JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser .
NỖI LÒNG KẺ NHÀ QUÊ
Hiu hiu thoang thoảng nhẹ sau hè
Kẻo kẹt quê nghèo dưới mái che
Ôm ấp con thơ chìm giấc điệp
Anh nhìn cảm xúc thấy lòng nghe!
Từ ngày trả lại tuổi mơ duyên
Mặc áo cô dâu ửng ánh thuyền
Xuôi nước theo chồng về bến mộng
Líu lo, quấn quýt cánh chim uyên
Lặng lẽ gió lùa sớm thổi xa
Hai năm ấm áp mảnh tình hoa
Yêu đương kết nụ theo ngày tháng
Nở trái trăng lòng của chúng ta
Anh thấy lòng anh quá đổi thương
Rồi lo lắng sợ cảnh sương buông
Chìm trong vắng lặng bầu cô tịch
Rỉ rả loang tan giữa quạnh trường!
Bởi cảnh nhà đây chẳng có gì
Con đường đồng áng chỉ mà đi
Sau mùa gieo hái dầm mưa nắng
Còn lại hồn bay bị níu ghì
Cơm rau đạm bạc để qua ngày
Nào có hương ngàn phả ngọn say
Xa vắng sắc màu bao thế sự
Vườn hoang heo hút một loài cây
Tìm đâu bù đắp lại tình em
Con lớn khôn rồi chịu cảnh đêm
Dốt nát học hành ôm thửa ruộng
Mình ơi! Nghĩ ngợi nát con tim!
8/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
THAO THỨC NỖI LÒNG
Đêm nay trăn trở, cạn suy rồi
Không thể con thuyền mãi thả trôi
Để đến hoàng hôn nhìn nắng tắt
Nỗi niềm canh cánh hứng sao rơi!
Giờ đây heo hút giữa mênh mông
Vắng trước, hụt sau, trống cõi lòng
Lửa tắt, đèn hiu, ôm khúc nhạc
Nỉ non, réo rắt phả trời đông
Lặng lẽ, chơ vơ ngắm nguyệt tàn
Đêm dài theo thắt tím buồng gan
Xa xăm, đồng vọng lời rên rỉ
Ghịt níu tâm hồn vạn khúc than
Con thơ khôn lớn chẳng bằng ai
Nắng dãi, mưa dầm, nát cả vai
Tối sẩm giăng đầy lên biển sống
Tột cùng diễm phúc chỉ vài chai..!
Quyết định mai nầy ta sẽ đi
Tìm về khoảng lộng cánh chim di
Có dòng tôm cá, vườn xinh mộng
Ấm áp, no say, dưới nguyệt thì
Biết rằng một sớm lắm cần lao
Nẻo vắng quanh co kiếm ngả vào
Chốn lạ chơi vơi, ngàn đá sỏi
Thuyền nan tơi tả trước ngàn dao
Ánh sẽ loang dần giữa núi non
Không còn những tối tím hồn son
Lắng nghe cung nhịp trầm ai oán
Héo úa thời gian rã mảnh tròn
Trọn đời khắc khoải nhỏ từng cơn!
9/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
MỘT CƠN GIÓ THOẢNG
Nga ơi! Chớp mắt mấy mươi năm
Lặng lẽ hồn tình vắng bặt tăm
Một đóa hoa vàng đang sắp nở
Quấn vào lam khói khuất xa xăm!
Mãi nhớ bao chiều, em nép hiên
Trộm nhìn anh luyện võ, vung quyền
Mê say hay cả niềm rung cảm
Mà thoáng môi hồng nở nụ duyên
Bên đây hừng chí mạnh tay bung
Thân lượn nghiêng vờn, cặp cước tung
Giả bộ không hay bên hàng dậu
Một cành hoa thắm lắt lay rung…
Thấy em chầm chậm bước ngang đường
Khẻ gọi nhẹ nhàng nỗi mến thương
Hãy ghé vào đây cùng trò chuyện
Ấm tình tao ngộ cảnh tha phương!
Thẹn thùng má ửng, tiến gần anh
Thỏ thẻ êm đềm ngọn sáo ngân
Miệng nói, tay thì…lần lạc nẻo
Khiến hàng hoa tím rụng rơi nhanh
Ngọt ngào anh hẹn buổi chiều nay
Ở cạnh Bờ Hồ dưới bóng cây
Cùng ngắm trăng thanh, nghe nhạc khúc
Rồi nhìn gió thổi đẩy mây bay….
Em chưa kịp trải tấc lòng ra
“Tiếng hú rừng khuya” trổi giọng qua
Réo gọi mau về nhanh đấy nhé
Thoáng buồn với sợ cuốn rời xa!
Hôm sau người chị gởi lời mời
Anh hãy lại nhà nói chuyện chơi…
Vặn vẹo trăng vàng chưa đủ ánh
Nếu đầy hãy tới cưới em tôi
Nga ơi! Bến nước với dòng sông
Một bóng con thuyền giữa sớm đông
Mộng trải trời tây còn diệu vợi
Lẽ nào kéo ụ để hằng trông
Tôi phải xa em, chẳng kịp từ
Khi lời vừa tụ sắp thành thơ
Tiếc cho giấy mực chưa tròn đủ
Đành phải thời gian rã nguyệt mờ!
10/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Của Gió…
Mảnh vườn quạnh quẽ của năm nao
Lắm lắm hồn ta ánh lệ trào
Hướng vọng xa xăm về biển mộng
Âm thầm lặng lẽ nén niềm đau!
Rồi khuya năm ấy bước ra đi
Trải cánh thênh thang hướng ảnh thề
Ngọn lửa nấu nung thời ấp ủ
Cuồng giông, sóng dữ có hề chi
Từng phút nâng mình vượt đỉnh mây
Rộng xòe vỗ nhịp thẳng đường bay
Đích dừng ngơi nghỉ còn xa quá
Khắc nguyện con tim sẽ một ngày…
Chợt chiều hôm đó ngoảnh nhìn xem
Thấy đóa hoa thu rũ cạnh bờ
Sắc thắm nhạt mờ treo cửa gió
Chạnh tình ghé lại ngắm chơ vơ
Chẳng hiểu vì sao xúc động lòng
Từ nơi tấc dạ nhẹ nhàng rung
Thương cho khoảnh khắc phù du ửng
Hay cảm hình kia hẹn ước cùng…
Giờ đây trống vắng, nỗi chơi vơi
Bốn phía đìu hiu phủ góc trời
Có lẽ sẽ quay đầu chốn cũ
Thơ trăng ngày tháng tự phai phôi
Kỷ niệm dấu yêu vẫn ngập tràn
Lần tay kiếm lại những tơ vàng
Cất vào hộp kín niêm phong kỷ
Mãi mãi trong ta bóng của nàng!...
4/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Sửa lần cuối: 9/6/18
TÂM TÌNH TRƯỚC LÚC LÊN ĐƯỜNG
Mình yêu ơi! Em hãy bước gần đây
Cùng anh ngắm trăng đầy treo cõi lộng
Để mơ màng nghe thổn thức dòng sông
Có con thuyền bềnh bồng trên sóng nước!
Gió vi vu, lâng lâng niềm vươn vượt
Dãy gợn gờn giăng trước, nhịp đong đưa
Chuỗi thời gian tắm nắng sớm, chiều mưa
Ngày chèo mỏi, canh khuya chìm mộng mị…
Sẽ rất giống đêm nay lòng anh nghĩ
Bởi mai nầy trải chí nẻo trùng dương
Vợ chồng ta khăn gói bước lên đường
Tìm sự sống lắm hương ngàn toả thắm
Ở nơi đây! Em nhìn đi! Đồng vắng
Cả không gian lẳng lặng phủ mây buồn
Nắng tắt tàn cây cỏ đọng thu sương
Vạn ếch nhái, ểnh ương đàn réo rắt!
Bóng mờ đen bao trùm lên trầm mặc
Khiến tâm tư từng khắc khảy cung sầu
Những giọt buồn kết tụ nhỏ canh thâu
Chìm loãng hút vào sâu nơi biệt dạng…
Ta bôn ba dẫu biết rằng năm tháng
Gánh đầu hôm trĩu nặng níu ghì vai
Ngày tảo tần, đêm hứng gió lắt lay
Nơi chốn lạ miệt mài quên nỗi nhớ
Rồi đến lúc tia vàng đan ánh tỏ
Sắc xanh hồng treo ngõ đón chân đi
Hơn trọn đời rũ bóng, rã hồn phi
Mãi thắt thẻo, lầm lì ôm vọng tưởng!...
11/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
VỢ CHỒNG TÂM SỰ
Mệt không anh? Ngồi đây em lau mặt
Rồi dùng cơm, đánh giấc để quên buồn
Mấy hôm rồi trên nẻo sống tha phương
Chim mỏi cánh mà đường còn diệu vợi!
Tạm gác lại đi anh, đừng nghĩ ngợi
Sẽ một ngày tăm tối giạt trôi xa
Cây ta trồng ngày ấy nở ra hoa
Bao sắc thắm đậm đà ngân hương toả…
Lời của em nhẹ nhàng như ngọn gió
Thổi êm đềm xoá bỏ nóng trời hanh
Phôi phai ngàn oi bức đốt lòng anh
Khiến lo lắng thâu canh sầu rũ rượi
Đường hôm nay vẫn chìm trong mịt tối
Ráng lần mò tìm lối để mà đi
Khắp nẻo đường bươn bả chẳng được chi
Niềm canh cánh trăng thề xa khuất bóng…
Mình yêu ơi! Cõi không gian lồng lộng
Mây phủ dầy vẫn giống cảnh đời ta
Chút nữa thôi rồi gió đẩy trôi xa
Trả lại ánh trăng ngà treo biển thế
Dưới dạ cầu náu nương hoài không thể
Lạnh lẽo con, bóng xế mãi giăng trùm
Một ít vàng bông cưới lễ thành hôn
Cùng lúa ruộng ăn còn dư đem bán
Tìm mảnh đất có nơi che mưa nắng
Trước yên lòng hụt hẫng chỗ dừng chân
Vợ chồng mình từng bước kiếm vầng trăng
Soi tỏ ánh để lần ra khỏi tối!...
12/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Chơi Vơi
Vườn cũ chiều nay thả bước về
Mắt nhìn bốn phía dãy lê thê
Cũng nầy lác đác vàng rơi rụng
Cũng đó đìu hiu phủ tím bề!
Bục đá thường ngồi dưới bóng đêm
Chơ vơ giữa xám, cận bên thềm
Rêu phong mấy độ vòng quanh xuống
Có phải vắng người loang sẫm lên?
Còn kia! Cây khế đượm tình thương
Dáng đứng thanh tao cạnh mé đường
Nhớ kẻ tới lui vun bón gốc
Hay sầu nhạt khuyết, tụ dầy sương!
Âm vang đâu đó tiếng côn trùng
Rỉ rả vọng về khúc nỉ non
Khiến dạ ngậm ngùi thêm não nuột
Lệ buồn bất chợt nhỏ hoàng hôn
Xa xa thấp thoáng một con đò
Nhấp nhố trên dòng chở khách qua
Người ở phương nào thăm viếng ghé
Hay cùng tâm sự giống như ta…
Nửa niềm khắc khoải chuyện mờ trăng
Nửa dạ bâng khuâng nhớ xóm làng
Giây phút chạnh lòng quay trở lại
Tìm trong yêu dấu sự bình yên
Và vẫn nơi đây cõi lặng lờ
Bốn mùa quạnh quẽ ẩn tàng mơ
Biết làm sao nhỉ! Làm sao nhỉ
Tiếp tục ra đi hoặc thẫn thờ!...
6/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Em Hỏi Làm Chi…
Em hỏi làm chi vậy hỡi em
Để người xa lạ “lắc” con tim
Rồi đây lỡ rớt làm sao lượm
Em có vì ai dõi mắt tìm?
Em hỏi làm chi để vấn vương
Khi người bên ấy vướng hàn sương
Mỏng manh áo mặc nên mang lạnh
Canh vắng lang thang cạnh mé đường
Em hỏi làm chi lúc đổ mưa
Phố phường trắng xóa, bước chân thưa
Nếu như cảm động lời em hỏi
Sao thể hở môi? Sợ nước lùa
Em hỏi làm chi khiến ngẩn ngơ
Vì hình em đó tuyệt như mơ
Môi hồng, mắt biếc, lời thân ái
Còn kẻ chơi vơi ánh nhạt mờ
Em hỏi làm chi để nhớ nhung
Khắc vào tâm não kẻ bâng khuâng
Làm cho ngày tháng nhiều tư lự
Biết phải làm sao hết võ vàng
Em hỏi làm chi để quặn đau
Nằm trong sâu thẳm nổi lên mau
Rồi tràn trút sạch không còn nữa
Khoảng trống biết “ai” có chịu vào?
Em hỏi làm chi! Khiến lạ xa…
6/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
GỬI TẤC LÒNG ANH
Mình ơi! Thời tiết mấy hôm rày
Hạ thấp chỉ còn năm sáu độ
Chốn ấy ngập tràn cơn giá rét
Vật, người, cây cỏ buốt tê cơ!
Có khó chịu nhiều không hỡi em?
Phải trùm, co rúm, quấn chăn êm
Cô đơn, lạnh lẽo càng thêm lạnh
Sương trắng lại càng cảnh trắng đêm!
Bị bệnh, ho nhiều, thêm cổ đau
Xa xa đồng vọng khúc tiêu sầu
Tim buồn đóng trọn băng và tuyết
Buộc rét thả thuyền, đẩy sóng chao
Lệ thắm năm nào sớm cạn khô
Vầng trăng lai láng đã trăng trơ
Bởi ngàn khắc khoải quay vòng mãi
Nay biến tượng rồi, chỉ chút mơ!
An ủi cuộc đời có thế thôi
Tìm trong ảo ảnh một vành môi
Hôn em say đắm, và say đắm
Chẳng bận lòng gì ánh nhạt vơi…
Lững thững mây trôi dưới ráng chiều
Nhẹ nhàng chầm chậm cánh đìu hiu
Nghe sao thương quá người thương ạ
Muốn gửi phương ngàn một tiếng yêu
Ủi an héo hắt sắc thu vàng
U ám, nhạt mờ phủ bóng trăng
Vò võ, lặng lờ, bên suối quạnh
Non thề, biển hẹn của lòng anh
Mong từ xa thẳm kéo vầng thanh!...
Nguyễn Thành Sáng
Sửa lần cuối: 15/6/18
DÒNG TÂM SỰ
Em gánh nước, sắc chiều thu rười rượi
Giọt sầu còn đọng dưới khoé vành mi
Tấc lòng tôi xúc động nỗi ai bi
Tim khe khẻ thầm thì lời thương cảm!
Từ hôm đó, giữa dòng sông phủ xám
Có con thuyền lảng vảng sớm chiều hôm
Thức thao chờ đêm đến ngắm trăng son
Trải cánh mộng lướt vờn lên toả thắm
Nhà không xa mà then cài vạn dặm
Bóng thời gian gặm nhấm mãi lần sâu
Nhìn ai buồn, ai khổ với ai đau
Cơn gió chướng thổi vào se sắt tái
Cánh thư xanh có trải màu thơ dại?
Bởi yêu đương hay tại xót thương người
Tuổi mười sáu vội viết gởi đi rồi
Để ai đó một đời ôm nỗi nhớ!
Tôi vẫn biết lòng em trông gặp gỡ
Mong được nghe anh tỏ cạn tâm tình
Còn đây thì lại sợ vẽ nên hình
Viễn ảnh có “mẹ vợ mình” hung dữ
Thả dần quên làm cánh chim lữ thứ
Quên ngày xưa dòng chữ lá thư xanh
Quên bao lần “canh buổi chiều” gặp anh
Quên héo hắt gót chân tình vội bước…
Lệ ơi! Cả một đời em bạc phước
Vẫn cô đơn ảnh trước cổ quan tài
Em chết rồi, anh chạnh thấy nhớ ai
Hối hận khiến chuỗi ngày gieo trăn trở!...
13/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
NẾU ĐƯỢC LÀM CÁNH GIÓ
Em ngồi đó, đôi dòng châu lã chã
Góc sau hè buồn bã trải theo em
Gió cũng lư lắc nhẹ ánh đèn đêm
Màu ảm đạm phủ lên niềm héo hắt!
Sao em khóc, lẻ loi mình trầm mặc?
Giữa bốn bề vắng bặt sắc hồng tươi
Có phải chăng tan tác, cánh thuyền bơi
Từng mảng một rã rời theo sóng nước
Hay đá sỏi giăng đầy đau nẻo bước
Mà đôi hia mất trước buổi hừng đông
Để khổ sầu trầm ngắm một dòng sông
Đầy sóng gió, dập tông thân mỏng mảnh
Sợi dây nào buộc ràng lên đôi cánh?
Cho chẳng bay, xa lánh nỗi bi ai
Mãi thời gian cứ uống bóng heo may
Khiến nghèn nghẹn tháng ngày treo lá rụng!
Mỗi từng đêm, em âm thầm chiếc bóng
Dưới hiên mờ lắng đọng giọt tâm tư
Dạ u hoài, trăn trở thả vào mơ
Cho ảm đạm, thẫn thờ tan trước ngỏ…
Nếu như được biến ra làm cánh gió
Khi em buồn sẽ có cận kề bên
Hiu hiu thoảng, lảy mái tóc em lên
Hôn nhè nhẹ bồng bềnh hương quạnh quẽ
Xoay vòng quanh cuốn em nâng thật lẹ
Về phương trời bóng xế có du dương
Nhạc cung đàn trổi khúc hát yêu đương
Cho chẳng nhớ con đường em đau khổ!
Nếu như được biến ra làm cánh gió
Nầy tình ơi! Luôn mãi có anh đây!...
14/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
NẾU EM HIỂU
Nếu em nghĩ! Muốn gần em là để
An ủi niềm khuất xế buổi chiều đông
Em hãy cười từ xa vang đồng vọng
Ôi! rã rồi mà bóng vẫn lờ trôi!
Cho ở đây, lòng nầy thôi màng tới
Buổi hôm nào ai nói đợi trông anh
Làm cây khô ướt lại bật chồi xanh
Dưới khuya vắng long lanh vầng nguyệt tỏ
Cơn nhẹ thổi, lá vàng rơi trước ngõ
Chút mây buồn đâu đó thoảng bay ngang
Quả tim đơn bật dậy khảy cung đàn
Chỉ một chút phũ phàng rồi tan loãng…
Còn như em sau phút giây sửng choáng
Sẽ hiểu rằng ảnh loáng của ngày xưa
Trải theo ai, ửng mãi khắp bốn mùa
Khi trống vắng, gió lùa lung linh toả!
Lúc mênh mang thả hồn trên lá cỏ
Phôi phai sầu vò võ chuỗi tàn hiu
Bóng chim xưa bay lại cất lời kêu
Làm giá rét thật nhiều bao ánh lửa
Tôi vẫn biết tuổi xuân đâu còn nữa
Tiếng ngân nga một thuở đã chìm sâu
Con đường xa lam khói phủ vó câu
Sớm bít lối từ lâu trong dĩ vãng
Nếu em hiểu một tâm tình lai láng
Nghe tiếng đàn ai oán vọng xa xăm
Chợt giật mình đánh mất một vầng trăng
Sao chẳng khỏi muôn phần mang thổn thức
Trớ trêu thay, giờ đây ôm đau nhức!...
15/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Sửa lần cuối: 17/6/18
Ngỏ Lời Làm Quen
Anh đây nào có vội theo em
Cũng tại con tim cứ lụy phiền
Nó chẳng nhịp đều và nói mãi
Sao không lẹ đến chỗ thuyền quyên!
Quạu quạu một hồi anh mới bảo
Mi đừng trong đó miệng lai nhai
Người ta còn nhỏ, còn thơ dại
Hiểu chuyện gì đâu để thả chài
Nó liền ngưng đập, lắc rung rinh
Khiến mấy chục giây phải giựt mình
Sợ nó sượng sùng vì khiển trách
Im lìm vĩnh viễn, dứt đời nhanh
Thôi thì nhè nhẹ dỗ vài lời
Đừng giận tim à! Nói thử coi
Chớ giữa hai người xa lạ quá
Làm sao hở được hết vành môi!
Nhúc nhích từ từ, thêm nhúc nhích
Trở trăn ít cái ở bên trong
Rồi “y” vừa nói vừa cười khẻ
Đâu suốt thời gian nước chảy ròng
Bây giờ còn nhỏ hãy xê cua
Mai mốt sang năm lớn sẽ vừa
Vì vậy nhanh chân anh mạnh”tiến”
Kẻo không giông gió “phủ trời mưa”
Nửa phần sợ phải bị ngưng tim
Và nửa nhìn em quá dịu hiền
Hai thứ kéo ghì…Đành phải lẹ
Đến gần để…để…Ngỏ lời quen!
7/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
PHÚT GIÂY MỜ MỊT
Cánh thơ ơi! Hôm nay là lạ
Cả khung trời vắng gió đong đưa
Con tim thổn thức bốn mùa
Bỗng như nghèn nghẹn dừng khua nỗi niềm!
Ta cố bươi, cố thêm chút nữa
Tìm từ nơi vạn thuở dấu yêu
Cùng bao thao thức thu chiều…
Kết thành điệp khúc phiêu diêu tâm hồn
Để có mãi ảnh tròn, rực sáng
Toả hồn thơ lai láng dạt dào
Như dòng suối mát ngọt ngào
Êm đềm tuôn chảy về bao biển ngàn
Cho năm tháng vầng trăng khuất bóng
Nổi dần lên, lồng lộng ánh vàng
Một đời ấp ủ cưu mang
Niềm thương, nỗi nhớ ngập tràn còn đây!...
Nhưng sao mãi vầng mây quần tụ
Kéo mịt mù bao phủ hồn thanh
Làm cây ảm đạm nép cành
Làm ta ngậm bút loanh quanh kiếm từ
Để mấy tiếng dật dờ biển sóng
Nhịp trùng dương hứng bóng mờ phai
Ra vô trăn trở lắt lay
Mặn, nồng, thắm đượm nặn hoài không ra
Lưng ngả xuống, ngân nga còn đó
Thế mà sao ngọn gió phương nào
Phải chăng ai đẫm lệ trào
Khiến cho choáng váng, té nhào hồn thơ!
16/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
NỖI NIỀM LY BIỆT
Chắc có lẽ tình ta tan vỡ
Sẽ không còn nhung nhớ yêu đương
Dẫu cho ngày tháng đoạn trường
Cũng đành chấp nhập đôi đường ly tan!
Bởi sóng dữ phũ phàng cuốn dập
Mảnh thuyền tình từng chập ngã nghiêng
Quay cuồng, chao đảo mơ duyên
Bờ đi, bến đỗ truân chuyên, mịt mờ
Cha mẹ em hững hờ, khinh rẻ
Cảnh nhà tôi quạnh quẽ, nghèo hèn
Gả đi em sẽ đủi đen
Một đời lụp xụp, tối đèn hẩm hiu
Luôn ảm đạm sắc chiều bao phủ
Hứng khung trời vần vũ mây giông
Khá thì chút cá lòng tong
Thường thì đầy bụng rặt ròng kho khô!...
Tình của ta đôi bờ ngăn cách
Một bên thì hiển hách cao sang
Còn bên rách nát nghèo nàn
Hoa hồng đất cỗi võ vàng mà thôi
Thà ly biệt để rồi vương vấn
Hơn dây dưa hụt hẫng, âu sầu
Xem như lỡ nhịp qua cầu
Nên đành trở gót, vó câu quay về
Mới hôm nào lê thê cảm xúc
Có ngờ đâu đến lúc lìa xa
Mai kia làm vợ người ta
Biết em còn nhớ trăng tà ngày xưa!...
17/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
NỐI TIẾC TRONG EM
Có phải anh đau hờn, tức tưởi
Nên tiếng đàn rũ rượi, héo hon
Trăng tình muốn thả đầu non
Đôi chân trở gót, lối mòn riêng đi!
Niềm vương vấn mộng thì một thuở
Nay bã buồn, nức nở tâm tư
Giọt sầu gói đọng vào thơ
Âm thầm, lặng lẽ, đôi bờ ly tan
Trả tất cả ảnh vàng năm tháng
Bỏ thời gian hằng vạn ngân nga
Đôi uyên rã cánh lìa xa
Phương trời diệu vợi, mặn mà phai phôi
Bởi nhức nhói bao lời gièm xiểm
Để hoàng hôn phủ tím lòng anh
Chẳng màng hoa nở trên cành
Quay tìm nẻo bước, tình thanh, đoạn tình!...
Em chua xót duyên mình lận đận
Khiến mây mờ mấy bận giăng ngang
Cho nay trăng chạnh ngỡ ngàng
Trải màu u ám võ vàng hồn sương
Thấy nối tiếc con đường ngày cũ
Mảnh tơ lòng ấp ủ khói lam
Mong manh, nhòa nhạt dễ tan
Trước cơn gió giựt, loãng màn đứt tơ
Sao chẳng nghĩ bao giờ cũng sóng
Bởi con thuyền dưới bóng trời mây
Dòng sông nào chẳng tháng ngày
Từng cơn cuồn cuộn đó đây trập trùng
Dặm trường lại vội mông lung
Rũ buông vó ngựa, lạnh lùng, thở than
Yêu đây là chỉ phũ phàng
Tình sâu, nghĩa nặng…vượt ngàn khổ đau!
18/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Trăn Trở Xót Xa
Anh về ruộng “tăng gia sản xuất”
Mong thoát cơn gạo lứt, kho khô
Từ đây biển sóng dật dờ
Sau lưng chờn chập, chực hờ đẩy đưa!
Xin trả lại ngày xưa yêu dấu
Những chiều tà đau đáu, mênh mang
Hồn thương từng bước lang thang
Dòng sông nước chảy muôn ngàn ý thơ
Đã qua rồi ngẩn ngơ xưa cũ
Cũng chẳng còn vần vũ một thời
Giờ đây sóng nước trùng khơi
Thuyền nan lờ lững tìm bơi…chốn nào?!
Cơn bão lớn, ba đào nổi dậy
Vạn vòng xoay cuốn đẩy chông chênh
Lắc lư, nhấp nhố, lềnh bềnh
Ba chìm, bảy nổi, lênh đênh, tịt mờ
Đồng hoang vắng, thẫn thờ đôi phút
Đã lỡ rồi một khúc sông qua
Đàn cò réo rắt ngân nga
Chỉ thêm chường chán để mà làm chi
Ngày quần quật lầm lì với nắng
Đêm âm thầm trầm lắng suy tư
Vấn vương xưa cũ bao giờ
Từng cơn gió dịu ru mơ mảnh hồn…
Nay dưới ráng hoàng hôn trăn trở
Bóng thời gian đọng ở buồng tim
Vì sao ngày ấy đi tìm?
Mảnh phèn! để phải bỏ chìm tuổi xuân!....
19/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Thu Với Đông
Em rước thu về trên bến mơ
Ngân nga xúc cảm tự bao giờ
Loang theo vàng lá buồn rơi rụng
Điệp khúc tâm tình dệt ý thơ!
Mênh mang trải nhẹ dưới mây chiều
Bốn phía ngập tràn vạn sắc yêu
Ngọn gió xa đưa nhè nhẹ thổi
Lâng lâng dào dạt cõi phiêu diêu
Ngây ngất, mơ màng thả giấc say
Không gian rộn rã nẻo trần ai
Tan trôi, nhòa nhạt màn lam khói
Chỉ có hương ngàn tỏa thắm đây…
Chợt ráng hoàng hôn rũ bóng rồi
Bâng khuâng hồn nhớ vọng ngàn khơi
Cây đa, bến cũ, dòng sông mộng
Một cánh duyên thuyền, ánh của tôi
Vương vấn năm nào cũng với thu
Lời non, biển hẹn ấm tình ru
Nhưng vầng bay xám trời xa thẳm
Để luyến lưu hoài vọng viễn du!
Thu qua, đông lại sắt se lòng
Biết kẻ lữ hành có nhớ không
Kẻo kẹt cầu tre về xóm nhỏ
Có người cô quạnh mõi mòn trông…
Tôi đọc thơ em dưới ánh thề
Nghe niềm xúc động trải lê thê
Thu sang tràn ngập bầu êm ả
Lại đến đông hàn lắm ủ ê
THƯƠNG cho héo hắt một tâm hồn
HOÀI vọng âm thầm chuỗi sớm hôm
NGÀN mộng yêu đương, sầu vĩnh biệt
NĂM dài tượng đá ngóng đầu non!
19/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Còn Đó Vầng Trăng
Mỗi độ thu về chạnh nhớ nhung
Cầu tre lắt lẻo bắc ngang sông
Có ngôi làng nhỏ nằm bên ấy
Ủ bóng hồn thương choán cõi lòng!
Đã thật lâu rồi tôi vắng xa
Viễn thuyền xứ lạ một lần qua
Ghé vô bến đậu đêm cô tịch
Vương vấn bầu thanh toả ánh ngà
Lan man gió nhẹ thoảng khung xanh
Xoè cánh tay mơ lả lướt cành
Mấy sợi tơ vàng ôm quyện cuốn
Từng cơn xúc động loáng long lanh
Để luyến lưu kia ngập mảnh hồn
Chiều buồn thao thức trải hoàng hôn
Âm vang xưa cũ xa đồng vọng
Man mác hoài ai mãi chập chờn!
Tôi cứ ngỡ rằng chỉ có tôi
Đơn đàn khảy khúc ái ân thôi
Nên ngàn nhịp đập riêng ôm ấp
Dưới ánh tà dương chỉ chút rồi…
Nào hay bến nước đợi con thuyền
Kết bóng khung trời trải mộng duyên
Nhưng cánh ngàn phương không trở lại
Đìu hiu ngày tháng gợn man miên…
Cung xưa dào dạt một lần ngân
Mà chuyến đò đưa lại lỡ làng
Lữ khách âm thầm quay gót trở
Một đời còn đó ảnh hồn trăng!
21/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Trăng Vẫn Còn Kia
Có phải em ngỡ ngàng bất chợt
Thấy ánh vàng trôi rớt ngang sông
Khiến cho tê tái cõi lòng
Hồn đan lảo đảo trên dòng sông thu!
Rồi cố gượng ghé bờ ngồi xuống
Thả mắt về tận hướng xa xăm
Nỗi niềm khắc khoải, bâng khuâng
Lan man nghĩ ngợi, muôn phần xót xa
Từ sâu thẳm ngân nga khúc biệt
Quấn dạ sầu da diết ngàn đau
Long lanh đôi khóe ửng trào
Đong đưa rung lắc, nghẹn ngào quả tim!
Em quằn quại “nhìn thuyền tan vỡ”
Nhỏ giọt buồn “thơ đó” tìm quên
Tợ như mười bốn mũi tên
Cắm sâu giữa trái trăng tình… Của ai!
Nào biết được ngày mai nắng sáng
Hay dãy mờ phủ xám khung trời
Từng hồi sấm chớp, mưa rơi
Đường đi lá đổ, bóng người vắng toanh
Nào biết được màu xanh mấy thuở
Cũng một chiều vàng võ héo khô
Xác phơi lác đác vật vờ
Cuốn theo chiều gió, thẫn thờ tóe tung
Giữa không gian mênh mông bát ngát
Ảnh sắc vàng nào mất chi đâu
Chỉ là dạ bóng chân cầu
Còn trăng treo đó, vẫn chào đón mơ!
10/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Lỡ Làng Duyên Phận
Trời hỡi! Không ngờ em gửi tôi
Niềm thương, nỗi nhớ tận xa xôi
Thu sương héo hắt ôm ngày tháng
Khắc khoải, mênh mang, vọng bóng thời!
Cánh gió ngàn phương ở chốn nào?
Để buồn quạnh quẽ, mảnh tình trao
Luyến lưu dĩ ảnh vầng trăng mộng
Đêm vắng đìu hiu, ánh lệ trào
Tấc lòng vương vấn trải vào thơ
Nát mảnh hồn em ngóng đợi chờ
Ngọn gió qua rồi không trở lại
Trăng lòng ấp ủ thả vào mơ
Rồi cứ thu về thêm xót xa
Từng cơn thổi nhẹ lướt dần qua
Bao nhiêu lá đổ là bao giọt
Nhỏ vạn sầu ai, ướt đẫm nhòa!
Đau đáu tâm hồn mãi tháng năm
Chẳng màng điểm thắm, sắc đan thanh
Hoa hương thiếu nước dần khô tím
Khung ảnh mờ phai phủ nguyệt tàn…
Em ơi! Chốn ấy một dòng sông
Có bến trăng thương trải tấc lòng
Gửi gió mây ngàn về diệu vợi
Ánh vàng tha thiết mỏi mòn trông
Còn ở nơi đây cũng cánh thuyền
Một lần ghé đậu bến trăng duyên
Rồi theo con nước về xa thẳm
Cứ mãi bâng khuâng một nỗi niềm!
Có biết lòng tôi rất nhớ em?
Võ vàng ảm đạm cuốn từng đêm
Một lần trót lỡ cơ cầu thử
Cứ ngỡ vầng trăng rụng xuống thềm
Tôi đợi, tôi chờ được nhận thư
Mà sao thăm thẳm lắc xa lơ
Bóng chim tăm cá, ôi! Biền biệt
Canh cánh hoài ai rũ nguyệt mờ…
Hiểu được thì ra quá ngỡ ngàng
Giờ đâu còn nữa mảnh trăng vàng
Hoàng hôn nhàn nhạt dần trôi đến
Tiếc thuở xuân xanh mộng lỡ làng!
21/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Em Hãy Chờ Anh
Anh biết rằng đi sẽ nhớ em
Sương buồn đọng giọt nhỏ từng đêm
Hắt hiu cuốn lấy hồn nhung nhớ
Ảm đạm, đìu hiu tím nỗi niềm!
Bao chiều canh cánh vọng về xa
Hình bóng thương đâu để được mà
Đậm ánh trăng vàng lên giấy mực
Thơ tình êm ả nhịp ngân nga
Bởi gió phương trời anh phải bay
Mộng đời, ý sống mãi còn đây
Dẫu nhiều yêu dấu nào đâu thể
Một chiếc đàn thu réo rắt hoài
Rồi đây kỷ niệm sẽ quay về
Đêm lạnh, canh dài dạ tái tê
Lãng đãng, mơ màng treo giấc mộng
Tơ lòng nhè nhẹ kéo lê thê!...
Quê ta vắng vẻ chốn đồng sâu
Bốn phía mịt mùng chẳng thấy đâu
Mưa nắng bốn mùa trên tĩnh mịch
Một đời co cúm, quả tim dao
Yêu để mai kia vọng hướng ngàn
Thâu canh thao thức dưới trăng tàn
Khát khao diệu vợi màu xanh đỏ
Điểm bức tranh đơn…chỉ lúa vàng
Tổ ấm xây thành giữa trống trơn
Quanh năm, suốt tháng, sớm chiều hôm
Chỉ toàn bao phủ bầu cô tịch
Lặng lẽ, đìu hiu, thổi với vờn…
Anh tìm hộp báu đựng duyên tơ
Em hãy an tâm, cứ đợi chờ
Rồi sẽ con thuyền xuôi bến hẹn
Cung đàn nối lại dưới trời mơ!...
24/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Có Phải Anh…?
Nầy anh hỡi! Nay bao nhiêu tuổi
Có vợ con, mái ấm hay chưa
Mà sao anh mãi làm thơ
Thơ trăng, thơ gió… thơ chờ đợi ai?
Anh thả khối men say vào mộng
Phả khung trời lồng lộng thênh thang
Để cây cỏ lá ngỡ ngàng
Hàng hoa dào dạt mơ màng vấn vương
Anh gieo ngập nỗi buồn khôn tả
Gợi ái tình nhưng có gì đâu
Khiến cho lặng lẽ canh thâu
Cô đơn giá buốt ánh sầu nhẹ rơi
Anh gửi lại tim người những thứ
Nào bâng khuâng nhung nhớ âm thầm
Tấc lòng hướng vọng xa xăm
Lan man nghĩ ngợi muôn phần chông chênh
Từ diệu vợi ảnh hình quen thuộc
Nhẹ loang vào ký ức hồn mơ
Làm cho giây phút thẫn thờ
Niềm thu lảo đảo, vật vờ ngả nghiêng
Anh vẽ cảnh con thuyền giữa sóng
Lại vẽ thêm hai bóng tình yêu
Bị nhồi, bị lắc liêu xiêu
Trên thêm mây xám phủ chiều tối đen…
Có phải anh muốn đem tâm sự
Của một trời thương nhớ năm xưa
Trút vào tất cả vần thơ
Dưới hoàng hôn đổ để mà phôi phai?!...
11/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Sửa lần cuối: 26/6/18
Tôi Nợ Em
Từ độ đôi mình ôm vĩnh biệt
Cuộc đời hai ngả, rẽ dòng sông
Em về chốn ấy vui làm vợ
Tôi quấn cô đơn, chuỗi héo lòng!
Bao chiều ảm đạm vọng ngàn khơi
Nhìn xám ngàn phương đến lại rồi
Chầm chậm trôi xa về viễn tận
Giống tình tôi thoáng bốc bay hơi
Rồi thấy thương hoài những tháng năm
Nhà xa cách biệt mấy đò giang
Nhớ anh nhiều lắm làm sao gặp
Dành dụm chút tiền để ghé sang
Bắp vàng lủng lẳng xách cầm tay
Tình thắm đong đầy gửi tặng ai
Băng ghế chung ngồi, từ trái một
Lim dim thưởng thức, cánh hồn bay!
Thuyền duyên bão dập nát tan tành
Vỡ mảnh trăng vàng, rã ánh thanh
Bóng tối bao trùm lên khoảnh khắc
Tơ lòng đứt đoạn giạt xa xăm…
Khi hiểu sự tình, tôi thấy nợ
Nợ em ngày ấy những dòng thư
Nợ từng rung cảm ngân dào dạt
Để thấy khung trời vạn sắc mơ
Vì tôi em phải vượt trời xa
Lặn lội về anh để phải mà
Giông lớn cuốn phăng vào biển sóng
Đắm chìm tan tác mảnh hồn hoa!
25/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Thao Thức Vấn Vương
Cha Mẹ rồi đây sẽ bán nhà
Đường tình hai đứa nẻo chia xa
Em buồn ở lại , niềm trông ngóng
Tôi tắm trời thu ướt đẫm mà!
Để thấy bã buồn, thấy nhớ thương
Độ từ thao thức dưới mây sương
Tim yêu nhè nhẹ lay từng nhịp
Trổi khúc êm đềm quyện vấn vương
Tuổi mơ chầm chậm theo ngày tháng
Cây ái âm thầm tự mọc lên
Những lúc vô tình xoay hướng vọng
Nghe lòng rung cảm nỗi mông mênh
Em ánh rạng ngời dưới nắng mai
Thời gian hé nhụy nở hoa say
Tỏa hương thơm ngát bầu thanh đãng
Ngây ngất, dạt dào cận vói tay!
Hôm ấy mây sầu phủ mái hiên
Thu hình một góc nghĩ man miên
Cảnh thuyền nhấp nhố tràn mưa lũ
Trăn trở u hoài dạ chẳng yên
Chợt nhìn bên giậu bóng ai kia
Lặng lẽ đưa sang cả lối về
Một bếp lửa hồng tan lạnh lẽo
Và con đường thảm trải chân đi
Tình muốn sẻ chia sự khó khăn
Mẹ Cha mòn mỏi lụn mờ trăng
Lo cho đèn sách tôi ăn học
Giờ ánh canh khuya sắp nhạt tàn
Quyết định sau cùng phải bán đi
Mong đời con trẻ biến hồn phi
Tổ chim không khó đan từng sợi
Chỉ sợ vầng thanh rã sắc thề…
Giờ đây khắc khoải bầu tâm sự
Da diết niềm đau sắp tạ từ
Sóng nước, dòng sông về chốn lạ
Trời xa thăm thẳm tím hồn thơ!
26/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Lý Lẽ Con Tim
Ấp ủ trong tim một bến đời
Hương ngàn ngát đượm phả đầy vơi
Có vầng trăng sáng lung linh tỏa
Hòa khúc du dương trải bóng thời!
Âm thầm, lặng lẽ mãi trôi qua
Êm ả thuyền bơi dưới nắng tà
Cơn gió vô tình đâu kéo lại
Lay từng nhấp nhố đẩy đưa xa
Xoá hết mộng mơ tự thuở nào
Cất đàn năm tháng khảy hồn dao
Em về làm vợ niềm an phận
Khoé mắt ngời tin, ánh lệ trào
Thế mà khoảnh khắc rã tơ vàng
Cứ ngỡ khu vườn rạng sắc trăng
Bốn phía hoa hồng phơi trải lối
Ngờ đâu chẳng có, chỉ mây giăng!
Thôi đã lỡ rồi một kiếp duyên
Trọn đời khắc khoải cuốn man miên
Làm sao dệt lại vầng trăng mộng
Gỡ mảnh hồn đau khỏi xích xiềng?
Hết sức để mà chỉ phí công
Vì đây con rạch chẳng là sông
Cạn cùn, hạn hẹp vài mươi mét
Túm mái chèo khua, tím cõi lòng…
Thân xác bọt bèo bỏ phế đi
Ngàn đau khổ hận quấn hồn phi
Về nơi cõi lộng tìm phôi lãng
Bởi trái tim luôn thổn thức vì…
Vì tình, vì khát với vì mơ….
Cứ mãi trong em nỗi đợi chờ
Nhưng ảnh mịt mù xa diệu vợi
Thân tàn, bóng giạt nẻo chơ vơ
Khiến cho lầm lỗi gánh cang thường
Trăm thét, vạn gào xối xả tuôn
Huệ trắng ô nhơ màu trắng huệ
Nầy đây tình cảnh trách hay thương?!
27/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Linh Hồn Nhẹ Đi
Thật đúng vậy! Chính ta là kẻ
Dưới ráng chiều quạnh quẽ đìu hiu
Vấn vương kỷ niệm thật nhiều
Miên man nghĩ ngợi bao điều nhớ thương…
Lắm lúc nghe nỗi hờn da diết
Giữa lặng tờ nào biết gì hơn
Vói tay bưng lấy cây đờn
Ngân nga lảy nhịp cho lòng phôi pha
Niềm hụt hẫng đường xa ngã bước
Hận oán tràn đứng trước đổi thay
Yêu đương thuyền mộng đứt dây
Nhân tình thế thái dẫy đầy tái tê…
Đã khiến mảnh trăng thề mấy độ
Bị khuất che khắp chỗ tối sầm
Canh khuya lặng lẽ âm thầm
Trầm mình chịu đựng muôn ngàn âm u!
Cố thẳng chân trên bờ giá rét
Nhập tinh hoa tiền kiếp vào tim
Khơi lên ánh tỏ ngọn đèn
Phả tan lạnh lẽo, đêm đen mịt mờ
Nào lai láng vần thơ trăng gió
Nào mượt mà lá cỏ vườn xuân
Nào mây, nào nước, nào sương
Nào sầu, nào lụy, nào buồn, nào đau…
Tất cả “nào” làm trào ánh mắt
Để hôm nay nửa mất nửa còn
Ngậm ngùi được thả hoàng hôn
Không gian lồng lộng, linh hồn nhẹ đi!...
13/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Vắng Em
Vợ chồng ta chiều nay tạm biệt
Một tháng dài bao biết nhớ thương
Tạm thời gói lại men hương
Thâu canh vò võ, vấn vương bóng hình!
Về miền Nam một mình đơn lẻ
Cơn gió ngàn lướt nhẹ hồn hoa
Tiếng lòng yêu dấu loang xa
Đôi bờ cách nẻo, đậm đà luyến lưu
Thiếu vắng em, màu thu bao phủ
Dãy mây mờ vần vũ trời đêm
Xám đen trùm tối lên thềm
Mái hiên thui thủi, anh tìm… gì đây!
Thơ văn đó, có lay cảm xúc?
Chuyện xa gần, có phút phôi phai?
Hay niềm thao thức nhớ ai
Con tim héo hắt nhịp hoài…Mình ơi!
Em đi rồi, ánh rời khung cửa
Dòng sông xanh bao thuở sóng đưa
Lững lờ một mái chèo khua
Dưới màn quạnh quẽ giữa mùa tuyết rơi
Bầu trời tím, chơi vơi ánh nhạt
Khắp bốn bề bàng bạc cánh yêu
Động thanh trầm bổng dập dìu
Từ xa vọng lại hiu hiu thoảng buồn…
Đã quen rồi canh sương bậu bạn
Thấm đẫm tình nắng hạn mưa sa
Một cơn gió lạnh bay qua
Đêm khuya đọng giọt, ráng tà kéo mây!
28/5/2016
Nguyễn Thành Sáng
Thao Thức Tự Tình
Sáng nay ghé bến “vườn Xuân”
Mong nhìn hoa nở, trào dâng nỗi niềm
Cho thêm nhịp cánh bay chim
Vào bầu cõi lộng, vui tìm bến mơ!
Nào hay một thoáng sững sờ
Vườn hoa khách tụ, trải thơ ngập tràn
Biết bao ong bướm lượn hàng
Ảnh hồn Lữ Thứ ngỡ ngàng phút giây
Thôi đành lặng lẽ về đây
Ngồi bên hiên vắng, chén say một mình
Thiếu ai đan kết ánh tình
Thì còn nửa mảnh lung linh giải sầu…
Năm xưa vướng áo té cầu
Vết thương còn đó, hằn sâu tấc lòng
Bởi bờ hai hướng cách sông
Tre ngang lắt lẻo, rơi dòng buốt tê!
Dỡ dang ước hẹn câu thề
Ôm hoài nỗi nghẹn, kéo lê cuộc đời
Bao thu trói đỉnh, chơi vơi
Giờ đây duỗi cánh phù trôi dưới chiều
Lắm khi tắm gió hiu hiu
Chìm sâu êm ả, phiêu diêu mộng hồn
Có khi phủ xám hoàng hôn
Trải bầu ảm đạm, héo hon bã buồn…
Xa xa vọng lại hồi chuông
Hỡi tình là thắm? hay sương lạnh tàn?
Khiến hồn mãi thức mơ màng
Luôn tìm cái bóng của nàng thơ thơ!
1/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Thăm Lại Vườn Em
Trở lại thăm em giữa sáng nầy
Dưới bầu năng nắng loáng vầng mây
Gió hiu hiu thổi niềm rung động
Vườn thắm giăng đầy vạn sắc say!
Dập dìu lữ khách bốn phương xa
Cũng mến yêu hoa đượm sắc ngà
Trải cánh mộng lòng lên suối biếc
Từng vần thơ nhẹ, thoảng ngân nga
Vài cánh bướm ong lượn lững lờ
Bởi hồn sương đọng quyện trời mơ
Điểm tô vạn kỷ niềm khao khát
Hoài vọng yêu đương, nỗi đợi chờ…
Lặng lẽ xem hoa tỏa sắc ngàn
Hương xuân ngào ngạt phả mơ màng
“Tương Tư” còn đó “Tương Tư” mãi
Lai láng dòng sông vẫn ngập tràn!
Một phút chạnh lòng nhớ thuở xưa
Chiều tà thao thức cuốn trời mưa
Dòng thư em gửi loang màu tím
Khiến cả bầu thu vạn gió lùa…
Để rồi tan vỡ mộng đầu yêu
Một khối “Tương Tư” níu mảnh hồn
Bóng nhạt phủ trùm lên ảo ảnh
Tháng năm tắm xám phủ hoàng hôn…
Xúc cảm, đàn ai khảy tiếng lòng
Âm sầu ảm đạm quấn chiều đông
Từng vầng lam khói về xa thẳm
Thuyền mỏi chèo bơi, khắc khoải dòng…
Tim tình khẻ hỏi …nhớ nàng không?!
2/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Cái Chết Nông Nổi
Và Đáng Trách
Cái chết của em làm xót xa
Nỗi niềm thao thức chuyện người ta
Nhìn dòng thế sự bao oan nghiệt
Sai, đúng, dại, khôn…Để chút là!
Thương cảm cho ai trước cảnh đời
Phù du khoảnh khắc những niềm vui
Rồi quay luẩn quẩn trong vòng tối
Buồn, khổ, hờn, đau…Tím nụ cười
Hằng ngày em sống với con đò
Sớm tối tay chèo chở khách qua
Sóng gió, nhọc nhằn nào quản ngại
Chỉ buồn bến đổ khách thờ ơ
Chẳng may gặp phải mẹ chồng đây
Đầy rẫy khó khăn, mãi mắng rầy
Vặt mắc từng ly, từng tý một
La mèo, chửi chó rát màng tai!…
Não nề…Tâm sự lại phu quân
Đón nhận hồi âm nét hững hờ
Chỉ biết riêng mình và cá biệt
Vô tình bỏ bậu nghẹn chơ vơ
Tận cùng chịu đựng, quyết liều thân
Một gói xịt sâu vĩnh biệt chàng
Bỏ lại con thơ còn đói sữa
Hồn lìa khỏi xác, khuất trần gian…
Em ơi! Hiện ở cõi nơi đâu?
Có thấy màu thu rải vạn sầu
Có hận lỡ lầm mang xuẩn động
Có nhìn con trẻ trọn đời đau?
Sao không thông cảm để yên lòng
Ở tuổi cao niên của mẹ chồng
Máu huyết bất thường sanh bệnh tật…
Dễ dàng bẳn tính với bông lông
Sao chẳng thương chồng cảnh nắng mưa
Lo toan, gánh nặng lắm khi đờ
Tổ lành ngơi nghỉ vơi cơn mệt
Khuây khỏa, vô tình bởi bận lo
Tại người hay ở “cái tôi” kia
Chỉ thấy xung quanh mấy vạt rìa
Cạn xét, yếu lòng đành đoạn tuyệt
Ngàn năm dính đó vết nhơ bia?!...
27/9/2017
Nguyễn Thành Sáng
Tôi Phải Xa Em
Một chiều thoang thoảng gió đưa xa
Hồn Lữ trong tôi quyện nắng tà
Lãng đãng mơ màng về diệu vợi
Chợt lòng cảm xúc, ngắm hồng hoa!
Nét ửng lung linh trải mộng ngàn
Cuốn mình khép nụ tắm trăng vàng
Sương pha kết tụ trên vành áo
Lóng lánh ru mê khách dặm đàng
Tôi thấy lòng tôi chợt đắm say
Dẫu cầu lắt lẻo, bước lung lay
Ngang sông nước xiết, xoay cuồn cuộn
Chẳng ngại đong đưa chiếc võng dài
Thế rồi gặp gỡ, kết tình quen
Bóng tối hắt hiu, thắp ngọn đèn
Soi sáng tâm hồn người mộng sĩ
Cùng nhau thơ nhạc, phả hồn sen!
Chẳng biết lúc nào dạ luyến lưu
Vắng ai thơ thẩn, thoáng sầu ưu
Năm canh canh cánh niềm thao thức
Vương vấn, lo xa sợ ảnh phù…
Nhưng rồi mây xám phủ trời đông
Vỡ lẽ thì ra đoá rực hồng
Sắc thắm say sưa bầu vũ trụ
Ẩn tàng dưới nhánh ngọn gai cong!
Em đã gieo tôi phút sững sờ
Biển thân, suối ái tự bao giờ
Phút giây tan tác theo dòng chảy
Sóng cuộn trào dâng dập nát bờ
Thôi đành ly biệt chẳng còn chi
Muốn gửi tặng ai giấc mộng thì
Đôi cánh hồn mơ vào cõi lộng
Đường xa ngây ngất vó câu phi…
Giờ đã rụi than bếp lửa tình
Trở trăn đôi phút bóng mơ hình
Em xinh. em thắm, say vầng tỏa
Chỉ tiếc nhọn kia thủng máu mình!
3/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Tôi Hỏi Anh!
Tôi hỏi anh!...
Anh ngồi đó, anh cúi đầu rầu rĩ
Chỉ lo âu và cũng chỉ lo âu
Bầu không gian là cả khối u sầu
Dần phủ lấp, đè vào thân mệt mỏi!
Anh trăn trở, quay cuồng trong nhức nhói
Rồi ngước nhìn vời vợi trút thở than
Sợi dây xích xiềng chặt cả hai chân
Niềm ngao ngán muôn phần treo tâm não
Anh tơi tả dưới khung trời giông bão
Chẳng thấy người cho áo bớt hàn đông
Anh hận đời, hận cả một dòng sông
Ngàn sóng vỗ khiến lòng anh tê tái
Anh thao thức, anh nhớ thời thơ dại
Nhớ xuân đầu phơi phới cánh hồn bay
Còn bây giờ trăng lặn, gió heo may
Đẩy xám xịt, đoạn đoài ôm nối tiếc…
Bao sự việc làm cho anh da diết
Để tận cùng chẳng thiết, mặc tình buông
An ủi rằng: Trời sanh cỏ nhỏ sương
Thôi cứ mặc! Đoạn trường sao cứ mặc!
Tôi hỏi anh!
Trước nghịch cảnh khó khăn đang siết chặt
Ngả nghiêng lòng đánh mất chí vùng lên
Anh nghĩ sao? Thiên chức một cái tên
“Chồng”và “Cha”! của mình nơi mái ấm
Ai ở trong tận cùng sâu thăm thẳm
Trọn nghĩa tình trĩu nặng đợi chờ anh?…
Ích lợi gì chán nản với bi quan
Đường dẫu tối, cố lần rồi sẽ thoát!
Cảnh của tôi!
Cũng giống anh! Mười mấy năm về trước!...
30/9/2017
Nguyễn Thành Sáng
Không Còn Gặp Nữa
Ánh Thiêng Liêng
Đầu xuân lặng lẽ con ngồi đây
Tưởng nhớ Mẹ Cha, nhớ chuỗi ngày
Bóng cả, cây cao xòe trải mát
Chở che, đùm bọc trẻ thơ ngây!
Biết bao lo lắng, biết bao thương
Dìu dắt con qua mỗi chặng đường
Vững bước chân mềm, thôi té ngã
Trên hàng đá sỏi quyện phong sương
Những lúc con đau phải bỏ ăn
Ánh mờ tụ lại giữa vầng trăng
Cha buồn chẳng thiết nhìn công việc
Còn Mẹ u hoài, đậm vết nhăn
Học giỏi cuối năm được thưởng quà
Vui mừng khôn xiết ở nơi Cha
Khéo khoe lối xóm con tôi nó…
Gió thổi du dương mát cả nhà!…
Nhưng rồi bất chợt Cha “ra đi”
Mất hẳn đời con một cái gì
Điểm tựa linh hồn trong cuộc sống
Yên lòng thanh thản khỏi lo chi
Đăng đẳng thời gian Mẹ khổ đau
Ngàn mây phủ xám lẻ loi sầu
Canh khuya giá lạnh ôm vò võ
Ngày nhánh liễu gầy quẳng gánh chao…
Giờ đây Cha Mẹ đã quy Tiên
Mãi đọng tim con khối nỗi niềm
Da diết tận cùng chưa trọn hiếu
Không còn gặp nữa ánh thiêng liêng!...
16/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Đi! Vẫn Đi!
Ai thú tiêu dao mấy bữa nay
Ai trà bánh mứt cỗ mâm đầy
Ai vui chè chén, ai đen đỏ…
Thì cứ kệ đi! Ta vẫn nầy!
Thanh thản tâm hồn lẳng lặng nghe
Trái hồng nhè nhẹ nhịp đong đưa
Lâng lâng cảm xúc về bao nhớ
Thuở của ngày xưa dưới mái nhà
Còn cha, còn mẹ, đủ anh em
Khắng khít yêu thương trọn nỗi niềm
Dẫu cảnh cơ hàn bao túng thiếu
Nhưng tình choán ngập cả con tim!…
Chiếc bóng thời gian chầm chậm trôi
Mẹ cha lần lượt rụng lưng đồi
“Tay chân” cũng vậy, rời và mất
Để lại tâm tư khối ngậm ngùi…
Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ quen thân
Nhớ tuổi hoa niên, nhớ ánh vàng
Nhớ những góc trời treo sắc tím
Nhớ đường mù mịt bước lang thang…
Tất cả giờ đây tợ áng mờ
Từ từ khuất dạng cõi xa lơ
Ảnh hình loáng thoáng vài ba phút
Lấp trống bâng khuâng quạnh vắng bờ…
Ta muốn chồm lên kéo xám về
Đặt vào trong đó một câu thề
Phù vân cứ mặc, đời sao mặc
Vì nghĩa vì ân…Đi! Vẫn đi!...
17/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Tâm Tình Đôi Bạn
Nầy Sáng!
Nắng xuân ấm áp!
Không gian rộn rã!
Lòng người náo nức, hân hoan!
Còn bạn! Thui thủi góc quán ở bên đàng
Nét tư lự, trầm ngâm phơi sắc nhạt!
Phải chăng nhung nhớ chuỗi ngày xưa
Trải cánh thênh thang giữa bốn mùa
Từ nẻo mịt mờ sương phủ trắng
Đến bờ bát ngát sóng đong đưa?
Có bạn có ta, có ánh vàng
Đêm đêm thao thức thả mơ màng
Cánh hồn lững thững đi vào mộng
Dào dạt lâng lâng tận ngút ngàn
Trưa hè nắng cháy đẫm mồ hôi
Vạm vỡ trơn da, mắt ửng ngời
Có sá gì đâu vài chục khối
Chiều tà đổ xuống cũng xong thôi
Những ngày tầm tã dưới mưa đông
Vẫn chiếc thuyền con lướt giữa dòng
Khí phách vẫn tràn xua lạnh lẽo
Vẫn tung lồng lộng rải ven sông
Những tối đìu hiu tựa bóng mờ
Bạn ngồi nắn nót mấy vần thơ
Cho ai chẳng biết nhưng mê mải
Lúc viết, lúc bôi, lúc thẫn thờ
Những buổi canh khuya trời vắng vẻ
Dưới hiên lặng lẽ với cây đàn
Ngân nga tiếng hát hòa tâm sự
Xoa dịu khoảng đời lắm trở trăn…
Tất cả hình ảnh của thuở nào
Có làm bạn nhớ, để hoài đau
Cái đau âm ỉ dài năm tháng
Dẫu đến xuân nay, khóe vẫn trào?!...
Gió hỡi!
Từ phương trời vạn dặm!
Nhịp thâm tình khuấy động quả tim!
Chẳng quản ngại đường xa, lặn lội bạn đi tìm!
Rồi lo lắng, sợ ta chìm héo hắt?!
Ta vẫn còn đây một mảnh hồn
Chiều nhìn tuyết rụng, chạnh cô đơn
Tai nghe tiếng vọng từ thăm thẳm
Nỗi nhớ niềm thương quặn tấc lòng
Ngọn lửa năm nào đã kết tro
Hãy còn tiềm ẩn khối hồng to
Chỉ cơn giông lốc lùa qua nhẹ
Nóng vẫn bừng lên rực bất ngờ
Cung đàn thắm thiết vẫn còn đây
Những tối không trăng vẫn trổi đầy
Những quạnh thu chiều muôn ý nhạc
Vẫn còn êm ả lướt theo mây…
Nhưng ở trong ta thấy xót xa
Bởi rồi lần lượt cũng trôi qua
Mới vừa đỉnh ngạn long lanh đó
Khoảnh khắc thời gian rụng khuất tà
Phù vân! Tất cả chỉ phù vân
Ta lặng ngồi đây ngẫm chuyện tàn
Chớ chẳng bao giờ bi lụy nhỏ
Yên lòng bạn nhé! Gió ngàn phương!...
19/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Ngọn Lửa Tình
Em lại ngồi đây, thật sát anh
Hỡi hồn yêu dấu đượm tình thanh
Để bao khắc khoải thời lâu lắm
Trút bỏ từ nay hết rũ mành!
Anh sẽ hôn em, thật thật nhiều
Đưa em về tận cõi phiêu diêu
Quên đi tất cả không còn nhớ
Chỉ có đong đưa gió dập dìu
Ngây ngất, dịu dàng trải bóng đêm
Bên nhau thổn thức tiếng con tim
Hồn thương rộn rã ngân nga nhịp
Điệp khúc yêu đương, khát vọng tìm
Thảm cỏ xanh rì bên suối mơ
Lim dim ru ngủ điệu ầu ơ
Hương đưa thoang thoảng loang vào mộng
Xưa cũ liêu trai ảnh dật dờ!
Chẳng nghĩ ngợi chi đến chuyện đời
Chỉ còn tắm mát duỗi tay bơi
Lâng lâng dào dạt từng nhô nhấp
Hồn phách chu du một góc trời
Quên hết nỗi niềm bao thế sự
Tiêu dao, lãng đãng cánh hồn phi
Bay lên tận đỉnh ngàn vô tận
Lai láng dâng tràn, vạn tái tê
Thắm thiết, êm đềm phả ánh trăng
Ửng hồng lửa rực toả trần gian
Cho quên ngày tháng sầu thao thức
Vương vấn tình ai nghẹn lỡ làng
Ngàn yêu trăm nhớ lại lang thang!...
4/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Canh Khuya Nhỏ Giọt
Ngược quay cái bóng hoàng hôn
Về nơi dĩ vãng, tìm hồn thuở xuân
Phôi phai chiều nhạt, ánh tàn
Đốt lên bếp lửa sưởi màn giá đông!
Bao lần ghé bến bên sông
Bao lần thả cánh thuyền rong dặm ngàn
Bao lần uống ái dưới trăng
Bao lần yêu dấu để dần khổ đau
Bao lần tìm mộng qua cầu
Bao lần thao thức canh thâu ngậm hờn
Bao lần gió thổi cánh vờn
Bao lần trải chí, lối mòn tìm xa!
Bao lần ngắm ánh chiều tà
Ngộp bao nhung nhớ, ngân nga nỗi niềm
Chuỗi dài trăn trở con tim
Chiều thu quạnh quẽ, cánh chim rã rời…
Để cho một cuộn phim đời
Ngập tràn cảm xúc, đầy vơi sự tình
Lay hồn rủ rượi phù sinh
Tỉnh cơn mê mỏi…tìm mình ngày xưa
Dẫu rằng đêm lạnh, canh khuya
Hồn mơ đơn độc, đường về mù khơi
Âm vang đồng vọng xa xôi
Từng cơn réo gọi…người ơi! Hỡi người!
Còn đây nửa mảnh trăng trôi
Còn đây lai láng một thời dư hương
Gió lay lóng lánh pha sương
Từ từ rỉ rả, trả buồn cho đêm!...
5/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Thôi Thì Cứ Mặc
Hình như bên nửa quả tim khô
Máu đẩy xuyên thông thắm lại dần
Và đã bắt đầu tăng nhịp đập
Ngân nga, dào dạt phả loang tràn!
Nhẹ nhàng chầm chậm nỗi lâng lâng
Nhìn loáng thoáng kia ửng sắc vàng
Mà cả chuỗi dài mơ với đợi
Chỉ buồn quạnh quẽ, bước lang thang
Giữa đỉnh lộng ngàn ngập gió mây
Bao chiều nắng đổ, vọng trời tây
Sương lam lãng đãng dầy bao phủ
Trống vắng chơi vơi một bóng gầy!…
Phải chăng người ấy của tiền duyên
Kiếp hận đau thương vỡ mộng thuyền
Hẹn ước lai sinh về cõi thế
Cùng nhau tiếp nối cánh uyên ương?
Mà sao mỗi lúc vấn vương thêm
Biết ảo là đây dưới ngọn đèn
Biết vạn dặm xa, màn nhểu ánh
Mà hoài trông đợi dưới canh đêm…
Người ấy là ai? tính thể nào
Tuổi đời, vóc vạc ra làm sao
Gió trăng quyện kết hay trăng gió
Để khoảnh khắc đây gửi tiếng chào?
Thôi thì cứ mặc chẳng bâng khuâng
Chớ bận lòng chi khập khiễng tàn…
Cứ thả cánh hồn về biển suối
Đón nghe êm ả khúc cung đàn!
21/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Sửa lần cuối: 9/7/18
Bóng Thời Gian
Chiều công viên, cô đơn đè phiến đá
Dãy áng buồn rệu rã trải trời bay
Chút lững lờ trôi hoài theo lộng gió
Ảnh gợi tình nhớ thuở mộng rời tay!
Ôm trọn vẹn mảnh sầu nơi dĩ vãng
Bước chuỗi dài thơ thẩn, nhạc đàn ngân
Lúc vút cao bâng khuâng rồi bảng lảng
Khi hạ trầm lẳng lặng, nghẹn trăng tan
Bóng thời gian là cả màn đen sẩm
Phủ chặt dầy cuốn quấn quả tim đau
Cho nhịp đập loang sâu vào thăm thẳm
Rồi loãng tàn chìm đắm mất về đâu
Càng cố quên thì càng thêm nỗi nhớ
Đêm quá dài, trăn trở mãi không thôi
Hình bóng cũ chết rồi quay trước ngõ
Réo hồn hiu, vàng võ nẻo chơi vơi!...
Chút nắng tàn từ từ rơi cuối đất
Đêm sắp về phần phật gió qua sông
Kỷ niệm cũ đã theo dòng trôi mất
Như vẫn còn phảng phất cõi mênh mông…
Cặp tình nhân choàng vai đầy âu yếm
Thoáng động lòng xao xuyến kẻ chiều thu
Một khoảnh khắc âm u đà vụt biến
Bởi còn đây vạn tiếng của tình yêu
Nước vẫn xanh, sớm chiều luôn chuyển đổi
Gió vẫn vờn, vẫn thổi, sóng lăn tăn
Trời đêm nay ánh trăng mờ rười rượi
Mai mốt nầy bóng tối cũng rời tan!...
6/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Bây Giờ Tháng Sáu
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Sắp chuyển thu sầu gọi réo tim
Cho kẻ đi xa, hồn gửi lại
Chập chờn, lãng vãng dưới trời đêm!
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Mây xám ngàn phương sắp phủ thềm
Để bóng cô đơn mờ khoé mắt
Bã buồn trăn trở, cuốn màn đen
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Nắng nhẹ hanh hanh tím nỗi niềm
Nhung nhớ dâng tràn, loang diệu vợi
Hồn mơ lãng đãng biến thành chim!
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Dịu mát từng hồi trải mái hiên
Nhựa trắng thân cây chầm chậm lại
Dưỡng nuôi sức sống trước truân chuyên
Bây giờ tháng sáu đến rồi em
Bỗng chốc trăng thanh, rực ánh đèn
Hoa nở trong lòng khơi sắc thắm
Thơ tình da diết một Thuyền Quyên!
6/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Mãi Trọn Chữ Yêu
Có yêu nào mà lòng không thổn thức
Lúc quạnh buồn giây phút nghĩ về ai
Niềm ước vọng từng ngày theo trăn trở
Được ngắm vầng ánh tỏ, nắm bàn tay!
Có yêu nào mà không nghe da diết
Biết giờ nầy, tha thiết nhuốm sầu đau
Lịm héo hon canh thâu, trời cách biệt
Bóng ái tình một chiếc…thả về đâu?
Có yêu nào mà lòng không mong mỏi
Bước qua cầu để gởi… tiếng yêu em
Cho ửng ánh từng đêm lùa bóng tối
Cả bầu thanh diệu vợi toả hừng thêm
Có yêu nào mà không đầy khao khát
Uống ảnh vàng, tắm mát suối trong veo
Cuốn vòng tay ấp yêu từng tiếng nhạc
Và thả hồn ngây ngất cõi phiêu diêu
Có yêu nào mà không nghe buồn bã
Bởi thuyền tình, sóng cả mãi bủa giăng
Cùng mây sầu bao lần treo lộng gió
Phủ mịt mù đậy xoá sáng vầng trăng…
Tình yêu ơi! Dấu hằn lên đá sỏi
Bóng thời gian, vòi vọi đỉnh cheo leo
Chìm tuyết trắng, hắt hiu ôm nỗi đợi
Quả hồng nầy nhức nhói biết bao nhiêu
Nhưng vẫn sống, vẫn thương và vẫn nhớ
Bởi cho rồi sao nỡ đoạn lìa tay
Để trọn đời héo gầy lên lá cỏ
Khi mộng vườn ngọn gió hãy còn đây!
9/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Cánh Mộng Thuyền Duyên
Gửi tặng em cả dòng thơ tâm huyết
Gói nỗi niềm tha thiết của lòng anh
Vượt không gian xa xăm, bờ cách biệt
Về dấu yêu da diết mỗi thâu canh!
Nếu vắng em, sẽ nhiều sương thêm nữa
Đêm quá dài, cửa mở đợi sầu ai
Giọt rỉ rả nhỏ hoài về bao thuở
Tái tê buồn, trăn trở cánh heo may
Trăng chạnh khuyết, chập chờn theo gió thổi
Giống từng cơn nhức nhói ở trong tim
Nơi tâm tưởng bộ phim dài tiếp nối
Cho cô đơn mỗi tối tận tường xem
Để vương vấn, tìm quên và mong đợi
Một ảnh hình diệu vợi cuối chân mây
Sưởi ấm lại chuỗi ngày đông rười rượi
Hồn xanh xưa phơi phới trở về đây!...
Em đã đến như hẹn thề vạn kỷ
Cũng chuỗi đời âm ỉ nỗi đau thương
Cũng giống anh, canh trường long ánh lệ
Tắm thu mờ, thủ thỉ với trăng sương…
Rồi ngày tháng, dạt dào trên biển mộng
Lướt thuyền duyên vượt sóng đến ngàn xa
Lửa yêu đương toả ra từng hơi nóng
Phả bầu đông ấm bóng mảnh hồn hoa
Chỉ tiếc cho sông sâu, đò lỡ chuyến
Rũ hoàng hôn, lưu luyến khách đợi chờ
Phôi phai nhớ thả thơ vào gió quyện
Tay khảy đàn ngân tiếng trải cung mơ!...
10/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Sửa lần cuối: 11/7/18
Thôi Rồi Tiếng Hẹn!
Ôm thổn thức, con tim từng giây phút
Nhịp u sầu điệp khúc mãi không thôi
Khuya đêm nay, trăng trôi, bầu ánh khuất
Trên đỉnh ngàn, đáy vực, ảnh chơi vơi!
Hết rồi sao! Yêu đương và nỗi nhớ
Bao chuỗi ngày trăn trở, đợi chờ ai
Vượt không gian thả dài theo ngọn gió
Nhạc hồn tình muôn thuở ấm men say
Còn đâu nữa chiều tà thuyền lơ lửng
Trên sông buồn, ánh ửng cuốn trời xa
Gác mái chèo trải ra từng âm hưởng
Dãy cung đàn vạn trượng quấn hồn hoa
Để gặp gỡ, luyến lưu rồi vương vấn
Niềm ước mơ, mấy bận dệt tơ lòng
Đêm tắm trăng xuôi dòng về tít tận
Ngày mỏi mê hứng nắng, vượt vờn phong!...
Tôi âm thầm đắp xây, còn em phụ
Vội lấy chồng, xé bỏ mảnh trăng xưa
Gieo ảm đạm trước mùa xuân hé nụ
Áng mây sầu che phủ kéo theo mưa
Em cứ quên, cứ đi, đừng ngoảnh lại
Bởi còn gì luyến ái với mơ trăng
Bóng thời gian, âm thầm trôi trôi mãi
Sẽ xoá mờ bóng tối cõi xa xăm
Tôi vẫn là tôi, em vẫn là em
Như một thuở chưa quen, đời đôi nẻo
Bởi hôm nay hắt hiu bầu ám quyện
Phả nhạt nhoà tiếng hẹn…nhé anh yêu!
11/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Vật Vờ Một Mảnh Tình Trôi
Anh có tội, trăm lần mang tội
Tội của anh lui tới cùng em
Kéo dài hai chữ thân quen
Vô tình vẽ ánh trăng lên đỉnh ngàn!
Anh có tội muôn vàn em ạ
Bởi một thời làm gió đong đưa
Dìu em vào giấc ngủ mơ
Bước chân nhè nhẹ lên bờ cỏ hoa
Anh có tội rời xa lặng lẽ
Không một lời chia sẻ cùng ai
Để em khắc khoải chuỗi ngày
Bóng chim tăm cá biết đây trở về?
Anh có tội, lê thê tình cảm
Trải khung trời bảng lảng gió sương
Chập chờn ảo ảnh yêu đương
Bất ngờ sáng sớm, vó cương lạnh lùng!
Anh có tội mịt mùng năm tháng
Làm nhạt mờ ánh sáng đời em
Khiến cho u ẩn con tim
Níu ghì, buộc thắt, thuyền quyên lỡ làng…
Chiều hôm nay lang thang nỗi nhớ
Vương vấn lòng cái thuở mộng xanh
Vì sao suốt mãi thời gian
Cánh chim biệt dạng, đoạn đành bỏ quên
Để dang dở chưa tên còn đó
Cả một đời trăn trở còn đây
Làm cho vàng võ héo gầy
Mảnh tình tha thiết, trôi bay vật vờ…
17/10/2017
Nguyễn Thành Sáng
Niềm Day Dứt
Tôi bên đây, bờ kinh dài dẫn ruộng
Em bên kia, nhà hướng thẳng sang tôi
Giữa dòng bạc, chậm trôi như trầm tưởng
Một chuỗi đời âm hưởng vọng xa xôi!
Ngày tắm nắng, đêm đơn hồn gửi mộng
Cả bốn mùa chỉ nóng với bờ râm
Mảnh đất phèn ba năm trần phơi lộng
Thui thủi mình ửng bóng dưới trời xanh
Đất lên vồng, ngọn mì trồng rải khắp
Mùa bội thu chất ngập củ trong nhà
Một số thùng tặng qua tình xóm ấp
Phần còn kia bù đắp, bán lo xa...
Anh ba ơi! Cân cho em vài ký
Rồi bé cười, thủ thỉ...chuyện dòng sông
Có con thuyền bềnh bồng trên sóng nước
Trải nỗi niềm mơ ước cõi mênh mông!
À thì ra! Tơ lòng ai đã quyện
Từ bên kia xao xuyến quấn về đây
Khiến mảnh hồn tháng ngày chìm đáy biển
Lay động dần, trồi hiện ngắm tầng mây
Từ dạo đó, cầu gòn sang vườn thắm
Những khi buồn, đăm đắm cánh sầu hiu
Bầu dịu nắng, ráng chiều còn xa thẳm
Khách lữ hành chầm chậm nỗi phiêu diêu...
Dòng định mệnh, tình tan theo mây khói
Khiến năm dài ơi hỡi! Nát hồn em
Vội yêu chi khi chim trời chưa mỏi
Để trọn đời nhức nhói mãi con tim!
12/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Trăn Trở Nỗi Niềm
Mấy đêm rồi, sương buồn trên lá cỏ
Đọng ánh sầu, lộng gió ửng pha lê
Niềm vương vấn trăng thề loang nỗi nhớ
Chạnh tấc lòng, trăn trở, rủ màn khuya!
Bao day dứt âm thầm không nói được
Em bệnh nhiều, mấy bước đến tình sâu
Vậy mà anh nhạt màu trên sóng nước
Để hồn tình da diết nghẹn sầu đau
Còn chi nữa yêu đương và mộng thắm
Sóng biếc tình, đăm đắm toả hương say
Dào dạt cảm, xoè tay nhau cùng nắm
Truyền lửa hồng sưởi ấm giá đông ai
Chuỗi thời gian xuôi thuyền trên biển lặng
Áng thơ dài trải cánh gió ngàn phương
Đến một khúc nẻo đường leo núi vắng
Mỏi quá rồi, trầm lắng, rã rời sương!...
Anh đã phụ từng đêm bên gối mộng
Tiếng ân tình khuấy động mảnh hồn thu
Để một thuở âm u trùm khuất bóng
Tan nhạt dần theo sóng đẩy về đâu…
Bạn lòng ơi! Biết bao nhiêu kỷ niệm
Tràn ngập hồn lưu luyến với ngàn thương
Vậy mà nay nỗi buồn như ẩn hiện
Lẻ loi mình, bệnh viện, tím tơ vương
Dòng sông đời, đôi bờ ngăn cách giữa
Nước lững lờ muôn thuở hãy còn đây
Những giây phút nhớ ai hồn treo ngõ
Chỉ nghẹn ngào vò võ thả tầng mây!...
13/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Gió Và Thi Sĩ
Hỡi người Thi Sĩ giữa canh khuya!
Sao vẫn còn đây, chẳng chịu về
Chìm giấc no say vào mộng đẹp
Hơn là khắc khoải với lê thê!...
Thì ra cánh gió của năm xưa
Kết bạn cùng ta giữa chặng đường
Cát bụi, phong trần muôn đá sỏi
Sẻ chia, tâm sự những canh sương
Đã khá lâu rồi, ta vắng nhau
Kẻ ngàn phương duỗi, vượt ba đào
Kẻ thân mình cuốn bên bờ vắng
Thao thức, bâng khuâng dưới nguyệt mờ
Gió sướng hơn ta gấp bội lần
Được đời phiêu bạt cõi xa xăm
Xem hoa đủ sắc bao vườn thắm
Nghe nhạc du dương khắp mọi tầng…
Đừng buồn, trăn trở nữa người ơi
Một kiếp thu hình, kiếp nổi trôi
Phận số an bày đâu cưỡng được
Chỉ đành chấp nhận thế mà thôi
Dẫu chẳng đó đây…phải bó mình
Nhưng còn sâu thẳm mảnh hồn xinh
Còn làm Thi Sĩ dòng thơ thắm
Rạng rỡ hơn ta, chỉ lướt nhìn
Biết nghe từ gió lời than thở
Biết thấy trăng thanh nhỏ lệ buồn
Biết cảm dòng sông lờ lững chảy
Biết sầu xúc động thấy sương buông…
Được trải lòng ra với áng thơ
Phun Châu, nhả Ngọc ửng đêm mờ
Bút xanh hóa kiếm rơi sầu hận
Hơn hẳn trùng khơi chỉ vật vờ!
14/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Thi Sĩ Và Gió
Người thấy ta buồn, an ủi ta
Cho thu ngày tháng quấn trăng tà
Loãng tan bóng nhạt, bầu hiu hắt
Ửng ánh khung trời đượm sắc ra?!...
Sáng ơi! Có nhớ thuở ngày xưa?
Hai ảnh hồn ta dưới nguyệt mờ
Trăn trở vui buồn theo thế sự
Để rồi đứng dậy bước vào mơ
Bởi thấy cuộc đời lắm trái ngang
Kẻ trên thuyền mộng, tắm trăng vàng
Còn ai dưới nước, chìm trong lạnh
Sóng đẩy bập bồng giạt hướng nhanh
Héo hắt, u hoài chỉ khổ thôi
Vì dòng sông vẫn lặng lờ trôi
Sớm dâng, tối cạn, luân chuyền mãi
Theo nước, con thuyền trải cánh bơi!...
Đúng rồi! Tạo hoá đã an bày
Phận số con người, một chữ duyên
Ai bước thang mây về cõi lộng
Còn ai đá sỏi, nẻo truân chuyên
Ta quá nửa đời rớt vực sâu
Bốn bề tịch vắng, chốn về đâu!
Chang chang ngày nắng, hồn tơi tả
Đêm lạnh đìu hiu, nhạc trổi sầu
Từng phút âm thầm nối sợi mây
Móc vào cạnh đá, mỏi bàn tay
Cố leo chầm chậm, leo leo mãi
Cho đến bây giờ được đứng đây
Nhưng nay tuyết đã trắng lên sương
Xanh thắm còn đâu! Chỉ nghẹn buồn
Tiếc nối xuân thời trong dĩ vãng
Khoẻ nầy đôi cánh, lướt muôn phương!...
15/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Sửa lần cuối: 14/7/18