Thằng bé mười tuổi mê game hơn mê học khiến Hạ bực dọc hất vỡ tan cái màn hình tinh thể lỏng trị giá gần hai trăm đôla Mỹ. Bà ngoại dỗ thằng bé, đừng khủng hoảng, tại mẹ con lên cơn.
Ảnh minh họa Anh bạn đồng nghiệp thích làm từ thiện của Hạ hứng khởi alô: “Có cái laptop muốn tặng ông kịch tác gia nghèo, báo vừa mới đăng ổng bị kẻ trộm cuỗm mất laptop, làm sao?”. Ý muốn Hạ bắc cho cái cầu.
Ông kịch tác gia già mừng muốn khóc, ôm cái laptop được tặng nghẹn ngào cảm ơn, còn nói nếu không có sự giúp đỡ của quý cô quý cậu không biết chừng nào tui mới có lại laptop để làm việc.
Chỉ hai ngày sau, Hạ được mục kích cảnh con bồ đáng tuổi cháu ngoại chở ông kịch tác gia ôm eo nó cứng ngắc trên con Lead đen một trăm hai mươi lăm phân khối mới cáu. Con bồ bán bao cao su Núi lửa lẻ ven đường, phì phèo thuốc lá suốt ngày trên đôi môi thâm sì, tay chân đầy ghẻ ngứa, không hộ khẩu, mới cặp bồ ông già sáu tháng đã được ông mua xe tặng.
Tin đồn này được bảo chứng bởi con bạn nhà báo của Hạ được kịch tác gia nhờ tư vấn mua xe. Hạ và anh bạn nhìn nhau cười trừ. Con bạn nhà báo bảo hai người rảnh quá nên lên cơn. Còn Hạ nghĩ ông kịch tác gia già lên cơn.
Cuộc sống không có nhịp nghỉ ngày càng hanh hao, úa tàn nhưng được che đậy bởi cái mác năng động, hiện đại. Xoay như chong chóng từ sáng sớm đến chiều tối nào con cái, cơm nước, cơ quan, học hành... đến hụt hơi; mười giờ đêm về nhìn qua gương thấy mặt xơ xác như ma trơi hiện hình.
Phiên nghỉ giữa giờ trong cơ quan, Hạ ngồi chia từng centimet cho hai mươi bốn giờ, thấy không có những khoảng cách nào thở được cho riêng mình. Thử thả lỏng một ngày quên hết con cái, công việc, rủ một đứa bạn thân làm những gì mình thích. Trước tiên là ngủ nướng đến chín giờ, sau đó gọi bạn cà phê tán gẫu đến mười hai giờ, rồi ăn trưa, cinema, lang thang nhà sách...
Hạ kết thúc ngày lý tưởng bằng chén bò viên mua một tặng một của một hiệu phở American gốc Việt để rồi... tối ngủ thấy toàn ác mộng. Nào thằng con đi học bị cướp xe đạp, nào bị sếp mắng té tát là trốn việc đi chơi, nào phải thi lại hai môn ở lớp hàm thụ ban đêm...
Sáng thức sớm, Hạ ba chân bốn cẳng vào việc như đã lập trình mười lăm năm qua. Vận vào những cơn ác mộng, thực tế có điều giống điều không, sếp không mắng là trốn việc đi chơi, chỉ nhìn nhìn rồi hỏi lên cơn hả, bảo hành nghề làm sếp từ hồi cha sanh mẹ đẻ đến giờ mới thấy lý do xin nghỉ của nhân viên là “cần quân bình tinh anh và thể chất”.
Tranh thủ lúc không có sếp, chỗ chị em thân tình bà chủ tịch công đoàn bảo đàn bà có con cái có trăm ngàn lý do để nói dối, tội gì nói thật cho nó chửi lên cơn.
Chiều thứ bảy đẹp trời, sếp làm tiệc mừng cái mác tiến sĩ hoành tráng. Nhà hàng tên Tây, món ăn Tây, nghi thức Tây. Hạ điện nhờ ông xe ôm quen đón thằng con tan học, rồi trốn vô toilet cơ quan trang điểm khá kỹ để đến nhà hàng phụ sếp. Cô mặc chiếc đầm trắng đơn giản nhưng đẹp và sang trọng, sếp liếc qua như tiện thể, không ý kiến như thường ngày xoăn xuýt. Làm sao dám, vợ đang kè bên. Hạ làm đúng như kịch bản bàn trước. Nhiệm vụ của cô là xếp quà và hoa chúc mừng của quan khách vào một góc sân khấu.
Người hạnh phúc nhất trong bữa tiệc đương nhiên là ông tiến sĩ sếp. Tiến sĩ đi tới đi lui bắt tay mọi người, hàn huyên rôm rả. Sau vài lời phi lộ, vài tràng pháo tay, sếp mời mọi người nhập tiệc. Trong những chiếc ghế tựa phủ voan trắng đính nơ hồng to tướng, ai cũng sang trọng, xinh tươi, yêu đời. Xui xẻo, mãi loay hoay với hoa và quà, chỉ mình Hạ là không ghế. Lao vào chúc tụng và ăn uống, không ai quan tâm đến cô nàng không ghế, kể cả đội ngũ phục vụ nhà hàng.
Rốt cuộc chỉ có sếp và cô nàng đứng như hai VIP, không ai nghĩ là cô nàng cũng có nhu cầu được ngồi như mọi người, bà vợ sếp nhìn chăm chăm con nhân viên mặc đầm trắng đứng lô xô chướng mắt. Ngượng ngùng, Hạ loay hoay định rút thì nghe tiếng sếp:
- Hạ, lại đây uống với anh Giang!
Ông quan cấp trên tên Giang dứ dứ ly rượu trước mắt Hạ:
- Uống thì phải trăm phần trăm đấy nhé!
- Anh thông cảm, em không thích uống rượu.
- Không thích uống có nghĩa là biết uống, nhân ngày vui của sếp làm Lê Lai cứu chúa một lần đi!
- Em không thích!
Sếp chậc lưỡi, ra giọng sở hữu:
- Lại đây chút mà!
Cú kéo tay quá đà của sếp làm bung hàng nút áo Hạ phía trước. Cô lúng túng khép hai tay che ngực, nhưng đằng nào cũng người, bốn bên đều người. Một giọng cợt nhả từ phía bàn sếp đang đứng:
- Sếp làm gì mạnh tay vậy, thì cũng là lính lác của mình, từ từ em nào cũng có, mất bình tĩnh em có em không.
Hạ bước nhanh ra phía cửa, nơi có chiếc bàn đặt cái bánh kem chúc mừng to tướng, tiện tay cô kéo mạnh chéo khăn trải bàn, mọi thứ rơi loảng xoảng... Mở cửa xe, Hạ bước lên một con taxi đậu sẵn trước nhà hàng...
Bên trong sếp vẫn tỉnh không, tiếp tục rót rượu mời mọi người. Cười cười nói nói. Bỗng như có lời mách bảo thần bí, sếp khựng lại... Rồi cũng lao ào ra phía cửa. Cũng mở cửa xe, leo lên một con taxi đậu sẵn:
- Thấy cô mặc đầm trắng mới bước ra đi hướng nào không? Ông phải giúp tôi tìm cho bằng được cô ấy!
Thoáng nghĩ đến đám đông trong nhà hàng, sếp có thể đổi cơn dông be bé của con nhân viên đầm trắng để lấy mười cơn ghen bốc hỏa của vợ. Sếp nháo nhào lấy máy ra nhắn tin “Hạ ơi, em đừng lên cơn nữa, khổ anh”. Ngoài sếp ra, không ai biết chính con nhân viên đầm trắng đã chạy cho sếp cái chứng chỉ tiếng Anh để hợp thức hóa bằng tiến sĩ.
Truyện 1.190 chữ của THU TRÂN

Ảnh minh họa
Ông kịch tác gia già mừng muốn khóc, ôm cái laptop được tặng nghẹn ngào cảm ơn, còn nói nếu không có sự giúp đỡ của quý cô quý cậu không biết chừng nào tui mới có lại laptop để làm việc.
Chỉ hai ngày sau, Hạ được mục kích cảnh con bồ đáng tuổi cháu ngoại chở ông kịch tác gia ôm eo nó cứng ngắc trên con Lead đen một trăm hai mươi lăm phân khối mới cáu. Con bồ bán bao cao su Núi lửa lẻ ven đường, phì phèo thuốc lá suốt ngày trên đôi môi thâm sì, tay chân đầy ghẻ ngứa, không hộ khẩu, mới cặp bồ ông già sáu tháng đã được ông mua xe tặng.
Tin đồn này được bảo chứng bởi con bạn nhà báo của Hạ được kịch tác gia nhờ tư vấn mua xe. Hạ và anh bạn nhìn nhau cười trừ. Con bạn nhà báo bảo hai người rảnh quá nên lên cơn. Còn Hạ nghĩ ông kịch tác gia già lên cơn.
Cuộc sống không có nhịp nghỉ ngày càng hanh hao, úa tàn nhưng được che đậy bởi cái mác năng động, hiện đại. Xoay như chong chóng từ sáng sớm đến chiều tối nào con cái, cơm nước, cơ quan, học hành... đến hụt hơi; mười giờ đêm về nhìn qua gương thấy mặt xơ xác như ma trơi hiện hình.
Phiên nghỉ giữa giờ trong cơ quan, Hạ ngồi chia từng centimet cho hai mươi bốn giờ, thấy không có những khoảng cách nào thở được cho riêng mình. Thử thả lỏng một ngày quên hết con cái, công việc, rủ một đứa bạn thân làm những gì mình thích. Trước tiên là ngủ nướng đến chín giờ, sau đó gọi bạn cà phê tán gẫu đến mười hai giờ, rồi ăn trưa, cinema, lang thang nhà sách...
Hạ kết thúc ngày lý tưởng bằng chén bò viên mua một tặng một của một hiệu phở American gốc Việt để rồi... tối ngủ thấy toàn ác mộng. Nào thằng con đi học bị cướp xe đạp, nào bị sếp mắng té tát là trốn việc đi chơi, nào phải thi lại hai môn ở lớp hàm thụ ban đêm...
Sáng thức sớm, Hạ ba chân bốn cẳng vào việc như đã lập trình mười lăm năm qua. Vận vào những cơn ác mộng, thực tế có điều giống điều không, sếp không mắng là trốn việc đi chơi, chỉ nhìn nhìn rồi hỏi lên cơn hả, bảo hành nghề làm sếp từ hồi cha sanh mẹ đẻ đến giờ mới thấy lý do xin nghỉ của nhân viên là “cần quân bình tinh anh và thể chất”.
Tranh thủ lúc không có sếp, chỗ chị em thân tình bà chủ tịch công đoàn bảo đàn bà có con cái có trăm ngàn lý do để nói dối, tội gì nói thật cho nó chửi lên cơn.
Chiều thứ bảy đẹp trời, sếp làm tiệc mừng cái mác tiến sĩ hoành tráng. Nhà hàng tên Tây, món ăn Tây, nghi thức Tây. Hạ điện nhờ ông xe ôm quen đón thằng con tan học, rồi trốn vô toilet cơ quan trang điểm khá kỹ để đến nhà hàng phụ sếp. Cô mặc chiếc đầm trắng đơn giản nhưng đẹp và sang trọng, sếp liếc qua như tiện thể, không ý kiến như thường ngày xoăn xuýt. Làm sao dám, vợ đang kè bên. Hạ làm đúng như kịch bản bàn trước. Nhiệm vụ của cô là xếp quà và hoa chúc mừng của quan khách vào một góc sân khấu.
Người hạnh phúc nhất trong bữa tiệc đương nhiên là ông tiến sĩ sếp. Tiến sĩ đi tới đi lui bắt tay mọi người, hàn huyên rôm rả. Sau vài lời phi lộ, vài tràng pháo tay, sếp mời mọi người nhập tiệc. Trong những chiếc ghế tựa phủ voan trắng đính nơ hồng to tướng, ai cũng sang trọng, xinh tươi, yêu đời. Xui xẻo, mãi loay hoay với hoa và quà, chỉ mình Hạ là không ghế. Lao vào chúc tụng và ăn uống, không ai quan tâm đến cô nàng không ghế, kể cả đội ngũ phục vụ nhà hàng.
Rốt cuộc chỉ có sếp và cô nàng đứng như hai VIP, không ai nghĩ là cô nàng cũng có nhu cầu được ngồi như mọi người, bà vợ sếp nhìn chăm chăm con nhân viên mặc đầm trắng đứng lô xô chướng mắt. Ngượng ngùng, Hạ loay hoay định rút thì nghe tiếng sếp:
- Hạ, lại đây uống với anh Giang!
Ông quan cấp trên tên Giang dứ dứ ly rượu trước mắt Hạ:
- Uống thì phải trăm phần trăm đấy nhé!
- Anh thông cảm, em không thích uống rượu.
- Không thích uống có nghĩa là biết uống, nhân ngày vui của sếp làm Lê Lai cứu chúa một lần đi!
- Em không thích!
Sếp chậc lưỡi, ra giọng sở hữu:
- Lại đây chút mà!
Cú kéo tay quá đà của sếp làm bung hàng nút áo Hạ phía trước. Cô lúng túng khép hai tay che ngực, nhưng đằng nào cũng người, bốn bên đều người. Một giọng cợt nhả từ phía bàn sếp đang đứng:
- Sếp làm gì mạnh tay vậy, thì cũng là lính lác của mình, từ từ em nào cũng có, mất bình tĩnh em có em không.
Hạ bước nhanh ra phía cửa, nơi có chiếc bàn đặt cái bánh kem chúc mừng to tướng, tiện tay cô kéo mạnh chéo khăn trải bàn, mọi thứ rơi loảng xoảng... Mở cửa xe, Hạ bước lên một con taxi đậu sẵn trước nhà hàng...
Bên trong sếp vẫn tỉnh không, tiếp tục rót rượu mời mọi người. Cười cười nói nói. Bỗng như có lời mách bảo thần bí, sếp khựng lại... Rồi cũng lao ào ra phía cửa. Cũng mở cửa xe, leo lên một con taxi đậu sẵn:
- Thấy cô mặc đầm trắng mới bước ra đi hướng nào không? Ông phải giúp tôi tìm cho bằng được cô ấy!
Thoáng nghĩ đến đám đông trong nhà hàng, sếp có thể đổi cơn dông be bé của con nhân viên đầm trắng để lấy mười cơn ghen bốc hỏa của vợ. Sếp nháo nhào lấy máy ra nhắn tin “Hạ ơi, em đừng lên cơn nữa, khổ anh”. Ngoài sếp ra, không ai biết chính con nhân viên đầm trắng đã chạy cho sếp cái chứng chỉ tiếng Anh để hợp thức hóa bằng tiến sĩ.
Truyện 1.190 chữ của THU TRÂN
Sửa lần cuối: