Thao thỨc...

[FONT=&quot]
images
[/FONT]​

[FONT=&quot]

Vương Vấn Hình Xưa

Em ngồi gần sát bên anh
Nhẹ nhàng kể chuyện sớm hôm cảnh đời
Bờ môi dễ nhoẻn nụ cười
Nay phơi sắc tím, kéo hồi chuông rung

Quả sầu em cất ở trong
Anh đây đã thấy, nên lòng xót xa
“Của mình” thành vợ người ta
Hỡi ôi! Ai hiểu đâu là đớn đau!

Bến mơ, nửa bước tới cầu
Bất ngờ cầu gãy, nghẹn ngào ép tim
Lỡ làng chỉ mối xe duyên
Dòng sông ngược bến, con thuyền đứt dây

Tại người hay tại gió mây
Người không có cánh duỗi bay đẩy mờ
Hoặc mây trước gió lững lờ
Nhưng kia nhẹ thổi để chờ mắc mưa!

Bây giờ vương vấn tình xưa
Cũng đành phải chịu canh khuya bóng tàn
Bâng khuâng lệ nhỏ đôi hàng
Luyến lưu dĩ vãng, ngỡ ngàng hôm nay…

Tối rồi! Anh tạm chia tay
Tiễn người ra cửa, dạ ai có buồn?
Mà sao bịn rịn trên đường
Để xe em dắt, ánh sương ửng trào

Em ơi! Da diết biết bao
Mênh mang nỗi nhớ len vào tâm tư
Trải niềm khuây khỏa vào thơ
Hồn thương năm cũ vật vờ mái hiên!...

25/1/2018
Nguyễn Thành Sáng
[/FONT]
 
images


Chỉ Chút Nữa Thôi
Lại Quá Tầm

Chỉ chút nữa thôi, chẳng có gì
Rủi ro phủ chụp đến người đi
Thì trăng đâu vỡ, tình đâu chết
Khiến mãi lòng ta nghẹn nhớ về…

Chỉ chút nữa thôi, chẳng thể nào
Trọn đời héo hắt bởi niềm đau
Cứ đeo đẳng bám theo ngày tháng
Níu ghịt hồn em đáy mạch sầu

Chỉ chút nữa thôi, chốn cuộc đời
Có nào em bị lạc chơi vơi
Khó khăn, vất vả, từng hai buổi
Tần tảo, cần lao suốt khoảng thời

Chỉ chút nữa thôi, chẳng lạnh lùng
Đẩy em văng xuống giữa mênh mông
Lênh đênh, chới với theo làn sóng
Buốt lạnh đờ thân quyện hãi hùng

Chỉ chút nữa thôi, khỏi một chiều
Đôi mình đối diện, nỗi buồn hiu
Dòng châu tức tưởi rơi tầm tã
Khi hiểu vì sao rụng cánh diều!…

Anh sẽ đủ tiền, lễ cưới em
Chỉ hồng kết chặt mối lương duyên
Thì đâu có cảnh giờ đây phải
Muốn gọi mình ơi!...Chẳng thể mình!

Cái “chút nữa thôi” quá khỏi tầm
Để hoài vương vấn mảnh trăng thanh
Rồi nay dưới bóng hoàng hôn đổ
Gặp lại, trào dâng…cũng đoạn đành!...

6/12/2017
Nguyễn Thành Sáng

images



TIẾNG VỌNG MỘT THỜI

Thuốc hút! Kim chỉ! Đá lửa! Hộp quẹt!.......đây!
Tiếng rao lồng lồng…
Khuấy động dòng sông
Người trai trẻ bềnh bồng trên sóng nước!
Chàng khôi ngô
Nắng mưa phơi bóng mượt
Nét kiêu hùng, chí vượt nẻo gian truân
Ánh ửng sáng đẩy trôi dòng ngấn lệ
Xá gì đâu ráng xế phủ ngày xuân
Vô tư, chẳng bận, chẳng từng
Lửa lòng để sưởi, để hừng cho ai
Ngày rong ruổi đường dài
Đêm trăng đơn treo khung cửa
Sách cầm tay
Trầm ngâm từng nét chữ
Quên nỗi niềm lữ thứ cuộc chơi vơi!...
Anh ơi! Anh ơi……
Tiếng gọi níu chèo bơi
Kéo mênh mang từ cõi rộng
Về bóng hồng đang ngóng đợi bên sông
Nàng thôn nữ tuổi độ xuân thì
Đôi mắt biếc nghĩ gì
Sao như màu e thẹn?
Môi ngập ngừng…
Thỏ thẻ…bán cho em
Hai ống chỉ…thêm… bao kim
Miệng nói mà lóng lánh cả đôi huyền
Môi chúm chím kéo dài lưu với luyến!...
Ghe rời xa
Dư âm còn xao xuyến
Gợn nhịp cồn phủ hẹn buổi hôm nao…
Ba năm khó nhọc cần lao
Ba năm dào dạt biết bao nỗi lòng…

Mây đen cuộn đến dậy cuồng phong
Cuốn tuổi thanh xuân thảy xuống dòng
Mặc chiếc phiêu bồng theo khói trắng
Mấy mươi cây số sớm chiều rong

Thuở ấy sương giăng phủ mịt mờ
Trôi về đồng ruộng, cất trang thơ
Vô tư chất ngất hồn sĩ khí
Thanh thản, thong dung lượn bến bờ!

Hai năm phong vũ cuộn ba đào
Cộng với ba mùa sóng lượn chao
Ướt đẫm cơn mưa rồi bỏng nắng
Cây xanh ngày tháng gió giông dao

Vô tình, lặng lẽ cánh chim xa
Chẳng bận lay cành, rít thổi qua
Sáng bật cánh ngàn vun vút vượt
Trưa bờ thanh vắng giở cơm ra

Đánh chén no nê duỗi giấc dài
Thả hồn chìm mộng khuất trời mây
Lắc khua xào xạt cành đâu đó
Tỉnh dậy vươn vai, tiếp tục chài…

Chiều nay lững thững ánh về tây
Lãng đãng bên thềm thả bóng bay
Tiếng vọng xa xăm thời dĩ vãng
Như buồn, như nhớ với như say!


Kỷ niệm một thời xuân trẻ!

Nguyễn Thành Sáng

images


CUNG ĐÀN LỠ NHỊP

Đêm qua nhẹ khảy một cung đàn
Cảm thấy không còn đượm tiếng ngân
Bởi tại dây chùn hay cứng ngón
Nên thành chan chát một âm vang!

Cho khuya lạnh lẽo áng mây giăng
Che phủ trăng treo, ánh nhạt tàn
Con nước dòng sông chìm bóng tối
Chập chờn gờn gợn sóng lăn tăn

Đìu hiu cảnh vật lại thêm buồn
Lặng lẽ bên bờ lá nhỏ tuôn
Giọt lệ lăn dài trên cỏ đất
Chìm sâu khuất dạng dưới màn sương

Vì đâu còn nữa thuở cây xanh
Sáng sớm vươn vai trổ nhánh cành
Năm tháng phơi mình trong nắng gió
Tan rồi sắc thắm nét đan thanh!

Giờ đây mây giạt cuối chân trời
Chầm chậm không gian cuốn lại rồi
Vầng ửng hừng đông bầu ánh rạng
Đem về cất kỷ nẻo xa xôi…

Cảm bến sông xưa ngóng vọng miền
Tháng ngày mờ nhạt ánh mơ duyên
Chạnh lòng năm cũ, lay trăn trở
Muốn buổi chiều nay thả mộng thuyền

Nhưng chẳng trổi lên khúc ngọt ngào
Bởi tàn canh lạnh, tối mờ chao
Cóng tê, sương giọt loang vào điệu
Êm ả, du dương chẳng thể nào
Thôi đành cuốn lại mảnh hồn dao!

Nguyễn Thành Sáng
 
images


NỖI NIỀM CỦA ANH (2)

Em nhỏ giọt lòng qua mấy câu
Kèm bài thơ cũ thuở mưa ngâu
Dưới chiều rả rích mùa thu quạnh
Tím lại lòng anh, khúc nghẹn ngào!

Em à! Một đời định mệnh kiếp lênh đênh
Năm tháng, đêm ngày chảy bốn phương
Cũng khắc thang thênh dừng đứng lại
Dòng sông chuyển hướng ngược xuôi lên

Trăng thanh lúc tỏ lại khi mờ
Khách bến buổi đầy, bửa vắng trơ
Quả chín mịn mềm, thi vị ngọt
Hôm kia cũng cứng, cũng xanh lơ

Làm sao tròn mãi hỡi người thương!
Vầng sáng đâu giăng suốt đoạn đường
Vắng lặng canh khuya luôn vọng lại
Côn trùng non nỉ, giọt sương buông!

Bởi có âm vang điệp khúc đời
Mới nghe tiếng lộng cõi chơi vơi
Mới lâng nguồn cảm từ sâu thẳm
Mới hiểu buồn đau đã mất rồi

Anh chẳng tô son, vẽ thắm màu
Đâu đem ngọn nến đốt vì sao
Đâu mang thử thách trèo lên ngọn
Đâu nỡ cho em đổ lệ sầu

Chỉ sợ canh khuya cứ mãi đàn
Mê hồn, chìm đắm, nhạt tình trăng
Để vầng lóng lánh soi muôn nẻo
Lặng lẽ bên sông, khuất nhạt tàn!

Nguyễn Thành Sáng

images


Một “Gánh Hát” Phũ Phàng

Thong thả ta đi giữa chợ đời
Ngắm nhìn thế sự chuyện buồn vui
Lắm khi xúc động vì cao cả
Rồi cũng bao phen thấy nực cười!

Đen trắng, vàng thau lẫn lộn nầy
Trên thì ngon ngọt, dưới luồn tay
Miệng mồm sơn phết điều nhân ái
Còn cái bụng kia hiểm chứa đầy

Khoác lác phô trương cái nghĩa tình
Ru đàn ai đó trọn niềm tin
Làm thân khuyển mã vun bồi đắp
Lầm lỗi không cân, cứ "tử hình"!

Chỉ biết có mình, giữ thế nghiêm
Mong cầu “gánh hát” được bình yên
Mặc cho tức tưởi hay đau khổ
Nhục nhã ê chề bóp quả tim

Của kẻ một thời cảm gió mưa
Tận tình gắn bó, sớm chiều trưa
Muốn “đoàn diễn xuất” thêm giàu mạnh
Mệt mỏi bút nghiên cả bốn mùa…

Ôi thôi! Bất nhẫn với vô tâm
Được đậy kín bằng dãy ánh trăng
Huyễn hoặc, gây mê hồn mộng sĩ
Lạc lầm chân bước té cầu thang

Để nghẹn âm thầm theo chuỗi sống
Còn đâu phẩm giá nữa mà mong
Suốt đời da diết ôm quằn quại
Uất hận trào dâng nát cõi lòng!...

8/12/2017
Nguyễn Thành Sáng


images



LƠI ĐÀN GIEO HẠT

Gió thổi về đây mấy dãy thơ
Cuốn trăng nhạt ánh quyện mây mờ
Chung bầu ảm đạm, treo sương bụi
Lất phất canh khuya lắc dật dờ!

Cho đêm vắng lặng lại thêm buồn
Lạnh lẽo đệm vào điệp nỉ non
Tiếng dế sầu ai bên kẻ đá
Để thành héo hắt, ướp băng trơn…

Nhớ chiều hôm ấy dưới mưa rơi
Chiếc bóng bâng khuâng bước nẻo đời
Lặng lẽ, ưu tư nhìn nắng tắt
Nghe lòng quạnh quẽ nghẹn chơi vơi

Thả cánh bồng bềnh giữa lộng vang
Tìm vơi nhung nhớ thuở ngày xanh
Vó câu vạn dặm, bao xuân mộng
Một sớm ly tan trước phũ phàng..!

Gặp gỡ ai kia cũng nỗi niềm
Mùa thu phủ kín cả con tim
Hồn thương tao ngộ đây duyên phận
Hai quả thương đau kết mộng thuyền

Bên bờ suối vắng giữa canh thâu
Nhạc trổi du dương điểm thắm màu
Chén rượu hồng đào chung nốc cạn
Non xanh, biển hẹn nguyện cùng nhau

Tôi khắc tim tôi một chữ thương
Muốn đêm còn mãi mảnh trăng son
Lơi đàn, ra đất, tay nâng cuốc
Vun xới, gieo đây một hạt tròn!

Nguyễn Thành Sáng
 
Sửa lần cuối:
Z



Nếu Đó…Chỉ Là Thơ

Giả sử một ngày cạn tiếng yêu
Nào thương, nào nhớ…được bao nhiêu
Giờ đây thành khói hoà chung xám
Tan giữa không gian dưới bóng chiều

Em có đau không, có tiếc không
Một thời thuyền mộng lướt dòng sông
Chở đôi thân thiết vào êm ả
Chầm chậm thời gian đến bến lòng?

Có nghe da diết niềm vương vấn
Ảnh bóng yêu đương những lúc gần
Thắm đượm, ngọt ngào treo giọng nói
Đậm đà hương vị quyện mơ xanh

Có chiều tắt nắng ở ngoài kia
Thơ thẩn, bâng khuâng ghị bước về
Rau củ đến mùa thôi mặc kệ
Chỉ sầu hướng vọng kéo lê thê…

Đêm đêm giấc ngủ được ngon say
Hay trở trăn kia ghịt níu hoài
Canh cánh dạ hờn ôm giá lạnh
Vật vờ, nghiêng ngả cõi tầng mây?…

Còn tôi có lẽ chẳng hơn em
Thui thủi thâu canh dưới ngọn đèn
Thao thức lật tìm trong ký ức
Hoặc ngồi lặng lẽ để nghe tim

Thổn thức nhịp đều nỗi luyến lưu
Gần ba năm trước giữa mùa thu
Lang thang ảo ảnh, đi vào lộng
Gặp gỡ, tơ duyên kết đợi chờ…

Thật buồn nếu đó…Chỉ là thơ!

9/12/2017
Nguyễn Thành Sáng

images


LÌA QUÊ TRỞ LẠI ĐÔ THÀNH

Cuồng phong tan tác cuốn về quê
Dãy đất đỏ phèn cạnh sát đê
Một mảnh giang san nho nhỏ gọn
Từ nay gói chặt chuỗi lê thê!

Giữa mùa lũ lớn, nước dâng cao
Lạnh lẽo, tay rung chẳng nghẹn ngào
Mò mẫm nạy nâng từng cục một
Nền khô thoáng chốc nổi lên mau

Làng quê xúm xít đượm ân tình
Tổ nhỏ đây rồi, cũng khá xinh
Mưa nắng lội lầy không sợ nữa
Qua đi lư lắc cánh lênh đênh

Lưới câu chuẩn bị tự hồi trưa
Dế dán, côn trùng đã khéo lo
Ráng tắt, tung hoành thân sát thủ
Một vùng khuấy động đến khuya lơ!

Hừng sáng, đường chim cứ vét gom
Cá đen, con rắn, thiếu con tôm
Dính dây, mắc kẹt, hung hăng giãy
Vạn thắng đem về, những bát cơm

Bốn mùa cứ thế, nhẹ nhàng trôi
Gieo hạt, trồng cây, trổ quả đời
Gói gọn đồng khô, mùa nước nổi
Một bầu, êm ả, lá hoa rơi

Nhưng ở nơi nầy có thiếu chăng?
Trăng vàng lộng ánh với mây xanh
Muôn màu óng ả dòng xuôi ngược…
Điểm thắm tô bồi khách thế nhân
Tôi trầm, tôi nghĩ… để lui chân!


Kỷ niệm một thuở long đong!

Nguyễn Thành Sáng

images


CUNG ÁI

Mấy bửa hôm rồi dạ xốn xang
Lỡ đưa tay vướng ánh trăng thanh
Cho quầng u tối ngang qua cửa
Dờ dật tâm tình kẻ ngắm trăng!

Thắm thoát trôi qua cận bốn mùa
Từng đêm hồn ái tắm sương khuya
Nở hoa lưu luyến, loang hương ngát
Ngây ngất, đê mê, giạt áng mờ

Niềm thương, nỗi nhớ nhẹ len sâu
Tận đáy giếng lòng, ngược vút cao
Vạn dặm xa xôi, gần gũi tấc
Nầy trông, đó đợi, sóng trùng dao

Đậm khắc yêu đương một ước nguyền
Cánh ngàn hai mảnh nối tơ duyên
Dẫu khung ảo ảnh hay bầu thật
Biển rộng, sông xa, một hướng thuyền!

Chẳng là gió thổi lướt qua nhanh
Một phút đong đưa giỡn lá cành
Chẳng dãy mây ngàn trôi lãng đãng
Để rồi khuất bóng tận phương xanh

Chẳng cánh lang thang ghẹo nắng hồng
Sáng nam, chiều bắc, tối giương đông
Tây bay chao lượn nơi vườn thắm
Lững thững, lăn tăn gợn sóng lòng

Cung mộng hôm nào ta đắp xây
Rực hừng lửa ái với đôi tay
Tay ôm nương tử, tay gieo hạt
Nắn nót yêu đương, đợi tháng ngày!

Nguyễn Thành Sáng
 
Sửa lần cuối:
images




CẢM NHỚ DƯỚI HOÀNG HÔN

Con út gia đình, Cha Mẹ thương
Êm đềm, lững thững, ít bâng khuâng
Vô tư khoe sắc, bao mong đợi…
Gởi lại, ra đi suốt nẻo đường!

Nhà rộng, phòng riêng đã chẳng còn
Theo anh, làm vợ dưới mưa trơn
Chim bay thong thả khung trời rộng
Lẩn quẩn giờ đây giữa cuộn tròn

Trắng tay bươn chải cuộc mưu sinh
Cuốn cất thời gian kỷ niệm tình
Bến cát, công viên, thời quyện bóng
Trưa hè, vườn vắng, gió lung linh…

Cả ngày bận bịu, với lo toan
Cảnh sống vợ chồng quá héo hon
Quần quật, nắng mưa anh lặn lội
Còn em khói bếp đến chiều hôm!...

Ba năm thoáng chốc cũng trôi qua
Vườn ái đôi ta nở đóa ngà
Con gái đầu lòng, ôi thắm thiết!
Tình Cha, nghĩa Mẹ phủ hồn hoa

Có lúc nghĩ rằng một quả thôi
Để không mất mát của con tôi
Muôn ngàn sắc thắm trong khung rộng
Chiếu trọn về đây một ánh ngời

Rồi chợt suy tư trước nỗi niềm
Ngày chiều nắng tắt, phủ màn đêm
Mênh mông, con chỉ thân cô độc
Ảm đạm, hắt hiu một ánh đèn!

Sanh thêm đứa nữa để đường đời
Khi Vợ chồng mình đã vút khơi
Biển sống thênh thang ngàn sóng gợn
Máu hồng giọt để chẳng đơn côi

Từ đó khó khăn thêm chất chồng
Thuyền ta lư lắc mãi trên sông
Bao phen giông lớn đong đưa mạnh
Suýt mấy lần nghiêng lật xuống dòng…

Hôm nay đứng ngắm ánh hoàng hôn
Hai đóa vườn xuân đã nở tròn
Tận đáy tim sâu anh cảm động
Một đời em sáng mảnh trăng son!

Nguyễn Thành Sáng

images


THÀ LÀM LAM KHÓI

Dòng sông xanh chảy qua vạn nẻo
Dãy thênh thang gọi réo trùng dương
Đoạn cong trăn trở vấn vương
Khúc rơi cõi vắng buồn thương khuất tàn!

Nơi biển sống muôn ngàn thổn thức
Bao nỗi lòng náo nức mừng xuân
Bao niềm cảm xúc, bâng khuâng
Bao mơ, bao mộng, một lần mà thôi…

Để ai ngất, đầy vơi rượu ấm
Để ai sầu đứng tắm sương rơi
Để ai ngon giấc ầu ơi
Để ai ảm đạm tả tơi tâm hồn

Để ai phải khóc hờn nuốt hận
Để ai đời lận đận gió mưa
Để ai lau lệ canh khuya
Để ai túy lúy, đường về ngã nghiêng..!

Bên khung cửa, man miên làn khói
Cánh lam chiều diệu vợi lờ trôi
Say bay một thoáng mà thôi
Cũng rồi tan loãng giữa trời mênh mông

Dẫu số phận, nhưng dòng vẫn lượn
Cơn thổi qua chuyển hướng phiêu bồng
Gởi mây, gởi gió tiếng lòng
Cho thân viễn mộng phải không tủi hờn

Mãi đi khói! Cứ vờn đi khói
Bởi chiều tà tăm tối chập chờn
Thà làm chút xám hoàng hôn
Còn hơn bó gối nghe đờn hắt hiu!

Nguyễn Thành Sáng

images



BIỂN GIỐNG NHƯ AI

Rộng mênh mông, ngút ngàn diệu vợi
Trải tấc lòng phơi phới đong đưa
Thân soi tuế nguyệt bốn mùa
Chịu bao phong vũ, nắng mưa phũ phàng!

Nỗi xúc động, dâng ngàn lượn sóng
Khi êm đềm, khi lộng trùng khơi
Trải thân hiến ích cho đời
Nhịp cầu bắt nối xa xôi bến bờ

Chuỗi thời gian lững lờ xuôi ngược
Lúc thu hình, lúc vượt trời mây
Lúc tràn cảm khái xòe tay
Lúc buồn héo hắt, say bay sóng cồn

Bởi hứng gió khuấy vờn thân phận
Sớm tối chiều mấy bận truân chuyên
Đong đưa, chao đảo, khắp miền
Khi rung thoáng nhẹ, khi nghiêng quấn cuồng..!

Giống như ai trăng sương trải bóng
Trên tầng cao lồng lộng sáng soi
Còn kia đọng giọt sầu tơi
Hai chiều gieo cảm để rơi nỗi niềm

Hồn lai láng trăm miền vạn nẻo
Nhịp tim đàn gọi réo tâm tư
Tợ như biển sóng bao giờ
Khi vun vút gợn, khi lờ đờ trôi

Đây ngày tháng cuộc đời cứ mãi
Gió gieo sầu, biển tái tê ngân
Làm sao chẳng có bâng khuâng
Làm sao chẳng có bao lần động khua!

Nguyễn Thành Sáng
 
Sửa lần cuối:
images


NỖI NIỀM CỦA GIÓ

Ngày ta gặp, tuổi em mười bảy
Ánh trăng vàng dạo ấy còn non
Long lanh vầng sáng ửng tròn
Thuở vừa ló dạng hãy còn đong đưa!

Trăng rung cảm, say sưa ngóng gió
Trăng luyến lưu, nhung nhớ từng đêm
Nhưng trăng thấp thoáng bên thềm
Nào đâu níu được tay êm, cánh vờn

Để héo hắt, chập chờn, bảng lảng
Tắm giọt sầu năm tháng thời gian
Hồ thu sóng gợn lăn tăn
Bên bờ lữ khách võ vàng tâm tư

Em trông đợi, em mơ, em mộng
Nhưng em là cái bóng xa xôi
Còn tôi một chiếc thuyền bơi
Tìm về bến ấy để rồi vỡ toang!

Cho vầng sáng trải loang một nẻo
Cho phiêu bồng thắt thẻo trời xa
Một lần ngắm ảnh ngọc ngà
Cũng lần biền biệt đậm đà vấn vương…

Rồi hôm nay trăng sương canh lặng
Em ánh vàng hụt hẫng sắc mơ
Tôi đây cánh gió lững lờ
Đêm tàn lặng lẽ phất phơ nhẹ lùa

Bởi là gió, bốn mùa vẫn thổi
Và đón nghe réo gọi véo von
Nay em trổi khúc hoàng hôn
Gió lâng xúc cảm, quay hồn ngày xưa!

Nguyễn Thành Sáng

images


NẾU ĐỪNG CÓ

Nếu đừng có một ngày nắng mát
Chuyến xe đò nhường Bác chỗ ngồi
Hữu duyên tao ngộ mến người
Lữ hành xa lạ để rồi kết thân!

Nếu đừng có bao lần cánh nhạn
Phương trời xa bậu bạn cùng tôi
Từ trong hồn giấy đầy vơi
Tâm tình ai đó rạng ngời ánh trăng

Nếu đừng có một lần tan tác
Trở về quê trầm mặc sớm trưa
Đêm buồn nghe tiếng động khua
Cửa tim hé mở, lay mùa nắng sương

Nếu đừng có trên đường lá đổ
Một chiều thu theo gió bay về
Tiếng đàn da diết ủ ê
Khiến cho ánh lặng lê thê nỗi niềm!

Nếu đừng có bên thềm thuở ấy
Nét đan thanh tỏa ái sang tôi
Bàn tay cùng với bờ môi
Nắm cầm, mím chặt bao lời vấn vương

Nếu đừng có ngàn phương diệu vợi
Dòng sông xa, thuyền tới bao lâu
Mộng tình vạn dặm vó câu
Đò ngang hai bến, lao đao sóng cồn

Nếu đừng có hoàng hôn thao thức
Vọng thời gian, trăn trở lan man…
Thì nay đâu phải ngỡ ngàng
Hồn thương xưa cũ võ vàng từ đây!

Nguyễn Thành Sáng

images


CÁNH HỒN THI

Cũng như ai, cơm ăn, áo mặc
Một kiếp đời, khoảnh khắc về đi
Yêu đương, xúc cảm, sầu bi
Đắng cay, vinh nhục, bốn bề phủ vây!

Nhưng đây khác, mê say mơ mộng
Dưới đêm mờ, trải bóng suy tư
Lắm khi thao thức ngẩn ngơ
Lắm khi nhịp đập từng giờ ngân nga

Rồi lãng đãng sông xa, biển nước
Lượn cung tầng lả lướt cùng mây
Đưa tay níu cánh gió bay
Đến nơi diệu vợi, ngất ngây tâm hồn

Chiều tắt nắng, hoàng hôn phủ lối
Người ta thì tránh tối mà đi
Còn đây một kẻ hồn thi
Đôi chân nhẹ bước xá gì ánh rơi!

Lặng lẽ móc sầu tơi ra ngắm
Cho nỗi niềm chìm đắm trùng khơi
Mặc tình héo úa, chơi vơi
Mảnh hồn tan tác, tả tơi gom về

Để đêm đen trăng thề soi ánh
Dưới trần gian sắc ảnh của người
Một bầu tâm sự đầy vơi
Tái tê, vụn vỡ, trao lời vấn vương

Ôm giá lạnh bên đường tuyết phủ
Cuốn sâu vào ấp ủ nỗi lòng
Xòe đôi cánh mỏng bềnh bồng
Bay trong vắng lặng tìm dòng sông thương!

Nguyễn Thành Sáng
 
Sửa lần cuối:
images



NƯỚC CHẢY ĐẤT VỠ


Chẳng màng bận cơm ăn cùng áo mặc
Chẳng lo gì tiền bạc chuỗi ngày mai
Đây bằng hữu, men say hương phảng phất
Kia mâm đầy chất ngất cõi tung bay!

Bước ngựa xe, thong dung niềm thế sự
Há bận lòng lữ thứ, cuộc bôn ba
Tay vào túi vung ra nào do dự
Một sớm chiều nắng rủ, hạt mưa sa

Vườn mấy mảnh tô dầy thêm sắc mới
Sớm trưa chiều phất phới cánh trời mây
Đêm dìu dặt, hồn lay theo ngọn thổi
Thả phiêu bồng trôi nổi lá cành cây

Đời là thơ, giao lưu là ý nhạc
Thời gian là bàng bạc ánh đèn hoa
Không gian là thuyền xa về bát ngát
Quả tim là để cất nhịp ngân nga..!

Bạn của tôi, một thời như ánh tỏ
Khoảng đời dài như gió vút vươn cao
Vầng ửng hồng năm nào treo trước ngỏ
Nay nhạt tàn, vò võ khuất đồi sau

Tay trơ trắng, cạn bầu, thôi rượu khách
Mảnh trăng tàn bên vách lá hoang vu
Dưới canh khuya, sương thu rơi tí tách
Con dế mèn lách cách cánh sầu ưu

Ôi thời gian! Dòng sông lờ lững chảy
Vẫn âm thầm cứ mãi nước trôi đi
Đất ven bờ nghĩ gì? hay chẳng thấy?
Vỡ loang tan ngày ấy chẳng còn chi!



Nguyễn Thành Sáng

images


Nói Với Ngày Xưa

Trời hanh nắng, trong lòng như cũng nắng
Bước chân dài lẳng lặng đến vườn ai
Nghe đâu đây đàn lay, âm thanh nặng
Giống sương buồn nhỏ hận cánh trời mây!

Sao vội đến, rồi đi không ngoảnh lại?
Sao lững lờ đây đó thổi đong đưa?
Sao trải rộng, gieo muôn ngàn tê tái?
Rồi vô tình cuốn lại một chiều mưa!

Để cuồng giọt dập vùi thân cánh mỏng
Để tả tơi ảnh bóng đóa hồng mơ
Còn đâu nữa phất phơ hương tỏa rộng
Cung nguyệt vàng lồng lộng ánh hồn thơ

Là một thuở đau sầu nơi vườn thắm?
Là bến đò say đắm điệp hừng đông?
Chợt vội vàng trải lòng đưa vạn dặm
Rồi thẫn thờ đăm đắm ngóng mênh mông!

Khách ra đi không bao giờ trở lại
Tội con đò trông vọng bóng ngàn phương
Nhìn trăng treo bên đường như ngây dại
Ôm nỗi niềm cuốn lại, giọt sương buông

Có phải thế? Để giờ ngày xưa trải
Tấc lòng thu dạo ấy ở trang thơ
Ngày xưa ấy ầu ơ thời ngây dại
Nghẹn xót xa, quằn quại nỗi niềm mơ!

Để ngắn tóc, trả dài cho ngọn gió
Để ảo mờ đây đó cánh thi nhân
Để canh đêm gũi gần cây lá cỏ
Chẳng màng chi ánh tỏ một vầng thanh…

Hỡi em ơi! Đường xa nhiều đoạn khúc
Thuyền điệp trùng chen chúc chợ ven sông
Mặt nước nổi, phơi dòng khi trong đục
Nhưng mát mềm chẳng chút biến thành không

Bờ kia đừng phủ giá đông
Bởi thơ là ánh trăng lòng mà thôi
Thi nhân! một chiếc thuyền trôi
Thi nhân! bao chiếc thuyền đời tìm phương!

Nguyễn Thành Sáng

images


LÀ SAO HỠI

Hững hờ ảo ảnh Thi Nhân
Bởi ngày xưa cũ ánh vàng lạc mây
Sao giờ thả cánh hồn bay
Kết thơ tri kỷ mơ say nỗi niềm?

Đây viễn mộng, con thuyền diệu vợi?
Hay long lanh phất phới đùa sương?
Để cho đêm lạnh thêm buồn
Tơ giăng nhện vướng trên đường dấu chân!

Ơi người hỡi! Một lần lá đổ
Bóng chiều thu nhấp nhố quyện hồn
Làm sao rực sáng hoàng hôn
Chỉ vầng mờ nhạt khuất mòn mà thôi

Nay trải bút, dòng trôi vương vấn
Hồn Thi Nhân mấy bận đong đưa
Phải chăng ánh tỏ canh khuya
Hay đàn ngân tiếng, đường về xa xăm

Mong là gió, không tầng vi vút?
Chẳng lam chiều một phút loang tan
Để mây lơ lửng phương ngàn
Thẫn thờ, lưu luyến, võ vàng, bâng khuâng!

Nguyễn Thành Sáng
 
images


DƯỚI BÓNG THỜI GIAN

“Anh đừng cố đứng chờ em nữa nhé
Em chẳng còn trẻ nữa để đợi anh”…
Ôi gió thu! Lay cành cây nhè nhẹ
Đọng giọt sầu lấp loé ánh long lanh!

Em nức nở một chiều qua giấy mỏng
Chuỗi lặn tàn rủ bóng xế hoàng hôn
Mà hồn như mãi còn vương vấn mộng
Chưa đủ đầy ủ ấm thuở trăng non

Để tảng băng đóng dầy nơi Bắc Cực
Vụn vỡ tan khi lúc nắng về đây
Hồn thu héo, sầu ai nơi đáy vực
Sẽ trở mình lảy khúc nếu mây bay…

Tiếng lòng em thao thức tợ như tôi
Giọt sương nhỏ, trôi rơi vào cát trắng
Đã hút sâu, bao lần từ bóng tối
Thế mà sao lá hỡi! Vẫn bâng khuâng!

Cánh hoa xuân năm xưa đâu còn nữa
Những đêm vàng đứng giữa ngắm trăng thanh
Nhìn vòm rộng long lanh vầng ánh tỏ
Niềm mênh mang gởi gió vút trời xanh

Con thuyền xuôi mái chèo trên sóng nước
Tắm phất phơ, vờn lướt, xác thân say
Dòng sông dẫn tháng ngày về mộng ước
Chốn phương ngàn vươn vượt cõi tầng mây…

Tất cả đã qua rồi, không trở lại
Có giống em khắc khoải buổi chiều nay?
Nỗi buốt giá phủ dầy băng lạnh tái
Mà hồn sao cứ mãi thẫn thờ bay!

Nguyễn Thành Sáng

images


CẢM CẢNH CHẠNH LÒNG

Sáng nay dịu mát, trời thanh đãng
Lững thững đôi chân thả một vòng
Hai cánh cửa hồn dang mở ngắm
Từng tia sắc ảnh loáng vào trong!

Long lanh nhè nhẹ chảy vào tim
Ửng sáng vầng dương loé nỗi niềm
Dào dạt tâm tình, gờn gợn sóng
Vói tay chấp lại cánh loài chim

Ta bay theo gió, gió theo mây
Chầm chậm, lững lờ cõi đó đây
Lãng đãng xa xa làn khói nhạt
Hừng đông nghi ngút bếp nhà ai

Lởn vởn, đong đưa vẻ đượm buồn
Mảnh hồn lãng tử mộng ngàn phương
Nấu nung, trải ước về xa vợi
Khoảnh khắc nào hay, rã đoạn trường!

Lại chợt bên kia khảy tiếng đàn
Âm thanh sầu nặng tợ chuông ngân
Dẫn về xa thẳm nơi quên lãng
Thoát kiếp thương đau một cõi trần

Rồi thấy vườn ai hở hở rào
Tường Vi một bụi sắc hồng chao
Đìu hiu, quạnh quẽ màu hoa tái
Khuất nẻo, thu sương, ánh lệ trào…

Rời đi lặng lẽ, dạ bồi hồi
Thương khói lam tàn, chỉ thoáng thôi
Cảm nhịp cung sầu lay dĩ vãng
Buồn cho đoá thắm nẻo chơi vơi!

Nguyễn Thành Sáng


images


TẤT CẢ ĐỂ THÀNH THƠ

Tôi cũng muốn quên, muốn thật quên
Tháng ngày xưa cũ, ngắm trăng lên
Và con thuyền nhỏ chèo trên sóng
Nhịp mái êm khua, đẩy bập bềnh!

Muốn gởi mây xa về nẻo xa
Bao lời thân ái của ngày qua
Ngân nga, lảy nhịp vào trang trắng
Trả lại người ta để hết mà…

Muốn kể từ nay liệm nỗi niềm
Một thời vương vấn níu đau tim
Để ngày thơ thẩn, đêm sương đọng
Từng giọt đong đưa, nhỏ lệ chìm

Muốn thôi nhung nhớ, với thôi sầu
Vì bởi trăng tàn, nhạt ánh thâu
Thao thức, trở trăn hồn dĩ ảnh
Làm sao kéo lại sắc vàng đâu..!

Muốn thả trôi đi, chẳng nghĩ gì
Mà sao cứ mãi bóng hồn phi
Từ nơi tan loãng bay vòng lại
Đưa cánh tay mơ lởn vởn ghì…

Em ở ngoài kia khảy tiếng đàn
Âm vang thoang thoảng trải cung tầng
Theo mây chầm chậm về nơi lạ
Vọng nhịp du dương, toả thắm ngàn

Như dòng suối biếc nhẹ nhàng reo
Lữ khách lạc rừng dạ hắt hiu
Thấm giọng ngọt ngào phôi quạnh quẽ
Lâng lâng nguồn cảm, phả đăm chiêu…

Cuốn lại, thu về vạn mối tơ
Thâu canh vò võ, chuỗi mong chờ
Giờ đây hãy cố gom thành mối
Lặng lẽ âm thầm dệt cánh thơ
Tri âm thi họa tự bao giờ!...

Nguyễn Thành Sáng
 
images


MAU HẾT BỆNH MÌNH NHÉ!

Em bệnh ho nhiều buổi sáng nay
Từng cơn ù ục dội vào tai
Bao nhiêu co rúm người yêu dấu
Là bấy lòng tôi nỗi đoạn đoài!

Mình biết anh yêu nhiều lắm không?
Từ hồi hai đứa dưới trời đông
Đó đây thao thức niềm tâm sự
Như cánh bèo trôi lểnh đểnh dòng

Chuỗi sống thu sầu cuộn giá băng
Từ trong sâu thẳm ngóng vầng trăng
Nhưng trăng đâu hỡi! sao chờ mãi!
Để lạnh sương khuya nhỏ giọt tàn

Cứ thế âm thầm nghẹn đắng cay
Bốn mùa quạnh quẽ, sắc heo may
Năm canh trăn trở bầu hiu hắt
Lá đổ, vàng rơi rớt rụng hoài!

Có lúc thả hồn trôi thật xa
Mở toang hai cửa kiếm “người ta”
Mà “người ta” đó nào đâu biết
Nhưng vẫn mênh mang dõi ánh ngà

Chợt một chiều thu gió nhẹ nhàng
Êm êm ru nhẹ, thả mơ màng
Đưa tôi vào mộng, về ai đó
Gặp gỡ ngàn năm thiếp đợi chàng!

Trăng thơ, ý cảm quyện chung hồn
Lai láng xuân tràn trải nắng hôn
Thấp sáng đêm đông, mùa giá lạnh
Từ nay trả lại nỗi cô đơn…

Anh khảy tiếng đàn, em có hay?
Dòng sông, bến nước buổi chiều nay
Thuyền ta neo đậu, chờ em đó
Khoẻ mạnh đi mình, để tiếp say!

Nguyễn Thành Sáng

images


HỠI EM THƠ!

Em ở nơi nào buổi sáng nay
Để anh tìm mãi, mỏi hồn bay
Nhớ nhung héo hắt bầu tâm sự
Mà ánh đâu rồi chẳng thấy đây!

Chân bước lần xa, dõi mắt nhìn
Băng đồng xanh ngát, tắm lung linh
Rồi qua suối nhỏ bên rừng vắng
Ngược đến sông thương thuở chúng mình…

Cảnh vật im lìm chẳng có ai
Bốn bề vắng lặng, phủ mờ mây
Cho tim thao thức, vương tình mộng
Nhè nhẹ, rung rung, gõ đoạn đoài

Anh buồn, anh thả bước chân đi
Kiếm kiếm, tìm tìm , chẳng thấy chi
Em đã héo tàn rơi rụng cuống
Hay hờn anh khảy khúc tình si?

Nên đã âm thầm khuất nẻo xa
Trả niềm thân ái chuỗi ngày qua
Thu mơ bậu bạn hồn sương gió
Tha thiết, mênh mang toả ánh ngà

Em có hiểu lòng tôi quá yêu
Bờ sông, bến nước những thu chiều
Đôi ta tao ngộ, niềm lai láng
Thổn thức cùng nhau thả mộng diều

Lất phất tung bay giữa lộng ngàn
Ảnh hồn hai đứa ngắm trăng vàng
Và bao kỷ niệm… yêu nhiều lắm…
Em hỡi! Thơ à! Nỡ đoạn chăng!

Nguyễn Thành Sáng


images


ĐAN LẠI THÀNH THƠ

Ôi! dòng héo hắt cánh thơ ai
Như sợi tơ vàng vướng bóng bay
Phảng phất, đong đưa vầng nguyệt tỏ
Lay hồn lữ khách, bước chân say!

Mảnh hồn xuân nữ nét đan thanh
Dưới mảnh vườn mơ, gió quyện cành
Một áng phương ngàn trôi lãng đãng
Phủ màn, khuấy động, ánh trời xanh…

Lặng lẽ bên thềm, giá lạnh sương
Đàn tranh em khảy điệp cung buồn
Âm vang réo rắt niềm rung cảm
Ảm đạm, bâng khuâng giữa quạnh trường…

Đêm nay thắm đượm ánh trăng ngời
Trải bước chân dài thả mộng bơi
Loáng thoáng đâu đây ngân vọng lại
Tiếng lòng non nỉ, nghẹn chơi vơi!

Sao giống như tôi một thuở nào
Thu canh, vò võ, nỗi niềm chao
Luyến lưu, khắc khoải bầu tâm sự
Lạnh lẽo, cô đơn rớt lệ trào

Nhớ cây đa cũ, bến sông xưa
Với bóng con đò chuỗi sớm trưa
Lắm lượt xuôi chèo trên sóng biếc
Hứng bao tầm tả nắng sương mưa…

Tất cả chỉ còn lại giấc mơ
Để thu, thao thức, ngắm trăng mờ
Bao tơ xuân mộng giờ đan lại
Một đóa hoa hồn trải áng thơ!

Nguyễn Thành Sáng
 
Sửa lần cuối:
images


NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI

Gần một năm dừng chân bên vườn vắng
Độ thu mờ, trĩu nặng ánh sầu tơi
Ngày thâm trầm, đêm vọng mảnh trăng soi
Nỗi mênh mang, bồi hồi quay dĩ vãng!

Cùng với gió, cạn say chun bậu bạn
Hòa suối nguồn lai láng thả vào thơ
Đưa bàn tay hứng lấy giọt sương mơ
Để giữ mãi từng giờ không tan loãng

Bởi vẫn nhớ một thời nơi biển loạn
Cánh phong ngàn năm tháng duỗi trời mây
Dưới trăng vàng, êm ả bóng hồn bay
Bao vương vấn ngập đầy trên sóng nước

Nhớ dòng sông, những bến đò thuở trước
Đã bao lần vươn vượt cánh thuyền xa
Rồi dừng chân ngơi nghĩ, ngắm người ta
Trổi khúc nhạc ngân nga lời yêu dấu!

Nhớ chuỗi dài chiều tà, niềm đau đáu
Giữa cung buồn, manh áo bạc màu vai
Chẳng màng chi, cứ mãi hướng về ai
Để khắc khoải u hoài trong lặng lẽ...

Tất cả…là khung trời ngàn ánh loé
Mỗi đêm về nhè nhẹ chảy vào tim
Sáng ửng vầng tỉnh dậy một loài chim
Từ cõi chết bay tìm hồn năm cũ

Rời vườn vắng ra đi, nào héo rủ
Bởi ngàn phương ấp ủ mộng lòng ta
Gửi lại đây vầng sáng, ảnh ngọc ngà
Nơi viễn xứ, tình xa luôn mãi nhớ!

Nguyễn Thành Sáng

images



Nỗi Buồn Trong Tôi

Thắm thoát mười năm xa cách nhau
Giờ đây gặp lại…thấy làm sao!
Lạnh lùng, không nói, quay nơi khác
Một khối không gian nhạt nhẽo màu!

Em của thuở nào nay khác xa
Sắc hồng rực rỡ phủ lên hoa
Hoá thành nâu sẩm, khoanh từng dấu
Cánh khép khô khan dưới ráng tà

Có phải em hờn, em oán tôi
Hay là nắng tắt, xám vành môi
Để niềm vương vấn không còn nữa
Nhẹ nhõm, an nhiên suốt cuộc đời

Em nghĩ tôi đây là sóng ngầm
Cũng là bão tố xé vầng trăng
Khiến cho héo úa hồn thương nhớ
Rụng vỡ, loang tan dưới ánh tàn…

Chẳng hiểu tim nầy mãi luyến lưu
Dòng sông nước chảy, bến cô liêu
Con đò mấy lượt trông chờ khách
Vắng vẻ, đìu hiu dưới bóng chiều!

Quê nghèo cảnh sống chỉ đơn sơ
Nhưng ở nơi nầy tôi trải thơ
Trong đó tình nồng luôn thắm đượm
Ngân nga năm tháng thả hồn mơ

Tôi yêu em lắm, yêu nhiều lắm
Bởi trắng đôi tay, chẳng thể lời
Đành nén tiếng lòng, qua xứ lạ
Mong ngày trở lại dựng cung ngôi

Tôi sẽ sang nhà hỏi cưới em
Cho tròn ước nguyện kết uyên ương
Nào hay một sớm vầng trăng mộng
Gió dậy cuồng phong rụng xuống đường

Em đã có chồng bỏ lại đây
Hiểu lầm, tức tưởi, hận tình tôi
Nên giờ gặp lại, hồn băng giá
Cửa đóng, cài then, tối mịt trời!...


25/10/2016
Nguyễn Thành Sáng

images


LƯU LUYẾN (3)

Ta bước chậm, dấu hằn trên lá cỏ
Nghe nỗi niềm vò võ nhớ mây sương
Mới hôm nào bậu bạn cánh ngàn phương
Nay khuất bóng bên đường phôi nhạt ảnh!

Còn đâu nữa tháng ngày bên suối lạnh
Cùng ngắm trăng phản chiếu giữa khung tầng
Nghe nước đàn, rả rích tiếng bâng khuâng
Hồn lững thững, bay dần lên cõi lộng

Để làm gió, xoè ra giương cánh rộng
Giũ bập bùng, khuấy động góc trời xanh
Cho sương pha lay động giọt trên cành
Rỉ rả nhỏ bao lần trong đêm vắng

Đường thênh thang như chưa hề trĩu nặng
Tảng băng dầy ướp lạnh mảnh hồn son
Dẫu bây giờ ráng tắt trải hoàng hôn
Chuỗi ngày tháng chập chờn trôi lặng lẽ!

Ta có nhau phôi phai niềm quạnh quẽ
Cánh thu sầu nhè nhẹ thả trôi bay
Hồn ngất ngây đan níu, nắm bàn tay
Lay dào dạt từng ngày trên sóng nước…

Thế mà nay bến xa giăng nẻo trước
Ai mỏi rồi! Rã bước dấu chân mơ
Để lòng tôi thao thức dưới trăng mờ
Ôm héo hắt, thẫn thờ, vương vấn thuở

Khúc du dương, êm đềm đâu còn nữa
Sớm lạnh tàn, khép lại tiếng ngân nga
Lặng ngồi đây trăn trở bản tình ca
Mà lưu luyến sao như dòng sông chảy

Cứ lững lờ, gờn gợn cuốn vòng xoay!....

Nguyễn Thành Sáng
 
Sửa lần cuối:
2918dcb614b24c8f9f554a530b80d7f7.jpg



CẢM XÚC CUNG ĐÀN

Nỗi lòng trải bút, cánh thơ ai
Như lá thu vàng gió thổi bay
Phủ lối rêu phong, tàn héo rũ
Mà hồn xanh mướt vẫn còn đây!

Đôi mươi thắm đượm, gởi trao niềm
Lặng lẽ con đò đợi bến duyên
Chiếc bóng, cầu sương, chờ tiếng hẹn
Nào hay gió lượn cánh bay nghiêng

Để mấy thu qua, nỗi nghẹn ngào
Chiều tà, lặng vắng, mảnh hồn dao
Luyến lưu, nhung nhớ thời tao ngộ
Khắc khoải, tim đau, ánh lệ trào

Kỷ niệm năm xưa mãi hiện về
Dòng sông, bến nước ảnh trăng thề
Vấn vương một thuở niềm lai láng
Chỉ mối tơ lòng tặng bóng đi!

Ngày tháng âm thầm dõi mắt trông
Thuyền thương vượt lướt tít dòng sông
Xa xôi diệu vợi màn sương phủ
Cho bóng trăng đơn héo hắt lòng

Từng cánh thư xa thắm thiết tình
Âm vang đồng vọng trải niềm tin
Bao thương, bao nhớ, phơi trên trắng
Đậm khắc tim sâu một bóng hình

Rồi chợt ngày kia gió thổi ngang
Từng vầng mây xám phủ vành trăng
Đêm thanh diệu mát bầu thanh đãng
Bỗng chốc âm u trải thượng tầng

Cánh nhạn giờ đây lạc nẻo về
Mỏi mòn trông ngóng, dạ sầu bi
Năm canh thao thức nghe sương lạnh
Từng giọt trôi rơi nhỏ lệ vì…

Mới hay ngọn gió đã qua sông
Khúc nhạc tình tan, nát cõi lòng
Thôi nhé từ nay xin trả lại
Cây đa, bến hẹn, ảnh thuyền rong

Chiếc bóng thời gian cứ lặng lờ
Qua rồi một thuở lịm hồn mơ
Chiều tà loang tím, hoàng hôn đổ
Dĩ ảnh xa xưa mãi dật dờ…

Tôi bước chân đi, đến nẻo về
Nghe đàn ai khảy nhịp lê thê
Ôi sao! Da diết niềm tâm sự
Điệp khúc bi ai quá não nề

Vậy mà chẳng chút lời than oán
Nước chảy sông xưa vẫn ngập tràn
Dẫu bóng thuyền đi không trở lại
Bờ sông mãi quyện mảnh hồn trăng

Xúc cảm, ngậm ngùi một ánh rơi
Hoa xuân vườn mộng, dưới mây trôi
Vô tình duỗi cánh, gieo vương vấn
Loại bướm vô tình... lại chính tôi !

Cho nay ray rứt mãi một thời!

Nguyễn Thành Sáng








images


Nỗi Niềm Khép Kín

Ôi tha thiết! Thơ em đầy tha thiết
Khiến lòng tôi thêm da diết niềm mơ
Mảnh trăng vàng nửa chiếc cõi chơ vơ
Đang rung lắc từng giờ theo gió thoảng!...

Em hỡi em! Tình em tràn ngợp choáng
Hương đậm đà lai láng toả ngàn say
Dẫu khung trời chầm chậm chút hàng mây
Thả ít xám kéo dài nơi vô tận

Tôi vẫn cảm nhịp đàn qua mấy bận
Rồi mênh mang vương vấn chuỗi gần xa
Kia sắc màu thắm đượm cánh hồn hoa
Đây êm ả dịu xoa dòng suối mát

Tình của em tuyệt vời men chất ngất
Phủ lớp dầy dính chặt quả hồng son
Mơ ước nhiều, sợ ánh khuất đầu non
Khao khát vọng lại sợ tròn không đủ…

Người khách lạ mang phận đời lữ thứ
Nghe tim mình trăn trở bởi du dương
Bóng chiều tà hoa lá đọng sầu sương
Hướng diệu vợi bên đường lay xao xuyến

Từ độ hè gặp em “bay” trên biển
Chữ “Ngày Xưa” lưu luyến tự bao giờ
Thấy yêu nhiều, nhiều lắm những vần thơ
Để lắm lúc thẫn thờ trong khoảnh khắc…

Cũng như em, tim tôi từng vỡ nát
Nên ngại chiều trầm mặc lối rêu phong
Sợ mây mù giăng phủ ám vầng đông…
Đành khép kín cõi lòng…riêng thổn thức!


24/1/2017
Nguyễn Thành Sáng

images


PHẢI CHĂNG CÁNH MỎI

Từ trong, khe khẻ tiếng con tim
Nầy hỡi! Người ơi có nẻo tìm?
Để khỏi trọn đời ôm khóc hận
Mảnh vườn lặng vắng nhốt loài chim!

Để tháng năm trôi uổng phí đời
Cơm ngày hai bửa vậy mà thôi
Đến khi sông cạn, bầu khô rượu
Một mảnh thuyền nan mục bể rồi

Để cho mộng ước thuở xuân xanh
Chim hót líu lo, lượn nhánh cành
Chốc chốc tung mình giương cánh giũ
Mồi ngon một thoáng vụt qua nhanh!

Để cho lững thững dưới đêm vàng
Hớp gió bay về phả ánh trăng
Thổi giấc mơ hồng lên khoảng rộng
Lấy từ lồng lộng nỗi bâng khuâng…

Tất cả trở thành mộng ảo mơ
Vầng trăng lộng sáng biến trăng trơ
Lót nhung trải gấm lên dòng nước
Trước phút chìm sâu, chỉ dật dờ…

Tim ơi! Đã biết bao lần héo
Và lắm chiều tà nỗi hắt hiu
Nhưng mãi trong ngươi luôn nhịp đập
Còn ta nay lại thấy đăm chiêu!

Có phải hoàng hôn nhạt ánh trời
Mây ngàn khuất bóng nẻo xa xôi
Đâu đây tiếng dế sầu non nỉ
Vạn dặm chim bay mỏi cánh rồi!?


Nguyễn Thành Sáng
 
Sửa lần cuối:
images



Cảm Xúc Đầu Xuân

Mùng một ta ngồi nghe trái tim
Nhịp dài gợi nhớ chuỗi truân chuyên
Đường xa ghềnh gập, hằng quên mỏi
Lẳng lặng mà đi, vượt nỗi niềm!

Trầm mặc, thu hình uống bóng trăng
Đêm đêm thao thức dõi mây ngàn
Mượn ru của gió xoa buồn hận
Khuây khoả niềm đau vọng ánh tàn

Vương vấn muôn phần bởi nhớ nhung
Hồn thiêng yêu dấu dãy dòng sông
Sớm chiều xuôi ngược lăn tăn chảy
Thắm thiết nguồn thương ấm cõi lòng

Lối xưa tràn ngập nét đan thanh
Hoa nở hương say, trái trĩu cành
Vườn mộng vẫn nhiều đan gối mộng
Trọn đời lưu dấu thuở ngày xanh!...

Tất cả không còn trước đổi thay
Bên lề cuộc sống tự phôi phai
Lần mò tìm kiếm sao ra lửa
Đốt sưởi vơi đi lạnh tháng ngày

Hăm mấy năm dài, cực biết bao
Đêm không yên giấc dưới mưa gào
Nỗi lo trăm mối hằng quay quấn
Lắm lúc ngàn cân ép lệ trào

Ta sớm không còn nghĩ đến ta
Trọn tay ôm kín một căn nhà
Khăn khô cố vắt hoài ra nước
Tơi tả mặc tình, ta kéo ta…

Xuân nầy cây trái đã đơm bông
Mảnh đất cằn khô ửng vạn hồng
Năm tháng bập bềnh trên sóng nước
Giờ đây êm ả ngắm vầng đông!...

29/1/2017
Nguyễn Thành Sáng

images


CẢM XÚC CUNG SẦU

Tôi đọc thơ em cảm thấy buồn
Ảnh hình em cúi vẻ sầu tuôn
Tuổi xuân nửa độ còn hương thắm
Mà cớ vì sao nét đoạn trường!

Cho dòng sông nhẹ lững lờ trôi
Kéo đám phù sinh tận chốn ngàn
Cứ mãi xa đi rồi trở lại
Như niềm dờ dật vướng bâng khuâng

Để luyến, để lưu, để nghẹn ngào
Một thời lộng ánh trải canh thâu
Thoảng trong khoảnh khắc rồi mây chuyển
Phả lấp vầng trăng khuất nẻo sầu

Mùa đông tuyết trắng phủ hoa dung
Buốt tái ngàn hương dưới mịt mùng
Gíá lạnh bao trùm lên nức nở
Âm thầm ôm ấp nỗi mông lung…

Tôi cũng giống em một thuở nào
Từng đêm thao thức lặng chìm sâu
Trải hồn lững thững treo mây bạc
Tận chốn xa xăm thả mộng đầu

Cho thôi bận bịu với u hoài
Vì “ở trong nầy” đã vắng ai
Dĩ ảnh, dư hương giờ ảo giả
Còn kia cánh thật đã xa bay

Thì tội làm chi mãi vấn vương
Đêm sâu viễn mộng bóng trăng sương…
Hãy nghe thoang thoảng từ trong gió
Nhè nhẹ, du dương lướt dặm trường!

Nguyễn Thành Sáng

images


HÃY ĐỔI CUNG ĐÀN

Em ngồi tư lự thả hồn thơ
Chầm chậm hương loang quyện khói mờ
Da diết thâm tình đan gối mộng
Dưới chiều ảm đạm, gió lay tơ!

Đong đưa, lãng đãng ánh mơ màng
Bền bỉ, âm thầm vướng vít mang
Dẫu giật từng cơn theo cánh lộng
Nào đâu dứt đứt mảnh long lanh

Nhưng mãi phơi thân trước ngọn ngàn
Sợi vàng rung lắc chuỗi thời gian
Ai xuôi một kiếp đời giăng mắc
Để phải giờ đây hứng phũ phàng

Khiến em quạnh quẽ với thu sầu
Tuyết giá phủ dầy bóng nguyệt thâu
Vắng lặng canh sương niềm mộng mị
Thức thao, lờ lững chảy về đâu?

Rồi một ngày kia nắng ửng hồng
Thuyền em khua mái tận bờ sông
Ơi! người lữ khách từ đâu ghé
Bước xuống khoang đơn, ấm cõi lòng…

Khách đi, khách hẹn, khách lưu tình
Em đợi, em buồn, em lặng thinh
Cất tiếng ầu ơ rồi thổn thức
Biết ai giữ hẹn dưới trăng xinh?...

Cung đàn héo hắt khảy chiều nay
Vơi bớt u hoài nỗi nhớ ai
Khoảnh khắc nầy thôi người mộng hỡi!
Thay đi, đổi lại khúc heo may

Chỉ tái tê làm buốt lạnh thôi
Dòng sông nước chảy, cánh bèo trôi
Ngỡ xa diệu vợi trời tăm cá
Một sáng hừng đông trở lại rồi!

Nguyễn Thành Sáng
 
Sửa lần cuối:
[FONT=&quot]
images
[/FONT]​

[FONT=&quot] [/FONT]
[FONT=&quot]
Không Còn Gặp Nữa
Ánh Thiêng Liêng

Đầu xuân lặng lẽ con ngồi đây
Tưởng nhớ Mẹ Cha, nhớ chuỗi ngày
Bóng cả, cây cao xòe trải mát
Chở che, đùm bọc trẻ thơ ngây!

Biết bao lo lắng, biết bao thương
Dìu dắt con qua mỗi chặng đường
Vững bước chân mềm, thôi té ngã
Trên hàng đá sỏi quyện phong sương

Những lúc con đau phải bỏ ăn
Ánh mờ tụ lại giữa vầng trăng
Cha buồn chẳng thiết nhìn công việc
Còn Mẹ u hoài, đậm vết nhăn

Học giỏi cuối năm được thưởng quà
Vui mừng khôn xiết ở nơi Cha
Khéo khoe lối xóm con tôi nó…
Gió thổi du dương mát cả nhà!…

Nhưng rồi bất chợt Cha “ra đi”
Mất hẳn đời con một cái gì
Điểm tựa linh hồn trong cuộc sống
Yên lòng thanh thản khỏi lo chi

Đăng đẳng thời gian Mẹ khổ đau
Ngàn mây phủ xám lẻ loi sầu
Canh khuya giá lạnh ôm vò võ
Ngày nhánh liễu gầy quẳng gánh chao…

Giờ đây Cha Mẹ đã quy Tiên
Mãi đọng tim con khối nỗi niềm
Da diết tận cùng chưa trọn hiếu
Không còn gặp nữa ánh thiêng liêng!...

16/2/2018
Nguyễn Thành Sáng


“Mùng một Tết năm Mậu Tuất 2018
Giây phút tưởng nhớ Cha Mẹ”
[/FONT]
 
[FONT=&quot]
images
[/FONT]​

[FONT=&quot] [/FONT][FONT=&quot]

Đi! Vẫn Đi!

Ai thú tiêu dao mấy bửa nay
Ai trà bánh mứt cỗ mâm đầy
Ai vui chè chén, ai đen đỏ…
Thì cứ kệ đi! Ta vẫn nầy!

Thanh thản tâm hồn lẳng lặng nghe
Trái hồng nhè nhẹ nhịp đong đưa
Lâng lâng cảm xúc về bao nhớ
Thuở của ngày xưa dưới mái nhà

Còn cha, còn mẹ, đủ anh em
Khắng khít yêu thương trọn nỗi niềm
Dẫu cảnh cơ hàn bao túng thiếu
Nhưng tình choán ngập cả con tim!…

Chiếc bóng thời gian chầm chậm trôi
Mẹ cha lần lượt rụng lưng đồi
“Tay chân” cũng vậy, rời và mất
Để lại tâm tư khối ngậm ngùi…

Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ quen thân
Nhớ tuổi hoa niên, nhớ ánh vàng
Nhớ những góc trời treo sắc tím
Nhớ đường mù mịt bước lang thang…

Tất cả giờ đây tợ áng mờ
Từ từ khuất dạng cõi xa lơ
Ảnh hình loáng thoáng vài ba phút
Lấp trống bâng khuâng quạnh vắng bờ…

Ta muốn chồm lên kéo xám về
Đặt vào trong đó một câu thề
Phù vân cứ mặc, đời sao mặc
Vì nghĩa vì ân…Đi! Vẫn đi!...

17/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
[/FONT]
 
images



Tâm Tình Đôi Bạn

Nầy Sáng!
Nắng xuân ấm áp!
Không gian rộn rã!
Lòng người náo nức, hân hoan!
Còn bạn! Thui thủi góc quán ở bên đàng
Nét tư lự, trầm ngâm phơi sắc nhạt!

Phải chăng nhung nhớ chuỗi ngày xưa
Trải cánh thênh thang giữa bốn mùa
Từ nẻo mịt mờ sương phủ trắng
Đến bờ bát ngát sóng đong đưa?

Có bạn có ta, có ánh vàng
Đêm đêm thao thức thả mơ màng
Cánh hồn lững thững đi vào mộng
Dào dạt lâng lâng tận ngút ngàn

Trưa hè nắng cháy đẫm mồ hôi
Vạm vỡ trơn da, mắt ửng ngời
Có sá gì đâu vài chục khối
Chiều tà đổ xuống cũng xong thôi

Những ngày tầm tã dưới mưa đông
Vẫn chiếc thuyền con lướt giữa dòng
Khí phách vẫn tràn xua lạnh lẽo
Vẫn tung lồng lộng rải ven sông

Những tối đìu hiu tựa bóng mờ
Bạn ngồi nắn nót mấy vần thơ
Cho ai chẳng biết nhưng mê mải
Lúc viết, lúc bôi, lúc thẫn thờ

Những buổi canh khuya trời vắng vẻ
Dưới hiên lặng lẽ với cây đàn
Ngân nga tiếng hát hòa tâm sự
Xoa dịu khoảng đời lắm trở trăn…

Tất cả hình ảnh của thuở nào
Có làm bạn nhớ, để hoài đau
Cái đau âm ỉ dài năm tháng
Dẫu đến xuân nay, khóe vẫn trào?!...

Gió hỡi!
Từ phương trời vạn dặm!
Nhịp thâm tình khuấy động quả tim!
Chẳng quản ngại đường xa, lặn lội bạn đi tìm!
Rồi lo lắng, sợ ta chìm héo hắt?!

Ta vẫn còn đây một mảnh hồn
Chiều nhìn tuyết rụng, chạnh cô đơn
Tai nghe tiếng vọng từ thăm thẳm
Nỗi nhớ niềm thương quặn tấc lòng

Ngọn lửa năm nào đã kết tro
Hãy còn tiềm ẩn khối hồng to
Chỉ cơn giông lốc lùa qua nhẹ
Nóng vẫn bừng lên rực bất ngờ

Cung đàn thắm thiết vẫn còn đây
Những tối không trăng vẫn trổi đầy
Những quạnh thu chiều muôn ý nhạc
Vẫn còn êm ả lướt theo mây…

Nhưng ở trong ta thấy xót xa
Bởi rồi lần lượt cũng trôi qua
Mới vừa đỉnh ngạn long lanh đó
Khoảnh khắc thời gian rụng khuất tà

Phù vân! Tất cả chỉ phù vân
Ta lặng ngồi đây ngẫm chuyện tàn
Chớ chẳng bao giờ bi lụy nhỏ
Yên lòng bạn nhé! Gió ngàn phương!...

19/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
 
images



CÓ PHẢI CHĂNG

Dạo bước chậm đi qua khu vườn nhỏ
Chợt tiếng đàn ai đó khảy du dương
Như canh khuya rỉ rả giọt sương buồn
Nhỏ lặng lẽ bên đường đêm vắng lạnh!

Âm thanh nhẹ mà nhạc hồn vút tận
Để dạt dào mấy bận phải dừng chân
Nghe nỗi niềm xúc động nhịp bâng khuâng
Dòng rung cảm bao lần xoay chuyển bóng

Hỡi người ơi! Vì sao thao thức mộng?
Ôm cung sầu khuấy động quả tim ai
Cho không gian bao phủ sắc heo may
Ngàn lá rụng trải dài chân lữ khách

Lất phất thổi, mưa lòng rơi tí tách
Thay dòng châu cạn sạch tự bao giờ
Chuỗi thời gian tuyết trắng phủ mịt mờ
Bầu héo hắt thẫn thờ luôn trăng chạnh!

Nỗi cô đơn trở thành âm thanh quạnh
Tiếng nỉ non canh cánh điệp tơ lòng
Như vầng mây xam xám nổi bềnh bồng
Trên cõi lộng xuôi dòng về diệu vợi….

Biến không trăng, thiếu sao thành rười rượi
Tái tê hồn bóng tối của đêm nay
Cho cô đơn, khắc khoải giống như ai
Từng điệp khúc ngân hoài lời xao xuyến

Có phải chăng đây, kia là mộng viễn
Tự ngàn năm biển hẹn với non thề
Khiến đêm nay lữ khách chuyển chân về
Nghe tiếng vọng lê thê niềm mong đợi!...

Nguyễn Thành Sáng

images


YÊU…BỞI NHƯ TÔI

Em thao thức ôm cung sầu dang dở
Lặng từng đêm trăn trở bóng mây sương
Nhỏ tấc lòng trong hai cánh khung buồn
Mây xám bạc ngàn phương nơi ánh mắt!

Tim dào dạt mà hồn thì trầm mặc
Hỡi ơi nầy! héo hắt biết bao nhiêu
Ngày rúm co, ráng tắt nhạt thu chiều
Đêm giá lạnh, đìu hiu, nghe tiếng dế

Biết ở đâu bàn tay lau ngấn lệ?
Cho em thôi ướt đẫm dưới canh tàn
Biết nơi đâu sắc thắm một vầng trăng?
Cho em sáng muôn phần trong nẻo tối

Ôm đàn tranh, nỗi cô đơn rười rượi
Khảy điệp sầu thả rớt giữa dòng sông
Chầm chậm trôi xa khuất cõi mênh mông
Rồi tan loãng khoảng không mờ tĩnh mịch!

Ai có nghe! nức nở quả tim em?
Từng nhịp đập bên thềm khuya vắng lạnh
Ai giống em!, một chuỗi đời canh cánh
Chun rượu đào đã lạnh tự chiều hôm

Ai như em! Cứ là héo là hon
Phủ bóng tối lối mòn muôn xác lá
Dưới gót chân giẫm dài tan nát rã
Mảnh hồn xanh thuở đó ở trên cành…

Trời đêm nay cũng vắng ánh long lanh
Em lãng đãng, bốn nhành thơ lục bát
Tôi uống cạn, tận đáy lòng chất ngất
Một tiếng yêu! rất thật……Bởi như tôi!

Nguyễn Thành Sáng

images


RU HỒN MỘNG SĨ

Ôm bầu tâm sự lê thê
Ráng tàn thao thức đường về quạnh hiu
Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Bao chiều lặng lẽ, sầu diều đứt dây!

Thả hồn lên cánh tung bay
Còn thân nằm đó, tháng ngày không tên
Hắt hiu, ảm đạm chông chênh
Ngắm vầng mây xám, mang mênh nỗi niềm

Đêm trăng ánh trải bên thềm
Mộng ngàn lai láng, phủ rèm nơi đây
Luyến lưu, vương vấn bao ngày
Dòng sông nước chảy, trăng đầy năm xưa

Cây cao xoè tán bốn mùa
Gió lung lay thổi, nắng mưa chẳng sờn
Xa nghe văng vẳng tiếng đờn
Gần dâng nhựa sống đẩy dần lên thân!

Vươn vai bật mạnh bao lần
Đơm hoa, kết nụ, treo cành thắm xinh
Quả hồng lủng lẳng gợi tình
Đẹp tranh không ảnh, đẹp mình, đẹp ai…

Giờ đây ánh nhạt, trôi phai
Qua rồi một thuở chuỗi ngày ươm mơ
Cây khô héo rũ lặng tờ
Âm thầm khuất bóng bên bờ vọng xa

Trải niềm thương nhớ trăng ngà
Lên thơ nhè nhẹ đậm đà ngắm soi
Canh khuya vắng lặng ầu ơi
Ru hồn mộng sĩ một thời….Dỡ dang!

Nguyễn Thành Sáng
 
Sửa lần cuối:
images


LÀM SAO?

Ngẩn ngơ dưới bóng chiều tàn
Em buồn lặng lẽ đôi hàng châu sa
Hồ thu cành rủ là đà
Gió hiu hiu thổi, ngân nga nỗi niềm!

Hôm kia nhẹ lướt xuôi thuyền
Trên dòng êm ả về miền thênh thang
Nước gờn gợn sóng tơ vàng
Từng cơn nhấp nhố, mơ màng mông mênh

Ngờ đâu phong vũ cuộn lên
Một vầng u ám phủ tên ái tình
Cho trăng trải ánh lung linh
Khuất mờ nức nở, nghẹn mình chơ vơ

Sắc vàng ta đợi, ta chờ
Giờ đây héo hắt, bên bờ vấn vương
Ngoài kia từng giọt sương buông
Bao nhiêu sương nhỏ, bao buồn bấy nhiêu!

Trăng xanh nay biến trăng hiu
Bến duyên trước mắt biến chiều mịt xa
Để rồi cứ mãi nắng tà
Phủ lên ảm đạm, xót xa mảnh hồn…

Em ngồi trăn trở, héo hon
Khát khao, lưu luyến thuở tròn yêu đương
Đau lòng rã cánh uyên ương
Dòng sông hai ngả, nẻo đường ly tan

Làm sao níu ánh trăng vàng
Làm sao thổi áng mây ngàn bay xa
Làm sao sống lại tình ta
Làm sao để khỏi phải mà làm sao?!

Nguyễn Thành Sáng

images


EM & TÔI

Đêm khuya dưới ánh trăng tàn
Em ngồi thao thức đôi hàng lệ rơi
Hắt hiu quấn lấy mảnh đời
Chăn đơn, gối chiếc buồn ơi, thật buồn!

Nỗi niềm theo giọt sương tuôn
Phôi phai, tan loãng bên đường gót chân
Quặn đau héo úa bao lần
Thơ đan nhẹ chảy, bâng khuâng mộng ngàn

Tay em cầm áo thu vàng
Hồn trôi lờ lững, lang thang…chốn nào
Canh thâu gió lắc xạt xào
Bao nhiêu tiếng gió, để sầu bấy nhiêu

Đời em là chuỗi ngày chiều
Là vầng mây xám phiêu diêu cuối trời
Mãi trông, mãi đợi, mãi chờ
Đến khi trôi tới nát mờ loang tan!...

Còn tôi ôm lấy phũ phàng
Nắng mưa cát bụi, võ vàng, đắng cay
Từng đêm hướng vọng đâu đây
Nghe niềm uất nghẹn u hoài, giá đông

Ưu tư, khắc khoải, trên dòng
Lộng cuồng đẩy mộng cuốn tông gát bờ
Tháng năm mục nát, rã rời
Trăng treo đỉnh núi, bồi hồi hồn sương…

Hoàng hôn hai cánh mây buồn
Duyên tơ đan kết mộng thường dỡ dang
Quyện tay nâng quả tim vàng
Thả vào sóng nước, chuyển ngàn mộng thơ!

Nguyễn Thành Sáng
 
images



HÃY XEM LÀ MƠ


Dang tay hốt sợi ánh tàn
Gom về chút tỏ, giạt màn thu đêm
Và nâng ngọn bút dịu êm
Vẽ lên một bức tranh tim thuở nào!

Đi tìm… gặp lại hồn đau
Xót xa, chấn động má đào ngày xưa
Em chờ, em đợi bao mùa
Để sầu liễu rủ, gió lùa phương nao

Tôi cầm một đoá hoa đào
Tặng em bằng nỗi nghẹn ngào của tôi
Thương ai một cánh bèo trôi
Đong đưa tơi tả, một thời nắng mưa

Làm sao nói hết cho vừa
Niềm rung, nỗi cảm em khua tấc lòng
Đời em là cả dòng sông
Bốn mùa nước chảy gió giông sóng cồn!

Giờ đây dưới ánh hoàng hôn
Sắc hoa tái tím, mảnh hồn giá băng
Năm nào ngọc khiết băng thanh
Ngày nay héo úa trên cành thu sương…

Xót đau rã cánh hoa hường
Luyến lưu bến mộng, vọng phương thiếu thời
Từng làm tê tái tim tôi
Trải trong nỗi nhớ bao lời thiết tha

Bởi là một áng mây xa
Bởi là ảo ảnh chỉ là tan phôi
Nên đành xé đám mờ trôi
Trả về dĩ vãng một lời vấn vương

Từ đây vĩnh biệt con đường
Hoa thơm trải lối, tôi thương, em chờ
Xem là một giấc ngủ mơ
Bước chân lạc mộng, những giờ phiêu diêu

Chiều chiều rồi lại chiều chiều!...

Nguyễn Thành Sáng

images


GẶP LẠI CỐ NHÂN

Hai mươi đăng đẳng năm dài
Từ ngày ly biệt, tình say rã rời
Em sang bến ấy còn tôi
Về chôn xác mộng đầy vơi nỗi niềm!

Đêm nay chợt gặp lại thuyền
Nửa sầu tan tác, nửa duyên quay hồn
Hoa xưa giờ tím hoàng hôn
Tình xưa bới đất chập chờn bóng lay

Châu sa giọt vắn, giọt dài
Em buồn kể lại chuỗi ngày đau thương
Đẩy đưa rơi cảnh đoạn trường
Mộng tình vỡ nát, vấn vương trọn đời

Phải đeo vách núi chơi vơi
Bên lồng lộng gió, bên mòn mỏi tay
Tâm tư mãi nặng u hoài
Luyến lưu dĩ vãng, đoạn đoài hồn em!...

Em về mang áo con tim
Năm xưa may sẵn chờ tìm tặng anh
Ly tan em giữ để dành
Mỗi khi nhung nhớ ngắm anh trong nầy

Hôm nay gặp lai trao tay
Anh ơi! Anh nhận tháng ngày tình em
Dẫu cho nát cánh thuyền duyên
Hồn yêu mãi sống tận miền thênh thang…

Hỡi ơi! Một mảnh trăng vàng
Năm xưa rực sáng lên hàng cây xanh
Giờ đây trải bóng lên cành
Cành khô trụi lá ánh đành loang xa!

Nguyễn Thành Sáng
 
images


Tím Cả Lòng Tôi!

Tiếng của em buồn…
Qua điện thoại…
Như cái gì nhức nhói quả tim tôi!
Yêu làm chi! Rồi khi nghe giọng nói
Thấy lòng nầy rười rượi nỗi buồn rơi!

Trăng không nhạt!
Tình không vắng!
Nhưng cảnh đời phải trầm lắng bởi xa xôi!

Em ơi! Một chuyến xe đời!
Em đỗ bến!
Buổi trưa nào khấp khểnh bước chân đơn
Bởi sợ ráng tắt, sợ khung mờ giăng phủ
Sợ hoa tàn cánh rũ nẽo đông phong

Khiến em vội lấy chồng…
Mà tình yêu đâu thắm thiết
Cho chuỗi dài phải da diết nghẹn sầu ai
Năm bốn mùa mãi vẫn có heo may
Đêm vẫn lạnh và ngày luôn áng xám…

Cuộc đời của em…
Là cả ngàn mây phủ ám
Chưa một lần lai láng trải niềm thương
Chỉ rút co, lẩn tránh cạnh bên đường
Tai văng vẳng hồi chuông từ viễn xứ….

Chiều hôm qua
Tôi! người lữ thứ
Thấy chạnh lòng xúc cảm với tình ai
Một quả tim
Ôi! Còn nhiều nhịp đập thật là dài
Máu trong đó còn tràn loang đang chảy

Vậy mà sao! Em lại đứng dưới trăng tà
Đong ánh lệ
Xót xa bài não nuột…
Có phải chăng duyên ta từ bao kiếp trước
Trở về đây hẹn ước buổi hoàng hôn?!

Cớ mà sao lại phải vấn vương!
Lại phải thương nhớ mảnh linh hồn!
Đang tẻ lạnh!
Đang từng cơn gào trước gió!...

22/3/2017
Nguyễn Thành Sáng

images



Tình Ơi Hỡi!

Em gian nan!
Em khấp khểnh!
Trên một chuyến xe đời!
Còn ở tôi!
Cũng một thời đau, khổ, hận…
Cũng năm dài quại quằn trong lận đận
Ngóng mây chiều, hụt hẫng cánh trùng khơi!

Em ơi!
Tôi cũng buồn, cũng da diết sầu tơi
Sương cũng trắng một đời trong nỗi nhớ!
Cũng trăn trở
Cũng từng đêm hướng ngõ
Cũng vườn tàn vàng võ phủ rong rêu…

Nào ai hiểu!
Tiếng kêu từ sâu thẳm!
Ai chạnh lòng sẻ ấm với chia êm
Tôi phải nén lòng, trầm lắng, lặng im
Hồn lãng đãng, bay tìm nơi ảo ảnh…

Em đã lạnh…
Và tôi đây cũng lạnh…
Hai nỗi niềm hiu quạnh giữa trần gian
Một trăng tan, một lỡ làng
Niềm tan tác ngập tràn muôn khắc khoải!

Ta gặp nhau!
Lúc thả hồn mơ về biển ái
Khúc tình đàn khơi sống lại cái xác lờ trôi
Và em cũng như tôi
Trả lại một thời
Bao kỷ niệm ngậm ngùi, bao héo úa…

Khung trời mơ của ta có hoa vàng trước ngõ
Đường ta đi có gió thổi du dương
Có pha sương
Có sáng tỏ loang đường
Có ngây ngất hoà chút buồn treo hướng vọng

Duyên ta thắm trải khung trời lồng lộng
Nhưng lại là cái bóng của mơ duyên
Cho dẫu nay!
Có phải triền miên!
Có diệu vợi cái bến để neo thuyền
Tình ơi hỡi!
Đôi miền…đâu nhạt ánh!

23/3/2017
Nguyễn Thành Sáng




 
images


Băng Giá Mà
Chẳng Thấy Mùa Đông

Anh và em hai trái tim côi
Đang cứ mãi từng hồi ôm thổn thức
Nhớ!
Thương!
Chờ đợi ngóng trông!
Với cõi lòng ngập tràn tha thiết….

Vậy mà em ơi! phương trời xa xôi cách biệt
Đã khiến lòng da diết một niềm đau
Ai chân bước qua cầu, dẫu cho cầu tre lắc lẽo
Còn đây thì! Như khắp nẻo chẳng thấy có cầu qua!

Tình của đôi ta!
Một mảnh tình xa
Hương thoang thoảng là đà gieo nỗi nhớ
Đời của ta!
Vầng sáng sớm loé vụt qua
Rồi u ám phủ nhoà lên khung ảnh

Trăng của ai sáng!
Còn trăng ta! Một bầu trăng chạnh
Khuất lu mờ đỉnh núi nẻo xa xăm
Đêm của âm thầm
Đêm của tối tăm
Gió loáng thoáng bao lần trong khoảnh khắc

Mỏi mê nhiều với vạn lần trầm mặc
Hằng muôn thu tan nát bởi chìm sâu
Trăm ngàn lần tự hỏi vì sao?
Sương đã trắng mái đầu mà đêm dài còn đó!...

Rồi hôm nay!
Thêm lần yêu… vọng ngõ!
Khao khát nhiều, có đó tợ bằng không
Tiếng vợ vợ, chồng chồng còn tình treo lơ lững
Dãy chập chờn lởn vởn ánh ven sông

Một tấc lòng!
Một Sợi tơ hồng!
Một chén rượu nồng!...
Hồn tận hưởng mà xác thì lại cứ mãi bềnh bồng!
Ở tận cõi mênh mông!
Trời phủ giá, mắt chẳng thấy mùa đông!...

24/3/2017
Nguyễn Thành Sáng

images


Nhắm Mắt Lại Đi Em!

Hôm qua!
Anh nắn nót một áng thơ tình
Để khuây khoả lòng mình mà phôi phai nghẹn tủi
Anh cũng gửi tặng em!
Và chắc em cũng đã đọc!...

Vậy đêm rồi em có trằn trọc cũng như anh?
Có quay tròn trong thổn thức?
Có cảm thương? Có nhói nhức? Bởi mong manh
Sao lại phải chông chênh, nhiều khổ lụy ?!

Dòng sông ai êm đềm xuôi phỉ chí
Còn dòng sông ta! thì nước ngược, sóng cuồng dâng
Năm tháng dài cứ mãi dạ bâng khuâng
Cứ vương vấn…
Cứ xót xa cùng vọng tưởng…

Ngày lặng lẽ dấu mình nghe gió chướng
Đêm muộn phiền lởn vởn bóng ma trơi
Canh khuya dài không ngủ được, mệt làn hơi
Cho héo hắt phủ dầy thêm vàng võ…

Hồn đơn độc thoát mình ra cửa ngõ
Ngắm khung trời đây đó thả niềm mơ
Nhìn suối chảy
Trông mây ngàn diệu vợi…
Hốt sương buồn từng giọt kết thành thơ…

Chiều hôm qua trên khung mờ ngập xám
Hai linh hồn u ẩn nghẹn cô đơn
Gặp được nhau, xúc động khúc cung đàn
Từ sâu thẳm vô vàn khơi ý nhạc…

Ta cạn chén rượu nồng say chất ngất
Máu từng hồi rần rật chảy vào tim
Một cánh rũ loài chim, một khắc khoải về đêm
Đã bừng tỉnh sau cơn dài tuyết lạnh…

Dẫu trăng ta cũng chỉ là vầng trăng chạnh
Bởi khung mờ, khuất vắng vạn vì sao
Mây vẫn treo đầy, còn gió thì khuất dạng ở nơi đâu
Để tình mộng mãi sầu trong nỗi nhớ!

Thà như vậy còn hơn hoài trăn trở
Bên khung tàn than thở lẻ loi ta…
Hãy nhắm mắt lại đi em!…Anh đây mà! Em đó mà!
Hồn mãi quyện dưới trăng ngà soi bóng nước!...

25/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
 
Back
Top