kei_amkura2
New member
Để tui tu
Một thiền sư trẻ tuổi, trên đường đi hành hương. Buổi trưa nắng gắt nên thầy khát nước, vội ghé vào quán nước bên đường.
Thiền sư vừa ngồi xuống ghế, cô chủ quán trẻ đẹp chạy ra:
- Thưa thầy! Thầy dùng chi ạ?
Thiền sư:
- O cho tui một bình trà.
Cô chủ quán lanh lẹ:
- Rứa thì dễ quá, để em lấy.
Chỉ thoáng chốc, một bình trà được bưng ra. Nhưng vì bận rộn với khách hàng, nên quên mang cái tách.
Vị thiền sư ngồi đợi mãi chẳng thấy cô chủ quán mang tách đến. Thầy thấy bình trà đã nguội, nên bưng bình trà định uống một hơi cho đã khát. Vừa đưa lên tới miệng. Cô chủ quán chạy tới và la lớn:
- Xin thầy đừng tu để em lấy.
Thiền sư:
- Xin O đừng lấy ... đừng lấy ... để tui tu.
Phần Cứng - Phần Mềm
Trong một tiệm máy vi tính. Một ông khách bước vào, nói với cô bán hàng :
- Cô ơi ! tôi thấy hình như phần mềm của cô không tương thích với cấu hình phần cứng của tôi. Khi vừa đặt phần mềm của cô vào ổ cứng của tôi thì sự cố xảy ra ngay. Bộ xử lý trung ương của tôi đột nhiên yếu hẳn đi rồi lịm luôn. Tôi nghĩ là phần mềm của cô có sẵn mầm vi-rút nội trú ...
- Ấy chết, anh đừng nói thế. Phần mềm của em tốt lắm anh ơi ! Bảo đảm sạch sẽ, nhiều người đã dùng qua đều rất hài lòng.
- Không đâu cô à. Thật sự là có vấn đề.
- Thế thì khi cài đặt anh đã kích hoạt đúng mức chưa? Anh có điều chỉnh cổng vào cho cân đối không?
- Có chứ! Tôi đã làm theo trình tự bài bản như mọi người vẫn làm đó mà! Thôi thì tôi giao cho cô phần cứng của tôi, cô xem nhé.
Ông khách liền đưa cái phần cứng của ông ta cho cô bán hàng để đặt lại phần mềm của cô ta vô thử. Sau một lúc mày mò cái phần cứng của khách, cô bán hàng nói:
- Anh ơi! Công cụ phần cứng của anh cũ và yếu lắm rồi. Thế hệ của anh như thế này thì làm sao xử lý nổi thế hệ phần mềm đời mới của chúng em. Anh có muốn sử dụng công cụ tăng kích, tăng lực. Hàng từ Trung Quốc mới về không anh?
- Tốt không? Nó có thể phục hồi và tăng cường chức năng cho công cụ của tôi à?
- Đương nhiên anh. Nó giúp nâng cấp bộ xử lý, tăng kích thước bộ mạch chính, làm tăng tốc xung nhịp truy cập nữa.
- Được rồi cô làm cho tôi liền đi.
- Vâng... vâng, anh đưa phần cứng của anh cho em ngay để em truyền vào nhá. Tiếc rằng băng thông của em còn quá hẹp nên anh chịu khó dẫn truyền từng ít một, từ từ ... Đừng tham mà vội tiếp thu nhanh, kẻo nghẽn cả mạch. Còn bao nhiêu khách chờ nữa đấy!
Vết thẹo
Nhờ có công chận bắt được nhiều người Hmông định trốn qua Miên, viên trung úy, có tánh mê cờ bạc, vừa được thăng chức và đổi trở ra Bắc, miệt biên giới Việt-Trung. Thiếu tá gọi điện thoại cho viên chỉ huy trưởng nơi đó nhờ trị dùm máu đổ bác và tật ham đánh cá của y.
Vừa đến nơi, qua vài câu chuyện, y đột ngột hỏi :
- Thưa đồng chí đại tá, còn vết thẹo cũ ?
- Thẹo nào ?
- Ở dưới lưng lúc đồng chí đại tá đánh vào Sàigòn đó !
- Đâu có !?
- Thưa đồng chí đại tá, tôi nhớ rất kỹ mà ! Đây xin đánh cuộc 500.000 đồng : Chắc chắn thẹo đó vẫn còn mà !
Đại tá suy nghĩ : « Đây là dịp hiếm có, ta cho y thua to một keo thì sẽ bỏ tật đánh cá.» Nên bằng lòng cởi quần ra cho xem và bắt buộc chồng tiền ngay. Rồi gọi điện thoại khoe cùng ông bạn thiếu tá :
- Lần này thua nặng, chắc chắn y sẽ chừa tật cũ.
- Bạn lầm to rồi ! Y đã cược 1 triệu đồng với các thân bằng ra ga tiễn chân : Sẽ làm cho viên chỉ huy cởi quần trong giờ gặp gỡ !
Tống ra đường
Một đêm lễ tại một trại giam, cai gác buồn, muốn cờ bạc lại thiếu tay. Cuối cùng đành phải mời tên cờ gian bạc lận đương bị nhốt ra nhập sòng. Tuy đã được kỹ càng cảnh cáo và hăm dọa, nhưng chứng nào tật nấy, anh này lại cứ trổ nghề, không may bị bắt quả tang. Viên cai ngục giận quá; hét to :
- Tống cổ nó ra đường !
Uống một mình
Nàng nọ đến quán một mình mà gọi một lượt hai ly rượu mạnh. Kế tiếp, uống mỗi bên một hớp, cho đến khi cạn cả hai. Chủ quán thấy vậy; đến khuyên :
- Có uống như thế, nên kêu ly lớn, rẻ tiền hơn !
- Ông làm rồi ! Tôi đâu có uống một mình. Tôi nhậu với bạn tôi đó chơ. Nhưng vì anh ấy ở xa không đến được, nên tôi phải thế chỗ, uống mỗi người một ly.
Cứ đều đều như vậy, mỗi chiều đến quán cụng ly với người bạn vắng bóng.
Rồi một hôm, thấy gọi có một ly, chủ quán lo ngại :
- Có việc gì không cô ? Tình hình lúc này ... bạn của cô có sao không ?
- Không ! Anh ấy vẫn bình yên ...
- ... Chỉ có tôi ! Vì nghe lời bác sĩ, tôi cữ rượu ...cho nên từ rày chỉ uống giùm anh ấy thôi !
- !!!
Viện Bảo Tàng của Em
Tại Bịnh viện Trung Ương tỉnh nọ, Trưởng Khoa Ngoại đang chủ trì việc chia cho các phân khoa trong bịnh viện các bộ phận trong cơ thể của một bịnh nhân trẻ tuổi vừa đột tử vì tai nạn giao thông và gia đình quyết định hiến xác. Tất nhiên, phổi còn tốt được chia cho Khoa Hô Hấp, ruột còn rất tốt được chia cho Khoa Tiêu Hoá, tim còn khá tốt thì chia cho Khoa Tim Mạch v.v... Đến khi xác chỉ còn "tí nớ", ông Trưởng Khoa đùa: "Còn chú chim tội nghiệp ni có ai nhận không?" Mọi người cười vang, lắc đầu, chỉ trỏ vào nhau, bổng có tiếng nói rụt rè ngoài cửa. "Dạ, có em! Xin cho em được nhận!"
Trưởng Khoa ngạc nhiên hỏi:
- "Chị là ai? Tại răng lại muốn nhận...của nợ ni?"
- "Dạ, em là Giám Đốc Viện Bảo Tàng Cách Mạng TTH!"
- "Rồi răng? Chị nhận...để mần chi?"
- "Dạ, số là...cách đây mấy hôm, có ông khách nớ vô coi Viện Bảo Tàng. Ông ta đi một vòng quanh Viện Bảo Tàng rồi trề môi nói: "Bảo Tàng Cách Mạng chi mô mà nỏ có con c. chi cả!"
- " Dạ, thưa bác sĩ, cho em xin "cái nớ" để lần sau lão ấy có trở lại, lão hết chê Viện Bảo Tàng của em!"
Một thiền sư trẻ tuổi, trên đường đi hành hương. Buổi trưa nắng gắt nên thầy khát nước, vội ghé vào quán nước bên đường.
Thiền sư vừa ngồi xuống ghế, cô chủ quán trẻ đẹp chạy ra:
- Thưa thầy! Thầy dùng chi ạ?
Thiền sư:
- O cho tui một bình trà.
Cô chủ quán lanh lẹ:
- Rứa thì dễ quá, để em lấy.
Chỉ thoáng chốc, một bình trà được bưng ra. Nhưng vì bận rộn với khách hàng, nên quên mang cái tách.
Vị thiền sư ngồi đợi mãi chẳng thấy cô chủ quán mang tách đến. Thầy thấy bình trà đã nguội, nên bưng bình trà định uống một hơi cho đã khát. Vừa đưa lên tới miệng. Cô chủ quán chạy tới và la lớn:
- Xin thầy đừng tu để em lấy.
Thiền sư:
- Xin O đừng lấy ... đừng lấy ... để tui tu.
Phần Cứng - Phần Mềm
Trong một tiệm máy vi tính. Một ông khách bước vào, nói với cô bán hàng :
- Cô ơi ! tôi thấy hình như phần mềm của cô không tương thích với cấu hình phần cứng của tôi. Khi vừa đặt phần mềm của cô vào ổ cứng của tôi thì sự cố xảy ra ngay. Bộ xử lý trung ương của tôi đột nhiên yếu hẳn đi rồi lịm luôn. Tôi nghĩ là phần mềm của cô có sẵn mầm vi-rút nội trú ...
- Ấy chết, anh đừng nói thế. Phần mềm của em tốt lắm anh ơi ! Bảo đảm sạch sẽ, nhiều người đã dùng qua đều rất hài lòng.
- Không đâu cô à. Thật sự là có vấn đề.
- Thế thì khi cài đặt anh đã kích hoạt đúng mức chưa? Anh có điều chỉnh cổng vào cho cân đối không?
- Có chứ! Tôi đã làm theo trình tự bài bản như mọi người vẫn làm đó mà! Thôi thì tôi giao cho cô phần cứng của tôi, cô xem nhé.
Ông khách liền đưa cái phần cứng của ông ta cho cô bán hàng để đặt lại phần mềm của cô ta vô thử. Sau một lúc mày mò cái phần cứng của khách, cô bán hàng nói:
- Anh ơi! Công cụ phần cứng của anh cũ và yếu lắm rồi. Thế hệ của anh như thế này thì làm sao xử lý nổi thế hệ phần mềm đời mới của chúng em. Anh có muốn sử dụng công cụ tăng kích, tăng lực. Hàng từ Trung Quốc mới về không anh?
- Tốt không? Nó có thể phục hồi và tăng cường chức năng cho công cụ của tôi à?
- Đương nhiên anh. Nó giúp nâng cấp bộ xử lý, tăng kích thước bộ mạch chính, làm tăng tốc xung nhịp truy cập nữa.
- Được rồi cô làm cho tôi liền đi.
- Vâng... vâng, anh đưa phần cứng của anh cho em ngay để em truyền vào nhá. Tiếc rằng băng thông của em còn quá hẹp nên anh chịu khó dẫn truyền từng ít một, từ từ ... Đừng tham mà vội tiếp thu nhanh, kẻo nghẽn cả mạch. Còn bao nhiêu khách chờ nữa đấy!
Vết thẹo
Nhờ có công chận bắt được nhiều người Hmông định trốn qua Miên, viên trung úy, có tánh mê cờ bạc, vừa được thăng chức và đổi trở ra Bắc, miệt biên giới Việt-Trung. Thiếu tá gọi điện thoại cho viên chỉ huy trưởng nơi đó nhờ trị dùm máu đổ bác và tật ham đánh cá của y.
Vừa đến nơi, qua vài câu chuyện, y đột ngột hỏi :
- Thưa đồng chí đại tá, còn vết thẹo cũ ?
- Thẹo nào ?
- Ở dưới lưng lúc đồng chí đại tá đánh vào Sàigòn đó !
- Đâu có !?
- Thưa đồng chí đại tá, tôi nhớ rất kỹ mà ! Đây xin đánh cuộc 500.000 đồng : Chắc chắn thẹo đó vẫn còn mà !
Đại tá suy nghĩ : « Đây là dịp hiếm có, ta cho y thua to một keo thì sẽ bỏ tật đánh cá.» Nên bằng lòng cởi quần ra cho xem và bắt buộc chồng tiền ngay. Rồi gọi điện thoại khoe cùng ông bạn thiếu tá :
- Lần này thua nặng, chắc chắn y sẽ chừa tật cũ.
- Bạn lầm to rồi ! Y đã cược 1 triệu đồng với các thân bằng ra ga tiễn chân : Sẽ làm cho viên chỉ huy cởi quần trong giờ gặp gỡ !
Tống ra đường
Một đêm lễ tại một trại giam, cai gác buồn, muốn cờ bạc lại thiếu tay. Cuối cùng đành phải mời tên cờ gian bạc lận đương bị nhốt ra nhập sòng. Tuy đã được kỹ càng cảnh cáo và hăm dọa, nhưng chứng nào tật nấy, anh này lại cứ trổ nghề, không may bị bắt quả tang. Viên cai ngục giận quá; hét to :
- Tống cổ nó ra đường !
Uống một mình
Nàng nọ đến quán một mình mà gọi một lượt hai ly rượu mạnh. Kế tiếp, uống mỗi bên một hớp, cho đến khi cạn cả hai. Chủ quán thấy vậy; đến khuyên :
- Có uống như thế, nên kêu ly lớn, rẻ tiền hơn !
- Ông làm rồi ! Tôi đâu có uống một mình. Tôi nhậu với bạn tôi đó chơ. Nhưng vì anh ấy ở xa không đến được, nên tôi phải thế chỗ, uống mỗi người một ly.
Cứ đều đều như vậy, mỗi chiều đến quán cụng ly với người bạn vắng bóng.
Rồi một hôm, thấy gọi có một ly, chủ quán lo ngại :
- Có việc gì không cô ? Tình hình lúc này ... bạn của cô có sao không ?
- Không ! Anh ấy vẫn bình yên ...
- ... Chỉ có tôi ! Vì nghe lời bác sĩ, tôi cữ rượu ...cho nên từ rày chỉ uống giùm anh ấy thôi !
- !!!
Viện Bảo Tàng của Em
Tại Bịnh viện Trung Ương tỉnh nọ, Trưởng Khoa Ngoại đang chủ trì việc chia cho các phân khoa trong bịnh viện các bộ phận trong cơ thể của một bịnh nhân trẻ tuổi vừa đột tử vì tai nạn giao thông và gia đình quyết định hiến xác. Tất nhiên, phổi còn tốt được chia cho Khoa Hô Hấp, ruột còn rất tốt được chia cho Khoa Tiêu Hoá, tim còn khá tốt thì chia cho Khoa Tim Mạch v.v... Đến khi xác chỉ còn "tí nớ", ông Trưởng Khoa đùa: "Còn chú chim tội nghiệp ni có ai nhận không?" Mọi người cười vang, lắc đầu, chỉ trỏ vào nhau, bổng có tiếng nói rụt rè ngoài cửa. "Dạ, có em! Xin cho em được nhận!"
Trưởng Khoa ngạc nhiên hỏi:
- "Chị là ai? Tại răng lại muốn nhận...của nợ ni?"
- "Dạ, em là Giám Đốc Viện Bảo Tàng Cách Mạng TTH!"
- "Rồi răng? Chị nhận...để mần chi?"
- "Dạ, số là...cách đây mấy hôm, có ông khách nớ vô coi Viện Bảo Tàng. Ông ta đi một vòng quanh Viện Bảo Tàng rồi trề môi nói: "Bảo Tàng Cách Mạng chi mô mà nỏ có con c. chi cả!"
- " Dạ, thưa bác sĩ, cho em xin "cái nớ" để lần sau lão ấy có trở lại, lão hết chê Viện Bảo Tàng của em!"