Bút chiến song phương cũng nghỉ rồi
Người thì nén giận kẻ hòa thôi
Thơ ông chắc chữ liên hoàn đập
Lẽ chị đanh ngôn tới tấp bồi
Biện giải đôi điều qua trận nóng
Phân trần mấy lượt kết tuồng hôi
Dĩ hòa vi quí ngon ơ chuyện
Kết bạn làm thân, nghĩ chẳng tồi
Út Phương. 2017
Đóng Cửa Rèn Tâm
Sự tình bất chợt đã qua rồi
Có giận, có buồn cũng vậy thôi
Cận cửa người quen vung gậy đập
Bên hông kẻ biết tiếp tay bồi
Tâm thanh, trí sáng dằn cơn nóng
Hồn thắm, nghĩa từ tránh việc hôi
Lặng lẽ trau giồi không lắm chuyện
Bằng không thiên hạ nghĩ ta tồi
Hôm qua!
Anh nắn nót một áng thơ tình
Để khuây khoả lòng mình mà phôi phai nghẹn tủi
Anh cũng gửi tặng em!
Và chắc em cũng đã đọc!...
Vậy đêm rồi em có trằn trọc cũng như anh?
Có quay tròn trong thổn thức?
Có cảm thương? Có nhói nhức? Bởi mong manh
Sao lại phải chông chênh, nhiều khổ lụy ?!
Dòng sông ai êm đềm xuôi phỉ chí
Còn dòng sông ta! thì nước ngược, sóng cuồng dâng
Năm tháng dài cứ mãi dạ bâng khuâng
Cứ vương vấn…
Cứ xót xa cùng vọng tưởng…
Ngày lặng lẽ dấu mình nghe gió chướng
Đêm muộn phiền lởn vởn bóng ma trơi
Canh khuya dài không ngủ được, mệt làn hơi
Cho héo hắt phủ dầy thêm vàng võ…
Hồn đơn độc thoát mình ra cửa ngõ
Ngắm khung trời đây đó thả niềm mơ
Nhìn suối chảy
Trông mây ngàn diệu vợi…
Hốt sương buồn từng giọt kết thành thơ…
Chiều hôm qua trên khung mờ ngập xám
Hai linh hồn u ẩn nghẹn cô đơn
Gặp được nhau, xúc động khúc cung đàn
Từ sâu thẳm vô vàn khơi ý nhạc…
Ta cạn chén rượu nồng say chất ngất
Máu từng hồi rần rật chảy vào tim
Một cánh rũ loài chim, một khắc khoải về đêm
Đã bừng tỉnh sau cơn dài tuyết lạnh…
Dẫu trăng ta cũng chỉ là vầng trăng chạnh
Bởi khung mờ, khuất vắng vạn vì sao
Mây vẫn treo đầy, còn gió thì khuất dạng ở nơi đâu
Để tình mộng mãi sầu trong nỗi nhớ!
Thà như vậy còn hơn hoài trăn trở
Bên khung tàn than thở lẻ loi ta…
Hãy nhắm mắt lại đi em!…Anh đây mà! Em đó mà!
Hồn mãi quyện dưới trăng ngà soi bóng nước!...
Kính Chào BQT Diễn Đàn và Thi Hữu thân mến!
Từ nào đến giờ TS tham gia thành viên của Diễn Đàn chỉ âm thầm lặng lẽ trau giồi, trên tinh thần cống hiến tinh hoa vào lòng Dân Tộc, Nhân loại mà thôi.
Chưa hề châm biếm, quấy rối ai, lấy "Nghĩa" làm kim chỉ nam cho lẽ sống, lấy "Tình" để đãi ngộ tha nhân...
Thời gian qua TS có sáng tác thơ không phải là lúc bị “BÍ TỪ" mà là "CỐ TÌNH DÙNG PHÉP ĐẢO NGỮ", học theo phương pháp của Tiền Nhân như đã dẫn chứng:
mỏi mòn - mòn mỏi
bồng bềnh - bềnh bồng
mộng mơ - mơ mộng
mịt mờ - mờ mịt
thiết tha - tha thiết
hiu hắt - hắt hiu
mệt mỏi - mỏi mệt
vơ vẩn - vẩn vơ...............
Căn bản là “GIỮ VẦN ÂM CUỐI VÀ GIỐNG TỪ ĐẦU”
Trước là cho dòng thơ được êm ái, sau mong cho Tiếng Việt của mình ngày một thêm phong phú hơn, chỉ vậy mà thôi!
Xin hỏi Quý Vị như vậy có phải là một sai lầm lớn, là một cái tội không?
Vậy mà chẳng hiểu vì động cơ gì? hai thành viên TiCa và Gió Bụi cứ mãi dèm pha, móc méo, xỏ xiên...
Vì lòng tự trọng TS phải biện luận, có lẽ do "BỊ ĐAU VÌ THẤM ĐÒN CỦA TS" nên gần đây trông họ "NHƯ BIẾN DẠNG HẲN" không còn cốt cách của kẻ Sĩ có nhân cách, đạo đức tốt nữa.
Diễn Đàn văn thơ là nơi văn hoá mà TiCa lại làm thơ đăng với lời tự nửa thực, nửa bóng hết sức là tục tĩu, còn Gió Bụi thì hoà theo mà tiếp tục hai người xiên xỏ TS.
Chỉ vung tay đỡ nhẹ TS đã làm cho họ "Thất điên bát đảo" như vậy rồi, thì TS tin rằng chỉ mạnh tay một chút nữa thôi "Chắc họ chết mất", nhưng lương tâm không cho phép, tinh thần kẻ sĩ không cho phép....
Vì vậy chỉ viết những dòng nầy kính gửi BQT và các Thi Hữu thân mến mong được sự thông cảm với TS cũng như nên có ý kiến gì đó giúp cho họ tỉnh ngộ, đừng tiếp tục xằng bậy, gây chuyện nữa, nếu có thể hãy loại bỏ những bài thơ tục tĩu ra khỏi Diễn Đàn thì tốt vì nó làm ô uế nhà mình...
Xin chân thành cám ơn BQT và các Thi Hữu!
Trân trọng!
Đây là bài thơ của Tica và những dòng đối thoại xiên xỏ của Tica và Gió Bụi :
Đảo Tự
(phương pháp AKA NTS)*
Nhà con dâu bộc (chẳng con nhà)
Đù mẹ e thành “mẹ đ…” ta!
Cái đĩ dường như là “đĩ cái”
Bà con quả thật hoá “con bà”
Thanh đầu bỏ lững ngu…thành sáng
Tự cuối không gờ sán(g) lải ra
Mẹ kiếp đảo từ “quân mạc vấn”?!
Lông dài cu ngắn chướng nhưng mà…
Tica NXH
April foul 2017
……….
Những lời đối thoại móc méo của Tica và Gió Bụi:
Đọc bài thơ bất hủ anh TíCa dùng từ ngữ cổ đại (CBQ) tới tiếng nước ngoài, nhịn cười sao mà khó.
Anh TíCa có thể cho GB biết bài này thuộc thể loại gì để "sán(g) lải ra**" úi lộn, sáng mắt ra được không?
AKA thì anh có chú thích, còn NTS anh TíCa lại quên, không lẽ là "ngu...thành sáng"?
Chúc anh TíCa luôn khỏe và dồi dào ý thơ!
GB
Chào anh Gió Bụi, AKA thì Google dễ ợt, có liền.
Còn NTS thì có lẽ phải chờ Hàn Lâm Viện cập nhật. Khi nào có được chi tiết mới, TiCa sẽ san sẻ cùng mọi người ngay.
Vô tư, chẳng bận, chẳng từng
Lửa lòng để sưởi, để hừng cho ai
Ngày rong ruổi đường dài
Đêm trăng đơn treo khung cửa
Sách cầm tay
Trầm ngâm từng nét chữ
Quên nỗi niềm lữ thứ cuộc chơi vơi!...
Anh ơi! Anh ơi……
Tiếng gọi níu chèo bơi
Kéo mênh mang từ cõi rộng
Về bóng hồng đang ngóng đợi bên sông
Nàng thôn nữ tuổi độ xuân thì
Đôi mắt biếc nghĩ gì
Sao như màu e thẹn?
Môi ngập ngừng…
Thỏ thẻ…bán cho em
Hai ống chỉ…thêm… bao kim
Miệng nói mà lóng lánh cả đôi huyền
Môi chúm chím kéo dài lưu với luyến!...
Ghe rời xa
Dư âm còn xao xuyến
Gợn nhịp cồn phủ hẹn buổi hôm nao…
Ba năm khó nhọc cần lao
Ba năm dào dạt biết bao nỗi lòng…
Mây đen cuộn đến dậy cuồng phong
Cuốn tuổi thanh xuân thảy xuống dòng
Mặc chiếc phiêu bồng theo khói trắng
Mấy mươi cây số sớm chiều rong
Thuở ấy sương giăng phủ mịt mờ
Trôi về đồng ruộng, cất trang thơ
Vô tư chất ngất hồn sĩ khí
Thanh thản, thong dung lượn bến bờ!
Hai năm phong vũ cuộn ba đào
Cộng với ba mùa sóng lượn chao
Ướt đẫm cơn mưa rồi bỏng nắng
Cây xanh ngày tháng gió giông dao
Vô tình, lặng lẽ cánh chim xa
Chẳng bận lay cành, rít thổi qua
Sáng bật cánh ngàn vun vút vượt
Trưa bờ thanh vắng giở cơm ra
Đánh chén no nê duỗi giấc dài
Thả hồn chìm mộng khuất trời mây
Lắc khua xào xạt cành đâu đó
Tỉnh dậy vươn vai, tiếp tục chài…
Chiều nay lững thững ánh về tây
Lãng đãng bên thềm thả bóng bay
Tiếng vọng xa xăm thời dĩ vãng
Như buồn, như nhớ với như say!
Mình yêu ơi! Em phương đó, anh đây
Đường diệu vợi, hồn bay về nẻo ấy
Từ không gian ảo mờ soi bóng thấy
Một sắc hồng thắm mãi của con tim!
Cả khung mơ như bất chuyển… lặng im
Nhìn sông buồn lững lờ lay ánh lệ
Như héo hon, như khúc trầm kiệt quệ
Bởi ngàn thương rồi để vấn vương thêm
Vọng mây ngàn, thổn thức lại… lặng im
Nghe lai láng phủ chìm trong nỗi nhớ
Dưới trăng sương thu mình ôm trăn trở
Vạn cung sầu cũng chỉ cứ… lặng im
Ngóng thời gian, phôi phai niềm thổn thức
Trước tác tan, bi cực chốn cuộc đời
Dẫu cuộc tình đang biển sóng chơi vơi
Hơn nước chảy đẩy trôi về héo hắt!....