Phải lấy người như anh của Trần Thu Trang là một câu chuyện xoay quanh tình yêu của hai người trẻ tuổi, mở đầu bằng đám tắc đường giữa Hà Nội, tiếp diễn trong một đêm đầy sao thơ mộng ở Sapa và kết thúc với khung cảnh bình yên cổ kính của Hội An.
"Trái tim em chỉ có ước mơ.
Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai.
Thả chiếc khăn tay theo gió bay đến bên anh."
Thái Vân, tên nhân vật chính của truyện, một nữ sinh viên đã phải mưu sinh với đủ thứ nghề và bất cứ thời gian nào để có tiền ăn học. Nói về hoàn cảnh của Thái Vân, người ta dễ dàng gặp ở bất kỳ một tờ báo hàng ngày nào. Nhưng, độc giả vẫn xúc động bởi cô gái ấy dám sống hết mình, dám đứng lên, đấu tranh sinh tồn để có thể tồn tại. Sở thích mà cũng là khả năng của Vân là chụp ảnh, cô sinh hoạt câu lạc bộ Vespa, có nhiều bạn bè... và biết làm nhiều thứ: từ manger ở một tiệm áo cưới, rồi tới PR, décor cho một công ty thiết kế... Tất cả những điều đó, dù chỉ là mưu sinh nhưng vẫn thể hiện tinh thần vươn lên, sự cố gắng và khẳng định mình.
Chi tiết hội nhiếp ảnh tập trung sáng tác ở Sapa - nơi quê của Vân đã là một chi tiết chứa đựng nhiều cảm xúc. Vân về nhà gặp lại mẹ, dượng, các em, sự xúc động không dừng lại ở đó khi cô chứng kiến gia cảnh nhà mình. Sự nhẫn nại chịu đựng đến mức nhu nhược của mẹ, sự đối xử ghẻ lạnh của cha dượng khiến cô không khởi rơi nước mắt. Chính trong cái đêm huyền ảo mây trời, gió núi đó, Vân đã kể cho Thanh nghe về hoàn cảnh nhà mình. Cảm động trước tất cả những điều Vân nói, Thanh đã ôm Vân. Tôi vẫn thường cho đó là cái ôm của tình người - cái mà trong xã hội bộn bề này luôn kiếm tìm như một thứ nước tinh khiết mà không phải nguồn nào cũng có.
Câu chuyện đến đây người ta cứ ngỡ là họ đã tìm ra nhau nhưng sự đời đâu có đơn giản như thế. Mẹ Thanh bất ngờ trở về sau bao năm ở trời Tây. Không được chồng đón nhận, dù rằng vẫn coi Thanh như đứa con cầu tự nhưng điều đó cũng không làm cho bà có cái nhìn thiện cảm với Thái Vân. Bà cạnh khóe và rêu rao đủ thứ, nhất là khi biết Vân có mối quan hệ với Thìn. Mẹ về, chăm sóc quan tâm nhiều hơn, dường như Thanh đã lãng quên Vân. Điều này khiến cho một người dễ tổn thương như Vân mệt mỏi, cô im lặng và chấp nhận. Vẫn làm việc và sống bình thường, cho đến khi cô nhập viện, phát hiện ra mình có thai và thấy được cái nhìn ghẻ lạnh xoi mói của mẹ Thanh, cô đã không chịu nổi và ra đi.
Trên chuyến tàu vào Nam, được một người chị xa lạ cứu giúp, Vân thoát khỏi cơn bệnh. Cô an tâm với vai trò họa sĩ và sống một cuộc sộng trầm lặng ở Hội An bao nhiêu thì Thanh lại lao đao bất nhiêu. Anh cùng bố đi tìm Vân khắp những nơi có thể nhưng bất lực. Chán nản thậm chí có lúc tưởng như chết đi nhưng trong con người Thanh vẫn dấy lên khát khao tìm được Vân. Tình yêu của Thanh, tôi cảm nhận, dù không thể hiện một cách sôi nổi nhưng nó âm thầm bền chặt. Và rồi, trên khắp nẻo đường còn lại, Hội An vẫn là nơi Thanh có thể dừng chân... Và rồi, mối linh cảm về nhau đã giúp họ gặp lại một nửa của mình.
Khó có thể đếm hết những giọt nước mắt mà họ dành cho nhau, nước mắt dành cho ngày gặp lại dẫu có chút mặn mòi nhưng thực sự ngọt ngào. Tình yêu vốn có những lý lẽ riêng của nó nhưng trên hết là niềm tin họ dành cho nhau. Rằng: Cái gì thuộc về mình, mãi mãi là của mình, còn không, dù có giành giật cũng không bao giờ có được. Ký ức đau buồn của Thái Vân có lẽ sẽ mãi mãi ngủ yên trong ngăn kéo quá khứ. Thanh - chàng trai hào hiệp, chân tình, biết yêu thương đã là những yếu tố sưởi ấm trái tim Thái Vân. Dường như họ sinh ra là để dành cho nhau vậy.
Tiểu thuyết đôi khi vẫn mãi chỉ là tiểu thuyết, nhưng
Và hơn hết, hạnh phúc đôi khi cũng thật mong manh vì thế hãy biết bảo vệ và nâng niu dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.
"Trái tim em chỉ có ước mơ.
Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai.
Thả chiếc khăn tay theo gió bay đến bên anh."

Chi tiết hội nhiếp ảnh tập trung sáng tác ở Sapa - nơi quê của Vân đã là một chi tiết chứa đựng nhiều cảm xúc. Vân về nhà gặp lại mẹ, dượng, các em, sự xúc động không dừng lại ở đó khi cô chứng kiến gia cảnh nhà mình. Sự nhẫn nại chịu đựng đến mức nhu nhược của mẹ, sự đối xử ghẻ lạnh của cha dượng khiến cô không khởi rơi nước mắt. Chính trong cái đêm huyền ảo mây trời, gió núi đó, Vân đã kể cho Thanh nghe về hoàn cảnh nhà mình. Cảm động trước tất cả những điều Vân nói, Thanh đã ôm Vân. Tôi vẫn thường cho đó là cái ôm của tình người - cái mà trong xã hội bộn bề này luôn kiếm tìm như một thứ nước tinh khiết mà không phải nguồn nào cũng có.
Câu chuyện đến đây người ta cứ ngỡ là họ đã tìm ra nhau nhưng sự đời đâu có đơn giản như thế. Mẹ Thanh bất ngờ trở về sau bao năm ở trời Tây. Không được chồng đón nhận, dù rằng vẫn coi Thanh như đứa con cầu tự nhưng điều đó cũng không làm cho bà có cái nhìn thiện cảm với Thái Vân. Bà cạnh khóe và rêu rao đủ thứ, nhất là khi biết Vân có mối quan hệ với Thìn. Mẹ về, chăm sóc quan tâm nhiều hơn, dường như Thanh đã lãng quên Vân. Điều này khiến cho một người dễ tổn thương như Vân mệt mỏi, cô im lặng và chấp nhận. Vẫn làm việc và sống bình thường, cho đến khi cô nhập viện, phát hiện ra mình có thai và thấy được cái nhìn ghẻ lạnh xoi mói của mẹ Thanh, cô đã không chịu nổi và ra đi.
Trên chuyến tàu vào Nam, được một người chị xa lạ cứu giúp, Vân thoát khỏi cơn bệnh. Cô an tâm với vai trò họa sĩ và sống một cuộc sộng trầm lặng ở Hội An bao nhiêu thì Thanh lại lao đao bất nhiêu. Anh cùng bố đi tìm Vân khắp những nơi có thể nhưng bất lực. Chán nản thậm chí có lúc tưởng như chết đi nhưng trong con người Thanh vẫn dấy lên khát khao tìm được Vân. Tình yêu của Thanh, tôi cảm nhận, dù không thể hiện một cách sôi nổi nhưng nó âm thầm bền chặt. Và rồi, trên khắp nẻo đường còn lại, Hội An vẫn là nơi Thanh có thể dừng chân... Và rồi, mối linh cảm về nhau đã giúp họ gặp lại một nửa của mình.
Khó có thể đếm hết những giọt nước mắt mà họ dành cho nhau, nước mắt dành cho ngày gặp lại dẫu có chút mặn mòi nhưng thực sự ngọt ngào. Tình yêu vốn có những lý lẽ riêng của nó nhưng trên hết là niềm tin họ dành cho nhau. Rằng: Cái gì thuộc về mình, mãi mãi là của mình, còn không, dù có giành giật cũng không bao giờ có được. Ký ức đau buồn của Thái Vân có lẽ sẽ mãi mãi ngủ yên trong ngăn kéo quá khứ. Thanh - chàng trai hào hiệp, chân tình, biết yêu thương đã là những yếu tố sưởi ấm trái tim Thái Vân. Dường như họ sinh ra là để dành cho nhau vậy.
Tiểu thuyết đôi khi vẫn mãi chỉ là tiểu thuyết, nhưng
You must be registered for see links
thật sự là tiểu thuyết đáng để đọc. Nó giúp bạn có cái nhìn hoàn thiện về con người, rằng niềm tin là thứ pha lê nên người ta cần phải biết trân trọng và giữ gìn.Và hơn hết, hạnh phúc đôi khi cũng thật mong manh vì thế hãy biết bảo vệ và nâng niu dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.