Trong Ánh Trăng Lạnh

Happygiftshop

New member
Linh là một cô gái sống trong một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng. Ngôi làng của cô nổi tiếng với những câu chuyện huyền bí về những linh hồn lạc lối, những bóng ma luôn tìm kiếm sự yên bình giữa những cây cối rậm rạp. Từ nhỏ, Linh đã bị cuốn hút bởi những câu chuyện này, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành một phần của chúng.

Một đêm trăng sáng, khi ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi khắp ngôi làng, Linh quyết định dạo bước trong khu rừng, nơi mà người ta đồn đại rằng có một linh hồn buồn bã thường xuyên xuất hiện. Cô cảm nhận được sự tĩnh lặng và huyền bí của khu rừng, như thể mọi thứ đều ngừng lại, chờ đợi điều gì đó xảy ra. Bầu không khí lạnh lẽo, ánh trăng xuyên qua những tán lá, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ.

Trong lúc bước đi, Linh bất ngờ thấy một bóng dáng mờ ảo hiện ra giữa những tán cây. Đó là một chàng trai trẻ, mặc bộ trang phục cũ kỹ như thể anh ta đến từ một thời đại khác. Ánh mắt anh buồn bã, đôi môi khẽ mỉm cười một cách đau đớn. Linh cảm thấy tim mình đập mạnh, cô tiến lại gần hơn để nhìn rõ hơn.

“Anh là ai?” Linh thì thầm, không dám lớn tiếng vì sợ rằng chàng trai sẽ tan biến như một làn khói.

“Anh là Tuấn, một linh hồn lạc lối,” chàng trai đáp, giọng nói của anh như một cơn gió thoảng qua.

Tuấn kể cho Linh nghe câu chuyện của mình. Anh từng là một chiến binh, đã hy sinh trong một trận chiến bảo vệ ngôi làng nhiều thế kỷ trước. Nhưng anh không thể siêu thoát vì một lời hứa chưa hoàn thành: tìm lại người yêu của mình, người đã bị lạc trong khu rừng này khi cô đang cố gắng tìm anh.

Linh cảm nhận được nỗi đau và sự cô đơn của Tuấn. Cô quyết định giúp anh hoàn thành lời hứa đó. Cô bắt đầu tìm kiếm khắp khu rừng, với hy vọng tìm thấy dấu vết của người yêu anh.

Ngày qua ngày, đêm qua đêm, Linh kiên trì tìm kiếm, không bỏ cuộc dù cho mọi thứ dường như vô vọng. Cô luôn mang theo bên mình một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng le lói giúp cô tìm đường trong khu rừng rậm rạp. Cô cũng nghe kể rằng, người yêu của Tuấn tên là Mai, một cô gái xinh đẹp và tốt bụng, luôn yêu thương và chăm sóc mọi người xung quanh.

Một buổi sáng sớm, khi ánh mặt trời bắt đầu len lỏi qua những tán lá, Linh tình cờ gặp một cụ già sống đơn độc trong rừng. Ông cụ có vẻ biết nhiều về những chuyện kỳ lạ ở đây. Linh quyết định hỏi ông về Mai và câu chuyện của cô.

“Cháu ơi, câu chuyện về Mai là một bi kịch đầy nước mắt,” ông cụ nói với giọng trầm buồn. “Mai đã lạc trong rừng khi đang tìm kiếm Tuấn. Cô ấy đã chờ đợi anh ấy suốt nhiều năm, sống trong một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong rừng. Nhưng cuối cùng, cô ấy qua đời trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng.”

Nghe những lời này, Linh càng quyết tâm hơn. Cô hỏi thêm chi tiết về ngôi nhà của Mai, và cụ già đã chỉ cho cô một con đường bí mật dẫn đến đó. Linh cảm thấy hy vọng trở lại, cô cảm thấy rằng mình đang tiến gần hơn đến mục tiêu.

Linh bắt đầu đi theo con đường mà cụ già chỉ dẫn. Đường đi khó khăn, đầy những chướng ngại vật và bụi rậm, nhưng cô không ngại gian khổ. Cuối cùng, sau nhiều giờ đi bộ, cô đến được một ngôi nhà nhỏ bị bỏ hoang. Ngôi nhà nằm giữa một khu vực trống trải, ánh nắng chiếu rọi lên nó khiến nó trông vừa u ám vừa thanh bình.

Linh bước vào trong ngôi nhà, mọi thứ đều phủ bụi và cũ kỹ. Cô tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ trên bàn. Mở hộp ra, Linh thấy một bức thư cũ, trong đó có những dòng chữ nhạt nhòa nhưng đầy cảm xúc của Mai.

“Tuấn yêu quý,

Em đã chờ anh, ngày qua ngày, năm qua năm. Em không biết anh đã đi đâu, nhưng em tin rằng anh sẽ trở về. Em không thể rời khỏi nơi này mà không gặp lại anh lần cuối. Em hy vọng anh vẫn an toàn và nhớ về em.

Yêu anh mãi mãi,Mai.”

Đọc những dòng chữ ấy, Linh cảm thấy nước mắt chảy dài trên má. Cô biết rằng mình đã tìm thấy thứ mà Tuấn đang tìm kiếm. Cô quyết định mang bức thư trở về cho anh.

Đêm đó, Linh quay lại khu rừng, nơi cô gặp Tuấn lần đầu. Khi cô đến nơi, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp khu rừng, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nghẹn ngào. Tuấn xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt anh lấp lánh hy vọng.

“Em đã tìm thấy Mai,” Linh nói, đưa bức thư cho Tuấn. “Đây là bức thư cuối cùng của cô ấy dành cho anh.”

Tuấn cầm bức thư, đọc những dòng chữ của người yêu. Nước mắt anh chảy dài, nhưng trong đôi mắt ấy cũng lấp lánh một niềm hạnh phúc. “Cảm ơn em, Linh. Nhờ em, anh có thể yên nghỉ.”

Tuấn dần dần tan biến trong ánh trăng, để lại Linh một mình trong khu rừng tĩnh lặng. Nhưng cô không cảm thấy cô đơn nữa. Cô biết rằng mình đã giúp một linh hồn tìm được sự yên bình, và điều đó mang lại cho cô một cảm giác ấm áp và mãn nguyện.

Ngày hôm sau, Linh trở về làng với một trái tim đầy cảm xúc. Cô cảm thấy mình đã thay đổi, đã hiểu hơn về giá trị của tình yêu và sự hy sinh. Cô quyết định sẽ tiếp tục giúp đỡ những linh hồn lạc lối khác, giúp họ tìm được sự yên bình như cô đã giúp Tuấn.

 
Back
Top