Nỗi sầu mãi đọng ở nhân gian
Lắm quả tim hồng nhịp tiếng than
Thắm thiết đông về sương, tuyết hợp
Xót xa Xuân đến giọt, dòng tan
Đêm trăng lóng lánh bầu khơi sáng
Ngày hạ chang chang cõi phủ tàn
Khoảnh khắc thời gian chim vỗ cánh
Âm vang tụ lại giữa cung đàn!
29/4/2017
Nguyễn Thành Sáng
Phôi Phai Sầu
Gió ngàn vi vút rải không gian
Từng chập côn trùng rỉ rả than
Khắc khoải thâu canh buồn dạ kéo
Vấn vương dĩ vãng nghẹn tình tan
Gửi dòng ly biệt vào trang mỏng
Thả mộng vỡ tan dưới ánh tàn
Khép lại từ đây muôn vạn vẻ
Phôi phai ngày tháng với cây đàn!
30/4/2017
Nguyễn Thành Sáng
Ngàn Đau
Người vừa ghé bước đến đầu thôn
Ngắm bóng hoàng hôn ánh chập chờn
Xúc cảm giọt sầu gieo xuống bút
Nghẹn ngào, lệ nhớ nhỏ lên hồn
Tâm tư tha thiết niềm thương tưởng
Tấc dạ bâng khuâng chuỗi hận hờn
Cánh nhạn thôi đành ôm vụn vỡ
Ngàn đau mãi đó, nghẹn từng cơn!
Cảnh đời thay đổi khiến xa thôn
Lưu luyến tình quê mãi cứ chờn
Lặng lẽ nhiều đêm niềm trải giấy
Âm thầm hai buổi dạ lay hồn
Ngàn thương xứ sở gieo sầu quỵ
Vạn nhớ người thân để nghẹn hờn
Da diết ngập tràn muôn xúc cảm
Cung đàn héo hắt khảy từng cơn.
19/6/2017
Nguyễn Thành Sáng
TÍM HOÀNG HÔN
Thời gian đánh mất ngày xuân mộng
Để tủi đêm nay giá lạnh đông
Đường tối ngập tràn canh vắng lặng
Hồn đen tan nát chuỗi chênh chông
Đời ai hoa nở hương ngào ngạt
Em bóng liễu tàn dạ nhớ mong
Khát vọng tình anh sao gặp gỡ?
Sưởi lòng sầu phụ tím hoàng hôn!
Đã gặp em rồi! Hồn của tôi!
Biển. sông, sóng nước tự ngàn đời
Tôi yêu em quá vì tôi thấy!
Em cảm tôi nhiều bởi mộng ơi!
Tận đáy hồn thơ, bao mãnh liệt
Cõi sâu tim bóng, nửa hồn rơi
Từ đây bóng xế, chiều tan tác
Sẽ kéo lui về …chỉ thế thôi!
Gió đã nhẹ khơi ý mộng hồn
Mây kia sao chẳng trải nguồn cơn?
Để đêm sóng nước ngàn năm chảy
Cho bóng trăng sương vạn kỷ vờn!
Chuỗi sống quạnh hiu sầu gối chiếc
Thời buồn lặng lẽ tủi cô đơn
Ai ơi! hãy động bầu tâm sự
Để có yêu đương, chẳng chập chờn!
Nguyễn Thành Sáng
Cho Lòng Thanh Thản
Hai bóng cô liêu chuỗi héo mòn
Chia thương, sẻ nhớ, giải sầu đơn
Để khuya ánh nhạt, thôi hiu hắt
Cho sáng tình trong, chẳng tủi hờn
Theo sóng trùng dương về vũ lộng
Mở tim hồn mộng đến trăng mơn
Cho yêu được sống lòng thanh thản
Kéo gió trôi sương hết chập chờn
Nguyễn Thành Sáng
Canh Cánh Mộng Tình
Anh kết tình thơ vạn chữ yêu
Gởi vào nơi đó biết bao nhiêu
Niềm thương lưu luyến vầng trăng mộng
Nỗi nhớ ngân nga tiếng sáo diều
Nhìn biển gợn buồn đêm tỉnh lặng
Nghe sương nhỏ nhớ bóng cô liêu
Thấy lòng thương quá hồn em ạ
Canh cánh heo may ánh nhạt chiều!
Thời gian đánh mất ngày xuân mộng
Để tủi đêm nay giá lạnh đông
Đường tối ngập tràn canh vắng lặng
Hồn đen tan nát chuỗi chênh chông
Đời ai hoa nở hương ngào ngạt
Em bóng liễu tàn dạ nhớ mong
Khát vọng tình ai sao gặp gỡ?
Sưởi lòng sầu phụ khóc hoàng hôn!
Nguyễn Thành Sáng
Mãi Có Bóng Hình
Em gửi ảnh yêu đến tặng mình
Ngọt ngào, thắm thiết đóa hồn xinh
Chứa chan biển hẹn, dòng sông nước
Gói ghém hoa thương ý mộng tình
Cạn chén rượu nồng, say luyến nhớ
Vẹn lòng trăng sáng, tỏa lung linh
Dẫu xa, năm tháng, chiều thui thủi
Mãi có trong nhau một bóng hình
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Buồn Nhớ
Canh khuya vắng lặng thiếu tri âm
Cây cỏ nghẹn ngào rũ dưới đêm
Ánh nghẹt cuốn mình trong góc vách
Trăng buồn nấp bóng dưới chân thềm
Ngoài trời mây ám sầu trông gió
Dưới ngọn đèn khuya thoáng nỗi niềm
Mượn chút thơ lòng vơi vọng tưởng
Thuyền tình điểm nhạc dưới sông đêm!
Nguyễn Thành Sáng
Vơi Nỗi Nhớ
Lại nữa một đêm, vắng bạn "mình"
Trăng buồn, trăng thiếu ánh lung linh
Sương rơi kết đọng, sầu hoa lá
Gió thổi đong đưa, héo nhạc tình
Chiều vắng, đò thưa, người lặng lẽ
Khuya sầu, ý cạn, nỗi mang mênh
Thôi thì vơi bớt niềm nhung nhớ
Giấy, bút,thơ văn một bóng hình!
Nhưng khổ vì yêu cảnh trái ngang
Tim thương lai láng, áng mây giăng
Lam buồn chiều vắng, bầu hoang tịch
Tình nhớ, trời xa, mộng lỡ làng
Thuyền đậu chờ hoài, trông sóng nước
Khách sầu đón mãi, đợi hồn trăng
Đêm sâu vò vỏ bầu tâm sự
Lá nhỏ sương khuya, giọt mấy hàng!
Nguyễn Thành Sáng
Mãi Nhớ (2)
Nỗi buồn đeo đẳng mãi thời gian
Chẳng biết tìm đâu trút thở than
Lòng nhớ năm xưa sầu mộng dở
Hồn thương người mới nghẹn tình tan
Trăng vàng lạnh lẽo sầu mây ám
Ngựa trắng cô đơn đuổi bóng tàn
Lặng lẽ đêm sâu trầm ấp ủ
Mãi hoài dĩ vãng với bâng khuâng!
Gấu xám vào hang tránh gió đông
Qụa đen xoải cánh dưới mây hồng
Chó vàng sủa khách tràn khuôn cổng
Cò trắng mò tôm ở mé sông
Rít đỏ kẹp nai đau miệng rống
Két xanh hót bạn rộn mơ bồng
Ngựa nâu chạy lạc sầu vang vọng
Cọp bạch bụng cào lóng ngóng không!
NTS
LỜI HẸN KHÔNG CÓ THẬT
Nước chảy nhẹ êm ở bến dòng
Con thuyền lờ lững nổi trên sông
Có người lữ khách hồn thơ thẩn
Nhìn bóng thuyền duyên dạ nhớ mong
Ngắm ánh trăng khuya, lòng thổn thức
Xem thơ đêm lặng, nỗi chờ trông
Tìm đâu tri kỷ đường xa vợi?
Xếp giấy, thuyền neo, đợi bến lòng!
NTS
CON THUYỀN
Cuộc đời lắm cảnh phải man miên
Thoáng chốc qua đi để lại phiền
Tâm sự vấn vương bao vọng viễn
Nỗi niềm lưu luyến chuyện mơ duyên
Hoàng hôn lờ lững vầng mây chuyển
Đêm lạnh chơ vơ ánh nguyệt xuyên
Thắm thoát thời gian bao cảm luyến
Bâng khuâng, khắc khoải chuyện con thuyền!
Mãi vẫn hơn ai một chí thành
Tâm trong, hồn rạng, mộng đời xanh
Lắm khi gió giũ, cành giăng mắc
Những lúc mưa gào, lá đổ quanh
Thế sự xoay vần như sóng nước
Tình thân quấn quýt tợ cây cành
Làm sao sáng mãi, trời không tối
Trăng vẫn là trăng trải ánh canh…
29/6/2016
Nguyễn Thành Sáng
Viếng Mộ Vợ
Còn đâu năm tháng đượm sum vầy
Hai nẻo ly tình thả mộ xây
Huyệt lạnh ngàn năm em ngủ đấy
Trần gian một kiếp anh đau này
Trời ơi! Buồn lắm, luôn buồn vậy
Đất hỡi! Nhớ hoài mãi nhớ ngây
Trang lặng chiều nay em có thấy
Vạn sầu vĩnh biệt viếng mồ đây!
Tôi vẫn còn đây giữa thế gian
Mà sao cứ mãi dạ buồn than
Vai gầy trĩu nặng sầu thay đổi
Ánh nhạt đong đầy hận vỡ tan
Lặng lẽ một mình qua nẻo tối
Âm thầm chiếc bóng đến khung tàn
Xa mờ dĩ ảnh còn treo đó
Khắc khoải thời gian đứt sợi đàn!
11/3/2017
Nguyễn Thành Sáng
Thương Bà
Bà ơi! Cháu thấy quá thương Bà
Chẳng quản tuổi già, chẳng nghĩ ta
Dạy dỗ cháu con như nghĩa Chúa
Khuyên răn chòm xóm tợ tình Cha
Thiết tha mong mỏi ngày tươi sáng
Bền bỉ lo toan dạ thắm ra
Lặng lẽ canh dài người vẫn thức
Suy tư cứ mãi miên man mà.
Không em lẽ sống hết còn say
Không điệp du dương trổi nhớ đầy
Không những chiều tà reo ngọn gió
Không mừng ánh tỏ phả vầng mây
Không hờn dỗi trách…Tình trôi nhạt?
Không vuốt ve thương…Ai bảo phai?
Không thể qua đi thời tuổi dại
Không em lẽ sống hết còn say……
Vi vút cánh ngàn ghị lắc lay
Tuyết sương lất phất tả tơi bay
Tối thầm lặng lẽ chờ duyên kiếp
Đêm vắng thẫn thờ vọng áng mây
Đường đến chơi vơi niềm héo rạc
Lối về khấp khểnh nỗi mờ phai
Nửa vầng lóng lánh đành thu lại
Hồn nhớ âm thầm nhỏ lệ cay…
1/2/2018
NTS
Thôi Thì …
Vô tình tâm sự gửi trao ai Khiến đóa hoa nhung rũ cánh hoài Vương vấn trải lòng buông ý nhạc Luyến lưu cuốn mộng thả tầng mây Thời gian kỷ niệm chìm phôi lãng Ngày tháng tơ tình khuất nhạt phai Nếu chẳng thuyền duyên về bến đổ Thôi thì tri kỷ vẫn thơ say!
24/2/2018 Nguyễn Thành Sáng
Tình Buồn
Chiều chiều nhớ nhớ bóng hình ai Vắng vắng xa xa thả bước dài Khắc khoải ghị tim tim nghẹn nghẹn Xót xa nhìn xám xám bay bay Mơ mơ mộng mộng hoài da diết Tưởng tưởng trông trông mãi đoạn đoài Buốt buốt đau đau hờn cách biệt Giải sầu mượn rượu rượu cay cay…
Lữ khách dặm trường nỗi vấn vương Sơn khê, thủy mặc bức tranh buồn Đan thanh, tố nữ niềm tao ngộ Hồ hải, phong trần dạ nhớ thương Sĩ khí mộng đời treo đỉnh kiếm Tơ duyên tuế nguyệt gửi trăng sương Nghìn năm nhân thế tình yêu mãi Điệp khúc du dương trải bước đường
Nguyễn Thành Sáng
Sẽ Trở Về
Ước hẹn rồi đây sẽ trở về Vườn xuân thuở ấy kẻ ra đi Bỏ quên sắc thắm vờn hoa nở Gủi lại trăng thanh trải ánh thề Vương vấn niềm mơ trôi bảng lảng Nhớ nhung nhịp đập trỗi lê thê Hồn yêu tái ngộ, phù vân mặc… Ước hẹn rồi đây sẽ trở về…
Nguyễn Thành Sáng
Duyên Hẹn
Chỉ mối tơ duyên ước hẹn thề Quấn niềm vương vấn kéo lê thê Đêm sương thao thức miên man nghĩ Chiều phố lang thang lặng lẽ về… Thương nhớ quyện hồn lên gối mộng Sầu đau thả bóng lạc sơn khê Cảnh đời dâu bể trần gian hỡi! Da diết yêu đương luống não nề…
Ghé lại công viên, đến chỗ chờ Đợi hoài không thấy, nghẹn chơ vơ Buồn buồn, nhớ nhớ làm ngơ ngẩn Bực bực, đau đau khiến thẫn thờ Chẳng biết đường đi có kẹt xe Khiến cho buổi hẹn lại sai giờ Em ơi! Trời đánh đành cam chịu Gặp gỡ kiểu nầy anh chẳng mơ…
7/6/2018 Nguyễn Thành Sáng
Duyên Buồn
Tha thiết cõi lòng kết mộng duyên Trớ trêu nghịch cảnh rẽ đôi miền Chiều chiều hướng vọng bâng khuâng dạ Tối tối suy tư khắc khoải niềm Thao thức canh dài vương vấn ảnh Tới lui sớm tối nhớ nhung em Làm sao có thể thành cơn lốc Kéo mạnh văng đi một bức rèm.
9/6/2018 Nguyễn Thành Sáng
Lặng Lẽ Nhớ Em
Lặng lẽ nhớ em, nhớ thật nhiều Bao lần thả bước bến cô liêu Tâm tư da diết, sầu nhân ảnh Đường vắng cô đơn, nhạt bóng chiều Trăn trở bâng khuâng hoài nhức nhối Xót xa tê tái mãi đăm chiêu Tơ duyên mối chỉ hồn xe kết Ôi hỡi! Éo le rũ cánh diều.
Chỉ mối tơ duyên đã lỡ làng Se lòng vương vấn, vọng trời xanh Niềm thương khắc khoải phơi mây gió Nỗi nhớ bâng khuâng trải cõi tầng Nay xếp cung buồn ngân réo rắt Giờ thôi trái đỏ trỗi lâng lâng Thu hình lặng lẽ theo ngày tháng Tái ngộ chờ nhau dứt kiếp trần.
11/6/2018
Nguyễn Thành Sáng
Cảnh Chồng Chung
Đến giỗ nhà em phải trở về Nào con, hai vợ kéo lê thê Rộn ràng, vui vẻ ôm ngày lễ Tấp nập, hân hoan phủ bốn bề Tắt lửa thiếu đèn lo gánh nhẹ Cuốn chăn sát ngực giả nằm mê Còn khi mưa gió, tình chia sẻ Liếc liếc nhìn chồng… mặt ủ ê.
(Thơ vui)
11/6/2018 Nguyễn Thành Sáng
Khó Động Lòng
Có lẽ ngàn xưa sợi chỉ hồng Bất ngờ bão táp cuốn trôi sông Khiến hoài da diết ôm duyên phận Để mãi chơi vơi lạc giữa dòng Chiếc bóng thời gian trần chuyển kiếp Dư âm kỷ niệm cõi đưa trong Dẫu cho bướm lượn, ong lờ lững Hoa thắm vườn xuân khó động lòng.
Đôi hồn lững thững giữa không gian Bốn phía du dương gió lảy tầng Mây trắng lững lờ trôi diệu vợi Trăng vàng êm ả tỏa long lanh Thon thon anh nhẹ choàng tay ấm Thắm thiết em nghiêng tựa má lành Cảm xúc tăng dần theo khoảnh khắc Từ từ dào dạt nhịp tăng nhanh.
13/6/2018 Nguyễn Thành Sáng
Da Diết Suy Tư
Chiều vắng mưa sầu rơi lã chã Đâu đây non nỉ điệp côn trùng Xa xa tiếng gió, lời ai oán Lác đác bên sông, ánh bập bùng Kẻ nghẹn cô đơn, buồn ngóng đợi Người ôm vò võ, mộng tương phùng Nhưng mà ôi hỡi! Vòng cay nghiệt Phủ cõi không gian khối mịt mùng
14/6/2018 Nguyễn Thành Sáng
Tình Cách Trở
Vườn khuya cỏ lá sương gom hạt Nẻo vắng sông đen nhấp nhố dòng Chầm chậm con thuyền bơi lặng lẽ Âm thầm sóng nước mặc long đong Trăng lòng êm ả, mây che phủ Tình ái đậm đà, nỗi nhớ mong Vương vấn, bâng khuâng ghì tấc dạ Xót xa, da diết, nghẹn tim hồng.
Yêu thương sâu đậm lắm chi li
Lo lắng bận lòng mỗi bước đi
Gần gũi ngọt ngào trao thủ thỉ
Trái ngang da diết gửi rù rì
Hương đưa khoảnh khắc hồn lưu niệm
Chim hót một lần dạ khắc ghi
Xa vắng u hoài treo suối biếc
Bâng khuâng thao thức nhỏ sầu bi