gia đình Lâm đi. Bây giờ trong nhà chỉ còn cô giúp việc, vẫn được trả lương hàng tháng chỉ để trông coi và lau chùi nhà cửa. Bố mẹ Lâm muốn giữ lại ngôi nhà này vì đây là căn nhà mà ông bà nội đã để lại.
Lâm kéo Du ngồi cạnh gốc bàng trước ngõ. Lá bàng giờ đã xanh non cả rồi.
- Mẹ à!!!! – Lâm ấp úng trong điện thoại.
- Con đang ở đâu? – Tiếng mẹ Lâm hốt hoảng, sốt ruột. – Con....
- Con đang ở trước nhà mình. Mẹ ơi, bố đâu.... bố giận lắm phải không ạ?
- Con còn hỏi nữa sao? Bố con đang tính gọi điện đặt vé máy bay về Hà Nội tìm con đấy. Con thật sự làm bố mẹ thất vọng quá.
- Mẹ... Mẹ nghe con nói đã.
- Bố đây.... Con còn có gì định nói sau khi đã làm một việc quá thiếu suy nghĩ như vậy.
- Bố... Con xin lỗi – Giọng Lâm thực sự hối lỗi – Nhưng con rất nhớ Hà Nội, con rất nhớ ngôi nhà cũ của mình. – Lâm nói giọng nghẹn ngào chực khóc.
- Được rồi. Ngày mai bố sẽ bay về Hà Nội đón con.
- Bố ơi. Bố đừng về. Con ở nhà còn có cô Hoa mà. Con chỉ ở chơi mấy ngày thôi. Con hứa sẽ vào Sài Gòn sớm. Bố mẹ đừng về.
- Con....
- Bố.... Bố tin con một lần thôi được không bố?
- ..........
- Bố.....
- Thôi được. Bố sẽ suy nghĩ. Giờ con vào nhà đi. Bố sẽ gọi cho cô Hoa.
- Vâng...
Lâm không hề cảm thấy mệt mỏi hay buồn bực vì những điều bố mẹ đã nói, vì nó cảm thấy hình như bố mẹ cũng không còn trách nó nhiều nữa. Nhưng điều quan trọng hơn khiến Lâm cảm thấy thực sự dễ chịu chính là được ngồi trước cổng nhà mình, hít thở không khí trong thành phố của mình. Cảm giác thân thuộc mà ba tháng nay nó loay hoay tìm kiếm.