Thái Phiên Art Photo Gallery

XT270406_003LAR.jpg

Nỗi lòng

CHUYỆN TÌNH YÊU

Này giấc mơ, thôi đừng thổn thức
Ngóng trông chỉ làm thêm sốt ruột…
Nghĩ suy gồng mình
Trĩu nặng hình anh!

Này ánh trăng… Đêm cô đơn là thế
Đừng vàng thêm nữa, cồn cào thêm nữa… Những khát khao
Này sương đêm, hoa đêm… Và cả tiếng dế bờ rào
Sao không hỏi mùa thu về nỗi nhớ?

Gió… Ồ, gió…
Gió nồng nàn ve vuốt đêm xanh
Nói với em - chuyện tình yêu là thế.

Và em…
Em trong căn phòng lặng lẽ,
Nghĩ suy cũng gồng mình trĩu nặng hình anh!

LƯƠNG ĐÌNH KHOA


NGỒI RU NỖI LÒNG

Ngủ đi con mắt nhớ
Đừng trằn trọc thâu đêm
Người xưa giờ như gió
Biết phương nao dõi tìm...

Trăng trời luênh loang cỏ
Cỏ xanh lời yêu xưa
Thương thay con dế nhỏ
Úa vàng cả giấc mơ!

Ngủ đi con mắt nhớ
Bờ mi mỏi vạt sầu
Tình nồng mà dang dở
Biết có tàn trong nhau?

LƯƠNG ĐÌNH KHOA


NỖI LÒNG

Ngủ đi - nỗi nhớ bộn bề
Hoàng hôn xếp lại lời thề ban mai
Sương rơi giá nẻo đường dài
Người xa mờ phía đêm cài bóng trăng...

Ngủ đi - ký ức luênh loang
Mùa đi trong gió vội vàng mắt trông
Ngẩn ngơ thương tiếng dế đồng
Gọi tên ký ức ướt đầm giấc mơ...

Ngủ đi – tôi với dại khờ
Dòng sông quên bóng con đò trong đêm
Buồn chi - mắt biếc môi mềm...
Tình như gió thoáng bên thềm... Ngủ đi!
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
 
XT0050LAR.jpg

Soi bóng

LẠNH

Đêm
Lạnh
Câu hát
Lạnh
Rơi
Nghiêng trên dòng sông

Dòng sông
lạnh
Giữa mênh mông
Lòng em
lạnh
Giữa căn phòng không anh!


LƯƠNG ĐÌNH KHOA
 
XT0048LAR.jpg

XT0047LAR.jpg

Giai điệu mùa Xuân


Tôi đã mượn “chữ ký” ngoằn ngoèo, bay bổng và lãng mạn của Tạo Hoá để diễn tả những đường nét thăng, giáng, qua, về như những cung bậc, những tiết tấu của thời gian qua bốn mùa…

Rồi thời gian sẽ trôi nhanh…, những đường cong mềm mại, uyển chuyển này cũng sẽ tàn phai theo năm tháng…

Tôi như đang cố sức níu kéo lại thời gian, bắt giữ lại những khoảnh khắc của một thời son sắc với một niềm tin mãnh liệt: những khoảnh khắc đó sẽ là những giai điệu của mùa xuân vĩnh cửu…
 
XT0042LAR.jpg

Tóc mai


KHÔNG ĐỀ

Trăng lên bên hàng xóm
Soi tỏ bóng một người
Góc vườn khuya lạnh vắng
Run tiếng nấc ngậm ngùi…

Nỗi niềm gì – ai ơi!
Hay chuyện tình dang dở?
Muốn làm chiếc khăn nhỏ
Lau giọt lệ đang lăn…

LƯƠNG ĐÌNH KHOA
 
XT0036LAR.jpg

Gởi hương cho gió
Em là người xa lạ đã tìm đến tôi, với giọng rụt rè qua điện thoại, em nói loanh quanh, xa gần rồi nhờ tôi chụp cho một số ảnh “lưu niệm nghệ thuật”. Sau một thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi tôi lờ mờ hiểu ý em và hẹn gặp em tại một quán café…

Tôi im lặng ngồi nhìn những sợi nắng chiều đang lung linh đùa nghịch trên từng lọn tóc nhỏ và chốc chốc lại hắt nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của em… Và lắng nghe em kể câu chuyện riêng tư với một tâm trạng buồn. Qua câu chuyện, tự dưng tôi chợt nghĩ đến bài thơ “ Gửi hương cho gió“ của Xuân Diệu và thân phận của một người con gái, nhưng chưa biết cách nào để diễn đạt bằng ngôn ngữ của nhiếp ảnh…

Đêm về khó ngủ, vì cứ nghĩ mãi về câu chuyện buồn của em và ngồi bật dậy phác thảo trong sổ tay những ý tưởng cho buổi chụp hôm sau…

Sau một loạt bấm máy tôi vẫn chưa ưng ý, trong phút nghỉ giải lao, tình cờ em vén tóc hất ra sau. Trong khoảnh khắc đó tôi đã bật ra ý tưởng để thể hiện cho tác phẩm này…


Tảo khởi
Khai môn hồng diệp ngữ
Lập hạ tất quang huy
Hà vi oanh bất tiếu
Dạ vũ thuỷ thấp y?!

Tạm dịch:
Mở cửa lá hoa gọi
Lập hạ tưới nắng mới
Sao không thấy oanh ca
Đêm qua mưa ướt áo?!


Huy Le



MIÊN MAN MÙA TẰM

Nghiêng xuống một buổi chiều
Hoàng hôn màu đồng thoại
Cháy rụi hết xiêm y

Ấp vào ngực từng thân tằm nhễ nhại
Căng lên nõn nà, óng mượt đường tơ
Hiến dâng mê đắm
Lá dâu tôi xanh sắc dại khờ...

Gõ cửa - hỏi nhỏ
Này thương yêu đã thức dậy chưa?
Thức dậy mà không toan tính
Mặc định
Từng vòng quay...

Đốt hết tình đêm nay
Lá dâu mùa mướt mát
Vũ điệu tằm cuồng nhiệt
Đảo điên
Cho đời kết tinh
Tình kết tinh
Ngàn tơ lòng buộc vào thời gian
Sáng lên
Những mùa tằm miên man
Miên man...

LƯƠNG ĐÌNH KHOA
 
XT0024LAR.jpg

Ánh trăng

BÌNH YÊN

Lòng vẫn thế, và bình yên đến thế…
Phố chảy dài những giấc mơ đêm
Trăng đổ mộng ngập hồn – trăng con gái
Trái tim yêu trinh trắng rớt bên thềm.

Mùa thầm thì tiếng tình nhân thổn thức
Gió ru tình lêng láng mướt hương xanh
Em chập chờn thần tiên ẩn hiện
Để bình yên thơm những giấc mộng tình!


LƯƠNG ĐÌNH KHOA
 
XT0027LAR.jpg

Hoa nắng
Hoa nắng ban mai quá sỗ sàng
Dát lên người ngọc vệt màu loang
Ước gì tôi đựơc làm hoa nắng
Ấp ủ đào tiên, thấm đẫm nàng.
vitieubao
Với tôi, mỗi bức ảnh là cả một kỷ niệm sâu sắc về thời khắc, lương duyên để bắt được “nó”.

Ấy là một chuyến đi dài mệt mỏi lên vùng cát, nắng, gió ở miền Trung để tìm một không gian thích hợp cho ý tưởng. Vừa nhận phòng cho người mẫu, tôi bỗng sựng người, ngây mặt ngồi bệt xuống sàn nhà ngẫm nghĩ. Em ngạc nhiên, thúc giục tôi “Sao anh kêu mệt mà không về phòng nghỉ ngơi lấy sức?”. Tôi “suỵt” khẽ, tiếp tục ngắm nghía, nghĩ ngợi rồi xắn tay áo, nhờ em giúp tôi di chuyển đồ đạc trong phòng. Bởi vì tôi chợt nhìn thấy ánh nắng hắt qua những khe tò vò, tạo thành những sợi nắng lung linh trên nền nhà với một vẻ đẹp đầy hứa hẹn. Căng tấm phông che tủ, không gian của căn phòng nhỏ buộc tôi phải thu người, nhoai tìm một góc bấm máy khá chật hẹp. Tôi chỉ kịp chớp nhanh mấy tấm trước khi nắng chiều đang nhanh xuống, thế là “Hoa nắng” đã ra đời, nhanh và gọn như có ai đó đã dọn sẵn cho mình.


GIẤC MƠ TRƯA


Nhè nhẹ nhé, tiếng bước chân
Cho em thiêm thiếp chìm dần cõi mơ…
Mỏng mảnh sắc nắng ban trưa
Anh như cổ tích em vừa đọc xong!
Gió khe khẽ lén len phòng
Thổi tung một giấc mơ nồng tuổi yêu

LƯƠNG ĐÌNH KHOA

tôi chẳng thể nào vướng vào trần gian được nữa
có lẽ nào Chúa lại cho tôi được chết tới hai lần
tôi yêu vầng sáng tôi yêu cả quầng tối
tôi yêu cả chỗ cong và tôi yêu chỗ rối

tôi nấc lên khi em quì sám hối
tôi dòm trộm khi Chúa tạo ra Em
tôi yêu em trong qúa trình chế tạo
tôi hôn em mỗi bận Chúa phơi em
tôi yêu em tôi ngồi canh vũ trụ
tôi ôm em chạy trốn bão mặt trời
tôi xoa em để làn da mịn mát
tôi kí sổ nợ Chúa bốn nhân tố
tôi móc tim lấy nhân tố thứ năm
tôi hoá thân trao cho em sự sống

tôi không ngờ mọi hỗn loạn từ em.,

hakuna matata
 
XT0011LAR.jpg
Lời của biển
Biển vẫn vậy - ngàn năm khao khát
Sóng gầm gào - đầu bạc vì ai...
Ngày đêm thao thức miệt mài
Em như gần quá, vỗ hoài vẫn xa...
vitieubao

BIỂN KHÓC

Đã khi nào nghe biển khóc chưa em?
Thổn thức đêm trăng tàn rơi giọt bạc…
Biển khóc nhớ gót chân hồng trên cát
Của người em xa khuất phía trời xa…
Mặn môi anh giọt mắt biển nhạt nhoà…

LƯƠNG ĐÌNH KHOA
 
XT0010LAR.jpg

Khát vọng


Dáng Xuân

em là tất cả của muôn hoa
là hương trời đất tiết giao hoà
em cười môi nở hoa trong nắng
ta sủng ướt rồi nét thi ca
nhởn nhơ đàn bướm đùa tung cánh
run rẩy hồn ai, nét bút nhoà
phải chăng lộc biếc trong ai đó
hay đã đâm chồi nở trong ta…
H.T 07


GỌI ANH

Về thôi, ngày đã khép rồi
Hoàng hôn tan phía sao trời nghiêng đêm
Căn phòng lửa ấm đã nhen
Chăn thơm mùi nắng, gối mềm hương xưa...

Về đi, giấu nắng vào mưa
Vùi quên vào nhớ cho vừa lòng nhau
Lại yêu, hơn phút ban đầu
Cho tan đi những niềm đau dại khờ!
Trăng trời thôi kiếp bơ vơ,
Dừng chân quán gió tím bờ môi trinh!

Về đây, đầy những ân tình
Làm sao dối được lòng mình... Người ơi!

LƯƠNG ĐÌNH KHOA

Đang vươn tới phía xa không tưởng
Đến tận cùng khát vọng trong em
Ngùn ngụt cháy lửa tình nguyên thuỷ
Ấm mặt đất lành trỗi dậy những mầm xanh
Nguyễn Đăng Minh
 
XT0009LAR.jpg
Huyền thoại Venus
Hun hút gió loã lồ trên đại lộ
Đêm ỡm ờ bật tung cúc đam mê…
Mảnh trăng trời nhạt đi
Những sắc vàng cồn cào khao khát sống

Hàng cây mơ mọc những cánh tay dài đầm ấm
Ôm khăng khít ngọn – thân – cành, rễ quấn đến cùng tận đời nhau!
Những đôi nhân tình nhìn vào mắt sâu
Đêm chở che, thành ngôi nhà chung bao dung thân thiện
Thèm được làm đau nhau bằng dư thừa những nụ hôn lênh láng
Để hoài thai triệu triệu mặt trời!

Sõng sượt trên cỏ mềm đường khuya – Tôi
Ngọn gió loã lồ chồm lên lồng ngực
Vũ trụ sôi lên… Trăm nghìn thiên thạch vỡ vụn
Thấm hút đê mê, thắp thành sao an ủi bầu trời!

Bồng bềnh trôi…
Giác quan thứ sáu cựa mình khiến em cảm nhận được tôi
Và cởi áo thả lưới trên đường khuya tình tứ
Áo lụa mong manh đánh bật ngọn gió loã lồ, kéo tôi về bằng mùi hương em thầm kín
Đậm đặc tuổi Mười tám mát lành trinh nguyên


LƯƠNG ĐÌNH KHOA


Để có được “ Huyền thoại Venus”, tôi phải chụp lui chụp tới đến ba lần… Thực ra chẳng có gì phải cầu kỳ đến thế, nhưng vì dạo ấy (1993) chụp ảnh khoả thân là một điều gì đấy “nghiêm trọng” lắm.

Em và tôi phải nhiều lần hẹn hò mới có một dịp thuận tiện, nhưng sau hai lần chụp mà vẫn chưa thành công, phần vì máy móc, ống kính, đèn đóm, phông màn đều thuộc loại “dã chiến” nên không thể kiểm soát được nguồn sáng như ý mình; phần vì kinh nghiệm tay nghề còn non trẻ.

Nơi chụp là một căn phòng nhỏ nóng bức, đồ đạc bày ngổn ngang phải dọn dẹp trước khi chụp, trên tường đóng sẵn 2 cây đinh, tấm vải đen được móc lên và trải dài xuống đất để làm phông. Bóng đèn tròn 200 watt với cái choá đèn tự chế, kết hợp với đèn slave có phủ tấm giấy bóng kiếng màu cam để tạo một cảm giác huyền ảo… Trong điều kiện khó khăn như thế, nhưng chúng tôi vẫn say sưa sáng tác.

Lần chụp cuối, em tạo dáng mãi vẫn chưa đúng ý, tôi bước đến chạm những ngón tay vào vai để xoay nhẹ người em. Em rùng mình, né người thảng thốt: “Đừng đụng vào người em!”

Tôi hiểu nàng Vệ Nữ trinh nguyên đã hoá thân vào em và vì quá yêu cái Đẹp, nên em đã vượt qua những ngại ngùng, e thẹn của bản năng tự nhiên để cùng tôi đến với cái Đẹp và mang cái Đẹp đó dâng tặng cho Đời.

Đã mười bốn năm trôi qua… Bây giờ em còn nhớ?
 
XT0006LAR.jpg

Đồng cỏ hoang


HƯƠNG CỎ

Trên đồng cỏ tỏa hương thơm ngát
Em đi mãi trên mộng đam mê
Em tỏa hương gởi gió bay về Mộng càng nhiều bước đi càng nặng
Nên bồi hồi em chợt dừng bước
Ta đứng nhìn dáng em gầy guộc
Mái tóc bồng bềnh theo gió bay
Tiếng côn trùng vi ve vẩy gọi
Cùng tiếng gió như khúc giao mùa
Cỏ miên man như lòng em bất tận
Ta đứng say nhìn đồng cỏ dại
Khi em về bóng vẫn còn đây...
[email protected]


Em về qua lối heo may
Thu ru xao xuyến rơi đầy tóc thơm
Ngập ngừng vạt nắng bên sông
Sóng đa tình nhớ… Hôn thầm môi yêu
Nghiêng vai rụng ánh trăng chiều
Bâng khuâng tôi hứng một điều vu vơ…

Em về trên lối mưa xưa
Nồng nàn cỏ nhớ hương mùa thanh tân
Hoa sim tim tím giật mình
Ai mang sắc tím chung tình trao em?

Còn tôi đứng ngóng trong đêm
Khát khao trao hết dịu dàng tim yêu!

LƯƠNG ĐÌNH KHOA


KHI GIÓ MÙA NGÂN KHÚC

Khi gió mùa ngân khúc
Em hoá diều bay xa
Lẻ loi tôi - sợi chỉ
Níu kéo chiều đừng qua

Ngày trôi trong ngấn mắt
Mây bạc lời ái ân
Ta như hai chiếc lá
Cùng cây chẳng cùng cành

Gió ngân lên da diết
Lạnh buốt mặt trời rơi
Con chim tìm khát ấm
Ngậm giọt chiều chơi vơi…

Đêm vừa ra vừa ngủ
Em vừa gần vừa xa
Vầng trăng hoen mắt ướt
Trôi vào tôi nhạt nhoà!

Nghe gió mùa ngân khúc
Giục tình vào bao la…

LƯƠNG ĐÌNH KHOA

 
Back
Top