Hồn của đá có gì đâu khi phần người còn đó
giữa đá kia có bóng sáng chói lòa
bóng nghệ thuật đỉnh cao là ở đó
cảnh lộ thân nhưng chẳng chút mảy may
Anh làm đẹp cho thế gian từ đó
dẫu cho bao khốn khó vẫn không từ
nên Anh thấy cái người ta chẳng thấy
tựa đá kia Anh biến chúng thành vàng LÊ MINH ĐỨC
Giữa một buổi trưa dịu nắng, em và tôi đã nhọc nhằn vượt qua những bãi đá gập ghềnh, nhấp nhô dưới lòng sông khô cạn để tìm đến một hốc đá chưa có dấu chân người bước qua.
Bên những khối đá nặng nề, sần sùi, xám xịt đã ẩn mình hàng ngàn năm nay dưới lòng sông, tôi lắng nghe từng thanh âm của bước chân em nhẹ nhàng vọng lại như tiếng thì thầm của đá.
Hình như đá cũng đang có một nỗi niềm…
Giữa một vùng hang động
Một màu đá xám xanh
Em hiện hữu long lanh da thịt
Lẫn vào "Hồn của đá" em ơi... Nguyễn Đăng Minh
Muốn hỏi gì hả em
Đá ngàn đời câm lặng
Trong điệp trùng, hoang vắng
Em - mỏng manh, hao gầy...
Giữa thông ngàn chiều nay
Đá lạnh lùng trĩu nặng
Em muốn thành ngọc sáng
Sưởi lòng đá, đá ơi... vitieubao
Chất chồng một rừng đá mồ côi
Em hiện hình không lụa là che giấu
Lấp lánh sáng giữa màu trầm của đá
Viên ngọc tuyệt vời nơi cổ tích triệu năm... Nguyễn Đăng Minh
Đồi trăng đồi trăng sao chẳng thấy trăng
chỉ thấy lăng măng chút mằn mằn
đêm tối sao càng thêm tối
đêm trăng sao chăng để trăng cười LÊ MINH ĐỨC
Có một dạo tôi thích nằm ngắm trăng khuya bên cửa sổ. Những lúc đó tôi cảm nhận được cái không gian diệu kỳ qua ánh sáng bàng bạc, huyền hoặc của vầng trăng và cảm thấy mình như cùng tan ra với trăng, như hòa quyện trong ánh trăng, như chơi vơi, như run rẩy theo từng chiếc lá đang hứng trăng sau hè…
Trong không gian yên tĩnh tràn ngập một màu trắng sữa huyền bí ấy, tôi muốn trăng là của riêng mình tôi và chỉ của riêng tôi thôi, tôi ích kỷ không chịu san sẻ cho bất kỳ ai dù chỉ là một mẩu trăng vụn.
Tôi lớn dần lên theo những mùa trăng và trăng cũng đã trở thành… mãn tính trong máu thịt. Thấp thoáng trong nhiều bức ảnh của tôi có dáng dấp của Hằng Nga. Tuy nhiên, có một lúc nào đó tôi lại giật mình chợt nhận ra: Sống và yêu là khát vọng luôn sáng tỏ như trăng nhưng cũng lại xa mờ như trăng.
Đồi xuân gờn gợn trăng soi
Giếng xuân e ấp tận nơi cuối làng
Đêm xuân sao cứ trễ tràng
Khát khao xuân tới, bẽ bàng tuổi xuân.. vitieubao
Bất chợt nhoà nhạt bóng hồng mi
Lệ ước rong sương ai hiểu mình
Đứng để thế gian thèm mấy độ
Ngắm lại một thoảng bóng thanh hồng
BÀN TAY EM
Em ngồi uốn những đường cong số phận
Trầy trật…
Tia máu hồng bật ra, xôn xao hát
Về diệu kỳ bàn tay!
Mười ngón thon dài mang hình thuỷ chung
Không độc dược
Lướt nhẹ trên anh, ấp iu dịu dàng ve vuốt…
Xoá nhoà từng mảng cô đơn!
Mười ngón thon dài mang hình niềm tin
Kéo bão giông vùi sâu trong lồng ngực
Tràn trề bình yên, tràn trề hi vọng…
Mùa căng phồng khát khao!
Đặt vào trong nhau những tin yêu,
trên mênh mang từng miền bao dung đầm ấm
Mặc cả cùng thời gian, mặc cả cùng số phận
Hứng trọn từng giọt đê mê không màu dục vọng,
Uốn thẳng băng những đường cong số phận…
Bàn tay em…
Thắp trong nhau triệu triệu mặt trời!
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
VÀ TÔI THẤY MÌNH ĐANG CHÍN
Đêm đồng loã
Xé toạc váy đầm đen thẳm, ném về phía cần chở che
Phía con sóng ngầu bọt đam mê
Phía nồng nàn ân ái!
Như cánh đồng làng bình yên bao năm ngủ vùi hoang dại
Lần đầu tiên trong đời biết đến sự mát lành của giọt mưa
Giọt mưa thăng hoa…
Giọt mưa khám phá…
Kìa… Ô kìa là gió
Gió đè mình rạp xuống những hàng cây
Kìa… Ô kìa là mây
Mây bồng bềnh…
Nhấp nhô…
Hổn hển…
Kìa… Ô kìa là tôi - ngọt ngào hương thầm kín!
Đêm say mèm
Chảy dài từng giọt nóng bỏng trên đường cong cánh đồng
Bàng hoàng…
Sờ sững….
Và…
Giữa sung mãn những vũ điệu điên cuồng
Tôi thấy rừng rực – mình đang chín!
Tung cánh Một chiều trên biển vắng, tôi đã chụp gần 100 kiểu ảnh để rồi chỉ chọn được 1 tấm ưng ý nhất.
Em đã ôm ngực thở dốc và mệt lả người sau khi chạy lui chạy tới đến hàng chục lần trên nền cát ướt để cho tôi bấm máy… Nhìn những giọt mồ hôi quyện nước biển mặn chát lăn dài trên đôi má ửng đỏ rồi vỡ tan trong gió, lòng tôi bỗng chùng xuống… Tôi biết rằng tôi rất muốn nói với em một lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất, nhưng tôi đã vụng về không biết dùng ngôn từ nào để diễn đạt được một câu nói quá đỗi bình thường này, ngoài cái xiết tay khá mạnh…
Một thoáng ngỡ ngàng vụt qua trong ánh mắt nhuộm màu hoàng hôn, rồi em nhìn tôi mỉm cười như thầm hiểu điều tôi muốn nói tự tấm lòng biết ơn sâu xa của người làm nghệ thuật…
Cả đêm dài phập phồng sương thở
Bình minh rực hồng vẫy gọi trên cao
Em tung cánh... Mặt đất thiêng níu lại
Đừng dời xa tổ ấm thân thương
Nguyễn Đăng Minh
Hàng thế kỷ trầm hương sâu rừng độc
Em nguyên trần trầm quý của thạch hoa
Vết con người vết lăn ngọc đá
Đằm vào lòng ta vô giá em ơi... Nguyễn Đăng Minh
Thấy tấm Vết Lăn Trầm là mình liên tưởng đến bài Vết Lăn Trầm của Trịnh Công Sơn .
Thái Phiên ơi là Thái Phiên, tấm này có ý nghĩa lắm, và lấy tựa cũng hay nữa...
1.
Vết lăn vết lăn trầm
Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền
như có lần chim muông hằn dấu chân
người đi phiêu du từ đó chưa thấy về quê nhà
rộng đôi cánh tay chờ mong
người chợt nhớ mình như đá...
2. Đá lăn vết lăn buồn
từ hoang xưa dấu thân anh dã cầm
Ôi vết hằn ghi trên bồn gió hoang
Chờ ta xa du một chuyến
Ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn
Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng
Đ.K.
Thôi ngủ yên đi con,
Ngủ đời yên đi con,
che dấu thân đau rã mòn,
ngủ đời yên đi con
Như vết thương đau ngủ buồn
như trùng dương đêm mắt thâm
còn nghe ngóng
3. Đá lăn vết lăn trầm
từ cơn đau ấy, lưu thân mỏi mòn
Ôi mắt thầm van xin lời thánh đêm
bài ca dao trên cồn đá, trên ngai vàng quê nhà
một thời ngủ yên tuổi xanh
rồi một hôm chợt thấy hoang vu quanh mình...
KT Photography
Người đẹp ngủ, chìm trong giấc mơ là hoa và lưới - những sợi lưới tình to mà không dễ lọt, thưa mà lại khó rơi. Ai có đủ bản lĩnh để nói “Không!” khi nhìn người đẹp đang say trong giấc nồng như thế, dẫu có là quân tử cưỡi ngựa qua đường…
Hai gam màu nóng (đỏ) và lạnh (xanh) quyện lẫn vào nhau trong một chủ thể như ẩn dụ một sự giằng co trong tư tưởng của người xem.
Tác giả muốn hướng người xem đến cái đẹp, cái hoàn mỹ, cái gợi cảm của vóc dáng ngọc ngà kia và có thể còn có những vẻ đẹp tâm hồn khác mà anh muốn mượn vẻ đẹp của hình thể để ngụ ý cũng nên. Nhưng, để hiểu và để cảm được cái hồn của mỗi tác phẩm, nhất là những người mới xem lần đầu, có lẽ không tránh khỏi cái giằng co giữa một bên là bắt cái đầu mình phải nghĩ trong sáng, phải nghĩ đến cái Mỹ, với một bên là sự tò mò muốn khám phá những bí ẩn về giới tính.
Tác giả cũng rất “biết người, biết ta” khi để cô gái choàng tấm lưới lên người - như một sự cách điệu đáng yêu…
Nhà báo Đinh Thu Hiền
CÓ CÔ XINH THẬT LÀ XINH
Gió hôn trăng đến dịu dàng
Tình rơi… Tràn khắp thế gian là tình
Có cô xinh thật là xinh
Hôn trong nỗi nhớ… bóng hình người dưng
Người dưng chung xóm cùng thôn,
Ra vào chạm mặt cho hồn ngẩn ngơ…
Ngẩn ngơ tựa một bài thơ
Giấu trong chiếc nón - đợi chờ ngày trao…
Ngày trao sẽ tỏ lòng nhau
Trăm năm dệt mối trầu cau thắm tình!
Có cô xinh thật là xinh
Hôn trong nỗi nhớ… bóng hình người dưng!
tưởng rằng trăng sáng để cho đời
nào ngờ, có nguyệt để mà chơi!!!
tửu đồ bao kẻ, vờn trăng lẳng...
thi nhân muôn vẻ khóc với cười,
gió thoảng môi hôn, chừng như đã...
cạn hết cung Hằng phút lã lơi!
nhởn nhơ tàu lá, trong đêm vắng
nhún nhảy, phơi bày giữa biển khơi
vừa loáng sách đèn, giờ ra giậu
vắt vẻo tênh hênh... ngửa giữa trời
đò im chèo mái, trăng lay nhẹ
tìm bến im lìm... chút trăng chơi
thiên hạ ngủ say, nào ai biết
đêm nay, nguyệt tận rớt ven đồi...
chỉ còn ly nữa, chai cạn hết
ta vẫn say hoài, say mãi thôi! H.T 07
TRỞ VỀ SỰ SỐNG Phồn hoa ở chốn đô thành
Thôi em đã chán... trở về biển xanh
Em về, em bỏ hết rồi
Chỉ đôi chân đất giết người trần gian
Bàn chân trên sóng rì rào
Đời em chắc cũng thăng trầm lắm thay... [email protected]
Mặt trời chiều ngả về tây
Tia nắng chống đỡ chân mây cuối trời
Hoàng hôn đỏ lắm ai ơi
Nỗi lòng em gửi trong lời sóng hoa
Lê Tuấn
tình Lăng Cô tan vỡ
núi Hải Vân khóc oà
dấu chân em trên cát
sóng biển xóa tan rồi
hương tóc em đỉnh núi
gió cũng cướp của anh
...
hakuna matata
BIỂN CHIỀU
Có những buổi chiều ngồi bâng khuâng trước biển
Vớt bóng hoàng hôn - đong đếm vui buồn
Ta - toà lâu đài cát lạnh cô đơn
Ngẩn ngơ nhìn…
Hạnh phúc như sự vội vàng
Trong chuyến tàu đêm - trước thềm năm mới
Sóng ru mòn mỏi…
Khúc tình ca năm tháng đã nhạt màu.
Em - hải âu,
Tung cánh vỗ từ biển chiều… xa mãi
Bờ cát dài khắc khoải…
Mơ dấu chân chim
Ăm ắp giọt bình minh không lời.
Biển chiều mang trái tim bồn chồn của sự ngóng đợi,
Âm thầm khóc… Âm thầm đau!
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
PHÍA NẮNG HOÀNG HÔN
Trôi về phía nắng hoàng hôn
Những đôi mắt đỏ bồn chồn ngóng trông
Gió mùa như cứa như đâm
Sao bằng tê tái... người không trở về!