Gió ngàn vi vút rải không gian
Từng chập côn trùng rỉ rả than
Khắc khoải thâu canh buồn dạ kéo
Vấn vương dĩ vãng nghẹn tình tan
Gửi dòng ly biệt vào trang mỏng
Thả mộng vỡ tan dưới ánh tàn
Khép lại từ đây muôn vạn vẻ
Phôi phai ngày tháng với cây đàn!
30/4/2017
Nguyễn Thành Sáng
Nát Lòng
Nước đắng nghẹn ngào ma nuốt lại
Dật dờ, thui thủi, gió heo may
Ngàn xưa khuất bóng trời hoang tịch
Cảnh cũ âm thầm dạ lắt lay
Sợi nhớ, sợi thương niềm héo hắt
Cung buồn, tim thắt, nỗi sầu ai
Đường xa thăm thẳm, hồn tê tái
Một ánh sương tan, nhỏ giọt dài!
Mới đó mà sao thấy vấn vương
Chiều tàn trông đợi bóng hồn thương
Vắng em trời gió mang nhung nhớ
Lạnh bóng trăng đêm để nỗi buồn
Được bạn tâm lòng vui ấm dạ
Có tình hồn mộng ngọt nồng hương
Lần về thăm thẳm nguồn hoa thắm
Gói lấy hương yêu tặng bạn đường
Nguyễn Thành Sáng
Duyên Thắm
Hôm nào duyên gặp, thấy lòng vương
Cảm xúc rồi quen, kết bạn đường
Vắng lặng đêm về mang nỗi nhớ
Thâm trầm trăng đến trải niềm thương
Thiếu em một cõi trời gom quạnh
Toại mộng ngàn phương gió vạt buồn
Trọn tấm chân tình trao cảm mến
Hoa lòng kết tụ, toả thơm hương!
Nguyễn Thành Sáng
Mong Em Được
Em đến gieo tôi một nỗi vương
Ngày trôi dần nhẹ trải thêm thương
Vắng trăng nhung nhớ, bầu ngây dại
Thiếu ánh ưu tư, bóng rũ buồn
Muốn kéo trăng về soi vạn thắm
Mong ghì gió lại thổi ngàn hương
Để cho ấm áp, hồn em được
Hạnh phúc, an vui chuỗi bước đường!
Ta đã có nhau bước nẻo đường
Đôi hồn nồng ấm ngất niềm thương
Bỏ đi khắc khoải thời ươm dại
Xoá bước bâng khuâng chuỗi sống buồn
Tình đẹp khơi màu bao sắc thắm
Nghĩa vàng toả vị vạn men hương
Ước mơ, khát vọng nay tìm được
Một ánh trăng lòng gửi vấn vương!
Nguyễn Thành Sáng
Trả Lại Ngày Xưa
Rượu sầu nốc cạn dưới trăng soi
Thảm đạm, u buồn lại tả tơi
Theo gió thả hồn về diệu vợi
Vờn mây gửi mộng đến ngàn khơi
Con tim xưa ấy hằng mong đợi
Trái bóng chiều nay chỉ thả thôi
Cất giữ làm chi thêm nhức nhối
Trăng vàng đã nhạt tự lâu rồi!
Ra đi để lại mối tơ vương
Vò võ năm canh khóc đoạn trường
Gió mộng ưu buồn xuôi đổi hướng
Trăng tình thảm đạm ngược quay phương
Cô đơn lặng lẽ trôi dòng tưởng
Quạnh quẽ âm thầm nhỏ lệ thương
Tan tác trưa hè, rơi đoá phượng
Đêm tàn lạnh lẽo, giọt sương buông!
Nguyễn Thành Sáng
Mãi Nhớ
Chiều tàn đọng lại mảnh trăng tan
Nỗi nhớ, niềm thương trói võ vàng
Gió kéo mây sầu phơi bảng lảng
Trời buồn ánh nhạt trải mênh mang
Làm sao tắt lịm hồn thơ thẩn
Để được phôi phai khúc lỡ làng
Thu đến, thu đi trời rạng nắng
Vẫn vàng mấy chiếc mãi lang thang!
Vấn vương, thao thức thuở lần đi
Đeo đẳng thời gian mãi khắc ghi
Trăn trở, nhớ nhung, hồn vọng thuỷ
Bã buồn, lưu luyến, ánh tràn mi
Đêm vắng, trăng tàn, sương nhỏ luỵ
Chiều mờ, bóng rủ, dạ sầu bi
Có ai hiểu được vì sao nhỉ?
Bởi trọn lòng yêu chẳng thiết gì!
Nguyễn Thành Sáng
Ảo Mộng
Canh vắng thả hồn trôi giấc mị
Về xưa, bến cũ một lần đi
Gặp người con gái bơi dòng thuỷ
Đón ánh trăng xuân toả bóng thì
Chỉ hồng êm ả dệt hồn thi
Mây xám mịt mờ phủ sắc mi
Chợt tỉnh cơn mơ, sầu nhỏ luỵ
Thì ra ảo mộng, chẳng là chi!
Nguyễn Thành Sáng
Mộng Mị
Có phải vọng xưa nên mộng mị?
Kéo hồn nhung nhớ trải chân đi
Về nơi chốn cũ, ngày mơ chí
Xa cõi phương đây, bóng nghẹn thì
Gặp gỡ vấn vương, tình thắm thuý
Chia ly khắc khoải, dạ sầu bi...
Chợt đong ngọn gió, lay mành chỉ
Trở giấc canh khuya chẳng thấy gì!
Nguyễn Thành Sáng
Phôi Tan
Người chờ ảm đạm ở bên sông
Kẻ chốn xa xôi cũng giá đông
Nhung nhớ âm thầm theo gió lộng
Thương sầu lặng lẽ trải mây rong
Thời gian ly biệt hằng mơ mộng
Năm tháng pha phôi mãi chạnh lòng
Duyên phận bọt bèo nay rủ bóng
Cuốn về tít tận cõi mênh mông!
Vầng trăng lóng lánh ở nơi này
Trải ánh bên thềm vỗ mộng say
Đưa kẻ chìm sâu vào giấc ngọt
Kéo dòng phủ kín bước đời cay
Hừng sáng tim reo lời nắng áp
Rạng chiều hoa kết nụ tình hay
Làm sao giữ vẹn vầng trăng mãi
Để đượm hồn ai chuỗi tháng ngày!
Nguyễn Thành Sáng
Ước Vọng
Vương vấn tình ai kết tận lòng
Tháng ngày vò võ dạ hoài mong
Tâm tư thổn thức, hồn gom đọng
Mộng ước ngân nga dạ muốn xong
Hoàng hôn phủ trải mang niềm ngóng
Nắng sớm đưa về gửi gió đong
Ôm ấp, nhớ nhung hằn ước vọng
Ngày xuân rạng thắm sắc hoa hồng!
Hãy khóc đi em để bớt sầu
Nỗi buồn cô phụ chuỗi canh thâu
Trăng sương ánh nhạt trời hiu hắt
Hoa lá hương tàn nắng hạn sâu
Lờ lững lam trôi bầu lắng hạ
Chập chờn tím phủ mảnh thương đau
Cho thôi thống thiết đời cô lẻ
Để nhớ, để thương, để chuyển màu!
Mỗi độ thu về chạnh vấn vương
Dòng sông năm cũ trải niềm thương
Có con đò nhỏ đưa hồn nhớ
Lạc nẻo tình đau rớt giọt buồn
Lặng lẽ thời gian ôm giá tuyết
Hắt hiu ngày tháng cuốn tàn hương
Đêm sương ấp ủ bao lời nói
Một áng mây trôi rã ánh đường
Nguyễn Thành Sáng
Vương Vấn Tình Ai
Miên man thao thức nghĩ như vầy
Bến nước, con thuyền, mộng đắp xây
Từng phút trào dâng nguồn cảm đấy
Ngày đêm trăn trở nhịp rung này
Tiếc cho lắt lẻo cầu trơn vậy
Cách trở u hoài dạ héo ngây
Ước vọng, hồn đan, xa chẳng thấy
Để dài ảm đạm, mảnh sầu đây!
Tôi đến tình yêu chẳng dối gian
Vậy mà em cứ mãi lời than
Xa gần, bóng gió niềm thay đổi
Cao thấp trăng trời, bọt rã tan
Khiến phủ mây mờ gieo sẫm tối
Để mang ánh nhạt phả đen tàn
Hương lòng, kỷ niệm còn đâu đó
Sao nỡ đành tâm… đập vỡ đàn!
12/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
Mãi Ánh Trăng Lòng
Đây vườn hoa rũ có chi vui
Chỉ lắm sương khuya rải bóng đời
Lặng lẽ thu hình bên gác sách
Âm thầm dựng mộng chốn cơ ngơi
Bởi vầng mây xám loang màn khắp
Để ánh trăng xanh cuốn nụ cười
Nghĩa sống xưa trồng nuôi dưỡng sống
Trọn đời thiết thạch mãi hồn ơi!...
13/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
Mặc Kệ Dòng Đời
Chỉ còn thui thủi lặng ngồi đây
Của một tâm hồn mãi xót ngây
Bởi nhớ ngập tràn trăng mộng đấy
Nên buồn lai láng quả tim này
Em về âm cảnh không quay lại
Anh ở dương trần chẳng thiết xây
Thôi mặc! dòng đời trôi tới mãi
Vì đâu quên được thắm như vầy!
16/4/2017
Nguyễn Thành Sáng
Ý Thơ
Phận số phù du một kiếp người
Lúc đầy lai láng, lúc trào vơi
Thời gian bóng chuyển không hề đợi
Cảnh vật hình thay chẳng thể dời
Ấp ủ mộng lòng tan mảng tối
Nấu nung hoài bão đượm văn lời
Thu hình lặng lẽ qua từng buổi
Bậu bạn cùng thơ, sẻ nụ cười