Thế là đủ chẳng cần gì thêm nữa
Dẫu có xa kí ức vẫn dội về
Không mơ mộng như cái thời tuổi trẻ
Định mệnh rồi đang gắn kết hai ta
Rất yêu nhau dù có thể rất xa
Lời hò hẹn bắt đầu từ khi ấy
Những câu thơ bắt đầu lên trang giấy
Là bắt đầu cho nỗi nhớ toả lan
Ngày mai rồi sẽ còn lắm gian nan
Xuân hạ thu đông bốn mùa luân chuyển
Nhưng tình yêu ta vẫn luôn quyến luyến
Vạn kỉ tình này hồn gặp hồn yêu
Kỉ niệm nhắc ta những sớm những chiều
Khoảng trống nào để hai ta khắc khoải
Đừng trách chi những phút giờ mê mải
Hãy chắt chiu thương nhớ thật ngọt ngào
Đừng vẩn vơ để tình phải hư hao
Sự chân thật ta ướp tình trong đó
Dẫu đôi ngả chia mây cùng với gió
Vẫn tinh khôi nồng đượm một chữ tình.
TH
Tình Yêu Tuổi Hoàng Hôn
Đây biển nước mênh mông trải ngập tràn
Nhịp sóng cồn lai láng đuổi hoàng hôn
Thuyền viễn mộng dập dềnh trên ảnh trốn
Lướt vững vàng ánh gợn đến sông duyên!
Chẳng như bướm nhịp nhàng nơi thượng uyển
Hút nhuỵ hồng xao xuyến của hoàng cung
Bay nhàn nhã nơi khung ngà, gió lộng
Kiếp lưu tình khuấy động đoá hồn hoa
Cũng không cánh từ tít tận ngàn xa
Vùn vụt đến thổi ra cuồng phong vũ
Sớm phủ mờ nắng hanh làm héo rủ
Để một hồi ảm đạm cảnh tan trôi
Và chẳng trăng rực tỏ cạnh bên đồi
Dần lẩn mất qua thời gian khoảnh khắc
Kéo đưa về hanh hao bầu nhạt tắt
Biến đêm dài trầm mặc nét thu đen..!
Tình yêu nầy như gió thoảng ru êm
Lung lay nhẹ trên tầng hoa đỉnh lá
Dưới ráng chiều nắng tàn dần rệu rã
Chuỗi tối trời buồn bã nhỏ sầu sương
Là con nước âm thầm đi vạn hướng
Thôi khát khao, sự sống khắp trùng khơi
Giữa dòng đời bốn mùa luân chuyển tới
Thắm đủ đầy, vời vợi lững lờ trôi…
Nay êm ả ngắm vầng dương rẽ lối
Nghe véo von sáo thổi vọng từ xa
Khuất đầu non trăng xoa ra ánh toả
Rồi lên dần, bôi xoá sắc vàng tan!
Anh một mình lặng lẽ ở nơi đây
Chuyển niềm vui về phương xa người ấy
Trong đêm khuya mình ơi em có thấy
Đốm lửa nào đã bừng dậy trong tim
Có thể là em cũng sẽ lặng im
Cũng trầm tư hay là đang rơi lệ
Lắng từng âm nỗi đời đang kiệt quệ
Manh áo miếng cơm bao trẻ rất thèm
Hai đứa mình những tưởng cứ lặng im
Cùng chờ đợi một dòng tin nhung nhớ
Hai trái tim còn bao điều trăn trở
Cuộc sống này sao có thể lặng im?
Sao có thể là người không biết thức
Không biết đau trước nghiệt ngã cuộc đời...
TH
Phôi Phai Nỗi Nhớ
Mình yêu ơi! Em phương đó, anh đây
Đường diệu vợi, hồn bay về nẻo ấy
Từ không gian ảo mờ soi bóng thấy
Một sắc hồng thắm mãi của con tim!
Cả khung mơ như bất chuyển… lặng im
Nhìn sông buồn lững lờ lay ánh lệ
Như héo hon, như khúc trầm kiệt quệ
Bởi ngàn thương chỉ để vấn vương thèm
Vọng mây ngàn, thổn thức lại… lặng im
Nghe lai láng phủ chìm trong nỗi nhớ
Dưới trăng sương thu mình ôm trăn trở
Vạn cung sầu cũng chỉ cứ… lặng im
Ngóng thời gian, phôi phai niềm thổn thức
Trước tác tan, bi cực chốn cuộc đời…!
NTS
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng Và Thi Hoàng (109)
Khóc Hoàng Hôn
Thời gian đánh mất ngày xuân mộng
Để tủi đêm nay giá lạnh đông
Đường tối ngập tràn canh vắng lặng
Hồn đen tan nát chuỗi chênh chông
Đời ai hoa nở hương ngào ngạt
Em bóng liễu tàn dạ nhớ mong
Khát vọng tình ai sao gặp gỡ?
Sưởi lòng sầu phụ khóc hoàng hôn!
NTS
Tiễn hoàng hôn
Bình minh thắp sáng nỗi chờ mong
Quên hết tủi hờn ngày giá đông
Xuân đến lộc xanh chồi thắm biếc
Hạ về hoa đỏ trái thơm hồng
Thi nhân dạo bước tâm thanh thản
Lữ khách thả hồn dạ sáng trong
Gặp gỡ đây rồi tâm trí thoả
Cuối chiều tiễn biệt bóng hoàng hôn.
Gió đã nhẹ khơi ý mộng hồn
Mây kia sao chẳng trải nguồn cơn?
Để đêm sóng nước ngàn năm chảy
Cho bóng trăng sương vạn kỷ vờn!
Chuỗi sống quạnh hiu sầu gối chiếc
Thời buồn lặng lẽ tủi cô đơn
Ai ơi! hãy động bầu tâm sự
Để có yêu đương, chẳng chập chờn
NTS
Ai nào thấu tỏ
Đêm vắng đèn chong giấc chập chờn
Ai nào thấu tỏ được nguồn cơn
Năm canh tiếng dế kêu non nỉ
Một khắc vầng trăng xế não hồn
Hiu quạnh khuya về càng vắng vẻ
Chông chênh đêm xuống mãi cô đơn
Giãi bày tâm sự nghe xao xuyến
Cành liễu buông lơi lá đập vờn.
TH
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng Và Thi Hoàng (111)
Gửi Gấm Yêu Thương
Anh đã nói rồi tiếng của tim
Mong em trời ấy chẳng buồn thêm
Núi sông một ước lời sơn thủy
Gió mãi đong đưa quyện ánh rèm!
Nào biết thời gian bao biến đổi
Xa xôi cách trở mảnh hồn trôi
Tim lòng trọn vẹn nguồn rung cảm
Há dễ phai phôi khúc nhạc đời!
Em hỡi! Tình em yêu dấu quá!
Nhờ mây, mượn gió gửi về xa
Đêm đêm thao thức niềm nhung nhớ
Tận đáy tâm hồn mãi thiết tha!...
Nơi đây anh mãi thấy trào dâng
Canh cánh thời gian những trở trăn
Thăm thẳm, xa xôi trời vắng lặng
Hồn thương trăng gió chẳng phôi tàn!
Đừng khóc nghe em! trời cách biệt
Chớ buồn đồng vọng cảnh chơi vơi
Đêm khuya lá rũ, trời hoang tịch
Vẫn có đâu đây một ánh ngời!
Anh bước chân tìm nơi mộng mị
Bởi vầng trăng lặn cuốn đường đi
Thương ai mượn gió trao lời nhớ
Gửi gấm yêu thương giấc mộng thì!
NTS
Nhận lại yêu thương
Em nhận đây rồi lời trái tim
Tình yêu ấm áp lại nồng thêm
Hai ta nguyện ước tình tri kỉ
Sông núi cùng soi chẳng rủ rèm
Mặc kệ thiên nhiên có đổi thay
Xa xôi cách trở vẫn mê say
Tình yêu giữ lấy cho nồng thắm
Tự nguyện ta cùng tay nắm tay
Anh biết tình anh thắm thiết không
Mai về bến cũ vẫn trào dâng
Nhớ nhung lắng đọng tâm thư thái
Một sáng một trong mãi vững lòng
Xa xôi mình có nhớ mình không
Mặc kệ cho đời nổi bão giông
Bến vắng nhớ về thêm ấm áp
Đồng tâm ta nguyện nhớ đồng tình
Trong cuộc ba sinh gặp cảnh nghèo
Nỗi đời có thể rất gieo neo
Mười sông chín núi nào ngăn được
Khao khát ngàn năm vẫn cứ theo
Rảo bước chân trần ta bước nhanh
Đừng lo phía trước quá mong manh
Âu sầu hãy đẩy về nơi khác
Ta hãy cùng nhau hưởng ngọt lành
Em gửi ảnh yêu đến tặng mình
Ngọt ngào, thắm thiết đóa hồn xinh
Chứa chan biển hẹn, dòng sông nước
Gói ghém hoa thương ý mộng tình
Cạn chén rượu nồng, say luyến nhớ
Vẹn lòng trăng sáng, tỏa lung linh
Dẫu xa, năm tháng, chiều thui thủi
Mãi có trong nhau một bóng hình
NTS
Gửi nhau lời ngọt
Cách trở đường xa vẫn nặng tình
Vẫn da diết nhớ vẫn lung linh
Cuộc tình chớm nở không phai ảnh
Cái nghĩa dài lâu chẳng nhạt hình
Trọn vẹn cả đời càng lắm bạn
Thuỷ chung suốt cuộc hổng dư mình
Gửi nhau lời ngọt cho thêm ngọt
Ban tặng ý xinh để thật xinh.
TH
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng Và Thi Hoàng (113)
Tình Mãi
Hôm kia gió nhẹ lùa qua cửa
Vướng sợi chỉ mành khép bóng khuya
Để tối âm u, mang khắc khoải
Nỗi buồn trống trải chợt đong đưa!
Dẫu chân lắm nhịp cầu xa cách
Hồn của đâu đây quyện bóng rồi
Để thấy đêm trông, ngày luyến nhớ
Tình ai vương vấn tận xa xôi!
Em buồn tôi thấy lòng thương quá
Tay đứt, đầu đau, dạ xót xa
Mượn gió mang sầu em trở lại
Kéo mây vắt nước để tôi thoa!
Em gửi tặng tôi một”gói tình”
Ngắm nhìn mãi động với hồn xinh
Thuyền duyên ngào ngạt hương ân ái
Ực cạn đào say, rộn tiếng”mình”!
Tôi thấy thắm thêm nỗi nhớ thương
Xa xôi cách trở mấy trăng đường
Từ nay em nhé! Hồn nương hỡi!
Đã trọn đây rồi chữ vấn vương!
Ngày qua, đêm đến, bóng thời gian
Lưu luyến, bâng khuâng mãi thắm dần
Gói ghém tâm tình qua giấy mực
Còn sông, còn nước, mãi còn trăng!
NTS
Đọng lại ngàn năm
Bất chợt đụng vào sợi gió thưa
Kêu trời đành phải nhỏ cơn mưa
Não nề u uẩn sao mà xót
Tẩy rửa làm sao thật khó đưa
Biết rằng bậu có lắm tơ vương
Cọng gió nhẹ kia đáng cột rường
Còn mộng tình xa nhiều luyến ái
Trải trang sao đủ những tình nương...
Lặng lẽ đêm nay nước mắt nhòa
Dạ sầu ruột héo ngóng phương xa
Những mong mây gió đừng chia tách
Chớ để rã tàn mà xót xa.
Đã nhận về đây một cõi hồn
Nguyện thề tô thắm mãi màu son
Tâm thông dạ sáng lòng tin tưởng
Bể cạn non vơi sóng vẫn cồn.
Gửi trọn tấm lòng thật mến thương
Chẳng e xa ngái mấy cung đường
Một tin hai tín ba chờ đợi!
Gói nhớ tròn vành mãi tỏa hương.
Men theo bước chạy nhịp thời gian
Ao ước chung nhau cứ ngập tràn
Cảm xúc trào dâng lên ngọn bút
Tình thơ đọng lại với ngàn năm.
Bây chừ nỏ đặng nói chi sau
Một chút lững lờ xa cách nhau
Thiếu tấm vị tha nên bứt rứt
Thừa cơn sĩ diện để thương đau
Xót xa chẳng đoái đành ly tán
Day dứt không màng chịu giọt ngâu
Nỡ trách ông xanh sao bạc phước
Vô duyên lỗi hẹn để tình sầu.
TH
Vắng Ai
Cây xanh ngày tháng nở xum xuê
Hồn bóng yêu đương chuỗi sống thề
Dịu gió đong đưa tình thắm thiết
Thời gian nhè nhẹ trải lê thê
Nhớ thuở hôm nào ta mới quen
Thơ tình ý họa thắm từng đêm
Ngày mang tư lự niềm thao thức
Tối mộng hồn say khúc nhạc mềm
Rồi thấy nhớ nhung từng buổi vắng
Nghe lòng canh cánh gió hồn dâng
Muốn vương đôi cánh về phương ấy
Kéo lại ai kia, giấc mộng vàng
Thời gian chầm chậm theo dòng chảy
Hai bóng hồn thương đã trở về
Sóng nước thuyền duyên xuôi bến thắm
Tơ tình kết chặt nghĩa phu thê
Ta đã nghe say giấc mộng tình
Cùng ai tỏa sáng ánh lung linh
Yêu đương nồng ấm đường chung lối
Giấc điệp canh khuya gửi bóng mình
Thấy nhớ, thấy nhung khi vắng lặng
Bồn chồn, trăn trở với bâng khuâng
Dế sầu gọi bạn trời cô tịch
Chiếc bóng đêm sâu ánh lạnh tàn
Mình hỡi! Hồn thương! Thương của anh
Thiếu ai đường vắng, phủ buồn tênh
Để vương, để vấn về xa vợi
Một áng mây sầu phủ ánh lên!
Mới đó mà sao cứ thẫn thờ
Sầu giăng lệ nhỏ dạ bơ vơ
Xa xôi ít gặp nên thương nhớ
Cách trở không sang mãi đợi chờ
Da diết mặn mà vui như nhạc
Dịu dàng duyên dáng đẹp tựa thơ
Bên nhau thủ thỉ lời to nhỏ
Soi sáng tâm thông chẳng thể mờ!
Ra đi để lại mối tơ vương
Vò võ năm canh khóc đoạn trường
Gió mộng ưu buồn xuôi đổi hướng
Trăng tình thảm đạm ngược quay phương
Cô đơn lặng lẽ trôi dòng tưởng
Quạnh quẽ âm thầm nhỏ lệ thương
Tan tác trưa hè, rơi đoá phượng
Đêm tàn lạnh lẽo, giọt sương buông!
NTS
Thao thức
Gặp gỡ nhau rồi còn vấn vương
Tròn canh thao thức hết đêm trường
Nỉ non tiếng dế kêu ba hướng
Eo óc canh gà gọi bốn phương
Thầm lặng dõi theo dòng mộng tưởng
Cồn cào tìm kiếm suối yêu thương
Giật mình mơ hạ hồng hoa phượng
Thảng thốt chuông chùa một tiếng buông.
TH
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng Và Thi Hoàng (119)
Nỗi Nhớ
Khắc khoải, ưu tư một nỗi lòng
Âm thầm chờ đợi kẻ bên sông
Trời xa chốn ấy hồn thu ngóng
Nẻo vắng phương nầy gió hạ trông
Đêm lạnh mơ màng, sương nhỏ bóng
Trăng mờ u ám, ánh buồn giông
Để cho cô tịch, chìm cô đọng
Nỗi nhớ dâng tràn, giá lạnh đông!
NTS
Niềm trông
Vắng nhau một chút ngỡ ngàng đông
Quay quắt như là có bão giông
Dạ nhớ hè về luôn vọng ngóng
Tâm thương thu tới mãi chờ trông
Trời Nam da diết tình soi bóng
Đất Bắc ngẩn ngơ nghĩa thấu lòng
Đêm xuống ưu tư hồn mãi đọng
Bỗng nghe trằn trọc sóng tràn sông.
TH
Thao Thức
Gặp gỡ nhau rồi còn vấn vương
Tròn canh thao thức hết đêm trường
Nỉ non tiếng dế kêu ba hướng
Eo óc canh gà gọi bốn phương
Thầm lặng dõi theo dòng mộng tưởng
Cồn cào tìm kiếm suối yêu thương
Giật mình mơ hạ hồng hoa phượng
Thảng thốt chuông chùa một tiếng buông.
Cà phê, trầm mặc thả trôi lòng
Xa tít ngàn khơi đến những sông
Cong quẹo dòng ngang kinh rạch chảy
Rồi về đồng rộng với mênh mông…
Tôi muốn lòng tôi, hồn của tôi
Yên bình, lắng đọng…để thành lời
Có nên tiếp tục dòng ngang trái
Hay nhập sự tình để “kéo tôi”!
Ai kia xa tận phương trời ấy
Định mệnh trôi xuôi với tỏ bày
Hai kẻ lạ xa chưa gặp mặt
Mà nay thành một cánh hồn bay!
Ai vui ta thấy nỗi niềm vui
Ai mất nụ cười, ta cũng rơi
Lệ ngấn đôi mi người bạn ngọc
Cũng sầu tan tác mảnh hồn tôi!
Anh đã gặp em, đã thương em
Nghe lòng tha thiết nỗi êm đềm
Xa xôi thiên kỷ thời lâu lắm
Quay trở về đây đêm với đêm!
Sao nỡ chia tay! Nỡ bỏ em!
Để đời u uẩn phải buồn thêm
Hồn ai trong sáng, tim ngà ngọc
Trời hỡi! cuộc đời phải khóc đêm!
Nỗi buồn cô quạnh theo năm tháng
Em sống âm thầm với trở trăn
Khắc khoải, từng đêm hồn sống thực
Nỗi lòng lai láng trải mênh mang!
Ta đã hồn nhau, đã khổ sầu
Để rồi em khóc! Tôi nghe đau!
Xa xôi nơi ấy buồn thanh vắng
Là ở nơi nầy, tôi thắt theo!
Không thể bỏ em! Không để em!
Chuỗi dài năm tháng với canh đêm
Em buồn, em nhớ, em xa vắng
Tan tác hồn thương ta đã niêm!
Anh quyết định rồi! em hãy vui
Từ nay vĩnh viễn ta chung đôi
Từng đêm ảo ảo trong mơ mị
Ta sống cùng nhau tôi với tôi!
Nhưng gửi một lời, em hãy nhớ
Tình ta năm tháng một tình thơ!
Ân tình, đạo sống luôn gìn giữ
Chớ để pha phôi, chớ hững hờ
Giờ đây ta trải nỗi niềm mơ!...
NTS
Thắm mãi tình thơ
Muốn tựa vào anh có được không
Cho đời giảm bớt phút lông bông
Cho lòng thanh thản thơ thông thoáng
Như thể con thuyền cập bến sông
Hãy tựa vào anh có thực không
Hay là lời nói quá mông lung
Như mây vô định không nơi trú
Như nước thuỷ triều vỗ mạn sông
Lời nói hôm nay đã tỏ bày
Niềm thương nỗi nhớ sự mê say
Cảm thông giữ lại tình thơ thắm
Lặng lẽ vun trồng chớ rã tay
Ta đã trao nhau những ý thơ
Tình yêu câu chữ bỗng không ngờ
Vượt qua ngàn dặm xa xôi đến
Vượt cả ngàn năm chẳng ngại ngờ
Bỗng dưng sự cố vỡ vần thơ
Một chút phân trần để ngẩn ngơ
Trằn trọc năm canh cùng phá giấc
Ai đem nắng đỏ dựng cơn mơ
Ừ thôi! Linh cảm chuyện không vui
Ước mộng mình xây tưởng vỡ rồi
Đau đáu hồn ai từng khắc nhỏ
Lệ hoen đẫm lệ mắt và môi
Hãy tựa vào anh! Có thực lời
Đừng làm thơ phải sống đôi nơi
Riêng tư trọn vẹn lời ai nhắn
Cùng với tình thơ mãi thắm tươi
TH
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng Và Thi Hoàng (125)
Cho Em Sống Lại
Hãy khóc đi em để bớt sầu
Nỗi buồn cô phụ chuỗi canh thâu
Trăng sương ánh nhạt trời hiu hắt
Hoa lá hương tàn nắng hạn sâu
Lờ lững lam trôi bầu lắng hạ
Chập chờn tím phủ mảnh thương đau
Cho thôi thống thiết đời cô lẻ
Để nhớ, để thương, để chuyển màu!
NTS
Bớt sầu
Coi thơ thấy bớt nỗi sầu
Có người chia sẻ canh thâu đêm dài
Bên thềm đợi ánh ban mai
Vầng trăng vằng vặc soi hai tâm tình
Lời thề nguyện vẫn đinh ninh
Cảm thông vơi bớt nỗi mình nỗi ta
Bình minh thức tỉnh ngàn hoa
Niềm vui lại đến chan hoà ánh dương.